Chương 453+454
Chương 453: Kiến nghị của Trần Sơ Nhiên
Thân là là trợ thủ của Lục Trần tại thương hội, lại còn là hội trưởng quỹ tài trợ bóng đá, Trần Sơ Nhiên nghiễm nhiên trở thành người có tiếng nói trong công nghệ Di Kỳ.
"Cô nói đi", Lục Trần gật đầu nói.
"Chiếc phi thuyền này đã được đặt cho cái tên "Hi Vọng" nên nó không chỉ là hi vọng của riêng chúng ta, mà còn là hi vọng của toàn nhân loại. Chúng ta chưa biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu mẫu tinh trùng của loài người được bảo quản trong kho, cho nên tôi đề nghị 50 ngàn nhân tài trong ngành kỹ thuật mà chúng ta đưa theo phải chọn từ các chủng tộc khác nhau, các màu da khác nhau. Hơn nữa, còn phải là những người trẻ khỏe, tỷ lệ giữa nam và nữ cũng phải cân bằng", Trần Sơ Nhiên nói.
Nghe ý kiến của Trần Sơ Nhiên, mọi người ban đầu đều gật đầu tán thưởng nhưng rồi ai nấy đều trầm tư suy nghĩ.
Cùng là con cháu Hoa Hạ, bọn họ nên đưa nhiều đồng bào của mình đi cùng hơn mới phải.
Nhưng loài người sắp bị diệt vong, lúc này trên thế giới đã chẳng còn tồn tại biên giới thì cớ sao phải suy nghĩ đến vấn đề này cơ chứ?
"Được, vậy cô hãy làm một bản thống kê đi. Sau đó, tôi sẽ để Đỗ Phi căn cứ theo kết quả thống kê của cô đi khắp thế giới tìm những nhân tài như vậy. Nhớ kỹ, các cô chỉ có thời gian 1 tháng. Hết 1 tháng, dù thế nào chúng ta cũng phải rời khỏi đây", Trần Lục đáp.
Mặc dù theo tính toán, hàm lượng oxy trong không khí phải tới cuối năm mới xuống thấp tới hơn cả mức con người có thể chịu đựng là 19% nhưng phi thuyền này hiện giờ chỉ cần lắp thêm hệ thống điều chỉnh phản trọng lực là hoàn thành. Thời gian lắp đặt ước tính khoảng 1 tháng."
Lúc phóng Thần Châu Thiên Cung, động cơ của nó là một máy tạo phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chế tạo ra lực đủ mạnh nhấc bổng cả chiếc phi thuyền lao đi ngược hướng trọng lực. Tuy nhiên, sau khi Lục Trần giải mã được hệ thống phản trọng lực liền quyết định sẽ không sử dụng máy tạo phản ứng nhiệt hạch hạt nhân làm động cơ nữa.
Bởi nếu cứ dùng loại máy này, khi phi thuyền cất cánh sẽ phải chuẩn bị thêm khoảng 100 ngàn bộ đai an toàn, việc này khá phiền phức. Hơn nữa, nó còn có nguy cơ làm hỏng hệ sinh thái tuần hoàn không khí trong phi thuyền.
Kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chế được tìm ra là bước đệm thuận lợi cho việc sản xuất ra không khí.
Hệ thống tuần hoàn là hệ thống có khả năng chuyển hóa, tạo nên các loại chất khí khác nhau theo đúng tỷ lệ các khí trong bầu khí quyển.
Công trình này cần tới rất nhiều nhiên liệu hạt nhân, các hệ thống cũng vô cùng phức tạp. Có thể coi nó là kết tinh của trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại nhưng bấy nhiêu đó cũng khó khăn lắm mới bảo vệ được môi trường khép kín nhỏ bé bên trong phi thuyền.
Thậm chí có nhà khoa học từng nghĩ đến việc đem hệ thống này phổ biến cho toàn thế giới thì ngay sau đó cũng tự cảm thấy đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Bởi vì muốn làm được điều này, ít nhất phải mất từ 5 đến 10 năm làm công tác dự trữ khoa học.
Nhưng loài người sẽ không thể trụ nổi 5 năm nữa. Đừng nói là 5 năm, thậm chí chỉ vài tháng sau là có thể tan thành cát bụi rồi.
