Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 483+484

Chương 483: Tạm biệt, hệ Mặt Trời!




"Không, mục tiêu của chúng tôi là hành tinh Proxima Centauri b, điều này chưa bao giờ thay đổi."

"Dựa trên việc luôn luôn quan sát của chúng tôi, Proxima Centauri b có khả năng phù hợp để sinh sống tương đối lớn, điều duy nhất khiến chúng tôi lo lắng bây giờ là trên đó liệu có nền văn minh nào khác đang tồn tại hay không, nếu như có thì nền văn minh này là nền văn mình gì, nền văn minh có cấp bậc như thế nào."

"Trong không gian vũ trụ, tất cả đều có thể xảy ra. Trái Đất có thể tạo ra được nhân loại, vậy thì trong những hệ hằng tinh khác tại sao lại không thể tạo ra những sự sống khác?"

Lục Trần lắc đầu, phủ nhận những nghi ngờ của Trần Sơ Nhiên.

Mục tiêu của các anh không thay đổi, nhưng tương lai như thế nào thì các anh cũng không biết.

"Vậy nếu như trên hành tinh Proxima Centauri b có nền văn minh khác thì các anh sẽ lựa chọn như thế nào?" Trần Sơ Nhiên nói.

Vấn đề này Đinh Đại Thành không trả lời, Lục Trần cũng không trả lời.

Anh rút ra một điếu thuốc châm lên, lúc có vấn đề cần suy nghĩ, anh đã quen với việc phải lấy thuốc ra hút.

Mặc dù anh biết nicotin rất có hại cho sức khỏe.

Nhưng anh cũng chẳng muốn thay đổi thói quen này.

Hoặc có thể nói, anh không muốn bỏ thuốc.

"Cô có biết luật rừng đen tối không?" Lục Trần rít một hơi thuốc, vuốt ngón trỏ màn hình ba chiều hiện lên một đoạn văn bản tin tức.

Trần Sơ Nhiên tò mò đọc lên:

"Vũ trụ chính là một khu rừng sâu đen tối, mỗi nền văn minh đều là một người thợ săn mang theo súng.

Lầm lũi trong khu rừng như một bóng ma, nhẹ nhàng đẩy ra từng nhánh cây chặn lối đi, cố gắng bước đi để không phát ra tiếng động, ngay đến hít thở cũng phải hết sức cẩn thận:

Bạn nhất định phải cẩn thẩn, bởi vì trong rừng khắp nơi đều có những kẻ đi săn ẩn giấu như bạn.

Nếu như họ phát hiện ra có những sự sống khác, một việc duy nhất có thể làm là: nổ sung tiêu diệt.

Trong khu rừng rậm này, kẻ khác chính là địa ngục, chính là sự uy hiếp vĩnh hằng.

Bất cứ kẻ nào để lộ ra sự tồn tại của mình đều sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt, đây chính là bức tranh về văn minh trong vũ trụ.

Một khi bị phát hiện, chỉ có một bên có thể tồn tại tiếp.

Hoặc là tất cả đều không thể sinh tồn!"

Trần Sơ Nhiên sau khi đọc xong khiếp sợ nhìn Lục Trần hỏi: "Đây, đây là do ai viết vậy, sao tôi chưa từng được thấy?"

Lục Trần cười, nói: "Không phải là người đam mê khoa học viễn tưởng thì bình thường có rất ít người biết về luật rừng đen tối.

Bởi vì luật này chỉ là một lý luận về vũ trụ của một tác giả khoa học viễn tưởng viết trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của ông ta mà thôi, chưa từng được bất cứ ai kiểm chứng.

Bởi vì nhân loại chúng ta cũng chưa từng gặp được bất cứ nền văn minh ngoài hành tinh thực sự nào.

"A! là tác giả khoa học viễn tưởng nào vậy, tôi thật sự không thích đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, cho nên không rõ lắm." Trần Sơ Nhiên lắc đầu nói

Nhưng cô không thể phủ nhận, lý luận này thật sự rất có lý.

Mặc dù nhân loại vẫn chưa gặp được bất cứ nền văn minh ngoài hành tinh thật sự nào.

