Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshot

Choi Soobin và Choi Yeonjun chia tay rồi.

Soobin là sinh viên năm cuối. Đối mặt với vô vàn deadline và cả đề án nghiên cứu khoa học luôn là một phần trong đời sống của một sinh viên sắp tốt nghiệp như cậu. Lâu ngày, cái thứ khỉ gió này đã làm cho một Choi Soobin thường ngày luôn tươi cười nay dần trở nên cáu bẳn.

Yeonjun hơn cậu 1 tuổi, đã ra trường và đi làm hơn một năm nay. Cả hai quen nhau khi anh còn học đại học, sau khi anh tốt nghiệp, cậu đến sống cùng anh trong một căn hộ ở gần trường.

Lại nói về lí do khiến cuộc tình của họ kết thúc, Choi Soobin đã nhìn thấy người yêu mình tay trong tay cùng người khác và khi cậu hỏi về điều đó, anh bỗng dưng ấp úng. Điều này làm cho suy nghĩ của cậu dần trở nên có căn cứ hơn, và rồi cậu chất vấn anh. Cuộc cãi vả của bọn họ kéo dài vài ngày, sau đó, người mở lời là cậu.

- Chúng ta chia tay đi.

Hôm ấy là một ngày đầu tháng 12, trời đã chuyển lạnh. Sau khi Soobin nói lời chia tay, anh bảo cậu hãy ở lại căn nhà để tiện cho việc học tập của cậu, còn mình thì chọn lựa rời đi, vì nơi đây gần trường. Đã nhiều ngày rồi anh không về, quần áo, đồ dùng cá nhân của anh vẫn còn đó. Soobin ngồi ngẩn ngơ giữa những tập tài liệu ngổn ngang, hoàn toàn không thể tập trung vào bất cứ cái gì. Từ khi anh đi, cậu không có hôm nào là ngon giấc. Thường ngày, sau khi anh đi làm về, cả hai sẽ có bữa tối cùng nhau và sau đó, anh sẽ giúp Soobin trong việc học tập của cậu. Đêm xuống, cậu sẽ dang rộng vòng tay, để anh tùy tiện rúc vào lồng ngực ấm áp của mình mà yên giấc.

Nhưng mấy hôm nay lại không như thế. Sự thay đổi đột ngột này khiến Soobin có chút khó thích nghi. Cũng phải, dù sao thì hai người cũng đã bên cạnh nhau lâu như thế, việc thay đổi này không phải là việc dễ dàng trong một sớm một chiều. Soobin cứ ngồi như thế, ngẩn ngơ, thất thần. Và rồi cậu ngủ quên lúc nào không hay.

1h sáng. Cửa mở. Yeonjun đi vào.

Giờ đã sang ngày mới được một giờ. Hôm nay là ngày 5 tháng 12, là sinh nhật Soobin. Anh muốn chuẩn bị một thứ gì đó bất ngờ cho sinh nhật cậu. Bởi dù sao thì, đây có lẽ là món quà sinh nhật cuối cùng anh dành cho cậu. Yeonjun vào mà không bật đèn, bởi anh sợ cậu sẽ thức.

- Hẳn là mấy ngày qua em khó chịu lắm.

Yeonjun nói, rồi vào phòng lấy ra một chiếc chăn dày dặn đắp lên người cậu.

Anh vào bếp, vật lộn trong đó suốt cả giờ đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành nồi canh rong biển mừng sinh nhật cậu và một vài món ăn kèm. Dọn dẹp lại một chút, anh thở dài sau khi hoàn thành xong công việc.

Định bụng sẽ để lại một lời nhắn chúc mừng sinh nhật cho cậu nhưng lại sợ cậu sẽ không chịu ăn khi biết đó là đồ mình nấu, Yeonjun cứ ngập ngừng trong bếp. Lúc này, anh hoàn toàn không hề hay biết có người luôn dõi theo mình từ nãy đến giờ. Soobin đã dậy từ khi anh vào nhà.

