Chap 11
Song Ngư kinh ngạc nhìn Thiên Yết đi vào phòng bếp, nghi ngờ nói: "Anh vào đây làm gì thế?"
Thiên Yết càng kinh ngạc hơn, nhìn cô một cái, nhíu mày vẻ mặt mang theo ý tứ đó là chuyện bình thường phải làm trả lời: "Để làm cơm a." Bằng không đi vào nhà bếp để làm cái gì, không phát hiện hai người vô dụng ngoài kia đã bị sâu gạo hành hạ đến mức mềm nhũn nằm úp sấp ngã vào trên sô pha sao?
....Chân của Song Ngư nhất thời mềm nhũn, nghĩ rằng ông chủ này hôm nay uống nhầm thuốc sao, làm sao có được ông chủ đãi ngộ tốt như thế này a!
Anh xắn áo sơ mi lên đến khuỷu tay, nhanh chóng nhìn lướt qua những nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng. Món ăn Pháp nổi bật ở chỗ vẫn giữ nguyên tính chất và mùi vị vốn có của thực phẩm, cho nên khi nấu nướng, thêm bất cứ món gia vị nào đều phải sử dụng thật cẩn thận, thậm chí còn phối hợp với rượu, tất cả đều chỉ có một mục đích: Đem thức ăn nấu ra tôn thêm mùi vị vốn có của nó.
Thiên Yết lấy thịt bò từ trong tủ lạnh đem ra, vừa nói với cô: "Tay của em bị thương, chuyện này để anh, em chỉ cần đứng bên cạnh giúp anh, được không?"
Ngữ khí của anh cũng không thể so sánh được với nhu hòa, đại khái là do thói quen hằng ngày thường ra mệnh lệnh đối với cấp dưới, cho nên anh tùy thời tùy chỗ đều có thể hình thành một loại áp lực không tên trong lời nói. Nhưng cuối cùng như thế, Song Ngư vẫn đang nhận được sự ấm áp của gia đình giữa thời buổi khoa học hiện đại như hiện nay, quả thực có điểm thụ sủng nhược kinh.
Thiên Yết thấy trong mắt cô biểu lộ cảm xúc vui vẻ, nhất thời có cảm giác áy náy dào dạt dâng lên. Vì thế nhẹ giọng hơn, đi đến mở lòng bàn tay của cô ra nhìn thấy miệng vết thương lộ ra, từ tủ treo quần áo trong phòng bếp của cô lấy ra hộp thuốc gia đình, thuần thục giúp cô băng bó.
"Nhớ rõ đừng cho dính nước, bằng không sẽ nhiễm trùng."
"Vâng." Cô gật gật đầu, nhìn anh xoay người, thuần thục cắt thịt bò, cô nhịn không được hỏi: "....Sao cắt như thế? Không giống em làm thường ngày a."
"Thời gian không còn kịp rồi." Anh khẽ ngẩng đầu, đối với cô dùng tay ra hiệu, chỉ chỉ hai người đang đói meo nằm trong phòng khách. "Trong thịt bò những sợi mô liên kết tương đối nhiều, em nên cắt thịt bò theo chiều ngang đúng với sớ thịt, nếu không gân bò sẽ còn liên kết chặt, sẽ rất dai nhai không đứt và cũng không có độ mềm dẻo."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủn chỉ vài câu nói, anh đã cắt xong miếng thịt bò, chuẩn bị những phụ phẩm và nguyên liệu, thuần thục bắt chảo lên, và bắt đầu nổi lửa.
Nhìn động tác của anh liền mạch lưu loát, Song Ngư chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ: Lưu loát sinh động, mây bay nước chảy.
Tuy rằng Thiên Yết và Bạch Dương đều là những cậu ấm con nhà giàu có, nhưng năng lực gánh vác cuộc sống tự lập cũng là khác nhau rất lớn. Bạch Dương là điển hình của một thiếu gia được nuông chiều, cao quý vô cùng, toàn thân không một vết sẹo, nghe nói người này trước kia ngay cả rửa tay, nếu nước không đủ bốn mươi độ tuyệt đối không rửa, còn nếu nói về trình độ nấu nướng của anh chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung: Tứ chi không chuyên cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được. Trên cơ bản, anh bạn họ Trần của chúng ta chỉ có thể dùng những từ 'chỉ biết ăn chứ chẳng biết làm' là hình dung sinh động nhất để miêu tả cậu ta.
