Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21st day (2)


bài này dễ thương lắm, mọi người nghe thử nhé? mình thấy lời bài hát khá giống với ongniel trong fic này.

---
"ahaha, chào buổi sáng hyunwoo, nay trông đẹp trai nhỉ?"

qua tìm hiểu và thông tin từ em gái yoon jisung, anh biết được hắn ta tên là hyunwoo, ừm, một cái tên không tệ, khuôn mặt cũng ưa nhìn, nhưng tính cách thì không thể chấp nhận được. anh cười cười dựa lưng vào thân cây gần đó, nhìn biểu tình trên khuôn mặt hắn ta biến dạng sau khi biết người chào mình là ong seong woo đẹp trai nhất hệ mặt trời.

"chuyện gì?", hắn ta cau mày, bây giờ đang ở giữa sân trường, anh tin là hắn không dám làm gì anh cả vì đằng xa kia, cái đầu hói bóng loáng của thầy giám thị đang nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện.

"ờ, mày cũng biết mà, daniel ấy", anh gãi cổ, "chứ chẳng lẽ nhớ bạn hyunwoo quá mình mới được gặp à?"

mặt hắn đỏ bừng.

...

à cũng không có gì to tát, hyunwoo tự dưng điên lên và đấm anh một cái, trong khi đó từ phía bên kia, yoon jisung cuống quýt vừa ủn vừa kéo thầy giám thị ục ịch chạy đến.

ha, chết mày chưa. thầy giám thị nổi tiếng là chẳng cần nghe ai giải thích gì hết, chỉ cần ông ấy nhìn thấy cái gì, ông ta sẽ cho rằng sự việc xảy ra đúng như những gì ông ta nhìn được. tai nghe không bằng mắt thấy mà, hyunwoo nhỉ?

...

đây là sự việc có thật 100% ở ngoài đời, và ong seong woo được nghe hwang minhyun kể lại.

một ngày mùa thu lộng gió, khi kang daniel đang thong thả đi trên chiếc xe nõn chuối màu xanh, thì hwang minhyun từ phía sau vọt lên đi cạnh daniel, vỗ nhẹ vào vai em mấy cái. và thế là kang daniel giật mình đánh võng, trợn mắt lườm cậu ta. minhyun nuốt nước bọt, nở nụ cười gượng gạo, trán đẫm mồ hôi,

"chào cậu, cậu là kang daniel ở lớp 10x phải không?"

hỏi vậy để gợi chuyện, chứ cậu ta biết thừa là em rồi, còn ai đội quả mũ đùng đoàng trên đầu như em không?

và kang daniel dõng dạc đàng hoàng trả lời,

"không."

một chữ, đúng một chữ, khiến hwang minhyun đau tim đến không thở nổi. và cậu ta chỉ muốn hỏi em có biết cậu ta đạt giải gì không, bởi thầy chủ nhiệm lớp em cầm kết quả trong tay. nhưng em đã nói không rõ ràng như thế, cậu ta còn có thể hỏi cái gì.

hwang minhyun lặng lẽ lùi lại phía sau với một nụ cười méo mó.

...

anh vẫn cứ nhởn nhơ sống cho đến một ngày, park woojin hỏi anh, "thế daniel của mày có nói thích mày chưa?"

ừ nhỉ, hình như anh chưa nghe thấy em khẳng định điều này. có hay chưa nhỉ? theo anh nhớ thì chưa đâu? thế là anh nằm vật vờ trên ghế đá qua buổi trưa nắng gắt, cầm trên tay lon nước lạnh áp vào má. nắng quá, nắng trối chết, nắng thế này thì anh sống sao?

ngay sau khi em xuất hiện, anh liền lẽo đẽo theo sau hỏi mấy câu vô nghĩa nhất đời, nào là thích anh không, nào là nếu anh biến mất thì em có sống nổi không?

daniel chỉ lườm một cái, "có giỏi thì biến mất đi xem nào. tôi nghĩ anh mới là người không sống nổi đấy, thưa anh ong."

daniel thản nhiên ôm cái mũ bạc, ung dung bước về phía nhà gửi xe.

"tôi không nói tôi thích anh", daniel dừng bước, bả vai hơi rung rung vì cười, "không có nghĩa là tôi ghét anh. anh luôn trách tôi sao không bao giờ để ý đến sự tồn tại của anh, vậy tại sao anh không chịu chủ động tới trước mặt tôi?"

anh đau hết cả đầu, không thích nhưng không ghét, thế là thế nào? đứa nào mấy hôm bữa còn dõng dạc nói anh là của kang daniel thế? ai vì em mà bị đánh biết bao nhiêu lần hả?

thành thật đi mà dani...

ít ra thì thành thật với anh đi chứ...

