Ông Xã Thần Bí Chương 56
Chương 56: Vĩnh Viễn Ở Chung Một
Chỗ
Ngày hôm sau, Thoại Mỹ thức dậy sớm hơn Võ Minh Lâm, chủ động làm bữa sáng, sau đó mở cửa lấy sữa tươi, cầm báo.
Nhưng tít trang đầu trên báo buổi sáng lại khiến cô sợ hết hồn, mấy hàng chữ to màu đỏ viết rõ ràng: Tai tiếng hào môn: Nhìn Võ thiếu coi rẻ luật pháp công khai trùng hôn, vứt bỏ bà xã bệnh tâm thần lương tâm ở đâu? Thoại Mỹ vội vã quét qua bài báo một lần, đây chính là nói chuyện của Anh và cô!
Cô cuống quýt chạy vào phòng ngủ, đánh thức Võ Minh Lâm,
“Võ Minh Lâm, Võ Minh Lâm, mau dậy đi, anh xem viết cái gì này?”
Võ Minh Lâm từ trong giấc mộng bị gọi tỉnh, đọc tờ báo một lần, cũng bị hoảng sợ, mặc dù trong bài văn không trực tiếp nói tên anh và Thoại Mỹ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết chính là bọn họ.
Anh lật xem nhà xuất bản, lập tức gọi điện thoại cho Tần Nhiên,
“Báo buổi sáng này lá gan lớn quá rồi đó, chuyện lần trước bọn họ còn không rút ra kinh nghiệm?”
Sau khi Tần Nhiên làm rõ ràng tình trạng rồi trả lời,
“Tôi đi tra một chút! Lập tức trả lời lại!”
Võ Minh Lâm vừa mới để điện thoại xuống thì có điện thoại gọi tới, Doãn Tiêu Trác ở bên kia vội la lên,
“Võ Minh Lâm, xem báo chưa? Hôm nay cậu và Thoại Mỹ cũng tránh đi, không nên ra ngoài, đoán chừng phóng viên bao vây Kỳ Thịnh và Mặc Toa.”
“Biết rồi! Bài báo này, tra giúp tôi!”
Võ Minh Lâm và Doãn Tiêu Trác hàn huyên đơn giản mấy câu, rơi vào trầm tư, sau đó gọi tiếp điện thoại trở về nhà cũ,
“Má Tằng, là tôi.”
“A, thiếu gia, muốn trở lại sao?” Má Tằng nghe giọng của anh, hiển nhiên rất vui mừng.
“Không có, tôi muốn hỏi hai ngày nay Tĩnh Lam như thế nào.” Võ Minh Lâm không biến sắc.
“Con bé rất tốt, rất yên tĩnh, vẫn ở trong phòng…”
Má Tằng còn chưa dứt lời, đã truyền đến giọng Tĩnh Lam,
“Mẹ, mẹ xem báo hôm nay, là đang nói con và Võ Minh Lâm, thật tốt quá, người nào đang giúp con giải oan!”
Võ Minh Lâm nghe đến đó, cúp điện thoại, phán đoán từ giọng của Tĩnh Lam, không giống đang diễn trò, hoàn toàn có thể kết luận chuyện này không phải do Tĩnh Lam lộ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, anh gọi điện thoại về lần nữa,
“Má Tằng, gửi video giám sát của an ninh mấy ngày nay cho tôi.” Nếu Tĩnh Lam không lộ chuyện này ra ngoài, còn ai sẽ biết?
Sau đó Tần Nhiên gọi điện thoại tới,
“Thiếu gia, tòa soạn báo buổi sáng này thay ông chủ rồi!”
“Tôi nói! Lấy đâu gan to vậy?” Vẻ mặt Võ Minh Lâm cứng lại,
“Có thể giải quyết không?”
Tần Nhiên đáp dứt khoát,
“Không thể, thiếu gia, lần này không biết bọn họ có ai là chỗ dựa, thái độ rất cứng rắn, cho ra lý do, một là bài báo không nói rõ tên họ, hai là bọn họ nói nếu có người dám can đảm hạn chế bọn họ mở rộng quyền lợi chính nghĩa sẽ kiện lên trên.”
“Vậy đi tra xe rốt cuộc ai là chỗ dựa, còn nữa, theo dõi điện thoại của bọn họ! Tra được bài báo chưa?” Võ Minh Lâm tiếp tục hỏi.
“Tra được, là một phóng viên nhỏ của tòa soạn báo bọn họ, tôi đi tìm anh ta, anh ta thừa nhận theo dõi các người nhiều lần, cũng không có nguồn gốc tin tức khác.”
