Chương 102: Nhà
Tiếu Lị Manh về đến nhà, ở đây cô là quản lý của toàn bộ ngôi nhà này, cũng không phải biệt thự tầm thường, sau khi thay quần áo xong, liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho cha mẹ của cô đang ở nước ngoài.
"Hôm nay Chu Kỳ Côn ở trước mặt người ngoài nói muốn để cho con đính hôn với Chu Duệ Trạch, đáng tiếc, không thành công." Giọng nói trong trẻo ngượng ngùng của Tiếu Lị Manh khi ở trước mặt người ngoài cũng không còn nữa, ngược lại lập tức làm cho người ta liên tưởng đến một cô gái mạnh mẽ.
"Dĩ nhiên sẽ không thành công, thế lực của Chu Duệ Trạch lớn như vậy, bước tiếp theo con chuẩn bị xong rồi chưa?" Bên đầu điện thoại kia, cha của Tiếu Lị Manh hỏi.
"Ừ, con nghĩ, vẫn là phải tìm nhược điểm trên người Hà Quyên." Tiếu Lị Manh cười nói, "Một cô gái làm nghề xoa bóp, làm sao sẽ không có nhược điểm, chỉ cần Hà Quyên chịu rời khỏi Chu Duệ Trạch, đến lúc đó anh ta còn không phải là của con sao?"
"Cứ làm như vậy đi, dù sao từ nhỏ đến lớn Chu Duệ Trạch cũng là một đứa hiếu thuận, trước kia lão Chu đánh cậu ta như thế nào cậu ta cũng không dám phản kháng, không dám nói gì. Thật không nghĩ tới bây giờ đã trưởng thành sẽ bản lãnh như vậy."
"Tiểu Manh, con nhất định phải kết hôn với Chu Duệ Trạch, cuộc sống sung sướng sau này cũng trải qua không hết."
"Cha, con biết rõ rồi." Tiếu Lị Manh cười nói, "Bây giờ không phải con đang tranh thủ sao."
"Tranh thủ cũng phải cẩn thận một chút, Chu Duệ Trạch, người đàn ông này cũng rất nguy hiểm ." Ở bên đầu điện thoại kia cha Tiếu không yên lòng dặn dò.
"Ai nha, cha, cha còn không tin vào bản lãnh của con sao?" Tiếu Lị Manh nũng nịu hờn trách, "Vừa rồi con không trực tiếp tới tìm Chu Duệ Trạch, con chỉ là theo ý tứ của cha mẹ anh ấy thôi. Có thể thành công, cha sẽ có một người con rể tốt, không thành công đối với chúng ta mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào."
"Con đây cũng là thừa hưởng bản lĩnh của cha, như thế nào lại không tin con gái của cha sao?"
Ở bên đầu điện thoại kia cha Tiếu cười to một trận: "Đương nhiên là tin tưởng rồi, con gái cha ưu tú như vậy, từ nhỏ đến lớn con chưa lúc nào làm cha nghi ngờ thực lực của con. Thật không ngờ đến bây giờ Chu Duệ Trạch lớn lên thành một người khủng bố như vậy."
"Cho nên, nếu muốn bắt anh ta lại, cùng lắm thì chơi một cuộc." Tiếu Lị Manh cười hì hì nói.
"Con gái tốt, cố gắng lên." Ở trong điện thoại cha Tiếu khích lệ con gái của mình.
Cha Tiếu làm ăn luôn luôn có một nguyên tắc, đó chính là gặp được cơ hội cũng không bao giờ bỏ qua.
Lúc trước khi Chu Kỳ Côn phá sản nghèo túng, ông cho bọn Chu Kỳ Côn một chút tiền, số tiền kia đối với ông mà nói cũng không đáng kể gì, nhưng mà đối với Chu Kỳ Côn đang trong tình cảnh bể đầu sứt trán mà nói, chính là tiền cứu mạng ông ta.
Nói là hảo tâm, Cha Tiếu tuyệt đối sẽ không có.
Ông làm gì cũng có mục đích của ông.
Ngộ nhỡ sau này nếu Chu Kỳ Côn có thể trở mình, chắc cũng sẽ không quên đại ân nhân là ông, đến lúc đó hai nhà lại có thể hợp tác, lại có ích lợi, Chu Kỳ Côn có thể quên ông sao?
Dù cho sau này Chu Kỳ Côn không trở mình nổi, cứ sa sút đi xuống như vậy, ông cũng không thua thiệt cái gì.
Cho đi một ít tiền như vậy, nhận lại một tiếng tốt, ít nhất ở trong nghề sẽ làm người khác biết đến người như Tiếu mỗ ông là bạn chí cốt, đối với sự nghiệp của ông cũng sẽ mang đến thuận lợi.
Dù sao cũng mặc kệ như thế nào, chỉ cần ông không lỗ lả là được.
Nhìn xem, tuy bây giờ Chu Kỳ Côn không có trở người, nhưng Chu Duệ Trạch đã trở thành một nhân vật lợi hại như vậy.
Ông lập tức để cho con gái mình vô tình gặp gỡ với Chu Kỳ Côn, vừa ôn chuyện cũ, con gái của ông lại khéo léo, hai nhà kết thân, đó cũng không phải tệ nha.
Nếu có thể thành, sự nghiệp của Tiếu gia sau này sẽ mượn gió của Chu Duệ Trạch không biết sẽ lên mấy bậc thang.
Nếu không thành thì đối với Tiếu gia bọn họ cũng không có tổn thất, Tiểu Manh nhà bọn họ chỉ là muốn tốt cho Chu gia.
Hai cha con Tiếu Lị Manh lại nói một vài câu mới cúp điện thoại, Tiếu Lị Manh đã có tính toán của cô.
Hôm sau, Hà Quyên ở nhà làm rất nhiều món mà Chu Duệ Trạch thích ăn, hai người ở nhà ngán ngẩm cũng không làm gì, chỉ ăn ăn uống uống xem phim, ngồi nói chuyện.
Chu Duệ Trạch chậm rãi kể lại từng chút từng chút cuộc sống trước kia của anh cho Hà Quyên nghe, không lo sợ chỉ là đang chia sẻ quá khứ của anh cho cô.
Hà Quyên cũng yên lặng nghe, không có khuyên lơn, từ đầu chí cuối cũng chỉ nắm thật chặt tay Chu Duệ Trạch, nghe anh kể về tuổi thơ của anh, cùng với xông xáo ở bên ngoài.
Trái tim như bị thắt lại, càng đau lòng cho người đàn ông trước mắt này.
Sau khi kể xong, núi lớn ở trong lòng Chu Duệ Trạch lập tức cũng không phải cực kỳ nhẹ nhõm, Hà quyên cũng không cảm thán gì, chỉ là cho Chu Duệ Trạch một cái ôm, hai người tiếp tục sống qua ngày.
Cuộc sống ở nhà giản dị, lại làm cho tâm tình của Chu Duệ Trạch tốt lên, ở chung với Hà Quyên, anh luôn dễ dàng vui vẻ như vậy.
Đợi đến khi thứ hai đi làm, Chu Duệ Trạch nhiệt tình mười phần, xử lý công việc siêu cấp nhanh chóng, làm cho Nhiếp Nghiêu đang làm việc ở dưới lầu một trận im lặng, không biết Chu Duệ Trạch vừa bị kích thích gì.
Gọi điện thoại đến, thám thính tình huống một chút: "Hôm đó không có chuyện gì chứ?"
"Không có." Chu Duệ Trạch trả lời hết sức thành thật, hơn nữa ra dáng tâm tình rất tốt.
Nhiếp Nghiêu đưa điện thoại đến trước mặt, nhìn người trò chuyện một chút xem có phải là Chu Duệ Trạch không, anh không có gọi nhầm điện thoại chứ?
Trước kia Chu Duệ Trạch chỉ cần vừa thấy mặt cha mẹ cậu ta, tâm tình sẽ khác thường mấy ngày.
Tâm tình khác thường bây giờ đã coi như tốt rồi, lúc trước bị nghiêm trọng đến nổi phải đi khám tâm lý, còn bộ dáng ánh nắng mặt trời rực rỡ giống như lần này như vậy, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Xem ra chị dâu thật sự là phúc tinh của cậu." Vừa nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra, Nhiếp Nghiêu nhẹ nhàng cười, cảm thấy vui mừng cho cậu ta.
"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu thừa nhận, "Có Quyên Tử, tôi liền có thể đối mặt với những thứ đó. . . . . ." Giọng nói dừng lại một chút, giống như là đang suy nghĩ cái gì, sau đó mới nói, "Ở chung với Quyên Tử, những thứ đó đã cách tôi rất xa."
Trước kia anh phải thật lâu mới khôi phục lại trạng thái bình thường, ngày đó ở chung với Hà Quyên, sau khi anh ăn cơm xong, cũng chưa có cảm giác không thoải mái như trước kia nữa
Nhiếp Nghiêu cười cười, cảm thán một tiếng: "Chị dâu chính là thuốc của cậu."
"Ừ." Chu Duệ Trạch mỉm cười thừa nhận, nếu như không có Hà Quyên anh thật không biết mình sẽ như thế nào.
"Vậy cậu phải cẩn thận hơn một chút đi, bọn họ không tìm cậu, có thể sẽ tìm chị dâu." Nhiếp Nghiêu nhắc nhở Chu Duệ Trạch.
"Tôi biết rõ rồi." Giọng nói của Chu Duệ Trạch vẫn như thường, mà làm Nhiếp Nghiêu không biết là, lúc anh đang nói câu nói này, ánh mắt đột nhiên đã chuyển lạnh, lạnh đến nổi làm cho người ta sợ.
Cứ qua hai ba ngày như vậy, vào buổi chiều ngày nào đó, Hà Quyên đi ra ngoài làm việc, lúc Chu Duệ Trạch một mình ở văn phòng đột nhiên nhận được một tin nhắn, là Hà Quyên gởi tới.
"Em cùng Tiếu Lị Manh nói chuyện phiếm trong quán cà phê đối diện công ty, yên tâm, rất nhanh em sẽ trở về." Nhìn tin nhắn của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch cau mày, cũng không lập tức đứng dậy.
Sau một hồi trầm mặc, đi tới bên cửa sổ, cầm ống nhòm nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy vị trí bên cửa sổ trong quán cà phê đối diện, Hà Quyên và Tiếu Lị Manh ngồi ở chỗ đó.
Chu Duệ Trạch thấy như vậy, khóe môi cong lên quyến rũ.
Trừ Nhiếp Nghiêu và Hà Quyên ra, những người khác hoàn toàn không có tới phòng làm việc của anh, ở vị trí này để cho anh có thể nhìn thấy, Hà Quyên tự biết rõ ràng, khó trách lại chọn một vị trí như vậy, cũng là vì để cho anh yên tâm.
Vì vậy, Chu Duệ Trạch giơ ống nhòm ngồi ở trên ghế ở khoảng cách xa bắt đầu quan sát.
Hà Quyên ngồi trong quán cà phê nhìn Tiếu Lỵ Manh chọn đồ uống, vẫn không quên hỏi thăm ý kiến của cô: "Hà tiểu thư, cô muốn uống cái gì?"
"Tùy tiện." Hà Quyên khách khí cười.
Tiếu Lỵ Manh lập tức gọi hai cốc cà phê và hai đĩa điểm tâm nhỏ, rất nhanh đồ đã được bưng lên, sau đó hai người ai cũng không nói gì cứ an tĩnh ngồi ở chỗ đó như vậy.
Tiếu Lỵ Manh không nói lời nào, Hà Quyên dĩ nhiên cũng không nói chuyện, chỉ là an tĩnh dùng cái muỗng đi quấy cà phê, cúi thấp đầu, dáng vẻ hết sức chuyên chú.
Tiếu Lỵ Manh cẩn thận quan sát Hà Quyên, đêm hôm đó cô thật sự bị Hà Quyên làm cho rất kinh ngạc.
Cũng không phải bởi vì nhan sắc của Hà Quyên khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, mà là cái loại phong cách đó, phong cách sạch sẽ lại thuần túy.
Mới đầu cô cho là bởi vì bộ lễ phục đó mới làm cho Hà Quyên xinh đẹp như vậy, nhưng bây giờ ngồi mặt đối mặt, cô mới phát hiện, thì ra là bộ lễ phục đó chẳng qua là làm cho phong cách của Hà Quyên càng thêm hoàn mỹ hơn thôi.
Hiện tại Hà Quyên cũng chỉ mặc đồ công sở bình thường, nét mặt nhàn nhạt, cơ bản có thể nói là mặt mộc không trang điểm, dù như vậy cũng vẫn như cũ cho cô một loại cảm giác sạch sẽ lại thuần túy.
Chỉ là. . . . . .
Tiếu Lỵ Manh nhẹ nhàng cười, vậy thì thế nào?
Nhìn dáng vẻ của Hà Quyên tránh né ánh mắt của cô như bây giờ cũng biết, Hà Quyên khiếp sợ, ở trước mặt người giàu có, ít có người không có cảm giác tự ti.
Trong thời gian ngắn ngủi, Tiếu Lỵ Manh tìm được cảm giác tự tin, thu hồi tất cả quan sát vào trong lòng, mềm mại mang theo giọng nói ngượng ngùng: "Hà tiểu thư, mạo muội tìm cô như vậy, thật là có chút thất lễ."
Hà Quyên ngẩng đầu, nhìn về phía cô khẽ mỉm cười, đây hoàn toàn là một nụ cười khách sáo, thậm chí còn khiến Tiếu Lỵ Manh tìm được một chút lo lắng ở trong nụ cười của Hà Quyên.
Lần này, Tiếu Lỵ Manh càng thêm tự tin rồi, xác định, tất cả tự tin của Hà Quyên cũng đến từ Chu Duệ Trạch.
Đêm hôm đó Hà Quyên không sợ hãi chính là có Chu Duệ Trạch bên cạnh, đó là bởi vì ở chung một chỗ với Chu Duệ Trạch, hiện tại chỉ có một mình Hà Quyên, cô đã bắt đầu luống cuống rồi.
Hà Quyên càng khiếp đảm, đối với cô mà nói càng có lợi.
"Thật ra thì, tôi chỉ là muốn nói cho cô, từ nhỏ anh Duệ Trạch đã là một đứa bé hiếu thuận, hiện tại cùng cha mẹ anh ấy náo thành cái bộ dáng này, trong lòng anh ấy nhất định rất không thoải mái." Tiếu Lỵ Manh điềm đạm đáng yêu nhìn Hà Quyên, "Hà tiểu thư kết hôn với anh Duệ Trạch cũng là bởi vì thương anh ấy, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn anh ấy trở mặt với cha mẹ của mình sao?"
Hà Quyên mấp máy môi, cũng không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm cốc cà phê của cô.
Thấy Hà Quyên như vậy, Tiếu Lỵ Manh cảm thấy có hy vọng, Hà Quyên cũng không phải là người không dễ dàng thuyết phục như vậy nha.