...

daniel siêu siêu ghét park woojin. không phải ghét bình thường, chắc là đã đến mức chỉ nhìn đã muốn xông vào đấm một trận. anh không biết mình suy đoán như vậy có đúng không, nhưng em vẫn còn để ý vụ "con gà trống" à?

mỗi khi hai người ấy gặp nhau là lại có đoạn hội thoại này,

daniel: *lườm*

woojin: *lườm*

ờ thì thực chất chẳng có đoạn hội thoại nào, chỉ có lườm lườm lườm.

park woojin còn kể với anh rằng, hôm hội chợ tết, em đứng từ sau lưng cậu ta, đưa tay kẹp cổ rồi vặn ra sau, woojin suýt thì tắt thở vì sợ lẫn đau đớn. khi bình tĩnh lại thì cậu ta muốn xông vào đánh em, em lại ung dung đội mũ vào cho cậu ta đấm, đấm đến cả bàn tay đỏ ửng lên mà daniel chẳng hề gì, người mang đau đớn lại chính là cậu ta.

park woojin không thể hiểu nổi, nên đã đi hỏi thẳng daniel một lần, và, không còn có lần sau woojin dám đi một mình gặp daniel.

...

dạo này trời nắng mưa thất thường, anh vẫn luôn mang theo hai chiếc áo mưa, một cái cho anh, cái còn lại, à, daniel có cần không?

mà buồn cười lắm nhé, daniel lúc nào cũng giắt áo mưa ở yên sau, thế nhưng khi ra về, chẳng bao giờ anh còn nhìn thấy cái áo đấy nữa. nên anh mới bảo em rằng, "để anh cho em cái áo kia, đến trường thì nhớ đưa anh giữ, lúc về anh đưa lại cho."

em cười, "thế lúc anh ốm rồi nghỉ học thì tôi làm thế nào? một trận ốm của anh kéo dài hai tuần, tần suất ốm là mỗi tháng một lần?"

thì anh chờ em ở cổng nhé?

...

daniel hỏi, anh theo em từ khi nào. anh nói là lâu lắm rồi đấy, anh chẳng nhớ đâu. daniel lại hỏi, sao không cho em biết. vì anh sợ, một nỗi sợ không tên. và cũng kì quặc thật, khi ong seong woo vốn dĩ cởi mở hòa đồng, nhưng cứ đến gần daniel là lại cứng họng, lúng búng âm thanh trong miệng. bởi daniel của anh rất đặc biệt, nên anh phải dùng cách đặc biệt để đuổi theo em, để chờ đợi em, để yêu thương em.

daniel ấy mà, tính tình cổ quái, bạn bè lại không nhiều, anh có thể đảm bảo rằng, chẳng có thằng bạn nào của em tử tế và quan tâm em nhiều như anh cả, với lại, anh không phải bạn em, biết chưa? không được phép giới thiệu anh là bạn em, ai thèm làm bạn với em?

anh chỉ đồng ý làm bạn trai daniel thôi. cho nên là, ý em sao?

daniel cười, tiếng cười khẽ khiến lòng anh ngứa ngáy. lại cười gì đây em?

"đúng là chưa một ai đối tốt với tôi như anh cả, tôi công nhận", em xoa hai lòng bàn tay với nhau, "nhưng mà sang năm là năm cuối của anh, tập trung học tập đi, đừng mất thời gian với tôi nhiều như thế. sau này nhìn lại, hối hận cũng không kịp, không đáng đâu."

...

anh nổi giận, to tiếng với em, cái gì mà không đáng, hối hận? việc mà ong seong woo đã làm, tuyệt đối không bao giờ hối hận. anh cứ tự hỏi bao nhiêu lần chứng minh ấy hình như chưa hề đủ để em hoàn toàn có thể tin tưởng anh, hay do biểu hiện của anh thật sự không nghiêm túc. anh rất hay suy nghĩ, anh nói rồi, dù là em vô tình nói điều gì đó, và em cũng chẳng nghĩ gì sâu xa và điều ấy, thì anh vẫn sẽ nghĩ ra đủ mọi tình huống và tự mình suy diễn vớ vẩn. và anh không biết cái suy nghĩ này có thật sự vớ vẩn hay không?

"anh chỉ hỏi em một câu, nghe rõ này daniel", anh hạ thấp giọng, "em có thấy anh phiền không? ý anh là, anh có làm phiền cuộc sống của em không?"

anh thở phào nhẹ nhõm khi daniel lắc đầu, nhưng cơn giận dữ lúc nãy vẫn chưa tan hết.

"thôi được rồi, anh seong woo rất quan trọng đối với tôi, anh mà biến mất thì, ừm, tôi không sống nổi đấy."

trông cái mặt ghét không, lời lẽ ngọt ngào lắm, nhưng sao mặt em thái độ thế? khoan đã, mới một phút trước anh còn bực mình vì cái gì cơ mà nhỉ?

mặc dù daniel nói không khác gì máy móc cả, giọng điệu thờ ơ, nhưng mà ong seong woo đã ôm tim chạy vòng quanh trường.

"này! anh làm gì thế?", daniel hốt hoảng cầm balo chạy theo họ ong.

"tránh xa anh ra, anh đột quỵ mất đấy đồ kang daniel", anh vừa chạy vừa hét.

nghĩ lại mới thấy nguy hiểm, nhỡ ở gần daniel lâu ngày rồi anh bị sốc ngọt thì sao? đau tim thì sao?

"để tôi chịu trách nhiệm vậy."









--------

tối ấm nhé, tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com