Chuyện tình đôi chim sẻ
Tôi xinh xắn, học giỏi, ngoại hình lại rất ưa nhìn. Tính tình tôi hơi nhút nhát một chút, tuy vậy dưới con mắt biến thái của lũ con trai lại thành ngoan hiền, nết na, trở thành sức hấp dẫn câu người. Vì vậy tôi khá nổi tiếng trong trường, được nhiều người theo đuổi và có một mối tình đẹp như mơ với đàn anh khóa trên khiến nhiều người ngưỡng mộ và ghen tỵ, thậm chí là ghen ghét. Nhưng tôi khá hài lòng về cuộc sống của mình và không có ý định từ bỏ hay thay đổi nó.
Mọi thứ đáng lý ra cứ trôi qua êm như vậy, chỉ trừ 1 điều, bản thân tôi đã quá phụ thuộc vào hạnh phúc này, niềm vui này. Cho đến một ngày tôi không nỡ buông tay chấp nhận rời bỏ nó. Như những dây leo đã mộc rữa cuốn lấy và chiếm trọn trái tim và tâm hồn, những hạnh phúc ảo tưởng tôi có được dường như đang làm tôi yếu đuối hơn.
Rồi ngày đấy cũng đến, cái ngày mà mẹ rời xa tôi chỉ vì căn bệnh quái ác của bà. Tôi tìm đến bạn trai chỉ mong giải tỏa hết nổi buồn thì anh ấy cũng bỏ tôi đi theo một cô bé xinh hơn tôi nhiều. Tôi cảm thấy cô bé đó xứng đáng bởi cô ấy biết trao đi thứ quý giá nhất của đời con gái cho người mình yêu thương, còn tôi thì không.
Ngay lúc này tôi cần đến cha, nhưng ông không may lại bị tai nạn và phải nằm bệnh viện hơn tháng trời. Ngày ngày chăm sóc cho ông, tôi cố kìm nén giọt nước mắt của mình không trào ra trước người cha già ốm yếu, bệnh tật.
Thế giới tươi đẹp của tôi dường như sụp đổ hoàn toàn. Tôi dần từ bỏ gia đình, bạn bè, người thân, trở về với thế giới cô đơn lạnh lẽo. Trong mấy năm liền, tình hình học tập của tôi sút kém tới thậm tệ, khuôn mặt ngày càng gầy gò hốc hác khiến nhiều người không nhận ra. Tôi của bây giờ, đã thay đổi quá nhiều.
Một ngày, tôi lơ mơ nhìn ra ngoài cửa sổ, hưởng thụ ánh nắng chiều ấm áp mơn trớn trên từng thớ thịt như nứt nẻ của mình. Tự giam mình trong phòg cũng đã hơn 1 tháng nay rồi, tôi bất chợt mỉm cười nhẹ khi thấy một đôi chim sẻ nâu đậu vào cửa sổ nơi mình ngồi, cất tiếng hót líu lo.
Chúng cứ đậu ở đấy hơn tiếng đồng hồ liền, không hề có bất cứ biểu hiện gì là sợ hãi cả, cứ hót, tiếng trong trẻo mà thuần khiết tự dòng suối mát lành đang chảy róc rách len lỏi sâu vào linh hồn đang tổn thương nặng nề của tôi.
Thật hay làm sao!
Bỗng chúng ngưng hót rồi " chiếp, chiếp" vài tiếng tội nghiệp. Tôi như bản năng mà đưa bàn tay gầy gò lên định vuốt ve bộ lông có màu nắng kia thì chúng đã sợ hãi mà cất cánh bay đi. Tôi nhếch môi cười chua xót, ai rồi cũng rời bỏ tôi, ngay cả động vật còn như vậy mà. Nghĩ rồi, tôi lại thiếp đi trong cơn ác mộng nuốt chửng cả tâm trí mình.
Tối hôm ấy, tuyết rơi. Những bông tuyết trắng xóa, trống rỗng và lạnh buốt thi nhau rơi xuống nền đất đầy tẻ nhạt. Tiếng rít đầy ai oán của những cơn gió bấc tràn về, luồn lách qua khung cửa sắt u ám khiến những cảnh cửa gỗ liên tục va đập ầm ầm trong không gian tĩnh lặng, làm chiếc mành che phấp phới dưới ánh trăng mờ ảo.
