Chap 40
Chạng vạng.
Một chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng, cửa xe mở một người đàn ông tuấn mỹ dị thường xuống xe.
Tháo xuống chiếc kính râm hiệu Montblanc màu nâu nhạt, người đàn ông ngẩng đầu, làm ra một tư thế nhìn lên. Biệt thự màu trắng trước mắt, thuần khiết vẻ Đông Phương, tọa lạc tại ngoại ô, yên lặng hòa nhã, lại trang nghiêm to lớn. Dưới bầu trời màu lam đang chuyển dần sang u ám, chung quanh là những gốc cổ thụ hoang dã, theo anh nhìn nghiêng, đuôi mắt mơ hồ nhìn sang, nhà này khí thế rộng rãi, kiến trúc giống như vương giả, một bức tranh cỗ thời Trung Cổ giống như hơi thở quý tộc từ phía đối diện thổi quét mà đến.
Người đàn ông yên lặng nhìn một lát, sau đó đóng hạ ánh mắt, đã hạ quyết tâm.
Một tay đóng sầm cửa xe, anh bước chân ra, nghênh đón một trận chiến tranh sắp đến.
"Vương, Vương thiếu gia?!"
Nghe được chuông cửa vang lên, đi ra đón khách quản gia Phan gia sau khi nhìn thấy người đến, trải qua không nhịn được bất ngờ kinh hô. Sau đó theo bản năng hướng phía sau anh nhìn lại: "Song Ngư tiểu thư đâu?"
"Cô ấy chưa có tới." Anh cười thản nhiên, nhất quán là bất động thanh sắc: "Hôm nay, là tôi đến một mình."
"A..." Quản gia có điểm chấn kinh. Vị thiếu chủ nhân Vương gia này, chưa từng có một mình tới nơi này.
Người đàn ông mở miệng, chỉ ra ý đồ đến: "Tôi nghĩ cùng ba ba bàn một chút chuyện, không biết có tiện hay không?"
"Có thể, tôi mang ngài đi gặp Phan tiên sinh."
Quản gia vội vàng dẫn đường, vừa đi vừa nhịn không được đối với anh cảm thán nói: "Lão gia mới vừa rồi còn đang nói..., hôm nay có thể sẽ có khách quý tới bái phỏng, không thể tưởng được thật sự bị ông ấy nói đúng a."
"Phải không?" Khóe môi anh khẽ nhếch, làm ra một cái mỉm cười nhẹ, ánh mắt lại trong phút chốc lạnh như băng xuống.
Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn cố gắng lảng tránh, hoặc là nói là trốn tránh mọi chuyện, nay, rốt cuộc, rốt cuộc trốn không thoát. Anh ngẩng đầu lên, thấy mây mù trên bầu trời mênh mông một mảnh.
Biết rõ vô căn cứ lại còn toàn lực ứng phó, đây là toàn bộ nhân loại vĩ đại cùng bi tình.
**** **** ****
Khi Thiên Yết bước vào lãnh địa trang nghiêm của Phan gia này, đương nhiệm chủ nhân của nó đang ở hoa viên chăm sóc hoa cỏ. Hoa viên Phan gia một năm bốn mùa đều là biển hoa, Thiên Yết mỗi lần đi vào nơi này, luôn luôn trong nháy mắt hoảng hốt như vậy.
Thật đẹp, anh thậm chí có thể xuyên thấu qua lực lượng sinh mệnh phi phàm đang ẩn chứa trong những đóa nở rộ kia không thể che dấu được.
Thiên Yết không tự giác nhớ tới Song Ngư mỗi ngày ở nhà một mình lật tới lật lui hoa cỏ, hơi thở luôn luôn bình thản theo cô quanh thân tuôn ra, bàn tay mềm nhẹ lướt trên những cánh hoa kia, đẹp như một bức họa, làm cho người ta say mê.
"Lão gia, Vương thiếu gia đến đây."
