Chap 6 : Thủ Đoạn
Đến khi cánh cửa mở ra , một màu tối bao trùm lấy tầm mắt cậu. Seong Woo khó khăn lê bước vào, thân hình khéo léo né tránh những đồ vật trong căn phòng. Chợt một giọng nói vang lên vừa trầm ấm lại vừa quen thuộc, ít nhất đối với cậu nó là vậy.
-Lâu rồi không gặp , Seong Woo
Giọng nói bao lâu rồi cậu đã không nghe thấy. Những kí ức quen thuộc như ùa về. Người Seong Woo bớt giác run nên một cái,ánh mắt hiện nên phần run sợ và tội lỗi . Theo đó là một loạt hành động tiếp diễn. Cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại, công tắc đèn được bật lên lộ rõ khuôn mặt đang nở nụ cười mê hoặc của hắn. Không phải hắn ta đang ở bên Mỹ sao? Sao giờ lại? Cuộc sống này thật quá nhỏ bé, hay là sự sắp xếp an bài của số phận đây. Mà nếu có trách thì trách sao ông trời để cậu gặp hắn ta sớm vậy thôi.
Người Seong Woo toát đầy mồ hôi, đối diện với người đàn ông ngồi đó với tư thế cao ngạo, dù rằng rất muốn gặp lại hắn để nói lời xin lỗi , nhưng hiện tại cả dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn thẳng cũng chẳng có huống gì là mở miệng.
Daniel nhìn cậu,bắt gặp ánh mắt sợ hãi cùng với kinh ngạc của cậu như đang nhìn thấy một con thú dữ mà bất giác bật cười nói :
- Em sao thế? Gặp lại tôi không vui sao? .....Hửm??
Cậu không những không vui mà cảm thấy ngày càng tội tệ. Hoá ra Chủ Tịch Kang chính là Kang Euigeon, ngay từ đầu khi đến đây cậu đã có linh cảm rất xấu rồi, vậy cậu có thể được nhận vào đây cũng là do hắn tính kế. Đúng là khốn kiếp mà.
Đã 6 năm trôi qua Kang Daniel đã hoàn toàn thay đổi rất nhiều. Có khi hắn ta còn đẹp hơn trước. Vẻ ngây ngô năm nào của hắn ta cũng hoàn toàn sụp đổ,thay vào đó là sự lạnh lùng tàn khốc đến đáng sợ của người đàn ông trưởng thành.
- Kang Euigeon..... tại sao anh lại lừa tôi đến đây.....??
Seong Woo tuy sợ hãi trước sự trước xuất hiện của hắn ,nhưng cậu cũng không quên giải đáp thắc mắc của mình.
- Kang Euigeon ? Cũng lâu rồi mới nghe lại cái tên này, ngoài em ra thì không ai dám gọi tên thật của tôi cả. Nhưng bây giờ tên của tôi là Kang Daniel.
-Em hỏi tôi tại sao hả?..... Bởi vì tôi rất có hứng thú với em haha......Tôi biết em đang rất cần tiền, vậy sao em không tận dụng cơ hội này để kiếm lợi cho bản thân? Làm tình nhân của tôi một đêm em có thể kiếm được cao gấp mười lần so với mức lương ít ỏi ở quán Bar đó đấy.
Daniel đi tới, kéo Ong Seong Woo về phía mình.Mỗi một câu nói xong hắn lại kéo cậu gần thêm một chút, kéo tới khi cậu sát tới mặt mình. Ép Seong Woo nhìn thẳng vào ánh mặt đầy vẻ chán ghét khinh thường của hắn. Seong Woo sợ hãi, cố lấy sức lực của mình đẩy hắn ra , đồng thời tặng hắn một đấm vào mặt .
- Anh điều tra tôi, Con mẹ anh !! Tôi không phải là cái hạng người đó....Nếu anh muốn trả thù vì chuyện năm xưa thì cứ ra tay đi
....Mà đó cũng không phải lỗi của một mình tôi.....lúc đó là do anh.....
Seong Woo rất tức giận, là một người đàn ông tự nhiên bị xúc phạm nhân phẩm như thế thì ai có thể chịu đựng được cơ chứ. Trong lúc Seong Woo giơ nắm đấm lên thì Daniel đã nhanh chóng chụp lấy bàn tay cậu.
- Cũng không tệ, có vẻ mạnh hơn lúc trước nhưng em nên biết em dù có như thế nào thì em cũng không phải là đối thủ của tôi
Sau đó một trận ẩu đả kịch liệt diễn ra giống y hệt đêm hôm đó. Daniel thực sự rất mạnh, một phát gạt chân rồi áp cậu ngã lên bàn , hít hà hương thơm lâu ngày không được thưởng thức ,tay chậm rãi bức từng cúc áo, khẽ thì thầm vào lỗ tai cậu.
- Con mẹ nó....anh muốn làm gì ?
- Ong Seong Woo, bây giờ tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. Em nên chuẩn bị tinh thần trước đi.
Cậu rùng mình một cái vì câu nói này của hắn, tại sao con người hắn lại toả ra một luồng khí đáng sợ nguy hiểm đến thế ? . Lại giống lúc trước, tay cậu vô thức muốn kiếm một thứ gì đó để tự vệ, chợt suýt nắm được cái bàn phím thì bị hắn khoá tay kìm lại trên đỉnh đầu rồi cười lạnh nói
- Haha,Ong Seong Woo , em lại muốn giống như năm xưa đánh lén tôi sao? Haizz Thật là....đau lòng quá đấy.
