Chương 16: Học sinh mới!
Ngày đầu tiên của học kỳ mới không có tiết học sớm, chỉ phát số sách cần dùng trong học kỳ này thôi.
Choi Doran và Moon Hyeonjoon giúp chuyển sách, trên đường về lớp, một nữ Alpha giúp chuyển sách khác chần chừ một lúc rồi đến gần họ, bắt chuyện: "Không biết các cậu đã nghe vụ lớp chúng ta sẽ có một Omega mới sắp chuyển tới chưa?"
Choi Doran ngạc nhiên lắc đầu.
Nữ Alpha cắn răng, quyết định không vòng vo nữa, cô nói thẳng: "Tôi học chung lớp cấp hai nên cũng khá hiểu về cậu ấy. Pheromone của cậu ấy rất thơm, nhiều Alpha đều chiều chuộng cậu ấy vì mùi pheromone, cậu ấy cũng chuyên chọn Alpha đẹp trai thành tích tốt hoàn cảnh gia đình giàu sang để ra tay, kiếm chút lợi lộc cho mình. Nên... Hyeonjoon này, tôi không biết bây giờ cậu ấy còn như vậy không, nhưng cậu cẩn thận chút vẫn hơn."
"Tôi biết rồi." Moon Hyeonjoon liếc hờ xuống để nhìn đường: "Cảm ơn."
Nữ Alpha rời đi, Choi Doran nhìn Moon Hyeonjoon với vẻ lo lắng.
Cây to đón gió, xét về mọi mặt, Moon Hyeonjoon quả là một đối tượng hoàn hảo, các Omega thích cậu ấy cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên cả.
Nếu là Omega ưu tú, tất nhiên cậu sẽ chúc mừng Moon Hyeonjoon rồi, nhưng nếu đối phương có ý đồ khác, cậu lo Moon Hyeonjoon nảy sinh thiện cảm vì pheromone của đối phương, sau đó bị đối phương lợi dụng.
Cảm nhận tầm mắt của cậu, khuôn mặt vốn vô cảm của Moon Hyeonjoon xuất hiện nụ cười, hắn chuyển chồng sách sang tay khác, sau đó vươn tay ra đặt lên gáy cậu.
"Yên tâm." Giọng Moon Hyeonjoon rất khẽ: "Nếu tôi thích một ai đó, chắc chắn không phải vì pheromone."
Choi Doran gật đầu, đưa ra lời chúc của mình: "Sau này chắc chắn sẽ có một Omega phù hợp với cậu, đừng sốt ruột, từ từ tìm."
Lần này Moon Hyeonjoon không đáp.
Phát hết sách cũng là lúc kết thúc tiết buổi sớm, môn đầu tiên là Ngữ văn của thầy chủ nhiệm.
Như bạn nữ ban nãy đã nói, bấy giờ có một người đứng cạnh thầy chủ nhiệm.
"Chào mọi người, mình tên Kang Siyeon, là Omega." Kang Siyeon mỉm cười tự giới thiệu, cậu ta có khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt hơi trễ xuống mang cho người ta cảm giác yếu đuối và rất cần được bảo vệ, điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Những Alpha trong lớp đều trở nên xôn xao, dùng tràng pháo tay để chào đón bạn mới.
Do vóc người nhỏ nhắn nên Kang Siyeon được thầy chủ nhiệm xếp ngồi ở đầu lớp, sau đó bắt đầu học bình thường.
Liên tiếp mấy hôm, Kang Siyeon mới chuyển tới đều chẳng có hành động gì, Choi Doran cũng dần bớt lo cho Moon Hyeonjoon.
Để tranh thủ nhiều thời gian luyện thi lớp 12, tiến độ học của lớp 11 cực nhanh, một tiết sẽ phải tiếp thu nội dung của mấy bài.
Ngữ văn còn đỡ, nghe còn hiểu, nhưng các môn tự nhiên như Toán Lý thì nhiều người nghe đến mụ mị đầu óc.
"Về mọi người ôn lại nội dung đã học hôm nay, sau đó chuẩn bị trước bài vở ngày mai, thầy sẽ kiểm tra các em trong tiết học ngày mai đấy."
Thầy giáo nói xong thì đi thẳng ra ngoài, bỏ lại những tiếng than vãn sau lưng.
Bạn ngồi đằng trước Choi Doran nhăn mặt hỏi Choi Doran, sau khi Choi Doran giảng xong, lại có một quyển sách Lý được đặt lên bàn cậu.
Choi Doran ngẩng đầu, thấy là Kang Siyeon mới chuyển tới.
"Chào cậu, mình nghe nói cậu học giỏi lắm, có nhiều chỗ mình không hiểu quá, có thể hỏi cậu không?" Kang Siyeon cười bẽn lẽn.
Xưa nay Choi Doran không hề từ chối những lời nhờ vả này của bạn bè, tuy cậu và Kang Siyeon không thân thiết gì, nhưng vẫn gật đầu.
Choi Doran nói rất tỉ mỉ, tập trung mọi sự chú ý lên sách nên không để ý rằng thi thoảng Kang Siyeon sẽ lại nhìn thoáng qua chỗ Moon Hyeonjoon, rồi nhếch môi thật khẽ.
Bỗng dưng tiếp cận một Alpha sẽ dễ khiến người đó cảnh giác, nhưng có thể tiếp cận bạn bè của người đó trước, rồi dần tạo quan hệ, khơi dậy hứng thú của Moon Hyeonjoon.
Kang Siyeon cúi đầu giả vờ lắng nghe, thực ra đang nhìn lén sườn mặt của Choi Doran.
Đẹp hơn cậu ta, nhưng chỉ là một Beta không có duyên với pheromone, nên dù đẹp cách mấy cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì với cậu ta cả.
Lại còn là bạn thân của Moon Hyeonjoon, quả thật như một tấm đệm nhảy hoàn hảo.
