Phần 11: Yêu, Rất Đau Khổ
Khắp người đều khó chịu, như là bập bềnh giữa biển thật lâu, buồn nôn đáng sợ. Chỉ có thể liều mạng nôn, liều mạng nôn.
"Hạ Tiểu Hoa, cấm cô nôn nữa! Tôi hết áo khoác rồi! Cô định để tôi trần truồng quay về à?!"
Âm thanh bên tai thật ồn ào, tôi cố gắng hé mí mắt, một lúc sau, mới phát hiện xe đang ở trên đường, không ngừng chuyển động, làm cho người ta thêm khó chịu.
"Xa thế! Sao mãi vẫn chưa về nhà?" Tôi có phần mất kiên nhẫn.
"Về? Về kiểu gì hả? Hạ Tiểu Hoa, cô không nghĩ xem tôi có thân phận thế nào, cô uống thành ra thế này, lôi cô vào khách sạn, nhân viên phục vụ cũng phát điên lên mất!"
"À! Thế thì đi thuê phòng bên ngoài." Tôi đáp lời lưu loát.
"Hạ Tiểu Hoa, người dân cả thế giới này sẽ phát điên lên mất." Có người còn lưu loát hơn tôi.
"Tôi không muốn ngồi trên xe, tôi muốn đi toilet." Tôi vặn vẹo trái phải, càng lúc càng không chịu ngồi yên.
"Hạ Tiểu Hoa, cô câm miệng cho tôi!" Có người còn hét to hơn tôi.
"Tôi còn muốn tắm rửa đây. Hạ Tiểu Hoa, cô uống rượu cái kiểu gì thế hả! Cô nghĩ rằng tôi cam tâm tình nguyện bị cô nôn khắp người, còn vui vẻ lái xe dạo phố chắc?"
"Hạ Tiểu Hoa cô thật ghê tởm! Không cho phép cô thích tôi, hạ thấp đẳng cấp của tôi. Nghe thấy không, Hạ Tiểu Hoa, không được thích tôi. Thật khiến người ta ghê tởm!"
Tôi túm túi xách, sờ lần sờ lần.
"Hạ Tiểu Hoa, cô khỏi phải làm trò này nọ! Say rượu tỏ tình, tôi không chấp nhận đâu! Bây giờ cô có móc nhẫn, móc thư tình, móc hoa hồng ra cũng vô dụng cả thôi!"
Tôi hoàn toàn không để ý đến hắn, tiếp tục sờ lần.
"Móc bao cao su ra cũng vô dụng!"
Tôi rốt cuộc giơ lên một cái chìa khóa sáng loáng.
"Bà đây có nhà! Muốn tắm rửa thì theo bà về nhà!"
"..."
"Nhanh lên một chút!"
"Hạ — Tiểu — Hoa, ai muốn tới nhà cô! Cô định mượn rượu giả điên đưa tôi về nhà để xuống tay chứ gì, không có cửa đâu!"
Âm thanh quá ầm ỹ, khiến tôi buồn nôn. Bụng quặn đau, tôi không nhịn nổi nữa.
Tốc chiến tốc thắng! Tôi quay sang người ngồi ghế lái, há mồm ói ra. Sau một tiếng "ọc", cả khoang xe đều yên lặng. Tôi giơ chìa khóa trong tay, lau miệng, "Theo tôi về nhà đi."
Trong căn biệt thự cũ không thiếu thứ gì. Nôn ọe sạch sẽ, tiện thể ngâm bồn tắm rửa, cuối cùng tôi cũng thấy tỉnh táo hơn một chút.
Tôi lắc lư cái đầu choáng váng đi tới trước buồng vệ sinh phòng khách, đập cửa rầm rầm, "Này! Thần Tư, anh định phun nước đến bao giờ?" Bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
"Ê! Anh không ra là tôi xông vào đó."
Lời còn chưa dứt, cửa buồng vệ sinh cạch một tiếng, đã bị khóa an toàn. Tôi kìm nén ý nghĩ tà ác trong đầu, "Anh phun vòi hoa sen còn lâu hơn tôi ngâm bồn nữa đấy."
"Hạ Tiểu Hoa, cô thử bị một kẻ ghê tởm không biết uống rượu cứ uống là nôn chà đạp xem, cô tắm một giờ có đủ không?" Bên trong rốt cuộc cũng có tiếng trả lời, chỉ là giọng nói có phần hung tàn.
Chậc! Tôi đảo mắt khinh bỉ. Đến mức đó sao, nôn có một lần chứ có gì đâu.
Tôi lục lọi trong phòng Lưu Lãng được một bộ quần áo thể thao còn chưa cắt mác, ném lên chiếc giường ở phòng dành cho khách, "Này, quần áo để trên giường, anh tự thay đi nhé."
Vẫn tiếng nước chảy ào ào.
"Được rồi, được rồi, tôi không thích anh nữa được chưa."
Cửa buồng vệ sinh bị dùng sức giật ra, một bóng dáng quyến rũ hiện lên trong màn hơi nước, "Hạ Tiểu Hoa, cô nói cái gì?"
Tôi không nhịn nổi, dán mắt vào cơ thể cường tráng, nước miếng lập tức chảy ròng. Thần Tư hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, một lần nữa dùng sức sập cửa. Tôi ôm cái đầu choáng váng, trở về phòng, ngã vật xuống giường. Rõ ràng vừa uống rượu, vẫn cảm thấy thật lạnh. Tôi ấn điều khiển từ xa trong tay, chỉnh cho hệ thống sưởi chạy lên mức cao nhất. Chuyện như thế này, cũng đã từng xảy ra. Uống rượu, ầm ỹ đòi gặp Diệp Tỉ, gặp rồi, tôi liền hung hăng ói ra đầy người Diệp Tỉ.
Hạ Tiểu Hoa, nhân phẩm quả nhiên rất tệ.
Chỉ là ngay lúc đó, sắc mặt Diệp Tỉ hoàn toàn không thay đổi, mặc cho tôi ầm ĩ đủ rồi, nôn mệt rồi, mới nói: "Hạ Tiểu Hoa, quấy phá đủ rồi, lần sau không được thế nữa."
Vẫn không biết, cảm giác như vậy, thì ra là ghê tởm. Ghê tởm một lần, ngay cả thích cũng không cho phép thích, tắm rửa đã hơn một tiếng đồng hồ. Ghê tởm một lần, ngay cả nghe tiếng cũng thấy khó chịu, bẩn thỉu. Diệp Tỉ lại nhẫn nhịn được lâu như vậy, sau đó, cũng không bao giờ nhắc lại. Hắn vẫn cho phép tôi rung chân, thi thoảng lại dựa đầu lên vai hắn.
Diệp Tỉ, đã phải tắm trong bao lâu? Lúc hắn nói không được quấy phá như thế nữa, giọng nói rõ ràng lạnh như băng. Nhớ lại, không hiểu sao vẫn cảm thấy ấm áp. Ngữ khí lạnh lẽo nhưng lại khoan dung. Cho dù tùy hứng, ghê tởm, cho dù thô tục, khiến người ta chán ghét, Diệp Tỉ, vẫn luôn nhẫn nhịn được. Thế nên, thích đến mệt mỏi, vẫn tiếp tục thích. Lẽ ra phải sớm từ bỏ, sẽ không khó khăn như bây giờ.
Lúc Lưu Lãng đặt chìa khóa vào tay tôi, đã nói: "Hạ Tiểu Hoa, trả lại nhà cho cậu."
Quá mức mê hoặc, biết rõ không nên, lại không sao cự tuyệt nổi.
Lưu Lãng nói: "Tiểu Hoa, mỗi khi cậu tủi thân, không hạnh phúc, đều muốn về nhà."
Chỉ là, rõ ràng đã về nhà, căn phòng quen thuộc, giường ngủ quen thuộc, lại cảm thấy xa lạ đến thế.
Cửa phòng bị gõ rầm rầm, "Hạ Tiểu Hoa, sao nhà cô lại có quần áo đàn ông?"
Tôi quấn chặt chăn, không trả lời. Không phải, không còn là nhà tôi nữa rồi.
Tiếng đập cửa yếu dần, ngoài cửa có người nói: "Hạ Tiểu Hoa, cô ngủ rồi à?"
Tôi tức giận ló đầu khỏi chăn, "Ngủ rồi, ngủ một lúc rồi."
Người ngoài cửa bật cười một tiếng, "Hạ Tiểu Hoa, cô nói xạo."
"Tôi nói thật."
Ngoài cửa không còn tiếng động. Tôi một lần nữa co mình, rúc vào chăn. Đang định ngủ, dường như tôi lại nghe thấy có người nói: "Hạ Tiểu Hoa, có nhớ tối nay cô đã nói gì không?"
Đã nói gì?
Nói không còn yêu Diệp Tỉ nữa. Nói sẽ không chọn Lưu Lãng. Nói rằng vĩnh viễn không thể trở lại như trước đây.
...
Lần nữa tôi tỉnh lại, là bị tiếng chuông di động để cạnh gối đánh thức. Hệ thống sưởi bật quá lớn, trên người là một lớp mồ hôi. Cảm giác say rượu quả nhiên rất mất hồn, tôi nhấc di động lên, ấn ngừng. Mới vừa lăn được một vòng trên giường, lại vang lên. Lại ấn ngừng, lại vang lên.
Cuối cùng tôi bắt máy.
"Hạ Tiểu Hoa, ngắt điện thoại cái gì, đến cục dân chính ngay cho tôi." Tiếng của Số 5.
"Đến làm gì..." Tôi ôm cái đầu đau âm ỉ, chu mỏ làu bàu.
