Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Tìm


Chap 3:Tìm.

Ánh lửa bập bùng heo hút trong đêm tỏa ra thứ ánh sáng ma quái kì lạ, một bóng người ngồi thờ ơ bên ngọn lửa, mái tóc nâu nhẹ phất phơ giữa những đợt gió đông tràn về. JaeHwan đưa tay qua ngọn lửa dài, đợi lửa la liếm lên đốt tay gầy guộc. Khóe môi còn vươn ý cười ngạo mạn, ánh mắt màu trà sắc xảo sáng lên tia mê hoặc lòng người. Xung quanh cậu vang vọng tiếng rít khe khẽ của loài dơi hút máu .

-JaeHwan, đến lúc rồi,ta trở về thôi!- chàng trai với mái tóc bạch kim thản nhiên cước bộ lại gần cậu, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi, ở vành miệng còn lưu lại vết máu đã khô. Chàng trai chậm rãi ngồi xuống, tiện tay vơ thêm vài que cũi cho vào ngọn lửa. Trong đôi mắt xanh lá dị thường ánh lên màu đỏ lập lòe, khẽ trầm ngâm.

-Không cần vội?- JaeHwan bỉu môi, phất tay làm tàn tro bay tứ tung vào người ngồi đối diện, bật cười khanh khách.

-Thôi đi!!!- Chàng trai né người sang bên, cái chau mày ra chiều bất mãn -Chúng ta đã đi 2 tháng rồi, em không sợ SeongWoo ở nhà có người mới hay sao?

-SeongWoo dám sao?-Cậu gân cổ lên cãi. Đôi đồng tử màu trà rung động. Ánh mắt sắc trên đôi má bầu bĩnh có phần không ăn hợp.


Chàng trai phủi phủi bụi trên đầu, không dám nhìn thằng em, bâng quơ nói:

- Gì mà không dám chứ...

Không gian dần chìm vào yên tĩnh. Tiếng xào xạc của chiếc lá mùa thu lả tả trên mặt đất hòa với rả rích lũ côn trùng gọi bầy gọi bạn. Có một con gió lạnh buốt thổi qua làm chàng trai run rẩy.Trời dần về đông nhưng mồ hôi vẫn rịn ra đều đều trên khuôn mặt thanh tú , mi tâm giật giật thể hiện nỗi bất an đang đến ngày càng gần.

-ĐI!!!!!-Giọng nói sắc lạnh vang vọng, tiếng gió thay đổi ngày một mạnh. JaeHwan vút bay lên bầu trời đen ngòm. Để lại đằng sau Jisung thở phào nhẹ nhỏm vừa thoát được một kiếp nạn.

-Ê! Tính không chờ hyung à?-Jisung giang rộng đôi cánh đen tuyền, cuống quýt đuổi theo đứa em trai bướng bĩnh, bất mãn thì thầm:

-Em có thể bỏ đi cái tính bột chộp ấy không?

"Phập"-Một chiếc lông chim màu tím sắc mảnh lao vào Jisung như tên bắn. Anh giật mình xoay người né tránh nhưng không kịp, vệt máu dài hiện lên cánh tay đau rát. Jisung nhăn mày, hét toáng:

-Em có coi hyung là anh trai không thế?????????????????????????

JaeHwan ngừng lao về phía trước, quay người đối diện thẳng với Jisung. Nụ cười hung ác hiện trên gương mặt tưởng chừng chất phát, thiện lương. Hơi thở lạnh lẽo thoát ra từ người cậu làm cho bất cứ ai rùng mình sợ hãi. Cậu nhìn Jisung, vươn ngón tay còn kẹp chặt chiếc lông bén ngót, trâm trầm :

-Hyung còn muốn thử?

-À không!-Jisung gượng gạo cười cầu hòa, đưa tay lau nhanh giọt mồ hôi rịn ra trên trán, sợ hãi than-Tuyệt đối không!

-Tốt! –JaeHwan gật đầu vẻ thỏa mãn- Giờ thì đi nhanh lên, em không muốn trễ đâu!

-Gì chứ? Ai bảo chính em cứ khăng khăng ở lại?-Jisung chu môi uất ức.