Choi Doran giảng xong, Kang Siyeon cười cảm ơn Choi Doran, cầm sách rời đi.
Kang Siyeon đi con đường phía sau cậu, phải bước ngang qua Moon Hyeonjoon.
Mùi pheromone ngọt ngào dìu dịu thoang thoảng trong không khí, rất nhẹ, như đang trêu ghẹo thần kinh Alpha.
Kang Siyeon đi xuống cuối lớp rồi rẽ về vị trí của mình, dùng đuôi mắt quan sát vị trí của Choi Doran và Moon Hyeonjoon.
Kang Siyeon mừng rỡ nhìn thấy Moon Hyeonjoon vỗ vai Choi Doran bảo cậu quay đầu lại, hai người cách nhau rất gần.
Ở khoảng cách này, chắc chắn Moon Hyeonjoon đã ngửi thấy mùi pheromone mà cậu ta cố ý để lại trên người Choi Doran.
Xem ra Moon Hyeonjoon thích mùi pheromone của cậu ta.
Kang Siyeon nhếch môi.
Thế thì mọi việc đơn giản thôi.
Alpha và Omega có pheromone thu hút nhau, vô lý thế đấy.
Kang Siyeon ở xa nên không biết rằng, thực tế và tưởng tượng chênh lệch nhau đến mức nào.
Moon Hyeonjoon chẳng hề rung động bởi pheromone trên người Kang Siyeon, ngược lại, hắn còn dùng pheromone của mình cưỡng chế xua đi hương thơm ngọt ngào còn vương trên người cậu, đến tận khi nó biến mất hẳn.
"Tôi cũng thấy thầy giảng hơi nhanh." Moon Hyeonjoon cười rằng: "Nghe cậu giảng xong thì tôi yên tâm rồi."
"Đúng đó, may mà đã xem bài trước." Choi Doran đáp.
Khi chuông vào học vang, Choi Doran xoay người nghe giảng, không nhận ra sự khác thường của Moon Hyeonjoon.
Tầm mắt Moon Hyeonjoon lần nữa dừng lại trên lưng Choi Doran, đầy nóng bỏng.
Đến khi chuyển sang chỗ Kang Siyeon, cảm xúc ấy đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Omega đó dám khiêu khích hắn... dám chạm vào báu vật của hắn một cách trắng trợn như vậy.
Ngòi bút vạch một đường nặng nề trên giấy, Moon Hyeonjoon cụp mắt xuống, giấu đi sự phẫn nộ và chiếm hữu bên trong.
Tan học về ký túc xá nghỉ ngơi, Choi Doran thấy máy sưởi đã được sửa chữa xong.
Cậu liền vui vẻ lấy gối về lại giường mình, cười với Moon Hyeonjoon: "Vậy thì không cần cậu phải chen chúc với tôi nữa, đêm qua cậu ngủ mệt lắm nhỉ."
Moon Hyeonjoon đanh mặt, giả vờ thừa nhận: "... Ừ."
Giờ ngủ trưa, Choi Doran đang thiu thiu, còn Moon Hyeonjoon thì trằn trọc mãi chẳng tài nào vào giấc.
Hắn không ngốc, rời khỏi lớp học, chờ mọi chuyện qua rồi, nhớ lại những lời bạn nữ Alpha đã nói trước đó về tính cách của Kang Siyeon, hắn cũng biết 99% mục tiêu của Kang Siyeon là mình.
Thế thì sao, 1% khả năng còn lại là có thể cậu ta muốn quyến rũ Choi Doran, nó như một giọt mực đen nhỏ lên tờ giấy trắng, chướng mắt vô cùng.
Choi Doran từng nói không thích Alpha, nhưng cậu chưa hề nói mình không thích Omega. Dù là bất kỳ một nguy cơ nhỏ nào, hắn cũng phải diệt trừ ngay.
Lớp 11 chưa bị ép phải học tiết tự học tối, Choi Doran đã dùng hết đồ dụng sinh hoạt, định tan học đi mua thêm.
Moon Hyeonjoon tranh thủ nghỉ giữa tiết, vỗ vai Choi Doran: "Tối tôi có trận đấu bóng rổ, đến xem đi, xem xong ăn tối với cậu."
Choi Doran nghĩ ngợi rồi đáp: "Lần sau nhé, hôm nay phải đi mua ít đồ, lần sau nhất định sẽ xem."
Choi Doran đi một mình?
Moon Hyeonjoon nhíu mày: "Đấu bóng không lâu, tôi cũng muốn mua, cậu chờ tôi đi cùng."
Choi Doran gật đầu đồng ý.
Trận đấu của Moon Hyeonjoon là giải đấu của khối, hôm nay đấu với lớp A5, nhiều bạn trong lớp đều đến cổ vũ.
Tổ chức trong nhà thi đấu, hệ thống sưởi hoạt động năng suất, không lo bị lạnh, ai nấy đều mặc đồng phục chơi bóng, mồ hôi đầm đìa.
Choi Doran mua hai chai nước, một chai cho Moon Hyeonjoon, chai còn lại cho mình.
Diễn biến trong sân vô cùng gay cấn, Moon Hyeonjoon úp rổ thành công ngay cả khi bị vài người vây quanh, khiến khán giả đang xem đều trầm trồ.
"Sức bật này, lực eo này, hu hu hu tớ chết mất, sẽ khiến người ta chết đi sống lại trên giường luôn đấy."
"Đừng lảm nhảm, chuyện hiển nhiên mà còn phải nói à?"
"Ôi, tự nhiên thấy người chị em đó cũng khổ, chẳng phải bảo Alpha càng mạnh, thời gian tạo kết càng dài à, trong lúc tạo kết chắc bụng cũng phình to luôn nhỉ."
"Hì~"
Nghe những lời xôn xao của Omega lớp khác với Moon Hyeonjoon, Choi Doran hơi lúng túng, định mở nắp chai nước uống một ngụm.