"Ly hôn chứ làm gì! Tôi vất vả lắm mới hẹn được luật sư cấp cao nhất của Diệp tam công tử, phải hoãn hết lịch trình cả một ngày mới sắp xếp với trợ lý hẹn được Diệp tiên sinh nửa tiếng đồng hồ, sắp đến giờ rồi. Cô có đến không thì bảo, không ly hôn được cũng đáng đời!"
Tôi ôm đầu bò dậy liều mạng bước ra khỏi phòng.
Đi qua phòng dành cho khách, tôi đá tung cửa, gào lên: "Ông chủ, rời giường!"
Thần Tư nằm bẹp dí trên giường túm chặt chăn, thấp giọng làu bàu, "Buổi chiều mới thử vai mà..."
Tôi cầm chăn xốc lên, vươn tay véo mạnh một cái.
"Á — "
5 phút sau, tôi được toại nguyện ngồi trên chiếc xe chạy như bay, ôm cái đầu phát đau dựa vào cửa sổ khóc thét.
Thần Tư cũng vừa lái xe, vừa khóc thét.
"Hạ Tiểu Hoa, tiền lương tháng này cô đừng có mong chờ gì!"
Tôi vẻ mặt đau khổ nói: "Tại tôi không có xe mà. Sắp bị muộn rồi, giờ mà không tới Cục dân chính, lại phải xếp hàng chờ ly hôn đấy."
Thần Tư trừng mắt nhìn tôi nửa ngày, không hé răng, lái xe phóng như bay. Phanh gấp trước cửa Cục dân chính, tôi vừa bước xuống xe, chưa kịp chớp mắt xe đã lao đi mất dạng. Tích cực gớm! Cửa xe dán đen sì như thế, ai nhận ra chứ!
Tôi khinh thường hừ hừ, Số 5 vừa thấy tôi lập tức lao tới, "Hạ Tiểu Hoa, nhanh lên!"
Số 5 túm tôi nhanh chóng bước vào Cục dân chính, không ngờ trực tiếp vào thẳng văn phòng lãnh đạo cục.
Hai vị luật sư đang ngồi tâng bốc lẫn nhau, thấy tôi đều đứng lên chào hỏi: "Cô Hạ, cô đến rồi đấy à."
Lãnh đạo cục xua xua tay, "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Diệp tiên sinh còn chưa tới mà. Trước tiên uống chén trà, uống chén trà đã." Lãnh đạo cục ngẩng đầu liếc tôi một cái, "Cô Hạ, tôi đã sớm nói cô sẽ ly hôn mà."
Năm đó tôi kết hôn với Diệp Tỉ, thấy Diệp Tỉ giơ bút điềm tĩnh định ký tên, vị lãnh đạo cục này hỏi không dưới mười lần: "Diệp tiên sinh, ngài thật sự không cân nhắc thêm à?"
Tôi có phần mất kiên nhẫn, dùng sức đập sổ hộ khẩu, "Ông có ý gì hả! Có lãnh đạo nào như ông không? Cản trở tự do kết hôn của công dân!"
Diệp Tỉ bình thản ký tên xong, lãnh đạo cục trợn trừng mắt, quan sát tôi cả buổi, quay sang nói với Diệp Tỉ: "Diệp tiên sinh, nếu ngài muốn ly hôn thì cứ trực tiếp tìm tôi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
Diệp Tỉ mỉm cười đồng ý, tôi nhấc máy điện thoại trong văn phòng ném vào lãnh đạo cục: "Ông mới ly hôn ấy!"
Lãnh đạo cục vừa ôm đầu vừa lớn tiếng gào: "Hai người nhất định sẽ ly hôn cho mà xem!"
Tôi ngoác miệng, cầm chén trà ùng ục uống.
Số 5 chờ đợi có phần mất kiên nhẫn, hỏi luật sư cấp cao nhất của Diệp Tỉ: "Rốt cuộc anh có báo cho Diệp tiên sinh không đấy? Người đâu? Quá giờ rồi đây này."
Luật sư cấp cao trấn định như thường nói: "Gấp gì chứ! Diệp tiên sinh bận rộn bao nhiêu là việc, loại chuyện nhỏ nhặt này, 5 phút là đủ rồi."
Cả đám liều mạng gật đầu.
N+1 lần 5 phút trôi qua, tôi ỷ vào say rượu rốt cuộc phát điên.
"Diệp Tỉ rốt cục có tới hay không?" Tôi đập di động xuống bàn, "Gọi điện đi!"
"A, trà không tệ, uống nữa, uống nữa đi." Lãnh đạo cục cực kỳ nhiệt tình.
"Gần đây ngài bận thu mua khu thị chính cũ phải không? Tôi dạo này đang vướng vụ thẩm định ở nước ngoài." Hai luật sư rôm rả chuyện trò.
"A lô? Số 2 à? Ồ, đúng, đúng, thành phẩm để trong phòng thử đồ mà..." Số 5 cầm di động, nhìn trần nhà đăm đăm.
Tôi nhìn quanh một vòng, rốt cục nhấc di động lên, bấm dãy số tôi đã thuộc lòng trong tim nhưng lại rất ít khi gọi đến.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Âm thanh máy móc.
Bấm lại, vẫn là giọng nữ máy móc.
Tôi xụ mặt, tất cả mọi người đều lén lút liếc mắt về hướng này. Tôi dứt khoát gọi cho trợ lý, "Gọi Diệp Tỉ đến Cục dân chính."
Bạn trợ lý lạnh lùng nói: "Thưa cô Hạ, bây giờ Diệp tiên sinh không có mặt ở đây."
Không có mặt? Hắn lại dám không có mặt! Dựa vào đâu đã hẹn đến để ly hôn, chính mình lại chơi trò mất tích.
Tôi đang say rượu mà còn phải ngồi hầu trà lãnh đạo cục đây này.
Tôi lấy tay đập mạnh xuống bàn, nhấc bổng bình hoa đặt trên lối vào, "Các người, tìm Diệp Tỉ hết cho tôi! Không tìm được đừng mơ ra khỏi cái cửa này!"
Lăn qua lộn lại một hồi, thời gian hoàn toàn hỗn loạn.
Bỏ lỡ buổi thử vai của Thần Tư, lúc tôi đầu váng mắt hoa trèo xuống xe Số 5, còn phải gọi điện thoại cho Thần Tư.
"Ông chủ, tôi không được khỏe, tôi sắp ói rồi, nhất định tôi phải xin nghỉ nửa ngày. Vâng, vâng, tôi lập tức quay về khách sạn nằm, không phải tối hôm qua tôi uống nhiều quá sao. Sau này tôi không bao giờ uống Nhị Oa Đầu nữa."
Tôi rút thẻ mở cửa phòng. Đèn xanh trên cửa vừa sáng lên, tôi đã bị đẩy té nhào vào bên trong. Vất vả lắm mới loạng choạng đứng vững, tôi quay đầu lại.
Diệp tiên sinh tìm khắp nơi không thấy, đang đứng tựa vào ván cửa, vẻ mặt mệt mỏi, "Hạ Tiểu Hoa, ai cho phép em như thế?"
Tôi gắng sức ngẩng đầu, đứng yên không dám lộn xộn, chỉ muốn đẩy lùi cơn choáng váng.
"Hạ Tiểu Hoa, em lại uống rượu." Giọng nói của Diệp Tỉ, trầm thấp như thể đã mệt mỏi đến nỗi mỗi chữ nói ra đều rất khó khăn.
Đầu quá mức quay cuồng, tôi không sao nghe rõ.
Tôi học theo giọng điệu Diệp Tỉ nói: "Diệp Tỉ, ai cho phép anh như thế? Rõ ràng đã hẹn, dựa vào đâu mà không xuất hiện."
Làm hại một đám người, khổ sở lăn qua lộn lại trong Cục dân chính.
Diệp Tỉ không trả lời, chỉ lo nói chuyện của hắn.
"Hạ Tiểu Hoa, ai cho em uống rượu?"
Tôi cau mày, cố gắng nghe tiếng Diệp Tỉ trong cơn choáng váng.
Không đúng, thời gian, địa điểm, giọng điệu như thế, tất cả đều không đúng. Diệp Tỉ, không nên như thế. Mới chỉ hôm qua, Khả Nhạc nói với tôi: "Hạ Tiểu Hoa, thật ra tớ không yêu Diệp Tỉ, xin lỗi." Không yêu Diệp Tỉ. Cho nên dù tôi có buông tay, muốn thành toàn, cũng đã quá muộn.
Tôi cảm thấy hai chân như nhũn ra.
"Diệp Tỉ, xin lỗi." Không có được người trong lòng, quả thật, ngay cả sinh nhật cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Diệp Tỉ đứng thẳng tắp, nhìn tôi từ đầu đến chân, đột nhiên nhếch miệng, lạnh lùng nở nụ cười, "Xin lỗi ư? Hạ Tiểu Hoa, xin lỗi anh cái gì?"
Tôi mấp máy môi, nhưng không nói nên lời. Ánh mắt Diệp Tỉ rất nóng, nóng đến nỗi tôi phải cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng. Tôi bị Diệp Tỉ giữ cằm, bắt ép ngẩng mặt lên.
"Hạ Tiểu Hoa, đêm qua em ở bên ai?" Nụ cười lạnh lùng hiện ra trên khuôn mặt Diệp Tỉ, lạnh buốt đến tận xương nhưng vẫn đẹp đến mê hoặc.
Đêm qua, chỉ nhớ mỗi Diệp Tỉ mà thôi. Nhớ một Diệp Tỉ bị tôi nôn khắp người, cũng chỉ cau mày nói chuyện với tôi. Nhớ một Diệp Tỉ đòi tôi bánh gato, mắng tôi tùy tùy tiện tiện. Nhớ rằng trong giấc ngủ còn tưởng rằng tôi vẫn có Diệp Tỉ bên cạnh.