"Hà tiểu thư, thật ra thì trên đời có rất nhiều người đàn ông tốt. Anh Duệ Trạch và tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa chúng tôi tuyệt đối những người khác không cách nào thay thế. Huống chi, bác trai bác gái vẫn luôn coi trọng chúng tôi."
Tiếu Lỵ Manh khổ sở dừng một chút, giải thích: "Tôi không phải muốn chia rẽ hai người, chỉ hi vọng tốt nhất là cô nên suy tính một chút, nếu như Hà tiểu thư thật sự yêu anh Duệ Trạch cũng không thể làm khó anh ấy như vậy."
"Hà tiểu thư không biết, kể từ sau khi anh Duệ Trạch rời đi, bác trai và bác gái đã vì tức giận mà sinh bệnh. Sớm muộn gì anh Duệ Trạch cũng biết, không thể hiếu thuận sẽ khiến anh ấy rất khó chịu. Người yêu anh Duệ Trạch nhất định không muốn làm cho anh ấy khó chịu không phải sao?"
Tiếu Lỵ Manh thật rất hiểu lòng người, cô tuyệt đối sẽ không lấy tiền ra để ép buộc Hà Quyên rời đi, bao nhiêu tiền cũng không thể nhiều tiền hơn Chu Duệ Trạch.
Cô chính là dùng lý lẽ nói rõ tình cảm để khiến Hà Quyên cảm động, khiến Hà Quyên tự thối lui khỏi.
"Tôi rời khỏi, anh ấy sẽ liền hạnh phúc sao?" Hà Quyên ngẩng đầu, chần chờ hỏi Tiếu Lỵ Manh.
"Ít nhất cha mẹ anh ấy vui vẻ, anh ấy cũng sẽ không bị làm khó. Anh Duệ Trạch là một người hiếu thuận, đây là điều chắc chắn." Tiếu Lỵ Manh khẳng định nói.
Hà Quyên nói lời này, cô đã bắt đầu thả lỏng.
"Hơn nữa, Hà tiểu thư cô yên tâm, tôi cũng rất thích anh Duệ Trạch, sau này tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy." Tiếu Lỵ Manh lập tức nói, đảm bảo nhìn về phía Hà Quyên.
Hà Quyên nhìn chằm chằm Tiếu Lỵ Manh, cũng không lập tức nói chuyện.
Trong nháy mắt, trong mắt Tiếu Lỵ Manh nhanh chóng bị che bởi một tầng hơi nước: "Hà tiểu thư, vì anh Duệ Trạch có thể vui vẻ, cô cũng không cần như vậy, coi như cô thích anh Duệ Trạch đi nữa, tình cảm của cô có thể so sánh với tình cảm của hai bác sao? Có thể so với tình cảm thanh mai trúc nhiều năm của chúng tôi sao?"
Tiếu Lỵ Manh thấy ánh sáng trong mắt Hà Quyên nhanh chóng tối xuống, trong lòng nổi lên nhiều hi vọng hơn.
Cô cũng biết, một người phụ nữ điềm đạm đáng yêu dễ dàng làm người khác đồng tình.
Coi như hiện tại Hà Quyên không lập tức đồng ý, sau này cô nói thêm vài lần nữa, Hà Quyên cũng sẽ tự động rời đi.
Đây mới là phong cách làm việc của cô, tuyệt đối không dùng sức mạnh , để cho kẻ địch tự động lui ra.
Hà Quyên trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu, hỏi Tiếu Lỵ Manh: "Cha mẹ anh ấy vui vẻ, cô cũng vui vẻ, như vậy anh ấy có vui vẻ hay không, các người, người nào quan tâm?"
Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị Hà Quyên hỏi ngược lại như vậy, Tiếu Lỵ Manh sững sờ, khi đang suy tư muốn trả lời như thế nào, Hà Quyên lại nói tiếp: "Nếu là cha mẹ ruột thịt, thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, tại sao còn phải dưới con mắt của mọi người tới bức hôn anh ấy? Biết rất rõ ràng anh ấy đã kết hôn, còn muốn cho anh ấy đính hôn, các người có từng nghĩ tới cảm nhận của anh ấy sao?"
"Có phải bởi vì bây giờ anh ấy có tiền, cho nên các người không muốn để cho tiền tài của anh ấy lưu lạc ở bên ngoài phải không? Tốt nhất là phải lấy được về trong túi các người mới phải." Hà Quyên hơi cười cười, hoàn toàn bất đồng với phong cách vừa rồi.
Mới vừa rồi còn là một người nhân viên bình thường giản dị, bây giờ lại mang theo một loại cảm giác sắc bén, khiến Tiếu Lỵ Manh hoàn toàn không nghĩ tới Hà Quyên sẽ là người có thể gây sự như vậy.
"Tại sao anh ấy lấy tôi, cũng không cưới cái người được gọi là thanh mai trúc mã này, trong lòng cô nên biết. Giữa hai người có tình cảm hay không, cô cũng hiểu rõ ràng."
Lời nói của Hà Quyên giống như tát Tiếu lỵ Manh một cái thật mạnh, để cho cô cực kỳ khó chịu, không nhịn được trả lời một câu: "Làm sao cô biết giữa chúng ta không có tình cảm?"
Nghe được câu hỏi của Tiếu Lỵ Manh, Hà Quyên nở nụ cười: "Nếu hai người thật sự có tình cảm như cô nói, cô cần gì phải tới nơi này tìm tôi, trực tiếp đi tìm anh ấy không phải tốt hơn sao?"
"Còn nữa, cô mới vừa nói bác trai bác gái, tôi muốn hỏi một vấn đề, nếu anh ấy là người con có hiếu, cha mẹ anh ấy đã từng làm tròn bổn phận của cha mẹ chưa?" Bây giờ Hà Quyên nghĩ tới chuyện mà Chu Duệ Trạch nói với cô, trong lòng cô liền co rút đau đớn, tại sao có thể có cha mẹ như vậy chứ?
Hoàn toàn vì mặt mũi của mình, liền muốn để cho con trai của mình phải đạt được mọi thứ, không được liền bị đánh.
Bọn họ làm thế nào xuống tay được vậy?
Cho mình là người lớn mà có thể tùy tiện khi dễ đứa bé sao?
Mà có thể sử dụng bạo lực gia đình sao?
Chẳng lẽ đánh đứa bé cũng có thể nghiện sao?
Cha mẹ như vậy, mà bây giờ Chu Duệ Trạch còn cho bọn họ tiền sinh hoạt, thật là quá hiếu thuận rồi.
Anh tuyệt đối là người con có hiếu.
"Sự tình của Chu gia còn chưa tới phiên cô tới soi mói." Tiếu Lỵ Manh không ngờ miệng lưỡi Hà Quyên lại bén nhọn như thế, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị Hà Quyên hỏi khó.
Không phản bác lại được, Tiếu Lỵ Manh chưa từng phải chịu cảm giác như vậy, lập tức cũng không nhịn được nữa, liền bại lộ tính tình vốn có của cô ta ra.
"Còn chưa nói tới soi mói, tôi chỉ là đứng trên lập trường của chồng tôi, bất bình thay anh ấy. Về phần Tiếu tiểu thư, cô là đứng ở trên lập trường nào đây?" Hà Quyên cười lạnh nhìn Tiếu Lỵ Manh, ánh mắt châm chọc không thèm che giấu, "Là tiểu tam vẫn chưa thành công trở thành vị hôn thê sao?"
Thấy Tiếu Lỵ Manh tức giận, Hà Quyên lập tức kinh ngạc che lại môi của mình, giống như giật mình phát hiện mình lỡ lời, thẳng thắn xin lỗi: "Xin lỗi, tôi quên rồi, tiểu tam cũng phải cần chồng tôi có hứng thú. Đáng tiếc chồng tôi một chút cũng không có hứng thú tìm tiểu tam, Tiếu tiểu thư, cô còn không phải như vậy là tôi hiểu lầm rồi."
Tiếu Lỵ Manh vừa nghe xong liền cảm thấy tức tối, Hà Quyên đây là có ý gì?
Chẳng lẽ nói cô làm tiểu tam cũng không xứng sao?
"Hà Quyên cô đừng vội hài lòng, cô có bản lãnh gì chứ?" Tiếu Lỵ Manh tức giận gầm nhẹ, cũng may cô biết đây là loại trường hợp gì, không có quá mức luống cuống.
"Bản lãnh à, tôi thật đúng là không có." Hà Quyên hào phóng thừa nhận, tùy ý nhún vai, dựa vào lưng ghế, bưng lên cà phê uống một ngụm, sau khi để tách cà phê xuống mới chậm rãi nói, "Nhưng mà chồng tôi chính là yêu thích tôi, không phải là tôi thì sẽ không cưới ai khác, tôi cũng không còn cách nào."
Cái gì gọi là được tiện nghi còn ra vẻ, phải thế chứ.
Hà Quyên diễn cảnh này đúng là đạt mười phần mười, làm Tiếu Lỵ Mạnh giận đến nỗi cả người run rẩy.
Cô thế nào cũng không nghĩ tới, cho là vài ba lời có thể xong chuyện, lại không nghĩ đến Hà Quyên sẽ khó dây dưa như vậy, không thuyết phục được Hà Quyên, ngược lại tự làm cho mình không duyên cớ bị một trận sỉ nhục.
"Hà Quyên, cô đừng vội vui mừng, sớm muộn gì, anh ấy cũng vứt bỏ cô. Đàn ông đều là thích cái mới chán ghét cái cũ." Tiếu Lỵ Manh cắn răng nhìn chằm chằm Hà Quyên, hận không thể đi lên cắn Hà Quyên hai cái.
"Thật sao? Vậy thì chờ đến đó rồi lại nói." Hà Quyên nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bưng bánh ngọt lên ăn một miếng, nhìn như tùy ý nói, "Không ngon như chồng tôi làm."
Đây là khoe khoang, trần trụi khoe khoang.
Tiếu Lỵ Manh vụt một cái đứng lên, cô không muốn cùng người phụ nữ này nói tiếp nữa, cô sợ cô sẽ mất khống chế.
Hà Quyên nhìn tiền trên bàn một chút, kêu một tiếng lấy giấy tính tiền, sau khi chờ lấy lại tiền lẻ, lúc này mới rời khỏi quán cà phê, ra khỏi quán cà phê ngẩng đầu, ngửa đầu nhìn về phía Chu Duệ Trạch cười cười, sau đó đi vào công ty.
Đi vào thang máy riêng, một lúc sau Hà Quyên đi vào, câu đầu tiên nói chính là: "Lần sau không nên tới quán cà phê đối diện, bánh ngọt ở đó thật khó ăn."
Chu Duệ Trạch dĩ nhiên là thấy được dáng vẻ nhếch nhác rời đi của Tiếu Lỵ Manh, cười gật đầu: "Được, không ăn ở đó nữa."
Kéo Hà Quyên ngồi xuống, lúc này mới hỏi: "Hai người nói gì thế?"
Hà Quyên nói đầu đuôi cho Chu Duệ Trạch nghe, chọc cho Chu Duệ Trạch cười không ngừng, vuốt đầu Hà Quyên, cười đến nước mắt cũng chảy ra: "Bà xã anh cũng rất lợi hại."
"Tất nhiên, muốn bắt nạt em, cũng phải nhìn xem em có nguyện ý hay không." Hà Quyên quơ quơ nắm đấm trước mặt Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch càng cười không ngừng, bàn tay nắm lấy quả đấm của Hà Quyên nhẹ nhàng giơ lên trước mặt, nhẹ nhàng hôn một cái: "Bà xã, anh tuyệt đối trung thành như một."
Tròng mắt Hà Quyên khẽ đảo, hung hăng chất vấn: "Thế nào? Anh còn muốn hai lòng sao?"
"Không có, tuyệt đối không có." Chu Duệ Trạch lập tức giơ tay lên thề, "Thần đối với phu nhân trung thành trời đất chứng giám."
Lời nói không văn không vẻ, khiến Hà Quyên không nhịn được cười lên: "Ai mà thèm anh?"
"Bà xã yêu thích là được." Chu Duệ Trạch tựa đầu vào trong ngực Hà Quyên, cọ xát, ngón tay len lén đưa đến bên hông của Hà Quyên, lặng lẽ di chuyển.
Thân thể Hà Quyên đột nhiên chấn động, không nhịn được cười to đẩy Chu Duệ Trạch: "Đừng gãi em, em nhột. . . . . ."
"Nhột mới phải gãi." Chu Duệ Trạch nắm được nhược điểm của Hà Quyên, làm sao có thể bỏ qua, hai người ở trong phòng làm việc, tiếng cười không ngừng, kết thúc cuối cùng là thấy Hà Quyên xụi lơ ở trong ngực của Chu Duệ Trạch.
Cả người cười đến không có hơi sức, không ngừng thở dồn dập, muốn nói cũng không nói ra được, chỉ có thể dùng mắt nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, để diễn tả bất mãn của cô.
"Còn nhìn? Còn nhìn nữa hả, có phải còn muốn tiếp tục hay không?" Chu Duệ Trạch làm bộ lại muốn đưa tay, Hà Quyên bị sợ đến vội vàng co lại, lại bị anh giam cầm vào trong ngực hoàn toàn cũng không có nơi nào có thể tránh thoát, cuống lên ngược lại đâm vào trong ngực Chu Duệ Trạch.
Chọc cho Chu Duệ Trạch cười ha ha, ôm thật chặc Hà Quyên, vợ chồng như thế còn có đòi hỏi gì nữa?
Tiếu Lỵ Manh giận đùng đùng rời khỏi quán cà phê, trong lòng không khỏi nén một cỗ tức giận, Hà Quyên là cái thứ gì? Dám nhục nhã cô như vậy!
Nếu Hà Quyên bất nhân, vậy thì đừng trách cô bất nghĩa.
Tiếu Lỵ Manh lấy điện thoại ra, điều chỉnh cảm xúc một chút, điện thoại vừa kết nối, mở miệng là giọng nói mềm mại: "Bác gái, hôm nay cháu tìm Hà Quyên nói chuyện một chút, nói gì cô ấy cũng không chịu rời xa anh Duệ Trạch. Hình như cô ta có một dì, còn có cả một người em, vẫn luôn tương đối thiếu tiền, xem ra cô ấy có chút sợ nghèo."
"Nếu Hà tiểu thư như vậy, cháu cũng khó thực hiện cái gì, dù sao bây giờ anh Duệ Trạch là toàn tâm toàn ý với cô ấy. Lấy ra một chút tiền đưa cho nhà bọn họ cũng không thể lay chuyển được anh Duệ Trạch, trong lòng cháu rất loạn, trước tiên muốn đi nước ngoài giải sầu, ngộ nhỡ, nếu ngày nào đó anh Duệ Trạch hồi tâm chuyển ý rồi, cháu nhất định sẽ trở về với anh ấy."
