Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Tỏ Tình Lại

Tim đập nhanh chóng, không biết mình làm gì sai. Chỉ mới có vừa nộp bài vào đêm hôm qua. Trước mười hai giờ đêm, cậu đánh máy lia lịa để có thể nộp đúng thời hẹn. Ý tưởng cũng vừa loé lúc sáng trong văn phòng, may là còn có ý tưởng. Cả tuần qua cậu ngồi không vẩn vơ suy nghĩ hết mọi thứ để có những ý tưởng mới. Vậy mà đến ngày cuối cùng deadline cậu mới bắt đầu viết. Mới được có tám, chín tiếng đồng hồ kể từ lúc nộp bài mà bây giờ đã bị gọi vào văn phòng Phó giám đốc.

"Dan...iel à! Lần này chết cậu thật rồi. Phó giám đốc mời cậu vô văn phòng gặp riêng kìa."

Jaehwan chạy tới nhóm của mình hớt hả thở gấp vừa nói. Ai cũng chỉ nghe đúng một chữ Phó giám đốc thì đã trợn mắt cả lên quay sang nhìn cậu nhóc số khổ ngày hôm nay. Cậu có khá khẩm hơn đâu, mặt thì đang sưng vù vì đã thiếu ngủ tối đêm qua lại còn húp xì xèo mì tôm. Hai mắt một đường chỉ bây giờ là hai cánh cửa sổ đóng sầm không giờ mở đang cố vươn mắt ra trợn chung với đám người họ. Tay chân bủn rủn rồi dù sao cậu cũng chỉ là lính mới nên gặp chuyện này lần đầu sợ cũng phải.

Ghé nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh lấy lại thần thái không sợ gì ai trong khi mặt lộ rõ rằng cứu tôi với. Cậu bước vào văn phòng đóng rèm huyền bí đó. Tim cứ đập tứ tung tứ tả. Cốc cốc vài cái rồi mở cửa vào.

"Em chào sếp, sếp có điều ch..."

Chuyện gì đang xảy ra, cậu mở to mắt hết sức có thể, bất ngờ nhưng không quá lộ liễu lấp bấp gọi cái tên đã từng thân thuộc đó ra.

"Ong..... Seongwoo?"

"Tại sao một cái ý tưởng chán ngắt thế mà cậu cũng có thể viết được, nếu tôi không duyệt lại và rút bài của cậu ra khỏi danh sách in báo ngày hôm nay thì chắc...."

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Cậu đừng tưởng cậu là người mới nên tôi nhẹ nhàng với cậu nhé..."

"Kang Daniel!"

Bây giờ anh ta mới ngước lên nhìn cậu, đôi mắt làm trái tim như ngừng đập vài giây.

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Chỗ tôi làm việc."

Em nhớ anh nhiều lắm.

Một câu đơn giản như thế vậy mà có cố gắng thế nào đôi môi này cũng không thể bật ra. Cậu im lặng nhìn anh, chỉ đơn giản nhìn anh để khỏi tiếc mấy năm vừa qua. Trái tim cậu cũng đập lại rồi, nhưng mà có phải mình dễ dãi quá không. Vết thương dù có lành lại thì vẫn mang trong mình một vết sẹo. Anh bỏ mình đi, bây giờ anh có muốn quay về với mình không? Nếu có mình sẽ đồng ý chứ? Chỉ sợ vết thương đã lành lại toác ra một lần nữa mà thôi.

Thấy cậu không nói gì, anh nở nụ cười như rọi ánh nắng vào tâm hồn lạnh giá thời gian qua. Thế mà anh lại thấy chính cậu đang rơi những giọt nước mắt, cậu không lau, giọt nước chảy thành dòng xuống khuôn miệng cậu một vị mặn. Anh đứng lên rời khỏi ghế, lấy tay nhẹ nhàng chùi đi những giọt nước mắt đó. Chỉ định ôm cậu, nhưng cậu đã lập tức lùi lại. Rồi quay mặt đi cậu lau những giọt nước mắt đó, lại đi ra nhà vệ sinh mà không nói một lời nào. Cậu không nhìn vô gương, vội lấy nước tạt vô mặt mình. Nhanh chóng quay lại bàn làm việc, mọi người thấy cậu quay trở lại mắt thì cũng đã hiện vài đường gân tơ máu đỏ hồng. Không ai hỏi gì và cậu cũng không muốn trả lời vào lúc này.

Lần đầu tiên, Phó giám đốc Ong bước ra khỏi phòng làm việc trước khi tan làm. Anh ta tiến lại gần nhóm của Jaehwan, ba người họ thấy vậy đều rụt rè giả bộ đánh máy nhưng thật ra đều rất sợ sẽ có vấn đề gì đó với bài của mình.

"Kang Daniel, tí sau giờ làm ra chỗ gửi xe đợi tôi, có chuyện cần nói."

"Có chuyện gì thì anh cứ nói luôn ở đây. Tí về tôi không rảnh."

"Tôi đợi cho đến khi cậu tới."

Anh quay mặt đi, ba người kia vẫn đang sợ hãi nghe cuộc đối thoại mà há hốc mồm ra. Sewoon là người đầu tiên phá vỡ không khí này.

"Cậu và Phó giám đốc là người.... quen sao?"

"Dạ không, lần đầu gặp."

"Em phải làm việc, mọi người trật tự được không ạ?"

Kang Daniel nói thế cũng chẳng ai dám hó hé gì nữa. Trong đầu cậu luôn luôn có rất nhiều khúc mắc mà bây giờ Kang Daniel lại có cảm giác sự trống rỗng. Thật sự trong trí óc chỉ còn là màu trắng.