"..." Không có cách nào nói ra, đã tốn bao nhiêu thời gian, vẫn nhớ đến rất nhiều Diệp Tỉ.
Cho nên, đành phải mỗi một ngày, quên đi một Diệp Tỉ. Cứ như vậy, trải qua rất nhiều, rất nhiều năm, một ngày nào đó sẽ thành công không còn nhớ Diệp Tỉ nữa.
"Hạ Tiểu Hoa, em không nói, anh cũng biết." Nụ cười của Diệp Tỉ, quá mức mê hoặc.
"Hạ Tiểu Hoa, em từ trước đến nay không phải chỉ dùng một mánh khóe này sao? Uống say, là muốn chà đạp người khác."
Ngón tay giữ cằm tôi càng lúc càng siết chặt.
"Ba năm trước, anh cũng lĩnh giáo rồi."
Hẳn là Diệp Tỉ đang tức giận, tức giận đến cực hạn, mới cười yêu nghiệt như thế.
"Hạ Tiểu Hoa, em đã nói thích anh, cho nên uống say, sống chết đòi gả cho anh, có phải không?"
Diệp Tỉ hung hăng nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi không thể không gật đầu.
Đúng, Hạ Tiểu Hoa thích Diệp Tỉ, uống rượu say, sống chết đòi gả vào cửa nhà giàu. Tôi vừa gật đầu, Diệp Tỉ lập tức cười khẩy một tiếng, dáng vẻ như thể anh đây thừa biết.
"Vẫn mánh lới ấy, Hạ Tiểu Hoa, em vẫn say rượu, buông thả, cảm thấy ngán rồi, có mục tiêu mới, liền bất chấp tất cả khăng khăng đòi ly hôn, có phải không?"
Tôi muốn lắc đầu, cằm lại bị Diệp Tỉ giữ chặt, không thể động đậy.
"Hạ Tiểu Hoa, em đừng có chối!"
Nhoáng một cái, đầu tôi choáng váng không chịu nổi. Mắt hoa lên, tôi không còn thấy rõ nụ cười mê hoặc của Diệp Tỉ.
Ba năm rồi. Đã qua lâu như vậy, Diệp Tỉ chưa từng truy hỏi, cớ gì bây giờ mới quan tâm? Cứ coi như tôi say rượu mất lý trí, Khả Nhạc, dù sao cũng đã bỏ lỡ. Tức thế tức nữa, có để làm gì?
"Sao hả, buông thả quá độ, Hạ Tiểu Hoa, ngay cả nói cũng không nói nổi nữa à? Hạ Tiểu Hoa, tiếp theo, định gả cho người khác phải không?"
"Diệp Tỉ, rất nhiều chuyện đã xảy ra, chúng ta không thể nào quay đầu lại." Cùng một câu hôm qua nói với Khả Nhạc, hôm nay nói với Diệp Tỉ, lại cảm thấy gian nan.
Bàn tay giữ chặt cằm tôi, rốt cuộc cũng buông lỏng.
"Thần Tư, thật sự tốt vậy sao?"
Tôi bị đẩy mạnh một cái, cả người ngã vào trong ghế sô pha bằng da rộng lớn, đầu óc mê man nặng trĩu chưa kịp phản ứng, môi đã bị chặn lại. Đầu lưỡi nóng rực, mang theo vị ngọt quen thuộc đã thành nghiện, cực kỳ mạnh mẽ, căn bản không cho phép cự tuyệt.
"Hạ Tiểu Hoa, anh ta có tốt như anh không? Thần Tư, có tốt hơn anh không?"
Giọng Diệp Tỉ, gần như là dán trên môi. Nói xong, lập tức lại chặn kín. Trong trí não mù mịt, bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên.
"Diệp Tỉ, thật sự tốt vậy sao?"
Không lâu trước kia, Lưu Lãng mới về nước, đứng trước căn biệt thự đã từng là nhà tôi, cười thật xa lạ, tiến lên một bước, nắm lấy tay tôi, hỏi tôi: "Ba năm rồi, mình thì sao? Tiểu Hoa, hạnh phúc của mình thì sao?"
Người vừa nói cùng một câu như thế, thể hiện sự quan tâm, thật quá rõ ràng. Suốt ba năm, chưa từng có hy vọng xa vời, Diệp Tỉ mà tôi vừa buông tay, lại hỏi: "Thần Tư, thật sự tốt vậy sao?"
Sức mạnh trên môi rõ ràng là rối loạn, rõ ràng là dụ dỗ, rõ ràng là không cam lòng. Tôi quả nhiên bị choáng đầu rồi, nhịp tim trong nháy mắt cũng trở nên rối loạn. Tôi run tay, cố sức đẩy Diệp Tỉ ra, "Buông ra! Diệp Tỉ, buông tay ra!" Không được hôn nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ sinh ra quá nhiều ảo tưởng và chờ mong.
Diệp Tỉ cắn môi, giữ chặt lấy tôi. Hắn tự động tự giác cởi khuy áo trên người, cầm lấy tay tôi, áp lên ngực hắn.
"Hạ Tiểu Hoa, em không thích sao?" Hăn híp mắt nhìn vẻ mặt tôi.
Lần đó, rõ ràng là tôi chủ động cởi cúc áo Diệp Tỉ, mở to mắt nhìn hắn nheo mắt lại, chỉ sợ bị cự tuyệt.
Diệp Tỉ nắm tay tôi, trượt qua cơ ngực hắn, một đường đi xuống, dừng lại ở phần eo quyến rũ. Trong mắt hắn đầy vẻ khiêu khích.
"Hạ Tiểu Hoa, em không thích anh sao?"
Hắn buông lỏng môi, nhìn tôi cười càng thêm mê hoặc.
Tôi bị dọa sợ, liều mạng rụt tay lại, cố gắng nhích xa cơ thể Diệp Tỉ một chút, lại nhích xa thêm một chút. Tôi sợ không kìm được trống dồn trong tim, không chống đỡ nổi trước cám dỗ.
"Diệp Tỉ, tôi không thích! Tôi không cần!"
Đôi mắt đang híp lại của Diệp Tỉ bỗng chốc mở ra nhìn thẳng, "Hạ Tiểu Hoa, ai cho phép em như thế? Em còn chưa hỏi ý anh, ai cho phép em không thích nữa? Ai cho phép?" Hắn áp sát vào tôi.
Tôi liều mạng giãy giụa, "Diệp Tỉ, Diệp Tỉ, chúng ta ly hôn rồi."
"Thần Tư có điểm nào tốt? Tốt đến mức em bất chấp tất cả đòi ly hôn, tốt đến mức cho dù mất nhà mất cửa vẫn không theo đuổi được, cũng cam tâm tình nguyện từ bỏ cả phòng làm việc, đi làm trợ lý cho người ta."
"Có điểm nào tốt hả? Tốt đến mức đáng để em cả một đêm không về."
Tôi mở to mắt. Diệp Tỉ xuất hiện ở chỗ này, Diệp Tỉ biết tôi cả một đêm không về.
"Diệp Tỉ, anh đang đợi tôi ư?"
Diệp Tỉ lao tới, cắn môi tôi.
"Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa!"
Tôi cố gắng chống đỡ cái đầu đang choáng váng, mở to mắt. Suốt ba năm, hy sinh hạnh phúc của bạn tốt, có được Diệp Tỉ, cố gắng suốt ba năm. Dùng tất cả mọi cách, đến cuối cùng, cũng không thể không buông tay. Thậm chí ngay cả Khả Nhạc, Khả Nhạc luôn luôn ngốc nghếch không tinh ý, cũng phát hiện ra, nói: "Hạ Tiểu Hoa, tớ không muốn cậu và Diệp Tỉ ở bên nhau. Nếu cậu vẫn không hạnh phúc, phải làm sao đây?"
Phải làm sao đây? Thật khó khăn, quyết định sẽ buông tay, quyết định sẽ quên đi. Còn tiếp tục như vậy, phải làm sao đây?
Lần đầu tiên, Hạ Tiểu Hoa đáng khinh chiếm đoạt Diệp Tỉ, thậm chí còn không có dũng khí nói cho hắn biết.
Lần thứ hai, Hạ Tiểu Hoa đáng khinh lấy hết dũng khí, hỏi: "Diệp Tỉ, em là ai?"
Không nhận được một câu trả lời nào, cam tâm tình nguyện, rốt cuộc quyết định buông tay từ bỏ.
Còn tiếp tục như vậy, sẽ biến thành lần thứ ba.
Tôi dùng sức nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không kháng cự được chấp niệm nông cạn nhưng không thể gạt bỏ nơi đáy lòng.
"Diệp Tỉ, anh có yêu em không?" Tôi hỏi thật cẩn trọng.
Ba năm rồi, chưa bao giờ cần hỏi.
Trước đây thật lâu, cũng đã có người nói: "Hạ Tiểu Hoa, tôi không yêu cô."
Trước đây thật lâu, cũng đã hiểu rõ, lý do Diệp Tỉ lấy Hạ Tiểu Hoa.
Cho nên chưa từng hy vọng xa vời, chỉ cần có được Diệp Tỉ là đủ.
Khuôn mặt Diệp Tỉ thoáng chốc trở nên trắng bệch, nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt rõ ràng là vẻ không cam lòng. Cuối cùng hắn không nói gì, cúi xuống, áp môi lên.
Tôi vươn tay, ngăn lại, "Diệp Tỉ, tôi sẽ chờ anh ký tên ở Cục dân chính."
Diệp Tỉ đẩy tôi ra.
"Hạ Tiểu Hoa!"
Tôi đứng lên, đi vào phòng.