Tiếu Lỵ Manh ủy khuất chứng minh lập trường của mình, cô sẽ chờ Chu Duệ Trạch, xác định Hà Quyên có thể biến mất hay không.
Chỉ cần Hà Quyên biến mất, cô sẽ trở lại.
Nói xong cũng không đợi Đổng Nhu Bình trả lời, "Bi thương" cúp điện thoại.
Tiếu Lỵ Manh hả hê cười lạnh một tiếng, cô sẽ không tự mình ra tay giải quyết vấn đề đấy. Cô cũng chỉ là để lộ tin tức này cho Đổng Nhu Bình thôi, ra tay thế nào, chia rẽ Chu Duệ Trạch và Hà Quyên thế nào đó là do Đổng Nhu Bình, là chuyện của bọn họ.
Hiện tại việc duy nhất cô phải làm chính là chạy ra nước ngoài giả bộ làm cô gái yếu đuối thất tình, đợi khi chuyện bên này giải quyết xong rồi, để cho Đổng Nhu Bình khuyên cô trở lại là tốt hơn.
Không thể không nói Tiếu Lỵ Manh rất được cha cô truyền dạy, chuyện gì cũng mơ tưởng dùng cái giá thấp nhất để đạt lợi ích lớn nhất.
Sau khi ném lại quả bom này, Tiếu Lỵ Manh mua vé máy bay, tự nhiên bay đi, về phần quả bom kia lúc nào sẽ nổ không có quan hệ với cô.
Tiếu Lỵ Manh tự nhiên rời đi, nhưng một mặt khác Đổng Nhu Bình sắp nổi điên, vội vàng đi tìm Chu Kỳ Côn: "Ông mau tra hoàn cảnh của Hà Quyên một chút, người phụ nữ này còn kéo theo một đống người thân nghèo hèn, đây là muốn nuốt trọn tài sản của con chúng ta sao?"
"Người phụ nữ kia?" Chu Kỳ Côn chau mày, ông vẫn không đi điều tra Hà Quyên chính là cảm thấy người như vậy không xứng để cho ông đi thăm dò, dơ bẩn tay của ông.
"Cái gì mà người phụ nữ kia, cô ta không chỉ có là phụ nữ xoa bóp, sau lưng còn có một đống lộn xộn cái gì mà dì nhỏ chồng dì nhỏ, mau tra một chút." Đổng Nhu Bình không ngừng thúc giục.
Nếu như vậy, Chu Kỳ Côn liền gọi điện thoại cho người ta, đi tra cẩn thận một chút.
Chu Kỳ Côn không có bản lãnh như Chu Duệ Trạch, nhưng mà hiện tại ông cũng có tiền, muốn biết tài liệu về một người vẫn rất dễ dàng.
Rất nhanh, tất cả thông tin về Hà Quyên đều bày ở trên bàn của Chu Kỳ Côn, càng xem sắc mặt của ông càng âm trầm, đen đến độ giống như đáy nồi rồi.
Đổng Nhu Bình nhìn xong từng tờ một, không nhịn được kinh hô: "Trời ơi, cuộc sống của cô ta sao lại phong phú như vậy, còn có một năm có năm bạn trai. Con của chúng ta làm sao tìm được một mặt hàng như vậy?"
"Nó là bị quỷ mê hoặc." Chu Kỳ Côn khinh thường hừ lạnh, "Cũng không nhìn một chút phụ nữ như vậy rốt cuộc là vì cái gì lại gấp gáp cùng nó kết hôn, nếu nói không có mục đích ai tin?"
"Vậy phải làm thế nào? Con của chúng ta cực khổ kiếm được tiền, cũng không thể để cho người phụ nữ này cầm đi." Đổng Nhu Bình nóng nảy nói, "Không được, tô imuốn đi khuyên nó một chút, không thể tiếp tục như vậy."
"Khuyên nhủ? Bà khuyên được sao? Ngược lại đến cuối cùng trách bà xen vào việc của người khác." Chu Kỳ Côn lập tức ngăn cản Đổng Nhu Bình.
"Chẳng lẽ không quan tâm con trai sao, để cho cái người phụ nữ ti tiện đó liền cuốn đi tất cả của con chúng ta sao?" Đổng Nhu Bình gấp gáp, trong lòng như bị thiêu như đốt.
Chu Kỳ Côn không lập tức nói chuyện, mà là nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nếu Hà Quyên muốn lấy tiền từ con của chúng ta, chúng ta liền làm lộ mục đích của cô ta ra, để xem cô ta còn có mặt mũi ở nơi nào gạt người."
"Ông nghĩ phải làm sao?" Đổng Nhu Bình mong đợi nhìn chồng mình.
"Bà chớ xía vào, tóm lại, Hà Quyên nhất định sẽ tự động biến mất." Chu Kỳ Côn hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy tính toán âm hiểm.
Mới vừa xách túi mua hàng trở lại nhà trọ. Triệu Vân Văn ra khỏi thang máy, kinh ngạc nhìn thấy một bóng người ngồi cạnh cửa nhà mình, vừa nhìn thấy cô tới, lập tức đứng lên, lên tiếng nịnh hót cười cười: "Tiểu Văn. . . . . ."
"Sao ông lại tới đây?" Triệu Vân Văn chau mày nhìn ba mình đã mất tích thật lâu, ban đầu lúc ly hôn với Phương Thục Tú, không phải đã đi theo người đàn bà có tiền rồi sao?
Ngay cả cô cũng không quan tâm tới, bây giờ tìm đến cô để làm gì?
"Ba nhớ con, đã tìm con rất lâu mới tìm được." Giọng nói của Triệu Quốc Tường rất lớn, khiến Triệu Vân Văn chán ghét nhìn ông chằm chằm, cô cũng không muốn bị hàng xóm nghe thấy.
Gấp rút vào cửa, không nhịn được nói: "Vào đây rồi nói, đừng ở bên ngoài làm mất mặt."
"Được, được." Triệu Quốc Tường vội vàng đi theo Triệu Vân Văn vào nhà, vừa đi vào lập tức cảm thán, "Tiểu Văn, cuộc sống bây giờ của con chắc là rất tốt."
Xem phòng này một chút, xem thiết bị lắp đặt này kia, so với nhà trước kia của bọn họ, hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất, không có chỗ nào để so sánh.
Triệu Vân Văn quăng túi mua hàng trong tay qua một bên, ngồi xuống ghế sa lon, hoàn toàn không để ý tới mấy lời khen của Triệu Quốc Tường, trực tiếp hỏi "Ông đến tìm tôi để làm gì?"
"Đừng nói như vậy, dù sao ba cũng là ba của con, nhớ con, nên tới thăm con một chút. . . . . ." Triệu Quốc Tường cười cười nịnh hót, từ nhỏ ông chỉ thương đứa con gái này, lại có chút sợ, phải nói rằng ở trên đời này người để Triệu Quốc Tường để ý nhất chỉ có con gái của ông thôi.
"Cái gì vậy? Không phải ông đi theo người đàn bà có tiền kia sao? Ngay cả tôi ông cũng không cần, bây giờ lại nhớ tôi sao?" Triệu Vân Văn hoàn toàn không nghe nổi chuyện hoang đường của Triệu Quốc Tường, "Loại người lừa gạt người như ông chỉ có người khác mới tin, đừng ở chỗ này của tôi giả bộ nữa."
Triệu Vân Văn hoàn toàn không tin ba của mình, bản chất của ba cô là gì cô còn không biết sao?
Vì tiền chuyện gì cũng làm được, bây giờ chạy tới đây, nhất định là bị người đàn bà kia đuổi đi rồi.
"Con đừng nói như vậy. . . . . ." Triệu Quốc Tường vừa định giải thích liền bị Triệu Vân Văn cắt đứt, không nhịn được khoát tay, cầm điếu thuốc trên bàn trà đốt lên, hít mạnh một hơi, phun ra khói trắng, "Không phải ông muốn dính lấy người đàn bà kia sao? Bà ta đuổi ông rồi hả?"
Lời nói thẳng thắn của Triệu Vân Văn, làm cho mặt Triệu Quốc Tường lộ vẻ lúng túng, không biết phải nói thế nào.
Nhìn phản ứng của Triệu Quốc Tường, Triệu Vân Văn cũng biết cô đã đoán trúng, khinh thường hừ một tiếng, dùng ngón tay gõ gõ tàn thuốc lá: "Người đàn bà kia đuổi ông đi, bây giờ ông lại tới tìm tôi, tôi cho ông biết, tôi không có tiền."
"Tiểu Văn, làm sao con lại không có tiền? Thấy con ở cái phòng này, trang sức đeo trên người, làm sao sẽ không có tiền?" Nếu bị con gái mình nhìn thấu, Triệu Quốc Tường cũng không cần phải giấu diếm cái gì nữa.
"Ba nuôi con lớn bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ một chút biết ơn con cũng không có sao?"
"Đừng có nói hai chữ biết ơn với tôi!" Triệu Vân Văn lập tức cắt đứt lời nói của Triệu Quốc Tường, tức giận đằng đằng nói, "Tôi cho ông biết, tiền của ông, ông cũng đi nuôi người đàn bà đê tiện Phương Thục Tú và đứa con riêng Hà Quyên rồi !"
"Phân tiền nuôi tôi ra để nuôi bọn họ, tôi còn không nói gì, bây giờ ông lại đến kể công với tôi cái gì?" Triệu Vân Văn nhiều năm xa cách với bọn người Hà Quyên như vậy, chính là nhìn không vừa mắt bọn họ.
"Những chuyện kia coi như đã qua rồi, nhiều năm như vậy, bà ta cũng chăm sóc con, nấu cơm cho con, con cứ coi như lúc đó là ba mời bảo mẫu chăm sóc con lớn đi." Triệu Quốc Tường biện giải, sau đó rất nhanh gạt cái đề tài này qua một bên, hâm mộ quan sát phòng ốc, "Tiểu Văn, cái phòng này. . . . . ."
"Đừng suy đoán, cái phòng này hoàn toàn cũng không phải là của tôi, là ông chủ của tôi thuê cho." Triệu Vân Văn cũng không giấu giếm cuộc sống bây giờ của cô.
Cô bám vào người giàu có thì thế nào?
Đây cũng là một cách sống, có người cần, thì cô bán, có làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người nào sao?
"Con....bây giờ con...." Triệu Quốc Tường kinh ngạc trợn mắt nhìn con gái của mình.
Triệu Vân Văn lập tức hung hăng trừng lại: "Ông có thể tìm đàn bà có tiền, lại không cho tôi tìm đàn ông có tiền sao?"
"Được rồi, được rồi. Đừng nóng giận, đừng nóng giận. . . . . ." Triệu Quốc Tường vội vàng khuyên Triệu Vân Văn, "Ba nói cho con biết, con tìm người đàn ông có tiền cũng vô ích, rõ ràng bên cạnh có một người tốt hơn, thế nào lại bỏ gần tìm xa chứ?"
"Tốt hơn?" Vừa nghe hai chữ này, Triệu Vân Văn liền hăng hái, vội vàng hỏi: "Ai vậy?"
"Chu Duệ Trạch." Triệu Quốc Tường thần bí nói.
"Stop." Triệu Vân Văn khinh thường hừ lạnh, "Tôi còn tưởng là ai. Chu Duệ Trạch được tính là người có tiền sao? Láy một chiếc xe không tới mười vạn, lương lại thấp như vậy, còn được gọi là người có tiền hả? Tiêu chuẩn của ông đối với người có tiền cũng quá thấp rồi."
"Con xem, không phải con còn không biết chứ?" Triệu Quốc Tường cũng không tức giận, ngược lại càng thêm thần bí bu lại, "Con biết tập đoàn Minh Đạt không?"
"Ông cho tôi là kẻ ngu à? Người nào lại không biết?" Triệu Vân Văn hừ lạnh một tiếng, "Cậu ta đang ở đó làm việc, tôi biết rõ. . . . . ."
"Vậy con có biết, Chu Duệ Trạch là ông chủ của tập đoàn Minh Đạt chưa?" Triệu Quốc Tường vừa nói như thế, khiến Triệu Vân Văn ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn ông, lắp ba lắp bắp hỏi, "Ông...ông nói thật chứ?"
"Đương nhiên là thật." Triệu Quốc Tường khẳng định nói, "Không phải thật, ba có thể tới tìm con sao?"
Dù là như vậy, Triệu Vân Văn như cũ không tin: "Dù là như vậy, làm sao ông biết được?"
"Con không cần quan tâm làm sao ba biết, dù sao tin tức này tuyệt đối có thể tin." Triệu Quốc Tường hoàn toàn chắc chắn nói, "Dù sao Chu Duệ Trạch chính là ông chủ lớn, thay vì con tìm những người đàn ông khác, còn không bằng bắt Chu Duệ Trạch vào tay, sau này chúng ta không cần phải lo chuyện cơm áo."
"Hơn nữa, không phải con vẫn ghét Hà Quyên sao? Đoạt lấy người đàn ông của cô ta, thì tức giận lúc trước cũng được giải, không phải vừa đúng lúc hay sao?" Triệu Quốc Tường lại cho Triệu Vân Văn thêm một quả cân, vừa đúng lúc nói trúng mấu chốt trong lòng cô.
"Nếu nói như vậy, được lắm." Triệu Vân Văn quả nhiên bị thuyết phục.
Bây giờ cô đi theo người đàn ông này, cho cô tiền tiêu càng ngày càng không hào phóng nữa, sợ là đã sắp chán ngán rồi, cô nên đổi ông chủ mới rồi, vốn định thừa dịp mấy ngày nay thu thập nhiều một chút, kiếm thêm chút lợi nhuận.
Bây giờ đã biết thì ra bên cạnh có một ông chủ lớn hơn, cô phải tính toán kỷ một chút.
Triệu Vân Văn nghĩ tới nghĩ lui, mới bắt đầu muốn đi tìm Phương Thục Tú, dù sao người kia tương đối dễ nói chuyện, sau lại nghĩ, cái suy nghĩ này lập tức bị cô gạt bỏ.
Phương Thục Tú là người mềm yếu, nhưng bà ta hiểu rõ Hà Quyên nhất, liên quan đến lợi ích của Hà Quyên, bà ta nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Nếu bên kia không thể thực hiện được, cô cũng không thể trực tiếp tới tìm Chu Duệ Trạch, tới tìm Chu Duệ Trạch, cậu ta làm sao có thể lập tức thích cô?
Vẫn là phải tìm cách từ chỗ Hà Quyên.
Nghĩ tới đây Triệu Vân Văn bắt đầu tính toán, tìm thời gian thích hợp, gọi điện thoại cho Hà Quyên, hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút.
Hà Quyên khẽ nhíu mày, hỏi "Chúng ta có chuyện gì đáng nói sao?"