Thanh âm của quản gia cắt đứt ảo tưởng của Thiên Yết, đưa anh kéo về sự thật.
Sự thật chính là, anh sẽ đối mặt đối thủ anh không mong muốn đối mặt nhất.
Nếu đem thương trường so sánh giang hồ, như vậy Phan Chấn Đông khi còn sống, hơn phân nửa ở giang hồ chém giết. Gió tanh mưa máu, anh lừa tôi gạt, trong bao nhiêu mưa gió, vẫn giống như Thái Sơn lù lù bất động như cũ.
"À....."
Nghe được thanh âm của quản gia, người trước mắt dừng tay lại, chậm rãi xoay người, mang theo một loại khí phách quân lâm thiên hạ. Thấy rõ ràng người tới, ông ta nhẹ nhàng cười, thanh âm hơi có vẻ già nua có một cỗ cảm giác hữu lực hùng hậu khác áp bách.
"Quả nhiên là khách quý đến thăm."
Quản gia cùng nữ hầu đem trà cùng điểm tâm dâng lên, theo thứ tự đặt trên bàn đá ở hoa viên.
"Đều đi xuống đi."
Chỉ là một mệnh lệnh ngắn gọn, chỉ thấy mọi người ở Phan gia đây đều cúi đầu, cung kính xưng 'Vâng' sau nhanh chóng rời khỏi.
Trên mặt Thiên Yết hiện lên một nụ cười nhẹ bình thản, tiến lên cung kính vuốt cằm: "Ba ba."
Phan Chấn Đông hơi nhướng mày, mang theo uy nghiêm của kẻ bề trên nhìn người đàn ông tuấn mỹ trẻ tuổi trước mắt này, hiện lên mỉm cười.
"Đối với ta mà nói, hoặc là nói, đối với Phan gia mà nói, cậu thật sự có thể xem như khách quý."
"Không dám." Thiên Yết dừng một chút, "Là con sơ sót, lâu như vậy không có tới vấn an ngài."
"Vậy sao?" Ông ta cười rộ lên, tươi cười lại không đạt đến đáy mắt: "Thì ra chỉ là sơ sót...."
Thiên Yết từ chối cho ý kiến.
Tầm mắt đảo qua, nhìn đến chuyện mới vừa rồi. Ông vẫn chưa có hoàn thành, Thiên Yết tiến lên một bước, ngồi xổm xuống ở bên cạnh ông, cầm lấy bao tay mang vào, sau đó cầm lấy công cụ cắt xén tỉa cành tiếp theo mà nhạc phụ vẫn còn tỉa dang dở, đưa tới trước mặt Phan Chấn Đông.
"Ba ba muốn này đi, dùng để trồng xen vào thượng phẩm."
Phan Chấn Đông hơi hơi có chút hứng thú: "Cậu cũng biết cái này?"
"Hoa hồng xanh, truyền thuyết không tồn tại chỉ tồn tại ở bầu trời hoa." Anh hơi hơi chuyển động cành trong tay, hoa hồng xanh xanh tươi xanh biếc ở trước mắt anh đẹp đẽ nở rộ, "Tương truyền nếu có thể vào lúc hoa hồng xanh nở hoa ước một ước nguyện, nguyện vọng tốt đẹp gì đều có thể thực hiện." Dừng một chút, Thiên Yết bỗng nhiên diễm diễm phác thảo dưới môi: "Đáng tiếc, dù xinh đẹp, cũng là hoa có độc."
Phan Chấn Đông trong mắt biểu lộ hứng thú, giọng điệu cân nhắc không chừng: "Cậu không biết là nó giống như cậu sao?"
Thiên Yết một tay đem đóa hoa trong tay tiện tay cắm xen ở trong chậu, tư thái thanh thản, bình tĩnh tao nhã, xoay người, tươi cười chưa biến: "Ba ba, con không hiểu ý của ngài."