"Hạ Tiểu Hoa, em ... không còn thích anh nữa sao?" Giọng Diệp Tỉ vang lên ở phía sau.
Đầu quá choáng váng, tôi không nhận ra ngữ khí trong lời nói. Bước qua cửa phòng, tôi quay đầu lại, nhìn Diệp Tỉ cười cười.
"Diệp Tỉ, cửa ở bên kia."
Rầm một tiếng, tôi khép cửa phòng.
Tôi xách theo túi xách bạch kim độc nhất vô nhị số lượng giới hạn, chạy ào vào phòng Thần Tư, vung tay định nhào tới, "Ông chủ, tôi yêu anh quá đi mất!"
Thần Tư đang cầm ly rượu vang học thuộc kịch bản, tay run bắn lên đánh rơi kịch bản, may mà tôi nhanh tay lẹ mắt, đỡ được ly rượu đang rơi xuống.
"Hạ Tiểu Hoa, không được tùy tiện tỏ tình với tôi." Thần Tư giật lại cái ly trong tay tôi, mặt mày nhăn nhó cực kỳ khó chịu cúi xuống nhặt kịch bản.
Tôi không quan tâm, lắc lắc mông khoe khoang trước mặt Thần Tư, "Này! Này! Có đẹp không?"
Thần Tư nhíu mày nhìn chằm chằm tôi đang ra sức vặn mông, quan sát nửa ngày, ngẩn người mãi không phun được câu nào hay ho. Tôi ngừng xoay mông, ngẩng đầu ưỡn ngực ngửa cổ, cố ý nâng cao túi xách như mấy cô siêu mẫu quốc tế, "Này! Ông chủ, anh tốt với tôi quá cơ."
Túi xách này từ khi chưa tung ra thị trường đã nổi như cồn, khắp thế giới cũng chỉ có hai cái. Năm đó tôi ỷ vào là khách hàng siêu cấp VIP của cửa hàng, sứt đầu mẻ trán tranh đoạt với một đám minh tinh quý cô quý bà ròng rã một năm trời mới chiếm được một suất, sau khi ly hôn phá sản, nó cứ vậy rơi lệ đầy mặt mà rời xa tôi.
Không ngờ, thật đúng là người tốt!
"Ông chủ, tôi — yêu — anh — quá — đi — mất!" Tôi gào tướng lên.
Thần Tư đen mặt, uống một hơi sạch ly rượu vang, "Hạ Tiểu Hoa, không phải là tôi đưa cô."
Tôi trợn trừng mắt.
Thần Tư hung hăng nhìn túi xách của tôi một cái, khinh bỉ nói: "Hạ Tiểu Hoa, cô thật tục tằn!"
Tôi liều mạng ôm chặt túi xách, đau lòng cho bảo bối tự dưng phải hứng chịu ánh mắt ác độc.
"Lúc khách sạn cho người đưa tới, rõ ràng nói là gửi cho cô Hạ mà, không phải tôi là thế nào?" Tôi mặt dày mày dạn ôm càng thêm chặt.
Cho dù tôi nhân duyên kém không có bạn bè, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép loại chuyện đưa nhầm này xảy ra với tôi.
Thần Tư liếc xéo mắt, không thèm để ý đến tôi.
Tôi thật cẩn thận móc di động từ trong túi ra, "A lô —"
Đầu kia điện thoại cất giọng sang sảng.
"Nhãi ranh chết tiệt! Nhãi ranh chết tiệt bất hiếu! Biết rõ ông già này nằm viện cũng không biết đường đến thăm..."
Tôi không nói hai lời ngắt luôn điện thoại.
Điện thoại lập tức lại vang lên. Tôi nhìn chằm chằm điện thoại, bối rối hỏi Thần Tư: "Này! Ông chủ! Có đĩa lậu nào dạy cách đối phó với các lão điên không nhỉ?"
Thần Tư tức giận đáp: "Tức chết là xong hết mọi chuyện."
Quả là tân siêu sao Châu Á độc ác! Di động vẫn tiếp tục rung phát phiền.
Tôi lập tức bấm phím trò chuyện áp dụng lời dạy của Thần Tư, "Ồ! Lão Diệp, ngài vẫn chưa chết cơ à?"
"Nhãi ranh chết tiệt! Cô là đồ thô tục vô liêm sỉ!" Nghe giọng nói, xem ra lão Diệp đã hồi phục rồi.
"Con đang có việc bận, lão Diệp nếu ngài không có chuyện gì, con ngắt máy ha!" Túi xách bạch kim số lượng giới hạn còn đang chờ tôi đây.
"Nhãi ranh chết tiệt! Mất công tôi sai người mang túi xách tới cho cô, cái đồ vong ân bội nghĩa."
Tay tôi đang định ngắt điện thoại thì khựng lại.
"Ngài đang nói túi xách bạch kim số lượng giới hạn mê người kia sao?"
"Phí lời!"
"Ô! Lão già! Chậc chậc! Thủ đoạn của ngài thế này, chẳng trách năm đó nhúng chàm vô số danh viện, minh tinh." Tôi ca ngợi từ đáy lòng.
"Hạ Tiểu Hoa! Cô cái đồ nhãi ranh chết tiệt này!" Đầu bên kia lại phát điên rồi.
"Ơ thế, lão Diệp, nếu ngài đã thành tâm như vậy, con không nhận thì cũng không phải, phụ lòng kỳ vọng thiết tha của ngài thì thất đức quá, con đây nhận rồi nhé, cúp máy ha." Tôi phấn khích ôm chặt túi xách, nếu không phải đưa nhầm người, vậy thì khỏi phải nơm nớp lo sợ nữa rồi.
"Nhãi ranh chết tiệt! Rốt cuộc cô có hiểu thế nào là có qua có lại không hả?!"
Tôi trợn mắt, "Lão Diệp, tiền của con đều bị thằng con Diệp Tỉ bất hiếu của lão bóc lột sạch rồi, đừng có mong con sẽ đáp lễ."
Tôi uất ức, nếu là trước kia, nào đến lượt lão Diệp ra oai chứ. Túi xách này rõ ràng là của tôi mà.
"Hạ Tiểu Hoa, cô ngoài thô tục ra thì còn được cái gì nữa?! Người ta ngoài tiền ra, quan trọng nhất là tấm lòng. Tấm lòng, cô có hiểu không? Tấm lòng chính là khi người già nằm viện thì phải đến thăm họ, tấm lòng chính là người già phải muốn gì được nấy, tấm lòng chính là..."
"Được rồi được rồi, lão Diệp, ngài nghỉ ngơi đi. Con còn đang bận, nào có thời gian chạy tới bệnh viện thăm người điên, ngài rảnh không có việc gì làm thì nhờ giáo sư Trần mời hộ chuyên gia khoa não trị bệnh thần kinh xem, biết đâu lại khỏi."
Tôi không muốn thừa lời, cúp điện thoại, quay sang Thần Tư đang đen mặt bên cạnh tiến hành thuyết giáo, "Này! Uống rượu vang thì uống vừa thôi, giữ tim mạch khỏe mạnh mới là quan trọng nhất."
Thần Tư bực mình nói: "Hạ Tiểu Hoa, cút! Tối nay tôi còn có lịch quay phim, không rảnh mà lèo nhèo với cô."
Tôi đảo mắt khinh bỉ ôm túi xách đi ra cửa.
"Tôi đây cút vậy, mấy lời vừa nói với anh xin rút lại!" Thực tế chứng minh, thương yêu ông chủ hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì.
Điện thoại lại vang lên. Đã hết chưa thì bảo! Tôi nghe máy, tức giận nói: "Lão già lão rốt cuộc muốn điên đến..."
"Hạ Tiểu Hoa, toàn cầu có duy nhất một cái túi xách Hermes nhân dịp mừng thiên niên kỷ." Mắt tôi lập tức sáng lên.
"Cho cô nửa giờ, đến nhớ mang theo hoa quả."
"Vâng, vâng, sao con có thể đến tay không được chớ. Ngài chờ một chút thôi, con lập tức đi thăm hỏi người già đây." Tôi cúp điện thoại, cấp tốc vọt trở lại.
"Ông chủ, tôi sai rồi! Tôi vẫn yêu anh nhiều như cũ!"
"Hạ Tiểu Hoa, nói đi, cô lại muốn..."
"Cho tôi mượn xe! Cho tôi mượn tiền! Mau!"
Một cái ly thủy tinh đế cao hoa lệ còn sót lại chút rượu vang bay vèo về phía tôi.
"..."
29 phút 54 giây sau, tôi ngồi phịch trong phòng bệnh tư nhân của lão Diệp, thở phì phò như trâu. Lão Diệp mặc bộ quần áo bệnh nhân bằng tơ tằm thiếp vàng được may riêng, khí thế phi phàm, nằm ở trên giường gặm óc chó.
"Nhãi ranh chết tiệt, tôi muốn ăn hoa quả." Lão giơ cao túi xách Hermes duy nhất toàn cầu chói mắt phi phàm, quơ qua quơ lại.
Tôi đứng lên, lục lọi một hồi trong giỏ hoa quả hỏng vừa mua được từ tay y tá trước cửa phòng bệnh với giá rẻ, ném một quả lê sang.
Lão Diệp cau mày, nhìn quả lê to đùng lăn qua người lão, "Không thích lê."
Chậc! Lắm chuyện. Tôi bới lên bới xuống, móc ra được một quả chuối tiêu, đưa tới.
Lão Diệp còn không thèm nhếch mắt, "Trẻ nhỏ hiếu thuận với người già là phải lột vỏ trước."
Tôi không kiên nhẫn, bĩu môi, nhanh chóng lột vỏ chuối sạch sẽ.