Trước khi gọi điện thoại cho Hà Quyên, Triệu Vân Văn đã nghĩ đến cô ấy sẽ nói như vậy, hai người từ nhỏ đến lớn đều nhìn không vừa mắt lẫn nhau: "Với chị thì không có cái gì để nói, nhưng chị không muốn nói chuyện về dì của chị một chút sao?"
Sau mấy giây trầm mặc bên kia đầu điện thoại, dứt khoát hỏi "Thời gian, địa điểm."
Triệu Vân Văn hả hê cong khóe môi lên, cô biết Phương Thục Tú chính là nhược điểm của Hà Quyên, sau khi nói thời gian địa điểm xong, còn cố ý nói thêm một câu, chỉ hai người.
Sau khi Hà Quyên đồng ý, hai người liền cúp điện thoại.
"Thế nào?" Chu Duệ Trạch cảm thấy biểu cảm của Hà Quyên không đúng lắm, cuộc điện thoại kia là ai gọi vậy?
"Triệu Vân Văn không biết muốn làm gì, hẹn em ra nói chuyện một chút." Hà Quyên nhún vai một cái, "Từ nhỏ cô ta đã là một người phiền toái, đến bây giờ cũng còn như vậy."
"Muốn anh cùng đi với em không?" Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, trong lòng đã biết Triệu Vân Văn muốn nói gì, nhưng cũng không vạch trần.
"Không cần đâu, em không yếu như vậy nha." Hà Quyên tùy ý cười một tiếng, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên hoàn toàn không đặt chuyện kia ở trong lòng, nhẹ nhàng cười. Thật ra thì, dựa vào thủ đoạn của anh, những động tác nhỏ ở ngoài kia anh đều biết rõ, nếu muốn bất tri bất giác tiêu diệt sạch sẽ tất cả, đương nhiên có thể dễ dàng làm được.
Nhưng mà anh không muốn làm như vậy.
Sau buổi tối tan việc, Hà Quyên đi đến chỗ hẹn, Chu Duệ Trạch ngồi ở trong phòng làm việc, không lâu sau Nhiếp Nghiêu liền mở cửa đi vào: "Đã phái người đi rồi, tất cả đều thu xếp xong hết."
Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu gật đầu một cái, một chút biểu cảm căng thẳng cũng không có.
Nhiếp Nghiêu tùy tiện ngồi xuống, không nhịn được tò mò mà hỏi một câu: "Chỉ cần cậu nói một câu, những người đó đã sớm biến mất, cần gì phải phiền toái như vậy chứ?"
"Cậu chưa kết hôn, nên cậu không cần hiểu." Chu Duệ Trạch dựa vào ghế, bày ra bộ mặt giảng dạy, làm cho toàn thân cao thấp của Nhiếp Nghiêu nơi nào cũng khó chịu.
"Loại chuyện như vậy cùng kết hôn hay không kết hôn thì có quan hệ gì?" Nhiếp Nghiêu im lặng, trước kia bọn họ ai cũng chưa kết hôn, lúc xử lý chuyện còn không phải là tất cả đều rất lưu loát sao.
Chẳng lẽ sau khi kết hôn, Chu Duệ Trạch làm việc liền "Ôn hòa" rồi hả?
Cũng không thấy ôn hòa nha, cậu ta làm việc vẫn không chừa đường lui như thế.
"Cậu không cảm thấy bà xã của mình vì bảo vệ mình mà ngăn ở phía trước, loại cảm giác này thật ấm áp sao?" Chu Duệ Trạch cười, nụ cười ấy được cho là ngọt ngào nhất, Nhiếp Nghiêu thấy được như vậy, toàn thân liền nổi da gà vụt vụt vụt tất cả đều tập thể dựng lên.
Hồi lâu, mới nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Cậu quá biến thái "
Lượn một vòng lớn như vậy chỉ vì muốn nhìn Hà Quyên bảo vệ cậu ta, quan tâm cậu ta.
Đây cũng không phải là một loại biến thái sao?
"Cậu không cần hiểu." Chu Duệ Trạch nói ra lời nói thấm thía, "Đây là cảm giác được người mình yêu quan tâm, loại người chưa kết hôn chưa có yêu người như cậu, làm sao có thể trải nghiệm được chứ?"
Cái trán của Nhiếp Nghiêu hằn gân xanh lên, không nhịn được kích thích cậu ta: "Kết hôn, yêu, thứ tự cậu đảo lộn lại rồi sao?"
"Thứ tự không quan trọng, quan trọng là, cưới được vợ vào tay." Chu Duệ Trạch hài lòng cười.
Nhiếp Nghiêu không nhịn được nâng trán lên, khổ sở than thở: "Thật muốn để chị dâu xem bộ dáng này của cậu một chút, thật quá âm hiểm."
"Yên tâm, mặc kệ là hình dáng gì, bà xã tôi cũng yêu tôi." Chu Duệ Trạch tràn đầy tự tin nói.
Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch một hồi lâu, chân thành đề nghị: "Tôi nói này, cậu có phải nên hẹn một bác sĩ tâm lý hay không?"
"Cậu muốn chết sao?" Chu Duệ Trạch không chút khách khí hỏi, "Phí mai táng tôi nhất định chi nhiều tiền, bia mộ sẽ chọn cái tốt nhất cho cậu."
"Anh em tốt không thể như vậy." Nhiếp Nghiêu vội vàng cười nịnh hót, đồng thời nói sang chuyện khác, "Chị dâu tự mình đi thật không có việc gì sao?"
"Chắc chắn sẽ không có chuyện, bà xã tôi lợi hại như vậy mà." Nhắc tới Hà Quyên, khuôn mặt Chu Duệ Trạch tràn đầy hài lòng cùng tự hào.
Như vậy, Hà Quyên cũng không cần cực khổ cố gắng để giành tiền, nghĩ tới các loại phương pháp đến rướt Phương Thục Tú về rồi.
"Xem ra Triệu Quốc Tường có dính dáng với bọn họ." Nhiếp Nghiêu nhắc nhở Chu Duệ Trạch, dính đến Chu Kỳ Côn và Đổng Nhu Bình anh cũng không tiện nhúng tay, loại chuyện đó luôn phải để Chu Duệ Trạch tự mình quyết định.
Chu Duệ Trạch trầm mặc, Nhiếp Nghiêu có chút bận tâm, chuyện khổ sở như vậy, Chu Duệ Trạch sẽ khó chịu.
Lo lắng ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa Nhiếp Nghiêu bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.
Mới vừa rồi anh tưởng tượng đến người buồn bực đã ở đâu rồi?
Người trước mắt cười như không cười, trong mắt tràn đầy tính toán, không phải là Cuồng Lang trước kia sao?
Nhiếp Nghiêu sáng suốt nuốt một ngụm nước bọt, vùi ở trên ghế, chẳng hề nói một câu.
Bình thường mà nói, cái bộ dáng này của Chu Duệ trạch, chính là bày tỏ một chuyện -- triển khai toàn bộ trạng thái.
Bất kỳ chướng ngại nào ngăn trở, toàn bộ đều phải bị tiêu diệt.
Còn nhớ rõ ban đầu có một lần bọn họ làm nhiệm vụ, khu đất kia hoàn toàn là một bãi mìn, muốn gỡ mìn hết sẽ rất lâu, lúc ấy Chu Duệ Trạch chính là cười như vậy.
Sau đó chính thức hiểu rõ, phàm là nụ cười kia cũng không phải chuyện tốt.
Khu có mìn hoàn toàn bị nổ tung.
Cái gì là bại lộ mục tiêu?
Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng không quan tâm.
Phải len lén lẻn vào bắt bọn họ thì phải cần tài liệu, diễn biến kết quả cuối cùng chính là. . . . . . Chu Duệ Trạch quang minh chánh đại tiến vào, thuận tiện còn đoạt lấy một chiếc xe quân hỏa.
Trả giá cho việc đó dĩ nhiên cũng thê thảm nặng nề, trên người Chu Duệ Trạch là vết thương lớn chồng lên vết thương nhỏ, hoàn toàn chính là toàn thân đầy máu.
Nhưng mà, để cho trí nhớ của anh khắc sâu nhất chính là, trong tròng mắt đen như mực của Chu Duệ Trạch sáng ngời, âm thầm cảm thấy, thật giống như sói ở trong rừng ngửi thấy mùi máu tươi mà hưng phấn, giống nhau như đúc.
Cái loại hành động điên cuồng đó, hoàn toàn cũng không phải là một người có thể làm được.
Bây giờ Chu Duệ Trạch lại cười như vậy, ở trong lòng Nhiếp Nghiêu âm thầm cầu nguyện, hi vọng những người đó có thể sáng suốt thu tay lại, nếu không, nếu như chó sói nổi điên. . . . . . Thì hậu quả quá nghiêm trọng.
Lúc này, Hà Quyên đã đến khách sạn Triệu Vân Văn hẹn, trong một căn phòng đơn không lớn, món ăn cũng đã được bày lên, Hà Quyên nhìn một chút, trực tiếp ngồi xuống, cũng không có quanh co lòng vòng trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?"
"Tôi nói này Hà Quyên, chị còn là chị em với tôi chứ?" Triệu Vân Văn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hà Quyên nửa ngày, mới chậm rãi nói, "Chính mình che dấu một người chồng có tiền như vậy, lại để cho tôi cực khổ đi kiếm tiền ở bên ngoài, chị không biết thẹn sao?"
Vừa nghe lời nói của Triệu Vân Văn, Hà Quyên liền cười: "Chồng tôi có tiền hay không thì có quan hệ gì tới cô?"
"Hà Quyên, chị đừng quên, nhiều năm các người ăn nhờ ở đậu nhà tôi như vậy, diễễnđàànlêêquýýđôôn bây giờ cũng đã đến lúc chị phải báo đáp rồi!" Triệu Vân Văn cáu kỉnh quát lớn, cô biết Hà Quyên không muốn nhắc tới quá khứ nhất, cô cố tình phải nói, cố tình phải nói.
"Cô muốn tiền sao? Dễ thôi." Bây giờ Hà Quyên rất rộng rãi, rộng lượng này thật là có phong cách quý phái, "Cô muốn bao nhiêu?"
Loại cảm giác đó giống như là đuổi một kẻ ăn mày, cái loại khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống đó làm Triệu Vân Văn đau nhói thật sâu.
Vốn ngày thường cô sẽ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, đó là cuộc sống của cô, nhưng cũng không đại biểu, Hà Quyên cũng có thể vũ nhục cô như vậy!
"Muốn bao nhiêu cũng không có quan hệ với chị, tiền của chị còn không phải là của chồng chị hay sao?" Triệu Vân Văn cười lạnh, hung hăng châm chọc, "Xài tiền của đàn ông mà cứ ngang nhiên khí phách như vậy sao? Mặt chị thật đúng là đủ dày rồi."
Hà Quyên kỳ quái nhìn Triệu Vân Văn: "Tôi xài tiền của chồng tôi, tại sao lại không thể ngang nhiên chứ?"
"Chồng sao, ai biết ngày nào đó chồng của chị liền thay đổi thành người khác." Triệu Vân Văn chính là không xem nổi bộ dáng khoe khoang kia của Hà Quyên, diễễnđàànlêêquýýđôôn thần bí nói, "Chị cũng nên cẩn thận một chút, chị Hà Quyên, bây giờ tuổi của chị cũng không nhỏ. Đợi đến khi hoa tàn ít bướm, xem anh ta có còn đối xử với chị như bây giờ hay không?"
"Hoa tàn ít bướm?" Hà Quyên buồn cười nhìn Triệu Vân Văn, "Hình như không có ai trẻ mãi không già cả? Ai cũng có ngày đó, huống chi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa cảm thấy tôi cần phải ra oai cái gì."
"Chị cũng biết nhan sắc của mình bình thường à?" Triệu Vân Văn châm chọc, "Tốt nhất nên có chút tự biết rõ."
Hà Quyên cũng không tức giận chút nào, ngược lại tính tình dễ chịu nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy bộ dáng mình đẹp. Nhưng mà hiện tại tôi lại có một tư cách, chính là người chồng tôi yêu chỉ có tôi."
"Thế nào, cô bây giờ là không phải muốn nói với tôi, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ bị một cô gái xinh đẹp hơn thay thế sao? Hoặc là cô cũng có thể trực tiếp nói, cô sẽ thay thế tôi." Hà Quyên hoàn toàn không chờ Triệu Vân Văn mở miệng, trực tiếp làm rõ lời cô ta muốn nói.
"Không sai." Nếu đã nói rõ, Triệu Vân Văn tuyên chiến nhìn về phía Hà Quyên, "Chị lớn hơn tôi nhiều như vậy, vẫn nên thức thời sớm một chút rời khỏi mới phải."
"Người như chị, không bao lâu mặt mũi sẽ nhăn nheo, ngược lại anh ta nhìn cũng không muốn nhìn chị một cái." Triệu Vân Văn cố ý khoe khoang mình trẻ tuổi xinh đẹp, "Bây giờ chính là lúc sắc đẹp của tôi đạt đỉnh cao nhất, so với chị còn mạnh hơn rất nhiều."
"Cô cho rằng chồng tôi là loại đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn hình dáng bên ngoài sao? Bây giờ có rất nhiều đàn ông chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng chỉ có chồng tôi vẫn như cũ tốt như vậy." Hà Quyên rất có lòng tin đối với Chu Duệ Trạch.
"Thật sao? Đáng tiếc, chị là một người vợ già sự thật này ai cũng không thể thay đổi được." Triệu Vân Văn chính là muốn hung hăng đả kích Hà Quyên, loại thực tế này ai cũng không có cách nào thay đổi, coi như Hà Quyên muốn nguỵ biện cũng vô ích.
"Vợ già. . . . . ." Hà Quyên nở nụ cười, cẩn thận nhìn Triệu Vân Văn, nói với cô: "Trẻ tuổi thì ai cũng từng trải qua, nhưng cũng không phải ai cũng có thể trở thành vợ già."
"Cô rủa tôi?" Triệu Vân Văn lập tức liền nghe ra ý tứ trong lời nói của Hà Quyên, cô ta thế nhưng trù mình chết sớm.
"Tôi chỉ nói thật, cô biết, mọi người cũng biết về đạo lý tuổi già này, ai cũng sẽ chết." Đối với Triệu Vân Văn cực kỳ tức giận, ngược lại tinh thần của Hà Quyên an nhàn hơn nhiều.
"Nếu cô vọng tưởng muốn dùng phương pháp này để làm tôi rời khỏi Chu Duệ Trạch, tôi nói cho cô biết, không có khả năng. Còn nữa, coi như cô muốn đi tranh thủ cũng không có biện pháp, diễễnđàànlêêquýýđôônanh ta cũng sẽ không để ý tới cô." Hà Quyên nói xong, hoàn toàn cũng không chờ Triệu Vân Văn nói gì, đứng dậy rời khỏi.