"Tiền bối Lưu Từ Hân, là tác giả khoa học viễn tưởng nổi tiếng nhất của Hoa Hạ chúng ta." Lục Trần nói.

"Đúng, mặc dù nhân loại chưa từng tiếp xúc với nền văn minh ngoài hành tinh nào, nhưng tôi cũng tin vào quy luật này." Đinh Đại Thành nói.

Lục Trần gật đầu nói: "Vũ trụ không giống như ở Trái Đất, tôi cũng cảm thấy quy luật rừng sâu đen tối này có lý, tóm lại, sau này chúng ta không gặp phải nền văn minh ngoài hành tinh nào thì thôi, nếu như có gặp được thì nhất định phải thật cẩn thận."

"Vậy thì ý của các anh là, sau khi đến hành tinh Proxima Centauri b, nếu như thật sự có một nền văn minh ngoài hành tinh khác ở đó, các anh sẽ dựa trên tình hình để lựa chọn tiêu diệt họ hay là sẽ cùng họ chung sống phát triển đúng không?"

"Gần như vậy, nếu như thật sự có một ngày như vậy, nhất định không thể để nhân loại chúng ta chịu sự uy hiếp." Lục Trần gật đầu, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với Trần Sơ Nhiên nữa.

Rất nhiều chuyện đều chưa biết trước được, bây giờ anh cũng không nói chính xác được.

Nói không chừng sau khi đến hành tinh Proxima Centauri b lại phát hiện nền năm minh ở đó quá lớn mạnh, bọn họ lại chỉ có thể liều mạng chạy trốn.

Nếu như nền văn minh ở đó còn rất yếu kém thì bọn có rất có khả năng sẽ tiêu diệt chúng.

Điều này ngay đến bản thân anh cũng không dám chắc chắn mình có thể làm được như vậy hay không.

Tàu Hi Vọng tiếp tục bay ra bên ngoài, phía trước là một bầu trời vô cùng vô hạn giữa các vì sao.

Mặt Trời dựa vào năng lượng cực đại của mình, dùng dòng điện phát ra từ bề mặt để tạo ra một thế giới riêng của nó trong môi trường liên sao.

Còn vị trí của tàu Hi Vọng lúc này chính là ở biên giới giữa đế quốc Mặt Trời và môi trường liên sao.

Nơi đây là tầng ngoài cùng của hệ Mặt Trời.

Nơi đây đã cách xa Mặt Trời 18 tỷ ki-lô-mét rồi!

Nơi đây, dưới ảnh hưởng của môi trường liên sao, tốc độ dòng điện phát ra từ bề mặt Mặt Trời cuối cùng đã giảm xuống dưới tốc độ âm thanh.

Ở đây diễn ra sự giao tranh kịch liệt giữa dòng điện phát ra từ bề mặt Mặt Trời và môi trường liên sao, có vô số hạt đang điên cuồng va chạm vào nhau ở những nơi mà các nhà khoa học và Lục Trần không thể quan sát được.

Nhưng các nhà khoa học đều tin rằng ở đây là chiến trường cuối cùng rồi.

Trong cuộc giao tranh với môi trường giữa các vì sao, dòng điện phát ra từ bề mặt Mặt Trời chắc chắn chỉ có một con đường thất bại.

Bởi vì bọn họ biết rằng, xuyên tới tận đây ngoài lực hấp dẫn ra thì Mặt Trời không còn bất cứ sức mạnh gì có thể gây ra ảnh hưởng cho nơi này nữa.

Tàu Hi Vọng mất hai ngày để bay qua nơi này, xuyên qua tầng cuối cùng trong hệ Mặt Trời.

Thông qua máy thăm dò cho thấy số lương hạt nhiễm điện cao năng phát ra từ Mặt Trời đã từ từ giảm dần đến hoàn toàn biến mất.

Nhìn về đốm sáng nơi phương xa kia chỉ còn lại một chút ánh sáng ảm đạm, không khác gì mấy hằng tinh khác trong vũ trụ.

Trong lòng mấy người Lục Trần có một cảm xúc khó diễn tả thành lời.

Bọn họ là những con người cuối cùng.