Lão Diệp nhận lấy, vừa ăn chuối vừa huơ gậy ba toong để bên giường, "Nhãi ranh chết tiệt! Nhãi ranh chết tiệt! Không biết đường đến thăm người bệnh!"
Gậy ba toong huơ hoắc hoắc, tôi nhảy dựng lên tránh, nhưng vẫn bị trúng mấy gậy. Chỉ là đánh vào người, lại không đau như trong tưởng tượng.
Lão Diệp chết hụt một lần, yếu đi nhiều rồi.
"Này! Lão già, bảo quản gia Lưu hầm canh ngưu tiên* cho ngài để bồi bổ thân thể suy yếu đi."
*dương vật bò
Sức lực thế này, đập muỗi cũng chẳng đau.
Lão Diệp hoàn toàn mặc kệ tôi, lục lọi nửa ngày trong đống hoa quả chất đống ở đầu giường, ném ra một quả táo.
"Gọt vỏ cho tôi."
"Ăn cả vỏ đi." Tôi hoàn toàn không có thành ý.
Lão Diệp mỉm cười giơ túi xách Hermes ánh vàng chói lọi để cạnh đầu giường.
Tôi lập tức ngoan ngoãn cụp mắt, mỉm cười cầm dao gọt hoa quả.
"Hiếu thảo với người già là chuyện vô cùng quan trọng, biết chưa?"
Tôi gật đầu hừ hừ, cực kỳ chăm chú gọt vỏ táo.
"Đối xử không tốt với người già sẽ bị trời phạt, biết chưa?"
Tôi liều mạng gật đầu, đã bị trừng phạt rồi, trở thành một phụ nữ ly hôn không xu dính túi.
"Từ giờ trở đi, biết sai mà sửa vẫn còn kịp." Lão già làm như thể đang dạy bảo học sinh tiểu học.
Tôi vừa gọt vỏ, vừa nghe lão già lải nhải, như thể đang ngồi trông học sinh tiểu học.
Ngoài cửa có tiếng động, đột nhiên nghe thấy y tá bên ngoài gọi một tiếng: "Diệp tiên sinh."
Cửa bị đẩy ra. Dao gọt hoa quả trong tay tôi trượt một cái, thiếu chút nữa đi toong nửa ngón tay. Tôi kích động định đứng lên, lại có người còn kích động hơn tôi.
"Anh đến làm gì! Cút!" Nửa quả chuối tiêu bay vèo về hướng cửa.
Diệp Tỉ mặc một bộ quần áo thoải mái mà lịch lãm, nghiêng người né được quả chuối đang bay tới. Tôi ngồi ở đầu giường, trơ mắt nhìn y tá vừa mở cửa "úi" một tiếng thảm thiết. Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn lão Diệp mắt sáng lòe lòe dữ tợn, lập tức cụp mắt tiếp tục chăm chú gọt táo.
"Không phải trợ lý nói, anh bận rộn trăm công nghìn việc, không có lấy một giây rảnh rỗi hay sao? Bây giờ ai cần anh? Ai mời anh đến? Anh đến làm gì!" Lão Diệp lớn tiếng quát.
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc thấy Diệp Tỉ vẻ mặt khó chịu nghiêng mặt nhìn ra chỗ khác.
Diệp Tỉ nhấc hộp thuốc bổ não kiện khang rất không thành ý trong tay, nhét chung vào đống quà biếu chật ních ở đầu giường lão Diệp.
Quả thật lão Diệp cần uống thuốc bổ não! Tôi vừa gọt táo, vừa cười khà khà đầy hả hê.
Lão Diệp hung hăng trừng mắt lườm tôi một cái, đơn giản thẹn quá hóa giận, quơ gậy ba toong, quay sang quát Diệp Tỉ: "Cút!"
Vẻ mặt Diệp Tỉ không có biểu cảm gì, "Quản gia Lưu hầm canh, tài xế đem tới rồi đấy, ngài tiết kiệm chút sức lực, ăn canh đi."
Cuối cùng, hắn cũng học theo lão Diệp trừng mắt nhìn tôi một cái, ra vẻ tôi đây rất vướng víu thừa thãi. Cắt, tôi cảm thấy Diệp tam công tử anh mới là người thừa ấy! Tôi gọt xong vỏ táo, cực kỳ hèn mọn dâng lên, "Lão Diệp, ngài ăn táo đi này."
Diệp Tỉ liếc mắt nhìn tôi. Lão Diệp liếc mắt nhìn hắn.
Tôi còn chưa kịp phát hỏa, chợt nghe lão Diệp nói: "Nhãi ranh chết tiệt, không thấy tôi vừa ăn chuối rồi à? Quả táo này để cho khách ăn."
Tôi liếc qua vị "khách" đang đứng nghiêm chỉnh, cầm lấy quả táo không nói hai lời nhét vào miệng mình. Vừa đưa lên miệng, đã bị đoạt mất.
Diệp Tỉ dùng hai ngón tay cầm quả táo vừa cướp được của tôi, híp mắt nhìn tôi nửa ngày, bắt đầu ăn táo hợp tình hợp lý. Diệp Tỉ cắn táo mà cũng cắn rất lễ độ, lịch sự, ưu nhã, một miếng rồi lại một miếng, cố tình làm cho tôi nhìn mà đỏ mặt.
Lão Diệp không quát được Diệp Tỉ, cúi đầu lật tạp chí, đột nhiên phun ra một câu, "Nhãi ranh chết tiệt, mới đây cô bao nuôi minh tinh đấy à?"
Đúng lúc Diệp Tỉ đang ngậm miếng táo trong miệng định cắn, lại nhả ra.
Mặt của tôi xoạt một cái đỏ bừng lên. Thế này cũng quá dụ dỗ rồi! Diệp tam công tử quả là vưu vật!
Tôi làm bộ đứng đắn ho hai tiếng, "Ai bao nuôi chứ?" Như tôi phải gọi là tay làm hàm nhai.
Lão Diệp quan sát tôi nửa ngày, "Cô thích cậu minh tinh kia chứ gì?"
Tôi cố sức trừng mắt lườm lão Diệp.
"Cô đừng có chối, cái mặt đỏ bừng lên thế kia, nhất định là cô thích người ta rồi."
"..."
Diệp Tỉ kéo cửa ra, "Canh đâu, sao lâu thế?" Giọng nói có phần mất kiên nhẫn.
"Cô thật không có mắt nhìn." Lão Diệp đưa ra kết luận.
Tôi lười chẳng muốn hừ.
Vẻ mặt kia, giọng điệu kia của lão Diệp, so với lúc trước Diệp Tỉ nói "Hạ Tiểu Hoa, em thật không có mắt nhìn" chẳng khác gì nhau.
Hộ lý đẩy cửa ra, bưng một bát canh nóng hổi vào, "Lão Diệp tiên sinh, ăn canh đi ạ."
Lão Diệp nhìn nhìn Diệp Tỉ, nhìn nhìn hộ lý, lại nhìn nhìn tôi.
"Nhãi ranh chết tiệt, cô bón cho tôi."
"Con không bón." Tôi đứng dậy toan đi.
Lão Diệp cười đáng ghét, giơ con dao gọt hoa quả ở đầu giường, nhắm ngay túi xách Hermes.
Tôi vung tay nhận bát canh, "Khốn kiếp! Lão Diệp, há mồm."
"Con nhóc thô lỗ này!" Lão Diệp không tình nguyện, nhưng vẫn há miệng.
Tôi múc một thìa canh đến bên miệng Lão Diệp, lại rụt về, tức giận thổi nửa ngày, cảm thấy bớt nóng rồi, mới lại đút vào miệng lão.
Lão Diệp uống canh đến là sung sướng, "Canh của quản gia Lưu hôm nay ngon lắm." Lão Diệp quay sang nói với cô hộ lý. Không biết cô hộ lý phản ứng thế nào, chỉ là ánh mắt Diệp Tỉ, nhìn chằm chằm khiến tôi có cảm giác quái dị.
Tôi ngẩng đầu liếc Diệp Tỉ, hắn lập tức quay mặt đi. Tôi cúi đầu bón canh, lại cảm nhận được ánh mắt của hắn. Tôi cũng không nhìn chòng chọc hắn ăn táo đến cỡ đó, hắn lại trả thù cái kiểu này sao? Một xều canh húp hai ba ngụm là hết, lại bị lão Diệp rề rà hơn nửa ngày mới uống xong. Tôi quẳng cái bát ra, "Lão Diệp, ngài còn gì cần sai bảo không?" Nói nghiến răng nghiến lợi.
Lão Diệp quả là thời trẻ phong lưu phóng khoáng tán gái có nghề, lập tức thức thời nhấc túi xách Hermes ánh vàng lấp lánh nhét vào tay tôi.
Tôi nhận túi, mặt mày hớn hở nói: "Nếu không còn việc gì, con không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, con về đây."
Lão Diệp khoát khoát tay, "Đi! Đi đi!"
Tôi hí hửng mở cửa toan đi, bị Diệp Tỉ kéo lại.
"Hạ Tiểu Hoa, mai cô lại đến nữa chứ?"
Tôi quay đầu lại nhìn lão Diệp.
"LV mẫu mới, số lượng giới hạn." Lần này, là Diệp Tỉ nói.
"Ồ." Tôi gật đầu, "Có đến."
Thần Tư ru rú trong phòng thu quay phim hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng phải ra ngoài gặp người.
Ngoại cảnh Nhật Bản.
Tôi ngồi chồm hỗm trên mặt đất đếm từng rương từng rương hành lý khổng lồ của Thần Tư. Gã quản lý ở bên cạnh xoa xoa tay vô cùng sốt ruột, "Hạ Tiểu Hoa, một mình cô thật sự lo liệu được sao? Bao nhiêu thứ như thế cô có nhớ hết được không?"