"Hà Quyên, chị đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chị phải khổ sở." Triệu Vân Văn lớn tiếng kêu lên, cô không cam lòng.
"Đến ngày đó rồi hãy nói." Hà Quyên không hề quay đầu lại, tùy tiện nói một câu, trực tiếp rời đi.
Cô tin tưởng vào tình yêu, nhưng cũng chuẩn bị lúc tình yêu rời khỏi.
Trong khi yêu cô sẽ yêu hết mình, toàn tâm toàn ý mà yêu, ít nhất sẽ không để mình có cơ hội hối hận.
Ngộ nhỡ, nếu ngày nào đó Chu Duệ Trạch không yêu cô nữa, đi yêu người khác, như vậy. . . . . . Cô sẽ rời đi sao?
Về đến nhà, Chu Duệ Trạch vừa mới mở cửa phòng ra, trực tiếp bị Hà Quyên đẩy ngồi xuống ghế sa lon, Hà Quyên từ trên cao nhìn xuống, Chu Duệ Trạch im lặng nhìn cô: "Bà xã, em làm sao vậy?"
"Nói, có yêu em không?" Hà Quyên ép hỏi.
"Yêu chứ." Chu Duệ Trạch vội vàng nói, rõ ràng có thể cảm giác được cảm xúc của Hà Quyên không đúng lắm, Triệu Vân Văn đã nói với cô cái gì sao?
"Sau này nếu không còn yêu nữa, nhất định phải nói với em, em sẽ tự mình rời khỏi, em sẽ không bám chặt lấy anh, em. . . . . ."
Lời của Hà Quyên còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy eo căng thẳng, trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoàn toàn đảo ngược.
"Anh. . . . . ." Kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch đang đè ở phía trên mình, Hà Quyên có chút không rõ lắm.
"Bà xã, em là không tin tưởng anh sao?" Chu Duệ Trạch nguy hiểm nheo tròng mắt lại, "Anh cảm thấy chúng ta cần phải khai thông một chút. . . . . ."
Về phần khai thông thế nào, đó chính là vấn đề cần phải đóng cửa phòng lại từ từ "Khai thông".
"Còn dám suy nghĩ lung tung nữa không?" Chu Duệ Trạch vừa "Dụng hình" vừa "Bức cung", nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của Hà Quyên ở phía dưới, cắn răng hỏi.
Người đã mệt mỏi không có hơi sức nói chuyện vội vàng lắc đầu loạn xạ.
"Sau này có còn như vậy nữa không?" Động tác của Chu Duệ Trạch vừa nhanh vừa mạnh, phát tiết tất cả tức giận ra ngoài, lại dám hoài nghi anh như vậy, đáng ghét.
Tiếp tục lắc đầu loạn xạ, trong đầu hoàn toàn là một khối bột nhão, chỉ có thể hoàn toàn chạy theo bản năng của mình, lắc lư theo động tác của Chu Duệ Trạch.
Sau khi lấy được bảo đảm của Hà Quyên, lúc này Chu Duệ Trạch mới hài lòng ngưng ép hỏi, về phần hành động. . . . . . Ừ, vẫn tiếp tục chứ sao.
Ai bảo anh ăn thế nào cũng ăn không no chứ?
Chờ đến sau nửa đêm, sau khi Chu Duệ Trạch mới thu thập xong, đóng kỹ cửa phòng đi ra ngoài.
Hà Quyên đã sớm vùi ở trên giường quen thuộc ngủ, thật sự là mệt muốn chết rồi.
"Làm sao cậu tới trễ như vậy?" Nhiếp Nghiêu đợi hơn nửa đêm, còn tưởng rằng Chu Duệ Trạch có chuyện nên không đến.
"Có chút chuyện muốn nói với bà xã, nói xong mới tới." Chu Duệ Trạch tùy ý nói.
Nhiếp Nghiêu kỳ quái nhìn đồng hồ, cũng hơn nửa đêm rồi nha, vợ chồng bọn họ thật đúng là kỳ lạ, thích cầm đèn soi nói chuyện đêm khuya sao?
Thôi, vợ chồng nhà người ta thích như thế nào cũng không có quan hệ với anh, hiện tại trước tiên xử lý tốt chuyện lúc trước rồi nói.
Lúc Chu Duệ Trạch đi tới, có hai người ngồi yên lặng trong phòng, chỉ là ngồi tương đối nhếch nhác, giống như bị kinh sợ không ít, vừa nghe được tiếng động ở cửa, tất cả đều hoảng sợ nhìn lại.
Vừa thấy được là Chu Duệ Trạch đi vào, Triệu Vân Văn kinh ngạc há to miệng: "Sao, tại sao là anh?"
Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng không để ý tới cô ta, ngồi vào ghế, sau khi ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng trên mặt Triệu Quốc Tường và Triệu Vân Văn, mới chậm rãi mở miệng: "Gần đây các ngươi rất rãnh rỗi sao?"
"Tôi cho cậu biết biết, xã hội này còn có pháp luật. Nếu thức thời thì nhanh một chút thả chúng ta ra, nếu không, tôi báo cảnh sát bắt cậu!" Triệu Quốc Tường cố gắng trấn định hô lên.
Một câu nói lập tức khiến Triệu Quốc Tường sợ hãi, Triệu Vân Văn ở bên cạnh không hiểu nhìn tình huống đang biến chuyển, không nhịn được hỏi tới: "Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Triệu Quốc Tường không nói lời nào, chỉ giống như cả người bị rút đi hơi sức, bất động ngồi dưới đất.
"Rốt cuộc thì sao, cha mau nói đi!" Triệu Vân Văn không hiểu nhìn Triệu Quốc Tường, cô cứ có cảm giác giống như chuyện này có chút không đúng lắm.
"Sống những ngày yên tĩnh mà các người không muốn, tôi cảm thấy các người hết sức muốn thể nghiệm cuộc sống có ý nghĩa." Chu Duệ Trạch cười nói, sau đó từ từ đứng lên.
Triệu Vân Văn có chút ngẩn người, hoàn toàn cũng không biết Chu Duệ Trạch đang muốn làm gì.
Cô trẻ tuổi trải qua ít chuyện, nhưng Triệu Quốc Tường không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu Chu Duệ Trạch là người mà ông tuyệt đối không thể đắc tội, diễễnđàànlêêquýýđôôn vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Không phải vậy, chúng tôi là nhất thời hồ đồ, tuyệt đối không phải muốn làm cái gì. Là có người, có người để tôi tới tìm cậu, nói cậu có tiền."
Chu Duệ Trạch đứng đó cứ lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Tường ngồi sững trên đất như vậy, tính khí cực tốt hỏi: "Có người tìm ông thì ông sẽ tới, người đó bảo ông đi chết, vậy ông cũng đi sao?"
"Vốn không muốn động tới các người, ai bảo ông nhất định chặn trước họng súng, vậy cũng không còn cách nào rồi." Chu Duệ Trạch xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không thấy người sau lưng kêu thảm thiết.
"Tìm cho Triệu Quốc Tường một chỗ thật tốt, để cho bọn họ nỗ lực trải nghiệm một lần tự lực cánh sinh, luôn làm sâu mọt sống cả đời này cũng không vô dụng." Chu Duệ Trạch phân phó, "Bán nhà của Triệu Quốc Tường, đưa cho Phương Thục Tú, phải xử lý tốt."
"Dạ." Thủ hạ lập tức gật đầu đáp lời, xử lý như thế nào hoàn toàn không cần Chu Duệ Trạch dạy, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong, thế nào xứng đáng đứng bên cạnh Chu Duệ Trạch.
Rất nhanh, mấy ngày sau, căn nhà của Triệu Quốc Tường liền bị bán, sau đó Phương Thục Tú lấy được một khoản bồi thường, dĩ nhiên là khoản bồi thường cho chuyện cha mẹ Hà Quyên gặp chuyện không may nhiều năm trước kia. Làm cho Phương Thục Tú không giải thích được, nhưng luật sư nói một đống điều khoản luật pháp, hoàn toàn làm Phương Thục Tú sắp hôn mê.
Dù sao bà cũng không hiểu, luật sư phải bảo đảm đi bảo đảm lại, mới ký tên, nhận lại khoản tiền kia.
Sau đó lập tức gọi điện thoại cho Hà Quyên, kể lại chuyện đó, Hà Quyên cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ là điều khoản luật pháp đều ở đây, tiền cũng nhận lại, cô vừa cẩn thận hỏi Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch mờ mịt nhìn cô: "Anh cũng vậy, không hiểu mấy điều khoản về luật nhiều, vậy đi, em hỏi cố vấn pháp luật của công ty một chút xem."
Vì vậy Hà Quyên chạy xuống lầu dưới hỏi cố vấn pháp luật của tập đoàn Minh Đạt, cố vấn pháp luật nói thông suốt, Hà Quyên cũng không nhớ nổi, ý tứ đại khái cũng không sai biệt lắm với luật sư đã liên lạc với Phương Thục Tú, lúc này Hà Quyên mới tin.
Luật sư thứ nhất nói thì không chắc chắn lắm, luật sư thứ hai cũng nói như vậy, đó chính là khẳng định.
Xác định khoản tiền kia không có vấn đề, Hà Quyên mới để cho Phương Thục Tú nhận vào.
Vốn Phương Thục Tú muốn Hà Quyên nhận lấy số tiền này, nói gì Hà Quyên cũng không nhận, cô nói bà nuôi mình lâu như vậy, bà vẫn nên cầm khoản tiền kia.
Về phần ngày đó Triệu Vân Văn ra khiêu khích, vẫn là triệt triệt để để biến mất khỏi thế giới của cô, thỉnh thoảng Hà Quyên nhớ tới, còn nói với Chu Duệ Trạch một câu, Chu Duệ Trạch hời hợt nói: "Nhất định là cô ta gặp phải một người hoàn hảo hơn anh rồi, không dễ dàng quyến rũ được anh, nhất định là muốn tìm người dễ dàng quyến rũ hơn."
Hà Quyên suy nghĩ một chút cảm thấy cũng rất có đạo lý, tiếp tục vùi đầu làm việc, đương nhiên cũng không chú ý tới tia kỳ quái lóe lên trong mắt Chu Duệ Trạch.
Thật sự không biết cha con Triệu gia đang ở nước ngoài cuộc sống có tốt hay không?
Gọi Mafia bên kia "Đi làm", cũng không để họ dễ dàng như vậy, hi vọng bọn họ có thể chống đỡ hơn mấy năm.
Thật ra thì anh cũng rất nhân từ, chỉ nói cho "Cố chủ" ở bên kia, thế nào cũng phải để Triệu Quốc Tường và Triệu Vân Văn sống thêm vài chục năm, Hà Quyên được Triệu Quốc Tường nuôi dưỡng bao lâu, bọn họ sẽ phải sống bấy lâu.
Khi dễ bà xã của anh, làm sao có thể chỉ là thiếu nợ thì trả tiền?
Lãi nhiều năm như vậy, anh phải tính tính toán toán kỷ, một xu một hào cũng không thể thiếu.
"Thiếp mời đã chuẩn bị xong, cậu xem một chút như thế nào?" Nhiếp Nghiêu đưa kiểu dáng của thiếp mời cho Chu Duệ Trạch xem, gần đây Chu Duệ Trạch làm Hà Quyên không có việc gì thì xuống dưới công ty chạy qua chạy lại, ngoại trừ là để cho cô càng thêm quen thuộc với nghiệp vụ, chủ yếu là anh có một ít chuyện muốn làm sau lưng cô.
"Cũng không tệ lắm." Chu Duệ Trạch nhìn thiếp mời tinh sảo hài lòng cười, anh muốn chuẩn bị một hôn lễ, muốn bù lại thiếu sót cho hai người.
"Vậy thì đặt theo kiểu này đi, còn rượu thì cậu có yêu cầu đặc biệt gì không?" Nhiếp Nghiêu chỉ là thuận miệng mà hỏi, không đợi Chu Duệ Trạch nói chuyện, liền tự nhiên nói, "Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt."
Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày: "Tôi còn chưa nói gì mà."
"Không cần nói, hôm đó cậu chỉ cần làm chú rể là được." Nhiếp Nghiêu cười nói, "À, cậu đừng quên, còn một chuyện chưa giải quyết đó."
"Cái này đương nhiên tôi biết." Chu Duệ Trạch gật đầu, còn có chuyện của Chu Kỳ Côn còn chưa giải quyết, cho là bọn họ làm xong những chuyện nhỏ này mà có thể không sao sao?
"Thật ra thì, cậu không cảm thấy chỉ cần nói thẳng chuyện của bọn họ cho chị dâu biết là được rồi sao, còn mời luật sư ra, chỉ thêm phiền toái?" Nhiếp Nghiêu tùy ý nói, "Không phải cậu luôn nói, giữa vợ chồng không cần phải giấu giếm sao?"
Lời Nhiếp Nghiêu vừa mới dứt, liền phát hiện Chu Duệ Trạch đang dùng một loại ánh mắt ngày tận thế nhìn anh, nhìn anh như vậy, toàn thân liền nổi da gà: "Cậu đổi ánh mắt khác được không?"
"Người anh em, nghe theo lời khuyên của tôi, tìm một cô gái rồi kết hôn đi." Ánh mắt ấy của Chu Duệ Trạch giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cút! Cách xa tôi một chút!" Nhiếp Nghiêu trực tiếp lật người, nhảy từ trên ghế xuống, tạo một khoảng cách xa với Chu Duệ Trạch.
Kể từ sau khi cậu ta cưới vợ, càng ngày càng không bình thường.
"Có chuyện không thể giấu giếm, nhưng loại chuyện như vậy cũng không cần công khai." Chu Duệ Trạch than nhẹ một tiếng, thu hồi nét mặt cười đùa, có tiếng cũng có miếng nói, "Nếu để cho Quyên Tử hoặc là dì nhỏ biết chuyện Triệu Quốc Tường đã làm, bọn họ sẽ rất đau lòng."
"Dì nhỏ sẽ áy náy, bởi vì bà lấy tìm nhầm người mới có thể để Quyên Tử bị khổ sở nhiều năm như vậy. Nếu như Quyên Tử biết, nhất định sẽ cảm thấy cô ấy làm liên lụy dì nhỏ, để dì ấy phải gả cho một người xấu xa." Giọng nói của Chu Duệ Trạch dừng một chút lại nói, "Hai người bọn họ đều là người tốt, vì quá yêu mà suy tính cho người khác, cho nên cái loại bầu không khí không lành mạnh đó cũng không để cho bọn họ tiếp xúc."
Về phần chuyện còn lại, anh sẽ xử lý tốt.
Đột nhiên một ngày nào đó, Chu Duệ Trạch nói với Hà Quyên, anh muốn đi công tác.
"Đi công tác?" Hà Quyên kỳ quái nhìn Chu Duệ Trạch, "Công ty có vấn đề gì sao?"