"Không, cậu biết." Phan Chấn Đông ở bên cạnh cái bàn đá ngồi xuống, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà, "Thiên Yết, cậu không chỉ có biết, hơn nữa còn là thâm tàng bất lộ."
Thiên Yết chỉ là đứng ở một bên, bên môi treo một nụ cười nhạt không có độ ấm, không nói gì, bởi vì biết nhạc phụ của anh nhất định còn có lời muốn nói.
Phan Chấn Đông dùng một loại ánh mắt dò xét chiếm lấy bóng dáng của anh, tươi cười rốt cuộc nhạt hẳn đi.
Người thanh niên này, đối với ông mà nói đến tột cùng là tốt là xấu, ngay cả chính ông vẫn không nhận xét rõ ràng lắm. Cả đời ông rất ít khi làm ra chuyện để làm chính mình hối hận, duy chỉ có cùng Vương gia —— À, không, chính xác là, là cùng Thiên Yết có quan hệ, ông không thể phán đoán quyết định này của ông là đúng hay sai.
Người đàn ông tên Vương Thiên Yết này tựa như hoa hồng xanh, quỷ dị thần bí, thâm trầm khó dò, bề ngoài nhìn như đạm mạc vô hại bên trong kì thực sóng ngầm mãnh liệt, cho dù không dối diện tránh ở sau lưng là có thể đùa giỡn tất cả mọi thủ đoạn.
Phan Chấn Đông không chỉ một lần suy nghĩ: Song Ngư mà ông yêu thương nhất làm sao có thể yêu người đàn ông nguy hiểm như vậy.
"Thiên Yết." Ông chậm rãi mở miệng, trong thanh âm không có một tia dao động: "Cậu hôm nay đến, là vì Thạch gia?"
Rốt cuộc chỉ ra đề chính, Thiên Yết cũng không lảng tránh, gật đầu thừa nhận: "Đúng."
"A." Phan Chấn Đông phát ra một tiếng mỉa mai ngắn gọn, trong mắt tràn ngập châm chọc: "Con rể của ta, lần đầu tiên một mình vấn an ta, lại còn là vì người khác."
"Ba ba." Anh đứng thẳng người, thái độ khiêm tốn cung kính: "Xin tha thứ cho con đối với Thạch gia có trách nhiệm."
Phan Chấn Đông đặt ly trà xuống: "Thiên Yết, trách nhiệm nặng hơn nữa cũng so ra kém thân tình." Ông nhìn anh một cái, giọng điệu ôn hòa: "Thiên Yết, ta và cậu, mới là người một nhà."
Thiên Yết lặng lẽ nắm chặt quyền, hỏi vấn đề hắn không nguyện ý đối mặt nhất: "Ba ba, đối với Thạch gia, ngài là tình thế bắt buộc?"
"Cậu cho là sao?" Phan phụ thản nhiên hỏi lại, ánh mắt lợi hại: "Toàn bộ Phan Thị sang năm chiến lược kế hoạch đều muốn quay chung quanh thu mua thành công Thạch thị làm cơ sở triển khai, cậu cho là cậu thuận miệng nói mấy câu có thể để cho ta nhượng bộ?"
Người đàn ông tuấn mỹ đóng hạ ánh mắt, sự thật rất hung mãnh, anh chỉ có thể phản kích.
"Ba ba, nếu con nói cho ngài, con cũng sẽ không nhượng bộ thì sao?"
**** **** ****
"Cho nên lúc này đây, Phan gia thật sự chuẩn bị đối phó cậu?"
Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc V&T, nhìn người đàn ông sau bàn công tác đang lật xem văn kiện, Bạch Dương tà tà tựa vào trên sô pha, thời điểm vấn đề biểu tình buồn rầu.
"A." Người đàn ông lên tiếng, "Hẳn là đi."
"Cái gì gọi là hẳn là?" Bạch Dương nằm nghiêng ở trên sô pha, thân mình về ngã xuống phía sau, thanh âm có điểm bất đắc dĩ: "Thiên Yết, cậu sẽ buông tha sao?"