Trở lại vấn đề chính, cái gọi là hệ thống phản trọng lực chính là tạo cho vật thể một gia tốc ngược hướng với trọng trường Trái Đất, khiến cho lực hấp dẫn của Trái Đất tác động lên vật thể này bị triệt tiêu hoàn toàn. Do đó, vật thể này có thể trôi bồng bềnh trong không gian.
Thực chất, các loại xe đệm từ đều sử dụng kỹ thuật tương tự. Chỉ có điều, trước đây kỹ thuật này chưa được hoàn thiện
Cũng chưa đủ trình độ tạo thành một hệ thống có thể điều khiển được cho nên chỉ sản xuất ra những sản phẩm như xe đệm từ mà thôi.
Đến nay phi thuyền Hi Vọng sẽ dùng kỹ thuật phản trọng lực để rời khỏi Trái Đất, lợi dụng phản trọng lực để điều khiển tốc độ phi thuyền và tiết kiệm được rất nhiều nhiên liệu.
Lục Trần tin rằng, đến cả các nhà lãnh đạo cũng biết sự quý giá của nguồn nhiên liệu hạt nhân cho nên trước khi rời khỏi Trái Đất, anh ấy đã quyết định thu thập toàn bộ số nhiên liệu hạt nhân có thể để mang đi cùng. Vì nguồn nhiên liệu này rất có hạn, cho nên đương nhiên anh sẽ phải chờ đến khi lắp đặt xong bộ điều chỉnh phản trọng lực mới có thể rời khỏi đây.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau khi Thần Châu Thiên Cung rời khỏi Trái Đất 4 tiếng, rốt cuộc tin tức về nó cũng bị lọt ra ngoài. Sau đó giống như một bệnh dịch, tin này đã được lan truyền ra khắp thế giới.
Nhiều nhất là nửa năm nữa, hàm lượng oxy trong không khí sẽ xuống thấp hơn mức 19%, con người sẽ chết vì thiếu không khí.
Các nhà lãnh đạo của đất nước cũng đã bỏ rơi người dân để lên những chiếc phi thuyền rời khỏi Trái Đất. Chúng ta đã bị bỏ rơi rồi!
Vào đêm mà hai thông tin này được lan truyền trên mạng, tất cả mọi người đều đổ dồn đi tìm chứng cứ xác thực cho chúng.
Đêm hôm đó, cuối cùng cũng có người tập hợp một nhóm người đi tới chất vấn chính phủ. Lúc đó, họ mới phát hiện ra nơi ấy chật ních người.
Sau đó, bạo loạn nhanh chóng bùng phát dữ dội.
Ai ai cũng trở nên tuyệt vọng, điên cuồng, hung bạo...
Đặc biệt là quân đội, đây là lần đầu tiên quân đội trở nên mất kiểm soát như vậy.
Bọn họ lập thành nhóm sát hại người vô tội, đập phá nhà cửa, làm mọi thứ để giải tỏa cảm xúc của mình.
Những người còn sống sót xung quanh đó 3 ngày sau cũng dường như phát điên mà giết hại lẫn nhau.
Nhưng đây không phải sự chết chóc ươm mầm cho một sự hồi sinh khác mà sẽ là cái chết dẫn tới sự tuyệt diệt của loài người...
Trong 3 ngày này, bên ngoài công nghệ Di Kỳ khắp nơi đều là xác chết.
Bọn họ chợt nhận ra có lẽ công nghệ Di Kỳ là hi vọng cuối cùng của mình cho nên tất cả lao như điên về phía trung tâm công nghệ này.
Nhưng các binh sĩ trong trung tâm nghiên cứu đó đã biết rằng bọn họ có phi thuyền vũ trụ, cũng biết rằng chỉ trong một tháng nữa họ có thể rời khỏi hành tinh đầy tuyệt vọng này.
Cho nên họ không hề tham gia bạo động mà ngoan ngoãn nghe lời chỉ huy, không chút do dự bắn gục những kẻ đã mất hết lý trí đang bạt mạng xông tới.
May mắn thay, toàn bộ số vũ khí hạng nặng trong khu vực do Tư lệnh Quang Chính chỉ huy đã được đưa vào viện khoa học công nghê nên không rơi vào tay đám quân bạo loạn.
Nếu không thì hơn 10 ngàn binh sĩ ở điện Sát Thần có lẽ đã thương vong vô số.
Mặc dù vậy, trong 3 ngày bạo loạn, điện Sát Thần cũng đã mất đi hơn 500 người.