Đèn bật. Cả hai nheo mắt lại khi ánh sáng đột ngột tràn đến khắp căn phòng tối tăm. Soobin đi lại, đối mặt với anh.

- Soobin, anh...

- Tại sao anh ở đây?

Giọng cậu trầm, rất ấm. Anh cứ nghĩ bản thân đủ mạnh mẽ để đối mặt với chuyện cả hai đã chia tay nhưng khi nghe được giọng nói mà hằng đêm bản thân luôn điên cuồng mong nhớ, anh không làm được. Yeonjun bật khóc, vòng tay ôm lấy chính mình rồi lùi lại vài bước, lí nhí nói lời xin lỗi.

- Anh xin lỗi, anh sẽ đi ngay.

- Anh...

Soobin ghét nước mắt. Và càng ghét hơn khi đó là nước mắt của Yeonjun. Cậu ngập ngừng giây lát, nhưng rồi lại lao đến ôm chầm lấy anh, xoa xoa đôi vai đang run rẩy của anh.

- Em mới là người phải xin lỗi. Em xin lỗi vì đã nổi giận với anh. Mấy ngày qua không có anh, em khó chịu biết nhường nào. Yeonjun à...

Yeonjun càng lúc càng khóc to hơn. Anh cũng khó chịu lắm chứ. Anh cũng nhớ cậu đến phát điên, anh nhớ những cái ôm ấm áp của cậu, những cái hôn cháy bỏng và những lần hẹn hò của cả hai. Phải làm sao khi cậu đã trở thành một phần trong cuộc sống đầy nhạt nhẽo của anh cơ chứ? Anh cũng rất muốn giải thích với cậu, rằng người kia chỉ là em họ của anh, rằng anh chỉ yêu mỗi cậu, nhưng lại không thể mở lời khi đứng trước một Soobin đang trong cơn giận dữ. Anh sợ. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh cảm thấy sợ hãi trước cậu.

Vai áo của Soobin đã thấm đẫm nước mắt của anh, nhưng giờ anh đã không còn khóc to nữa. Cậu cúi xuống hôn lên môi anh, anh cũng phối hợp mà để cậu tự nhiên đưa lưỡi vào khuấy đảo.

- Cho em nhé?

- Cho gì cơ?

- Lần đầu của anh đấy. Được không anh?

Yeonjun không đáp, ánh mắt anh né tránh cái nhìn như thiêu đốt của cậu. Anh chủ động vòng tay qua cổ cậu, thì thầm vào tai.

- Nếu em làm anh đau, anh sẽ lại bỏ đi cho em xem.

- Sẽ không đâu. - và rồi cậu bồng anh lên, đi vào trong phòng.

Yeonjun được cậu đặt nằm yên vị trên giường. Anh chủ động cởi quần áo mình ra. Nhìn thấy Soobin đang lõa thể trước mắt, anh không khỏi đỏ mặt.

- Sao thế? Anh không thích à?

- Không phải. Chỉ là anh ... có hơi...

- ...

- Em đừng nhìn nữa, mau làm đi.

Anh ngại ngùng trông vô cùng đáng yêu. Cả hai thân thể trần trụi áp vào nhau. Soobin lướt dọc từ cánh môi anh rồi xuống đến cổ và dừng lại ở eo. Từ lúc yêu nhau đến giờ, đây là lần đầu tiêng cậu được cho phép nhìn cái cơ thể vô cùng nóng bỏng của người yêu mình. Tiểu Soobin ngay lập tức có phản ứng.

- Này, em... cứng rồi?

- Anh tập trung vào em đi.

Cậu không vội tìm đến cửa động của anh mà nhắm đến tiểu Yeonjun ở đằng trước. Bàn tay to lớn bao trọn lấy vật nhỏ hồng kia, không ngừng ma sát. Người nào đó bỗng bật ra vài tiếng rên.

- Soo...bin....ahh...

