ONLY ONE EXTRA 2
Mập mờ trong đêm đen là từng tia sáng rời rạc, sự hư ảo như điểm tô thêm cho sự u tịch này.
Mãi quẩn quanh không tìm thấy lối thoát, Taehyung cũng dần quen với hoàn cảnh hiện tại, mà chẳng có mấy nôn nóng hay hoảng sợ do sự đơn độc này mang lại.
Chắc có lẽ cậu đã quen với cô độc, nên việc phải lẻ loi như hiện tại đã chẳng còn xa lạ gì.
Quyết định dừng bước nghỉ ngơi, cậu chọn việc tận hưởng quanh cảnh nơi đây xem như là giết thời gian đi vậy.
Tại sao cậu lại ở đây?
Cậu cũng không rõ, khi đầu óc chỉ là một mảng mơ hồ khó phân định. Nhưng cậu cảm thấy nơi đây thật thoải mái, có bất tiện chút là thiếu ánh sáng thôi.
Cậu nghĩ nếu đã khó tìm ra lối thoát thì ở tạm nơi đây cũng không tệ.
"Taehyung!"
Văng vẳng đâu đây là tiếng gọi ai đó, thật xa xăm mà cũng lắm thân thuộc.
Cảm giác ấm áp nào đây, vì sao cậu lại có cảm giác như ai đó đang nắm chặt lấy tay cậu như vậy.
Rồi, như có hình ảnh nào đó vụt qua mắt cậu để rồi gương mặt cậu bị nhuộm ướt đi lúc nào không hay.
Cậu đưa tay chạm lên mặt mình và ngạc nhiên nhận ra đó là nước mắt của chính cậu.
Bất chợt cậu nở nụ cười, một nụ cười nhuốm đầy sự bi hài....
"Jungkook!"
*****
Dưới bầu trời trong xanh không chút mây gợn, Taehyung ngồi đó thưởng tiết trời đẹp trong khuôn viên bệnh viện.
Sau khi cậu tỉnh lại khỏi cơn nguy kịch, cậu ngoan ngoãn đến lạ khi phối hợp chữa trị mà chẳng có nữa lời than vãn.
Vì lẽ đó mà sức khỏe cậu hồi phục nhanh chóng.
- Taehyungie! - Jin từ xa đi đến bên cậu.
- Anh! - cậu mỉm cười nhìn anh trai mình.
- Em muốn đi dạo tiếp chứ?! - anh đề nghị khi thấy cậu hôm nay rất có tinh thần hơn mọi ngày.
- Được! - cậu vui vẻ đồng ý.
Jin chỉnh trang áo khoát cùng chăn đắp chân của cậu, xong tất cả anh mới cầm tay cầm của xe lăn để đẩy xe đi.
- Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ? - anh bắt chuyện cùng cậu.
- Vâng! - cậu thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc này.
Đi được một lúc, họ quyết định dừng chân dưới một tán cây rộp bóng.
Sắp xếp xe vào chỗ trống bên cạnh ghế ngồi nghỉ chân, Jin mới ngồi xuống cạnh cậu.
- Jin! - cậu đột ngột gọi tên anh.
Anh hướng cậu nhìn.
- Cảm ơn anh! - sự khó hiểu vây lấy anh khi nghe lời cậu nói.
Vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Taehyung lại nói tiếp.
- Và xin lỗi anh về tất cả! - lời nói thật tâm bị chôn giấu bao năm, giờ đã được nói ra.
Jin phút chốc rơi vào trầm mặc vì hành động của em trai mình.
- Taehyung? - mất rất lâu anh mới tỉnh táo lại mà đối diện cùng cậu.
Như có như không, cậu đưa mắt nhìn về bầu trời xanh trong kia.
- Em đã thông suốt rồi! - tất cả chỉ như mộng, chỉ là năm xưa quá cố chấp nên đã tự dối mình quá nhiều. Mộng nào rồi cũng sẽ tỉnh, nên đến giờ mới chấp ngộ mà buông tay.
Mê luyến bao năm giờ đã thông suốt, chấp nhận sự thật để tất cả yên vui.
Chuyện xưa xin gửi lại ngày hôm qua.
Jin không nói gì mà chỉ im lặng lắng nghe cậu, vì anh tôn trọng lựa chọn của cậu.
