side: Minhyungie
Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả
Tên tác phẩm gốc:
( Todobaku ) babyblue
Link tác phẩm gốc: https://www.wattpad.com/story/273330487?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=i_aoon602
_____________________________________
"Xin chào mọi người đến với phỏng vấn sau trận đấu, hiện giờ tôi đang đứng bên cạnh đây là tuyển Oner
Hôm nay đã có màn trình diễn xuất sắc để pom về cho bản thân mình và chiến thắng chung cuộc cho T1
Giờ thì xin mời mọi người hãy cùng tôi phỏng vấn tuyển thủ Oner".
Năm rưỡi chiều trời nhập nhoạng tối. Ánh tà dương từ bên ngoài tràn vào căn phòng lạnh lẽo, hắt lên ô cửa kính một bóng hình cô độc.
Minhyung với tay lấy remote trên bàn vặn nhỏ tiếng tivi, rồi chầm chậm tiến đến bên chiếc nôi để kiểm tra nhóc con nhà mình. Thật may là nó không bị âm thanh ồn ào kia đánh thức.
Cậu dùng khăn sạch lau sơ hai bàn tay dính đầy bột mì của mình, mắt vô tình liếc qua khuôn mặt quen thuộc đang chuyển động trên màn ảnh lớn, rồi thật nhanh dứt ra khỏi đó mà cầm điện thoại lên kiểm tra.
Không một cuộc gọi nhỡ, cũng chẳng có tin nhắn chưa đọc.
"Chắc là đêm nay lại không về."
Thở hắt ra một hơi, cậu quyết định không để ý tới chiếc điện thoại phiền phức kia nữa.
Minhyung đưa mắt nhìn về phía chiếc nôi đang đung đưa nhè nhẹ. Cậu vươn tay ra, chạm lên đôi gò má phúng phính của nhóc con say ngủ bên trong, quanh viền mắt nó còn đọng lại chút nước do ban nãy cu cậu gào khóc ầm ĩ một trận. Đôi tay bé nhỏ cứ quờ quạng trong vô thức, như thể nó cố gạt đi 'cái tay hư' của mẹ đang chạm vào mặt mình.
Minhyung phì cười, ngắm nhìn nhóc con có đến sáu bảy phần giống người kia. Cậu tự nhủ với bản thân rằng, sau này dù không thể nhìn thấy anh ta thường xuyên, thì cũng đã có một phiên bản tí hon bên cạnh bầu bạn.
Khi nhóc con nhà mình chào đời, Minhyung đã báo lên cao tầng và thông báo về việc cậu sẽ giải nghệ cho fan. Không phải cậu từ bỏ ước mơ trở thành adc số một thế giới, nhưng với cậu, gia đình lúc này quan trọng hơn tất cả.
Minhyung đã bàn bạc cùng anh rồi đưa ra quyết định rằng, một trong hai sẽ tạm dừng công việc để dồn thời gian trông nom thiên thần bé bỏng nhà họ, cho đến khi Taeyang bước vào lớp một. Ở xã hội bình đẳng này, cơm nước chăm con đã không còn là chuyện nhà dành riêng cho omega nữa, cậu biết mình có quyền đòi hỏi nhiều hơn nhưng Minhyung đã không, cậu chấp nhận lùi lại một bước. Lí do thật ra cũng rất đơn giản. Bởi vì cậu chính là mẹ thằng bé
Cả hai đã chọn kết hôn trong âm thầm. Anh ta là người ngỏ lời trước. Chỉ bởi trong một lần quá chén, Minhyung đã để cho anh có cơ hội đánh dấu cậu.
Dù sau đó cậu có từ chối bao nhiêu lần, con người kia vẫn kiên quyết muốn chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm. Nhìn thấy được sự quyết tâm nơi anh lớn lao như vậy, cậu cũng không còn cách nào khác ngoài gật đầu thuận theo.
Vì tương lai tuyển thủ của anh còn rộng mở phía trước, còn tương lai của cậu đứt gánh giữa đường.
Thế nên cả 2 quyết định chỉ đơn giản là tổ chức một buổi lễ cho đúng với nghi thức.