Võ Minh Lâm gật đầu,
“Sẽ không đơn giản như vậy, tiếp tục tra. Còn nữa, cậu xem chừng hai công ty, mấy ngày nay có thể tôi không ra ngoài.”
“Được, đã hiểu!”
Thoại Mỹ chờ anh gọi điện thoại xong mới lo lắng nhìn anh,
“Minh Lâm, có phải sơ sót lần này tương đối nghiêm trọng không?” Cô nghĩ đến hai chữ “Trùng hôn”, trong lòng hết sức thấp thỏm.
Anh cười sờ vành tai cô,
“Không có việc gì, chẳng lẽ còn có chuyện gì ông xã em không thể giải quyết sao?”
“Không! Em cảm thấy không hề đơn giản, em có thể làm những gì?” Cô dựa vào bả vai anh.
“Yên tâm đi!” Anh vỗ vỗ lưng cô,
“Việc em cần làm là trong mấy ngày chúng ta nghỉ em chăm sóc thật tốt dạ dày của ông xã em, bụng anh đói, làm bữa sáng đi!”
“Đã sớm làm xong!” Thoại Mỹ khẽ mỉm cười, lập tức lại trở nên sầu lo,
“Thật sự không có việc gì sao? Trùng hôn là phạm pháp!”
“Thật sự không có việc gì, cho dù ai hỏi em, em nhất định nhớ rõ phải trả lời, cái gì em cũng không biết! Có nghe không? Nếu không sẽ hại chết anh!” Võ Minh Lâm nghiêm mặt nói.
“A, được!” Thoại Mỹ cái hiểu cái không gật đầu.
Anh đảo mắt nở nụ cười, sờ đầu cô,
“Ngoan, theo anh đi ăn bữa sáng!”
Cô cầm tay anh, cảm giác sau nụ cười như vậy có rất nhiều nội dung.
“Thoại Mỹ, em nói hôm nay chúng ta nghỉ phép làm cái gì tốt nhỉ?” Ngồi cạnh bàn ăn, Võ Minh Lâm bôi pho mát lên bánh mỳ nướng.
“Ngủ thôi! Em cảm thấy mệt quá!” Thoại Mỹ cắn một miếng bánh mỳ lớn.
“Ngủ? Được thôi!” Anh nhìn cô là lạ.
Thoại Mỹ lập tức cảnh giác,
“Làm gì? Em không có ý đó, kỳ sinh lý của em còn chưa qua!”
Võ Minh Lâm cười to không dứt,
“Anh đương nhiên biết, bảo bối, em suy nghĩ nhiều. Anh đã nghĩ, hôm nay chúng ta trôi qua một ngày giống như một đôi vợ chồng bình thường.”
“Vợ chồng bình thường?” Thoại Mỹ không hiểu.
“Đúng vậy! Em nói vợ chồng gia đình bình thường đến chủ nhật sẽ làm gì?” Hai mắt Anh ấm áp vui vẻ nhìn cô hỏi.
“Cái này à, em nghĩ…” Thoại Mỹ nghiêng đầu nhớ lại, “Em nhớ mỗi khi đến chủ nhật cha mẹ A Kiều lại tổng vệ sinh nhà, mỗi lần A Kiều đều phải bắt tay vào làm, cô ấy ghét nhất cái này! Còn nữa, sau khi vệ sinh xong, đi chợ mua rau mua thức ăn, sau đó trở về nghỉ ngơi một lúc rồi làm cơm tối!”
“Sau bữa tối? Không có tiết mục khác?” Võ Minh Lâm tiếp tục hỏi.
“Có! Em thường thấy bác trai bác gái cùng nhau nắm tay đi tản bộ, khi đó em chỉ muốn, nếu như đến già rồi, còn có thể tay trong tay với người mình yêu sâu đậm, bước chậm trên đê dưới trời chiều, đúng là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống!” Trong mắt Thoại Mỹ hiện lên tầm nhìn mờ sương.
“Được! Chúng ta cứ trôi qua một ngày như vậy! Nhanh ăn đi, ăn xong tổng vệ sinh! Mỗi một thành viên trong gia đình đều phải tham gia đúng không? Ok, Only, mày cũng ăn nhanh lên, đừng mong lười biếng!”