Người đàn ông không ngừng tìm đọc tư liệu, trả lời câu có câu không trò chuyện: "Buông tha cho cái gì?"
"Thạch gia a, Thạch thúc thúc khi nào thì tỉnh lại cũng không biết, hiện tại lại có đối thủ cường đại như vậy thế tới hung hăng, không lẽ cậu muốn một mình người bảo vệ cho nó sao." Thiên Yết chưa bao giờ là nhà từ thiện, hiểu được tiến lui đúng mực. Càng chủ yếu là, với thị trường tư bản mà nói, công ty đổi chủ chính là quyền lợi vấn đề, chỉ cần công ty phát triển tốt hơn, đổi chủ cũng không trái với đạo đức.
Càng là quan trọng hơn là, lúc này đây, đối thủ của anh, là cha lão bà của anh....
"Không biết."
"Ách?" Bạch Dương hoảng sợ, thẳng tắp ngồi dậy: "Cậu nói cái gì?"
"Tớ nói." Thiên Yết không có ngừng hạ động tác, miệng vân đạm phong khinh: "Tớ sẽ không buông tay."
Vì thế Bạch Dương thật sự bị dọa đến nhảy dựng lên: "Cậu, cậu, cậu..... Người kia là nhạc phụ của cậu a!" Là cha của lão bà anh ta a! "Cậu muốn làm như thế nào?"
"Tớ không biết."
"......"
Bạch Dương nghĩ nghĩ, thật cẩn thận hỏi: "Vậy Song Ngư biết chuyện này không?"
"Không cần nói cho cô ấy biết." Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: "Không cho phép để cho cô ấy biết chuyện này."
Nếu như nói, anh và Phan Chấn Đông còn có ý tưởng gì đó là nhất trí mà nói... Chính là Song Ngư. Ngay trong hoa viên của Phan gia, Phan phụ nói cho anh biết như vậy: Chuyện trên thương trường, không nên nói, cũng không để cho Song Ngư biết.
Một khắc này, Thiên Yết bỗng nhiên hiểu được, vô luận người đàn ông này lãnh huyết tàn khốc cỡ nào, tình thương của cha đối với Song Ngư, thật sự khắc sâu.
Thiên Yết một lần nữa cúi đầu công tác: "Tớ sẽ nghĩ biện pháp không cho cô ấy biết."
Ngay thời điểm anh vừa nói xong câu đó, bỗng nhiên, trong văn phòng phòng nghỉ gian tư nhân, cửa từ bên trong được mở ra, đem bên trong phòng làm việc hai người đàn ông nhất tề chấn trụ.
"Em..... đang ở phòng của anh muốn ngủ, muốn đợi anh trở về." Song Ngư đứng ở cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt nói không nên lời: "Thực xin lỗi, các anh nói chuyện, em vô tình nghe thấy được..."
**** **** ****
SENS&BUND cách thức tiêu chuẩn nhà ăn.
Có khác với bình thường cách thức tiêu chuẩn nhà ăn xanh vàng rực rỡ hoa lệ không khí cổ điển, SENS&BUND lấy đường cong lưu loát, sắc thái tao nhã, vì toàn bộ không gian rót vào cảm giác hiện đại mới mê người. Tiếng Pháp, sâm banh, xì gà cùng thức ăn tinh xảo, có cộng đồng ngợp trong mùi vàng son. Có người Pháp từng đánh giá như thế này, đi vào SENS&BUND, tựa như đi vào một xã hội thượng lưu Paris ban đêm.
Mà buổi chiều tối hôm nay, nhà này nhà ăn nghênh đón hai vị cũng không xa lạ. Quản lí mắt sắc, vội vàng tự mình nghênh đón.
"Vương tiên sinh, Vương phu nhân."
"Vị trí giống như trước đây."
