Chương 7
Chương 7
Trên máy bay trở về Hàn Quốc, tôi tỉnh lại thấy JinKi đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi biết anh không phải đang ngắm nhìn mây bay, mà trong lòng đang chất chứa tâm sự sâu xa.
"JinKi" tôi kéo tay anh, anh quay đầu nhìn tôi một chút lúc sau mỉm cười
"Đói bụng sao? Một lúc nữa là về đến nhà rồi."
"Ừ, là về nhà của chúng ta" tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không có một tia do dự nói ra những lời này.
"KiBum. . ." Anh gối đầu lên vai tôi, nắm chặt lấy tay tôi.
"Lee JinKi, hiện tại Kim KiBum yêu anh, cho dù em biết anh cảm thấy có điều không thật, nhưng Kim KiBum yêu Lee JinKi là sự thật" tôi cũng siết chặt bàn tay, đem những lời trong lòng nói ra một lần
"KiBum, cám ơn. . . Anh cũng. . . Anh yêu em" anh không có ngẩng đầu lên, mười đầu ngón tay chúng tôi đan chặt không rời.
Sau đó anh cứ như vậy tựa trên vai tôi ngủ, tôi có thể hiểu được anh ở trong lòng áp lực rất nhiều, anh muốn đem hết khả năng che chở tôi, tựa như Onew vậy, nhưng anh lại không rõ tôi cũng muốn che chở người tôi yêu, mà không phải chỉ nhận tình yêu của anh.
—
"Anh sẽ trăm năm hạnh phúc chứ?" Tôi đưa tay đánh JongHyun hyung đang kéo qua kéo lại cà vạt không ngừng lảm nhảm.
"Nhìn có được không? Màu cà- vạt xấu quá! MinJung thấy xấu bỏ chạy thì anh biết làm sao?"
"Này, em nói cho anh nghe. . ." Tôi đang muốn cười nhạo JongHyun thì tin báo điện thoại vang lên
【 Jjong~ anh hiện tại sắp kéo rách cà vạt rồi phải không? Đừng quá khẩn trương! Em sẽ không bỏ chạy ^▽^ Kí tên phu nhân MinJungie của anh】JongHyun hyung đem di động trước mặt tôi quơ quơ, cười đến giống đứa ngốc.
"Hì hì, MinJung sao biết thế ~" nhìn di động biểu tình JongHyun hết sức khờ khạo, còn ngượng ngùng nhìn tôi hỏi.
"MinJung thông minh hơn anh đó "
Nhìn bộ dáng này của Kim JongHyun, tâm lý của tôi đột nhiên có một cảm xúc lạ kỳ, một Kim JongHyun hi hi ha ha suốt ngày, một Kim JongHyun luôn ở bên tôi làm việc việc ngốc ngếch, một Kim JongHyun cùng tôi trò truyện chẳng ra đâu vào đâu . . Hiện tại đã trở thành người đàn ông gánh vác một gia đình.
"Chuẩn bị xong có thể đi rồi!" JinKi mở cửa, trên mặt cũng mỉm cười hạnh phúc
"Ai? ! Trong hai người ai là phù rể?" Lúc bước ra cổng JongHyun hyung đột nhiên dừng lại, không đầu không đuôi hỏi một câu
"Đương nhiên là tôi! Ha ha" JinKi nháy mắt với tôi.
Cái gì? ! Từ từ! ! JinKi là phù rể thì tôi là gì? ? ?
"Tốt! Bumie làm phù dâu cho MinJung, còn JinKi đứng đây!"
" Đi thôi "
Hôn lễ mới bắt đầu, tôi không hiểu sao cảm thấy khẩn trương, đứng ở bên cạnh MinJung không ngừng phát run, phía bên kia lễ đường JinKi trông rất chỉnh chu, mỉm cười đứng bên cạnh JongHyun nhưng lại có sức hấp dẫn lạ thường, ít nhất là hấp dẫn trong mắt tôi.
"Đang nhìn ai thế?" MinJung lay bả vai tôi khẽ cười.
"Sao cậu không khẩn trương chút nào thế?" tôi nhìn MinJung, cô ấy thật sự rất thảnh thơi.
"Khẩn trương để phần cho cậu! Cậu có từng nghĩ đến chuyện kết hôn?" MinJung hai mắt thật to nhìn tôi chớp chớp, tôi trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Nếu hai bên đồng lòng nhất chí cùng nhau thực hiện thì bất kể chuyện gì cũng đạt được "
"MinJung. . ." Tôi không ngờ cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình lại có thể khuyên tôi như vậy, có lẽ cô ấy và JongHyun đã từng bước đi trên con đường ấy.