Suy nghĩ giây lát, anh mới lên tiếng hỏi.
- Em đã có dự định?
Taehyung nhìn anh mỉm cười, một nụ cười chân thành và có chút gì đó ngây ngô như thuở thiếu thời mà đã rất lâu rồi anh mới được nhìn thấy lại.
- Phải!
Vài ngày sau đó, Taehyung biến mất không chút dấu vết, đến cả Jeon Jungkook cũng không cách nào tìm được, bởi vì Kim lão gia đã ra tay tận lực giấu đi cậu, phải mất 3 năm sau thì hắn mới gặp lại cậu một cách tình cờ ở tư gia của Min Yoongi.
*****
Là những bông hoa lys trắng thuần khiết, là những quyển sách mà cậu luôn háo hức mong đợi đến ngày ra mắt và là cả những món ăn yêu thích khi còn ở quê nhà, tất cả đều đang ở trước mắt.
Tiếng thở dài đầy muộn phiền khiến cho những gì được Jeon Jungkook gửi đến thêm phần nặng nề trong mắt cậu.
Vì sao phải làm như vậy?!
Lòng cậu chất đầy tâm sự khi vì sao mãi day dưa không dứt như vậy.
Đã tưởng không bao giờ gặp lại, người cũng sẽ trở thành cố nhân, nhưng vì sao lại phải gặp lại để những nỗi niềm xưa một lần nữa trỗi dậy.
Mãi suy tư trong mớ tơ vò, Taehyung không hay phía sau mình còn có ai khác.
Phải đến khi cậu nghe thấy tiếng ho khan từ phía sau mình, cậu mới giật mình nhận ra Min Yoongi đang ở sau lưng mình tự bao giờ.
- Yoongi? - có một chút bối rối thoáng hiện lên nét mặt cậu khi bị anh ta bắt gặp với tan vật của Jeon Jungkook.
Yoongi không chút để tâm đến mà đi đến bên cạnh cậu.
Ánh mắt anh ta như có như không lần lượt lướt qua những món đồ được đặt trên bàn.
- Cuối tuần này em có muốn đi khách sạn cùng anh? - anh ta thẳng thừng hỏi.
Lúc đầu là kinh ngạc rồi dần chuyển sang bối rối và cuối cùng là nét đồng tình trên gương mặt cậu.
- Được! - việc khiến cho cậu phải bận tâm suy nghĩ mấy ngày qua, vậy mà chỉ cần một câu nói của Yoongi là có thể giải quyết, xem ra người ngoài cuộc vẫn sáng suốt hơn.
Quả thật Jeon Jungkook đã đến tìm họ, sự vội vã không thể che giấu trong đôi mắt kia làm cho cậu có chút vui mừng khi nhìn thấy hắn. Nhưng lý trí cùng hoàn cảnh hiện tại lại nhắc cho cậu nhớ, cậu vì sao lại đến đây.
Dù không tính toán sẽ xuất hiện trong trang phục khiếm nhã này (áo choàng tắm), nhưng chính sự vô ý này lại khiến cho vai diễn của cậu được tròn trĩnh hơn.
Trong vai tình nhân của Min Yoongi, cậu đã tỏ ra hờ hững với hắn.
Hắn sẽ không bao giờ biết được, bao lần cậu đã cố ngăn lòng mình lại để không vì đôi mắt đau đớn cùng tuyệt vọng kia làm sụp đổ vai diễn do cậu xây nên.
Cuối cùng, khi Min Yoongi diễn vai một quý ông lịch lãm ga lăng giúp cậu chốt hạ màn kịch cũng là lúc hai chân cậu khụy xuống mặt sàn.
- Em ổn chứ? - anh ta lo lắng hỏi.
Cậu vô thức ôm lấy tim mình mà run run nói.
- Em ổn! - từng tiếng nặng nề cứ vậy mà phát ra.
Yoongi cũng chẳng nói gì thêm mà chỉ nhẹ xoa đầu cậu rồi bước đi để lại cậu với thế giới của cậu ngoài cánh cửa kia.
*****
Đã dặn lòng buông tay người, vậy mà khi nhìn người đau đớn thì tim cũng có được yên lành.