Cậu cũng cảm thấy điều kiện của Moon Hyeonjoon khá tốt, chắc chắn sẽ khiến Omega của cậu ấy hạnh phúc.
Tiếc là bản thân Moon Hyeonjoon theo chủ nghĩa độc thân, chẳng thèm suy xét đến việc tìm đối tượng, phí mất điều kiện tốt này.
Bấy giờ mỗi tay cậu cầm một chai nước, nếu muốn để trống ra một tay mở nắp thì phải đặt một chai xuống.
Ban đầu Choi Doran định kẹp chai nước để lại cho Moon Hyeonjoon vào cánh tay mình, chợt nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh.
"Cậu như vậy không tiện lắm, để mình cầm giúp cậu nhé."
Choi Doran quay đầu, Kang Siyeon đang cười rạng rỡ đứng bên cạnh.
Thấy cậu nhìn sang, cậu ta vươn tay chỉ vào chai nước còn lại: "Mình cầm giúp cậu hai phút, cậu uống xong thì lấy về?"
Đây chỉ là việc giúp đỡ nhỏ nhặt thôi, nếu từ chối thì có vẻ không biết điều lắm.
Kang Siyeon không cầm gì trên tay cả, sẽ chẳng có việc lén lút đổi chai nước khác.
Thậm chí Choi Doran còn chưa kịp đáp, Kang Siyeon lại mím môi, đuôi mắt vốn trễ xuống bấy giờ thêm phần tủi thân, dè dặt rằng: "Mình không biết làm thế nào để hòa nhập vào lớp mới, chỉ có thể bắt đầu từ những việc vụn vặt như vậy thôi."
"... Cảm ơn." Người ta đã nói đến nước này, Choi Doran bèn đưa nước cho Kang Siyeon, còn cậu uống xong một ngụm rồi lập tức cầm lại về.
Từ đầu tới cuối chẳng quá ba mươi giây.
Choi Doran không nghĩ cậu ta có thể giở thủ đoạn gì chỉ trong một thoáng ngắn ngủi thế này, thế là tiếp tục yên tâm xem Moon Hyeonjoon chơi bóng.
Kang Siyeon quay đầu, lặng lẽ nở nụ cười.
Choi Doran là Beta nên không ngửi thấy mùi pheromone trên cái chai này.
Khi Moon Hyeonjoon cầm chai nước uống, mũi cậu ấy sẽ cách chai rất gần, tất nhiên cũng ngửi thấy mùi pheromone của cậu ta.
Sự mập mờ sẽ được tích lũy dần như vậy đấy.
Khi đến một mức độ nhất định cũng là lúc phơi bày mọi chuyện.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Moon Hyeonjoon vừa ném vào quả ba điểm cuối cùng, mang chiến thắng về cho lớp.
Mọi người reo mừng, Moon Hyeonjoon nâng cổ tay lau đi mồ hôi trên trán, mặc thêm áo rồi đi về phía Choi Doran.
Choi Doran đưa chai nước chưa khui cho Moon Hyeonjoon: "Đây."
Moon Hyeonjoon vươn tay được một nửa thì khựng lại, sau đó chỉ dùng hai ngón cầm vào chỗ không có mùi pheromone Omega trên thân chai.
Moon Hyeonjoon nhìn bàn tay nhuốm hương thơm nhàn nhạt của Choi Doran, rũ mi mắt xuống: "Nước của cậu đâu."
Choi Doran không hiểu mô tê gì, cậu huơ chai nước uống được một ngụm trong tay: "Nè."
Moon Hyeonjoon không nói thêm, trực tiếp cầm chai nước của cậu, mở nắp tu hơn nửa chai.
Choi Doran: "???"
Moon Hyeonjoon không giải thích, hắn liếc thoáng qua Kang Siyeon đang đứng cạnh Choi Doran bằng ánh mắt uy hiếp.
Kang Siyeon sửng sốt, dường như không rõ tại sao chuyện lại trái ngược với suy nghĩ của mình, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười gượng gạo.
Đây là lần đầu tiên Moon Hyeonjoon uống nước của Choi Doran một cách lộ liễu như thế, Moon Hyeonjoon không để phí, uống luôn phân nửa còn lại rồi vứt vào thùng rác.
Như đang hôn gián tiếp vậy.
Tuy omega Kang Siyeon kia đáng ghét thật, nhưng cũng xem như giúp hắn một việc nhỏ.
Cảm thấy nước mà Choi Doran từng uống ngọt hơn hẳn mấy chai khác.
"Đi thôi." Moon Hyeonjoon choàng qua vai Choi Doran, còn chẳng thèm bố thí một ánh mắt cho Kang Siyeon.
Choi Doran ngờ ngợ nhưng không hỏi ra, tận khi đi theo Moon Hyeonjoon rời khỏi nhà thi đấu, hòa vào dòng người, cậu mới hạ giọng hỏi Moon Hyeonjoon: "Chuyện gì vậy?"
"Chai nước cậu đưa nồng nặc mùi pheromone." Moon Hyeonjoon nhíu mày, ỷ Choi Doran không ngửi thấy, bắt đầu nói quá, phóng đại mùi pheromone dìu dịu kia cứ như hương thơm sực nức lan xa mười km: "Tôi mà uống chai nước ấy vào chắc chắn quanh mũi đều là mùi pheromone của cậu ta, không chịu nổi."
Choi Doran ngớ người, sau đó nhíu chặt mày.
Là Beta, Choi Doran chưa từng bị pheromone quấy rầy, thường ngày cậu luôn xem nó như một ưu điểm, nhưng bây giờ lại trở thành một sơ hở để lợi dụng.
"Xin lỗi, tôi không ngờ lại đến mức đó... Tôi không nhạy lắm với mấy chuyện về pheromone, sau này tôi sẽ cố gắng tránh xa cậu ta." Choi Doran nói khẽ.
"Ừ." Moon Hyeonjoon vô cùng hài lòng với kết quả này, hắn không nhiều lời nữa, dẫn Choi Doran lên xe, hướng về con phố mua sắm ở gần đó.