Đứng trên tòa nhà cao tầng, lặng người trước cảnh tượng chém giết phía bên ngoài công ty, Lục Trần tâm trạng hết sức phức tạp. Nhưng rất nhanh, anh lấy lại sự điềm nhiên vốn có của mình.
Bởi anh biết đây là hệ quả tất yếu cho sự sụp đổ của nền văn minh nhân loại. Khi người ta tuyệt vọng đến cùng cực ắt sẽ vùng lên chống trả. Đây có lẽ là sự điên cuồng và phát tiết cuối cùng của cả một nền văn minh.
Chỉ cần chống chọi thêm vài ngày nữa, tình hình sẽ khá hơn thôi.
Nhưng việc mà anh không thể lường trước là...
Đến ngày thứ 5, khi mọi người đều nghĩ bạo loạn đã kết thúc, thông tin về việc công nghệ Di Kỳ đang chế tạo phi thuyền vũ trụ bị truyền ra ngoài nên có ngày càng nhiều người kéo đến đây. Bọn họ đứng rất đông ở bên ngoài.
Lần này, bọn họ không làm càn, cũng không gây bạo loạn nữa.
Họ đứng cách viện khoa học công nghệ khoảng 1 dặm một cách có tổ chức, có kỷ luật.
Ở nơi đó, họ vẽ một đường biên màu đỏ, không ai được phép vượt qua ranh giới này.
Trong tay họ ngoài nước và lương khô ra chẳng còn thứ gì khác.
Bọn họ mỗi ngày đều cầm các băng rôn khẩu hiệu ngồi ngoài đó bất kể nắng gắt hay mưa giông.
"Lục tổng, anh là anh hùng nhân loại, là đấng cứu thế của chúng tôi. Một năm rưỡi trước, anh đã cứu chúng tôi một lần. Lẽ nào, lần này không còn hi vọng nào cho chúng tôi nữa sao? Nếu có một tia hi vọng được sống, xin anh hãy đưa chúng tôi theo!"
Lục Trần đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn thấy cảnh tượng này chẳng nói chẳng rằng, trên mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Nhưng Vương Duy thì khác, anh không ngừng lặp đi lặp lại với vẻ tức tối: "Đúng là vô đạo đức, rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã làm lộ thông tin ra ngoài? Tốt nhất đừng để tôi tìm ra, nếu không tôi sẽ hủy hoại danh tiếng cả nhà hắn!"
"Người đâu, nội trong hôm nay nhất định phải tìm cho ra kẻ làm lộ thông tin ra ngoài!"
Vương Duy giận dữ dặn dò thuộc hạ của mình.
Anh ấy thực sự tức giận rồi!
Chương 454: Kẻ tiết lộ thông tin
Vương Duy thực sự cảm thấy phẫn nộ. Công nghệ Di Kỳ đã đem đến cơ hội sống cho nhiều người
đến thế, vậy mà bọn họ chẳng những không cảm kích, lại còn tiết lộ thông tin ra ngoài.
Đúng là một đám vô ơn điên rồ, ăn cây táo rào cây sung.
Kẻ như vậy, anh nhất định phải xử lí.
Lục Trần không phản đối, như vậy tức là ngầm chấp nhận phương pháp xử lí của Vương Duy.
Đây là vấn đề liên quan đến kỷ luật.
Tuy biết tin tức sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền ra ngoài, nhưng anh không hi vọng rằng chuyện sẽ bị lộ ra từ phía mình.
Sau này, giữa vụ trụ mênh mông, trên chiếc phi thuyền duy nhất này, tất cả mọi người cần phải đoàn kết mới được. Những ai không biết nghe lời, cho dù có là người nhà của nhân viên, anh cũng sẽ không đưa theo cùng.
Chẳng mấy chốc chuyện đã được điều tra rõ. Là mẹ của một nhân viên đã khoe với đồng nghiệp của bà ta khi nói chuyện điện thoại, sau đó thì thông tin bị lộ.
Khi Vương Duy tra ra được truyện này thì lập tức khai trừ nhân viên kia không chút do dự, đuổi cả nhà bọn họ ra khỏi Viện khoa học công nghệ.
Mặc cho nhân viên kia và người nhà có cầu xin thế nào, thậm chí mẹ của nhân viên ấy còn quỳ xuống lạy lục không ngừng, Vương Duy cũng không chút mềm lòng.
