Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ONLY ONE 23

Chapter 23: Lễ cưới của chúng ta.

Sừng sững trước mắt là một nhà thờ nhỏ nằm ở quê nhà gia tộc họ Jeon.
Cái siết tay kéo cậu trở về thực tại khiến cậu nhận ra mình là đang đi cùng Jeon Jungkook.
- Sao vậy? Em mệt ư? - có chút lo lắng khi hắn nhìn thấy vẻ ngẩn ngơ của cậu.
- Không phải! - cậu cố trốn tránh ánh mắt hắn khi hiện tại cậu chẳng thể suy nghĩ được điều gì cả.
- Có phải em đang thắc mắc vì lý do gì tôi lại mang em đến đây, đúng không?! - hắn lên tiếng hỏi giúp thắc mắc trong lòng cậu.
- Ừm! - cậu gật đầu đồng tình.
Dù biết việc mình làm là ngốc nghếch và kết quả mà hắn luôn mong chờ chỉ là vô vọng nhưng hắn vẫn muốn thực hiện, bởi vì chấp niệm của hắn đã quá sâu.
- Tôi muốn kết hôn cùng em, nhưng lại không biết cách làm cho em đồng ý nên đành bắt người mang đến lễ đường thôi! - chỉ là một lời nói nhưng bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu suy tư điều chất chứa trong đó.
Nét bối rối thoáng hiện trên gương mặt cậu bởi vì lời hắn nói, thật không ngờ hắn vẫn còn giữ ý định ấy trong lòng.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cùng cậu kết hôn - mất vài phút cậu mới bình tâm mà cho hắn biết suy nghĩ của mình.
Sự mất mát hiện rõ trong đôi mắt hắn nhưng hắn hiểu đây cũng là việc mà cậu sẽ chọn.
- Tôi hiểu! - hắn gượng cười nói.
- Bởi vì - cậu tiếp tục nói - lần đầu gặp cậu, cho đến hôm nay và sau này - giọng cậu nghẹn lại vì xúc động - tôi chỉ cần được ở bên cậu như thế này là đủ rồi - những lời đã cất giấu bao năm cuối cùng cũng đã được nói ra hoà lẫn cùng những giọt nước mắt tủi hờn mà cậu đã giấu đi.
- Taehyung? - trái tim tại sao lại đau đớn nhường này dù cho lời kia lại là mật ngọt.
Mất rất lâu cậu mới kiềm nén được những tiếng nức nở của mình mà nói tiếp tục mở lời
- Em yêu anh! - tất cả chỉ gói gọn bằng 3 từ, 8 kí tự nhưng nó lại là cả tuổi thanh xuân của cậu.
Bao đau đớn, hờn tủi chỉ đơn giản là một câu nói, có phải là quá giản đơn?!
Không, nó là tất cả. Chỉ là 3 từ thôi nhưng nó đã khiến cậu phải trải qua bao trầm luân, kể cả giữa sinh và tử, cậu cũng chỉ luyến tiếc thế gian vì một câu chưa nói này.
- Em yêu anh, Jeon Jungkook! - tình yêu này, dù có bị chối bỏ hay phải tự mình chịu đựng sự đau thương, thì trái tim si ngốc này vẫn cứ nguyện trao gửi cho một người mang tên Jeon Jungkook.
- Em yê... - lời yêu vẫn chưa kịp nói hết đã bị ai kia nuốt vào bụng hòa lẫn vị mặn đắng của nước mắt bao năm.
Bao nhiêu lời yêu, bao nhiêu giọt nước mắt đắng cay, hắn nguyện chiếm lấy hết vì hắn không muốn bất cứ ai được nghe lời này từ đôi môi đỏ hồng đang bị hắn giữ chặt trong miệng mình.
Cứ tưởng hôm nay sẽ lại về nhà với sự thất vọng như dự đoán, nhưng không ngờ cậu lại cho hắn một kinh hỷ như vậy.
Cậu sẽ không bao giờ biết được khi hắn nghe cậu nói cậu chưa từng nghĩ muốn kết hôn cùng hắn, tâm trạng hắn như rơi xuống vực sâu, vô cùng hoảng sợ, vô cùng tuyệt vọng.
Rồi khi cậu bảo yêu hắn, chúa ạ! Thiên đường và địa ngục quả thật chỉ cách nhau gang tấc. Hắn đã vui sướng đến mức muốn hét lên thật to cho cả thế giới biết rằng hắn là người hạnh phúc nhất thế gian này khi người hắn yêu cũng yêu hắn như vậy.
Mãi nghĩ suy, hắn không hay Taehyung đang dần chết ngạt trong nụ hôn của hắn, đến khi những cú đập tay như những cái cào nhẹ của chú mèo nhỏ vào lưng hắn thì hắn mới bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ màu hồng của mình mà luyến tiếc buông cậu ra.
Nhìn con người xinh đẹp đang thở dốc từng hồi sau nụ hôn của mình, hắn không khỏi thêm yêu thương con người này.
Đợi đến khi cậu bình ổn lại nhịp thở hắn mới vuốt lại phần tóc rối cho cậu rồi lên tiếng.
- Kim Taehyung, tôi yêu em! - sau đó là một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đã sưng đỏ vì sự cuồng nhiệt lúc nãy.