Bao ngày hắn thả mình trong hơi men là bao lần cậu tự uống cay đắng.
Để rồi không thể tiếp tục làm ngơ nhìn hắn mặc thân phơi sương gió, cậu đã liều lĩnh bước gần đến hắn.
Nhìn người say ngủ trên giường, cậu hoài niệm khoảng thời gian mình đã từng là một kẻ trộm, một tên trộm ngốc nghếch, không cần châu báu ngọc ngà chỉ cần khoảnh khắc có người, tham lam chiếm hữu đến mê muội.
Khẽ mỉm cười khi nghĩ đến vì sao năm xưa có thể cố chấp như vậy, và giờ cũng lại cố chấp, tất cả chỉ vì một lý do mang tên Jeon Jungkook.
Đôi môi trước mắt như đang mấp máy, cúi đầu xuống để nghe rõ hơn để rồi tim cậu khẽ run khi tên cậu được gọi ra từ chính miệng hắn.
"Taehyung!"
Cậu lo sợ có phải hắn đã phát hiện ra cậu hay không, hay chỉ là do cậu suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng rồi đôi mắt hắn chợt mở lớn nhìn cậu.
Cậu chỉ biết nín thở quan sát hành động của hắn.
- Taehyung? Là em sao? - chất giọng khản đặc vì men say cùng thần trí mơ hồ khiến cho hình ảnh trước mắt hắn trở nên lập lòe khó nhìn rõ.
Thì ra là mơ! Cậu tự trấn an mình khi biết tình hình hiện tại của hắn.
Bất thình lình, hắn bật dậy kéo cậu vào một gọng kiềm ấm áp và liên tục gọi tên cậu, khi thần trí cậu vẫn còn quẩn quanh trong hơi men trên người hắn cùng tên gọi của chính mình, thì một cơn mưa nụ hôn đã giáng xuống khiến cho cậu bị nhấn chìm trong đó.
Chỉ là một giấc mơ thôi! Cậu đã tự thôi miên mình như vậy.
Vậy nếu là mơ, thì cậu cũng sẽ mơ cùng hắn, một lần cuối.
Đêm dài dẫn lối kẻ mộng mị...
*****
"Tôi đã hối hận rồi!"
Phải, cậu đã hối hận rồi, vì sao lại không dứt khoát khi đã quyết buông tay mà cứ ngu muội lao vào hắn để đến bây giờ mọi chuyện thành ra thế này.
Giây phút ấy, cậu biết hắn đang đau đớn thì chính cậu đã tan vỡ thành từng mảnh.
Đã từng vô tình thì mãi vô tình có được không Jeon Jungkook?!
Vì sao lại dịu dàng như vậy?
Vì sao lại cố giữ lấy cậu như vậy?
Vì yêu sao!?
Cậu hoảng hốt khi ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu mình.
Nhưng
Yêu! Đã từng si khờ tin vào điều ấy nhưng nào có được gì ngoài đớn đau cùng dày vò.
Yêu! Cậu cảm nhận được chứ! Cậu nào phải cây cỏ hay đá rêu mà không cảm nhận được từng cử chỉ, từng ánh mắt hắn trao.
Nhưng
Đã muộn rồi!
Khi mà cậu lựa chọn từ bỏ, thì lại chính là lúc hắn chọn cậu.
Bao cố gắng lâu nay vì vậy mà bị phá tan không chút nương tình.
Giả vờ lạnh lùng cùng hững hờ để hắn chán ghét.
Cầu xin Min Yoongi giúp đỡ, chỉ mong hắn tức giận mà đuổi cậu đi vì chuyện làm ăn bị cậu phá hoại.
Nhưng
Vô ích!
Cậu vẫn mê luyến thứ ánh nắng bỏng rát nhưng đầy cám dỗ này.
Cậu vẫn không thể rời khỏi hắn.
Vì không thể rời khỏi nên lại càng phải rời xa, chỉ như vậy mọi chuyện mới kết thúc.
Kết thúc mối nghiệt duyên không lối thoát.
Kết thúc những thù hằn khó hòa giải giữa hai nhà.
Kết thúc chính cuộc đời của một kẻ nghiện hơi men.
Kết thúc thế giới của chính cậu.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com