Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ông Xã Thần Bí Chương 23

Chương 23: Không Có Tư Cách Quản Lý Tôi

Mũi Thoại Mỹ cay xè, cô thích bài hát này, chỉ có điều, người chơi bài hát này không phải người cô nghĩ…

Anh Kiệt vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ đưa một bó hoa đến. Anh Kiệt tự mình nhận lấy, đưa cho Thoại Mỹ,

“Thoại Mỹ, anh đại diện cho nhà hàng của anh tặng em.”

Ánh mắt Thoại Mỹ rơi trên bó hoa, trong lòng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Anh Kiệt, sao anh ta biết mình thích hoa cát cánh.

Anh Kiệt cười một tiếng:

“Hoa cát cánh, thích hợp nhất với không khí tối này, đại biểu tình yêu vĩnh hằng, chúc em và tiên sinh ngày lễ vui vẻ.”

Ngày lễ vui vẻ? Chẳng lẽ anh không nhìn ra một mình cô lẻ loi cô độc trong đêm nay sao? Hay cố ý chế nhạo cô?

“Cám ơn!” Cô lạnh nhạt nhận lấy.

“Anh nghĩ chắc Võ tiên sinh có chuyện, cho nên mới trễ vậy, nếu như em không ngại, anh có thể ngồi cùng em chờ ngài ấy!” Anh Kiệt vẫn cười thản nhiên như vậy.

Cô nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, cô không cần chờ đợi thêm nữa!

“Cám ơn! Không cần, tôi phải đi!” Cô cầm túi xách lên đi ra khỏi nhà hàng.

“Thoại Mỹ, anh đưa em đi! Bên ngoài trời mưa!” Anh Kiệt đuổi theo.

“Không cần!” Thoại Mỹ chui thẳng vào thang máy, thế giới của cô, sự bi thương của cô, không cần người ngoài tới phiền nhiễu. Bên ngoài mưa to tầm tã, cô không có xe đi, cũng không có dù, đầu đâm thẳng vào trong mưa, giọt mưa lớn như hạt đậu đánh lên người cô, trên mặt, đau rát, nhưng đau hơn chính là lòng cô. Cô không biết mình nên đi đâu, gió đêm thổi qua, tình nhân bên cạnh cầm chung một cây dù thật gắn bó, toàn thân ướt đẫm, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấm vào từng mạch máu, ngay cả trái tim cũng hoàn toàn lạnh lẽo… Cô đang khóc sao? Cô không biết, trên mặt vẫn chảy xuống là nước mưa chứ? Đúng, Giang Thoại Mỹ sẽ không rơi lệ, không biết…

“Thoại Mỹ! Thoại Mỹ!” Người nào phía sau đang gọi cô? Quay đầu lại, chỉ cảm thấy ánh đèn xoay tròn, nhà cao nghiêng ngả, khắp thế giới đều là nước mưa, cô không nhìn rõ cái gì…

Mất đi ý thức trong nháy mắt, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đã từng quen biết lắc lư trước mắt, cảm giác túi xách khẽ rung… Cô muốn thấy rõ khuôn mặt này, muốn đi nghe điện thoại, cuối cùng trước mặt bỗng nhiên tối sầm, cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy một đôi tay rắn chắc tiếp nhận cô…

--- ---------- -----

Đầu thật đau! Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Thoại Mỹ tỉnh táo, mí mắt nặng nề không mở ra được, giật giật thân thể, giống như nằm trên giường mềm mại…

Trên người mềm nhũn, có đắp chăn, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, hơn nữa miệng đắng lưỡi khô. “Nước…”

Cô liếm môi khô khốc mơ mơ màng màng thì thầm. Có người đỡ đầu cô dậy, chất lỏng ấm áp từ trong miệng rót vào trong lòng cô, cảm giác thoải mái không ít. Miễn cưỡng mở mắt ra, hoàn cảnh chung quanh xa lạ, trước giường có một bóng dáng xanh thẫm đứng thẳng – Anh Kiệt.

“Sao tôi lại ở đây?” Cô định ngồi dậy, đột nhiên phát hiện quần áo của mình đã bị đổi hết rồi.

