Chương 116
Chớp mắt, thành phố đã đón trận tuyết đầu tiên.
Nhiệt độ giảm đột ngột, tuyết chưa kịp đọng lại, mặt đường vẫn ướt sũng. Hai bên đường, lá cây đã rụng, nằm rải rác trên mặt đất.
"Lái xe chậm một chút nhé ông xã." Buổi sáng, Tề Trừng tiễn chồng đi làm.
Phạn Phạn lái một chiếc xe ba bánh màu đen cực ngầu chạy theo phía sau, giọng non nớt đáng yêu nói: "Bíp bíp, tránh ra nào."
"Là chậm lại." Tề Trừng quay đầu sửa lời cho cục cưng lười biếng.
Phạn Phạn vỗ vỗ gương mặt mũm mĩm, nghiêm túc nói: "mama."
"......" Cha ruột cạn lời
Bạch Tông Ân cười, nhẹ nhàng xoa đầu Trừng Trừng, rồi cúi đầu nói với Phạn Phạn: " Ba biết rồi, con đi xe cũng phải cẩn thận." Sau đó, hôn lên môi Trừng Trừng.
"Tạm biệt ông xã." Tề Trừng vui vẻ vẫy tay.
Chờ ông xã đi xa, Tề Trừng quay lại nhìn cục cưng lười biếng. Phạn Phạn với đôi mắt to tròn, nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, còn làm một cú nghiêng đầu 'giết người'. Ba ruột chẳng còn tức giận gì nữa.
"Con chơi đi."
Phạn Phạn vẫn nói chưa rõ ràng, giống như lần trước mới nói được "mama". Chú Quyền và dì Trịnh nói rằng đây là chuyện bình thường, trẻ em thường nói chậm, cứ nói nhiều sẽ tốt hơn khi lớn lên. Nhưng Phạn Phạn thì rất lười, nếu có thể bỏ bớt chữ khi nói, nó sẽ làm vậy.
Hiện tại trong nhà, Phạn Phạn thích nhất chiếc xe ba bánh mà Husky mua cho. Chiếc xe này có thể khiến cục cưng lười biếng vận động một chút, bình thường hầu hết thời gian nó đều nằm lười trên sofa.
Chiếc xe ba bánh do Tưởng Chấp tặng, Phạn Phạn vẫn còn nhỏ, chân hoàn toàn không thể đạp bàn đạp, nhưng Phạn Phạn rất thích. Kể từ khi lấy chiếc ô tô điều khiển từ xa ở Tưởng gia về, Phạn Phạn rất thích ngồi lên xe. Sau khi chơi khoảng hai tháng và thấy chán, ánh mắt của nó đã chuyển sang chiếc xe ba bánh đen.
Nó ngồi lên, nhưng chưa biết lái, lo lắng nhìn baba và ba lớn. Ngày hôm sau, Bạch Tông Ân mang chiếc xe đến công ty, một tuần sau, chiếc xe lại được mang về.
Chiếc xe có thêm điều khiển thông minh. Phạn Phạn ngồi lên, sờ vào tay lái, bi bô nói: "Cháo cháo!
Đây là đi đi.
Chiếc xe ba bánh tự động chạy đi.
Tề Trừng: ......Chiếc xe ba bánh này thông minh quá, ngay cả 'cháo cháo' của Phạn Phạn cũng có thể hiểu được.
粥粥 nghe tựa như 走走.
Hiện tại, chiếc xe ba bánh là món đồ chơi mà Phạn Phạn yêu thích nhất, ngồi trên đó chạy khắp nhà để chơi. Tề Trừng đôi khi sợ chiếc xe ba bánh sẽ bị cơ thể mũm mĩm của Phạn Phạn đè lật, nên luôn phải canh chừng.
Thực tế là, Phạn Phạn không béo, Phạn Phạn chưa bao giờ lật xe!
Trời bắt đầu rơi tuyết lớn, chú Quyền phải ra ngoài mua đồ: "Chúng ta ăn mì thịt cừu vào buổi trưa nhé?" Mùa đông đến, thời tiết lạnh, nguyên liệu làm món ăn của chú Quyền cũng thay đổi theo.
Thịt cừu rất bổ vào mùa đông.
