9. Trở về.
Đỉnh Everest, 14h, ngày 07 tháng 02 năm 2213 SCN.
Trên ngọn núi được mệnh danh là nốc nhà của thế giới, quanh năm chẳng bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Tuyết dày giăng giăng khắp nơi, lốc xoáy cuốn gió mù mịt, hơi lạnh thẩm thấu đến tận xương tủy. Điều kiện khí hậu khắc nghiệt khiến bất cứ sinh vật nào cũng không có khả năng sống xót.
Một bóng trắng tinh khôi xuất hiện trên nền tuyết, trên chiếc áo anh đang mặc lấm tấm những vết máu đỏ xíu li ti. Từng cơn gió mạnh mẽ chà sát cái lạnh vào người làm thân hình cao gầy có chút run rẫy.
MinHyun rủa thầm, đáp cánh tại một khoảng đất trống bằng phẳng, ngước lên nhìn vào hư không như chờ đợi.
Căn biệt thự màu xanh saphie ẩn hiện từng nét lập lờ rồi càng lúc càng hiện rõ. Đó là khu vực gồm rất nhiều tòa nhà lớn nhỏ trải rộng cả ngàn km trên khắp núi Everest. Chúng được thiết kế theo phong cách Á Âu thời Phục Hưng, tồn tại trên thế giới qua 1500 năm dai dẳng.
Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở rộng, anh nhanh như cắt bước vào trốn tránh thời tiết lạnh ngắt ở bên ngoài. MinHyun giũ giũ chiếc áo, mái tóc mềm bếch dính âm ẩm nước. Ho khan vài cái, anh vuốt mặt, với tay lấy khăn từ quản gia lâu khô thân thể. Bên trong khu vực khác hoàn toàn so với bên ngoài.Ấm và nóng. Ở đây, cây cối có thể tự do phát triển, màu xanh bao phủ rậm rạp. Anh thở nhẹ khe khẽ, lâu rồi chẳng quay lại "nhà". Thấy đâu đâu cũng xa lạ.
MinHyun quay mặt, dịu dàng gọi người đàn ông già - mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu bất cứ lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói đang cúi đầu về phía anh.
"Bác, đã lâu không gặp..."
Ánh sáng tinh khôi bao bọc từng đường nét tên gương mặt tinh tú của anh, phả ra hơi thở mỏi mệt.
"À, Ừ!?"
Vị quản gia già vuốt nhẹ mái tóc anh. Đuôi mắt cong cong như chứa nước.
"Lâu lắm rồi con mới về..."
Anh mĩm cười. Lặng yên lắng nghe hơi ấm từ bàn tay gầy của ông. Vị quản gia đã chăm sóc cho anh 200 năm trời. Người chỉ dạy anh tất cả mọi kĩ năng liên quan đến vampires hunter. Anh ngoài kính trọng còn sinh ra một cảm tình quý mến. Xem người trước mặt như cha của mình.
"Con về rồi."
Ông gật đầu, đưa cho anh ly cà phê nóng hổi. MinHyun chăm chú nhìn thứ chất lỏng màu nâu sóng sánh trong ly, qua một khoảng thời gian vẫn còn ngơ ngác. Anh đã quên vị cà phê từ rất lâu rồi...
Hơi ấm vẫn bốc lên trên không gian khô khốc nặng nề. Vị quản gia thu tay lại, kéo cặp mắt kính lên sóng mũi, thở dài.
"Về rồi thì tốt."
Anh híp mắt cười, rèm mi dày run run theo nhịp điệu.
"À..."
Anh giật mình như nhớ ra điều gì, gọi giật vị quản gia già lại khi ông sắp sửa rời đi, thân thiết hỏi.
" JiHoon và WooJin đâu rồi ạ?"
"Ồ..."
Vị quản gia thoáng ngạc nhiên. Đôi mắt sau tròng kính phản chiếu tia sáng kì lạ.
"Chúng đi tìm con. Không gặp sao?
MinHyun nghe đầu mình ong lên một tiếng. Cả cơ thể nghiêng ngã không đủ sức trụ vững. Anh trợn trừng mắt kinh ngạc, mấp máy môi.
"Con không thấy..."
WooJin và JiHoon đi tìm anh sao?? Họ đi tìm anh sao??? Có nghĩa là họ đang ở trong lãnh địa vampire và sống chết tìm anh mặc dù anh đã về trước họ?
Không!!!!! MinHyun thảng thốt, xoay lưng chạy một mạch về phía phòng lớn, nơi làm việc của ông chủ. Từng mạch máu chạy rần rần căng huyết quản muốn nổ tung ra. Lần đầu tiên anh thể hiện sự phẫn nộ theo cách mạnh bạo như vậy. Ông ta đã nghĩ gì chứ? Nghĩ gì mà để họ rời đi như thế? Ông ta đã hứa sẽ thay anh bao hộ cho họ bình an một đời.
