Chương 8
Chương 8
"KiBum, em ổn chứ?"
"Chờ. . . Chờ một chút! Anh nghĩ em mặc áo sơ mi màu trắng hay màu hồng đẹp hơn? Cái nào nhìn lịch sự hơn?" Luống cuống tay chân, tôi căn bản không có thời gian để ý thấy JinKi đang dùng ánh mắt yêu thương nhìn ngắm tôi.
"Sao em khẩn trương vậy, có phải chưa từng tham dự triển lãm tranh đâu"
"Anh chẳng hiểu gì hết!"
"Đúng vậy, anh làm sao hiểu được lòng dạ phụ nữ, Trâu Nhỏ lại đây đi!" Tôi thoáng thấy JinKi ôm Trâu nhỏ xoa đầu nó, Trâu nhỏ không phải là con mèo lạnh lùng kiêu ngạo, nó rất thích hướng tôi và JinKi cọ cọ, ánh mắt long lanh cầu khẩn, tôi cảm thấy Trâu Nhỏ còn thân thiết với JinKi hơn tôi.
"Làm thế nào bây giờ. . . mặc cái nào mới được đây. . ."
Cuối cùng tôi cũng chọn chiếc áo màu hồng.
Ngày đó cô nhi viện The Ballad tổ chức triển lãm, tuy rằng không phải lần đầu tiên tổ chức triển lãm tranh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đứng ra tổ chức một sự kiện từ đầu đến cuối, tất nhiên không muốn có sơ sót gì xảy ra.
"Em hôm nay vì sao khẩn trương vậy?" Anh chuyên tâm lái xe, gương mặt nhìn nghiêng thực mê người
Một tay giữ tay lái, một tay hạ xuống nắm lấy tay tôi, anh quay đầu nhìn tôi mỉm cười.
"Dù sao em có nói anh cũng không nghe được" tôi quay sang phía cửa sổ nói một câu.
Đúng vậy, chỉ cần không nhìn thấy miệng của tôi, anh vĩnh viễn nghe không được tôi nói gì, khi tôi quay lưng về phía anh, cho dù tôi dùng hết sức lực nói yêu anh, liệu anh có nghe thấy?
—
Hội trường bố trí thật sự ấm áp, lấy màu trắng làm chủ đạo, giữa sân có hồ nước trong xanh, ánh nắng tràn đầy trên thảm cỏ, các em nhỏ mặc quần áo thiên thần mỉm cười thật tươi, bức tranh của tôi đặt trên giá gỗ cao cao giữa hội trường, tôi chủ ý không đóng khung kính bởi vì không muốn bức tranh bị một mảng thủy tinh ngăn cản trở.
"Anh ơi! Tranh này vẽ anh đúng không?" Một cậu bé kéo kéo tay JinKi, tôi đang trò truyện với trưởng cô nhi viện nên chỉ liếc nhìn, lẳng lặng quan sát phản ứng của anh.
". . ." JinKi không phát hiện đứa nhỏ nói chuyện với mình, cậu bé bèn tiến tới trước mặt JinKi, biểu tình buồn bực hét lớn.
"Anh xem đi! Người trong tranh rất giống anh!"
Bức họa kia là hình ảnh tôi và JinKi gặp nhau ngày đó, thời điểm tôi biết được sự tồn tại của Lee JinKi trên cõi đời này, trên mặt đất sữa đổ vương vãi mà hai người ôm nhau thật chặt không một khe hở, JinKi biểu tình bối rối nhưng không dấu nổi hạnh phúc còn tôi trong lòng cảm động nhưng vẫn còn đó vết thương.
"Ừ. . ." JinKi tạm dừng vài giây lúc sau mới hơi nhếch môi.
"Anh thích con trai hả anh? Người kia là ai?" Cậu bé nghi hoặc địa ngẩng đầu nhìn JinKi, tôi sớm không có lòng dạ nghe viện trưởng trò chuyện chỉ chú tâm chờ đợi câu trả lời của JinKi.
"Đúng vậy, không chỉ thích mà còn rất yêu" JinKi nói xong, ngồi xổm xuống sờ đầu cậu bé.