"Có một khác hàng cũ trước kia, anh muốn nói chuyện một chút với ông ta." Chu Duệ Trạch nói rất mịt mờ, nhưng Hà Quyên đã hiểu là ý gì.
Chu Duệ Trạch có rất nhiều chuyện không thể đem ra ngoài ánh sáng, Hà Quyên chỉ gật đầu, không yên lòng dặn dò: "Tự mình phải cẩn thận, làm xong, phải gọi điện thoại cho em."
"Được, anh biết rồi." Chu Duệ Trạch gật đầu cười.
Ngày đó về nhà, Hà Quyên sớm chuẩn bị đồ đạc cho Chu Duệ Trạch, sáng sớm hôm sau tiễn anh đi. Vốn muốn đưa Chu Duệ Trạch đến sân bay, anh ngăn cản, không để cô đưa mới thôi.
Chu Duệ Trạch đi công tác, Hà Quyên vẫn như đi làm như bình thường, chỉ là công việc cũng ít, thường nhìn chằm chằm điện thoại di động mà ngẩn người, luôn sợ bỏ lỡ tin nhắn hoặc là điện thoại của anh.
Tận đến giờ phút này, Hà Quyên mới chính thức hiểu, cô giống như đã thật sự không thể rời khỏi người kia.
Vuốt điện thoại di động, Hà Quyên lộ ra nụ cười ngọt ngào, thì ra hôn nhân và tình yêu có thể tốt đẹp như vậy, không khổ sở giống như quá khứ.
Chu Duệ Trạch thật sự đi công tác, đi thảo luận.
Chuyện này vẫn luôn phải nói chuyện một chút, nếu không anh sẽ không yên lòng.
"Chu tiên sinh thật là quá khách khí, loại chuyện nhỏ này còn cố ý chạy tới một chuyến làm cái gì?" Bên trong phòng, Giang tiên sinh khách sáo mà cười cười, "Người Tiếu gia vốn cũng là đối thủ của tôi, muốn hợp tác, một cú điện thoại là xong."
"Có một số chuyện vẫn là cùng nhau gặp mặt sẽ nói dễ hơn." Trên mặt Chu Duệ Trạch cũng là đang cười, chỉ là cái loại nụ cười đó mang theo một loại lạnh lùng xa cách, như vậy mà nói, ở trong nghề sẽ cho người ta cảm giác không quá thoải mái.
Nhưng Giang tiên sinh biết Chu Duệ Trạch là ai, làm sao có thể sẽ so đo chứ?
Chu Duệ Trạch luôn luôn là ông chủ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ tự mình tới đây nói chuyện cùng ông, đây là có bao nhiêu nể mặt chứ?
Còn muốn bắt bẻ thái độ của Chu Duệ Trạch sao?
Trừ phi đầu óc của ông bị lừa đá rồi.
"Có cần chuyện gì cứ việc nói, tôi chỉ là không hy vọng công ty Tiếu gia còn tồn tại." Chu Duệ Trạch tỏ rõ lập trường.
Giang tiên sinh lập tức hiểu rõ, Chu Duệ Trạch ra tay, không cần ích lợi.
Công ty Tiếu gia có thể hoàn toàn nhập vào dưới trướng ông, một phần Chu Duệ Trạch cũng không cần, còn vô điều kiện cung cấp trợ giúp cho ông.
"Chu tiên sinh, thứ cho tôi lắm lời, cậu làm như vậy là bởi vì. . . . . ."
Cái bánh bao lớn này quả thật rất tốt, nhưng mà, từ trên trời rơi xuống ông có ăn hay không là một vấn đề.
Chu Duệ Trạch đương nhiên sẽ không hãm hại, bởi vì Chu Duệ Trạch khinh thường mấy thủ đoạn chơi sau lưng này, chơi cũng phải chơi trước mặt.
Điểm này đã nói lên thực lực của Chu Duệ Trạch có bao nhiêu mạnh mẽ.
Thấy người chướng mắt lập tức giải quyết, chính là nói cho người đời biết, là do anh làm đó, thì thế nào?
Thấy khó chịu à?
Khó chịu thì cũng chỉ có thể nhìn.
Một người phách lối thành cái bộ dáng này, thật sự là làm cho người ta hâm mộ lại ghen tỵ.
Thử hỏi người đàn ông nào lại không muốn trở thành một người quyền lực như vậy chứ?
"Tiếu gia đã đắc tội với tôi, muốn chia rẽ tôi với vợ tôi, Giang tiên sinh cảm thấy tôi làm như vậy là quá đáng sao?" Chu Duệ Trạch cũng không kiêng dè, trực tiếp nói ra ngoài.
Giang tiên sinh vừa nghe xong, trong lòng đột nhiên cả kinh, không ngờ Chu Duệ Trạch thế nhưng đã kết hôn rồi.
"Chúc mừng chúc mừng, thật không biết Chu tiên sinh đã kết hôn rồi, cũng không thể đến uống một ly rượu mừng." Giang tiên sinh vội vàng khách sáo nói.
"Giang tiên sinh khách khí rồi." Chu Duệ Trạch lấy ra một tờ thiếp mời, đưa tới trước mặt Giang tiên sinh, "Đến lúc đó mong rằng ông sẽ đến."
"Nhất định Giang mỗ tôi sẽ đến." Giang tiên sinh thật sự là thụ sủng nhược kinh, thế nhưng khiến Chu Duệ Trạch tự mình đến đưa thiếp mời cho ông, chuyện này, chuyện này. . . . . . Cũng quá kinh khủng phải không?
Không phải ông nghĩ nhiều, nhưng thật sự là chuyện không hợp với lẽ thường.
Giúp đỡ cậu ta đối phó với công ty Tiếu gia, bây giờ lại được cậu ta tự mình đưa thiếp mời. . . . . .
Giang tiên sinh còn không có tự đại đến nổi cho là mình có thể có thân phận gì khiến Chu Duệ Trạch lại cho ông mặt mũi lớn như vậy, phải biết rằng Chu Duệ Trạch hoàn toàn là một người điên, cho tới bây giờ cũng không nể mặt ai bao giờ, muốn làm gì thì làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hôm nay đây là thế nào?
Ông không thể không cẩn thận.
"Nghe nói, Giang tiên sinh buôn bán đá quý cũng không tệ." Chu Duệ Trạch đột nhiên đổi đề tài, khiến trong lòng Giang tiên sinh lập tức cảnh giác, quả nhiên, vẫn có vấn đề.
"Đúng vậy. Chỉ là ở nước ngoài có một ít mỏ khoáng sản, thử thăm dò mà thôi." Giang tiên sinh khiêm tốn nói.
"Giang tiên sinh thật là quá khiêm nhường." Chu Duệ Trạch cười nói, "Những mỏ khoáng sản kia thế nhưng rất có tiền đồ, lôi kéo không ít nhà cung cấp, hàng tiêu thụ đều là thị trường cao cấp, sản phẩm đều là cao cấp trong cao cấp, độc nhất vô nhị. . . . . . Rất có tầm phát triển."
Chu Duệ Trạch khen ngợi, khiến Giang tiên sinh không biết trả lời thế nào.
Ông bây giờ hoàn toàn không rõ Chu Duệ Trạch có ý gì.
"Nghe nói gần đây Giang tiên sinh tìm được một người bạn giường thật không tệ." Chu Duệ Trạch cũng không vòng vo trực tiếp nói.
Bị Chu Duệ Trạch cười như không cười liếc mắt nhìn như vậy, trong lòng Giang tiên sinh cả kinh, đã mơ hồ đoán được có phải là vấn đề bạn giường hay không.
"Chu tiên sinh, ý của cậu là. . . . . ." Giang tiên sinh thận trọng hỏi.
"Dùng sự nghiệp Tiếu gia còn có tình hữu nghĩ của Chu Duệ Trạch tôi để đổi lấy một bạn giường của Giang tiên sinh, không biết ý của Giang tiên sinh như thế nào?" Chu Duệ Trạch trầm giọng hỏi, cái loại khí thế nghiêm túc đó đã bức bách Giang tiên sinh, làm tim ông đập loạn.
Giang tiên sinh lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, đương nhiên không phải là cho không , bên nào nặng bên nào nhẹ ông hiểu rõ ràng: "Chu tiên sinh đã xem trọng, chỉ là một bạn giường mà thôi, thật không đáng giá để Chu tiên sinh phải như vậy. . . . . ."
"Không. . . . . ." Đôi mắt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, tàn nhẫn nói một câu nói, "Còn cần Giang tiên sinh nữa. . . . . ."
Giang tiên sinh nghe xong, ánh mắt lóe lên hạ xuống, gật đầu đồng ý.
Buổi tối hôm đó, Thịnh Nhạc Dục vừa vào đến phòng, liền phát hiện không khí có chút không đúng lắm, trong lòng căng thẳng, sờ tới chốt mở, mở đèn lên.
Trên giường, Giang tiên sinh đã thay xong áo ngủ đang ngồi ở bên giường, bưng một ly rượu đỏ đang nhìn anh.
"Giang, Giang tiên sinh. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục nặng nề nuốt nước miếng một cái, căng thẳn gọi.
Giang tiên sinh ngẩng đầu nhìn anh một cái, tùy ý hỏi một câu: "Đã làm gì?"
"Không có, không có làm gì cả, chỉ tùy tiện đi ra ngoài một chút." Thịnh Nhạc Dục đứng bên cửa, không có phân phó của Giang tiên sinh, động cũng không dám động.
"Lần này nhập một lô bảo thạch rất tốt, tôi muốn tìm người thiết kế thật giỏi, cậu nói xem nên tìm ai mới tốt đây?" Giang tiên sinh uống một ngụm rượu, như có điều suy nghĩ nhìn Thịnh Nhạc Dục, nhạy bén bắt được hưng phấn chợt lóe lên trong mắt Thịnh Nhạc Dục.
"Tới đây." Giang tiên sinh thuận miệng gọi.
Thịnh Nhạc Dục kích động mới vừa nhấc chân lên, chỉ thấy Giang tiên sinh bịch một cái cởi áo ngủ bỏ lên bàn.
Thịnh Nhạc Dục giống như bị đông cứng, thân thể run lên, vội vàng đứng lại, không biết làm sao nhìn Giang tiên sinh.
"Thế nào? Quên quy tắc, nên nhớ mình cần phải làm gì?" Giang tiên sinh cười lạnh.
Thịnh Nhạc Dục giống như bị người hung hăng tát một bạt tai, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám làm trái lời Giang tiên sinh, ngón tay run rẩy sờ lên nút áo của mình, cởi ra từng cái từng cái, hoàn toàn bày ra cơ thể của mình ở trước mặt Giang tiên sinh.
Vẫn không thể tránh né, cứ hoàn toàn trần truồng mặc cho Giang tiên sinh nhìn như vậy, cảm nhận được ánh mắt nóng rát đang quét nhìn, lại làm thân thể của anh hơi phát run.
Rốt cuộc nhìn đủ rồi, Giang tiên sinh cười gật đầu: "Đến đây đi."
Sau khi Thịnh Nhạc Dục nghe xong, hai đầu gối lập tức quỳ xuống đất bò qua, nhẹ nhàng kéo áo ngủ của Giang tiên sinh ra, ra sức hầu hạ.
Giang tiên sinh hơi nhắm hai mắt lại, thuận miệng ra lệnh: "Trước mặt. . . . . . Ừ. . . . . . Sâu một chút. . . . . ."
Hưởng thụ hầu hạ của Thịnh Nhạc Dục, Giang tiên sinh vẫn có chút luyến tiếc, thật vất vả mới tìm được đồ tốt, chỉ là, so với lợi ích lớn như vậy, người này về sau tìm lại cũng được.
Nhìn Thịnh Nhạc Dục đang ra sức ở trên người mình, trong mắt Giang tiên sinh không có một chút tình cảm.
Ban đầu Thịnh Nhạc Dục tìm tới ông chính là muốn làm thiết kế đá quý cho công ty ông, ông cho cậu ta cơ hội, nhưng . . . . . .
Nói thật, Thịnh Nhạc Dục là người có một chút tài hoa, đáng tiếc, so với người có tài như cậu ta ông có cả khối người, lại nói, danh tiếng của cậu ta trong nghề đã sớm mất rồi.
Khi đó vốn là ông không để ý, chỉ là một bạn giường mà thôi, danh tiếng xấu cũng không có quan hệ gì với ông. Nhưng xế chiều hôm nay nghe Chu Duệ Trạch nói, mới biết Thịnh Nhạc Dục đã đắc tội với ai.
Thấy bản lãnh kia của cậu ta không ra hồn, trái lại bản lãnh đắc tội với người khác lại rất lớn, vậy mà đi đắc tội với Chu Duệ Trạch.
Ông cũng không thể vì Thịnh Nhạc Dục mà đi đắc tội với Chu Duệ Trạch được, huống chi Chu Duệ Trạch mang đến cho ông lợi ích quá lớn, chỉ một công ty Tiếu gia đã làm cho ông không trả hết ân tình với Chu Duệ Trạch, huống chi, còn được sự giúp đỡ của Chu Duệ Trạch, ngày sau ông có thể nói với bên ngoài, ông là bạn của Chu Duệ Trạch.
Như vậy, làm buôn bán gì không phải cũng thuận bườm xuôi gió sao?
Người khác nể mặt mũi của Chu Duệ Trạch cũng sẽ rất dễ dàng cho ông.
Về phần Thịnh Nhạc Dục, cũng chỉ là một cuộc giao dịch giữa bọn họ mà thôi, Thịnh Nhạc Dục bán mình, ông cũng cho Thịnh Nhạc Dục cơ hội.
Không có cách nào, Thịnh Nhạc Dục thiết kế trang sức có chút tài ba, đáng tiếc, khó thành người có năng lực lớn.
Sau hai lần phát tiết ở trên người của Thịnh Nhạc Dục, cũng không quản Thịnh Nhạc Dục đang mệt mỏi nằm ở trên giường, Giang tiên sinh đứng dậy từ từ mặc quần áo vào.
Lúc ông mặc quần áo tử tế, cửa phòng vừa mở, đột nhiên tiến vào ba người đàn ông thô kệt, mỗi một người đều chỉ bọc một chiếc khăn tắm, trận thế như vậy, làm Thịnh Nhạc Dục đang nằm trên giường mệt đến chết liền tỉnh táo lại.
"Giang tiên sinh. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục lập tức bối rối, chỉ có thể luống cuống kêu Giang tiên sinh, đây là chuyện gì xảy ra?
"Thịnh Nhạc Dục, cậu đã làm chuyện gì, tự cậu biết, thiếu nợ sớm muộn gì cũng phải trả." Giang tiên sinh nói xong, đầu cũng không quay lại trực tiếp đi ra ngoài.
Thịnh Nhạc Dục vụt một cái liền từ trên giường đứng lên, một giây kế tiếp lại bị ba người đàn ông kia đè ép trở lại: "Cút. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Bên trong căn phòng cửa bị đóng chặt truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng khổ sở kéo dài, cứ mãi như vậy cho đến trời sáng.