"Lát nữa sẽ ném cho cậu bó hoa cô dâu! Ha ha" MinJung nói với tôi trước khi quàng lấy tay JongHyun hyung, hai người thực sự rất đẹp đôi
"Họ thật hạnh phúc" JinKi đến bên cạnh tôi mỉm cười
"Em cũng muốn hạnh phúc như vậy" tôi cố ý quay mặt đi hướng khác không cho anh nhìn thấy biểu tình trên mặt.
"Chúng ta. . . cũng sẽ hạnh phúc phải không?" Lời nói của anh làm tim tôi lay động.
Rõ ràng anh không nghe được tôi nói, tại sao có thể đáp lại...?
Nếu không phải đáp lại lời của tôi, vậy có phải hay không anh và tôi có suy nghĩ giống nhau.
"KiBum, anh nghĩ hạnh phúc này..." anh tiếp tục nhẹ nhàng bâng quơ nói, hai tay xoay người tôi khiến tôi nhìn anh "phải cùng em mới được"
Tôi không đáp, chỉ khẽ gật đầu, anh đưa tay giúp tôi lau nước mắt rơi xuống. . .
Hôn lễ kết thúc hoàn mỹ, nếu không kể đến việc JongHyun hyung quá khẩn trương suýt chút nữa đem nhẫn cưới đeo vào tay cha sứ. . .
—
Đêm hôm đó tôi gối đầu lên bụng JinKi, bởi vì JinKi nghe không được, nếu không thường xuyên nói chuyện, khả năng ngôn ngữ cũng theo đó bị thoái hóa, cho nên mỗi đêm tôi đều bắt anh đọc chuyện cổ tích cho tôi nghe, giống như Onew vẫn làm.
"JinKi. . . ?" Truyện còn chưa đọc xong, nhưng không thấy anh tiếp tục.
". . ." tôi nghiêng đầu phát hiện anh đã ngủ rồi.
Nhìn anh ngủ tôi cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, đột nhiên nhận ra rằng tôi thực sự rất may mắn, được gặp gỡ ba người quan trọng nhất cuộc đời, Cha, Onew và JinKi, lấy tay chạm nhẹ khuôn mặt JinKi, hình dáng rất Onew giống, chỉ là làn da có hơi ấm, nhịp thở đều đều, trái tim còn đập trước ngực.
"Sao thế?" Anh nắm lấy tay tôi rồi mở mắt
"Em có một việc rất thắc mắc " tôi nghiêng người nhìn anh
"Việc gì?"
"1. 4 có ý nghĩa gì? Vì sao lấy 1. 4 lần giá gốc mua tranh của em?"
"Em đoán xem!" Anh cười cười
"Đoán không được "
"Chưa nghĩ đã bảo không được?" Anh nắm mũi tôi cưng chiều, tôi nghĩ tôi thực sự là một người rất hạnh phúc.
"Không muốn đoán" tôi cố ý trề môi
"Chu môi ra thế anh hôn em đó "
"Vậy hôn đi" tôi không ý kiến, thật sự! Từ lúc gặp mặt ngày đó tôi chủ động hôn, về sau chúng tôi chưa từng hôn môi, cùng lắm chỉ tựa đầu vào nhau chứ anh không bao giờ chủ động hôn tôi.
"14 là một con số thần kỳ. . ." Anh không tiếp lời của tôi làm tôi có chút hụt hẫng, nhưng lòng hiếu kỳ của tôi lại bị những lời này kích thích.
"A! Là ngày sinh nhật của anh đúng không!! 14 tháng 12 mà!"
"Hì hì, sinh nhật em thì sao"
"Sao? ! Sinh nhật em. . . ? Ngày 23 đâu có liên quan đâu! Có phải anh ghi nhớ ngày sinh nhật của người khác không?" Tôi cố ý cụng thật mạnh vào bụng anh, anh cũng không tức giận chỉ mỉm cười.
"Ngày 23 tháng 9, 2 cộng 3 cộng 9 bằng bao nhiêu?"
Là 14. . .
"Anh không có tiền để gấp 14 lần nên mới dùng 1.4 lần, ha ha. . ." anh cười thành tiếng, gương mặt vui vẻ của anh thật mê người, là điều quý giá nhất với tôi.
Tôi tưởng rằng mình hiểu JinKi, lại không phát hiện ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt anh cũng hướng về tôi, bởi vì đó là Lee JinKi, tôi tuyệt đối tin tưởng rằng mình sẽ hạnh phúc.
Chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau.
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com