Tôi đảo mắt khinh bỉ, "Nếu anh không yên tâm thì gọi hết đám trợ lý cúm lợn của Thần Tư về đây đi."
Hắn ta đang yên đang lành tự dưng cho đám trợ lý của Thần Tư nghỉ phép đi tắm suối nước nóng, đến khi trở về cả đám theo đuôi nhau vào bệnh viện.
"Tôi mà đi theo được thì đã tốt, phiền nỗi vướng hẹn thảo luận về bộ phim mới, không đi được. Hạ Tiểu Hoa, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, đừng có ỷ vào mình là phụ nữ mới ly hôn, làm bộ thiên thời địa lợi nhân hòa bắt nạt Thần Tư nhà chúng tôi."
"Yên tâm đi! Dạo này Thần Tư coi tôi như không khí chẳng thèm để ý, dù tôi có muốn ra tay cũng chẳng có cơ hội đâu."
Thần Tư ước chừng quá nhập tâm vào vai diễn, dạo này hoàn toàn coi như tôi không tồn tại, càng ngày càng lạnh nhạt hơn. Chuông cửa vang lên vui vẻ, tôi chạy ra mở cửa, nhân viên phục vụ khách sạn đứng ngoài cửa nâng một chiếc hộp trong tay, "Thưa cô Hạ, Diệp tiên sinh có lời..."
Tôi không đợi nhân viên phục vụ nói xong, một tay ôm lấy cái hộp, rầm một tiếng đóng cửa. Bóc mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, bên trong quả nhiên là một chiếc túi xách lộng lẫy xinh đẹp. Tôi vừa mới từ chỗ lão Diệp về, túi xách LV số lượng giới hạn đã được đưa tới ngay sau mông. Từ hôm đó mỗi ngày một chiếc, đều như vắt sữa bất chấp nắng mưa.
Điện thoại di động lại vang lên.
"Cô Hạ? Diệp tiên sinh muốn hẹn cô tối nay..."
"Bữa tối. Không rảnh." Tôi cau mày bực mình nói, "Cậu trợ lý cậu có thấy phiền không hả, ngày nào gọi điện cũng nhận được câu trả lời như nhau."
Tôi đây nói thôi mà cũng thấy phiền rồi. Ngắt điện thoại, tôi quay ra nhìn gã quản lý đang ló đầu hóng hớt, "Ơ. GUCCI này! Túi này không phải vừa được show diễn thời trang bên Ý tuần trước công bố là phụ kiện được ưa chuộng nhất à? Hạ Tiểu Hoa, chồng trước của cô đúng là ra tay hào phóng thật!"
Tôi nhỏ dãi đầy mặt, sờ qua sờ lại cả buổi.
Gã quản lý ngờ vực nhìn tôi, "Này! Hạ Tiểu Hoa, chồng trước của cô đang theo đuổi cô đấy à?"
Tôi rút bàn tay đang sờ túi xách về, nhét lại vào trong hộp, chất đống vào phòng giữ quần áo cùng đống túi xách đã nhận khi trước. Quay đầu lại, tôi thấy gã quản lý đang lén lén lút lút nhét thứ gì đó vào va li hành lý tôi vừa đóng gói xong. Tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác! Phải tận dụng thời cơ!
Tôi xông lên vài bước, thừa dịp gã quản lý còn chưa kịp rụt tay về, vươn tay kéo ra.
"Ẻo lả, anh giấu bảo bối gì đấy?"
Ngất! Bao cao su!
Gã quản lý mặt không đỏ thở không gấp nói: "Đây là sợ Thần Tư có lúc cần đến. Không phải chuẩn bị cho cô đâu, tuyệt đối tuyệt đối không đến lượt cô dùng nghe chưa. Tốt nhất là cô đừng có mơ tưởng."
Lần này đến lượt tôi ngờ vực nhìn gã quản lý, "Thần Tư thì có lúc nào cần đến chứ?"
"Nói nhảm! Thần Tư nhà chúng tôi là thanh niên nhiệt huyết đầy hứa hẹn, nổi tiếng khắp nửa vùng trời, không có là không có thế nào?"
Cũng đúng, tôi gật đầu. Nhớ lần đầu tiên gặp Thần Tư, hắn đã muốn quy tắc ngầm tôi rồi mà. Chậc chậc! Thật đúng là cao thủ tiềm tàng!
Tôi sung sướng nhận lấy, "Để trong vali không tốt, không an toàn. Để tôi cầm cho, anh yên tâm, tôi sẽ quan sát ông chủ không rời một li, cần một cái là có ngay."
Như thế, chỉ cần Thần Tư tà ác muốn quy tắc ngầm, sẽ nhất định phải thông qua tôi.
Kết quả của tọc mạch chính là, sau khi theo mông đoàn làm phim rầm rộ lên máy bay, cứ mỗi lần nhìn thấy Thần Tư, tôi lại nhớ tới bao cao su trong túi. Tôi nhìn chằm Thần Tư một hồi, che miệng cười một hồi.
Thần Tư vốn đang ngồi trong khoang hạng nhất chăm chú đọc kịch bản, rốt cuộc bị tôi chọc giận. Ném phăng kịch bản, hắn vươn tay bóp chặt cổ tôi, "Hạ Tiểu Hoa, không phải là nhận được mấy cái túi xách rởm sao, có cần phải đắc ý thế không? Cô là đồ nhà giàu mới nổi tục tằn!"
Thần Tư vừa có phản ứng với tôi, tôi lập tức phấn chấn hẳn lên.
"Này! Ông chủ, mau truyền thụ, truyền thụ tri thức quy tắc ngầm đi nào." Hai tay túm chặt lấy tay Thần Tư đang bóp cổ tôi, chủ động vươn tới gần, "Có cảm giác thế nào, quy tắc ngầm ấy?"
Thần Tư trợn trừng mắt, nhìn tôi nửa ngày, đột nhiên nhếch nhếch khóe miệng, "Hạ Tiểu Hoa, cô muốn thử không?"
Tôi bị hỏi sửng sốt, cau mày đánh giá Thần Tư, không nhịn được bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khả năng tự mình thể nghiệm.
Thần Tư lại hừ một tiếng, thậm chí còn không cho tôi cơ hội cân nhắc, hất tôi ra, giơ miếng bịt mắt che lên mắt, như thể không muốn nhìn.
Đồ đáng ghét!
Xuống máy bay, hắn lập tức đeo kính râm bản lớn, chủ động xách hành lý hộ nữ diễn viên mới xinh đẹp trong đoàn làm phim. Tôi đi sau mông xách vali lớn vali nhỏ, còn làm phiền đến hai nhân viên công tác, thật vất vả mới vác được hành lý lên xe, Thần Tư còn không thèm quay đầu lại nhìn một cái.
Đoàn làm phim chỗ nào cũng có người nằm vùng, vốn nói là không đặt trước được khu suối nước nóng cao cấp, đành hủy bỏ cảnh quay buổi tối, tới ngày thứ ba, đột nhiên lại thông báo khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đồng ý cho mượn, một đám người dẫn theo Thần Tư rầm rầm rộ rộ vội vàng chạy tới đó.
Đáng thương cho cái thân tôi, trời lạnh run cầm cập còn phải sửa soạn toàn bộ trang phục diễn của Thần Tư, thật vất vả tìm được xe taxi đuổi tới, đoàn làm phim đã cơm nước xong xuôi, vừa xỉa răng vừa dựng cảnh vừa nói chuyện phiếm, "Tự nhiên được ăn cơm cao cấp thật đúng là thoải mái. Chậc chậc! Không hổ là khu nghỉ dưỡng thượng hạng, cái gì cũng thượng hạng."
"Đúng đúng, vẫn là tập đoàn Diệp thị hào phóng, nói cho mượn địa điểm là cho mượn, lại còn bao cơm nữa chứ."
"Quá là có tiền! Diệp thị ấy à, chỉ có Hạ Tiểu Hoa mới bỏ được thôi..."
"Tôi làm sao cơ?" Tôi nhấc cao túi trang phục to đùng, nhắm vào đầu cả đám.
"Không, không, à, cô Hạ, Thần Tư đang đợi cô đấy, không thay quần áo thì làm sao bắt đầu quay phim được."
Tôi nghiến răng nghiến lợi, ôm cái bụng lép kẹp kéo túi lớn túi nhỏ cuốc bộ đến phòng hóa trang VIP mà khu nghỉ dưỡng tạm thời cung cấp.
Vừa mới mở cửa, đã bị một màn nóng bỏng sống động bên trong dọa cho nhảy dựng.
Mỹ nữ diễn viên đang đè Thần Tư trên ghế sô pha, vừa lột quần áo vừa định cưỡng hôn.
Hô! Thật là đúng lúc!
Tôi vội vàng móc bao cao su nóng hổi trong túi đưa tới, "Ông chủ, dùng cái này nè."
Sắc mặt Thần Tư trắng bệch, thấy rõ thứ trong tay tôi, hắn giãy giụa gầm lên: "Hạ Tiểu Hoa, giờ mà là lúc dùng cái này hả?"
Mỹ nữ diễn viên ngừng lại, nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn bao cao su tôi nắm trong tay, lại nhìn nhìn Thần Tư. Đôi mắt đưa tình lóng lánh nước đỏ lên, "Anh, anh không muốn dùng bao x với em sao?"
Bao x trong tay tôi xém chút nữa rơi xuống đất, thật đúng là thẳng thắn. Thần Tư tái mặt liều mạng lắc đầu.
Tôi xem xét thời thế, vội rũ sạch quan điểm, "Ông chủ, đạn đã lên nòng thế này, ngài cứ thuận theo đi."