Lúc cửa phòng mở ra lần nữa, sắc mặt ba người đàn ông rất tốt, mùi là lạ trong phòng sớm đã bị quạt gió thổi đi.
Chu Duệ Trạch thong thả từ từ bước vào, y phục trên người chỉnh tề cùng Thịnh Nhạc Dục khắp người nhếch nhác nằm trên giường tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
"Đã làm cho đầu óc cậu ta vô cùng tỉnh táo rồi ông chủ." Một người đàn ông trong đó cung kính nói.
Chu Duệ Trạch hài lòng gật đầu, anh chính là muốn để Thịnh Nhạc Dục thể nghiệm thật tốt, nếu như ở trên đường ngất đi thì còn ý nghĩa gì nữa?
Hai người đàn ông đi qua xách Thịnh Nhạc Dục lên, mạnh bạo quăng xuống đất.
Trong thoáng chốc Thịnh Nhạc Dục nghe được giọng nói giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi, đợi đến khi bị ném trên mặt đất, nhìn thấy giày da không dính một hạt bụi ở trước mặt mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, anh muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc là ai lại hành hạ anh thành cái dạng này.
Từ từ ngẩng đầu, thấy được gương mặt quen thuộc lại lạnh lẽo, con ngươi của Thịnh Nhạc Dục co rúc kịch liệt, đôi môi sưng đỏ giật giật, cũng không nói ra được nửa chữ, chỉ có thể nói ra một vài chữ không có ý nghĩa gì, "A, a. . . . . .".
Chu Duệ Trạch ngồi trên ghế, trên cao nhìn xuống khinh miệt hỏi: "Nhìn thấy tôi bất ngờ lắm sao?"
Tối hôm qua la hét không ngừng, cổ họng khô khan không thốt nên lời, trừ tiếng thét không ngừng, còn bị nghiền ép, bây giờ rất đau rát.
Người đàn ông bên cạnh lập tức nhanh lẹ cho Thịnh Nhạc Dục uống một cốc nước, để anh thấm giọng dễ nói chuyện.
Ừng ực ừng ực một cốc nước bị đổ vào, cuối cùng Thịnh Nhạc Dục cũng có thể phát ra chút âm thanh, chỉ là rất lâu không nói, giọng nói phát ra khàn khàn rất khó nghe.
"Là cậu. . . . . ."
Anh nhận ra, người này là chồng của Hà Quyên, tên là Chu Duệ Trạch gì đó.
"Đương nhiên là tôi." Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn Thịnh Nhạc Dục toàn thân nhếch nhác, "Thế nào, không nghĩ tới sao?"
"Lúc trước cậu ngầm đồng ý để Tả Phỉ Bạch đối phó với với Hà Quyên như vậy, làm sao lại không nghĩ tới kết cục này?" Chu Duệ Trạch chất vấn Thịnh Nhạc Dục, rõ ràng một chút tức giận cũng không có, lại cố tình khiến những người có mặt ở đây cảm thấy một trận lạnh lẽo, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, tận lực cách xa Chu Duệ Trạch.
"Tôi không biết. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục gấp gáp biện bạch cho mình, cho đến bây giờ anh còn có thể không rõ sao?
Chu Duệ Trạch này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là quản lý phụ tá như vậy.
"Cậu không biết sao? Cậu không biết Tả Phỉ Bạch là người như thế nào sao? Cậu không nghĩ tới cô ta sẽ đối phó với Hà Quyên thế nào sao?" Chu Duệ Trạch cười lạnh hỏi, "Tôi thế nhưng nhớ rõ lúc Tả Phỉ Bạch gọi điện thoại cho cậu, Hà Quyên cũng có ở đó, một chút động tĩnh cậu cũng không nghe được sao?"
Những chuyện này, thủ hạ của anh đều điều tra tìm hiểu rõ tất cả, anh cũng không tin Thịnh Nhạc Dục không biết.
Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn biết, hơn nữa cũng biết Hà Quyên sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh đã muốn làm cho Hà Quyên ly hôn, nếu như Tả Phỉ Bạch làm ra những chuyện như vậy, một người đàn ông bình thường tuyệt đối sẽ ly hôn với Hà Quyên, nhưng mà Thịnh Nhạc Dục tuyệt đối cũng sẽ không tiếp nhận Hà Quyên.
Anh làm tất cả bất quá chính là không cam lòng, không nhìn nổi người mình vứt bỏ được hạnh phúc.
Ở trong suy nghĩ của Thịnh Nhạc Dục, Hà Quyên phải nên ngốc nghếch chờ đợi anh, như vậy anh mới thoải mái!
Đối với loại đàn ông như Thịnh Nhạc Dục, Chu Duệ Trạch hết sức hiểu rõ, cho nên, anh mới từng bước từng bước sắp đặt.
"Cậu vu khống tôi." Thịnh Nhạc Dục phản bát tố cáo.
Chỉ tiếc, nơi này không có ai là thẩm phán, mà thẩm phán duy nhất cũng là kẻ địch của Thịnh Nhạc Dục.
"Thịnh Nhạc Dục, cậu không phải muốn thấy Hà Quyên không hạnh phúc sao? Bây giờ tôi liền nói cho cậu biết, cậu mới chính là nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời của cô ấy, rời khỏi cậu, ngày ngày trôi qua cô ấy đều rất hạnh phúc." Chu Duệ Trạch cười lạnh, nhìn bộ dáng thê thảm của Thịnh Nhạc Dục, trong lòng anh liền sảng khoái.
Trước kia vô luận kiếm bao nhiêu tiền, người ngoài nhìn thấy thành tựu của anh không thể tưởng tượng nổi như thế nào, cũng không vui vẻ như bây giờ.
"Nếu Hà Quyên biết cậu là người như vậy, cô ấy cũng sẽ không ở chung với cậu nữa!" Thịnh Nhạc Dục ác độc nguyền rủa, anh hận không thế xé nát nụ cười hả hê trên mặt của Chu Duệ Trạch.
Đáng tiếc, anh bị dày vò một buổi tối, toàn thân mệt rã rời, cử động một cái cũng vất vả.
"Yên tâm, cả đời này Quyên Tử cũng sẽ không biết, người xấu xa như cậu, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ấy, tôi mới là người ở bên cô ấy cả đời." Chu Duệ Trạch nói xong hết sức tự tin.
Anh quả thật có tư cách để tự tin.
Thịnh Nhạc Dục giận dữ nhìn Chu Duệ Trạch chằm chằm, không tiếng động nguyền rủa.
Bây giờ anh đã biết rõ rồi, nhất định là cậu ta, nhất định là Chu Duệ Trạch.
Phía sau những loạt xui xẻo này đều là Chu Duệ Trạch gây ra.
"Là cậu. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục chỉ phẫn hận nghiến ra hai chữ, trong mắt cũng sắp phun ra lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng vào lúc này Chu Duệ Trạch đã sớm chết không toàn thây rồi.
Chỉ là hai chữ, Chu Duệ Trạch cũng biết Thịnh Nhạc Dục nói cái gì, gật đầu hào phóng thừa nhận: "Không sai, chính là tôi."
Lúc anh nhận được tin tức cũng một phen kinh ngạc, thế nhưng Giang tiên sinh lại dùng phương pháp như vậy.
"Tôi không muốn cậu có mặt trong nghề này, thì khẳng định ông ta liền ra tay." Chu Duệ Trạch cười nói, chỉ là nụ cười đó hoàn toàn cũng không được gọi là cười, bảy phần lãnh khốc, ba phần châm chọc, khiến trong lòng Thịnh Nhạc Dục không ngừng phát run.
Chu Duệ Trạch trở lại chỗ ở, trực tiếp gọi điện thoại cho Nhiếp Nghiêu, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện tiến hành như thế nào rồi?"
"Bọn họ đã biết tài sản bị đống băng rồi, đang rất giận dữ." Nhiếp Nghiêu báo cáo tình huống bên này cho Chu Duệ Trạch.
"Ừ, phải chặt đứt hết đường lui của bọn họ." Chu Duệ Trạch nói, "Không cần tiếc tiền, dù sao cũng là cha mẹ tôi nên phải hào phóng một chút."
"Yên tâm, tôi sẽ thu xếp gọn gàng." Nhiếp Nghiêu cười nói, "Bên này cũng chuẩn bị xong, ngày kia cậu trở về sao?"
"Không, tôi trở về trước một ngày, sẽ đi gặp cha mẹ tôi." Chu Duệ Trạch buông lỏng nói.
"Chuyện người kia bên rất thuận lợi sao?" Nhiếp Nghiêu khẳng định hỏi, nghe ý tứ của Chu Duệ Trạch chính là thật vui vẻ.
"Vô cùng thuận lợi." Chu Duệ Trạch cảm thán, "Giải quyết tất cả bọn họ xong, cuộc sống của tôi và Quyên Tử sẽ không còn người nào quấy rầy nữa."
"Cậu đừng quên một chuyện." Nhiếp Nghiêu ở trong điện thoại nhắc nhở Chu Duệ Trạch.
"Hả? Chuyện gì?" Chu Duệ Trạch không hiểu hỏi.
Lời vừa mới dứt, lập tức nghe được đầu bên kia điện thoại Nhiếp Nghiêu tức giận thở mạnh, vừa nghe chính là sắp bộc phát.
Tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, đương nhiên cũng sẽ không cố ý đi chọc tức Nhiếp Nghiêu, vội vàng cười nói: "Biết rồi, biết rồi, cậu được nghỉ phép, toàn bộ tôi đều nhớ."
"Coi như cậu thức thời." Nhiếp Nghiêu hài lòng nói.
Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, hài lòng đi tắm rửa nghỉ ngơi, quét sạch toàn bộ chướng ngại, ngày sau anh và Hà Quyên có thể thư thái.
Lúc Chu Duệ Trạch ngồi máy bay trở lại, cũng không gọi điện thoại cho Hà Quyên, mà trực tiếp đi đến một nơi.
Xe chạy giữa rừng núi, không khí trong lành xông vào mặt, hoàn toàn khác xa với thành thị, thậm chí còn có thể thấy chim nhỏ bay qua, làm cho thần kinh người ta căng thẳn cũng từ từ tỉnh táo lại.
Sau khi quẹo mấy khúc cua trong rừng, xe Chu Duệ Trạch chạy vào một nơi có kiến trúc rộng lớn, ngừng lại.
Đã có người ở trong sân chờ Chu Duệ Trạch, vừa thấy anh xuống xe lập tức đón: "Chu tiên sinh, mời đi bên này."
Chu Duệ Trạch khẽ vuốt cằm, đi theo người đó vào trong.
Tầng lầu ở đây cũng không cao, cao nhất thì chỉ ba tầng, nhưng toàn bộ đất đai cực kỳ rộng lớn.
Đi vào bên trong, cho dù chỉ cao ba tầng nhưng bên trong cũng trang bị thang máy, lên xuống dễ dàng, sẽ không phải đi lên đi xuống mệt nhọc.
Người dẫn đường dẫn Chu Duệ Trạch đến trước cửa một căn phòng mới cung kính lui xuống.
Chu Duệ Trạch trực tiếp mở cửa phòng đi vào.
Đây là một căn phòng rất lớn, bên trong có thư phòng, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp. Bố trí bên trong các gian phòng hết sức hài hòa, đồ vật ở bên trong đều đầy đủ mọi thứ.
Chu Duệ Trạch đi vào cũng không trực tiếp tìm người, mà chỉ thong thả ngồi ở trên ghế sa lon, chờ.
Chờ chưa quá hai phút, cửa phòng ngủ đã được mở, một người tức giận đùng đùng xông tới, giơ tay lên đánh.
Tay Chu Duệ Trạch vừa nhấc lên, lập tức chống đỡ, mặt lạnh hỏi: "Các người muốn ra đường cái ngủ sao?"
"Tôi chính là ngủ ngoài đường cũng sẽ không cầu xin cậu!" Chu Kỳ Côn tức giận rống to.
"Nếu có khí phách như vậy, tôi lập tức phái người tiễn các người đi ra ngoài." Chu Duệ Trạch hừ lạnh một tiếng, làm bộ sắp đứng lên.
"Ôi chao, hai cha con từ đâu tới cuối đều tức giận như vậy, bớt giận bớt giận, có lời gì từ từ nói." Đổng Nhu Bình vội vàng ngăn cản Chu Duệ Trạch, cũng khuyên Chu Kỳ Côn dừng lại.
Bây giờ bà tin Chu Duệ Trạch tuyệt đối nói được là làm được, nó thật có thể tàn nhẫn đuổi bọn họ ra.
Cả đời này bà cũng quen sung sướng rồi, trước kia Chu Kỳ Côn buôn bán thất bại, bà không bao giờ dám trở về giống trước kia nữa.
"Tôi không có gì đáng nói với cậu ta, tôi không có con trai như vậy." Chu Kỳ Côn ngồi xuống hừ lạnh một tiếng, mặt đen thui, không nhìn tới Chu Duệ Trạch.
"Tôi cũng vậy, rất hi vọng chúng ta không có cái loại quan hệ máu mủ." Đây là chuyện Chu Duệ Trạch có cầu cũng không được.
"Duệ Trạch, con đưa chúng ta đến chỗ này là có ý gì?" Đổng Nhu Bình ôn nhu hỏi, "Chúng ta ở chỗ ở trước kia tốt hơn."
"Nơi đó không thích hợp cho người lớn tuổi, nơi này rất tốt, thiết bị không tệ, ăn cũng có, nhân viên chăm sóc ở đây cũng có." Chu Duệ Trạch kể ra đủ loại, "Các người sinh tôi ra...tôi đương nhiên muốn bảo đảm nửa đời sau của các người không lo cơm áo, yên tâm đi. Tiền tiêu hàng năm tôi đều chuyển đến cho các người, không cần lo lắng tiền bạc."
"Cái gì, cậu định để chúng ta ở đây sao?" Chu Kỳ Côn lớn tiếng phản bác.
"Không ở chỗ này thì có thể cút ra ngoài!" Chu Duệ Trạch không chút khách khí nói.
"Đưa tiền của tôi đây, tôi lập tức đi." Chu Kỳ Côn cũng đối mặt với Chu Duệ Trạch.
"Tiền của ông? Tiền gì? Nhiều năm như vậy vẫn là tôi nuôi các người...ông ăn mặc tiêu sài, tất cả đều là tôi chu cấp. Quanh năm suốt tháng ông đã tiêu bao nhiêu tiền rồi? Tiền của ông? Ông có tiền gì sao? Kể từ sau khi ông đầu tư thất bại, có tiền sao?" Chu Duệ Trạch hừ lạnh.
Tự cho là cha mẹ anh thì có thể được voi đòi tiên sao?