Vào ngày cưới, cả hai đứng đối diện nhau tại lễ đường bật lên những câu thề thốt thật máy móc. Thậm chí một chút cảm xúc cũng lười bộc lộ.
Buổi lễ hôm đó trống vắng đến lạ, không có bạn bè thân thiết tham dự, không có cha mẹ, không có sự góp mặt của báo giới, cũng không gặp được đồng đội.
Là ngày buồn bã nhất trong đời Minhyung.
Cả hai sau đó chuyển đến sống tại một căn hộ cao cấp ở vùng ngoại ô, cách thành phố chừng một giờ đi xe. Mục đích chính là để cho đám phóng viên không phát hiện ra việc anh đã kết hôn. Căn phòng rộng lớn với đầy đủ những vật dụng xa hoa, nhưng Minhyung chẳng thể cảm thấy gì ngoài sự ngột ngạt và lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh và cậu chia đôi căn phòng ngủ trong vô thức, toàn bộ vật dụng đều được giữ khoảng cách an toàn với đối phương, kể cả là mật khẩu máy tính hay cuộc gọi cá nhân. Dù vậy, đó vẫn chưa phải là chuyện tệ nhất.
"Minhyungie, tao sẽ không trở về thường xuyên, mày cứ tự quyết định mọi chuyện đi."
Lời anh nói qua điện thoại khiến tim cậu như chững lại một nhịp. Thái độ thờ ơ này hoàn toàn nằm trong dự đoán, vậy nên Minhyung chỉ "Ừ" lại một tiếng, không mặn không nhạt.
"Minhyung, em vất vả thật đấy. Sao không thuê nhà gần thành phố một chút."
Minhyung im lặng trước câu hỏi của người anh Hyukkyu. Chẳng lẽ bây giờ lại nói là cậu đã có gia đình, và cả 2 đã quyết định rằng phải giữ bí mật về mối quan hệ này? Minhyung sẽ không, cậu không muốn mọi người bàn tán ra vào về anh.
"Hức..."
Tiếng thút thít văng vẳng bên tai kéo cậu trở về với thực tại. Minhyung giật mình nhìn xuống thì thấy nhóc con đã tỉnh giấc từ bao giờ, và đang chăm chú quan sát cậu bằng ánh mắt to tròn long lanh nước. Minhyung vội cúi người bế nó lên dỗ dành. May mắn thay, cu cậu cũng không phải là một đứa bướng bỉnh, chỉ cần vỗ vỗ vào mông vài cái đã nín bặt, rồi nghịch ngợm đưa hai bàn tay bé xíu lên ôm lấy cả khuôn mặt cậu.
"Α..."
"Con đói rồi sao?"
Nhóc con không hiểu, chỉ ngước đôi mắt hai màu lên nhìn mẹ, miệng bi bô vài tiếng khiến cậu phì cười.
"Đừng vội, đợi ta hâm nóng đồ ăn lại nhé."
Chẳng biết từ khi nào mà Minhyung đã ra dáng một người làm mẹ đến vậy. Chỉ mới vài năm trước đây, cậu còn dõng dạc tuyên bố rằng sẽ để trở thành adc số một thế giới. Là đứa thích cà khịa các đội khác và luôn muốn cưa chiếc ghế chủ tịch của anh Sanghyeok.
Tuy giờ cậu vẫn còn yêu cái giấc mơ ấy lắm, nhưng cậu cũng hiểu rõ bản thân đã không thể hành động tuỳ tiện như trước nữa. Từ khi phát hiện mình mang thai, cậu đã chọn cách từ bỏ mọi thứ, bao gồm giấc mơ đang dang dở.
"Taeyang, con phải lớn thật nhanh có biết không?"
"Trở thành một tuyển thủ giỏi, thay cho giấc mơ của ta."
Mun Taeyang.
Mun Taeyang.
Mun Taeyang.
Đứa trẻ ấy giống như là sai lầm duy nhất trong đời anh ta vậy.
Hyeonjun của ngày hôm đó đã say xỉn trở về nhà mà không dùng thuốc ức chế, và rồi mọi thứ liền trở thành một đống hỗn độn vào buổi sáng ngày hôm sau.