Hắn vừa cười khuôn mặt vừa tỏ ra nỗi thất vọng, Daniel di chuyển xuống phía dưới luồng vào bên trong chiếc quần, nắm lấy hạ thân của Seong Woo.
- Mau bỏ ra....Khốn kiếp!!.... Không được..
- Em còn nhớ đêm đầu tiên của chúng ta chứ, Seong Woo ?......Em nghĩ sao khi chúng ta bây giờ cùng nhau ôn lại chút kỉ niệm ? ..... Thực sự rất tuyệt đó !!
- Không.... anh ......Dừng lại. !!
" Cốc......Cốc ....."
Đúng lúc này may mắn có tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài vang lên. Trong lúc sự chú ý của hắn phân tán đi một chút, cậu liền nắm bắt thời cơ đấm liên tiếp vào người hắn rồi chạy hớt hả xông ra ngoài.
- Oh....Cậu Seong Woo cậu xong rồi sao?
Không màng đến Kris đang hỏi mình, hắn thật sự rất đáng sợ, mặc kệ bộ dạng quần áo xộc xệch giờ đây cậu chỉ biết chạy trốn, đúng rồi phải chạy trốn khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Còn Về Daniel, hắn thì rất bình tĩnh không hề tỏ ra lo lắng tiếc nuối khi con mồi của mình vừa chạy thoát
- Ong Seong Woo, tôi có thể khiến em tự chân bước đến đây thì cũng có thể bắt em tự mình quay trở về bên cạnh tôi haha.
~~~~~~~~~~~~~~
Bỗng dưng đến một ngày Jinyoung đi học mà mãi chưa thấy trở về. Cậu đi tìm, hỏi thăm khắp nơi nhưng đều không có tin tức. Seong Woo liên lạc với Minhyun
- Minhyun! Cậu có...có biết hay từng nhìn thấy Jinyoung ở đâu đó không?
-Mình không thấy, mà có chuyện gì sao Seong Woo ?
Minhyun nhận ra giọng nói của cậu đang rất lo lắng, nên làm cho Minhyun cũng lo lắng theo. Dự tính cậu sẽ đi báo cảnh sát nhưng thoáng chốc tất cả suy nghĩ dồn về phía Kang Daniel. Có khi nào là do hắn ta không ?
- Có lẽ mình biết rồi! Tạm biệt cậu
Chưa kịp để Minyun lên tiếng thì cậu đã tắt máy trước.
Seong Woo tìm đến biệt thự của Daniel, vọt vào đại sảnh, thật kì lạ thậm chí không có bất kỳ ai ngăn chặn lại, thuận lợi đi lên tầng nơi hắn đang ở đó, điều này càng làm cậu cảm thấy, đây đều là sự sắp đặt của Kang Daniel
- Kang Daniel !!
Seong Woo đi vào theo cảm tính . Đúng ngay phòng của hắn, Daniel đang nhâm nhi một ly rượu thượng hạng , nhìn thấy Seong Woo xông vào như vậy, hắn chán ghét cau mày. Ngực Seong Woo bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng, tóc ướt mồ hôi dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn bừng đỏ.
- Cuối cùng thì em cũng tự động tìm đến tôi rồi sao?
- Khốn kiếp!!
-Kang Euigeon , người anh hận là tôi. Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, tại sao lại bắt cóc em trai tôi, tôi hỏi anh bây giờ JinYoung đang ở đâu ?
Giọng nói của Seong Woo bởi vì gào thét quá độ mà khàn khàn. Hắn thì không nói gì cũng không chú ý, tiếp tục uống rượu.
- Euigeon , tôi sai rồi, tôi thừa nhận, mọi chuyện đã qua đều là lỗi của tôi, tôi cầu xin anh thương xót, buông tha cho Jinyoung đi!
Seong Woo run rẫy chân vô lực quỳ xuống trước mặt hắn nói , mọi dũng khí cùng tức giận đều rơi theo dòng nước mắt bởi cậu rất lo sợ điều gì đó sẽ nguy hiểm đối với JinYoung
- Là lỗi của em?
-Đúng, tôi thừa nhận, tất cả đều là lỗi của tôi, Daniel , tôi cầu xin anh, hãy thả JinYoung ra đi. Tôi biết rõ anh hận tôi nhiều lắm, nhưng ngàn sai vạn sai đều là sai lầm của tôi, bất luận thế nào tôi đều tình nguyện gánh chịu, chỉ là cầu xin anh, đừng làm tổn thương Jinyoung, van xin anh nể tình em ấy còn nhỏ tuổi , bỏ qua cho em ấy, có được không ?
- Tôi đây không nhân từ đến thế đâu? Với lại tôi thấy em trai của em cũng dễ thương lắm đó.....Nó tên gì nhỉ?
...Ong Jinyoung?
Kang Daniel cười gian, đôi mày nhếch một nữa.
-Tôi thừa nhận, là lỗi của tôi, tại sao anh còn không buông tha cho gia đình tôi .
- Em xứng để tôi đeo bám hay sao mà buông tha?
Hắn đứng dậy xông tới, nắm chặt tay Seong Woo ,cũng không biết cố tình hay vô tình mà sực lực của hắn khiến máu cậu không lưu thông , khiến cho nó bầm tím lại. Còn toàn thân cậu da trắng như trứng bóc nên một vết bầm tím lại trên người cậu lại nhìn vô cùng kinh khủng.
Hắn quăng cho cậu cái cười khinh miệt rồi phất tay ra hiệu. Một đám người mặc đồ đen áp giải Jinyoung ra trước mặt Seong Woo và..........
.
.
.
Rãnh thì đọc lại chap 1 nhá kkkkk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com