way back home
17/04/2018
Tôi là Ahn HyeJin - giám đốc thương hiệu thời trang Rainbow Brigde hay gọi tắt là RBW. Tôi vừa trở về từ New York sau một kỳ công tác kéo dài đến 2 năm. Nơi tôi trở về không phải là công ty, không phải thủ đô Seoul đầy tấp nập. Mà là Jeonju. Lí do trở về một phần là do đợt công tác này đã kết thúc, một phần là vì hôm nay là sinh nhật em - Jeong WheeIn.
Trên tay cầm một chậu hoa mộc lan được thắt ruy băng cẩn thận, tôi rảo bước về hướng căn hộ em đang sống. Sau một chuyến bay dài thì việc ngồi và lái xe ôtô đối với tôi chính là cực hình nên tôi quyết định vận động một chút, đi bộ tới nhà em. Đêm rồi, đường vắng, tôi rút tai nghe ra, vừa nghe nhạc, vừa ngân nga. Cạnh con đường về nhà em là bãi biển. Nước biển xanh lắm, tôi và em rất hay đến đây. Miệng khẽ cười, tôi nhớ hồi xưa cả hai chỉ đơn giản ngồi trên bãi cát ngắm hoàng hôn cũng đủ thấy hạnh phúc. Nhưng đoạn đường tôi đang đi thì không nhìn thấy bãi cát, cũng không nhìn rõ biển rộng mênh mông mà chỉ có tiếng sóng đánh vang vọng trong không gian. Tôi cau mày. Hôm nay sao lại không bật đèn đường nhỉ?
Vừa ngắm biển, lòng tôi rộn lên khi nghĩ đến việc gặp em, ôm em và chúc mừng sinh nhật em.
"Bắt đầu thực hiện kế hoạch được rồi~"
Tôi thầm nghĩ và rút điện thoại ra, gửi qua Kakaotalk một tin nhắn đã soạn trước cho em.
"Chúng ta chia tay đi. Tôi đã yêu người con gái khác bên New York. Xin lỗi em!"
Đương nhiên là không phải thật đâu. Chỉ là tôi nghĩ nếu làm thế đến gặp em, em sẽ thật bất ngờ. Rồi tôi bật chế độ máy bay. Vì chắc chắn sau khi đọc được tin nhắn chắc chắn em sẽ gọi cho tôi.
Trong lúc mải suy nghĩ mông lung về em, tôi, cùng đôi tai đã được lấp bởi nhạc cùng âm lượng khá lớn, đã không để ý một chiếc xe tải cỡ trung đang lao tới. Lái xe lúc đó có thể say rượu nên đã chuệnh choạng đảo vô lăng, làm mất lái và đâm vào tôi.
Cơ thể tôi đau nhức nhối, từng đoạn xương như vỡ vụn, theo quán tính bay lên không trung, vượt qua cả hàng rào ven đường và cuối cùng là rơi xuống biển.
Chậu hoa vỡ tan mộc lan vỡ tan cùng những cánh hoa tàn bị bánh xe vô tâm lăn nát bên hàng rào.
Nước biển mặn làm vết thương của tôi xót điên lên, dây thần kinh thi nhau co giật.
Gã tài xế nửa tỉnh nửa mê, sau cuộc va chạm cứ thế lái xe đi tiếp.
"Jeong WheeIn
WheeIn...
Innie..."
Tôi nghĩ đến em cho đến khi nhắm mắt rồi cơ thể chìm dần xuống biển, máu đỏ hòa cùng nước biển xanh...
Trời đổ mưa. Ông trời chắc không phải đang khóc thương cho tôi đâu, mà là đang cười ra nước mắt, cười vì kịch bản ngớ ngẩn của tôi đã bày ra. Linh hồn tôi bay lả lướt tới nhà em. Lần "đột nhập" này khác mọi lần, tôi chỉ cần xuyên qua cánh cửa là đã vào bên trong ngôi nhà.
Tôi nhìn em. Hai năm qua không có tôi, em tiều tụy đến vậy sao? Hàng ngày video call cho nhau, nhìn qua màn hình điện thoại đã thấy em gầy đi rõ rồi. Nay nhìn bằng mắt thường, lòng xót xa gấp bội. Mùa xuân vừa mới qua nhưng vẫn chưa chuyển hè, cái nóng oi ả chưa đến, gió xuân vẫn còn, không những thế đã nửa đêm rồi, sao em chỉ mặc áo phông mỏng với quần đùi? Em vốn dễ ốm, tiết trời lạnh như này, một lát nữa em ho là cái chắc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của em nay còn hốc hác. Đôi má phính của tôi đâu rồi? WheeIn à...
Chợt con mèo béo của em đang ngoe nguẩy đuôi trên sofa nhảy xuống chỗ tôi, ngước mắt nhìn tôi như nhìn một khoảng không vô nghĩa.