Thiên Yết ngắn gọn mở miệng, quản lí phòng trọ vội vàng dẫn đường, dẫn tới khắp ngõ ngách gần cửa sổ. Góc phía trên có một chùm đèn treo, trên đèn treo có từng đóa hoa đỏ au mở ra, dùng ánh đèn màu đỏ để thắp lên, quý khí mà tái nhợt, tản mát ra một loại tư tưởng dị quốc mị hoặc.
Tất cả chức vị quản lí bên trong khách sạn này, phần lớn đều có vài năng lực phần sát ngôn quan sắc. Tỷ như hai vị khách nhân trước mắt này, trong sổ tay đặc biệt của khách sạn có ghi chép lại. Thiên Yết thuộc loại đối bất kỳ vật gì đều thực soi mói, nhưng chỉ cần cùng Song Ngư cùng một chỗ anh liền trở nên thực tùy ý, vì thế trong lòng quản lí khách sạn nghĩ như vầy: Thu phục Vương phu nhân trước, Vương tiên sinh tự nhiên không là vấn đề.
"Phan tiểu thư, đây là thực đơn, xin ngài xem qua. Hôm nay đặc sắc của chúng tôi có..." Bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Ngoài ý muốn, luôn luôn vì người khác suy nghĩ Song Ngư bỗng nhiên mở miệng: "Thực xin lỗi, ta không đói bụng."
"......"
Có điểm tẻ nhạt.
Ngẫm lại đúng vậy a, đi vào nhà ăn nói không có khẩu vị, này tự nhiên là chuyện rất không để cho người ta có mặt mũi. Nhưng mà trên thực tế Song Ngư quả thật không đói bụng, vừa rồi ở văn phòng nghe được, đã làm cho cô hoàn toàn không có tâm tư, làm sao còn nuốt trôi cơm. Đi đến nơi này, hoàn toàn là bị người đàn ông lấy 'không ăn cơm chiều sẽ đau bụng' mạnh mẽ tha đến.
Thiên Yết ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, rất rõ ràng, cả người cô đều mất hồn mất vía.
Anh bỗng nhiên thực đau lòng: "Không ăn cơm không được, em sẽ chịu không nổi, hay là uống chút này nọ đi."
Quản lí nhà ăn vội vàng lên tiếng trả lời phụ họa: "Đúng đúng, Phan tiểu thư, Vương tiên sinh nói rất đúng a."
"Vậy làm phiền anh, cho tôi Chateldon, cái khác anh ấy quyết định đi."
"......"
Không có cách nào, Thiên Yết chỉ có thể mở ra thực đơn, tận lực chọn lựa những món mà cô thích ăn.
Không khí có điểm trầm mặc.
Thiên Yết đau đầu phát hiện, Song Ngư cũng không nói dối, càng sẽ không biết qua loa, cô có nói không muốn ăn, chính là thật không muốn ăn.
Thức ăn đặt ở trước mặt cô một ngụm cũng không có nhúc nhích, chỉ là một mình trầm mặc uống Chateldon.
Thiên Yết bất đắc dĩ rồi, cái món gọi là Chateldon gì đó xa xỉ dù thế nào, trân quý có dinh dưỡng đến thế nào, bản chất chung quy chính là bình nước khoáng a! không hề no bụng a....
"Song Ngư." Anh cầm tay cô nhìn về phía cô: "Có một số việc, về sau anh sẽ giải thích với em. Hiện tại ăn một chút gì, nhé?"
Nhưng lúc này đây, cô không muốn nghe anh nữa, cố chấp muốn anh nói ra lý do: "Anh bây giờ có thể nói."
Người đàn ông thấy quật cường trong mắt cô, sáng quắc thiêu đốt lên như vậy, đâm bị thương ánh mắt của anh.
"Song Ngư...."
"Em muốn về nhà." Cô cúi đầu: "Em nhớ ba em."
Tâm Thiên Yết hung hăng bị chấn động.