"Được ạ, con muốn ăn." Tề Trừng nghĩ đến mì thịt cừu mà suýt nữa chảy nước miếng.
Chú Quyền làm mì thịt cừu rất ngon, không có mùi cừu, rất dễ ăn. Phạn Phạn nghe hiểu, mắt sáng lên, gật đầu, rất chắc chắn nói: "Ngon ngon"
"Hahaha, trưa nay chúng ta cũng ăn mì, mì thịt cừu." chú Quyền bị Phạn Phạn làm cho bật cười.
Tề Trừng quay lại phòng khách chơi game một chút, chơi mệt rồi, duỗi người một cái, rồi ép Phạn Phạn xuống khỏi xe ba bánh: "Được rồi, chúng ta phải tập thể dục rồi, đi bộ thôi."
"Phụp phụp" Phạn Phạn làm mặt đáng thương, không muốn rời khỏi chiếc xe.
Tề Trừng không bị Phạn Phạn làm mềm lòng, nắm lấy cánh tay mũm mĩm của con trai, mềm mại như kẹo bông, toàn là thịt, rồi nói: "Con phải tập chân, đi bộ cho khỏe, không được lười biếng, nếu không sau này sẽ không đạp được xe ba bánh nữa."
"Xê xê." Phàn Phàn hiểu rồi, sửa lại lời nói của mình.
Tề Trừng: "Xe xe."
Hai cha con ai cũng không sửa lời của ai, cuối cùng mỗi người vẫn kiên trì với ý mình. Tấm thảm bò trong phòng game đã bị dọn đi, Phạn Phạn giờ đã đi vững hơn, lúc trước có tấm thảm bò, thằng bé biết ngã không đau, nên rất thích lười biếng, đi được mấy bước là ngồi xuống ngay, còn quay lại cười với chiếc răng nhỏ.
Phạn Phạn biết ngã không đau, mỗi lần vào phòng game, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi. Tề Trừng cũng bó tay, đành phải dọn đi, thời gian chơi game giờ chỉ còn là đi bộ, trượt cầu trượt, đu xích đu, bập bênh.
Phạn Phạn không muốn chơi.
Tề Trừng ôm quả bóng nặng trĩu, nói: "Không chơi không được, không chơi thì xe ba bánh sẽ không chạy được, phải vận động một chút, nếu không mông của Phạn Phạn sẽ bị đỏ, không đẹp đâu."
"Bá bá!"
Phạn Phạn gật đầu đồng ý.
Tề Trừng ôm Phạn Phạn vào phòng game, chơi cùng thằng bé hơn nửa tiếng. Phạn Phạn đầy mồ hôi trên trán, dì Trịnh cầm bình nước đưa cho Phạn Phạn. Khi nhìn thấy dì Trịnh đến, mặt mũm mĩm của thằng bé như nhẹ nhõm đi, khiến Tề Trừng suýt cười chết.
Ngay lập tức, đúng như dự đoán, Phạn Phạn ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ của mình.
Cái biểu cảm như thể cuối cùng cũng có thể ngồi nghỉ rồi.
Hai tay ôm bình nước, uống ừng ực. Tề Trừng đứng bên cạnh cười vui vẻ, nói: "Chơi có nửa tiếng, mà con còn nằm dài trên cầu trượt lười biếng một hồi, giờ lại thở phào nhẹ nhõm, học ai vậy hả?"
Phạn Phạn mặt ngây ngô, uống nước ừng ực, như thể không hiểu gì. Người ba trêu chọc vỗ đầu Phạn Phạn, trán thằng bé đầy mồ hôi, cậu lấy khăn lau cho Phạn Phạn.
Trưa nay ăn mì thịt cừu.
Phạn Phạn ăn rất ngon miệng, Tề Trừng ăn xong, dỗ Phạn Phạn ngủ, hôn một cái rồi mới thay đồ ra ngoài. Buổi chiều hẹn gặp Lộ Dương, hôm nay không phải cuối tuần, nhưng buổi chiều Lộ Dương không có tiết học, vì cuối tuần sẽ phải quay video, nên đã liên lạc trước để sắp xếp.
