Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Bên cạnh có một người phụ nữ không mời mà tới, hơi uốn éo sát vào thân mình, cảnh đẹp dưới y phục nhìn không sót một cái gì, dưới sự trêu chọc có chủ ý của cô ta, ngoại trừ vừa mới bắt đầu nhìn cô một cái, sau đó một ánh mắt cũng keo kiệt không chịu cho, chẳng biết tại sao, trong đầu cư nhiên hiện ra gương mặt quật cường của Vu Kim Ngưu, không khỏi bắt đầu lo lắng, cô không trở về nhà, tức giận thuộc về tức giận, trông nom vẫn là muốn trông nom.

Hắn để rượu xuống, trả tiền, không để ý tới cô nàng gợi cảm lớn tiếng kêu la liền lái xe về nhà.

Khi về đến nhà, Vu Kim Ngưu đang xem TV, hai chân đặt lên trên bàn bàn trà, móng chân màu đỏ tươi dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt xinh đẹp, cô đang ôm bánh ngọt hắn mua cho cô, dùng dĩa xắn từng miếng một cho vào miệng, không biết là xem tiết mục gì hay ho, toét miệng ngây ngốc cười.

Hắn đứng trước cửa, nhìn cô không khỏi ngây cả người, đây mới thật sự là cô đi, không có tim không có phổi, vui vẻ giống như đứa bé.

Cô đang toét miệng, sau khi đối diện với ánh mắt của hắn, khóe môi cũng cứng ngắc một chút.

Lục Thiên Yết thấy cô như vậy, lạnh lùng cười cười, tự mình vào phòng tắm, đợi đến hắn lúc đi ra, Vu Kim Ngưu cũng đứng ở cửa phòng tắm, trong tay đang cầm một nửa bánh ngọt, lầu bầu một câu, "Tôi giữ lại một nửa cho anh, anh ăn đi."

Lập tức, Lục Thiên Yết đột nhiên có chút dở khóc dở cười, hắn nhàn nhạt liếc cô một cái, "Tôi không thích ăn cái này."

"Vậy anh làm gì nhìn chằm chằm bánh ngọt của tôi, còn một bộ mặt như đi đại tiện, rõ ràng chính là giận tôi không cho anh ăn bánh ngọt."

Lục Thiên Yết nghe được thanh âm răng rắc bởi vì nắm chặt phát ra từ xương tay mình, thật sự không biết cô rốt cuộc đang giả bộ ngu hay là cố ý làm hắn tức giận, hắn nói: "Vu Kim Ngưu, xin cô không cần nổi giận linh tinh, tôi không có kiên nhẫn lấy lòng cô."

Vụn Ngưu ngẩng đầu lên, nhàn nhạt ừ một tiếng, "Tôi cũng vậy, cho nên anh có chuyện gì nói thẳng với tôi là tốt rồi, tôi. . . . . . Hôm nay chúng ta đến mức độ này cũng không phải là lỗi của một người, xin anh không nên đem toàn bộ sai lầm đều đổ lên trên người tôi, dù sao tôi cũng không muốn. Còn nữa, bánh ngọt ăn thật ngon, cám ơn." Cô tiếp tục ôm bánh ngọt lại ngồi trở lại ghế sa lon.

Lục Thiên Yết tuy nói như vậy, nhưng cũng chỉ tức giận một chút rồi thôi, nay bởi những lời này của cô, tức giận lại nổi lên, hắn khẽ nheo mắt, nhìn cô, cô lại không để ý tới hắn, tiếp tục không có tim không có phổi xem TV, xem còn rất vui vẻ, toét miệng ngây ngốc cười.

Lục Thiên Yết đột nhiên liền ý thức được một vấn đề, cô không quan tâm tới hắn, một chút cũng không quan tâm, không quan tâm cảm thụ của hắn, cũng không quan tâm tối nay hắn đi đâu.

Đối với nhận thức này, hắn có chút cảm thấy khó chịu.

Hai người kết hôn, hắn thành người chủ động ở phương diện kia, nhưng về phương diện tình cảm hắn lại không muốn chủ động, hắn chờ cô tới lấy lòng hắn! Cô chế giễu, tức giận, trở mặt, hôm nay mới là ngày thứ hai kết hôn.

Một buổi tối này, Vu Kim Ngưu không trở về phòng ngủ, cô xem TV đến rất khuya, sau đó đến phòng khách.

Cô cũng không hiểu phải sống cuộc sống hôn nhân như thế nào, cô chỉ biết mình mới kết hôn ngày thứ hai đã cùng Lục đại thiếu gia tính tình nóng nảy chơi cứng rồi. Trong lòng cô nghĩ, đại thiếu gia hắn xem ra là loại người được một đám đông kính ngưỡng, kỳ thực cũng rất ấu trĩ.

Một đêm này, hai người đều ngủ không ngon, đều đang suy nghĩ một vấn đề, hôn nhân rốt cuộc là cái gì?

Ngày hôm sau hai người cũng tỉnh dậy rất sớm, thời điểm chạm mặt trong phòng khách, vẻ mặt đều là nhàn nhạt, không muốn nói chuyện.

Vu Kim Ngưu thấy Lục Thiên Yết không có ý động thủ làm bữa ăn sáng, đói bụng rồi, liền chuẩn bị ra ngoài mua, cửa còn chưa mở ra, Lục Thiên Yết liền kéo cô trở lại.

"Anh làm gì thế?" Vu Kim Ngưu có chút tức giận hỏi một tiếng.