Sắp rời khỏi hệ Mặt Trời rồi, sắp rời khỏi hệ hằng tinh đã thai nghén lên nhân loại rồi.

Bọn họ sau này sẽ không còn nhận được sự che chở của hệ Mặt Trời nữa rồi!

"Tạm biệt, tạm biệt."

Nhóm Lục Trần thì thầm nói, trong lòng xúc động đến muốn rơi nước mắt.

Phía trước của tàu Hi Vọng sẽ là môi trường liên sao, cũng chính là không gian bao gồm hydro và heli đến từ dải ngân hà.

Vật chất ở nơi này mỏng đến một mức độ khó có thể tưởng tượng, thậm chí không đến một cen-ti-mét khối một nguyên tử.

Mật độ như này giống như là mật độ của một giọt nước rải đều trong một không gian 5 triệu ki-lô-mét khối.

Những thứ tiếp theo đang chờ đón nhân loại chính là hành trình cô tịch trong không gian có độ dài ước tính đạt đến 4 năm ánh sáng này.

Sau khi rời khỏi tầng cuối cùng của hệ Mặt Trời, Lục Trần tinh thần sa sút mất vài ngày.

Trong thời gian một năm nay, anh luôn ở trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, hạm đội vẫn chuyển động hằng ngày, anh căn bản không để tâm nữa.
Đa số thời gian anh chỉ dành để nhìn về phía Mặt Trời thông qua kính viễn vọng, đắm chìm trong những hồi ức không cách nào thoát khỏi.

Cũng may trong thời gian này tất cả đều bình thường, không có chuyện gì lớn xảy ra.

Nơi đây đã cách Mặt Trời 35 tỷ ki-lô-mét rồi.

Ánh sáng của mặt trời truyền được đến đây ước chừng mất khoảng 32 tiếng đồng hồ.

Nhưng ở nơi đây, ở nơi xa xôi như thế này, Lục Trần đột nhiên lại có một phát hiện cực lớn.

Anh đã phát hiện ra một tinh cầu!




Chương 484: Chiến hạm ngoài hành tinh to như Trái Đất



Đúng thế, Lục Trần đã nhìn thấy qua kính viễn vọng, là một hành tinh!

Hành tinh này hoàn toàn không phải là một trong 8 hành trinh trong hệ Mặt Trời, cũng không phải là sao Diêm Vương trước đây đã vô tình bị đá ra khỏi hệ Mặt Trời.

Đây là một hành tinh không hề có bất cứ ghi chép nào trong lịch sử của nhân loại cho tới bây giờ.

Nó đã đạt đến trạng thái cân bằng tĩnh lực và có đủ khối lượng để quét sạch các thiên thể nhỏ còn lại trên quỹ đạo. Hành tinh này, bất kể nó trông như thế nào, đều đáp ứng định nghĩa của các nhà thiên văn học về một hành tinh.

Nhưng không có con người nào phát hiện ra nó.

Bởi vì nó thực ra cũng khá nhỏ.

Hơn nữa còn cách quá xa Mặt Trời, ánh sáng của Mặt Trời rất khó có thể chiếu sáng được đến tận đây.

Thông qua tính toán ban đầu của Lục Trần, khối lượng của nó lớn gấp 1,5 lần so với Trái Đất, nó là một hành tinh đá quay xung quanh Mặt Trời với tốc độ cực kỳ chậm.

Một chu kỳ quay đạt tới 732 năm.

Khi nhìn thấy tinh cầu này, trong lòng Lục Trần có rất nhiều điều nghi vấn.

Mặc dù anh luôn có rất nhiều cảm hứng với vũ trụ không gian, nhưng kiến thức về thiên văn học thì lại không nhiều.

Nhưng trên phương diện khoa học kỹ thuật thì học hỏi mở mang rất nhanh, thậm chí có nhiều lý luận anh lý giải còn vượt qua cả nhà khoa học chủ chốt Đinh Đại Thành.

"Nhân loại đã nghiên cứu hệ Mặt Trời nhiều năm như vậy rồi, tại sao lại không có bất cứ ý kiến hay ghi chép gì về hành tinh này?" Lục Trần gọi Đinh Đại Thành đến hỏi.

