Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5: Thay "tâm", đổi "tính"

Chương 5: Thay "tâm", đổi "tính"
.
.
.

Nhiều ngày sau của cơn phát tình, Sanghyeok phải trải qua vô cùng gian khổ với việc phải liên tục tiêm thuốc ức chế. Vì Moon Hyunjoon làm sao có thể dành ra nhiều thời gian như vậy cho anh được chứ, bọn họ đã cùng nhau đêm đó và hắn chỉ ở lại với anh một đêm nữa, để chắc rằng Sanghyeok sẽ thành công thụ thai đứa trẻ của nhà họ Moon.

Có một số điều, cũng không biết là có nên lưu giữ trong lòng không...? Nhưng việc được ở cạnh thân thể của omega lớn tuổi này, thật sự có thể giúp Moon Hyunjoon giải quyết nhu cầu tâm sinh lý của nhiều tháng liền

Buổi sáng rời khỏi căn phòng khách sạn đó, giám đốc Moon dọc đường trở về đều không thể hạ xuống khóe miệng, thái độ với nhân viên xung quanh cũng dịu xuống rất nhiều. Dám cá là, hiện tại kế toán có đem lên bảng báo cáo kế hoạch thất thoát của dự án hơn 30%, hắn cũng chẳng sẽ tức giận nổi, phàm là đàn ông còn là một alpha mạnh mẽ như Moon Hyunjoon, được thỏa mãn tốt ở phương diện đó thì ai cũng sẽ như vậy thôi

Chỉ là, khoảng hơn một tuần sau, nhận được tin Sanghyeok đã mang thai em bé. Hiện tại cũng chưa biết nhu cầu trong lúc mang thai của anh ra sao, nên bọn họ cũng không thể sắp xếp Sanghyeok chỗ ở nào thuận tiện, nên chỉ có thể tạm thời để anh ở lại trong bệnh viện.

Biết chuyện này, Moon Hyunjoon cũng không hiểu quỷ xui ma khiến kiểu gì, lại rảnh rỗi "tiện" đường ghé đến viện, nơi Sanghyeok đang ở. Mãi đến khi quần tây áo vest phẳng phiu bước xuống xe, hắn vẫn chẳng thể biện ra được lý do gì trong đầu để đến nơi này.

Vì đột nhiên được con trai chủ tịch ghé thăm, nên viện trưởng chẳng hề hay biết gì, dọc khuôn viên bên ngoài bệnh viện khá yên tĩnh, dạo gần đây trời lại còn hay đổ mưa lớn về chiều tối, nên lại càng ít người ra đây dạo quanh

Moon Hyunjoon vốn không muốn chấp nhận việc bản thân đến đây là vì Sanghyeok, nên vẫn luôn vô định, đơn độc đi dạo trong cái khuôn viên vô vị này.

Hắn vừa có ý định bốc đồng đi đến hỏi về Sanghyeok ở chỗ mấy điều dưỡng trong viện, nhưng bước chân vẫn cứ lì lợm không chịu nghe theo, vừa muốn đi rồi lại thôi. Lục tung trong đầu cũng không thể nghĩ ra, ai quen biết có đang nằm viện không để kiếm một cái cớ hợp lý hóa cho việc "tiện đường" này

Moon Hyunjoon hãy còn đang ngồi vắt chân đăm chiêu, trên dãy ghế dài phía bên ngoài, lâu lâu cũng sẽ bắt gặp được một vài người đi ngang, ai cũng đến thăm hỏi trò chuyện thân mật với người thân, còn hắn? Hắn ở đây làm gì?

....5...10...15...hơn nửa tiếng trôi qua, Moon Hyunjoon lúc này mới sực tỉnh, mà điều đầu tiên hắn nghĩ đến là sợ chuyện này lọt ra ngoài, trước mắt chắc sẽ bị thiên hạ cười cho điên đầu, đôi chân thon dài bước đi cũng vì vậy mà cứ như đang tháo chạy. Tâm tính vui vẻ mấy hôm nay, đột ngột cũng vì chuyện này mà trở nên cáu bẳn vô cùng

_"Này! Tên điên này không có mắt hả!?"-Giám đốc Moon quên mất hình tượng, mà nổi cơn thịnh nộ với một người bệnh ốm yếu vừa va phải người hắn, cũng một phần là do hắn quá vội vàng rời đi với đầu óc còn suy nghĩ lung tung, nhưng cái tên này cứ như người mất hồn mà loạng choạng đi va vào người hắn, hay lắm! Giờ thì té vật ra đất thế kia, là đang tính bắt vạ đây hả!