Mà Thiên Yết lại không giống như thế, tuy rằng hai người này từ bên ngoài nhìn vào, Thiên Yết lạnh hơn, hơi thở quý tộc đương nhiên rõ nét hơn trong từng cử chỉ, thực dễ dàng làm cho người ta một loại cảm giác quý công tử nhà giàu có.
Nhưng trên thực tế, bởi vì Thiên Yết từ nhỏ không được mẹ nâng niu chiều chuộng, và có một người cha 'đúng mọi nơi mọi lúc' từ đó làm cho tuổi thơ của Thiên Yết không phải là, áo mở tới tay, cơm đến há mồm như bao đứa bé nhà giàu cùng tuổi khác, mà là tuần hoàn theo cách tự thân vận động tự mình lo lấy mình, theo đúng chuẩn mực giáo dục siêu việt tinh anh.
Anh bình thường bề bộn nhiều việc, rất ít khi đích thân xuống bếp tự mình nấu nướng, khi còn ở những buổi họp mặt gia đình hàng tuần ở Vương gia ngẫu nhiên gặp qua anh xuống bếp nấu nướng được vài lần. Khi đó cô mới hiểu được, anh không phải không biết làm, chính là anh không muốn mà thôi.
Nhìn bóng dáng anh lúc này bận rộn đủ thứ, trong lòng Song Ngư nhất thời hơi hơi nổi lên một tia ghen tuông, "Bạch Dương.... đối với anh mà nói nhất định là một người bạn rất quan trọng?"
Thiên Yết đang bận rửa sạch các loại rau quả chuẩn bị nấu, thuận miệng đáp: "Vì sao hỏi như vậy?"
Song Ngư không nói lời nào, trầm mặc ở một bên kiếm cách nói cho qua, "Không có gì...."
Thiên Yết bỗng nhiên cầm lấy tay cô, Song Ngư dường như chấn kinh giương mắt nhìn anh, chỉ nhìn thấy anh vẻ mặt tươi cười cân nhắc, sau đó nói một câu không hề liên quan gì. "Ba anh lúc trước từng nói qua, lúc phụ nữ nói 'không có gì', đó là lúc cô ấy 'có gì' nhất."
Song Ngư nhất thời quẫn bách, "....Ba anh học qua tâm lý học của phụ nữ sao?"
"Không có." anh cầm tay cô không buông, một tay rửa quả cà chua cuối cùng, giọng điệu thận trọng: "Trước kia anh không tin, nhưng mà khi thấy em như thế này, anh đã bắt đầu tin lời của ba anh."
Song Ngư quýnh lên, cô tại sao lại quên mất, Thiên Yết sở trường nhất đúng là âm hiểm, những lời anh nói ra, đều vây đối phương xung quanh, luẩn quẩn đến mức đối phương sẽ rối tung lên và ngất đi.
Từng quả cà chua trong tay anh, dưới dòng nước chảy những ngón tay thon dài của anh lưu loát rửa thật sạch sẽ bỏ vào rổ. Song Ngư bỗng nhiên nghĩ đến nữ tác gia nổi tiếng Hongkong từng nói qua một câu: Nếu trong cuộc sống của bạn, gặp được một người đàn ông chăm chút cẩn thận từng quả cà chua chín, như thế đừng bao giờ bỏ qua anh ta, gả cho anh ta, yêu anh ta. Anh ta sẽ xem bạn như trái cà chua chín kia, nâng niu quý trọng bạn.
**** **** ****
Thiên Yết hơi hơi nhướng mắt nhìn cô, trong một giây liền đem tất cả tâm lý hoạt động của nội tâm cô đều nhìn thấu. Có thể nhìn ra được, cô đối với anh thất vọng rồi, kết hôn một năm, anh chưa bao giờ giống như vậy, cùng cô làm bất cứ chuyện gì.
