Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Cậu ấy là của tôi!

Sắc trời ngả tối, Choi Doran cũng chuẩn bị rời đi. Cậu không định về nhà, dù sao trong nhà giờ cũng chẳng có ai, chi bằng về trường luôn.

Cậu và Moon Hyeonjoon ăn lót bụng bên ngoài trước, Moon Hyeonjoon trò chuyện với cậu, nói một lúc thì chẳng biết sao lại nhắc đến sự khác biệt của từng người.

"Mỗi Alpha có tính cách riêng của mình, sao giống nhau cả được. Cứ như đang mặc định Alpha phải thích vận động, thể lực tốt vậy, nhưng tên Park Dohyun kia ngày nào cũng vùi đầu chơi game đó thôi, chạy có vài trăm mét mà như muốn lấy mạng cậu ta." Moon Hyeonjoon nói.

Choi Doran cũng nhớ tới hôm Hội thao, khi ấy Park Dohyun vừa chạy 800 mét xong thì treo vất vưởng trên người cậu như con cún sắp chết.

Choi Doran bật cười: "Đúng thật."

Cũng như mọi người đều cho rằng Alpha sẽ thích phong cách đơn giản mộc mạc, nhưng Moon Hyeonjoon lại thích mấy thứ dễ thương đáng yêu đó thôi.

"Mọi người vẫn còn rập khuôn về giới tính lắm." Moon Hyeonjoon nói đến đây thì dừng, không tiếp tục đào sâu chủ đề này, kẻo khiến Choi Doran dâng lòng cảnh giác: "Nhưng vận động vẫn rất tốt, vận động nhiều cũng khiến bản thân thả lỏng hơn."

Choi Doran và Moon Hyeonjoon vào trường, đi ngang sân bóng, có lẽ vì đang lễ nên trong sân chẳng mấy ai, hiếm khi thấy nơi này trống trải như vậy.

Nhìn Choi Doran, người hôm nay có tâm trạng không tốt, tinh thần cũng hơi sa sút, Moon Hyeonjoon dừng bước.

"Chơi bóng rổ không?" Moon Hyeonjoon hỏi.

"... Hả?" Choi Doran phản ứng hơi chậm: "Tôi không biết chơi bóng rổ?"

"Dễ thôi, tôi dạy cậu." Moon Hyeonjoon cười: "Không phải ai cũng được nghe bài giảng bóng rổ của MoonHyeonjoon này đâu, cậu may mắn đấy."

"Thế à." Choi Doran cũng cười theo: "Thế phải cảm ơn Hyeonjoon rồi."

Moon Hyeonjoon nhanh chân về ký túc xá lấy bóng rồi dẫn Choi Doran quay lại sân.

Choi Doran vào tư thế phòng thủ theo lời Moon Hyeonjoon, nghiêm túc nghe hướng dẫn của hắn.

"... Khi đi bóng phải chú ý động tác của người đối diện, làm động tác giả để lừa họ, sau đó bỏ họ lại phía sau, giống như vầy."

Nói đoạn, Moon Hyeonjoon thực hiện động tác như muốn dẫn bóng sang trái, nhưng ngay sau đó thì chuyển sang hướng ngược lại, vượt qua người Choi Doran trước khi cậu kịp phản ứng rồi dùng ba bước lên rổ, dáng người bật nhảy như đang bay lên trời, cuối cùng úp bóng vào rổ.

Bóng rơi xuống đất, một tay Moon Hyeonjoon nắm thành rổ treo người trên không, sau đó buông tay, tiếp đất một cách nhẹ nhàng.

Choi Doran nhặt bóng về, vỗ tay lốp bốp: "Hyeonjoon giỏi quá."

Moon Hyeonjoon nở nụ cười, bày ra tư thế phòng thủ: "Cậu thử xem."

"Nhanh vậy à?" Choi Doran không dám tin: "Tôi mới xem cậu làm mẫu một lần thôi mà."

Moon Hyeonjoon gật đầu: "Cậu làm được."

