Lòng tốt luôn có giới hạn
"Mùa thu ơi mùa thu..."
Tiếng hát vang lên qua tai nghe từ chiếc máy nghe nhạc. Trời đầu đông. Thời tiết se se lạnh nhưng nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, sao tôi thấy giống mùa thu đến lạ!...
Mùa thu – hai từ đem đến cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bầu trời trong vắt, không một mảnh mây vắt ngang. Nó trong đến nỗi tưởng chừng mỗi khi tôi nhìn lên là thấy cả bên kia Trái Đất. Ôi sao tôi yêu bầu trời mùa thu đến thế! Và tôi yêu cả vạn vật mùa thu nữa! Tiếng chim thánh thót vút cao, ngân dài, ngân mãi kéo tôi đi tận nơi xa mơ hồ... đến khi thôi cất tiếng mới giật mình quay lại hiện tại. Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu vàng vàng của bằng lăng, màu nâu nâu héo lụi của cây cau... sao mà đẹp đến vậy! Nhưng chớ có nghĩ mọi vật đang tàn lụi. Bấy giờ, hoa hồng mới vươn mình kiêu hãnh khoe lớp áo khoác mịn màng với nắng. Bấy giờ, hoa sữa mới trổ bông, xòe ra những quả cầu hoa trắng xanh, thơm nồng nàn. Bấy giờ, hoa cải mới e lệ diện bộ váy vàng tươi sáng. Và bấy giờ, mùi hoa quế thơm thơm mới đậu trên tà áo dài con gái đi khắp phố phường để hòa mình vào gió...
Một thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu – gió heo may. Từng cơn gió không rít, không thét gào như gió mùa Đông Bắc, không ẩm ướt như gió mùa xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt. Không hiểu sao tôi lại yêu gió heo may đến thế! Yêu nhiều lắm, nhưng cũng vừa đủ để người khác yêu thêm. Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân vào phố.
Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường – cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình. Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao!
Tôi gấp cuốn vở văn lại, lướt nhẹ tôi mắt qua khung cửa sổ. Lá vàng đang rơi tựa những bức thư nhuộm màu nắng.
Tôi yêu mùa thu...
______________
Ngày hôm đó, cũng là một mùa thu đẹp đẽ và rực rỡ đến lạ kì. Vừa bước chân ra khỏi cổng trường, tôi ngỡ ngàng khi thấy một người ăn xin. Khắp người ông bẩn thỉu, gầy gò. Thương ông, tôi toan lấy tiền. Và tôi nhận ra một điều, học sinh trong trường đi qua không thèm liếc mắt qua chỗ ông. Bọn chúng biết rõ nhưng lại ung dung cầm những đồng tiền chỉ để lót dạ sau giờ học. Liệu con người con có thể vô tâm đến nhường nào nữa đây?
Tôi bước nhẹ đến bên ông, dúi vào tay ông vài đồng tiền lẻ. Tôi âu yếm kéo chiếc lá vàng trên chiếc nón rách nát của ông xuống, mỉm cười nhẹ nhàng. Ông ngạc nhiên nhìn tôi, móm mém nói: "Cảm ơn cháu..."
Khi đứng dậy, tôi nhìn thấy cậu, cậu đang nhìn tôi chăm chú giữa hàng ngàn người. Và cậu bước đến, âu yếm kéo xuống chiếc lá vàng đã ngự trị trên đầu tôi lúc nào, và mỉm cười... Một nụ cười tỏa nắng.
_______________
Tình bạn của chúng tôi bắt đầu như thế đấy!
Từ đó tôi luôn ngồi sau yên xe cậu, ngân nga giai điệu bài hát 'Như ngày hôm qua'. Để cậu đưa đi vi vu khắp ngóc ngách Hà Nội làm từ thiện.
- Quân này!
- Hửm?
- Nếu như một ngày tớ không còn ở đây, liệu cậu vẫn sẽ đi làm từ thiện chứ?
- Không...
- Vì sao?
- Bởi vì không có cậu, tình thương của tớ dành cho họ bỗng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tôi nhăn nhó đấm thùm thụp vào lưng cậu bạn. Thật là vô tâm mà!
Tôi yêu nụ cười của những em nhỏ như yêu mùa thu vậy. Chúng hồn nhiên, trong sáng và ngây ngô đến lạ. Tôi đã nhiều lần bật khóc khi thấy những em nhỏ không cha không mẹ bị nhiễm chất độc màu da cam trông thật dị dạng, chúng khổ đau đến nhường nào!
Những lần tôi khóc, Quân luôn bước đến với chiếc khăn tay màu nắng: "Đừng khóc..."
_______________
Đã 5 năm kể từ ngày tôi đi du học Nhật Bản. Ở Nhật nổi tiếng với mùa xuân cùng những bông hoa anh đào hồng nhạt thật thơ mộng. Nhưng tôi vẫn nhớ da diết tiết trời mùa thu của Hà Nội...
5 năm nay, tôi không gặp lại cậu...
Tôi nhớ cậu...
Nhiều lần tôi gửi email với vỏn vẹn dòng chữ: "Tớ nhớ cậu"
Nhưng luôn luôn không có hồi đáp lại sự mong mỏi suốt bao năm qua của tôi...
_______________
Lần này, tôi trở về Việt Nam, để lại một lần nữa cảm nhận sự ấm áp của tiết trời mùa thu... và của cậu...
Tôi gặp lại những em nhỏ tôi đã giúp đỡ khi xưa. Các em lớn lắm rồi, chúng đều có người nhận nuôi và trở nên trưởng thành. Nhìn thấy tôi, viền mắt các em đỏ hoe. Bé Bảo Anh bước đến, ôm lấy tôi và đau đớn kể:
- Chị Linh, anh Quân chết rồi. Anh ấy chết vì cứu em trong một vụ tai nạn... Em gặp lại ba mẹ ruột của mình và băng qua đường mà không để ý... Anh ấy đã lao qua đường, và cứu em... Anh ấy chết rồi.. Chị Linh! Em xin lỗi! Thực sự xin lỗi chị!!
______________
Lại 1 ngày mùa thu rực rỡ...
Tôi quỳ bên mộ Quân, ngân nga bài hát 'Như ngày hôm qua' quen thuộc. Tôi khụy xuống, bật khóc...
Nhưng lần này...
Không ai bước đến và lau nước mắt cho tôi như 5 năm về trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com