Mấy đồ dùng sinh hoạt của Choi Doran gần hết rồi, nào là dầu gội đầu, sữa tắm, kem đánh răng rồi khăn tắm, đều phải mua mới cả.
Choi Doran đứng trước quầy hàng đắn đo mãi, hồi sáng Moon Hyeonjoon bảo mình cũng cần mua, thế là giả vờ đứng nghiêm túc lựa chọn. Muốn Choi Doran có mùi của hắn từ đầu xuống chân, thì mặc kệ là pheromone thật hay sữa tắm đều được.
Hắn muốn hòa mình vào mọi không gian riêng của Choi Doran, muốn mọi vật dụng xung quanh Choi Doran đều có thứ liên quan tới hắn.
Suy nghĩ này một khi bén rễ thì chẳng tài nào nhổ đi được.
Moon Hyeonjoon giả vờ hời hợt: "Mua một chai lớn đi, chúng ta dùng chung.Nhiều chai lọ chất đống thế kia, nhìn thôi đã mệt rồi."
Choi Doran ngẫm lại, mỗi người họ có tận mấy chai thế này, đặt cùng với nhau đúng là chiếm nhiều diện tích thật.
Đôi khi tắm xong cũng không đặt gọn lại theo kích cỡ, trông bừa bộn vô cùng, chướng mắt cũng bình thường.
"Được." Choi Doran đồng ý: "Cậu thích hương nào? Chọn trước đi."
Moon Hyeonjoon không quan tâm dùng hương nào, hắn dùng xà phòng cũng được, thế nên chủ yếu là chọn loại hợp với Choi Doran.
Sữa tắm trước đó Choi Doran dùng là hương chanh, ngửi vào thanh mát, nhưng hắn cảm thấy nó không hợp với Choi Doran.
Tầm mắt Moon Hyeonjoon dời sang chai sữa tắm hương sữa.
Da Choi Doran vốn đã trắng như sữa, làn da trắng trẻo ấy mà phối với mùi sữa, sau đó nằm lên giường hắn...
Moon Hyeonjoon dứt khoát vươn tay, cầm ngay chai sữa tắm hương sữa lên.
Đưa đến trước mặt Choi Doran: "Cái này."
Choi Doran: "..."
Choi Doran nhìn chai sữa tắm hương sữa với hình vẽ đáng yêu bên trên, rồi lại nhìn sang Moon Hyeonjoon cao to.
Ắt hẳn Moon Hyeonjoon sẽ chọn loại mà cậu ấy thích.
Không ngờ sở thích của Moon Hyeonjoon lại... đáng yêu như vậy.
Trước đây những thứ Moon Hyeonjoon dùng đều là mấy loại sữa tắm mùi thanh mát của Alpha lạnh lùng đích thật, thế nên lúc này Choi Doran khá bất ngờ.
Không chừng Moon Hyeonjoon... đang lấy cớ muốn mua chung sữa tắm với cậu để chọn nó, hòng che giấu sự thật.
"Cứ quyết định vậy đi." Choi Doran cũng không ghét, cậu đặt chai sữa tắm hương sữa vào xe đẩy.
Choi Doran dạo một vòng, mua hết những thứ cần mua, thậm chí cậu và Moon Hyeonjoon còn mua cùng một bộ áo ngủ đáng yêu.
Choi Doran chỉ định nhìn lén Moon Hyeonjoon thôi, nào ngờ lại chạm mắt với hắn, hai người nhìn nhau cười, cả quá trình đều diễn ra trong im lặng.
Choi Doran vừa thanh toán vừa nghĩ, là một Alpha tài giỏi, chắc hẳn thường ngày Moon Hyeonjoon phải kìm nén ghê gớm lắm.
Những vật dụng sinh hoạt, quần áo yêu thích mà chẳng mua được, đồ cậu ấy dùng toàn theo phong cách đơn giản của một Alpha tiêu chuẩn.
Thậm chí trước ngày hôm nay, Moon Hyeonjoon cũng chưa từng để lộ việc cậu ấy thích phong cách thế này.
Sống khổ quá Hyeonjoon à.
Moon Hyeonjoon đứng phía sau lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Choi Doran.
Thật ra hắn cũng đoán ra Choi Doran đang hiểu lầm.
Nhưng chẳng sao.
Cứ hiểu lầm rồi chiều ý hắn, đến khi... hắn len lỏi vào mọi mặt trong cuộc sống của cậu.
Mua đồ xong, hai người giải quyết luôn vấn đề bữa tối.
Mùa đông trời lạnh, cửa hàng thức ăn nhanh khá vắng vẻ, còn tiệm lẩu cay xiên nướng lại đông nghịt.
Choi Doran không muốn chè chén no say gì, cậu và Moon Hyeonjoon chọn một tiệm nhỏ, vào gọi món rồi ngồi chờ.
Song, đồ ăn của họ vừa được bưng lên thì có một vị khách không mời bước vào.
Kang Siyeon đưa tay lên miệng hà hơi, hai mắt sáng long lanh khi thấy họ: "Trùng hợp quá, các cậu cũng ở đây à!"
"Nhà mình ở ngay khu này, thường tới ăn lắm, không ngờ lại gặp các cậu đó." Kang Siyeon vui vẻ rằng, chạy đi gọi món.
Có lẽ vì là khách quen, nên chẳng mấy chốc món Kang Siyeon gọi đã được nấu xong.
Kang Siyeon bưng khay đi ngược về, nở nụ cười ngượng ngùng: "Có thể ngồi chung không? Hình như hết chỗ rồi."
Choi Doran: "..."
Moon Hyeonjoon: "..."
Moon Hyeonjoon khẽ nhíu mày, trông đến là áp lực.