Tôi đưa bao x cho mỹ nữ diễn viên, "Này, cầm lấy, dùng đi, đừng ngại."
"Hạ Tiểu Hoa, cô dừng tay cho tôi!" Thần Tư nhảy dựng lên vừa muốn nổi điên, mỹ nữ diễn viên mới còn nhanh hơn hắn, cơ thể yểu điệu nhỏm dậy, kéo khóa váy lên, chỉnh tề dứt khoát "òa" một tiếng khóc lớn chạy ra ngoài.
Cô ta vừa chạy vừa khóc nói: "Thần Tư, Thần Tư vậy mà không muốn tôi — a a a — "
Tôi nghiêng mặt quay đầu lại nhìn Thần Tư đang khó chịu liều mạng sửa sang lại quần áo.
Thần Tư vừa chỉnh trang, vừa hung hăng trừng mắt lườm tôi.
Tôi hả hê nói: "Ông chủ, cơ hội quy tắc ngầm tốt như thế, cảnh tượng hấp dẫn đến thế cơ mà, sao anh không làm tới luôn hả?"
"Hạ Tiểu Hoa, không cần cô tới góp vui. Cô coi tôi là gì hả, dù muốn quy tắc ngầm, cũng phải đợi tôi bằng lòng đã." Thần Tư túm lấy tôi, "Hay là, cô muốn thử xem sao?" Khóe mắt quét đến cái bao nhỏ nóng hầm hập còn chưa được bóc trong tay tôi.
Tôi vội nhét lại cái bao ngượng ngùng kia vào trong túi, túm túi trang phục lớn ném về hướng Thần Tư.
"Bớt nói nhảm đi! Tôi đói bụng còn phải hầu hạ anh đây, thay quần áo!"
Thần Tư buông tôi ra, tự động tự giác lục tìm quần áo.
"Bộ thứ hai từ dưới lên, là cảnh 109, mặc bộ đó trước." Tôi nhắc nhở.
Giọng Thần Tư có vẻ rất không vui, "Hạ Tiểu Hoa, cô ngượng ngùng cái gì? Nhìn cũng không dám nhìn, thật chẳng giống cô."
Tôi dùng sức nuốt nước miếng một cái.
"Hạ Tiểu Hoa, không phải cô mặc bộ đồ trong suốt đứng trước mặt tôi mà vẫn tỉnh bơ hay sao?"
Tôi không nhịn được lại nuốt nước miếng một cái.
Phía sau đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, tôi mới nghe thấy Thần Tư nói: "Một vòng luẩn quẩn, cứ như vậy đấy. Nói thích, thật ra chưa chắc đã là thích."
"Làm sao anh biết, không phải người ta thật lòng thích anh?" Cái đồ đã được lợi lại còn ra vẻ.
Thần Tư khoát một tay lên vai tôi, "Hạ Tiểu Hoa, nếu là thích thật lòng thì chẳng nói dễ dàng như thế được đâu."
Nếu vậy từ đầu tới cuối, tôi nói với Diệp Tỉ "Em yêu anh" thì coi là gì chứ?
Tôi đẩy Thần Tư ra, "Nếu không thích, sao lại tùy tùy tiện tiện đối tốt với người khác?"
Giúp người ta xách hành lý, ngồi cùng xe với người ta, tạo ra vô số tin tức sai lầm, tùy tùy tiện tiện trêu ghẹo người khác, sẽ làm người ta cho rằng, có lẽ thật sự là thích.
Thần Tư nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi đã nói sai. Tôi lòng dạ hẹp hòi, không phục, không nói hai lời trừng lại hắn. Người đuối lý rõ ràng đâu phải tôi.
Thần Tư rốt cuộc quay mặt đi, bước tới cửa phòng hóa trang. Mở cửa, hắn lại quay đầu nói với tôi: "Hạ Tiểu Hoa, tôi đâu có như cô. Tôi đối xử với người khác tốt lắm, chưa bao giờ là tùy tùy tiện tiện."
Tôi cúi đầu thu dọn túi trang phục lớn, không hé răng. Từng bộ từng bộ, tỉ mỉ kiểm tra xong xuôi, tôi vừa bước ra khỏi phòng hóa trang, đã bị người ta chặn lại.
"Cô Hạ, Trân Phẩm Các trên lầu có chuẩn bị bữa tối cho cô."
Tôi chẳng hiểu ra sao nhìn bạn chặn đường kia một cái, đoàn làm phim thối nát cuối cùng cũng có lương tâm rồi. Bạn chặn đường đã xoay người, "Cô Hạ, mời cô đi bên này."
Tôi đi theo bạn chặn đường, quẹo quẹo ngoặt ngoặt lên lầu, vào phòng Trân Phẩm Các. Khắp bàn là ẩm thực Nhật, tất cả đều là những món tôi thích nhất.
Bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, tôi xoay người hướng ra phía cửa. Cửa đã bị chặn.
Diệp Tỉ dựa trên cửa, nhìn tôi cười, "Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau ăn bữa cơm, khó đến thế cơ à?"
Diệp Tỉ cười đầy hào hoa phong nhã, cả khuôn mặt xinh đẹp đều bừng sáng.
Tôi cúi đầu nhất quyết đi tới cửa, một cánh tay thon dài chặn ngang khung cửa. Tôi khom người, chân dài lại chặn ngang khung cửa. Tôi điên cuồng thét lên một tiếng, bổ nhào vào Diệp Tỉ, đoán chắc hắn sẽ tránh ra. Không ngờ, Diệp tam công tử đứng vững vàng ổn định, dang tay để mặc tôi bám đu trên người hắn, đi vào trong phòng, "Hạ Tiểu Hoa, anh lạ gì mấy trò mèo của em."
Trên đời này, không có việc gì, Diệp tam công tử muốn làm mà không được.
Như là ăn cơm chẳng hạn. Ở trong nước chưa ăn được, tới Nhật Bản, cũng ăn được cả thôi. Giãy giụa, là hoàn toàn dư thừa.
Tôi cởi giày, ngồi bên bàn thấp liều mạng rung chân, vừa rung vừa cúi đầu ăn ngấu nghiến, không thèm nhìn Diệp Tỉ ngồi đối diện. Diệp Tỉ để mặc tôi cong lưng rung chân, không hé miệng một tiếng.
Tôi vừa gặm tempura* vừa liếc nhìn hải sâm ở bên kia bàn. Gã đầu bếp nào mà thiếu đạo đức quá, đặt gần Diệp Tỉ như thế, vươn đũa tới, sẽ không cẩn thận đụng vào Diệp tam công tử. Tôi chỉ có thể cúi đầu, gắp miếng sushi* hung hăng chấm nước tương nhét vào trong miệng.
*Tempura là món ăn mà hải sản và rau được trộn vào bột mì và nước, sau đó trộn chung với trứng rồi nhúng trong hỗn hợp bột bao bên ngoài và chiên bằng dầu thực vật. Sushi là một món ăn Nhật Bản gồm cơm trộn giấm (shari) kết hợp với các nguyên liệu khác (neta). Neta và hình thức trình bày sushi rất đa dạng, nhưng nguyên liệu chính mà tất cả các loại sushi đều có là shari. Neta phổ biến nhất là hải sản. Trên thế giới, tempura cùng với sushi là những món ăn Nhật Bản được biết đến nhiều nhất.
Một miếng hải sâm chỉnh chỉnh tề tề, cực kỳ thức thời cực kỳ dịu dàng xuất hiện trong bát tôi. Tôi bị dọa sợ, sặc mù tạt ho khan một trận, cầm chén rượu sake trên bàn toan dốc vào miệng, lại bị cản lại, đưa cho một chén trà xanh.
"Hạ Tiểu Hoa, uống trà, không được uống rượu." Giãy giụa nửa ngày, tôi rốt cuộc cầm chén trà xanh, uống cạn. Cái chén trong tay lập tức được rót đầy.
"Tôi ăn no rồi, Diệp Tỉ, tạm biệt." Tôi đứng dậy, xách giày định đi.
Tay tôi bị kéo lại, "Vội cái gì, Hạ Tiểu Hoa, món tráng miệng còn chưa mang lên mà. Là rượu cocktail ủ nho lạnh mà em thích nhất đấy."
Tôi trợn trừng mắt, quay đầu lại nhìn Diệp Tỉ.
Khéo miệng Diệp Tỉ dãn ra, cười đầy dụ dỗ, "Còn có cả rượu sake hoa quế trộn thạch rau câu nữa."
Trong lòng tôi càng thêm hốt hoảng. "Tôi phải quay lại làm việc, nhất định phải đi xem..."
"Thần Tư chứ gì?" Diệp Tỉ còn không thèm nhếch mắt, thờ ơ nói, "Mới không gặp có 15 phút đã khó chịu thế à?"
Hắn bắt lấy tay tôi, dùng sức kéo, "Lại đây, Hạ Tiểu Hoa, cho em gặp."
Tôi bị lôi xệch đến bên cửa sổ, cửa sổ thủy tinh trong suốt sát đất rất lớn, phía dưới vừa khéo là cảnh quay suối nước nóng. Đường nhỏ hoa chen đá xanh, ánh đèn sáng rực. Thần Tư khoác áo lông, ngồi dựa trên ghế thái sư học thuộc kịch bản. Nhân viên công tác xung quanh đang tất bật đổi cảnh.
Dường như tâm trạng Diệp Tỉ rất tốt, "Thấy rồi nhé, bây giờ ngồi xuống ăn món tráng miệng được chưa?"
Tôi không tình nguyện nhưng vẫn ngồi xuống. Nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến vào, đặt món tráng miệng xuống rồi lui ra ngoài. Tôi trực tiếp khều hai quả nho đóng đá trong ly rượu đế cao bỏ vào miệng, mút chùn chụt.