Giọng hào hứng bừng bừng của Võ Minh Lâm che giấu sự vô cùng lo lắng, lần này anh biết không đơn giản như vậy, chỉ có điều không muốn cô lo lắng…
Khi Thoại Mỹ vội vàng xoay người vào phòng bếp, anh lên tầng trên gọi điện thoại cho mẹ của Cầu Chí Băng, mẹ Cầu Chí Băng là nghị viện, lần trước Anh từng giúp bà một lần, lần này bà phải nguyện ý trả món nợ cho anh…
“Võ Minh Lâm, ai điện thoại cho anh?” Thoại Mỹ lên tầng tìm anh.
Anh vội vã xoay người lại, hơi hốt hoảng,
“A, không có ai! Cầu Chí Băng.”
Ấn tượng của Thoại Mỹ với Cầu Chí Băng mãi mãi không thể thay đổi, cau mũi,
“Anh ta? Hừ, em không can thiệp việc kết giao bạn bè của anh, nhưng không cần nhắc tới tên anh ta trước mặt em!” Nhưng vẫn không nhịn được hỏi, “Anh ta nói gì?”
Anh cười nắm vai cô,
“Không phải không nói tên cậu ta sao?”
“Không đề cập thì không đề cập! Kẻ thối nát đó, chắc chắn không có gì tốt!” Thoại Mỹ cong môi lên, kéo Võ Minh Lâm xuống tầng dưới,
“Nhanh lên, chúng ta tổng vệ sinh! Anh phụ trách vườn hoa, em phụ trách trong nhà.
“Sửa sang lại vườn hoa? Anh không làm!” Anh đi theo cô xuống tầng.
“Chẳng lẽ đại tổng giám đốc như anh sẽ không làm sao? Nhanh lên, cho anh ba giờ, kiểm tra không qua cửa sẽ phạt anh làm cơm tối đấy!” Cô đẩy anh ra ngoài phòng.
Sau ba giờ, Thoại Mỹ đã dọn dẹp xong trong nhà, nhưng Võ Minh Lâm vẫn không có động tĩnh gì, không khỏi thầm nghĩ, sửa sang lại vườn hoa mà lâu như vậy…
Nghĩ tới đẩy cửa đi ra xem có cần giúp một tay không, vừa mới mở cửa, mắt đã bị Võ Minh Lâm che lại,
“Đợi chút rồi nhìn, cho em niềm vui bất ngờ!”
Cô nghi ngờ chuyển bước theo anh, cho đến khi anh nói bên tai cô,
“Được rồi!”
Trước mắt trở nên sáng lên, ba giờ tỉa cảnh của Anh, bụi cây trong sân đã bị anh sửa thành một hàng chữ tiếng anh: Thoại Mỹ, I love you Thoại Mỹ!
Cô hé miệng cười khẽ, ngọt ngào như nước suối tràn ra từ trong lòng, nhanh chóng tràn đến cả tim.
“Bảo bối, như vậy tính là qua cửa không?” Anh ôm lấy cô từ phía sau, râu ngắn ngủn cạ lên mặt cô.
“Cũng không biết viết những gì?” Thoại Mỹ né tránh cảm giác đau nhói.
“Vậy anh đọc cho em nghe.” Môi ấm áp của anh kề bên tai cô, giọng nói trầm thấp cuốn hút giống như tiếng cười,
“Thoại Mỹ, I love you Thoại Mỹ!”
“Em nghe không hiểu tiếng Anh, chỉ có điều, em còn hiểu từ Thoại Mỹ này, giống như anh đang thổ lộ với em?” Cô quay đầu cười hề hề mờ ám.
Mặt Anh lập tức biến sắc, há mồm cắn môi cô, cho cô một nụ hôn thật lâu không thể cự tuyệt.
Lúc cánh môi của Coi bị cắn sưng thở dốc, anh lại gần cô khẽ hỏi,
“Hay là thổ lộ với Only sao?”
Cô xấu hổ trừng mắt liếc anh,
“Ghét, râu ria cũng không cạo, đau chết!”
“Em cạo cho anh!” Anh lười biếng khoác tay lên vai cô.
“Em còn lâu mới làm! Cạo hay không cạo! Cũng không phải em mất mặt! Xem ra càng giống chú!” Cô đẩy tay anh.
“Vậy người khác nói, cô bé này gả cho chú, là ném mặt mũi của ai?” Anh xảo trá dựa đầu lên bả vai cô.