Hai người chẳng ai nói chuyện, Kang Siyeon không bất ngờ trước tình huống này, điều khiến cậu ta ngạc nhiên là trên mặt Moon Hyeonjoon lại xuất hiện sự thù địch và đề phòng trắng trợn.
Quả thật cậu ta từng nghe nói Moon Hyeonjoon là người khó gạ gẫm, cậu ấy rất ghét bị những kẻ có mục đích tiếp cận, nhưng không ngờ hành động này lại phản tác dụng mạnh đến vậy sao?
Cậu ta chưa từng thấy Alpha nào lộ vẻ mặt thù hằn như thế với mình.
Dường như có thứ gì đó đã vuột khỏi lòng bàn tay.
Kang Siyeon quyết định thử thêm lần nữa, cậu ta đặt bát trước mặt Choi Doran, ngồi xuống.
"Đồ ăn ở đây ngon lắm, nhất là bò viên nhà làm. Các cậu đã gọi chưa? Mình chia các cậu vài viên nhé?" Kang Siyeon cười tươi tắn.
Cậu ta đã để ý trước rồi, Moon Hyeonjoon gọi bò viên, nhưng Choi Doran thì không.
Cậu ta có thể chia vài viên cho Choi Doran, sau đó tiện thể bắt chuyện luôn.
Song, Kang Siyeon còn chưa kịp làm gì đã thấy Moon Hyeonjoon gắp thẳng ba trong bốn viên ở bát mình sang bát Choi Doran.
"Cậu cho tôi nhiều vậy làm gì?" Choi Doran muốn gắp về, nhưng bị Moon Hyeonjoon từ chối.
"Đã vào bát của cậu rồi, đừng trả tôi." Moon Hyeonjoon nhíu mày: "Ban nãy tôi thấy nó là món bán chạy nên mới gọi, nhưng bò viên làm không ngon, nếu cậu cũng không ăn thì bỏ đi."
Choi Doran chẳng biết cậu chủ nhỏ Moon Hyeonjoon thật sự cảm thấy bò viên không ngon, hay chỉ muốn cho cậu ăn thôi.
Nếu là ngày thường, cậu sẽ còn thương lượng thêm với Moon Hyeonjoon, nhưng nay có một Kang Siyeon đang ngồi đối diện chăm chăm vào Moon Hyeonjoon như hổ rình mồi, để Kang Siyeon không gắp thức ăn cho mình rồi nhân cơ hội khơi chuyện, Choi Doran bèn im lặng ăn.
Nói thật, bò viên ngon phết.
Kang Siyeon ngồi nhìn: "...?"
Hình như có gì đó sai sai.
Rốt cuộc là cái gì mà sao chướng mắt vậy nhỉ.
Ba người ăn tiếp, Choi Doran cắn xúc xích trong bát mình, nhíu mày.
Ngày thường cậu khá thích ăn nó, nhưng cách làm của tiệm lại hơi khác với mấy loại cậu hay ăn.
Trước đây cậu ăn vị thiên ngọt, mà tiệm này lại thiên mặn.
Choi Doran không thích vị này, nhưng với thói quen không lãng phí thức ăn, cũng lỡ gọi mất rồi, Choi Doran quyết định cố ăn cho hết.
Nãy giờ Moon Hyeonjoon luôn lén quan sát Choi Doran, nhanh chóng nhận thấy biểu cảm trên mặt cậu, bất đắc dĩ bảo: "Thức ăn tệ vậy à? Tệ thì đừng ăn nữa."
"Không thể bỏ phí." Choi Doran giữ vững quan điểm: "Phong trào Ăn sạch bát."
Moon Hyeonjoon nhíu mày, vươn đũa ra gắp xúc xích trong bát Choi Doran.
"Này..." Choi Doran sửng sốt.
"Được rồi đừng lôi thôi nữa, cậu giải quyết bò viên giúp tôi, tôi giải quyết cái này cho cậu, mọi người không ai lãng phí." Moon Hyeonjoon nói.
Nói năng hợp lý quá chừng, hơn nữa còn có Kang Siyeon không thân lắm đang ngồi đối diện, thế là Choi Doran không nhiều lời nữa, cúi đầu ăn tiếp.
Kang Siyeon: "..."
Hèn gì thấy chói mắt vậy.
Thì ra là cơm chó.
Ăn xong, Choi Doran phát hiện Kang Siyeon không thường có ý bắt chuyện tiếp cận cậu nữa.
Có lẽ qua vài lần tiếp xúc, nhận thấy thật sự chẳng tài nào đốn gục được tim Moon Hyeonjoon, nên cậu ta cũng bỏ qua mục tiêu này.
Thực ra Choi Doran còn hơi lo về trạng thái của Moon Hyeonjoon, có thể thấy Moon Hyeonjoon là một người có điều kiện quá tốt, dù hiện giờ cậu và Moon Hyeonjoon khá thân, nhưng chỉ là bạn bè bình thường, sau này mọi người tốt nghiệp ra xã hội làm việc, không ở cùng ký túc xá, cậu vẫn sẽ cứ cách vài hôm lại gặp Moon Hyeonjoon một lần, để Moon Hyeonjoon cắn một cái hay sao?
Người đi làm đa phần đều đến tối mới về nhà, tương lai Moon Hyeonjoon đâu thể cứ ở với cậu mãi được.
Choi Doran xoa ấn đường, cố nén nỗi lo này.
Bây giờ mới cấp ba thôi, Moon Hyeonjoon không định yêu đương âu cũng là điều dễ hiểu, lên đại học rồi, khi mọi người đều bắt đầu tìm kiếm đối tượng, không chừng Moon Hyeonjoon cũng sẽ nhen nhóm suy nghĩ này.
*
Chai sữa tắm hương sữa đã được mở niêm phong ngay vào ngày hôm sau, Choi Doran tắm ra, cảm thấy toàn thân đều được bao phủ bởi hương sữa thơm ngát, cậu lên giường nhìn Moon Hyeonjoon cũng đã tắm rửa xong, đang dựa lên đầu giường cầm điện thoại chơi game.