“Đừng căng thẳng! Cả người em bị mưa dầm ướt, anh kêu người làm đổi, ở chỗ anh không có đồ phụ nữ, đều tạm thời mua mới!” Anh Kiệt giải thích với cô.

Gặp mưa? Cô nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, đau đớn khó tả không ngừng lan tràn trong lòng…

“Cám ơn! Tôi muốn… Tôi muốn đi về!” Cô chuẩn bị rời giường, dẫm trên mặt đất, chỉ cảm thấy người không thăng bằng.

Anh Kiệt vội tới trước đỡ cô,

“Em bị bệnh, sốt cao, dáng vẻ này về thế nào? Không bằng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai anh đưa em về!”

“Không! Tôi muốn trở về!” Thoại Mỹ tuyệt đối không qua đêm trong nhà đàn ông xa lạ, mặc dù cô không biết mình muốn đi đâu, nhà họ Võ, lúc này không muốn trở về.

“Được, được, em uống thuốc này trước, anh đã gọi bác sỹ kiểm tra cho em rồi.” Anh Kiệt rót thêm cho cô chén nước.

Thoại Mỹ liếc nhìn hộp thuốc, là thuốc hạ sốt kháng khuẩn, liền uống nước nuốt xuống, sau đó lập tức đứng lên định đi.

“Để anh đỡ em.” Anh Kiệt nhìn dáng vẻ nghiêng ngả của cô vội vàng đỡ lấy.

Dưới sự nâng đỡ của Anh Kiệt, cô miễn cưỡng đi đến bên cửa, nhưng mà, còn chưa mở cửa, lại hôn mê bất tỉnh.

Lại một lần nữa tỉnh lại đã là ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ khiến cho người ta khó mà tin được tối hôm qua mưa như trút nước, đồng thời cũng nhắc nhở Thoại Mỹ, lúc này ít nhất đã là buổi trưa. Cảm giác nóng đã hoàn toàn rút lui, trên người nhẹ nhõm không ít, đầu óc cũng rõ ràng, cố gắng không nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, nhưng nó càng muốn chui vào trong đầu…

“Baby, em chính là duy nhất của anh…” Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên, Thoại Mỹ đột nhiên giật mình, lấy điện thoại di động trong túi xách ra, phía trên hiển thị hai chữ người gọi đến – “Ông xã”. Rốt cuộc anh đã nhớ ra cô sao? Chua xót trong lòng bay vọt, cô không nghe điện thoại.

“Em đã tỉnh” Giọng nói rất dịu dàng vang lên, Anh Kiệt xuất hiện trong phòng ngủ.

Thoại Mỹ kinh ngạc nhìn Anh Kiệt, “Anh còn chưa đi ra ngoài sao? Tôi cho rằng anh đi làm việc.”

Anh Kiệt cười một tiếng, “Anh đi làm cho chính mình, muốn đến thì đến, không muốn đi cũng không phải đi, tiền kiếm không hết. Chủ yếu là em ở đây, anh khong yên lòng.”

Cô hơi cảm động, thốt ra một câu, “Sợ tôi trộm đồ của anh à?”

Anh Kiệt cười ha ha, “Ở chỗ này ngoại trừ anh ra, không có thứ gì đáng giá để phu nhân nhà giàu nhất trộm!”

Lời này hơi mập mờ, Thoại Mỹ nghe không trả lời lại, điện thoại trong tay lại vang lên.

“Không nhận sao?” Anh Kiệt nhìn điện thoại di động của cô hỏi. “Trong lúc em hôn mê vẫn reo vang, anh không dám nhận, sợ anh ta hiểu lầm.”

Coi bỏ điện thoại vào trong túi xách, “Không phải người quan trọng gì, không nhận thôi.”

Anh Kiệt chỉ khẽ nhếch miệng cười, không nói toạc ra, đổi đề tài, “Cảm giác khá hơn chút nào không? Từ tối hôm qua em đã không ăn gì, xuống tầng dưới ăn chút điểm tâm, không, phải là cơm trưa.”

“Tôi không muốn ăn!” Cô không hề có chút khẩu vị nào.