-Hyung nói gì??-JaeHwan liếc nhìn Jisung, gầm gừ đe dọa - Nói lại xem?

-Không!!!-Jisung hét lên , cố gắng mở to đôi mắt một mí thơ ngây vô tội, ngoan hiền như đứa trẻ - Hyung có nói gì đâu chứ?

JaeHwan nghi ngờ quay đầu, đằng hắng giọng:

-Đếm đến 1,2,3 hyung còn không đi...- Cậu nhấn mạnh từng âm, từng chữ, ánh mắt thoáng qua tia nguy hiểm - Em giết!!!

"Vù..."

Câu nói của JaeHwan vừa dứt, thân ảnh của Jisung chỉ còn là một cái bóng .

JaeHwan mĩm cười, vội vàng đuổi theo Jisung.


"Ánh lửa vẫn bập bùng sáng trong đêm tối...
Một con vật nhỏ bé bay vào ngọn lửa.

Lửa ùa vào tâm can.
Lửa thiêu đốt thân xác.
Con thiêu thân trở thành tro bụi.
Nó được gì? Ngoài những nỗi đau, cả tinh thần...và thể xác...
Có lẽ vì nó đã biết, nó không thể có được người nó yêu.
Vì cơ thể nhỏ bé không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa...
Đau bên ngoài, ta tạm thời quên mất nổi đau bên trong...
Hay... nỗi đau bên trong, bùng cháy thêm nỗi đau bên ngoài...
Gì cũng vậy thôi...cuối cùng chỉ mình nó tổn thương..."

***​


Tòa lâu đài hiện ra dưới ánh trăng tròn vành vạch, mang hơi thở huyền bí như xa như gần, như hư như thực.Đó là tòa lâu đài được xây dựng theo phong cách phương tây vào khoảng thế kỉ mười bốn, ẩn hiện gì đó chút trang nghiêm. Bao gồm tổng cộng 20 tòa nhà lớn nhỏ,tháp chuông ở trung tâm cùng một đường hầm thiết kế ăn sâu vào lòng đất. Tòa lâu đài dày kín rêu phong, một số cửa kính đã vỡ, hoang sơ và lạnh lẽo.

Vị chủ nhân của nó từng là người rất quyền lực trong đế chế Âu-Á. Một tay ông ta thâu tóm tất cả tài sản rồi trốn biệt vào rừng sâu. Sau đó, người ta phong phanh nghe được, ông dùng tiền để mua chuộc các thế lực xấu xa củng cố sức mạnh cho mình. Tòa lâu đài là nơi trú ngụ của bóng đêm...

Khi ông ta mất đi. Mọi thứ thuộc về ông ta biến mất. Chỉ còn tòa nhà vẫn sừng sững bên cạnh vực sâu như trêu ngươi lòng người. Chẳng ai dám tới đây nữa bước. Nó thuộc về thế giới loài người. Nhưng thực thể sở hữu nó lại thuộc về đâu đó trong vũ trụ bao la kia. Xấu xa và tàn độc...

MinHyun quỳ xuống, ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng người trên điện, mĩm cười thanh khiết:

-Lần đầu tiên gặp mặt. King!

Hắn ở trên cao buông ánh nhìn thăm dò vào hình dáng trước mặt. Cao nhưng rất gầy. Cổ tay nhỏ đến mức có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào, như là bẻ gãy một bó đũa gỗ cũ. Mái tóc rối dính bệt lên khuôn mặt xanh xao. Bọng mắt đen ngòm. Chiếc áo trắng ướt nhẹp ôm sát thân người. Khóe môi mỏng, lúc nào cũng nhếch nhẹ đầy vẻ kiêu ngạo. Đây là một kiểu người cố chấp! Cực kì cố chấp! Vậy mà chẳng hiểu sao hắn lại thấy thú vị, thay vì giết cậu ta đi, một trò chơi mới sẽ làm cuộc đời hắn bớt đi chút tẻ nhạt...