Cô không ngừng đẩy anh,
“Tại sao chứ, ở nhà thì dáng vẻ này, còn dính người hơn Only, đi, nhanh lên một chút, chúng ta ra ngoài mua thức ăn đi…”
Khó có được thanh nhàn, sau mười phút, Võ Minh Lâm và Thoại Mỹ mặc trang phục tình nhân màu xám nhạt xuống lầu, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ hằng ngày của Võ Minh Lâm hôm nay tùy ý thoải mái rủ xuống trán, không nhìn kỹ, thật sự không nhìn ra đây chính là tổng giám đốc như núi băng.
Hai người chạy xe tới chợ, cuối cùng Anh vẫn đeo cặp kính râm, cầm tay Cô đi xuyên qua đám người.
Sau khi mua xong rau dưa, hai người lại đi mua đồ hải sản, mặc dù Cô không thể ăn hải sản, nhưng vì Ang, cô vẫn sẽ làm.
Mặt đất khu hải sản bị dội nước, ẩm ướt, hơi trơn trượt, Anh đỡ cô, dặn dò cô cẩn thận.
Nhưng mà càng cẩn thận càng sai lầm, đột nhiên, đèn flash không ngừng lóe lên, Anh vội vàng dùng thân thể mình che chở cho Cô, trong đám người có người nhận ra bọn họ, hô to,
“Mau nhìn đi, đây không phải Võ Minh Lâm sao? Anh ta vì người phụ nữ này mà vứt bỏ người vợ bị bệnh tâm thần của mình!”
“Thì ra chuyện này là thật! Người có tiền đúng là đạo đức đáng khinh!”
“Đúng vậy! Không ưa nhất chính là loại cẩu nam cẩu nữ này, khinh bỉ!”
“Con đàn bà xấu xa! Vì đồng tiền dơ bẩn quyến rũ đàn ông có vợ!”
Theo đó một trái trứng gà ném từ sau lưng Thoại Mỹ tới, đúng lúc trúng đầu cô, cô che đầu vùi vào trong ngực Võ Minh Lâm, tiếng mắng và tiếng cười nhạo chung quanh càng lúc càng lớn, cô vùi mặt trong ngực Võ Minh Lâm không dám ra, trong miệng nức nở nghẹn ngạo
“Lâm… Chúng ta đi, mau đưa em đi!”
Đám người vây xem càng lúc càng nhiều, hôm nay lại không mang vệ sỹ ra ngoài, Anh dùng áo khoác bọc kín cô cố sức chui ra khỏi đám người, tiếng chửi rủa sau lưng vẫn đuổi theo, thỉnh thoảng còn có rau quả rớt lên trên áo khoác của bọn họ.
Anh che chở Cô chạy về phía bãi đậu xe, sau khi lên xe nhanh chóng nổ máy, Co ngồi trong xe, lần đầu tiên cảm thấy nhục nhã…
Chưa từng nghiêm túc xem kỹ hành vi của mình, luôn cho rằng yêu nhau là chuyện vĩ đại nhất trên thế giới này, yêu là lý do huy hoàng nhất, nhưng không có ai thoát khỏi xã hội tập thể mà tồn tại, hành động cá nhân nhất định sẽ bị xã hôi đánh giá và gò bó, trong mắt người khác cô là người thứ ba, là đầu sỏ phá hư hôn nhân của người khác, đây là sự thật không tranh cãi!
Yêu như vậy, đeo trên lưng quá nhiều thứ, cô đi ra ngoài đối mặt với chỉ trích của người khác như thế nào?
Cô không khỏi gục trên đùi anh mà khóc tức tưởi.
Anh dừng xe lại, đỡ bả vai cô, định ôm cô, cô không giãy giụa, chỉ đau thương mà nói nhỏ,
“Đừng đụng vào em, để cho em suy nghĩ một chút, để cho em yên một chút…”
Anh im lặng không nói gì, lúc này cô không muốn nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng lúc này cô cần anh nhất, anh chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh cô…
Lẳng lặng lái xe về nhà, Cô cũng không đổi quần áo dơ chạy thẳng về phòng ngủ, Anh đuổi theo phía sau,
“Cởi quần áo dơ ra trước đã!”
Cô quay mặt sang,
“Em bẩn sao?”
Anh ngẩn ra, trong mắt thoáng qua đau đớn, buông lỏng tay cô.
Cô nhỏ một chuỗi nước mắt, vội chạy lên lầu.
Đứng ngẩn ngơ trên bậc thang một lúc, Anh im lặng xoay người, đồ ăn vừa mới mua không biết sớm ném đi đâu, đến phòng bếp làm chút đồ ăn đơn giản, bưng lên lầu gõ cửa,
“Thoại Mỹ, ăn cơm tối, mở cửa.”