Cô cái gì cũng không hỏi, liền đứng ở phía đối lập của anh. Thiên Yết đóng hạ ánh mắt: Không thể như vậy. Ít nhất, cô cấp cho anh một cơ hội giải thích.
Anh bỗng nhiên đứng lên, mặc kệ ánh mắt kinh dị chung quanh, thẳng tắp hướng chiếc Piano màu trắng đặt trong nhà ăn cái kia cái đi đến.
Piano to lớn bản Sonata bỗng nhiên vang lên.
Toàn bộ bên trong phòng ăn chợt im lặng xuống, đều xoay người đi truy tìm nơi phát ra thanh âm này. Chỉ nhìn thấy một cái hình dáng rõ ràng ngồi ở chiếc trước dương cầm, ngón tay thon dài ở trên phím đàn đen trắng toát ra.
Âm phù giống như thuộc về anh, anh giương tay lên, ngay lúc đặt xuống thanh âm vang lên ấm áp, đem tất cả thanh âm hạ bút thành văn. Thanh âm giống như nước chảy từ anh đầu ngón tay chảy ra, cấp tốc xoay tròn, lại đang ở nơi khúc quanh bỗng nhiên phanh lại, rót thành một dòng suối sạch sẽ, thẳng tắp trôi tiến vào trong lòng người.
Những khách nhân đều hướng nơi thanh âm phát ra nhìn lại. Anh ta là ai vậy?
Chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, không có thắt caravat, cũng không có cố ý tân trang chính mình, nhưng quanh thân anh đều toát ra hơi thở quý tộc đặc hơn, phảng phất giống như là bẩm sinh, theo toàn thân anh từng cái góc đều chảy ra một cỗ ấm áp cùng hoa lệ, hấp dẫn lấy mỗi một ánh mắt dừng lại nhìn chăm chú, không thể từ trên người anh dời đi.
Hùng hồn, cứng cáp, toàn lời nhạc tràn ngập không khí bi kịch của Hy Lạp cổ.
Beethoven «Bi thương».
(Thuyết văn: trung viết: bi, đau vậy. 'quảng nhã' trung viết: sảng, đả thương vậy.)
Đây là vận mệnh, Song Ngư, em hiểu hay không. Cô không hiểu, nơi phát ra tất cả bi thương của anh.
Anh khảy đàn tốc độ nhanh đến làm cho lòng người kinh sợ, tần suất siêu việt. Như những hạt mưa ngọc châu rơi xuống trên mặt đất, bất an cùng xôn xao, sợ hãi cùng khổ sở.
Cùng cha cô là địch, anh khó xử đến mức độ nào, cô có biết hay không? Trên thế giới này đề làm khó nhất, chính là đề lựa chọn: Hai chọn một.
Anh không biết nên cùng cô giải thích như thế nào. Nếu hướng Phan gia thỏa hiệp, thế tất nhiên buộc ah hướng Thạch gia 'Bất trung'; nếu lựa chọn cùng Phan gia đối lập, không hề nghi ngờ, anh chính là 'Bất hiếu'.
Từ xưa đến nay, Thượng Đế tạo nên con người, cho tới bây giờ đều không cần đường, mà là lấy đau đớn làm nguyên liệu chủ yếu, xứng lấy tịch mịch, khó xử, điên cuồng giống như hoa hồng, làm người ta mang cả vết thương cùng hương thơm tinh khiết của nó.
Vết thương của anh, chính là trung hiếu không thể làm tròn.
Khúc dương cầm cuối cùng, lấy một đoạn hiển thị rõ độ mạnh yếu, cao âm líu lo chấm dứt. Người đàn ông tuấn mỹ ngẩng đầu lên, anh hình dáng theo ngọn đèn rõ ràng quay mặt nghiêng qua, làm cho ngồi ở góc Song Ngư rõ ràng nhìn thấy: Trên mặt anh vô cùng cấp bách cùng luống cuống.
B
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com