Trên người Moon Hyeonjoon bây giờ cũng có mùi sữa nhỉ.
Một Moon Hyeonjoon lạnh lùng kiêu ngạo lại mang hương sữa thơm, kỳ diệu đến mức cứ như trông thấy Công chúa Bạch Tuyết khiêu vũ với Tôn Ngộ Không vậy, chẳng tài nào tưởng tượng nổi.
Choi Doran không nén được sự tò mò của mình.
Nếu chỉ vừa quen Moon Hyeonjoon, có lẽ Choi Doran sẽ kìm lại, nhưng bây giờ biết nhau lâu rồi, lại còn khá thân, Choi Doran quyết định làm liều một phen.
Choi Doran lén la lén lút dựa gần vai Moon Hyeonjoon, định ngửi thử.
Bờ vai nọ đang phóng to dần thì bỗng có một bàn tay to nắm cằm Choi Doran.
"Làm gì vậy." Moon Hyeonjoon quay đầu, nhướng mày.
"... Ngửi thử." Choi Doran thật thà rằng.
Moon Hyeonjoon áp lòng bàn tay mình lên gò má Choi Doran, chỗ da nơi ấy ấm áp mịn màng làm sao, khiến hắn chẳng nỡ rời đi.
Moon Hyeonjoon buông tay một cách quyến luyến, nghiêng nửa người trên của mình về phía Choi Doran, hỏi nhỏ: "Ngửi gì?"
Hai người cách rất gần, hương sữa tương tự từ hai cơ thể hòa quyện vào nhau, chẳng rõ của ai nữa.
Choi Doran ngửi thấy mùi sữa trên người Moon Hyeonjoon, vừa thơm vừa thanh, khiến người ta muốn cắn một cái.
Đúng thật là Moon Hyeonjoon không hợp với mùi sữa, nhưng thấy cậu ấy đã gắng hết sức che giấu sở thích thầm kín trong biết bao nhiêu năm qua, Choi Doran vẫn thốt ra lời khen trái lương tâm: "Thơm ghê, cậu hợp với mùi sữa lắm."
Moon Hyeonjoon: "..."
"Vậy thì tốt." Moon Hyeonjoon bật cười: "Sau này cậu cũng mua chung với tôi đi, để ngày nào tôi cũng ngửi thấy mùi hợp với mình, chứ chai to quá dùng cũng không hết."
Choi Doran gật đầu đầy nghiêm túc, đang định trả lời thì chợt thấy Moon Hyeonjoon xụ mặt hỏi: "Vậy mùi pheromone của tôi thơm hơn, hay mùi sữa tắm này thơm hơn?"
Choi Doran: "... Mùi pheromone của cậu thơm."
Moon Hyeonjoon hừ một tiếng quay đầu đi, môi nhếch thật khẽ.
Tuy tiến độ học ngày càng nhanh, thi cử cũng nhiều, nhưng nhà trường vẫn cho nghỉ lễ theo quy định, để học sinh đón lễ.
Thứ Hai là tiết Thanh Minh ngày Bốn tháng Bốn, được nghỉ ba ngày, ghép chung cuối tuần với ngày lễ.
Năm nào cũng vậy, vào những ngày này trời sẽ âm u, mưa lất phất, thứ Bảy, Choi Doran thay chiếc áo mỏng, đi từ trường về nhà.
Người nhà Choi Doran đã chuẩn bị trước vài ngày, đối với nhà họ Choi, tiết Thanh Minh là dịp lễ vô cùng trọng đại, phải chuẩn bị thật kỹ càng.
"Ông xem gần đây công ty không được thuận lợi lắm, tiết Thanh Minh lần này phải đốt thêm nhiều tiền giấy cho tổ tiên mới được." Mẹ kế vừa nhẩm xem còn thiếu thứ gì, vừa nói: "Thiếu heo quay nữa, đã đặt chưa?"
"Yên tâm, anh đã chuẩn bị hết rồi, hôm Thanh Minh chúng ta sẽ xuất phát sớm, tranh thủ tối về tới nhà luôn." Ông Choi đáp.
Bầu không khí hài hòa vui vẻ, Choi Doran đang im lặng ngồi ăn chợt lên tiếng: "Bố, năm nay bố cũng không đi cùng con à?"
Mắt ông Choi ánh lên đôi phần lúng túng, ngay sau đó đã quở trách: "Sao con không hiểu chuyện thế, năm nay công ty kinh doanh gặp khó khăn, tất nhiên phải tranh thủ thời gian về cúng tổ tiên, năm sau bố sẽ đi với con."
Choi Doran không hề ngước mắt lên nhìn, hàng mi dài và dày rũ xuống, tạo nên một mảng râm trên má: "Năm ngoái bố cũng nói vậy, năm kia cũng vậy."
Mẹ kế dịu dàng hòa giải: "Doran à, cuối tuần con đi thăm mẹ con không đươc sao, rồi Thanh Minh cùng mọi người về, thế thì tốt biết mấy."
"Không được." Hiếm lần nào giọng Choi Doran lạnh lùng như vậy: "Ngày cúng là 4 tháng 4, đâu sửa được."
Mẹ kế không nói nữa, bàn cơm chợt yên tĩnh hẳn.
Ông Choi bực dọc lấy một điếu thuốc ra hút, ông biết mình bao lâu nay không đi viếng vợ trước sẽ khiến mọi người bàn tán, bèn miễn cưỡng bảo: "Bố dậy sớm nửa tiếng đến đó với con, em cứ về trước đi, anh sẽ tranh thủ sang."
"Ừ, đành thế thôi." Mẹ kế bảo: "Doran, bố con vẫn thương con lắm."
Choi Doran không đáp, chỉ cúi đầu húp canh.
Hôm Thanh Minh, bầu trời xám xịt, mưa nhỏ rả rích .
Hơn bảy giờ sáng, Choi Doran cùng ông Choi ra cửa, đến nghĩa trang viếng mộ mẹ.