Anh ta đặt một nụ hôn lên trán cậu trước khi lắng lăng rời đi Minhyung vốn dĩ đã chẳng thể chợp mắt nổi từ đêm ngày hôm trước. Cậu nằm đó kiên nhẫn đợi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sầm lại, rồi mới đưa tay day day phần trán mình, cố lấy hết sức lê cả cơ thể đau buốt đến trước chiếc gương đặt trong phòng tắm.
Khắp người cậu giờ đây toàn là dấu hôn và vết rách, chúng đều là thành quả chứng minh cho việc cơ thể cậu đã chịu dày vò suốt cả đêm qua.
Mấy vết cắn xé trên da thịt do còn mới nên đều ửng đỏ lên và rươm rướm máu, chỉ trông sơ thôi đã thấy vô cùng đáng sợ.
Minhyung dùng móng tay mình cào lấy từng mảng thật sâu trên mỗi dấu vết mà anh ta để lại, như muốn xoá sạch đi cái thứ gọi là vết tích gợi nhớ đến cơn ác mộng đêm vừa rồi.
"Đau quá..."
" Hyeonjun, tao đau quá..."
Cậu ngồi thụp xuống, chôn mặt vào giữa hai đùi, nước mắt không kiềm được làm ướt đẫm hai gò má. Hyeonjun xuất hiện quá bất ngờ, còn chẳng kịp để cậu chuẩn bị gì đã vội vã tiến vào. Cả căn phòng bị xới tung lên, anh gặm cắn phần gáy mảnh mai, nắm chặt lấy tóc cậu rồi ra thật nhiều bên trong. Đến mức Minhyung tưởng rằng cậu sẽ chết ngạt bởi thứ tinh dịch bẩn tưởi đang rót đầy vào cơ thể mình mất.
Hai tháng trôi qua trong lo sợ, và rồi việc gì đến cũng sẽ đến. Từng triệu chứng ập tới như báo hiệu cơ thể có điều khác lạ. Minhyung không còn cách nào ngoài đặt lịch khám vào một ngày cuối tuần, và thầm cầu nguyện cho chính mình.
Tuy nhiên, ông trời vẫn không thương xót cho cậu.
Bác sĩ có hơi bất ngờ khi nhìn thấy người đến lại là tuyển thủ gumayusi, nhưng với sự chuyên nghiệp của họ, dĩ nhiên không hề lo sợ mọi việc bị bại lộ.
"Cái thai đã được ba tuần rồi, tôi rất tiếc nhưng vẫn phải nhắc nhở cậu nên giữ bản thân thật thoải mái và tránh xa các hoạt động gây tổn hại đến cơ thể."
"Có thể phá chứ?"
"Sao cơ?"
"Cái thai này phá đi được không?"
Minhyung mở điện thoại, tìm đến dãy số tuy đã tồn tại trong danh bạ từ rất lâu nhưng không thường xuyên liên lạc. Cậu đắn đo mãi mới quyết định sẽ báo cho anh ta biết về việc này.
" Minhyungie?"
"Tao có thai rồi."
"..."
Minhyung đợi chờ sự im lặng có lẽ là vài phút từ đầu dây bên kia, lúc cậu toan tính dập máy đi, thì giọng nói đều đều nghe không ra vui buồn của anh ta mới truyền tới.
"Mày có muốn giữ nó không Minhyungie à?"
"Tao..." Cậu ngập ngừng.
"Tao muốn đứa bé này."
"Vậy tao sẽ thông báo với gia đình về việc.... "
Cậu dập máy ngay trong tích tắc. Minhyung không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ anh nữa. Trong giây phút bốc đồng, cậu đã để lửa giận của bản thân thiêu đốt đi lý trí. Sao tự dưng cậu lại cảm thấy hối hận quá, nếu đây chỉ là để trả đũa anh ta vì những điều đã làm ngày ấy thì nó quá trẻ con rồi. Minhyung thậm chí còn chưa chuẩn bị đủ tinh thần cho việc làm mẹ.
Cậu đã sẵn sàng chưa?
Cậu có thích hợp hay không?
Liệu cậu có thể gánh nổi trọng trách này?