Bởi nếu không giải quyết cho tốt chuyện này, có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Từ giờ đến lúc hệ thống phản trọng lực được lắp đặt và thử nghiệm xong còn khoảng chứng một tháng nữa. Trong vòng một tháng ấy, còn không biết có bao nhiêu người sẽ tới Viện khoa học công nghệ để xin đi theo nữa. Mọi người ai nấy đều cảm thấy tức giận.
Chuyện cả nhà nhân viên kia bị đuổi khỏi Viện khoa học công nghệ nhanh chóng lan rộng, toàn bộ người nhà của những nhân viên khác đang ở tạm trong lều bạt cũng cảm thấy choáng váng. Ai nấy đều nghĩ: may mà lúc trước mình không tiết lộ tin tức ra ngoài.
Nhất là lúc đầu, phía Công nghệ Di Kỳ có cho họ biết tin tức này, đồng thời cũng dặn dò mọi người không được tiết lộ ra ngoài. Khi ấy có rất nhiều người chẳng hề coi chuyện này ra gì. Hiện giờ thấy cả nhà nhân viên kia bị đuổi khỏi đây, những người ấy đều thầm cảm thấy sợ hãi.
Sự việc này cũng chỉ là một khúc đệm bên trong mà thôi.
Có nhân viên cảm thấy công ty vô tình, nhưng phần đông vẫn nhận định rằng nên làm như vậy.
Bạo loạn qua đi, Viện khoa học công nghệ đã là thế lực cuối cùng còn duy trì trật tự của loài người rồi. Thân là người nằm trong thế lực ấy, đương nhiên họ cũng hi vọng cấp trên sẽ nghiêm khắc một chút.
Bởi vì điều đó tốt cho tất cả mọi người.
Mấy ngày này, càng lúc càng có nhiều người đi tới khu vực bên ngoài Viện khoa học công nghệ. Bọn họ đều là những nhóm người đã tránh được đại nạn trong cơn bạo loạn. Hiện giờ Công nghệ Di Kỳ chính là hi vọng cuối cùng của họ, vậy nên mọi người lũ lượt kéo tới.
Mười ngày trôi qua, số người tụ họp về đây đã vượt quá năm trăm ngàn, một con số vô cùng khủng khiếp.
Mà mọi người trong Viện khoa học công nghệ cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Biết bao nhiêu người tụ tập bên ngoài như thế, nếu bọn họ xông vào, hơn mười ngàn binh sĩ của điện Sát Thần không thể nào ngăn lại nổi.
Lúc này, người của điện Sát Thần cũng chột dạ, sợ đám người bên ngoài nổi loạn.
"Trong năm ngày cuối cùng, bất kể thế nào, anh cũng phải lắp đặt xong hệ thống phản trọng lực cho tôi!" Lục Trần ra mệnh lệnh cuối cùng cho Đinh Đại Thành. Anh biết, những người ngoài kia nhất định sẽ nổi loạn.
Chỉ là hiện giờ bọn họ biết Hi Vọng còn khoảng hai mươi ngày nữa mới có thể cất cánh. Vậy nên hiện tại bọn họ mới nhịn xuống, chỉ kéo biểu ngữ chứ không làm chuyện gì chọc giận phía Công nghệ Di Kỳ.
Tới khi ấy, nếu Lục Trần không đưa bọn họ theo cùng, cả đám người nhất định sẽ bùng nổ, chôn vùi cả Viện khoa học công nghệ trong nháy mắt.
Lúc này, mọi người trong Công nghệ Di Kỳ cũng đã phát hiện ra: sau đám người kia, vô số tên lửa
đang nhắm thẳng về phía Viện khoa học công nghệ.
"Bố cảm thấy, nếu con có thể đưa thêm một nhóm võ giả theo, vậy thì sau này những người đó có thể trở thành nòng cốt cho quân đội. Con phải tin rằng, trong vũ trụ, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bất luận lính của điện Sát Thần hay năm ngàn quân phòng vệ của Tư Đồ Kiếm cũng chỉ là binh lính bình thường. Thể chất của họ vốn kém, con lãng phí thần dược như thuốc tiến hoa gen vào bọn họ thực sự rất đáng tiếc." Lục Thiên Hành tiến tới gần Lục Trần. Nhìn đám đông bên ngoài Viện khoa học công nghệ, ông đột nhiên lên tiếng.
Lục Trần nhướng mày. Lúc trước, đúng là anh chưa xem xét về vấn đề này, giờ cảm thấy cha mình nói cũng có lí.