Choi Doran đã chuẩn bị trước một bó hoa cúc, mới sáng sớm người tặng hoa đã giao đến, để cậu có thể mang theo bó hoa này đến viếng người mẹ ruột đã mất.
Bấy giờ còn sớm, lúc đến nơi, nghĩa trang chỉ lác đác vài bóng người.
Choi Doran lau sạch mộ của mẹ, đặt hoa lên.
Trên tấm bia là bức ảnh trắng đen, nơi ấy có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ vô cùng, hàng mi đôi mắt trông khá giống Choi Doran, chỉ là khuôn mặt nữ tính và nhu hòa hơn cậu.
Ông Choi đứng một lúc, nói với Choi Doran: "Con đến thăm mẹ mà cũng không biết mang thêm ít thức ăn và giấy cúng."
"Bà ấy không thích ăn." Choi Doran quỳ trước mộ, vẻ mặt hờ hững: "Hồi còn sống mẹ không ăn nhiều, khẩu vị không tốt."
Thật lâu sau ông Choi vẫn không nói gì, ông ra bên cạnh hút vài điếu thuốc, hơn 20 phút sau thì quay lại: "Đi thôi, con cũng sắp thi đại học rồi, đi với bố về cúng tổ tiên, để tổ tiên phù hộ con thi tốt hơn, cũng phù hộ quan hệ giữa con và những người xung quanh thân thiết hơn."
Choi Doran nhíu mày: "Con không đi, bố đi là được, con ở lại với mẹ."
"Hỗn láo! Con tự nhìn lại xem đã bao nhiêu năm rồi con không về cúng tổ tiên? Tổ tiên trên trời có linh cũng sắp quên con rồi đấy, làm sao mà phù hộ con, phù hộ quan hệ giữa con và bạn bè?" Ông Choi mắng.
Làn mưa rỉ rả thấm ướt mái tóc đen nhánh của Choi Doran, khiến màu đen ấy trông càng thuần hơn, gương mặt bên dưới mái tóc đen cũng tái hơn.
Đôi mắt trong veo của Choi Doran gần như giống hệt mẹ mình.
Ông Choi nhìn vào mắt cậu, đôi mắt con trai như hòa làm một với đôi mắt trên tấm ảnh trắng đen kia, khiến tim ông hoảng hốt chẳng rõ nguyên nhân.
"Trên trời có linh?" Giọng Choi Doran như vọng đến từ nơi xa xăm, dưới cơn mưa lất phất: "Nếu thật sự trên trời có linh, mẹ nhìn thấy bố cưới người bạn đời mới vào ngay tháng kế tiếp sau khi mẹ mất, con trai cũng bằng tuổi con, thì chắc chắn ở trên trời cũng sẽ phù hộ bố."
Ông Choi vốn đã mê tín, bấy giờ nghe thấy lời Choi Doran nói, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc lên từ lòng bàn chân.
"Con thì biết gì, sau khi Alpha và Omega đánh dấu trọn đời sẽ tạo ra mối liên kết về cả tâm lý và sinh lý, có sự hòa hợp về pheromone, Beta không hiểu được đâu. Alpha nào gặp Omega thích hợp với mình cũng thế cả, đây không phải lỗi của bố, mẹ con sẽ hiểu thôi!"
Ông Choi gắng gượng nói xong rồi hối hả bước đi, như đang bỏ chạy vậy.
Mưa vẫn rơi, dường như đã nặng hạt hơn, chiếc ô của Choi Doran đặt bên cạnh, nhưng cậu cũng chẳng có ý nhặt nó lên, để mặc cho từng giọt nước trĩu nặng ấy xối lên người, để toàn thân mình được bao bọc trong cái lạnh rét buốt.
Những năm qua cậu đều ở đây suốt một ngày, Choi Doran ngồi xuống đất, cúi đầu nhìn chằm chằm ảnh của mẹ mình.
Không biết đã bao lâu, mưa chợt không còn rơi lên người nữa, ánh sáng trên đầu cũng khuất đi.
Choi Doran ngẩng lên, thấy một tán ô màu đen đang che phía trên, bảo vệ mình khỏi cơn mưa sụt sùi.
Chàng Alpha đang cầm ô có gương mặt điển trai, bấy giờ đang nhíu mày đặt bàn tay còn lại lên đầu cậu.
"Tóc ướt cả rồi." Moon Hyeonjoon trầm giọng.
Lòng bàn tay đang đặt trên đầu sao mà nóng quá, nhiệt độ nơi ấy bắt nguồn từ nơi tiếp xúc rồi dần xua đi mọi giá lạnh, tâm trạng nặng nề của Choi Doran cũng bất giác sáng sủa hơn.
"Sao cậu lại ở đây." Choi Doran mỉm cười, giới thiệu với Moon Hyeonjoon: "Đây là mẹ tôi."
"Chào dì ạ." Moon Hyeonjoon giấu đi vẻ sắc bén của mình, ngoan ngoãn cúi gập người với tấm ảnh người phụ nữ trên bia.
Sau đó như sực nhớ ra điều gì, hắn để ô che cho Choi Doran rồi vội vã rời đi.
Chẳng mấy chốc Moon Hyeonjoon lại quay về, trong tay là ít trái cây và một chiếc khăn.
Moon Hyeonjoon đặt trái cây ngay ngắn bên cạnh bó hoa, nói thật nghiêm túc: "Lần đầu gặp mặt, cháu không mang gì cả, dì cứ nếm thử những thứ này trước, lần sau gặp cháu sẽ mang nhiều hơn."
"... Chẳng lẽ cậu, cậu mang từ chỗ tổ tiên của cậu sang đây à." Choi Doran thốt ra một cách khó khăn.
"Đúng vậy." Moon Hyeonjoon thẳng thắn đáp: "Họ sẽ không để bụng đâu."