Mặt của cô vẫn còn mang theo một ám ảnh rất lớn, anh không thể nhìn rõ được. Thiên Yết bỗng nhiên vươn tay, muốn chạm vào gương mặt tràn ngập thất vọng kia.
Song Ngư khéo léo né tránh bàn tay đột nhiên vươn đến của anh, vì thế chỉ cảm thấy những giọt nước từ đầu ngón tay lạnh lẽo của anh lướt qua mặt cô, từ một góc nhìn khác, giống như là nước mắt, trong suốt, tinh thuần, không có độ ấm.
Song Ngư nhẹ xoay người đưa lưng về phía anh, cầm lên những trái cà chua anh mới rửa xong, chuẩn bị cắt thành những lát mỏng.
Nhưng cô đã đánh giá thấp người đàn ông này, ý chí không đạt mục đích không bỏ qua, một khi Thiên Yết muốn làm chuyện gì, anh sẽ lợi dụng tất cả mọi cơ hội, từ quang minh chính đại đến thủ đoạn âm hiểm xảo trá để đạt được mục đích. Vì thế ngay lúc Song Ngư chuẩn bị cắt trái cà chua, bỗng nhiên cảm thấy một khối thân thể nam tính ấm áp nhích lại gần, đem cô ôm thật sát vào trong lòng.
Cô cả kinh, nhanh chóng quay đầu: "Anh làm gì?"
Người đàn ông ôn hòa nở nụ cười, giống như làm chuyện không thể bình thường hơn, cầm tay cô, "Anh dạy cho em a."
Anh đến gần!
Trước mắt Song Ngư tối sầm, ở trong lòng âm thầm nghiến răng: Anh bạn à, anh không chỉ khi dễ tình cảm của tôi, anh còn khi dễ luôn trí thông minh của tôi sao, anh thật quá đáng nha!
Hít một hơi thật sâu, Song Ngư quả nhiên được dạy dỗ thật cẩn thận, phẩm chất tốt đẹp của cô bị sự nham hiểm của tên kia, bình tĩnh trả lời một cách khách sáo. ".... Anh bạn đồng nghiệp này, chỉ cắt cà chua, tôi đương nhiên biết cắt chứ."
"Biết điểm nổi bật của món Pháp là gì không?" Anh lơ đễnh, cầm tay cô chậm rãi cắt xuống. "Mỗi một lát cà chua chỉ có thể mỏng hai millimet, còn khoai tây là một millimet...." Anh ý định khi dễ cô không hiểu đặc điểm của thực phẩm, từng lời nói dối trơn tuột trôi qua từ miệng anh. "Em biết làm sao?"
Song Ngư thực sự có một nhược điểm rất lớn, không có chứng cớ xác thực tuyệt đối không dám dễ dàng hoài nghi lời của người khác, hơn nữa Thiên Yết đang dùng ngữ điệu 'Ta là chuyên gia' không cho phép người khác nghi ngờ lời nói của anh. Bản lĩnh của Thiên Yết rất cao, nhất là bản lĩnh dọa người. Nhìn Song Ngư không nói, liền càng thêm không chút kiêng kỵ.
Tay anh nắm tay cô, nắm chặt dụng cụ cắt gọt trong tay của cô, mỗi một nhát dao hạ xuống đều có nước cà chua trong suốt chảy ra, anh ngẫu nhiên lại không sợ hãi nâng tay lên liếm sạch những giọt nước cà chua vương trên tay, hơi thở ấm áp của anh phả vào từng ngón tay của cô, cô chỉ cảm thấy ngón tay của anh nóng kinh người. (: Hai người này nấu xong, hai người kia chắc đưa vào bệnh viện cấp cứu quá.)
Song Ngư quả thực muốn mắng người: Anh bạn! Vì sao anh còn muốn quyến rũ tôi?
Anh ở bên tai cô cúi đầu hỏi: "....Có nghĩ món rượu khai vị là gì chưa?"
"Chưa...." Cô hiện tại thiếu không phải là rượu, là nước! Tốt nhất là nước đá! Có thể tưới tỉnh đầu óc đã muốn choáng váng của cô.