Minhyung rối rắm, cậu muốn gọi cho ai đó để kể lể về tất cả những chuyện đã xảy ra, nhưng điều đó là không thể. Cậu bỗng thấy nhớ mẹ mình, nhớ anh Sanghyeok, anh Hyeonjoon
và cả Minseok và nhóc Wooje nữa.
Nhưng kể cả khi đã đến bước đường cùng. Minhyung vẫn sẽ không bỏ cuộc. Cậu sờ phần bụng mình, nơi này đang chứa chấp một sinh linh đi lạc đến, dù không phải là điều cậu mong đợi đi nữa,
Minhyung cũng sẽ không ruồng rẫy nó.
giai đoạn mang thai, Hyeonjoon thường xuyên trở về hơn. Anh mang rất nhiều thứ tẩm bổ cho cậu, và cả một người giúp việc để cậu có thể bớt chút gánh nặng việc nhà. Mẹ và chị gái anh cũng thường xuyên ghé qua,hộ đối xử với cậu luôn một cách ấm ấp . Hyejin sờ sờ bụng cậu mà nhẩm tính ngày đứa bé chào đời, cô còn tặng riêng cho nó một chiếc áo len tự may và đôi tất nhỏ đáng yêu.
Hyejin luôn là người gọi điện thăm hỏi Minhyung hằng tháng, trước cả thời gian cậu mang thai. Cô thường nói về Hyeonjoon và chuyện ăn uống của họ, Hyejin lúc nào cũng lo lắng rằng hai đứa em trai nhà cô sẽ không ăn đủ chất, rồi còn ti tỉ việc lặt vặt khác nữa. Đối với cô thì Minhyung giống như một cậu em nhỏ trong gia đình vậy, bởi thế khi nghe đến việc cậu cứ ăn đồ hộp miết, cô mới không vui mà càu nhàu.
"Chị ơi."
"Gì hả cái đứa nhỏ này? Em có nói thế nào thì chị vẫn sẽ dạy hai đứa cách tự nấu nướng thôi, đừng có-"
"Cảm ơn chị."
Cô cười mỉm xoa xoa đầu cậu đầy cung chiều rồi dặn dò thêm vài thứ nữa. Minhyung và cô cứ thế mà chị một câu em một câu trở nên thân thiết hơn.
Hyeonjoon chủ động trở về nhà vài ngày vào mỗi cuối tuần và đánh xe đi làm sớm hôm thứ hai, mặc cho cậu có đồng ý hay không. Mỗi lần ghé qua, anh đều mang theo cả tá đồ chơi và quần áo đắt tiền, nét mặt rạng rỡ áp tai vào bụng cậu nghe tiếng đạp nhẹ từ con, thái độ ân cần như thể anh mới là người mong chờ sự chào đời của đứa trẻ này nhất vậy.
Những đêm khó ngủ được nhìn thấy gương mặt anh ngay sát cạnh mình, Minhyung lại có cảm giác chuyện này cứ như là mơ vậy. Từng cử chỉ dịu dàng, từng lời nói ngọt ngào dành riêng cho mình cậu, ấm áp đến mức khiến trái tim đầy thương tổn kia bắt đầu mong mỏi nhiều hơn.
Và rồi điều đó đã khiến cậu sinh ra những ảo tưởng không nên có.
Cho tới tận lúc Taeyang chào đời, anh vẫn luôn túc trực tận tình bên giường bệnh. Hyeonjoon đặt một nụ hôn nhẹ lên chiếc mũi cao của Minhyung, khi cậu vừa thực hiện xong cuộc phẫu thuật. Đáy mắt anh như chất chứa vô vàn vì sao lấp lánh lúc bế bé con của họ trên tay, anh lau đi giọt nước mắt rơi trên má cậu, mỉm cười thật dịu dàng.
"Minhyungie, cảm ơn mày à không cảm ơn em."
Những tưởng điều tốt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.
Tuyển thủ Oner sánh đôi cùng bạn gái tin đồn ở kì World Championship phải đây là công khai ngầm, trông họ thật xứng đôi phải không nào?
Minhyung nhìn cái tên quen thuộc trên những hot search mà đánh rơi cả ly nước trong tay, cô giúp việc hét lên một tiếng rồi vội tới giúp cậu dọn dẹp. Nhưng ngoại trừ âm thanh êm ái của anh ta trên video, Minhyung đã chẳng thể nghe được gì nữa.