"Thôi được, tôi thử xem." Choi Doran cũng biết dù hôm nay tập luyện tới đâu cũng chẳng thể giỏi hơn Moon Hyeonjoon được, cậu nhớ lại động tác ban nãy của Moon Hyeonjoon, đi bóng.

Moon Hyeonjoon nhìn chăm chăm cậu như một con sói đang chằm chặp vào con mồi đang muốn chạy trốn.

Choi Doran cảm thấy áp lực không rõ nguyên nhân, có lẽ trong sân bóng, đối thủ bị Moon Hyeonjoon nhìn sẽ phải chịu áp lực lớn lắm nhỉ.

Với suy nghĩ chắc chắn sẽ bị Moon Hyeonjoon cản lại, Choi Doran lách người vượt qua Moon Hyeonjoon thành công, Moon Hyeonjoon chỉ miễn cưỡng chạm được một đốt ngón tay của mình lên vai cậu.

Choi Doran: "?"

Hyeonjoon nhường lộ liễu quá thế!

Choi Doran không quay đầu lại, cậu nhìn khung rổ đang ngày càng gần.

Nếu quả này vào được, thế thì cậu cũng trở thành người ghi được điểm trước mặt Moon Hyeonjoon rồi!

Sẽ có thể khoác lác với Moon Hyeonjoon trọn một năm.

Choi Doran rục rịch, ngay sau đây sẽ là ba bước lên rổ.

Tất nhiên sức bật của cậu không tốt thế, nên chọn cách ném bóng, nhưng...

Tư thế khi Moon Hyeonjoon bật nhảy hiện ra trong đầu, những từ như 'đẹp trai' và 'oai hùng' còn chẳng đủ để diễn tả một phần vạn khí chất ban nãy của cậu ấy.

Choi Doran mím môi, cũng nhảy lên.

Song, vừa làm thế Choi Doran đã biết sẽ không thành công, đừng bảo vành rổ ở trên cao, lực nhảy của cậu chắc chỉ bằng một nửa Moon Hyeonjoon thôi.

Nhưng vào khoảnh khắc đang ở nơi cao nhất của cú nhảy, chợt có ai đó ôm chặt eo cậu, rồi giơ cậu lên thật cao.

Bấy giờ Choi Doran đã ở một tầm cao mới, chỉ cần vươn tay là chạm được vào vành rổ, thế nên cậu đã úp rổ thành công.

Choi Doran nghe Moon Hyeonjoon khen: "Giỏi ghê, úp rổ luôn."

Choi Doran cúi đầu, mặt Moon Hyeonjoon ở ngang ngực cậu, gương mặt điển trai ấy đầy ắp ý cười, và cả kỹ năng diễn xuất lố đến mức ai cũng nhìn ra được: "Lần đầu chơi đã úp rổ rồi, đỉnh đấy, thầy Choi không hổ là người úp được rổ của tôi, tôi xin chịu thua."

Choi Doran sửng sốt, cố nén tiếng cười đang chực thốt ra, tâm trạng nặng nề suốt cả ngày bỗng bị xua tan đi cả, chỉ còn sự nhẹ nhàng và khoan khoái.

"Thả tôi xuống." Choi Doran vỗ vai Moon Hyeonjoon, cười bảo: "Sao dám ôm eo thầy hả, làm phản à."

Moon Hyeonjoon không buông ngay, hắn ôm Choi Doran đi vài vòng rồi mới thả cậu xuống một cách quyến luyến.

Nhưng sau khi hắn buông, Choi Doran không hề lùi ra khoảng cách an toàn, cậu cứ nhìn hắn mãi.

Moon Hyeonjoon sờ mặt mình, hơi hồi hộp: "Sao vậy?"

"Moon Hyeonjoon." Choi Doran chợt gọi.

Moon Hyeonjoon càng hồi hộp hơn, thậm chí còn vô thức gồng cứng người.

Tại sao Choi Doran lại tự dưng nghiêm túc vậy, ban nãy lúc ôm eo Choi Doran, hắn đã giấu rất kỹ cảm xúc kia rồi, nhưng vẫn bị phát hiện sao?