Anh nở nụ cười, lơ đễnh đề nghị: "Vậy uống champagne thế nào?"
Cô trả lời mơ màng: "Ừm...."
Thiên Yết, người đàn ông này quả thật là một ông chủ xấu xa mà, trơ mắt nhìn cô đang bị lửa nóng đốt, nhưng anhlại cứ không chịu buông tha cô, ngược lại như đổ thêm dầu vào lửa, quả thực anh muốn nhìn thấy cô cháy rụi mà.
"Song Ngư." Anh cúi đầu, thì thầm hơi thở ấm nóng vào vành tai mẫn cảm của cô: "Champagne, xa xỉ, hấp dẫn, anh thích cách thức nó được chảy vào trong miệng của em....."
Song Ngư không rõ đến tột cùng ý của người này là gì! Cô không thể nhìn thấu tim của anh, chỉ cảm thấy trong lời của anh dường như đã mang đến những ẩn ý không nên có.
Champagne, một loại rượu cô quen thuộc nhất.
Chính là loại rượu này, vào ngày nào đó, cô bị người ta rót hết ly này đến ly khác ép uống, anh đứng ở bên người cô, một ly lại một ly uống thay cô. Cô nhớ rõ hương vị Champagne nồng đậm trên đôi môi kia của anh từng chi tiết một, hương vị, thuần mỹ, mê hoặc. Anh uống rượu say, thả lỏng tự chủ tưởng chừng như vĩnh viễn buộc chặt lấy anh, đã phóng thích ra cảm xúc chân thật trong con người anh, vì thế ngày đó cô mới nhận thấy được bộ mặt khác tiềm ẩn bên trong con người của hắn, thật sự khác hẳn dáng vẻ ngày thường của anh, nhiệt tình, gợi cảm, làm cho người ta sa đọa. Cô vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên anh xâm nhập chính mình thì men say nói một câu thật nồng ấm ——
"Champagne, dùng thân thể của em nhớ kỹ nó...."
Vì thế cô hoàn toàn bị mê hoặc, tâm cùng thân thể, đều hoàn toàn bị anh khống chế được.
**** **** ****
Thời điểm không khí lâm vào hết sức căng thẳng, bỗng dưng ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan rất không hợp thời thế.
"Đã làm phiền hai vị...."
Hai người nhất tề quay đầu, cũng chỉ thấy Bạch Dương đang trưng ra bộ mặt thật đáng đánh đòn, cà lơ phất phơ tựa vào cửa, dùng một loại ánh mắt càn quét tệ nạn đánh đen chuyên nghiệp tới tới lui lui nhìn bọn họ.
Song Ngư nhất thời cuống quýt, hoảng hốt chạy bừa đẩy người đàn ông phía sau ra, đao trong tay dùng sức chém đi xuống, thiếu chút nữa đem Thiên Yết chém thành khúc củi mục.
Thiên Yết hiếm khi tức giận như thế này, toàn thân bực dọc chỉ có thể hướng về phía Bạch Dương phát hỏa: "Cậu làm sao vậy!?"
"À, không có gì." Bạch Dương cười hì hì, trên mặt rõ ràng viết 'Tớ thực đáng đánh đòn, cậu tới đánh tớ nha! Đến đánh tớ nha'.
"Thiên Yết, tớ muốn nói cho cậu biết, tớ cùng lão bà của tớ kỳ thật không quá kén chọn thức ăn lắm đâu, không cần hai vợ chồng các cậu chuẩn bị long trọng đối đãi bọn tớ như thế đâu, ngay cả cắt cà chua, cũng phải cần hai người mới cầm nổi con dao...."
(Ý tứ chính là: Đang đói chết rồi đây!)
Thiên Yết một cước đá lên cửa phòng bếp đóng lại, trong lòng bàn tay một phen mồ hôi lạnh: Tạo phản, tạo phản rồi, cư nhiên tên du côn cắc ké này cũng dám cười nhạo anh!
Lần đầu tiên anh phá lệ tự mình an ủi nội tâm bất an của mình: Cùng với lão bà cùng một chỗ thì thế nào? Cũng không phải là gian tình gì nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com