Đinh Đại Thành cũng nghiên cứu một chút về hành tinh thần bí mà Lục Trần đột nhiên phát hiện ra, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.

"Cái này có chút nằm ngoài dự liệu, cảm giác có gì đó không khoa học." Đinh Đại Thành nhíu mày nói, anh ta cũng không phải là một người yêu thích thiên văn học, bình thường anh ta cũng chỉ nghiên cứu khoa học kỹ thuật, nên cũng rất mơ hồ với những chuyện này.

"Tôi biết rồi."

Đột nhiên, một nhà thiên văn học lên tiếng.

Lục Trần và Đinh Đại Thành đều quay lại nhìn anh ta.

Nhà thiên văn học này tên là Đỗ Tự Hải, phụ trách nghiên cứu thiên văn.

"Trước đây vì để nghiên cứu vành đai Kuiper chúng tôi đã phát hiện ra quỹ đạo di chuyển của rất nhiều thiên thể nhỏ vô cùng dị thường, nghiên cứu rất nhiều năm đều không có cách nào để giải thích được.

Cho nên giới thiên văn học vẫn luôn nghi ngờ rằng bên ngoài quỹ đạo của sao Diêm Vương liệu có tồn tại hay không một hành tinh lớn khác, nếu không hiện tượng này thật không phù hợp với logic nào.

Bây giờ cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy đáp án rồi.

Ở đây thật sự có tồn tại một hành tinh lớn.

Nhưng do nó quá nhỏ, nơi này cũng quá tối cho nên nhân loại mới không phát hiện ra nó.

Cho nên trước đây mặc dù mọi người đều nghi ngờ nhưng không có cách nào để chứng minh."

Đỗ Tự Hải hào hứng nói.

Trông anh ta có vẻ kích động hơn bất cứ ai.

Bởi vì sự phát hiện ra hành tinh này khiến rất nhiều lý luận sau đó của bọn họ đều đã được minh chứng cả rồi.

Khiến họ có được kiến thức mới chắc chắn hơn về hệ Mặt Trời và các hệ hằng tinh khác.

Đây là bước đột phá trong trong kiến thức thiên văn của nhân loại.

Nghe anh ta giải thích vậy thì Lục Trần và Đinh Đại Thành đều gật đầu.

"Hành tinh này cứ gọi nó là hành tinh Thất Lạc đi." Lục Trần nói.

"Cái tên này không tồi, ngụ ý nó là một hành tinh bị bỏ quên trong hệ Mặt Trời." Đinh Đại Thành gật đầu tán thành.

Ở đây có một hành tinh thất lạc, trong ghi chép về thiên văn của nhân loại từ trước đến này chưa từng có bất cứ tung tích thông tin nào về nó.

Cho nên gọi nó là hành tinh Thất Lạc cũng hợp lý.

Thời gian tiếp theo, bộ phận thiên văn học bỏ rất nhiều công sức vào nghiên cứu hành tinh Thất Lạc này.

Bọn họ thậm chí còn lập tức chế tạo ra một vệ tinh thăm dò phóng lên trên vành đai quỹ đạo của hành tinh Thất Lạc này.

Cứ như vậy thì có thể tiến hành quanh sát trực quan hơn về hành tinh Thất Lạc này rồi.

Bước đầu nghiên cứu cho thấy hành tinh Thất Lạc không có khí quyển.

Nhưng trên bề mặt hành tinh Thất Lạc các nhà khoa học lại quan trắc được chất lỏng hư hư thực thực.

Cùng với những thể rắn có màu trắng như băng.

Điều này cho thấy, nếu như có nhiệt độ thích hợp để làm băng tan, bốc hơi khí ni-tơ thì nó cũng có thể có bầu khí quyển tương tự như Trái Đất.

Trên bề mặt của hành tinh Thất Lạc còn có núi non, chứng minh rằng nó đã từng có chuyển động lớp vỏ đất, có chuyển động vỏ đất chứng minh nó cũng có lõi có thể lỏng và nóng chảy.

Hoặc là nó còn có thể có núi lửa phun trào, có suối nước nóng do địa nhiệt tạo thành, mà ở khu vực suối nước nóng rất có khả năng sẽ có tồn tại sự sống.