Choi Doran là người của hắn, mẹ của Choi Doran tất nhiên cũng là người nhà họ, hắn lấy ít thức ăn trong nhà ra chia cho người nhà, có vấn đề gì à?
Choi Doran cạn lời, chỉ cho rằng Moon Hyeonjoon cũng theo chủ nghĩa duy vật như mình nên không tin chuyện ma quỷ, không cấm kỵ gì.
Moon Hyeonjoon cũng chẳng quan tâm mặt đất có bẩn hay không, hắn ngồi xuống cạnh Choi Doran.
Để chiếc ô có thể che đủ cho cả hai, họ phải ngồi vai tựa vai với nhau.
"Cậu cũng đến cúng tổ tiên nhỉ, sang đây có sao không?" Choi Doran nhẹ giọng hỏi.
"Không sao, bố mẹ tôi bận nên làm nhanh lắm, đã gần xong rồi." Moon Hyeonjoon vừa nói vừa mở chiếc khăn trong tay ra phủ lên đầu Choi Doran, sau đó lau nhẹ một lúc để nó hút bớt nước đi.
"Tôi tự làm." Choi Doran muốn giữ tay Moon Hyeonjoon lại, nhưng Moon Hyeonjoon không chịu dừng.
Choi Doran đành chuyển sang nhận chiếc ô trên tay kia của Moon Hyeonjoon, lần này Moon Hyeonjoon thả ra để Choi Doran cầm, còn mình dùng cả hai tay lau tóc cho Choi Doran.
Lau xong, Moon Hyeonjoon gấp khăn lại, cũng quay đầu nhìn vào tấm bia: "Mẹ cậu đẹp thật, giống cậu lắm."
"... Ừ."
Choi Doran hé môi như có điều muốn nói.
Những lời tâm sự bị đè nén nhiều năm qua cứ khuấy động mãi trong tim, nắp hộp vốn khép chặt đã được tách ra một khe nhỏ, có lẽ vì quá đúng thời gian quá đúng địa điểm, cũng có lẽ vì đúng người, thế nên bây giờ thứ bên trong đang vùng vẫy muốn ùa ra.
"Mẹ tôi cũng là Beta." Choi Doran nhẹ giọng: "Một Beta luôn tin chắc rằng chỉ cần cố gắng, thì Alpha mình thích sẽ ở bên mình suốt cuộc đời."
Ánh mắt Moon Hyeonjoon thoắt chốc trở nên nặng nề, nhưng Choi Doran chưa nhận ra.
Cậu tựa lên vai Moon Hyeonjoon, trải lòng bằng giọng thật khẽ: "Rồi tôi nghe nói, sau khi kết hôn không bao lâu, trên người bố tôi thường xuyên vương mùi pheromone của Omega, nhưng bà ấy không ngửi thấy, tôi cũng không ngửi thấy."
"Sau đó nữa, bà ấy bệnh nặng qua đời, nhưng cho đến khi lìa trần, bà vẫn không biết bố tôi có Omega khác bên ngoài."
Choi Doran cười, ngón tay thon thả sờ lên mặt bia lạnh băng, sượt nhẹ qua tấm ảnh trắng đen nọ: "Có lẽ đây cũng là một loại may mắn."
Moon Hyeonjoon an ủi: "Dì đã đến một nơi không còn khổ đau."
"Ừ." Choi Doran gật đầu: "Mong bà ấy trên trời đừng tìm Alpha nữa."
Trầm ngâm thật lâu, Moon Hyeonjoon nói tiếp: "Thảo nào cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm bạn trai Alpha, còn nhờ tôi cản giúp."
Choi Doran cười lắc đầu: "Tìm Alpha làm gì, tôi không có pheromone, cũng không ngửi thấy mùi pheromone, dù người đó ngoại tình trắng trợn tôi cũng chẳng biết. Huống chi tôi còn bị bệnh tim, không chừng khi biết chuyện ngoại tình rồi sẽ tức chết tại chỗ. AO là cặp đôi trời sinh, một Beta như tôi sẽ không chen chân vào."
Không ngoại tình đâu.
Hễ nghĩ tới việc pheromone của người khác sẽ thông qua mình để bám lên người Choi Doran, Moon Hyeonjoon đã có cảm giác cồn cào như dạ dày bị trào ngược, chợt muốn lập tức xuyên thẳng tới chỗ mình của tương lai – kẻ có thể sẽ trở thành một tên đàn ông khốn nạn, rồi băm thây chính bản thân mình.
Vô vàn câu nói chực chờ bên môi, nhưng Moon Hyeonjoon chẳng thốt ra lời nào, chỉ có thể dằn xuống đáy lòng.
"Nhỡ Alpha nào có ý đồ với cậu thì phải làm sao." Như nghĩ đến một cách hay, Moon Hyeonjoon nói: "Cậu có xem ti vi không, Alpha quyền thế ngút trời, chỉ muốn mỗi mình cậu, cậu thà chết không chấp nhận, rồi bắt đầu một chuyện tình dằn vặt day dứt dài 90 tập."
Choi Doran: "..."
Không ngờ Moon Hyeonjoon có sở thích đa dạng vậy đấy.
"... Đừng xem nhiều phim truyền hình quá." Choi Doran bất đắc dĩ: "Đời nào có Alpha quyền thế lại ngu si vậy, không theo đuổi Omega, đi theo đuổi Beta như tôi làm gì?"
"Vả lại, chẳng phải còn cậu à." Choi Doran huých nhẹ vai Moon Hyeonjoon: "Hyeonjoon sẽ che chở cho tôi."
Bấy giờ mưa rơi tầm tã, tạt trên tán ô vang lên chuỗi tiếng lộp bộp, nhiệt độ giảm thấp, dường như chỉ khi dựa sát vào cậu ấy mới tìm được nguồn nhiệt duy nhất.
Moon Hyeonjoon vươn tay ôm vai Choi Doran, dịu giọng rằng: "Được, tôi sẽ che chở cho cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com