Bên trong không có động tĩnh, anh mở khóa cửa, tình hình bên trong giống như lần đầu tiên anh gặp gỡ Thoại Mỹ, cô núp ở góc giường, chỉ có điều ôm trong tay không phải gấu tiểu Bố, mà là chăn, gấu bông không mang tới đây…
Anh cho rằng có anh bên cạnh cô, Cô không cần gấu bông nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm anh, nhưng anh lại để cho cô bị thương…
Đặt chén lên tủ đầu giường, anh cũng ngồi xuống, vén tóc trên trán cô,
“Thoại Mỹ, ăn cơm, có gì cơm nước xong rồi nói.”
Cô chỉ khẽ nghiêng đầu đi, tránh né an ủi của anh.
Cổ họng Anh đau nhói, ngồi bên cạnh Cô không nói lời nào.
Hai người cứ ngồi như vậy, mãi cho đến khi ánh trăng chiếu lên song cửa sổ.
Chuông điện thoại di động của Thoại Mỹ phá vỡ yên tĩnh, cô vẫn không nhúc nhích, Võ Minh Lâm mở túi xách của cô ra, phát hiện Dịch Anh Kiệt gọi điện thoại tới.
Mặc dù trong lòng hơi không vui, nhưng vào lúc này có thể bạn bè khiến cảm xúc của cô thả lỏng, vì vậy đưa di động cho cô.
Thoại Mỹ nhìn sang, nghe điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Dịch Hàn truyền vào lỗ tai,
“Thoại Mỹ, có khỏe không?”
“Hoàn hảo.” Lúc Thoại Mỹ phun ra hai chữ này cũng cảm thấy giọng nói mình khàn khàn, bây giờ người trong thiên hạ đều cảm thấy cô là người phụ nữ xấu, ngày trước Dịch Anh Kiệt nhất định không biết thực tế tình hình hôn nhân của cô là như vậy.
“Vậy thì tốt! Thoại Mỹ, đừng nghĩ nhiều nữa, ở trong mắt tụi anh, em chính là Thoại Mỹ trước đây, xinh đẹp hồn nhiên, lương thiện đáng yêu.”
An ủi kịp thời của Dịch Anh Kiệt ít nhiều khiến Thoại Mỹ hơi cảm động, cũng không phải ai cũng coi thường cô, chỉ có điều…
“Tụi anh? Còn có ai?” Cô buồn bực hỏi.
“Còn có A Kiều Địch Khắc bạn trai cô ấy, nhân viên nhà hàng anh, tóm lại tất cả người bên cạnh anh đều biết em là người vô tội, hiểu lòng tốt của em, em cũng là người bị hại, đừng khổ sở.” Dịch Anh Kiệt dịu dàng khuyên nhủ cô.
Thoại Mỹ hơi ngẩn ra, cô cũng là người bị hại?
Như vậy ai là người hại người?
Võ Minh Lâm sao?
Cô nhìn Võ Minh Lâm đứng yên ở bên cạnh mới nhớ tới anh vẫn chẳng mảy may nhúc nhích ở bên cạnh mình suốt nửa ngày, trong lòng đau nhói, lại vô tâm tiếp nhận an ủi của Dịch Anh Kiệt, dù sao người ngoài không hiểu rõ được chuyện giữa cô và Võ Minh Lâm.
“Ừ, em không khổ sở, cám ơn!” Cô lễ phép trả lời, “Dịch Anh Kiệt, hôm nay em rất mệt mỏi, muốn ngủ, lần sau nói chuyện tiếp được không?”
“Được, bye bye!” Trong lời nói của Dịch Anh Kiệt có chút cô đơn, kết thúc trò chuyện với Thoại Mỹ.
“Bye bye!” Cô đặt điện thoại di động xuống, ánh mắt rơi vào phần cơm tối đã lạnh lẽo trên đầu giường.
“Muốn ăn cơm sao? Anh đi hâm nóng cho em!” Võ Minh Lâm bưng chén đĩa lên.
“Đợi một chút!” Cô gọi anh lại, “Anh ăn chưa?”
Anh xoay người lại cười một tiếng,
“Chưa.”
“Tại sao?” Hai hàng chân mày của Thoại Mỹ nhướn lên.
Võ Minh Lâm không trả lời, xuống lầu hâm nóng thức ăn rồi bưng lên cho Thoại Mỹ, vẫn đặt trên tủ đầu giường, cũng không nói chuyện.