- Meow~
Nó thấy được tôi! Trước giờ tôi có nghe người ta nói mèo có thể nhìn thấy những linh hồn người chết nhưng tôi chưa bao giờ tin.
- Tao chết rồi Ggomo ạ. _ nở cười buồn, tôi thì thầm với nó.
Nó nghiến hàm răng nhỏ của nó, lừ mắt nhìn tôi tỏ vẻ biết rồi. Nó nguẩy mông đi ra chỗ em đang ngồi cạnh bàn ăn, dụi dụi cái đầu mềm vào chân em như muốn an ủi. Mặt em ủ rũ, tay cầm chiếc điện thoại, liên tục nhấn gọi vào số máy được lưu với tên "Honey Candy". Và dĩ nhiên, những cuộc gọi đó đều không được hồi đáp.
- HyeJin bỏ chị rồi Ggomo ạ... HyeJinie không còn cần chị nữa.
Em gục xuống bàn khóc, làm đổ chai soju đã vơi quá nửa. Hai má em ửng hồng, mắt nhòe đi, hàng mi ướt đẫm nước mắt, miệng em ngân nga một giai điệu buồn.
"Đôi ta chia tay nhau vào một ngày mưa
Nào ai ngờ ngày này lại đến sớm như vậy
Em không thể nào hiểu, không thể hiểu tại sao
Chỉ còn mình em đơn côi trong màn đêm hiu quạnh
Cùng những nghĩ suy nặng trĩu nơi đáy lòng..."
Giọng em lạc đi rồi tắt hẳn, tiếng nấc cứ thế mà to dần. Nước trên bàn không rõ là nước mắt của em hay rượu soju bị làm đổ, cứ thế tràn xuống đất, ướt thẫm tấm thảm màu be.
Tôi tiến lại gần em, muốn ôm em nhưng không thể. Vòng tay lạnh lẽo của tôi cứ thế mà xuyên qua em, chẳng hề vấn vương chút hơi ấm...
Tôi muốn khóc... Tại sao tôi không rơi nước mắt được nhỉ? Tại sao linh hồn lại không có tuyến lệ nhỉ?
Con mèo béo nằm thượt dưới chân em, ném về phía tôi ánh nhìn đầy oán trách.
Cũng đúng! Tại sao tôi lại dại dột nghĩ ra kế hoạch ngu ngốc này chứ? Để bây giờ không thể thay đổi được nữa rồi.
Tôi nhìn em đã thiếp đi từ lúc nào, muốn bế em về phòng, đặt em lên giường ngủ một cách tử tế hay chí ít là lấy chăn đắp cho em nhưng cũng không thể làm được. Bất lực.
Vậy là cứ thế đến sáng, tôi ngồi chống cằm nhìn em ngủ cho đến lúc em tỉnh dậy.
Hôm nay em không có việc gì cần phải ra ngoài nhưng có vẻ em muốn đi siêu thị thì phải.
Khoác hờ cái áo blazer mỏng màu cà phê, đưa tay vén lọn tóc mai màu vàng kim qua vành tai, đội chiếc mũ Burberry ưa thích rồi em xách túi ra ngoài.
- Chào Ggomo. Chị ra ngoài một lát rồi sẽ về sớm thôi.
Con mèo béo lại đưa mắt nhìn tôi như thể cô chủ nó còn cần chào một người nữa.
Không cần chào đâu, vì tôi đang tính đi theo em luôn mà.
Em khệ nệ xách túi đồ nặng mà không có tôi. Lại một lần nữa tôi lại cảm thấy bất lực, cảm thấy bản thân vô dụng.
Em về nhà, nằm dài trên ghế sofa đọc sách đến trưa mà không hề ăn uống gì. Tôi xót xa, quay ra nói với Ggomo.
- Mày lôi túi đồ ăn WheeIn để trên bàn bếp ra đây đi. Tao thỉnh cầu mày đó.
Nhưng cậu quý tử Jung Ggomo cũng đang đói, lăn cũng không nổi nữa, chỉ nằm thừ trên sofa, kêu meow meow nghe đến não nề. WheeIn gập quyển sách lại, tiếng kêu đói của Ggomo đã thu hút được sự chú ý của em.
- À chị quên không cho Ggomo ăn. Xin lỗi em nha.
WheeIn đứng dậy, hai tay nựng nựng vuốt vuốt cái đầu tròn của Ggomo chán chê rồi mới chạy vào bếp lấy đồ ăn cho tiểu hoàng thượng, tiện thể lấy vài lát bánh mì cho mình.