“Vậy không được! Nếu không anh sẽ để cho người ta mang đến tận đây cho em?” Hình như Anh Kiệt không để cho cô cự tuyệt.

Cô không lay chuyển được, nói thế nào, cô và Anh Kiệt cũng không phải rất quen biết, không thể tỏ vẻ ở trước mặt anh, “Thôi, để tôi đi xuống.”

“Lúc này mới ngoan! Anh xuống tầng dưới chờ em.” Anh nói xong cũng đi ra ngoài.

Thoại Mỹ lại ngẩn ngơ, lúc này mới ngoan? Giọng nói này cũng quá thân mật rồi…

Cô phát hiện quần áo mình đã giặt sạch ủi khô, đặt chỉnh tề trên đầu giường, vì vậy, thay quần áo đi ra khỏi phòng ngủ.

Nơi này chắc là nhà Anh Kiệt, khu biệt thự nhỏ lắp đặt thiết bị thanh lịch thoải mái, sắc thái và phong cách đều ấm áp, hoàn toàn khác nhà họ Võ nghiêm trang.

Cô đi xuống cầu thang, Anh Kiệt ngồi bên cạnh bàn ăn đợi cô, trên bàn đặt hai chén sủi cảo lớn.

“Sủi cảo?” Cô rất ngạc nhiên, “Sao anh biết tôi thích ăn sủi cảo?”

Anh Kiệt cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc,

“Anh cũng không biết em thích ăn sủi cảo, chỉ có điều, anh rất thích, trước kia lúc ở Mỹ đặc biệt thích không khí ăn sủi cảo này, mặc dù không phải người phương bắc, nhưng khi vừa nhìn thấy trên TV ăn sủi cảo sẽ nghĩ đến đoàn viên, nghĩ đến người nhà, cảm giác thật ấm áp.”

“Tôi cũng có cảm giác này! Ngày trước khi vẫn còn mẹ, bữa ăn tối thịnh soạn nhất chính là sủi cảo, hơn nữa ở lễ mừng  năm mới, mẹ nhất định làm hoành thánh ăn, chỉ có điều, bây giờ… Không được ăn nữa.” Nhớ tới mẹ, Thoại Mỹ lại cảm thấy đau lòng, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện tối qua, càng cảm thấy thêm khó chịu.

“Được rồi! Chuyện đã qua đừng nghĩ tới nữa! Chúng ta ở đây, khó gặp được người thích ăn sủi cảo, thật vất vả mới gặp gỡ, thả lỏng bụng ăn đi!” Anh Kiệt bỏ tương, mấy cái đĩa món ăn bưng đến trước mặt Thoại Mỹ.

Thoại Mỹ vốn không có khẩu vị cũng nếm hai cái, không khỏi khen ngợi,

“Không tệ, thật ngon, hơn nữa tương này ăn ngon!”

“Thích thì ăn nhiều một chút!” Anh Kiệt nhìn cô cười.

Ăn xong sủi cảo, điện thoại di động của Thoại Mỹ lại vang lên, mặc dù ép mình không nhận, nhưng cảm giác tâm hoảng ý loạn vẫn lộ ra trên mặt.

Anh Kiệt nhìn mặt mà nói chuyện, cười nói,

“Anh ta tìm em thật gấp gáp, đoán chừng nếu anh không đưa em về, anh ta sẽ báo cảnh sát!”

“Đi thôi, đưa tôi về công ty, tập đoàn Doãn thị, tôi đi làm.” Thoại Mỹ đứng lên, vẫn hơi choáng váng đầu.

“Thật sự đi làm? Vẫn nên đưa em về nhà nghỉ ngơi thôi!” Anh Kiệt không quá chắc chắn nhìn cô.

“Không! Tôi đi làm!” Điện thoại di động trong túi xách kêu càng cố chấp, Thoại Mỹ cũng càng cố chấp.

“Được rồi được rồi! Cô nhóc quật cường!” Anh Kiệt đành phải lái xe đưa cô đến tập đoàn Doãn thị.

“Cám ơn anh, Dịch tiên sinh!” Lúc xuống xe, Thoại Mỹ nói cảm ơn với anh ta.