"Bỏ tay ra! ! !" Đột nhiên từ đằng sau một cậu bé khác đẩy mạnh tay JinKi khiến anh giật mình bất ngờ.
"Lee Joon hyung! Anh làm gì thế! !" Cậu bé nhỏ hơn hét toáng lên.
"Mir~ thực xin lỗi! Anh không muốn người khác đụng vào em! Huống hồ. . ." Lee Joon xem xét liếc mắt nhìn JinKi, vẻ mặt khinh bỉ nói "còn là một ông chú kỳ quái. . ."
Cái g! Thằng nhỏ ngốc ngếch! JinKi làm sao giống ông chú ! ! ! ! !
" Key, Thầy nghĩ đến giờ rồi đó" viện trưởng vỗ vai tôi nhắc nhở.
Thời điểm cuối cùng tới rồi, tôi hít một hơi thật sâu bước lên khán đài giữa hội trường, nhìn một vòng quan khách cuối cùng tầm mắt chỉ hướng tới một mình JinKi mới có thể an tâm
"Kính chào các vị khách quý, tôi tin rằng các vị đã biết ý nghĩa của buổi triển lãm hôm nay, tôi hy vọng mọi người sẽ luôn ủng hộ cho các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. ." Diễn văn đã chuẩn bị tốt từ trước, trong lòng tôi chỉ muốn nói thật nhanh cho đến kết thúc.
"Cám ơn sự tham gia của các vị, kỳ thật hôm nay tôi còn có một việc muốn cùng mọi người chia sẻ. . ." Dưới đài người xem ngẩng đầu nhìn tôi chờ đợi, một bên viện trưởng ôm Trâu Nhỏ hướng tôi mỉm cười gật đầu
"Lúc còn nhỏ, khi tôi vui hay tôi buồn, bên người luôn có một đôi vai vững chắc cho tôi làm chỗ dựa, nhưng một ngày tôi phát hiện lại có một đôi tay từ rất xa che chở tôi, tôi cảm thấy rất bất ngờ, tôi không hiểu được rốt cuộc tôi ỷ lại chính là đôi vai bên cạnh tôi hay là đôi tay từ rất xa kia. . . Bất quá, tôi cuối cùng hiểu được, tôi không phủ nhận tôi từng yêu đôi vai kia, nhưng tôi hiện tại cũng rất trân quý con người luôn mang cho tôi cảm giác ấm áp. . ."
Có lẽ lời nói của tôi rất khó hiểu, dưới đài khách quý xì xầm thảo luận, tôi cũng nghe không ít thanh âm hỏi là ai, tôi không dám nhìn thẳng JinKi nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn tôi, tôi hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần.
"Lee. . . Lee JinKi, anh ... anh muốn hay không. . . muốn hay không. . . kết hôn với em?"
Tôi cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, nhưng tôi không có dũng khí nhìn phản ứng của anh.
Cứ ở trên khán đài hoang mang không biết làm sao cho đến khi cả người tôi chìm vào một vòng tay ấm áp, hương thơm dìu dịu bao bọc lấy tôi là JinKi
"Sao em lại dành không cho anh nói trước. Anh muốn nghe em nói đồng ý"
Nước mắt mơ hồ chảy xuống, bên tai nghe tiếng reo hò vỗ tay, bên chân cũng cảm giác được Trâu Nhỏ dùng móng vuốt cọ nhẹ ống quần như muốn tán dương.
Anh đồng ý.
Tôi nghĩ tôi là người hạnh phúc nhất, may mắn nhất thế gian.
—
Vài ngày sau, tôi còn đang nằm ngủ thì tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, đương nhiên mặc kệ chuông reo muốn điếc tai, JinKi vẫn như cũ thoải mái ôm tôi ngủ say, tôi dù không muốn cũng phải ngồi dậy, kỳ thật nhiều khi muốn như anh không nghe thấy tiếng chuông quấy nhiễu. . .
"Lee JinKi! ! Anh rốt cuộc giấu tiền ở đâu! !" Tôi mở thùng hàng ra chỉ biết nói câu này. Trâu nhỏ cắm cúi ăn bữa sáng cũng phải ngẩng mặt lên xem.