Cũng đã sáu giờ chiều, mọi người dần dần tạm biệt nhau ra về. Còn một mình cậu ngồi trong căn phòng chỉ có máy tính này. Cậu chống tay lên cằm vô thức nhìn màn hình đang hiện lên những con chữ không ý nghĩa, một tay đang đặt trên bàn phím vô thức để im tại một nút phím. Đến khi mắt đã mỏi nhừ vì căn phòng tối tăm chỉ có ánh sáng chói chiếu thẳng vào mắt cậu. Cậu chớp mắt một lần rồi cũng tỉnh thức mình đang làm gì. Dọn đồ đi về, shut down máy tính. Những bước chân đi thật nhút nhát, cậu sợ, thắc mắc có nên gặp người đó không thì cũng đã tới trước cửa. Anh ta và chiếc xe cũng đứng ngay đó đợi mình. Vẫy tay chào.

Tại sao anh ta có thể bỏ mình đi rồi bây giờ lại coi như không có chuyện gì xảy ra?

"Có gì nói đi?"

"Chúng ta đi ăn nhé"

"Tôi không đói"

"Tôi thừa biết bụng em kêu từ chiều đến giờ rồi. Đi thôi."

Ong Seongwoo nắm tay cậu rồi mở cửa đẩy cậu vào ghế phụ. Anh đi qua bên ghế lái. Nhấn ga và đi.

Hai người trong xe một câu cũng không thể nói, chỉ có tiếng gió Kang Daniel mở cửa sổ ra. Tiếng gió vù vù, tóc cậu bay tá lả, anh nhìn cậu cũng tự mà mỉm cười mặc cho con người ấy đang rất mơ hồ suy nghĩ.

Anh với tay đóng cửa bên Daniel lại. Tay mò mò tới bật một bài hát. Chưa đợi phát lên anh cũng đã tự mỉm cười trước.

Đêm nay, em gửi tiếng lòng vào những chú đom đóm
Bay đến khung cửa sổ của anh
Chuyển lời rằng: Em Yêu Anh
...  Làm thế nào em lại may mắn
Được gặp gỡ người tuyệt vời như anh
Giây phút này đây, nếu chúng ta được ở bên nhau
Thì thật tốt biết bao...

Bài hát lần đầu cậu tỏ tình với anh. Cậu giả bộ không quan tâm nhưng thật ra cậu chỉ muốn nhào tôi ôm anh, hôn anh đỡ thoả nỗi nhớ ba năm nay. Một điều duy nhất khiến cậu như nhói con tim. Cậu sẽ sợ anh bỏ cậu nơi đây một lần nữa. Mấy năm qua cậu đều là con người không quan tâm gì đến trời đất vậy mà một tình yêu chưa nở đã tàn khiến cậu luôn mang trong mình nỗi âu lo: Anh đang ở đâu? Anh có sống tốt không? Anh chắc sẽ hạnh phúc thôi.

Một lần nọ, cậu cũng có nghe qua tin anh đang học thêm văn học ở trung tâm qua một người bạn của cậu.

"Này Daniel! Ở đây có cái ông kia già rồi mà mới đi học đó. Nhìn cũng chững chạc chắc hai mươi ba, hai mươi tư tuổi rồi mà mới đi học."

"Ai mà khùng vậy?"

"Ừ. Chắc điên rồi, nghe đồn bỏ công việc để học lại ngành khác. Cơ mà cũng đẹp trai. Gái theo nườm nượp."

"Vậy thôi được rồi. Tôi cũng đẹp mà bị người ta đá nè."

"Haiz. Mà cái tên nghe cũng lạ lạ điên điên thế mà ít nói lắm. Ong Seongwoo cậu nghe cái tên đó chưa."

"Chưa."

"Ừ cũng đúng thành phố mình với cậu ở cách nhau vậy sao mà biết."

....

Từ sau khi nghe cái tên Ong Seongwoo cậu cũng chẳng còn nhớ gì nữa. Haha bỏ đi mà đã có người theo đuổi. Thôi thì bố mày đây cũng đẹp trai không cần đợi ai tới nữa nhé.

Ba năm nay cậu vẫn luôn tự tin mình rất đẹp nên không muốn quen ai để nếu mà mối tình tan vỡ thì mặt cậu vẫn đẹp.

Chỉ là sáng mở mắt không ai để làm phiền, thức dậy chỉ là tiếng đồng hồ báo thức vô vị không còn là cuộc điện thoại ấm áp, nhìn vô gương chỉ thấy dường như mình không tồn tại,.. và tất cả gom lại tạo ra một cuộc sống màu trắng đầy vị cay đắng.

Cậu ngồi trên xe nhìn ra con đường đông đúc người qua lại, thành phố muốn vàn ánh đèn sắc màu, hàng cây giáng hương đang theo chiều gió những tản lá ngả tới ngả lui như những bàn tay đang vẫy chào cậu về nhà. Nhận ra mình đang về thành phố mình sống. Anh đang chở cậu tới Nightbye. Trước khi xuống xe anh nói một câu.

"Tôi thích em xưa giờ nên dù em có lơ thì tôi vẫn sẽ theo chân em đến hết đời này."

Một người bỏ cậu đi, bây giờ lại hứa rằng sẽ theo cậu hết đời này.

Anh nói vậy là điều có cơ sở, vì bây giờ dù ép anh chết thì anh cũng xin được chết ở thành phố này. Xin được chết trong nụ cười của Daniel.


_______

Xin lỗi mọi người nếu đọc mà mọi người cảm thấy không hiểu. Mình muốn viết mà không hiểu sao từ ngữ cứ cứng đơ đơ thế này TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com