Tay đong đưa ly rượu chứa thứ chất lỏng đỏ thẳm đặc sệt. Vành mắt cong cong không hiện rõ ý cười, hắn cất giọng châm chọc:

-Không ngờ cũng có ngày người thê thảm đến vậy? Giây phút quỳ mọt dưới chân ta, ngươi cảm thấy thế nào? MinHyun...

Anh cũng cười. Nụ cười cất lên to, rõ, đặc biệt êm tai. MinHyun có một đôi mắt kì lạ, đuôi mắt xếch với đường cong dài và sâu. Nó khiến mọi tia sáng phát ra trong anh đều đặc biệt sắc nét. Ánh nhìn xuyên thủng tâm can người đối diện.

- Không tồi.

- Chúng ta nên gặp nhau thường xuyên nhỉ?- Hắn dựa vào thành ghế, ánh mắt gian xảo bắn về phía kẻ quỳ trên điện, như đang toan tính điều gì.

- Ừ! -Đường cong trên khóe môi anh ngày càng đậm, khẽ gằn từng tiếng-Muốn gặp để giết ngươi!

"HAHA" Hắn cười nghoặt nghẽo, đưa tay vò vò mái tóc nâu đỏ ngắn . Vampire King có vẻ ngoài không hợp lắm với quyền lực của hắn. Khuôn mặt bầu bỉnh trắng hồng. Thân hình cao lớn vững trãi, lại có chút gì đó buông thả chưa trưởng thành. Mỗi lần hắn cười, gò má cao đẩy khóe mi cong cong. Đôi đồng tử đen tuyền lấp lánh trong đôi mắt dài và sâu, tựa một đứa trẻ ngây thơ vui vẻ.

Nhưng giọng nói hắn phút chốc lại lạnh lẽo giống hầm băng ngàn năm từ cõi địa ngục vọng về:

- Chờ xem bản lĩnh của ngươi!!!

Anh quay đi, nhanh chóng kiếm tìm trong đám vampire đứng chen chúc ở đại sảnh dáng hình ai đó. Lại 100 năm nữa trôi qua, bao nhiêu lãnh địa của vampire anh cũng đã thử, nào là trà trộn, nào là đóng giả, nào là xông thẳng vào ứng chiến. Đôi tay anh hằn bao nhiêu vết sẹo dài, nhưng chưa bao giờ MinHyun cảm thấy đau. Có lẽ vì những nỗi đau ấy thấm gì so với tổn thương mà anh mang trong lòng.

Bất cứ lúc nào cũng âm ỉ, bất cứ lúc nào cũng nhức nhói, bất cứ lúc nào cũng xót xa...

-Ngươi tìm gì?-Hắn hỏi vang vọng bên tai anh, ẩn chứa chút gì đó khó chịu. Chưa một người nào dám đối diện với chúa tể ma cà rồng lại có thể thờ ơ như anh. MinHyun chán sống rồi chắc?

MinHyun nhìn chăm chăm hắn, ánh mắt đầy những tơ máu. Giọng nói run rẩy vô vọng cố tìm câu trả lời cho câu hỏi mà dường như anh đã nắm rõ phần nào đáp án:

-Ở đây, có SeongWoo không?...

Anh đã tìm từng vampire một trong đại sảnh, toàn những gương mặt xa lạ. Không một ai là SeongWoo cả, thậm chí giống một xíu thôi cũng không có.

"Tại sao? Cậu lại trốn kĩ như thế..."

"Ong SeongWoo. Tớ tìm cậu rất lâu rồi. Tớ đã mệt lắm rồi..."

"Quay về... Ong SeongWoo?"

-Có!- một tiếng nói của hắn như đâm sâu vào lí trí khiến đầu anh tê buốt. Nhất thời, MinHyun gương đôi mắt mơ hồ nhìn hắn.

- Ở đây có SeongWoo.

Ong SeongWoo, 3 thanh âm ám ảnh một người cả đời cả kiếp. Chẳng biết vì sao nữa, nhưng kẻ si tình luôn là người gánh chịu đau thương. Đó dường như là kết cục bất biến của số phận. Và định mệnh là một vở bi kịch giết chết chân tâm...

End chap 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com