Người yêu của Soobin vốn rất nhạy cảm. Cậu biết rất rõ điều đó, nên mới lợi dụng điều đó để kích thích anh. Tất nhiên là nó có hiệu quả, bởi không lâu sau, Yeonjun đã ra trước, chất dịch vương lên vòng eo trắng hồng của anh. Soobin dùng nó thay cho gel để tiến vào cửa. Ngón tay thon và dài mang theo chất dịch trắng đục từ từ tiến vào sâu bên trong anh. Yeonjun có chút không quen, thân thể không ngừng vặn vẹo kháng cự.

Một ngón, rồi hai ngón, và ba ngón. Mấy ngon tay ma sát bên trong cửa động tạo ra vài âm thanh thô tục. Nhưng đó chưa phải là chuyện chính. Cậu rút ngón tay ra khiến cho anh ngay lập tức cảm thấy trống trải. Cả cơ thể anh phản ứng dữ dội trước hành động của cậu, cả hai đầu ngực cũng vì thế mà cương lên cao hơn. Yeonjun vội vã nắm lấy tay Soobin, không ngừng cầu xin.

- Anh muốn em cho anh cái gì cơ?

- Của em, anh muốn cái của em. Mau cho vào đi anh khó chịu lắm.

Cậu còn muốn trêu anh thêm một chút nhưng vì cái gương mặt như sắp khóc tới nơi của ai đó khiến cậu chùng bước. Một cú thúc tới khiến Yeonjun kêu lên bất ngờ.

- Đau....

- Bé ngoan, một lát nữa sẽ không đau.

- Anh... đau lắm, Soobin à....

Yeonjun mếu máo lắc đầu nguầy nguậy, đôi tay huơ loạn xạ tìm đến Soobin. Cậu cũng hiểu ý, vuốt dọc lưng anh an ủi. Phải mất một lúc, anh mới quen với cái thứ to lớn đang đâm chọt trong cơ thể mình. Soobin một bên đâm thúc, một bên an ủi người bên dưới.

Hai người cứ như thế quấn quít lấy nhau, cho đến khi Yeonjun mệt rã người, cậu mới chịu dừng lại.

Buổi chiều, anh tỉnh lại với một cơ thể vô cùng thơm tho, nằm trên một cái giường vô cùng ấm áp và nằm trong lòng một người mà anh vô cùng yêu.

- Anh ngủ có ngon không?

- Em dậy rồi sao không chịu kêu anh dậy?

- Vì em thấy anh còn ngủ nên không nỡ kêu anh dậy.

- Soobin à. Có cái này, em nhất định phải nghe anh nói. Được không?

- Anh nói đi. - Soobin ôm anh chặt hơn, như thể anh sẽ bỏ cậu mà đi mất.

- Người đó, là em họ của anh. Vì em cứ không ngừng cáu bẳn nên anh sợ, anh sợ em sẽ mất bình tĩnh mà làm điều gì đó khiến em sẽ hối hận, nhưng anh thật sự không yêu ai ngoài em cả. Soobin em phải tin anh.

- Em tin anh mà. Yeonjun à, em xin lỗi vì hôm đó em làm anh sợ. Em sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.

- Soobin à. Mấy hôm trước chúng ta vừa chia tay nhỉ?

Cậu nhìn anh. Không phải việc cả hai vừa quấn quít nồng thắm với nhau kia đại biểu cho việc cả hai vừa quay lại hay sao? Choi Yeonjun anh sao lại hỏi như thế?

- Nếu đã chia tay rồi, cậu Choi Soobin, cậu đang độc thân phải không?

- Ý anh là gì?

- Tôi, Choi Yeonjun, muốn công khai theo đuổi cậu Soobin đây.

- Anh.... thật là, đồ trẻ con.

- Cậu chê tôi trẻ con à cậu Soobin?

- Không, em yêu con nít mà, em cũng yêu luôn cả anh.

- Thế em yêu con nít hơn hay bé Yeonjunie hơn?

- Em yêu anh.

Choi Soobin và Choi Yeonjun cưới nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com