"Rầm!!!"
Anh tông mạnh chiếc cửa gỗ sồi lớn,bờ vai tê rần vì sự va chạm liều lĩnh. Dẫm lên mảnh gỗ vỡ, MinHyun bước vào phòng. Trước mặt anh là một người đàn ông trung niên, Ông ta mặc bộ vest màu ngà sậm, thương hiệu Paris trông rất đúng đắn, lịch sự. Đôi mắt hơn xếch lên thể hiện sự nghiêm túc trầm lãnh. Hơi thở ông ta thoang thoảng hương thuốc lá vị bạc hà. Ông ngồi trên chiếc ghề bành sau bàn làm việc, thoải mái ngã người ra sau. Bàn tay còn kẹp chặt điếu thuốc đang hút dở, làn khói thuốc mỏng manh vấn víu từ từ tan vào hư không.
"Chuyện gì?"
Ông ta lạnh nhạt hỏi, thoáng nhăn mặt vì thái độ xộc xệch vô lễ của anh, đưa tay ngậm thuốc rít một hơi dài.
"Tại sao?"
MinHyun bình tĩnh quan sát ông ta. Sự điềm nhiên giả như chẳng có chuyện gì thực sự làm anh ngứa mắt. Nếu không phải bị quản lí dưới quyền, còn lâu anh mới chấp nhận việc tuân theo mệnh lệnh điên rồ đó.
"Tại sao lại để họ đi?"
"Ai?"
Ông mĩm cười, kéo nhẹ vành môi lúng phúng ria mép. Ông có cái vẻ già đời tựa một vị tướng, nhưng đồng thời cũng sở hữu sự đạo mạo giả tạo của một kẻ giàu có hám đời.
"Park WooJin và Park JiHoon."
Ông ta vẫn giữ nụ cười trào phúng, với tới bàn làm việc giập tắt điếu thước trên gạt tàn, bâng vơ nói.
"Họ đi tìm ngươi mà?"
"Tôi không cần ai tìm cả."
MinHyun hét lên. Đôi mắt hằn từng tia máu, cái màu đỏ lè như muốn nuốt chững người trước mặt.
Ông ta lắc đầu, nhẹ tay vuốt lấy thái dương.
"Một giây ngươi lãng phí ở đây, là một giây chúng lại gần với cái chết. Vốn dĩ là chúng cam tâm tự nguyện. Cầu xin ta đi giải cứu ngươi. Ta không bắt ép gì ai cả."
"Hãy đi tìm họ đi!"-Ông ta đứng dậy, bình thản tiến lại gần anh, tông giọng trầm thấp ra lệnh.
MinHyun im lặng. Hơn ai hết, anh hiểu tính cách của WooJin và JiHoon. Hai đứa nhóc mạnh mẽ cùng nổi loạn. Chúng thường chạy theo anh để học hỏi về cách săn lùng vampire. Chúng thương anh như người thân trong nhà. Chẳng có gì lạ nếu chúng biết anh đang gặp nguy hiểm, dù có chết chúng cũng phải đi, tìm anh...
Anh quay lưng bước ra ngoài. Không còn hơi sức để đôi co với lão già chết tiệt đó nữa. Phải nhanh lên, thời gian sắp cạn kiệt!
"Hãy giành lại những gì đáng lẽ ra phải là của ngươi!"
Âm thanh trầm thấp phía sau gọi với theo. Anh xoay người, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao gầy đứng ngược sáng. Trông đơn độc lạ kì.
'Được không?"
MinHyum thẩn thờ tự hỏi, rồi như không muốn nghe câu trả lời, anh nhanh chóng rời đi.
"Sẽ được!"
Người đàn ông trung niên dựa mình vào cửa sổ, ngoài kia chỉ toàn mảnh tuyết trắng. Tuyết lung linh, tuyết đẹp đẽ, tuyết tinh khôi, tuyết giá lạnh... Tuyết, màu của nước mắt và nỗi đau...
"Sẽ được thôi, vì tình yêu thật sự sẽ mãi mãi khắc sâu chẳng khi nào biến mất..."
"Còn ngươi, ngươi chẳng biết gì cả."
Gió thốc thổi, cuốn những bông tuyết bay mù mịt. Trời nổi cơn giông bão. Ai biết ngoài kia có bao nhiêu hiểm nguy, bấy nhiêu lọc lừa? Chỉ vì tình yêu mà ràng buộc bản thân suốt hai thế kỉ. Có đáng không?
"After all this time, MinHyun?"
"Always."
***
Comeback vì có người réo quá =))
Chuẩn bị lặn tiếp đây =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com