Tôi liên tục hắt xì rồi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi chim sẻ sáng nay đậu ở cửa sổ. Gió tấp vào thân ảnh nhỏ bé chỉ chực bị cuốn bay đi của chúng. Thương hại, tôi muốn che chở cho chúng, nhưng đang định chạm vào, chúng đã bay đi nhưng không biến mất mà đậu ở cành cây gần đó. Sẻ đực lấy đôi cánh bé nhỏ của mình che lên đầu con cái, hiên ngang đứng chắn trước bão tuyết. Chỉ cần một bông tuyết nhỏ thôi cũng khiến thân ảnh nhỏ bé ấy run cầm cập lên vì rét, nhưng nhìn về phía chúng, tôi thấy một sự kiên cường to lớn vô hình nào đó như thổi bật lại cả bão tuyết. Lông vũ thi nhau rơi lả tả, bị tuyết vùi dập nhưng vẫn le lói ánh nâu nhạt. Tôi bất chợt thiếp đi trong một cánh đồng đầy hoa tươi đẹp.
Sáng sớm hôm sau, tưởng chừng như ít nhất thì con sẻ đực cũng đã chết cứng, nhưng không. Nó nằm thoi thóp trên chiếc lá khô cong, giòn đến sắp vỡ vụn, từng nhịp đập chậm rãi thật quý giá. 1 lát sau, con sẻ cái bay về, trên mỏ ngậm 1 cọng rơm đặt lên người con đực. Cứ như thế, mỗi lần bay đi là 1 lần bay về ngậm cọng rơm, dần dần, chỗ rơm đã đủ để sưởi ấm cho con đực. Nó yên tâm thiếp đi bên người bạn đời của mình.
Mỗi ngày con cái đều chăm sóc cho con đực. Tối đến chắn mưa, chắn gió đến kiệt quệ cả sức lực, bộ lông dày mượt cứ như thế mà rụng hết đi trơ ra cả thân hình gầy gò đến kinh dị. Nhưng sáng sớm, nó lại bay đi tìm rơm để ủi ấm cho con đực, làm ấm cả tâm hồn của tôi.
Rồi đến ngày con cái đẻ hẳn một ổ trứng. Tôi thấy ánh mắt nó sáng hẳn lên, coi đó là một báu vật vô giá lắm. Tựa như sự mạnh mẽ bất diệt, nó chăm chút cho cả ổ trứng lẫn chồng nó. Mỗi lần có con chim ác nào tia ổ trứng, nó xù bộ lộng lởm chởm của mình, gào lên những tiếng hù dọa rồi sẵn sàng lao vào mổ xẻ nhau. Nó sẵn sàng hy sinh cả bản thân để bảo vệ gia đình. Mà tôi bây giờ, lại bỏ mặc gia đình, trốn tránh hèn nhát, thật nhu nhược!
"Rầm! Rầm"
Từng tiếng đập cửa như đập thẳng vào tim tôi hối thúc. Tôi có dự cảm không lành, nói đúng hơn là lo sợ, trống ngực đập "thình, thịch" hệt như tiếng đập cửa ngoài kia. Rồi bỗng lại hiện ra một viễn cảnh tươi đẹp, viễn cảnh mẹ tôi còn sống, còn tôi lại xúng xính trong bộ váy cô dâu hoa mỹ cùng với bạn trai cũ của tôi.
Nhẹ nhàng mở cửa, cánh cửa mở ra như hiện ra thực tại rằng : mẹ tôi đã mất, bạn trai đã bỏ tôi và cô gái anh ấy đi theo đang đứng trước mặt tôi bây giờ rất hung dữ. Những nếp nhăn nho nhỏ hiện lên khuôn mặt kiềm diễm khiến hằng đêm tôi ghen tỵ.
"Bộp!"
Cô ấy đưa tay lên giáng thẳng vào một bên má của tôi một cái tát đau điếng. Nó đỏ lừ rồi dần dần hiện lên hằn rõ 5 ngón tay. Cô ấy chỉ thẳng tay vào phía tôi, bốn mắt giao nhau, người thì chứa đầy hận thù, người lại chứa đầy đau thương.
- Chị... Chị là đang làm gì đây? Cố làm ra vẻ khổ sở để anh ấy thương chị phải không? Chị đúng là con hồ ly tinh ác độc! Rõ ràng anh ấy đã nói yêu thương tôi rồi, tại sao còn buồn phiền về chị cơ chứ? Tôi ghét chị!
Từng lời nói của cô ấy xuyên thẳng vào những ký ức đã mục nát. Hình ảnh anh ấy yêu thương quan tâm tôi khiến giọt lệ hai bên khóe mi lăn dài. Những ký ức mà tôi trân trọng và nâng niu, giữ gìn nó, cố chấp giữ lấy nó mặc dù nó đã tan biến tự lúc nào rồi. Nếu tôi có thể giả vờ đau khổ để anh ấy quan tâm thì tôi sẽ làm ngay và luôn, nhưng những cảm xúc này, nỗi đau này sao lại tê tái chân thật đến vậy!
- Chị... Chị còn khóc cái gì ? Chị đúng là vô liêm sỉ mà!