Không thể trách Hyeonjoon, không thể trách Hyeonjoon. Cậu lẩm bẩm.
Minhyung biết mình không có tư cách, vốn dĩ quan hệ của họ đã mỏng manh như bong bóng xà phòng rồi, chỉ cần chạm nhẹ một chút sẽ vỡ tan tành. Là do cậu đã quá dựa dẫm vào sự yêu chiều của anh ta trong lúc mang thai, là do cậu tự huyễn mê hoặc mình rằng Hyeonjoon cũng có tình cảm với cậu. Tất cả mọi thứ, chỉ là do cậu tưởng tượng mà thôi.
Hyeonjoon cũng ít lui tới hơn trước khi Minhyung từ bệnh viện chuyển về nhà riêng của họ. Mỗi tháng anh sẽ ghé qua đôi ba lần, chủ yếu để thăm Taeyang, nhưng Taeyang cứ quấy phá khi thấy người cha kia có ý định chạm vào mình.
"Taeyang hỏng rồi, tính cách của thằng bé hệt như mày vậy."
Minhyung trả nó về chỗ cũ khi mà Taeyang cứ hậm hực với anh ta. Minhyung không để ý đến lời anh nói, cậu ôm lấy nhóc con vào lòng mà vỗ về.
"Do nó biết tao ghét mày đấy."
Anh ta ngạc nhiên nhìn cậu. Minhyung chán nản tản lờ ánh mắt anh, cậu lại thù dai mà lỡ miệng nữa rồi, nhưng Hyeonjoon chỉ mỉm cười dịu dàng mà ôm cậu vào lòng, anh hôn lên mắt cậu rồi xoa đầu Taeyang.
Sau đó, Hyeonjoon lại càng ít khi lui tới. Anh gọi điện nhờ vả Hyejin sang trông nom Minhyung giúp mình. Cô ái ngại nhìn Minhyung dang chơi đùa cùng Taeyang, chẳng biết nên mở lời nói đỡ cho đứa em trai nhà mình thể nào, nhưng chẳng đợi Hyejin nói ra, Minhyung đã cất lời trước.
"Em hiểu rõ Hyeonjoon nghĩ gì, chị cứ bảo anh ta không cần lo lắng đâu."
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như thế thôi nhưng đã khiến khoé mắt Hyejin đỏ hoe. Có những điều Hyeonjoon không biết và mãi mãi sẽ không bao giờ được biết.
Minhyung đã luôn xem anh là mục tiêu để theo đuổi kể từ lúc gia nhập T1 . Anh là kẻ luôn cố gắng, kiên trì được cậu công nhận, cậu muốn anh là mục tiêu để cậu cố gắng thêm từng ngày, muốn vượt qua anh bằng bất cứ giá nào, dù cho ánh mắt anh chi nhìn về phía anh Sanghyeok, Minhyung vẫn luôn không bỏ cuộc.
Dần dà, từ việc phải nỗ lực để vượt mặt anh qua mọi trận đấu đã biến thành, nỗ lực để gây sự chú ý với Hyeonjoon. Minhyung không biết từ khi nào mà anh Sanghyeok đã không còn là đích đến mà cậu muốn nhằm đến, bởi lẽ chắn trước mặt anh ấy là dáng hình của một cậu trai rực rỡ đến chói mắt. Cái người lúc nào cũng nhiều chuyện đẩy cậu ra phía sau lúc cậu gặp nguy hiểm, cái người sẵn sàng gạt bỏ mọi luật lệ. Ban đầu cũng chỉ là sự ganh đua đơn thuần.
Không biết từ lúc nào lại trở thành cái gai trong tim cậu.
Rực rỡ nhất, xinh đẹp nhất.
Minhyung nghĩ mình đang vướng vào giai đoạn baby blues, vì gần đây cậu cứ hay hồi tưởng về đoạn ký ức của cả hai thời cùng kề vai sát cánh, để rồi tự buồn bã một mình.
Hay là ra ngoài đi dạo một chút nhỉ? Minhyung nghĩ ngay đến mẹ
và Minseok. Đã bao lâu rồi họ không gặp lại nhau chứ? Còn cả,
anh Sanghyeok nữa.