"Được rồi, được rồi, cha con hai người đều chung một tính tình, có thể không ầm ỹ nữa được không?" Đổng Nhu Bình vội vàng khuyên can, nếu cứ cãi nhau như vậy nữa thì cũng không nói được gì nữa.
Chu Kỳ Côn hừ lạnh một tiếng, im miệng không nói.
"Duệ Trạch, ở đây tốt thì tốt thật, nhưng nếu mẹ muốn đi ra ngoài mua đồ, trong tay không có tiền thì không được.... Con lấy lại tất cả thẻ của chúng ta, là muốn giam lỏng chúng ta sao?" Đổng Nhu Bình nói chuyện vẫn là rất uyển chuyển, biến đổi cách lấy tiền từ Chu Duệ Trạch.
"Đi ra ngoài?" Chu Duệ Trạch buồn cười hỏi, "Các người còn muốn đi ra ngoài để làm cái gì nữa? Chỗ này có ăn có uống, cái gì cũng có, các người còn phải đi ra ngoài để làm gì?"
Đổng Nhu Bình vừa nghe lời này của Chu Duệ Trạch, sắc mặt liền thay đổi trắng trắng xanh xanh: "Con...ý con là. . . . . ."
"Không phải đã nói cho các người biết rồi sao? Tiền tôi đều chuyển đến, bắt đầu từ bây giờ, mãi cho đến chết, các người cũng sẽ ở chỗ này. Về phần hậu sự, cũng đã thu xếp người ở chỗ này thỏa đáng." Chu Duệ Trạch cười nói, "Các người là cha mẹ của tôi, yên tâm, tôi sẽ để các ngươi trải qua tuổi già thật thong thả."
"Chỗ này cũng là chỗ của các người, sẽ không có người nào tới quấy rầy, có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần nhấn chuông, lập tức có người tới phục vụ cho các người. Cuộc sống há mồm là có cơm ăn, không phải là các người muốn hướng tới sao?"
"Cậu cho rằng chỉ có ăn uống là được sao? Tôi cũng không được giao thiệp với bạn bè sao?" Chu Kỳ Côn chất vấn.
"Bạn bè?" Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn Chu Kỳ Côn, "Ông có bạn bè nào muốn liên lạc?"
"Trước kia tôi là làm ăn, cũng là bạn bè, chúng ta. . . . . ." Chu Kỳ Côn nói tới một nửa, liền bị Chu Duệ Trạch cắt đứt, "Ông muốn liên lạc với bạn bè ông, cũng phải xem xem bọn họ có muốn liên lạc với ông hay không."
Chu Duệ Trạch lấy ra một chiếc điện thoại mới, ném cho Chu Kỳ Côn: "Bây giờ ông thử gọi diện thoại cho bạn bè của ông, xem bọn họ có muốn qua lại với ông hay không."
Chu Kỳ Côn lập tức cầm điện thoại lên nhấn phím, điện thoại được kết nối: "Lão Vương. . . . . . Này, A lô. . . . . ."
Mới vừa hô lên, bên kia vừa nghe là ai, lạch cạch một cái thì cúp máy.
Chu Kỳ Côn không tin tiếp tục gọi, gọi một hồi, thế nhưng không có người nào nói chuyện với ông, chỉ cần vừa nghe đến giọng nói của ông, lập tức cúp máy.
Chu Kỳ Côn lập tức hiểu được, chính là Chu Duệ Trạch giở trò quỷ, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch hừ lạnh: "Cậu cho rằng tất cả mọi người sẽ khuất phục dưới thế lực của cậu sao sao? Lão Tiếu cũng sẽ không như vậy."
Nghe được lời nói của Chu Kỳ Côn, Chu Duệ Trạch tùy ý cười cười, nhìn Chu Kỳ Côn tràn đầy tự tin nhấn số điện thoại: "A lô, lão Tiếu, là tôi. . . . . ."
Ngược lại bên đầu điện thoại kia lại nói chuyện, chỉ là, cũng không phải lời mà Chu Kỳ Côn hy vọng: "Chu lão tiên sinh, là chúng tôi sai lầm rồi, không nên nghĩ tới chuyện trèo lên người con trai của ông. Bây giờ công ty của tôi đã không còn nữa, ông có thể để cho chúng tôi yên tĩnh có được không? Coi như tôi van ông, không cần quấy rầy chúng tôi nữa."
Nói xong, hoàn toàn cũng không cho Chu kỳ Côn cơ hội nói chuyện, dứt khoát cúp điện thoại.
Chu Kỳ Côn liền lập tức hiểu rõ, giận dữ hỏi Chu Duệ Trạch: "Cậu đã làm gì bọn họ? Công ty Tiếu gia đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiếu Lị Manh nói cho các người biết chuyện của dì nhỏ của vợ tôi, chẳng lẽ không nên trả giá một chút sao? Nếu bọn họ thích tiền như vậy, vậy thì không cần công ty này nữa, tay làm hàm nhai đi kiếm tiền, cũng sẽ không còn nhiều tâm tư đi suy nghĩ chuyện của người khác như vậy nữa, không phải sao?" Chu Duệ Trạch không để ý lắm nói.
"Cậu...Cậu. . . . . ." Chu Kỳ Côn chỉ vào Chu Duệ Trạch không biết nói gì.
Ông không nghĩ tới Chu Duệ Trạch làm việc sẽ tàn khốc như vậy, hoàn toàn đánh vào nhược điểm của người khác, không lưu lại một con đường sống.
"Làm sao cậu có thể như vậy?" Sau nữa ngày Chu Kỳ Côn chỉ có thể nói một câu như vậy.
"Vì sao tôi không thể như vậy?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi ngược lại.
"Cậu quá coi trời bằng vung, nếu cho cậu một con dao có phải cậu sẽ giết người luôn phải không?" Chu Kỳ Côn hoàn toàn tức giận mới nói ra một câu như vậy.
"Giết người, không cần dao cũng có thể." Chu Duệ Trạch từ từ nâng khóe môi lên, sát khí trong mắt nhanh chóng ngưng tụ, thấy như vậy lòng Chu Kỳ Côn liền run sợ, "Ông cho rằng người chết trên tay tôi ít lắm sao?"
Chu Kỳ Côn ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nhận ra được con trai của mình, ngây ngốc nhìn Chu Duệ Trạch đứng dậy, từ từ đến gần, lấy điện thoại từ trong tay của ông, nhìn về phía ông từ từ nói: "Ở chỗ này sống cho tốt, nếu như không thích, có thể đi lên lầu trên mà nhảy xuống. Nhớ, tốt nhất đầu nên hướng xuống, bằng không sẽ không chết dễ dàng, mà còn bị giày vò."
Lời nói ác độc như vậy, từ trong miệng Chu Duệ Trạch nói ra, thế nhưng Chu Kỳ Côn không có một chút nghi ngờ.
Bởi vì vào lúc này, ông đột nhiên phát hiện, con trai mà ông biết đã không còn, người bị ông đánh run lẩy bẩy đã không còn.
Người trước mắt này, hoàn toàn chính là một ác ma khát máu vô tình.
Lúc Chu Kỳ Côn và Đổng Nhu Bình còn đang sững sờ, Chu Duệ Trạch ưu nhã xoay người, rời đi.
Người ngoài cửa thấy Chu Duệ Trạch ra ngoài, lập tức nhấn thang máy, dùng thẻ từ quét lên của thang máy một cái, cửa thang máy mới mở ra.
Chu Duệ Trạch vẫn duy trì nụ cười lạnh, bọn họ không phải thích tiền sao?
Đi tới bên cạnh xe của mình, Chu Duệ Trạch không hề quay đầu lại dù chỉ một lần, hoàn toàn không nhìn cha mẹ mình ở lầu ba, ngồi vào bên trong xe, thắt chặt dây an toàn, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Bà xã. . . . . ."
"Thế nào? Công việc bận lắm sao? Khi nào thì trở về, em nấu canh cho anh uống." Hà Quyên vừa nghe liền nghe được trong giọng nói của Chu Duệ Trạch mang theo mệt mỏi, trong lời nói kèm theo quan tâm lập tức truyền vào điện thoại, làm tất cả mệt mỏi của Chu Duệ Trạch đều bị xua tan.
"Bà xã, anh đi hai ngày thì trở về, chỉ là, Nhiếp Nghiêu đã nói gì với em chưa? Ngày mai muốn nhờ em giúp một chuyện." Chu Duệ Trạch cong khóe môi lên, cười buông lỏng.
"Chỉ nói với em là ở nhà chờ cậu ta." Hà Quyên kỳ quái nói, "Cậu ta cũng không nói chuyện gì nữa."
"Một chuyện rất quan trọng, phải giúp cậu ấy đó." Chu Duệ Trạch nói nghiêm túc .
"Chắc chắn rồi, chuyện của bạn anh, đương nhiên phải giúp rồi." Hà Quyên khẳng định nói, "Anh ở bên ngoài đừng quá mệt mỏi, tiền đã kiếm sài cũng không hết rồi."
"Ừ, anh biết rồi, bà xã." Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng nói, cũng không biết nhớ tới cái gì, nói một câu: "Bà xã, em muốn quà tặng gì không, anh mua về cho em."
"Anh trở về sớm một chút thì so với cái gì cũng tốt hơn rồi." Hà Quyên ở bên đầu điện thoại kia nói, khẽ dừng một chút, giọng rất nhỏ lầu bầu một câu, "Em nhớ anh lắm."
Tuy chỉ mới mấy ngày, nhưng cảm thấy trong lòng mình trống trải, chỉ muốn nhanh một chút nhìn thấy anh.
Thân thể Chu Duệ Trạch chấn động, lập tức ngồi thẳng người, mắt tỏa sáng lấp lánh, khóe môi không ngừng vểnh lên: "Bà xã, anh cũng nhớ em lắm, anh sẽ nhanh trở về."
"Đừng làm chậm trễ chuyện của anh, còn nữa, trên đường phải chú ý an toàn, không nên gấp gáp, nghe chưa?" Hà Quyên tỉ mỉ dặn dò trong điện thoại, tràn đầy không yên lòng.
"Dạ, biết rồi thưa bà xã." Chu Duệ Trạch lập tức bảo đảm.
Sau khi hai người lại nói thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, bởi vì Nhiếp Nghiêu nói trước với Hà Quyên, cô liền thật sớm chờ Nhiếp Nghiêu.
Không lâu sau , Nhiếp Nghiêu ở bên ngoài nhấn chuông cửa.
Hà Quyên mở cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Chuyện gì vậy, còn thần thần bí bí như vậy."
"Chị dâu, chị cùng tôi đến nơi này giúp một chuyện, nếu không, tự tôi cũng không có cách nào lấy được." Mặt Nhiếp Nghiêu đau khổ, làm Hà Quyên cũng không biết nói cái gì cho phải, vội vàng gật đầu, mang theo túi xách ra cửa với Nhiếp Nghiêu.
Bởi vì là bạn của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa đã nói trong điện thoại với Chu Duệ Trạch, anh hiển nhiên cũng biết chuyện này.
Lên xe, Nhiếp Nghiêu trực tiếp chạy đến một ngôi biệt thự ngoài thành phố, Hà Quyên còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra liền bị đẩy vào một căn phòng, thợ trang điểm quen thuộc ở bên trong nhìn cô cười híp mắt, còn có người thanh niên chuyên thiết kế trang phục cho cô cũng ở đây.
"Mọi người. . . . . ." Lời nói của Hà Quyên vẫn chưa nói hết, người thanh niên nhìn về phía Hà Quyên cười nói, "Chu phu nhân, mẫu thiết kế áo cưới lần này hi vọng cô có thể thích."
Áo cưới?
Áo cưới.
Nghe như vậy nếu Hà Quyên còn không biết chuyện gì thì cô thật sự là đồ ngốc.
Chuyện thứ nhất, Hà Quyên trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Chu Duệ Trạch: "Chu Duệ Trạch!"
Nêu danh điểm tính như vậy, khiến Chu Duệ Trạch liền căng thẳng trong lòng, vội vàng cười làm lành: "Bà xã, trước khi kết hôn một ngày không phải người ta đã nói không thể gặp mặt sao, anh không phải cố ý."
"Anh lên kế hoạch tốt quá nha." Hà Quyên nũng nịu một tiếng, "Anh chờ đó cho em, sau này sẽ tính sổ với anh."
"Được, từ từ tính." khuôn mặt Chu Duệ Trạch tươi cười, hoàn toàn không để ý.
Hà Quyên vừa bực mình vừa buồn cười cúp điện thoại, mặc cho thợ trang điểm trang điểm cho mình.
Nói với Chu Duệ Trạch như vậy, nhưng thật ra trong nội tâm lại là ngọt ngào không thôi.
Lần trước bọn họ chỉ là lãnh giấy chứng nhận kết hôn, thậm chí, khi đó hoàn toàn cũng không có tình cảm.
Được rồi, là cô không có tình cảm với Chu Duệ Trạch, nhưng người kia tình cảm nồng nàn như vậy, làm sao không yêu anh được chứ?
Bọn họ đã kết hôn lâu như vậy, anh vẫn nghĩ tới một hôn lễ.
Nếu nói không cảm động, thì chỉ có quỷ mới tin.
Đợi đến lúc thay áo cưới được thiết kế riêng cho mình, Hà Quyên thật muốn nói một câu, người phụ nữ trong kiếng kia thật đẹp.
Không phải bởi vì dung mạo, không phải bởi vì áo cưới, mà là vì nụ cười của cô.
Thì ra nụ cười hạnh phúc đẹp như vậy.
"Đã đến lúc rồi, chúng ta đi xuống đi." Dâu phụ nói bên tai Hà Quyên.
"Được." Hà Quyên cười gật đầu, đi theo dâu phụ xuống lầu.
Đi ra đến bên ngoài mới phát hiện, trên đất đã trải thảm đỏ thật dầy, hai bên bày đầy hoa tươi, tất cả ghế cũng được quấn băng gấm phấn hồng, đã có đầy người.
Đầu thảm bên kia, Chu Duệ Trạch mặc toàn thân mặc lễ phục nhìn cô cười, lúc Hà Quyên còn chưa cất bước tới, Chu Duệ Trạch liền di chuyển.
Ngưng mắt nhìn hai mắt của cô, một mạch đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Bà xã, em vĩnh viễn không cần đi về phía anh, hãy để anh đi về phía em, cho dù em có ở nơi nào đi nữa."
"Quyên, ý nghĩa là tốt đẹp, anh nghĩ ba mẹ em chính là hi vọng em cả đời không phải lo âu. Anh sẽ thay thế bọn họ làm tất cả cho em." Chu Duệ Trạch cúi xuống nhẹ nhàng nói bên tai Hà Quyên xong, "Tốt đẹp ở đây rồi, bà xã, em chính là tốt đẹp mà anh muốn tìm, là phúc tinh của anh."
Hà Quyên cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi Chu Duệ Trạch, cái gì cũng không cần nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com