Tề Trừng tự lái xe đến, ở nhà có ba chiếc xe, hôm nay cậu lái chiếc xe màu vàng nhỏ. Chiếc xe vàng có gầm cao một chút, thích hợp với ngày tuyết rơi vì chống trượt tốt. Đến trường của Lộ Dương, Lộ Dương đã đứng đợi ở cổng trường.
Hôm nay trời đã xuống dưới âm độ, vẫn rơi tuyết, Lộ Dương mặc quần jeans, còn là loại rách. Tề Trừng đỗ xe xong, mở cửa xe nói: "Khớp xương của em không đau à? Thời tiết này mà dám mặc lung tung, cẩn thận bị viêm khớp đấy."
"Sao ai cũng nói giống nhau vậy?"
"Còn ai nói như vậy nữa?" Tề Trừng quả thật rất giỏi trong việc nắm bắt trọng tâm.
Lộ Dương dừng lại một chút, quay mặt đi thắt dây an toàn, rồi nói: "Không có ai cả. À đúng rồi, anh ăn cơm chưa?"
Tề Trừng: ???
Trước khi cậu đến, rõ ràng đã nói với Lộ Dương là đã ăn cơm trưa rồi, vậy mà bây giờ lại hỏi?
"Em vừa rồi cố tình chuyển chủ đề phải không?" Tề Trừng nheo mắt lại một chút.
Lộ Dương: ......Ngốc bạch ngọt không dễ bị lừa nữa rồi.
"Cũng không sao, em muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi." Tề Trừng vừa nói vậy, vừa khởi động xe, cười khúc khích rồi nói: "Có phải trong lớp có chuyện gì rồi không? Có cô gái nào theo đuổi em à? Hay là con trai?"
Lộ Dương phủ nhận: " Đều không có."
Tề Trừng: "Vậy là có hết rồi." Làm sao mà không có chứ. Lộ Dương ngày càng nổi tiếng, đẹp trai, thành tích tốt, trong ngành nha khoa của Đại học Y cũng là người nổi bật, lại còn có tiền nữa.
Tiểu Lộ tự mình kiếm tiền bằng năng lực. Trên Weibo, đã có hơn sáu mươi vạn người theo dõi, mỗi lần đăng bài, dưới bình luận đều là những lời khen ngợi, gọi Lộ Dương là "chồng" hoặc "vợ" đó.
"Em không muốn nói thì thôi vậy."
Dù sao thì một ngày nào đó, cậu cũng sẽ biết thôi. Tề Trừng nghĩ.
Từ đây đến studio cũng khá gần, có một con đường mới xây, là cầu vượt, đi qua đó khoảng nửa giờ là đến, không có đèn đỏ, suốt dọc đường thông thoáng, đây là lúc Tề Trừng lái xe chậm.
"Tuần này trước tiên chúng ta sẽ chụp loli, tuần sau khi em không có tiết thì chụp hán phục." Tề Trừng nói.
Tác giả ghi lo nên tui nghỉ là loli.
Giáng sinh sắp đến, phần loli này là phúc lợi giáng sinh, có phần trang phục nữ, hơi hướng hoa nhài một chút, chủ đề là "Một ngày bạn gái" và "Một ngày bạn trai", được làm theo phong cách Lộ Dương x Tiểu Lộc.
Lộ Dương không vấn đề gì.
Trang phục hán phục sẽ được phát vào dịp Tết Nguyên Đán.
Hai người trò chuyện một lúc, không lâu sau, Lộ Dương nhìn qua gương chiếu hậu và nói: "Chiếc xe đen phía sau có phải là đang theo chúng ta không?"
"Chắc không phải đâu? Chúng ta có gì đáng để theo dõi." Tề Trừng nói, rồi nghĩ ngợi một chút, chú ý quan sát kỹ hơn, " Anh sẽ đổi đường, đi ra đường phụ một lúc."
Lái một lúc, có một ngã rẽ, Tề Trừng lái xe ra khỏi đường chính, vào đường phụ. Hôm nay tuyết rơi, khu vực này cũng khá vắng, ít xe cộ, kết quả chiếc xe đen kia cũng rẽ theo.
Tề Trừng hoảng sợ, "Anh, anh sẽ lên lại đường chính xem sao."
"Anh đừng sợ. Bình tĩnh lại." Lộ Dương nói.