Anh Kiệt cười hiền hòa, “Có thể đừng gọi anh là Dịch tiên sinh không? Trực tiếp gọi tên giống như bạn bè?”

Thoại Mỹ ngại quá, hé miệng cười,

“Được, Anh Kiệt, cám ơn!”

“Rất hân hạnh được biết em, Thoại Mỹ, có rảnh thì tới nhà anh ăn sủi cảo! Bye bye!” Anh Kiệt vui vẻ cười nói.

“Bye bye!” Cô vẫy tay, nhìn xe Anh Kiệt đi xa. Xoay người tiến vào tập đoàn Doãn thị, Cô đi thang máy riêng của tổng giám đốc trực tiếp lên tầng trên cùng, vừa tới bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, A Kiều đã kéo cô qua một bên.

“Làm gì vậy? A Kiều?” Thoại Mỹ bị dáng vẻ thần bí của cô ấy làm cho hoảng sợ.

“Tớ hỏi cậu làm gì mới đúng! Lần trước giới thiệu Anh Kiệt cho cậu… cậu không cần, bây giờ chơi hồng hạnh xuất tường?” A Kiều hạ thấp giọng trách cứ cô.

“Cậu nói cái gì? Tớ nghe không hiểu!” Thoại Mỹ xoay người định đi, A Kiều kéo cô lại, “Đừng đi, tự cậu xem đi! Nếu bị ông xã cậu nhìn thấy không bỏ cậu mới lạ!” Cô đưa cho Thoại Mỹ một tờ báo.

Thoại Mỹ sợ ngây người, báo chí đăng một tấm hình cô và Anh Kiệt ôm nhau trong mưa, tựa đề cực lớn viết: phu nhân nhà giàu nhất vượt tường đêm mưa, đêm thất tịch ôm nhau thâm tình.

“Này, đây là gì chứ, tất cả đều là viết vớ vẩn!” Cô nhớ rõ ràng bởi vì mình té xỉu, mới được một cánh tay ôm lấy, người ôm cô khẳng định chính là Anh Kiệt, tấm hình này cũng ở khoảnh khắc đó chụp lại!

“Tiểu thư, cậu nói viết vớ vẩn, người khác không nhìn như vậy! Có hình làm chứng!” A Kiều gõ lên trán cô.

“Tớ chính trực không sợ gian tà! Quản khỉ gió! Thích làm sao viết vậy là như thế nào!” Cô vốn rất phiền, bây giờ nhiều chuyện như vậy, càng thêm phiền, định trở lại chỗ ngồi bắt đầu làm việc.

Vừa mở máy tính lên, đã cảm thấy một bóng đen bao phủ cô, trước mắt xuất hiện một áo sơ mi đen.

“Theo anh về!” Giọng nói lạnh lẽo không có chút nhiệt độ. Đây coi là gì? Ném cô xuống đi mộ vợ cũ cả đêm, lúc này lại bày ra vẻ đáng thương của ông xã đến tìm phiền toái?

“Xin lỗi, tôi đang làm việc.” Cô còn lạnh hơn anh.

“Anh đếm đến ba, lập tức đi theo anh, nếu không đừng trách anh khiến cho em khó chịu ở trong công ty!” Giọng nói tối tăm của anh biểu thị mưa to gió lớn lại đến, “Một.” “Hai.” “Ba!”

Thoại Mỹ nhanh chóng gõ bàn phím, không hề phản ứng.

Anh đột nhiên vọt đến bên cạnh cô, nắm eo cô nâng lên, bước nhanh về phía thang máy.

Lại dùng chiêu này! Bạo Quân! Cô vỗ lên lưng anh, “Thả tôi xuống, tự tôi đi! Tên khốn kiếp này!”

Anh hoàn toàn không để ý đến cô, vẫn khiêng cô vào thang máy, khiêng ra khỏi tập đoàn Doãn thị, sau đó ném vào trong xe.

Thoại Mỹ định mở cửa xe nhảy xuống, bị anh lớn tiếng quát, “Ngồi đàng hoàng! Nếu không anh sẽ muốn em ở trên xe!”