Cả nhà họ Lục có tới hơn một ngàn võ giả, nhưng như vậy vẫn không đủ.
"Bố có ai để tiến cử không?" Lục Trần hỏi.
"Nhà họ Tiêu. Tuy là bố có có chút lòng riêng, nhưng không thể không nói rằng: thực lực của tổng thể nhà họ Tiêu rất mạnh. Nếu như bọn họ vẫn chưa sụp đổ sau bạo loạn thì là vậy." Lục Thiên Hành trả lời.
Lục Trần nhíu mày. Anh từng có va chạm với nhà họ Tiêu. Chẳng những anh từng giết Tiêu Biệt Tình, mà còn giết cả thiên tài nhà họ là Tiêu An Nghi. Nhà họ Tiêu mà trông thấy anh, phản ứng đầu tiên có lẽ sẽ là muốn giết chết anh ngay.
Nhưng anh cũng nhanh chóng thoải mái trở lại.
Hiện giờ đã tận thế tới nơi, nhà họ Tiêu làm sao còn ghi thù nhớ hận như vậy được. Hơn nữa, nếu anh cho nhà họ Tiêu cơ hội sống, vậy thì sẽ là ân nhân lớn nhất của gia tộc, bọn họ cảm ơn còn chẳng kịp.
"Vậy chuyện này làm phiền bố lo liệu." Lục Trần gật gật đầu. Hiện giờ, anh không thể rời khỏi Viện khoa học kỹ thuật được, anh nhất định phải ở lại trấn thủ.
...
"Anh, mau lên. Những người đó sắp đuổi tới nơi rồi!" Trên một ngã tư tại thành phố Trung Nguyên, khắp nơi đều hoang tàn đổ nát, Châu Thần Thần kêu lên với Châu Tuân Phi lúc này đang thở dốc.
"Thần Thần, em mau đi đi. Anh không đi nổi nữa rồi. Anh ở lại giữ chân bọn họ một lát!" Châu Tuân Phi cúi xuống chống tay lên gối, miệng thở hổn hển.
Gương mặt hắn trắng bệch, hai mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Trong cơn bạo loạn mười ngày trước, nhà họ Châu bọn hắn cũng không tránh được nạn. Mấy
chục người trên dưới nhà họ Châu, chỉ có hắn và em gái là trốn thoát.
Tiếc rằng, hai người họ tránh đông tránh tây, hôm nay vẫn gặp phải đám côn đồ.
"Anh, anh cố gắng lên, chúng ta nhất định phải trốn được mấy kẻ bạo loạn đó!" Thể chất của Châu Thần Thần vốn mạnh hơn Châu Tuân Phi nhiều, cô ta quay lại đỡ lấy anh mình.
"Thế thì đã sao? Qua mấy tháng nữa, chúng ta đều phải chết cả. " Châu Tuân Phi lắc đầu đáp.
"Không, không đâu. Công nghệ Di Kỳ đang lắp đặt phi thuyền. Chỉ cần chúng ta có thể kịp tới Du Châu trong vài ngày cuối cùng thì vẫn còn hi vọng!" Châu Thần Thần nói một cách kiên định.
Mấy năm trước, Lục Trần đột nhiên xuất hiện, cứu cô ta thoát khỏi bàn tay của Lâm Phá Quân. Cô ta tin rằng, hiện giờ, chỉ cần hai anh em kịp tới Du Châu, Lục Trần hẳn là sẽ cứu bọn họ.
"Được rồi. Vậy thì chúng ta cũng phải tìm chỗ nghỉ ngơi cái đã." Châu Tuân Phi gật đầu, sau đó cũng xốc lại tinh thần, tiến về phía không người cùng với Châu Thần Thần.
Nhưng vào đúng lúc này, tiếng quát tháo của mười mấy gã đàn ông vang lên. Tiếp theo, bọn họ xuất hiện ngay trong tầm mắt cả hai.
"Ha ha ha, là một cô em. Tuy rằng mặt mũi lấm lem, nhưng chỉ cần là con gái là được rồi! Mấy ngày nay chưa được nếm hàng tươi rồi, giờ phải chơi lấy hai ba ngày! Ha ha, anh em đâu, bắt lấy nó!"
Cả đám hô hào, xông về phía hai anh em.
Châu Thần Thần sợ tới mức mặt mũi tái nhợt. Châu Tuân Phi chợt thấy hai mắt hoa lên, thiếu chút nữa ngất lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com