Cậu gửi cho ba người họ, mỗi người một mẫu tin nhắn nhỏ, chủ yếu nói về việc hẹn gặp mặt. mẹ cậu hứa sẽ đến thăm cậu vào tháng sau, khi bà từ nước ngoài trở về. Minseok cũng báo là hắn ta bận, nhắn chờ hôm khác. Chỉ có mỗi anh Sanghyeok gấp gáp gọi lại cho cậu để hỏi về địa điểm và thời gian.
Sau khi đã nhất trí mọi thứ. Họ quyết định chọn một tiệm cà phê gần khu căn hộ của cậu làm địa điểm gặp mặt, bởi anh Sanghyeok đang có việc gần đây nên như thế sẽ tiện lợi cho cả hai hơn, và Minhyung cũng không thể để Taeyang ở nhà một mình quá lâu được.
Minhyung hôn vào má nhóc con nhà mình rồi giao nó cho người giúp việc chăm sóc. Nhóc luyến tiếc mẹ nên cứ ôm khư khư ngón tay cậu không buông, chỉ cho đến khi Minhyung xoa đầu nó cam đoan rằng mình sẽ trở về sớm thôi, Taeyang mới ngừng làm ầm lên.
anh Sanghyeok đến điểm hẹn rất sớm, anh ấy chọn một chiếc bàn trong góc khuất rồi vẫy tay gọi Minhyung còn đang ngơ ngác tìm kiếm xung quanh. Đợi cậu ngồi xuống đối diện, lên tiếng gọi dại một loại nước uống, anh Sanghyeok mới mở lời.
" Minhyungie , dạo này em thế nào?".
"Dạ em khoẻ, còn anh ?"
"anh đương nhiên là khoẻ rồi. Bất ngờ thật đấy, anh không nghĩ sẽ được em gọi ra gặp mặt thế này."
Họ cứ em một câu anh một câu nói đến tận chiều, Minhyung chủ động kết thúc buổi gặp mặt để trở về xem tình hình của Taeyang
"anh em xin phép về trước"
"Chờ đã"
"Sao vậy anh"
"anh có điều cần hỏi em"
"Dạ"
"Em... Em đã tìm được người để kết đôi rồi à, Minhyungie."
Sanghyeok nhìn về phía chiếc cổ trắng ngần trống trơn của Minhyung,
không có vòng cổ, cũng không có dụng cụ bảo vệ tuyến thể.
"Dạ."
"Là ai vậy?".
Sanghyeok nhìn thẳng vào mắt Minhyung khiến cậu thấy không được tự nhiên mà chủ động hạ mi xuống, dời mắt sang nơi khác.
"Là một người lạ."
"Cái người may mắn đó có trân trọng em không?"
"Dạ cơ chứ"
"Vậy sao dạo này Minhyungie trông gầy thế..."
"Dạ, em ổn mà. Anh nhớ giữ sức khoẻ nhé."
Sanghyeok luyến tiếc nhìn cậu, rồi như nhờ ra việc gì đó, hắn gọi với theo. "À nếu em rãnh thì nhớ tới buổi chúc mừng Hyeonjoon tháng sau nha."
" Hyeonjoon dự định sẽ thông báo chuyện kết hôn vào cuối năm nay đấy." Câu nói như sét dánh ngang tai khiến Minhyung đứng hình một lúc lâu.
Cậu khẽ " vâng" một tiếng.
Rồi cậu kéo khẩu trang che khuất nửa gương mặt mình rồi rời đi thật nhanh.
Minhyung ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh như nước biển trên dinh đầu mình, xinh đẹp thật giống với màu mắt của anh ta. Hai tai cậu ù đi, chẳng thể phân biệt nối các loại âm thanh trên đời nữa.
Chỉ cho đến khi nghe thấy tiếng kêu la của nhóc con nhà mình, Minhyung mới bừng tỉnh mà chạy đến bên, ôm chầm lấy nó. Tae như cảm nhận được rằng mẹ nó đang không vui, nên nó cứ dùng tay quờ quạng mặt cậu mãi.