Các nhà khoa học điên cuồng phát huy suy nghĩ viễn tưởng của họ, ngay đến Lục Trần cũng có hàng ngàn tâm tư suy nghĩ.

Nhưng sau khi vệ tinh bay xung quanh hành tinh Thất Lạc một vòng thì các nhà Khoa Học đều phải trợn tròn mắt.

Thông qua một thời gian tranh luận và thảo luận kịch liệt, cuối cùng các nhà khoa học đã rút ra một kết luận:

Đây căn bản không phải là một hành tinh, mà là tàn tích của chiến hạm ngoài hành tinh được bọc kín bởi một lớp sắc thái huyễn hoặc!

Tàn tích chiến hạm ngoài hành tinh còn to hơn cả Trái Đất!

Nếu như không phải được đích thân trông thấy thì căn bản không ai dám tin đây là sự thật!

Hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của nhân loại!

Trước đó họ nhìn nhầm là bởi vì bên ngoài chiếc phi thuyền ngoài hành tinh này có một tầng sắc màu bảo vệ, nhìn từ xa thì sẽ tưởng nó thật sự là một hành tinh.

Nhưng sau khi vệ tinh đến gần nó thì tất cả mới hiểu ra.

Mặc dù rất bất ngờ nhưng cũng không ảnh hưởng đến lý luận của nhà thiên văn học.

Thực sự là nó có tồn tại, tạo nên quỹ dạo dị thường của rất nhiều tiểu hành tinh trong vành đai Kuiper.

Cho thấy rất nhiều suy đoán của con người là chính xác.

"Văn minh của phi thuyền ngoài hành tinh này cấp mấy đây, chắc phải cấp 2 cấp 3 rồi!" Mãi lâu sau, Đinh Đại Thành mới cảm thán nói.

Không có ai lên tiếng.

Bây giờ nhân loại mới là nền văn minh cấp 1, nhưng phi thuyền bọn họ có thể tạo ra mới chỉ chứa được 110 nghìn người, quả là giống như một ngôi làng vậy.

Đúng thế, trước mặt phi thuyền ngoài hành tinh khủng bố thế này, phi thuyền Hi Vọng hoàn toàn chỉ nhỏ bé như một cái thôn nhỏ mà thôi.

Vậy thì nền văn minh có thể tạo ra một phi thuyền khổng lồ như thế này chắc chắn có thể dễ dàng phá hủy nền văn minh của Trái Đất chỉ bằng một cái búng tay.

"Cho dù nói thế nào thì khoa học kỹ thuật của nền văn minh ngoài hành tinh này cũng lớn mạnh hơn chúng ta rất nhiều, cho nên tôi muốn có được khoa học kỹ thuật của nền văn minh này, mọi người nghĩ thế nào?" Lúc lâu sau Lục Trần đột nhiên lên tiếng.

Nhân loại tiến vào trong vũ trụ, không chỉ là để tìm kiếm sự sống, mà còn để tìm tòi và phát triển.
Bây giờ đã chắc chắn rằng trong giải ngân hà có tồn tại văn minh ngoài hành tinh, hơn nữa khoa học kỹ thuật của bọn họ còn vượt xa gấp hàng nghìn lần so với văn minh Trái Đất.

Vậy thì trong thời gian tiếp theo đây, phần trăm con người gặp phải những sinh vật ngoài hành tinh sẽ càng ngày càng lớn.

Nếu như không phát triển sức mạnh của bản thân, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị những nền văn minh ngoài hành tinh lớn mạnh hơn tiêu diệt hoặc bắt làm nô lệ thôi.

"Tôi tán thành!"

"Tôi tán thành!"

"Tôi cũng tán thành!

Các nhà khoa học phía Đinh Đại Thành cũng đều bày tỏ thái độ.

Gặp được khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh khủng bố như vậy, bọn họ còn càng muốn có được hơn Lục Trần.

"Vậy thì, bây giờ chúng ta đến phòng họp để thuyết phục tất cả các lãnh đạo cấp cao đi."

Lục Trần gật đầu rồi bảo Hứa Thư Đình thông báo với các lãnh đạo cấp cao đến phòng họp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com