*****

Trong giáo đường đơn sơ, hai nam nhân cao lớn đang mặt đối mặt, tay nắm tay trao lời thề ước dưới sự chứng kiến của thượng đế và tình yêu của họ.
Không cần người làm chủ hôn, không cần những lời chúc phúc, họ chỉ cần nhau vậy là đủ rồi.
- Kim Taehyung, em có đồng ý kết hôn cùng tôi, Jeon Jungkook dù cho mai này có nghèo khổ hay ốm đau thì vẫn nguyện bên nhau?! - hắn nhìn sâu vào mắt cậu mà dõng dạc hỏi.
- Em đồng ý! - đôi mắt cậu long lanh ánh nước khi đáp.
- Jeon Jungkook, anh có đồng ý lấy em, Kim Taehyung dù cho mai này có nghèo khổ hay ốm đau vẫn nguyện ở bên nhau?! - cậu hỏi theo hắn, lời thề nguyện của cả hai.
- Tôi đồng ý! - từ đâu những giọt lệ lấp lánh bỗng xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của người trước mắt cậu.
Jeon Jungkook, hắn đang khóc. Phải! Hắn là đang khóc vì giây phút thực tại này, cuối cùng những giây phút tưởng chừng chỉ có thể gặp ở trong mơ lại trở thành sự thật, cậu thật sự đã thuộc về hắn.
Mắt cậu cũng nhòe đi vì hình ảnh trước mắt, có lẽ trong giây phút này không ai có thể ngăn được sự xúc động.
- Anh không định đeo nhẫn cho em ư? - cậu lấy tay lau đi nước mắt cho hắn, vì nếu còn tiếp tục nhìn hắn như vậy thì cậu cũng sẽ khóc òa theo mất.
Nghe vậy, hắn không thèm để ý đến hình ảnh của mình mà vội lấy nhẫn ra đeo ngay vào ngón tay của cậu.
Hắn ngắm nhìn chiếc nhẫn giờ đây đã hiện diện trên ngón tay áp út thon dài mà hắn từng tưởng tượng bao lần.
Khẽ đặt lên ngón tay ấy một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đầy thâm tình.
Sau đó, cậu cũng đeo vào ngón tay hắn một chiếc nhẫn giống y với chiếc nhẫn trên tay mình.
Từ lúc đeo nhẫn cho đến khi nhận được nụ hôn ấy, cậu dường như chưa từng bỏ sót bất kì chi tiết nào. Dù đó chỉ là những cử chỉ rất đỗi bình thường nhưng khi rơi vào mắt cậu nó lại trở nên vô giá vô cùng.
- Tôi có thể hôn em không, vợ tôi? - hắn cẩn thận hỏi.
- Vâng! - cậu mỉm cười gật đầu đồng ý.
Nơi giáo đường ngập nắng, hai bóng người lồng ghép vào nhau tựa như hai chiếc nhẫn đồng dạng đặt cạnh nhau đang cùng tỏa sáng như minh chứng cho thời khắc quý giá này.