Tề Trừng ừ một tiếng, trong đầu đầy những lý thuyết âm mưu về Tưởng Kỳ Phong. Trước đây, ông ta vì sự nghiệp mà có thể giết chết cha mẹ chồng, kể từ sau bữa ăn vào tháng Mười ở nhà ông ta, sắc mặt Tưởng Kỳ Phong có vẻ không vui.
Chắc chắn đã biết được điều gì đó.
"Trừng" Lộ Dương gọi "Nếu không thì anh tấp vào lề đi. Gọi điện cho anh Bạch."
Tình trạng này không tốt để lái xe, dù xe phía sau không có vấn đề gì, nhưng lại vì nghi ngờ mà gây tai nạn cũng nguy hiểm.
Tề Trừng cũng nghĩ vậy, tay cậu lúc này hơi lạnh, tấp xe vào lề, khóa cửa sổ xe lại, rồi gọi điện cho ông xã."
"Trừng Trừng, sao vậy em".
Nghe được giọng ông xã, khiến tim Tề Trừng lập tức ổn định lại, cậu nói: "Lúc nãy em đón Tiểu Lộ, trên đường đến studio, cảm giác có một chiếc xe đang theo dõi xe của em."
"Xe gì? Cho anh biết biển số xe."
Chiếc xe màu đen cũng dừng lại cách xe của Tề Trừng khoảng năm sáu mét. Tề Trừng nhìn qua gương chiếu hậu báo biển số xe.
"Trừng Trừng, bây giờ em có thể lái xe không?"
"Em có chút run"
Lộ Dương bên cạnh nói "Để em lái."
"???" Tề Trừng tranh thủ nói: "Chẳng phải em chưa có bằng lái sao!!!"
Lộ Dương tháo dây an toàn, nói: "Thi đã qua, chỉ còn đợi cấp giấy phép thôi. Anh ra sau ngồi đi, thắt dây an toàn vào."
"Trừng Trừng, trước tiên nghe theo Lộ Dương đi. Để cậu ấy lái." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng liền ngoan ngoãn leo ra hàng ghế sau, báo cáo với ông xã rằng cuộc gọi vẫn chưa kết thúc. Lộ Dương ngồi ở ghế lái chính, nhanh chóng thắt dây an toàn, khởi động lại xe chạy ra đường chính.
"Ông xã, tụi em đã ra đường chính rồi."
"Em nhìn xem, xe phía sau còn không?"
Tề Trừng liếc nhìn một cái, suýt nữa thì giật mình, chiếc xe màu đen vẫn đang bám theo sau.
" Dạ có, vẫn bám theo."
Lộ Dương giữ vẻ mặt lạnh lùng, vẫn khá ổn định. Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chiếc xe phía sau không phải thứ gì tốt. Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.
"Tiểu Lộ, em tìm xem xung quanh có đồn cảnh sát nào không." Tề Trừng vừa nói với ông xã, vừa nói với Lộ Dương.
Lộ Dương đáp một tiếng, lần đầu lái xe nhưng rất điêu luyện và bình tĩnh. Dưới sự an ủi của ông xã, Tề Trừng cũng bình tĩnh lại, liên tục báo cáo tình hình cho Tiểu Lộ, chiếc xe nhỏ màu vàng của họ lướt qua các dòng xe trong làn đường.
Chiếc xe đen chuyển làn, nhanh chóng tiến lại gần họ. Lộ Dương tăng tốc, đổi làn, chiếc xe phía sau bấm còi liên tục, không hài lòng vì họ đột ngột thay đổi làn. May mắn là không xảy ra sự cố gì.
Dần dần, xe cộ đông hơn, Lộ Dương rẽ xuống đường phụ, lái một lúc thì đến cổng đồn cảnh sát.
Tề Trừng và Lộ Dương cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Toi rồi!"
"Nhanh lên, nhanh lên, đổi lại đi, em không có bằng lái coi chừng bị bắt!" Tề Trừng nhìn cổng đồn cảnh sát, vội vàng nói.
Tác giả đang nói: Mấy ngày nay gần kết thúc rồi, có thể sẽ cứ như vậy mà cập nhật, vì lúc nào cũng không trong trạng thái tốt, thật sự muốn khóc.Chương tiếp sẽ rất muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com