Diệp Tỉ híp mắt nhìn tôi.
Bên ngoài, nhân viên công tác đã đẩy máy móc ra, chĩa vào Thần Tư. Thần Tư đứng dậy, ánh mắt đưa tình dừng lại nơi mỹ nữ diễn viên. Mỹ nữ diễn viên chảy nước mắt, trên người chỉ mặc một mảnh áo tắm, sáp lại gần, chủ động hôn Thần Tư. Thần Tư hơi hơi né tránh, rồi lập tức chuyển bị động thành chủ động, hai người hôn nhau nồng nàn. Nghề diễn viên này đúng là đâu phải ai cũng làm được. Bên này vừa mới cầu hoan chẳng thành, bên kia đã phải diễn cảnh yêu đến chết đi sống lại. Tôi tái mặt, quay đầu đi không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, trùng hợp trông thấy Diệp Tỉ đối diện vẫn đang híp mắt nhưng bỗng thay đổi vẻ mặt. Tim đánh thót một cái, tôi vội quay về phía cửa sổ. Đạo diễn đã phất tay hô ngừng, mỹ nữ diễn viên lại giống như không nghe thấy, hôn đến hồn nhiên quên mình. Ôi chao! Thần Tư lại bị người ta nhân cơ hội sỗ sàng rồi. Tôi nhảy dựng lên túm cái túi muốn đi, cứu lấy trinh tiết của ông chủ, cơ hội nịnh bợ tốt đẹp thế này, nhất định không thể bỏ qua được.
Diệp Tỉ bắt được tay tôi, "Hạ Tiểu Hoa, em khẩn trương đến thế cơ à?"
Tay Diệp Tỉ rất nóng, nóng đến nỗi tôi gần như nhảy dựng lên, "Buông ra! Diệp Tỉ!"
Diệp Tỉ nắm càng thêm chặt, "Hạ Tiểu Hoa, lúc người khác làm thế với anh, thì em lại độ lượng tới mức vui vẻ đứng nhìn."
Tôi vung cái túi trong tay, "Diệp Tỉ, anh ép buộc tôi đến đây rốt cuộc muốn làm gì?"
Tận lực nhớ kỹ sở thích của tôi, chơi trò ôm cây đợi thỏ.
Rõ ràng không thích, lại đối tốt với tôi, tặng túi xách, mời ăn cơm, ra tay hào phóng xa xỉ thể hiện rõ phong cách của Diệp gia danh giá, hận không thể chiêu cáo cho toàn thế giới.
Diệp tam công tử sống thầm lặng kín đáo cả đời, thi thoảng bị Hạ Tiểu Hoa liên lụy tiếng xấu trên mặt báo, sẽ lập tức minh oan, hận không thể chưa bao giờ quen biết Hạ Tiểu Hoa.
Hôm nay sai lầm đánh mất người trong lòng, không có Khả Nhạc, lại không ngại thói phô trương phách lối nữa rồi.
Diệp Tỉ lại càng thêm phách lối, trực tiếp giữ lấy đầu tôi, hôn qua chiếc bàn thấp. Tôi thậm chí còn không thèm giãy giụa, nhấc chén trà xanh trên bàn hất vào mặt Diệp Tỉ. Diệp Tỉ đẩy tôi ra, lau vệt nước đọng trên mặt, "Hạ Tiểu Hoa, anh khiến em chán ghét đến thế ư?"
Tôi trừng mắt nhìn Diệp Tỉ, vốn muốn đi, đột nhiên lại không muốn nữa. Cùng một câu, chưa từng có dũng khí hỏi ra miệng, Diệp Tỉ lại hỏi thật dễ dàng.
Tôi rốt cuộc trơ mặt ra, hỏi: "Diệp Tỉ, anh thế này là đang muốn tôi phải không?" Tôi thành công thấy Diệp Tỉ tái mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm tôi chợt hiện vẻ xấu hổ. Thì ra là thế. Kiêu ngạo như Diệp tam công tử, sự thật đáng khinh như vậy, làm sao mở miệng được đây? Tôi bước hai bước qua cái bàn thấp, dùng sức đẩy Diệp Tỉ, học theo mỹ nữ diễn viên, khóa ngồi trên người hắn, cúi người xuống, "Diệp Tỉ, anh cởi hay là tôi cởi?"
"Hạ Tiểu Hoa!" Diệp Tỉ chống người dậy, muốn đẩy tôi ra. Tôi không nói hai lời, liếm môi rồi hôn tới.
Đơn giản, không phải là làm tình thôi sao.
Diệp Tỉ cau mày, giãy giụa. Tôi tách ra một chút, nhìn Diệp Tỉ nói: "Nếu không muốn, tôi sẽ đi ngay lập tức." Động tác giãy giụa của Diệp Tỉ ngừng lại. Tôi cười, mở khóa áo của Diệp Tỉ. Diệp Tỉ lập tức giữ chặt tôi, hôn rất sâu. Tôi chủ động lắc eo, thở dốc, liều mạng cởi quần áo của mình. Diệp Tỉ nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Tiểu Hoa, ai dạy em thủ đoạn quyến rũ này."
Tôi không kiên nhẫn hừ hừ. Mí mắt Diệp Tỉ run lên, nhấc tôi lên, lập tức đặt tôi dưới thân, vươn tay kéo bộ trang phục tôi còn đang cởi dở. Tôi để mặc cho Diệp Tỉ đè nặng, vươn tay sờ lần trong bộ đồ đang cởi, lấy ra cái bao nhỏ. Còn chưa kịp đưa tới, đã bị Diệp Tỉ bắt lấy tay.
"Hạ Tiểu Hoa, em có ý gì!"
Tôi cười nói: "Diệp Tỉ, tuy không phải chuẩn bị cho anh, nhưng đã đến lúc này rồi, cũng đừng so đo làm gì."
"Hạ Tiểu Hoa!" Diệp Tỉ lạnh mặt gầm lên.
"Diệp Tỉ, không phải anh muốn tôi sao? Cho anh đấy."
"Đủ rồi! Hạ Tiểu Hoa!"
Tôi lại vươn tay muốn nhào tới.
Diệp Tỉ dùng sức đẩy tôi ngã trên mặt sàn.
"Hạ Tiểu Hoa, nếu em chán ghét, không muốn, không cần phải dùng cách đấy."
Diệp Tỉ đứng lên, kéo lại quần áo đã cởi một nửa trên người. Tôi nhìn Diệp Tỉ chằm chằm, cánh tay đập vào sàn gỗ phát đau.
Diệp Tỉ nhặt cái bao nhỏ rơi dưới đất, giơ lên trước mặt tôi, "Vốn chuẩn bị cho ai đây?"
Đau nhức trên cánh tay, một đường lan tràn, buốt vào tận tim.
"Hạ Tiểu Hoa, em đi đi. Bữa cơm hôm nay, coi như anh chưa từng mời." Diệp Tỉ nghiêng mặt sang chỗ khác, khinh thường nói.
Mặt quay đi rất nhanh, tôi rõ ràng nhìn thấy, đáy mắt Diệp Tỉ có một chút chật vật bi thương, lại không dám khẳng định. Diệp tam công tử, kiêu ngạo không ai bì nổi, căn bản không thể nào có vẻ mặt như vậy.
Tôi nhặt từng chiếc từng chiếc, mặc lại quần áo lên người. Mặc chỉnh tề, tôi cầm túi đứng dậy, muốn quay đầu lại nhìn Diệp Tỉ một lần, rồi lại không dám. Tôi sợ nhìn thấy một Diệp Tỉ xa lạ tôi không ngờ tới. Rốt cuộc đi tới cửa, tôi kéo cửa ra, đột nhiên nghe thấy Diệp Tỉ gọi: "Hạ Tiểu Hoa."
Tôi lập tức dừng bước, phía sau lại không lên tiếng. Tôi đứng ở cửa, đợi rất lâu. Rốt cuộc quyết định không đợi thêm nữa, giọng nói của Diệp Tỉ mới lại vang lên.
"Em yên tâm, sau này, anh sẽ không tùy tiện chạm vào em nữa." Giọng nói đầy vẻ mệt mỏi và yếu ớt, hoàn toàn không giống Diệp Tỉ.
Tôi cố hết sức kéo cửa, vội vàng bỏ chạy xuống lầu. Vừa tới cửa phòng hóa trang, cửa đã bị mở ra.
"Hạ Tiểu Hoa, cô không có việc gì chạy lung tung làm gì hả? Trợ lý là phải một tấc cũng không rời, ngoan ngoãn đi sau mông ông chủ nghe chưa." Một gói bánh quy cực kỳ thô lỗ bay vào trong lòng tôi, "Chị chuyên viên trang điểm không thích nên cho tôi đấy, tôi ghét cookie, cô ăn đi."
Tôi dùng sức lau khóe mắt, "Ông chủ, anh thật tốt! Anh yên tâm, từ giờ trở đi tôi sẽ đi sau mông anh một tấc cũng không rời, bảo đảm ai cũng đừng mơ bắt nạt anh."
Thần Tư trừng mắt nhìn tôi, bực bội nói: "Này, Hạ Tiểu Hoa! Một gói bánh quy rởm cô cảm động cái khỉ gì."
Tôi cau mày, nhìn vệt nước trong lòng bàn tay vừa lau khóe mắt, lắc đầu, "Tôi cũng không biết, sao lại ướt? Sao có thể như thế?"
Vì sao sau khi buông tay, vẫn nhớ kỹ món ăn yêu thích của tôi?
Diệp Tỉ, sao có thể?
Sushi:
Tempura:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com