Cô không nhịn được,
“Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Anh chỉ muốn ở bên cạnh em.” Anh ngơ ngác nhìn cô.
Vành mắt Thoại Mỹ đỏ lên, cái gì cũng không nói được.
“Thoại Mỹ, em biết, tính tình anh tương đối cố chấp, cũng sẽ không khuyên em, anh không biết nói về chuyện ngày hôm nay như thế nào, chỉ muốn ở cùng em, lúc em muốn tìm gấu tiểu Bố, có anh ở đây… Nhớ lúc chúng ta chưa gặp mặt nhau anh từng nói, anh ở đây, vẫn luôn ở đây. Bây giờ anh chỉ có thể cam kết điều này với em, cho dù sau này phát sinh chuyện gì, anh vẫn luôn ở đây.” Anh ngây ngốc nhìn cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô lăn nước mắt xuống.
Cô không để ý tới việc lau nước mắt trên mặt, nức nở trách anh,
“Ai muốn anh ở đây? Anh không đi ăn cơm ngồi ngây ngốc ở đây làm gì?”
Anh thấy cuối cùng cô cũng phản ứng lại anh, vui mừng ôm cô vào ngực,
“Em không ăn anh cũng không ăn, em làm gì anh đều làm chung với em!”
“Thật là ngốc chết! Nếu có một ngày chúng ta chỉ còn một chén cơm, anh cũng phải nhớ ăn hết, như vậy anh mới có sức lực chăm sóc em! Mới có hơi sức cõng em về nhà!” Cô tựa vào trong ngực anh khóc.
“Được, anh sai rồi! Anh sai rồi!” Anh ôm cô cũng đỏ hai mắt,
“Chỉ cần em đừng không để ý đến anh như ngày hôm nay là được, em có thể mắng anh đánh anh, nhưng ngàn vạn lần đừng không để ý đến anh, như vậy anh sẽ không biết nên làm sao!”
“Võ Minh Lâm! Không phải em không để ý đến anh, em không có thời gian hiểu rõ ràng chuyện giữa chúng ta.” Cô đưa tay vuốt ve cằm anh, râu ngắn ngủn cà vào lòng bàn tay cô, vừa ngứa vừa đau.
Anh cầm tay cô, mặt úp vào trong lòng bàn tay cô,
“Thoại Mỹ, không cần nghĩ, tự chúng ta hiểu chúng ta không sai là được rồi, cho dù người ta nói như thế nào, chúng ta nhất định phải kiên định, nếu bản thân không thể cho mình lòng tin, còn có tương lai như thế nào? Thoại Mỹ, đồng ý với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ.”
“Võ Minh Lâm, chúng ta thật sự có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ sao?” Hôm nay Thoại Mỹ cảm thấy con đường phía trước của họ thật mong manh.
“Dĩ nhiên, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, trừ phi anh chết!” Anh nắm tay cô thề.
“Không cho nói bậy!” Thoại Mỹ giật mình, bao phủ một dự cảm chẳng lành, cô che miệng anh thì thầm, “Không cho nói bậy, không cho…”
"Không cho nói bậy!" Cô thấy trái tim tự dưng giật mình, bao phủ một loại dự cảm chẳng lành, nàng che cái miệng của hắn thì thầm,
"Không cho nói bậy, không cho. . . . . ." Trên lưng lại có một tầng lạnh lẽo dâng lên…
Anh kéo tay cô cười cười,
“Vật nhỏ mê tín, nói một chút coi như thật à?”
“Không! Chính là không cho anh nói bậy!” Cô dính sát anh, trong lòng trống rỗng khó hiểu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi anh…
“Được, không nói! Chúng ta ăn cơm trước đã đi!” Anh chiều theo ý cô.
Cô vừa bị mây đen chặn ngực, thở dài,
“Em ăn không vào.”
“Sao vậy? Anh vô tình nói một câu, để ý như vậy?” Anh nâng cằm cô lên.
“Không, không phải bởi vì cái này, em nghĩ tiệc từ thiện mấy ngày nữa em gặp người ta thế nào…”
Miễn cưỡng xua đi mây đen trong lòng, coi như cô đang lo lắng vấn đề này đi, vốn đây cũng là vấn đề khiến cô lo lắng.
Đêm này sẽ liên quan đến Kỳ Thịnh, tập đoàn Doãn thị và công ty Mặc Toa, cô phải ra mặt, không biết trong bữa tiệc có xảy ra chuyện gì không, cô ứng phó không nổi…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com