Cô ấy gào lên giữa tiếng rít vù vù của gió rồi hậm hực bỏ đi. Tôi vừa đau vừa mệt, lại ngất đi giữa trời mưa gió bão. Cơn ác mộng một lần nữa lại cuốn lấy tôi không rời, dần dần ăn mòn tâm trí đã mục nát của tôi.
Khi tôi tỉnh dậy mưa tuyết rơi đầy trên váy. Hạt thì thấm hạt thì vương vấn không chịu buông hệt như tôi đang níu kéo hạnh phúc không chịu rời. Lấy tay quệt đi giọt nước mắt còn đọng lại, tôi khóa cửa rồi tập tễnh bước vào nhà.
Rồi hình ảnh trước mắt khiến tôi khắc ghi suốt một đời. Con sẻ cái đã gục ngã bên ổ trứng của mình. Toàn thân nó trơ trụi, đã rụng gần hết lông. Con đực ngồi bên nó "chiếp" lên những tiếng bi thảm. Từ khóe mắt nó rơi ra giọt nước lóng lánh trong suốt thật thuần khiết đến bi thương mà tôi nghĩ đó là những giọt nước mắt đau buồn.
Đến sáng hôm sau, con đực đã chôn cất cho con cái theo đúng cái cách mà vợ nó đã ủ ấm cho mình. Mỗi lần nó bay đi là một lần mang cọng rơm về đặt trên thi thể của con cái nhưng không còn sự quan tâm lo sợ mà chỉ còn nỗi buồn đau xót vô hạn với người bạn đời đã bảo vệ nó suốt những ngày bão tuyết.
Cuộc chôn cất ấy diễn ra tròn một ngày. Nó cất cánh bay lên cành cây, nơi các con của nó vẫn còn thơm mùi sữa mẹ, còn ngây dại và sẵn sàng trở thành con mồi trước bất kỳ con thú nào. Tưởng chừng nó sẽ đau buồn đến kiệt quệ mà chết đi. Nhưng không, nó mạnh mẽ đứng dậy, làm tròn trách nhiệm của một người cha và người mẹ, cũng đứng lên bắt chước con cái xù lông lên dọa các con chim khác, cũng bắt chước mớm mồi rồi rỉa lông cho các con của nó một cách đầy âu yếm và quan tâm. Mặc cho dù thời gian không thể xóa nhòa đi vết thương lòng nhưng nó vẫn mạnh mẽ chăm sóc cho người thân của mình.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi bật khóc rất nhiều từ lúc mẹ tôi mất. Nhưng những giọt nước mắt bây giờ của tôi là những giọt nước mắt cảm phục trước tâm hồn mạnh mẽ của đôi chim sẻ nọ, mang chút hối hận vô cùng. Tôi bỏ đi, trốn tránh tròn nhà trong khi cha tôi vẫn còn thở hắt từng hơi trong bệnh viện. Và con bạn thân của tôi nữa. Không có tôi, chắc nó bị bắt nạt nhiều lắm! Tôi thực xin lỗi...
Tôi bắt đầu trang hoàng lại ngôi nhà sao cho nó sáng sủa hơn. Ăn theo chế độ dinh dưỡng hợp lý và tập thể dục hàng ngày. Mỗi buổi tối tôi lại chăm chỉ học lại kiến thức đã mất. Thỉnh thoảng mệt mỏi, tôi ngó đầu qua cửa sổ, đàn con bây giờ đã lớn đang chôn cất cho con sẻ đực là bố của chúng rất đau buồn. Không hiểu sao tôi bất giác mỉm cười nhẹ, vậy là hai linh hồn tuy bé bỏng nhưng bất diệt đã lên thiên đường rồi. Tôi phải cảm ơn đôi chim sẻ ấy đã đậu gần cửa sổ tôi hôm nọ.
Tôi đến bệnh viện thăm cha, tôi thấy ông khóc, ông xoa đầu tôi và nói rằng ông không sao. Tôi cũng khóc. Tôi đi thăm mộ mẹ, đặt trên đó cành hoa cúc trắng tinh khôi và thầm chúc cho mẹ hạnh phúc trên đó. Rồi tôi mỉm cười.
Mùa xuân đến, mặt trời lấy đi chiếc khăn tuyết trắng xóa phủ trên vạn vật, tôi bình thản bước đến trường. Nhiều người nhìn tôi thay đổi trở lại như xưa liền xì xào, có người nói xấu, có người lại thét lên đầy ngưỡng mộ. Tôi không biết, chỉ biết rằng :
- Hot girl Trâm Quế Anh đã trở lại!
- • - • - • -
{ Hải Phòng , 6/1/2018 }
Thanh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com