Em ngồi đọc sách thêm một lúc rồi đặt tấm ảnh in hình Ggomo đang nằm phè phỡn vào giữa cuốn sách thay bookmark, gập nhẹ nhàng vì sợ quăn mép giấy rồi cất lại giá sách. Em vào phòng vẽ, hai tay bận rộn thắt nút dây tạp dề. Tôi chăm chú nhìn em pha bảng màu, là gam màu tím. Không phải màu tím của tình yêu thủy chung, mà là màu tím lạnh lẽo, đượm buồn. Em vừa quét chiếc cọ vẽ, vừa khóc. Môi em bặm lại để không phát ra tiếng. Nhìn càng thương tâm. Phủ kín tấm bạt trắng bằng màu tím, em vẽ những đường cong uốn lượn màu đen. Tôi thẫn người. Em đang vẽ tôi. Em đang vẽ một Ahn HyeJin hòa cùng màu tím buồn ấy. Bỗng em vứt mạnh cọ xuống đất, ngồi thụp xuống đất rồi ôm mặt khóc. Đôi môi được em giải thoát, không bặm nữa mà liên tục gọi tên tôi.
Tôi đứng cạnh em, đan ngón tay tàng hình vào làn tóc em. Lại một lần nữa cái cảm giác ấy len lỏi trong tôi. Bất lực.
Em giam mình trong phòng vẽ đến tối muộn rồi tháo bỏ tạp dề, đi vào phòng tắm.
Tôi ngồi xuống đất, khoanh gối lại, nhìn Ggomo. Con mèo béo này rất giống tôi. Nó yêu WheeIn nhiều như tôi vậy, chỉ cách thể hiện của nó không giống tôi. Có lần em bảo nó béo quá nên lười, không đi chơi với mấy con mèo nhà hàng xóm. Không phải vậy đâu, chỉ là cục bông tròn tròn mềm mềm kia không nỡ xa cô chủ của nó mà đi chơi với chúng bạn thôi.
Chúng tôi cùng nhau đợi em trước cửa phòng tắm. Em tắm lâu quá. Hơi nóng của nước bay cả ra ngoài này.
Bất chợt Ggomo nhào tới, cào cào cửa phòng tắm rồi nhìn tôi cầu khẩn. Dự cảm chẳng lành, tôi liền xuyên qua tường.
Tôi sững người. Trước mắt tôi là em vẫn mặc nguyên quần áo, thả mình vào trong bồn nước nóng nay đã nhuốm màu đỏ máu. Cổ tay trắng ngẩn, thon thả của em xuất hiện một vết cắt nơi động mạch chủ. Con dao cạo mày nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
- K...không! WheeIn à, WheeIn! Jeong WheeIn em tỉnh lại đi!!!
- ...HyeJinie?! C..có phải em..đ..đ..đang...mơ?
Lúc này tôi mới nhận ra, bàn tay tôi đang nắm chặt lấy vai em, không hề xuyên qua nó. Tôi có thể cảm nhận được đôi vai gầy của em, cảm nhận được rằng mình đang chạm vào em.
WheeIn không nói, chỉ nhắm mắt lại, gật nhẹ đầu rồi mỉm cười.
Tôi trân mắt nhìn linh hồn em đang rời khỏi thân xác. Em nhìn tôi một hồi rồi ôm chầm lấy tôi, vùi khuôn mặt đáng yêu vào hõm cổ tôi và thì thầm "HyeJinie đây rồi".
Vòng tay ôm chầm lấy em. Tôi đang ôm em, phải, tôi đã được ôm em.
- HyeJin xin lỗi em. HyeJinie sai rồi. Là HyeJin làm em buồn, làm em tổn thương.
Vừa nói tôi vừa đặt nụ hôn lên vầng trán em, hôn lên đôi mắt em, hôn lên chóp mũi nhỏ xinh, hôn lên lúm đồng tiền mà tôi yêu thích và hôn lên làn môi mềm của em. Cả hai chúng tôi ngồi xuống nền đá ướt nhẹp, em ngồi gọn gẽ trong lòng tôi. Hơi nước nóng vẫn mờ mờ ảo ảo, bay khắp phòng.
- Chúng ta...chết rồi sao?
- Chết rồi... Vậy nên em mới nhìn thấy tôi, tình yêu ạ.
- Biết vậy em chết sớm hơn cho rồi.
WheeIn xụ mặt. Tôi cốc vào đầu em một cái. Nghĩ gì không biết.
- Innie, hôm nay là sinh nhật em. Chúc em sinh nhật vui vẻ.
- Chỉ cần có Ahn HyeJin ở bên, Jeong WheeIn em ngày nào cũng có thể vui vẻ. _ em nhướn người, ghé vào tai tôi, ngọt ngào thủ thỉ.
- Ahn HyeJin về với em rồi đây.
Em nhướn người cao thêm chút nữa, hôn lấy đôi môi lạnh lẽo của tôi. Cả hai cứ thể hòa quyện vào nhau. Hạnh phúc.
Cậu quý tử Ggomo kêu meow meow như chào tạm biệt rồi nhảy từ ban công nhà sang ban công phòng kế bên, mon men tìm lối đi chơi cùng chúng bạn.
- end -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com