_"Này!...Này! Tính ăn vạ hả! Thích nằm v...? L-Lee...Sanghyeok!?"-Moon Hyunjoon lúc này đang hết sức hoảng hốt, khi nắm đấm của mình vẫn còn kéo lấy cổ áo của anh toan xách lên như xách một con mèo. Ai mà có ngờ, vừa quay mặt ra lại là...lại là người mà hắn từ nãy giờ vẫn luôn như "dằm trong tim", "nhung nhớ không ngơi"

Biết bản thân vừa gây ra họa lớn, Moon Hyunjoon liền như bị thả kiến trong quần, hắn la loạn hết cả lên, kêu đến rất nhiều y bác sĩ xung quanh, hùng hồn ra lệnh:

_"Mau! Mau đem anh ta đi kiểm tra! Anh ấy có mệnh hệ gì thì cái viện này đóng cửa luôn đi!"-vừa nói vừa chạy theo băng ca của Sanghyeok, còn sợ không đủ uy nghiêm mà chửi thề một câu, khiến các bác sĩ đang cấp cứu cho Sanghyeok toát hết cả mồ hôi hột

Thật ra thì, Sanghyeok tuyệt đối không thể vì một cái đẩy này của Moon Hyunjoon mà ra đến nông nỗi như vậy. Tất cả đều là sự mệt mỏi của anh tích tụ nhiều ngày qua mà thành.

Phải kể từ ngày biết bản thân mang thai, Sanghyeok vẫn luôn sống trong tình trạng bức bối không chịu được, tâm tính dần thay đổi, khẩu vị cũng cải biến rất nhiều. Ăn cái gì cũng không được, tóc rụng cân sụt, nhưng anh căn bản không dám nói ra mấy thứ này với đám người ở đây, bao nhiêu đồ bổ đem đến anh đều nôn ra hết nhưng lại giấu nhẹm đi

Sanghyeok thật sự cảm thấy rất mông lung về số phận của bản thân hiện tại. Bọn họ cứ thế mà bảo anh có rồi, bảo anh như vậy mà đang mang trong mình một sinh linh sắp sửa thành hình. Sanghyeok cứ mơ mơ hồ hồ sống nhiều ngày như thế, cho đến khi đứa trẻ đến, anh lại thanh tỉnh lạ kỳ.

Từng ngày trôi qua, chân thật cảm nhận đứa bé lớn lên trong người mình, tấm hình siêu âm khó khăn lắm anh mới xin được, dạo gần đây Sanghyeok sẽ phải ngắm qua nó rất lâu mới chịu đi ngủ. Anh đột nhiên sợ hãi bản thân quá yêu sách, sẽ bị bọn họ tuyệt tình không cho nhìn mặt con một lần nào, nên là, rất nỗ lực nuôi giữ cái suy nghĩ, cố gắng ngoan ngoãn để bọn họ có chút hảo ý, đến ngày sinh ra đứa nhỏ...có thể...có thể cho anh nhìn qua mặt nó một lát...chỉ một lát thôi...chỉ như vậy thôi...

_"Ông nói cái gì! Suy nhược cơ thể?!"-Moon Hyunjoon tức giận đập bàn, đứng phắt dậy, vung tay ném tập báo cáo sức khỏe vào mặt của vị bác sĩ đang run rẩy ngồi phía trước hắn

Giám đốc Moon xưa nay nổi tiếng điềm đạm, nhưng lần này được diện kiến thì đúng là cái gì vốn là đồn, thì đừng bao giờ tin!

_"Tôi đổ tiền vào cái viện này, để mấy người trả về thứ báo cáo vô trách nhiệm như này hả!?"

Moon Hyunjoon đang rất tức giận, tức đến mức đầu bốc khói, vì đám lang băm này có thể đối đãi với Sanghyeok như vậy! Thật ra thì, Moon Hyunjoon cảm thấy việc Sanghyeok bị đối xử như thế nào không quan trọng, quan trọng là anh đang mang con của hắn!

Sao bọn họ dám cả gan ngược đãi cả con của Moon Hyunjoon này chứ! Không bàn đến chuyện tình cảm gì, thì đứa nhỏ này vô cùng quan trọng trong kế hoạch của cha con hắn, nếu sinh ra không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh thì chuyến này dày công như vậy, xem như đổ biển à!

_"Th-thưa cậu...chúng tôi s-ẽ cố..."-Vị bác sĩ rón rén rút khăn tay ra, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng nói lắp bắp chưa thành câu đã bị cướp

_"Làm giấy xuất viện cho anh ấy đi! Tôi không thể tin tưởng mấy người được nữa! Đúng là một lũ vô dụng!"- Moon Hyunjoon nói xong, liền phủi áo đứng dậy bỏ đi, không thèm câu nệ thêm một thứ gì nữa, dứt khoát dập cửa phòng "rầm" một tiếng, làm vị bác sĩ kia thân thể không yên lại giật nảy cả lên
.
.
.
.
Vậy là...theo sự ghé thăm kinh thiên động địa của Moon Hyunjoon, thì còn được đem thêm quà tặng kèm là Sanghyeok mang trở về

Anh được hắn sắp xếp đến ở trong một căn hộ nhỏ, đầy đủ tiện nghi phía trong khu vực gần tòa nhà của hắn. Đem đến đó cũng là vì để tiện, chỉ là tiện mà thôi! Dù sao thì...cũng phải để trong tầm mắt của Moon Hyunjoon, thì đám người làm kia mới chăm sóc Sanghyeok tốt được, cái con người thân gần 30 này, mà đến chút việc tự lo cho bản thân tốt cũng không xong! Thật là phiền chết hắn rồi!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com