Đó là. . . bức tranh ở triển lãm vừa rồi, bức tranh tôi và JinKi ôm chặt nhau ——Robotronic, sở dĩ gọi là Robotronic bởi vì mặc kệ trong lòng tôi JinKi rốt cuộc có hay không mang một chút bóng dáng của Onew, tôi chỉ muốn khắng định tôi luôn yêu Lee JinKi
【 bà xã thân yêu, hy vọng em không nuốt lời chạy theo kẻ khác, anh lần này quyết đem số tiền gấp 14 lần giá gốc ra để mua!
JinKi của em cả đời 】
—-
"Em ăn không ngon hả?" Nhìn tôi gẩy cơm trong bát JinKi ân cần hỏi
【 JinKi, anh có nghĩ anh có thể nghe lại được không? 】 bởi vì sợ phải nói ra miệng, tôi do dự thật lâu mới đưa tờ giấy cho anh, JinKi sau khi xem xong sửng sốt vài giây lại cười cười, tiếp tục ăn cơm.
【 Em không ghét anh vì anh không nghe được, chính là em thật sự rất muốn anh nghe thấy âm thanh trên thế giới này. . . 】 thấy anh không phản ứng tôi đem giấy rút về viết thêm vài dòng, tôi sợ rằng anh vì những lời kia mà buồn trong lòng.
"Không có việc gì, anh không để bụng" JinKi đem một thìa cơm đút cho tôi, anh lấy trong túi một tờ giấy.
Đó là giấy hẹn của bệnh viện, thời gian là cuối tuần
"Thực xin lỗi. . ." Thì ra anh không phải không muốn chữa trị, mà sợ kết quả làm tôi thất vọng.
"Em xin lỗi việc gì, đâu phải lỗi của em" JinKi đứng dậy từ phía sau lưng ôm tôi
"Em. . . JinKi anh. . . Ưm. . ." Ngay lúc tôi định đáp lời, anh hôn lên vành tai tôi, tay phải vòng qua bả vai theo cổ áo tiến vào, tuy rằng tay anh rất ấm áp, nhưng tiếp xúc trước ngực tôi vẫn khiến tôi run lên.
"A. . . Ưm. . A. . . Anh định làm gì. . . Bỏ tay. . ." Tôi có chút sợ hãi, tuy ở bên nhau đã lâu nhưng chưa thấy anh như vậy bao giờ, chúng tôi cũng chưa từng thân mật đến mức này, tôi muốn chống cự thì bị anh chế trụ hai tay, đầy yêu thương nhìn vào mắt tôi mỉm cười bế luôn vào phòng ngủ.
"A. . ." Mặc kệ tôi ngọ nguậy rên rỉ hoặc thét chói tai, anh đều ngó lơ không thèm thương hoa tiếc ngọc. . .
Không xong. . . Quên đem Trâu nhỏ nhốt lại . . . Lee JinKi tôi hận anh! ! ! ! !
Bên cạnh tôi JinKi hơi thở đều đều, bộ dạng ngủ say giống như thiên thần, thiên thần hộ mệnh của tôi, bộ dạng lưu manh của anh vừa rồi với bộ dạng say ngủ này thật giống hai người khác nhau.
"Lee JinKi, em yêu anh, cho dù anh không nghe được em vẫn muốn nói em yêu anh"
"Ưm. . ." Hai cơ thể kề bên nhau khiến tôi cảm thấy như một kỳ tích.
Lee JinKi, cho dù anh cả đời không nghe được em nói yêu anh, nhưng em nghĩ có những lời không cần nói ra, thậm chí nói không nên lời càng khiến người ta cảm động, mặc kệ tương lai sẽ chuyển rời thế nào, mặc kệ anh già đi còn em trở nên xấu xí, mặc kệ chúng ta sẽ có những lúc không đồng quan điểm, anh vẫn là Lee JinKi, Lee JinKi của Kim KiBum, mà em cũng vậy là Kim KiBum, Kim KiBum của Lee JinKi, chúng ta sẽ mãi yêu nhau!
-End-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com