*****

Tiếng sóng xô bờ hát ru màn đêm lấp lánh ánh sao trời, gió thổi miên mang như vỗ về một ngày mệt mỏi.
Hắn ngồi trên ghế dài từ từ thưởng thức hương vị biển đêm mà đã lâu không trải nghiệm.
- Jungkook! - Taehyung từ phòng ngủ hướng hắn gọi.
Hắn quay lại nhìn rồi khẽ chau mày khi hiện tại người trước mắt chẳng có gì trên người ngoài tấm chăn mỏng đang quấn quanh người thế kia.
- Taehyungie, Đến đây! - hắn vươn tay về phía cậu gọi.
Cậu ngoan ngoãn nghe theo mà đi đến sau đó bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
- Sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy?! - mặc dù khí trời mát mẻ nhưng gió biển về đêm khá mạnh, hắn lo với thân hình mỏng manh của người trong lòng sẽ không chịu được mà ngã bệnh mất.
Biết mình đã bất cẩn khi rời khỏi giường với bộ dạng này, cậu thật sự muốn chôn mặt vào cát biển quá.
- Không thấy anh đâu, nên em... - cậu lí nhí nói rồi im bật khi nghĩ đến tự dưng lại trở nên mê luyến hắn như vậy, chỉ cần là không thấy sẽ cuống quýt đi tìm.
Người trong lòng đang cố giấu đi đôi má phớt hồng của mình và hắn lại muốn nhìn chúng nên nhanh tay xoay mặt cậu ra đối diện với tầm mắt mình.
Biết không thể trốn tránh được, cậu đành mặc cho hắn gieo những nụ hôn như cơn gió kia lên khắp mặt mình.
- Tôi chỉ muốn chắc đây không phải mơ nên ra ngoài hóng gió chút ít - hắn khẽ thì thầm vào tai cậu - Và khi quay lại, vẫn chắc em vẫn còn ở đó - hắn đặt lên ngón tay đeo nhẫn kia một nụ hôn ôn nhu như ánh mắt hắn đang nhìn cậu.
Nhịp tim cậu bỗng hẫng đi vài nhịp vì người đàn ông này, thì ra không riêng mình cậu là có cảm giác lo sợ được mất vì hiện thực quá đỗi ngọt ngào này.
Bao câu hỏi, bao nghi vấn, cậu cũng chẳng còn bận tâm, cậu biết một điều, cậu yêu người đàn ông này và giờ họ đã thuộc về nhau cả tâm hồn lẫn thể xác này.
Cậu bạo gan hôn lên môi hắn từ nhẹ nhàng rồi cuốn lấy cả hai vào sự nóng bỏng lúc nào không hay.
Hắn miễn cưỡng buông cậu ra vì không muốn cậu phải khó chịu vì nụ hôn cuồng nhiệt của họ.
- Hãy mang em quay về giường của chúng ta! - khuôn mặt ửng hồng vì ngượng ngùng bị giấu sâu trong lòng ngực to lớn của ai kia.
Hắn thích thú khi thấy sự bạo gan của vợ mình, xem ra hắn đang có báu vật trong tay, mà chẳng phải cậu chính là trân bảo của hắn hay sao.
Hắn đắm say trong ánh mắt ướt át, đôi môi mọng đỏ và cả lời mời gọi khó cưỡng từ người trong lòng mình khiến cho hắn không thể suy nghĩ gì thêm mà mau chóng bế cậu lên và đi về hướng phòng ngủ của họ.
Đêm hãy còn dài, yêu đương mãi còn bùng cháy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com