"Nhóc con, đang an ủi ta sao?"
Minhyung hôn phớt lên đôi bàn tay bé nhỏ của nó, hít một hơi thật sâu như để tự trấn an bản thân mình. Cậu cầm điện thoại lên gửi một đoạn tin nhắn thoại cho Hyeonjun, nhưng còn chưa kịp nhấn nút gửi đi, Minhyung đã thu hồi lại. Cậu không dám hỏi trực tiếp anh ta, cậu sợ phải nghe câu trả lời.Có nực cười không khi người từng chẳng sợ bất cứ thứ gì trên đời như cậu, giờ lại trăn trở mãi trước màn hình một chiếc điện thoại vô tri. Minhyung cho Tae ăn rồi dỗ nó ngủ, xong lại nằm thẩn thờ mãi trên giường một lúc lâu.
Minhyung ngồi bật dậy, mở chiếc tủ ở đầu giường lấy ra một hộp nhẫn mới tinh. Cậu vẫn nhớ rất rõ lúc anh ta cầu hôn mình còn đặt nhầm size nhẫn, ngón tay cậu có phần hơi thô mà nhẫn thì lại là size cho nữ giới, bởi thế mà Minhyung chỉ giữ nó bên cạnh chứ chẳng đeo bao giờ. Hiện tại chiếc nhẫn lại lọt thỏm khi đeo vào, trông có phần rộng rãi hơn so với ngón áp út đã từng không thể vừa vặn với nó.
Cậu giơ bàn tay lên không trung, ngắm nhìn viên đá nho nhỏ đính trên mặt nhẫn lấp lánh riêng một mình nó trong màn đêm. Phải công nhận là mắt thẩm mỹ của anh ta khéo thật đấy, sao từng ấy thời gian qua, cậu lại không phát hiện ra rằng chiếc nhẫn cưới này đẹp đến thế nhỉ?
Minhyung đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên nó, như thể thông qua món quà này, có thể nhìn thấy được bóng hình của người tặng vậy.
"Hyeonjun à."
Cậu thiếp đi từ lúc nào không hay biết, đến tận lúc rạng sáng, Minhyung mới bất ngờ tỉnh giấc vì cảm giác được bàn tay ai đó đang ôm lấy cậu từ phía sau.
"Hyeonjun?"
"Làm mày thức giấc hả?"
"Ngủ đi, tao chỉ ghé qua một chút thôi."
Hyeonjun thì thầm vào tai cậu thật nhỏ, âm thanh dịu dàng và mỏng manh đến mức, Minhyung còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, và người đang ôm lấy cậu chỉ là ảo giác mà thôi.
"Mày sang nhìn con chưa?"
Minhyung đưa tay mình lên chạm vào gò má lạnh ngắt của anh.
"Tao không muốn."
"Tao chỉ trở về để gặp mày."
Hyeonjun bắt lấy bàn tay đang muốn chạm vào mình của cậu, anh lồng tay mình vào tay Minhyung, ôm xiết cậu vào lòng mình.
"Minhyungie."
"?"
Hyeonjun hôn vào vành tai cậu.
"Ngủ đi."
"Ừ."
Lần thứ hai khi cậu mở mắt, Hyeonjun đã đi mất rồi.
Minhyung ngồi dậy định sẽ đi rửa mặt rồi sang đánh thức Tae, bất chợt cậu nhìn lại bàn tay mình, trống trơn. Cả hộp nhẫn cũng biến mất. Minhyung cứ ngỡ vì mình ngủ xấu nên đã lỡ tay gạt mấy cái hộp xuống gầm giường, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chúng ở đâu.
Mò mẫm khắp cả phòng cũng không thấy, cùng lúc đó Tae lại khóc đòi cậu, Minhyung đành gác chuyện tìm kiếm sang một bên.
Người giúp việc thường sẽ đến sau mười giờ sáng, nên Minhyung có thói quen lo cho nhóc con nhà mình ăn trước. Tae không quấy phá hay biếng ăn bao giờ, nên chuyện dỗ cu cậu chẳng tốn bao nhiêu công sức. Đợi xong xuôi việc buổi sáng. Minhyung mới có thời gian rãnh rỗi để gọi cho Hy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com