Thoại Mỹ không nói gì nữa, cho tới bây giờ nhu cầu của anh với cô cũng chỉ như vậy…

Lặng yên ngồi trên xe, không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước cửa sổ xe, Thoại Mỹ đột nhiên phát hiện, hôm nay anh không lái chiếc Bugatti của anh. Chỉ thoáng dừng lại, cũng không đưa tới bao nhiêu gợn sóng, chỉ cảm thấy cảnh vật phía trước không ngừng lùi lại phía sau, khiến cho cô mê muội, làm cho cô bối rối.

“Xuống!” Lái xe vào tòa nhà họ Võ, anh mở cửa xe ra lệnh cho cô.

Không nói gì, cũng không có bất kỳ phản kháng nào, cô lặng lẽ xuống xe, yên lặng đi qua bên cạnh anh. Ai nói? Trầm mặc là phản kháng lớn nhất…

“Em đứng lại đó cho anh!” Anh cực kỳ tức giận gào lên.

Đứng lại? Được! Thoại Mỹ dừng bước, cũng không quay đầu lại, bước chân mềm nhũn giống như dẫm trên mây.

Anh đuổi theo níu lấy tay cô, “Giang Thoại Mỹ! Tại sao em không nói lời nào? Chột dạ sao? Em không định giải thích cho anh chuyện tối ngày hôm qua?”

Giải thích? Cô cười cay đắng, “Dường như phải là anh cho tôi một lời giải thích chứ?”

“Anh…” Anh tạm thời nghẹn lời, tiếp theo lửa giận càng sâu, “Không phải anh nói với em anh có chút việc cần làm vào chiều tối sao? Anh để cho em ở trong nhà hàng đợi, em thật quá đáng, đợi đến khi người đàn ông khác ôm vào trong ngực! Đêm mưa thất tịch ôm nhau, thật lãng mạn!”

Cô kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật xa lạ, xa lạ đến mức không thể nào tin nổi người đàn ông sáng hôm qua còn luôn miệng nói sẽ làm một ông xã tốt là anh…

Vĩnh viễn trong lòng anh cô  chính là người vô liêm sỉ ai cũng có thể lấy làm chồng sao? Đã từng vì Doãn Tử Nhiên, bây giờ bởi vì Dịch Anh Kiệt, vậy sau này còn có thể bởi vì ai? Lòng của cô lạnh giá…

Nếu như tin tưởng tối thiểu lẫn nhau còn không có, vậy cuộc sống sau này tiếp tục như thế nào? Mà nếu như cô nhớ không nhầm, rõ ràng tối hôm qua sai là anh, sao anh lại tới trách cứ cô?

“Anh không có tư cách quản lý tôi!”Cô nhẹ nhàng tránh khỏi tay anh, hờ hững xoay người, mùi hương trên áo sơ mi của anh lướt qua chóp mũi cô, ê ẩm, muốn rơi lệ…

Bắt buộc mình ngẩng đầu, để nước mắt chảy ngược lại, cô, sẽ không vì bất kỳ người nào làm thương tổn cô mà rơi lệ!

Gần như có thể cảm thấy không khí chung quanh cũng vì cơn giận của anh mà thiêu đốt, bão táp như dự đoán lại tới, cô bị anh túm cổ, kéo về,

“Anh là chồng em, anh không có tư cách quản lý em, vậy là ai?” Hô hấp của anh phun lên mặt cô, nóng đến kinh người.

Cô bởi vì khó thở mà mặt đỏ bừng, ánh mắt quật cường nhìn thẳng anh, không định đầu hàng.

“Người phụ nữ nhẫn tâm này!” Bỗng nhiên, anh buông tay ra, cúi đầu cắn môi cô, thô lỗ cắn nuốt và mút vào, đau đến cô nhíu chặt chân mày, cô vẫn sẽ không cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy môi của anh thật nóng, thật là nóng…

“Anh sẽ nói cho em biết người nào mới có tư cách quản em!” Anh ôm cô lên đi thẳng vào trong nhà, lên thẳng tầng trên, tiến vào phòng của anh.

Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đoạn đường này, cô vẫn không giãy dụa, yên tĩnh đáng sợ, cô biết, cho dù phản kháng cũng vô ích, sức lực cách xa, cô nhất định không phải là đối thủ của anh…

Vừa vào cửa đã ném cô lên giường, lỗ mãng lột sạch quần áo của cô, tay nắm chặt mềm mại của cô,

“Nói, anh có tư cách quản em không? Sao tối hôm qua em lại đi cùng anh ta? Không chịu nổi tịch mịch sao? Một đêm không có anh đã không thể chờ đợi mà hẹn hò với người đàn ông khác sao?”

Thoại Mỹ quật cường xoay mặt sang bên cạnh, nghe tiếng tim mình rơi lệ…

“Nhìn anh! Nói chuyện!” Anh bị lạnh lùng của cô chọc giận, không nói lời nào đại biểu cam chịu sao? Anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, đè lên người cô, thô lỗ trước nay chưa từng có, cuồng loạn trước nay chưa từng có, hình như anh cắm toàn bộ bất mãn và căm hận vào trong cơ thể của cô…

Thoại Mỹ giống như tượng gỗ nằm trên giường, theo anh sắp đặt, theo anh phát tiết, phản ứng thân thể và nội tâm cự tuyệt va chạm trong lý trí. Theo tốc độ sâu của hơn của anh, không cách nào ức chế khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể, giận phản ứng mãnh liệt của mình, đồng thời cô không ôm anh giống như trước, mà nắm chặt ga giường dưới người, cắn chặt môi, thừa nhận tất cả, đồng thời nhục nhã mà nhắm mắt lại, có lẽ, anh vốn không yêu cô, muốn chỉ có thân thể cô…

Đợi tất cả sóng êm gió lặng, anh ôm cô vào lòng, mang theo giọng mũi nồng đậm, nhẹ nhàng gọi tên cô, “Thoại Mỹ…”

Mặt cô chạm đến lồng ngực trần của anh, thân thể của anh thật nóng, bỏng đến mức cô sợ…

“Bây giờ, có thể buông tôi ra không?” Cô lạnh lùng hỏi, lạnh nhạt giống như người xa lạ…

Anh đẩy cô khỏi ngực mình, mặt kinh ngạc, “Thoại Mỹ, em đang nói gì?”

“Ý của tôi là, anh phát tiết xong chưa? Tôi có thể đi được chưa?” Cô cố gắng ngụy trang bằng vẻ mặt cứng ngắc, giọng nói cứng ngắc, không để cho đau đớn nơi đáy lòng tiết lộ ra ngoài.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, “Thoại Mỹ, xin lỗi, làm đau em? Đừng nóng giận, anh chỉ nhìn thấy tin tức, anh… nhất thời mất khống chế, Thoại Mỹ, anh quan tâm em nên mới…”

“Đủ rồi!” Cô đẩy anh ra, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bùn rủn, nhặt quần áo trên đất, mặc từng cái một rồi xoay người lại, tập tễnh đi ra ngoài.

Quan tâm cô? Anh đúng là quan tâm cô! Lúc trong lòng nhớ đến vợ cũ liền quên cô đến ngoài chín tầng mây, sau đó sắm vai ông chồng ghen tuông tìm cô khởi binh vấn tội, đây chính là quan tâm cô?

“Em đi đâu vậy? Không cho đi!” Anh cậy mạnh ngăn trước mặt cô.

Cô bình tĩnh nhìn anh, cởi đồ công sở trên người ra, thân trên trần truồng,

“Hay là, anh còn muốn một lần nữa?”

“Thoại Mỹ…” Trong mắt anh rối rắm,

“Không phải như vậy, anh đã nói với em anh xin lỗi, anh không cố tình như vậy…”

“Vậy anh muốn như thế nào?” Cô cười lạnh, “Đừng nói anh quan tâm tôi, tôi sẽ cảm thấy buồn cười, anh thật sự quan tâm tôi? Vậy anh hiểu tôi bao nhiêu? Tôi thích hoa gì? Tôi thích ăn gì? Anh biết những điều này không?”

Võ Minh Lâm ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu…









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com