Lục Thiên Yết ép mặt cô tới chiếc gương trước cửa, dùng sức khá mạnh, mặt cô dán vào tấm gương lạnh như băng, mặt cũng bị ép tới biến hình.

Vu Kim Ngưu đang muốn nổi giận, nhưng thời điểm hắn chỉ tay vào chút gỉ mắt ở khóe mắt cô, sắc mặt cô liền chầm chậm đỏ lên, cô che mặt chạy tới toilet, qua thật lâu mới dám ló đầu ra nhìn.

Lục Thiên Yết nhàn nhạt nhìn cô một cái, ấn một chút tiền vào trong tay cô, "Tôi cũng muốn."

Vu Kim Ngưu mặc dù có chút không vui, nhưng cũng cảm thấy chuyện mới vừa rồi có chút ngượng ngùng, không muốn cự tuyệt hắn, sợ hắn cười nhạo.

Cô mua bữa ăn sáng trở lại, hai người an vị ở trên ghế sofa ăn, tin tức sáng sớm trên TV làm cho người ta bật cười một màn, Vu Kim Ngưu đột nhiên hắc hắc hai tiếng phá lên cười, sau khi nhận được ánh mắt của Lục Thiên Yết, cô có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Lục Thiên Yết chỉ chỉ miệng của cô, "Thật bẩn."

Nụ cười có thể làm tan đi đồng minh và kẻ thủ. Cũng bởi một tiếng cười như vậy, chiến tranh lạnh giữa hai người kết thúc.

Lục Thiên Yết thật sự không thích loại cảm giác chiến tranh lạnh này, những phụ nữ hắn từng kết giao trước đây, người nào không phải nhìn sắc mặt hắn? Người phụ nữ trước mắt này lại không như vậy, dám đối với hắn hô to gọi nhỏ, cũng không chủ động cầu hòa, như thế khiến hắn cảm thấy có chút không khỏi phiền não.

Mà Vu Kim Ngưu thì sao, nhìn sắc mặt của hắn âm tình bất định, không dám lên tiếng.

Buổi tối này, hắn vốn định cùng Vu Kim Ngưu ở nhà hảo hảo mây mưa một phen, nhưng một đám bạn thay phiên gọi điện thoại cho hắn, mời hắn đi chơi, Lục Thiên Yết vốn muốn cự tuyệt, lại nghe được một đám ở bên kia đùa cợt: "Trọng sắc khinh bạn, có lão bà cũng đừng không quan tâm đám bạn này chứ!"

Lục Thiên Yết vốn muốn hỏi ý kiến của Vu Kim Ngưu, lại thấy đôi mắt cô chỉ biết nhìn chằm chằm TV, rõ ràng là nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hắn, nhưng không có một chút ý tứ quan tâm.

Lục Thiên Yết chỉ cảm thấy lần này không khỏi tức giận, không khỏi ừ một tiếng, "Đợi chút, tôi qua ngay."

Lục Thiên Yết cố ý thay quần áo trước mặt cô, còn thay đặc biệt chậm, Vu Kim Ngưu cũng không hỏi, tiếp tục xem TV.

Mỗi người đều có riêng tư của mình, cô nghĩ cô không nên kiểm soát hắn, thầm nghĩ cho hắn thêm một chút không gian, mức độ quen thuộc của bọn họ vốn không lớn, cô sợ cô hỏi sẽ khiến cho hắn chán ghét, chọc giận hắn, cô không muốn chiến tranh lạnh với hắn nữa, cô không có tinh lực thấp thỏm làm như thế nào cầu hòa cùng hắn.

Nhưng thái độ lúc này của cô khiến cho sắc mặt Lục Thiên Yết trở nên đặc biệt khó coi, lúc ra cửa đóng cửa cũng thực mạnh tay.

Sau khi đến câu lạc bộ đêm, hắn không khỏi uống nhiều một chút rượu, cúi đầu uống rượu giải sầu.

Một người trong đám bạn cười xấu xa nói: "Thiên Yết, tuần trăng mật cư nhiên không bồi lão bà của mình ngược lại đi theo chúng tôi, có phải lão bà của cậu chăm sóc không tốt hay không?"

Lục Thiên Yết vừa nghe, chân mày cau lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Lời này cần cậu lắm mồm sao?" Giọng điệu của hắn không tốt, sắc mặt âm trầm. Hắn là một người tự chủ, không thích người khác lời ong tiếng ve về chuyện của hắn, đám bạn này cũng không dám nói gì, chỉ cho rằng bọn họ mời làm khó hắn.

Lục Thiên Yết uống chút rượu trở về, không biết vì sao, trong lòng có chút bất an, trong đầu luôn nghĩ xem cô đã ngủ chưa, nghĩ tới cô rốt cuộc còn giận hay không, hắn nghĩ, trái tim hắn lan tràn sự đồng tình rồi, cư nhiên bắt đầu đi quan tâm cô.

Lúc trở về hơi muộn, hắn cho rằng Vu Kim Ngưu đã ngủ, thời điểm mở cửa đi vào, lại thấy ánh đèn vẫn sáng, hắn cho rằng cô là đặc biệt để đèn cho hắn, đang vui vẻ.

Không nghĩ vừa mở cửa, lại thấy cô ôm cái gối vùi ở trên sô pha, cả người cũng co rút thành một đống, hắn không khỏi có chút giật mình, bước nhanh tiến lên, "Làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com