Moon Hyeonjoon đâu có thời gian suy nghĩ gì nhiều, lúc ôm Choi Doran lên, trong đầu hắn chỉ còn một mảng trắng xóa.

Choi Doran nhắm mắt, dụi mặt mình lên bờ vai rộng lớn của Moon Hyeonjoon, thủ thỉ rằng: "Cảm ơn cậu."

Có lẽ trên đường đời sau này, Moon Hyeonjoon sẽ gặp thêm thật nhiều thật nhiều người bạn tốt hơn, cũng hợp tính hơn.

Cũng có lẽ trong tương lai phía trước, cậu sẽ ngày một bước xa khỏi quỹ đạo cuộc đời Moon Hyeonjoon, để rồi trở thành một vị khách qua đường bình thường.

Nhưng, cậu sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, nhớ mãi giây phút này. Cả cuộc đời cậu đều sẽ xem Moon Hyeonjoon là người bạn tốt nhất.


Ôm nhau xong, Choi Doran và Moon Hyeonjoon về ký túc xá, cậu vừa đi vừa vui vẻ bảo: "Chơi bóng với cậu thoải mái hơn nhiều so với những cách khác mà trước đây tôi dùng để điều tiết cảm xúc đó."

"Vậy à, trước đây cậu dùng cách nào?" Moon Hyeonjoon hỏi, hơi mất tập trung.

Moon Hyeonjoon vẫn còn bịn rịn về chiếc ôm ban nãy của Choi Doran, hắn choàng tay quanh eo Choi Doran, vóc người cậu hơi gầy, eo cũng thon, ôm vào vừa đủ, thích hợp với hắn lắm.

Điều duy nhất không hài lòng là Choi Doran chỉ khoác tay tay lên vai hắn, nếu Choi Doran ôm cổ hắn, ngón tay chạm nhẹ lên tuyến thể sau gáy thì hoàn hảo lắm đây.

Choi Doran: "Trước đây khi tâm trạng không tốt, tôi sẽ vẽ để điều tiết lại."

Tuyến thể của Alpha như miếng vảy ngược của rồng vậy, không phải cứ muốn là chạm vào được.

Nhưng nếu Choi Doran muốn sờ, hắn sẽ ngay lập tức cúi đầu cho Choi Doran sờ thêm nhiều lần.

Moon Hyeonjoon thả hồn đi ngày càng xa, ngoài miệng vẫn trả lời Choi Doran: "Vẽ gì, cho tôi xem nào."

Choi Doran có lưu trong điện thoại, nghe Moon Hyeonjoon hỏi thế, cậu bèn lấy điện thoại tìm rồi đưa hắn xem.

Moon Hyeonjoon cúi đầu, dẹp bớt những suy nghĩ bậy bạ đang hiện lên.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một loạt tấm ảnh thu nhỏ, Choi Doran vẽ đủ thứ, con người, động vật, cả phong cảnh nữa.

Moon Hyeonjoon nhìn mấy tấm ảnh chân dung trong ấy, mở ra xem, nhíu mày.

Đây là một chàng trai, người nọ đang trầm tư, không mặc quần áo.

"Tại sao không vẽ áo cho người này?" Moon Hyeonjoon đanh giọng hỏi.

"Vẽ cơ thể người mà." Choi Doran khó hiểu, nhìn Moon Hyeonjoon: "Tại sao phải vẽ áo của cậu ấy?"

Moon Hyeonjoon nghẹn họng.

Hắn cũng từng học tiết Mỹ thuật, biết có nhiều tác phẩm điêu khắc hoặc tranh sơn dầu đều vẽ nhân vật khỏa thân, những tác phẩm ấy không mang sắc thái tình dục nào, chỉ đơn thuần cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp và nghệ thuật của cơ thể con người mà thôi.

Cũng may hắn đã nhanh chóng tìm được lý do: "Vóc dáng có vấn đề, xấu chết mất, tất nhiên phải vẽ áo vào, chứ lưu trong điện thoại như vậy không mù mắt à?"

Choi Doran: "..."

Câu này hơi nhiều ý chê, Choi Doran chọn ra một ý để thể hiện sự bất mãn của mình: "Vóc người cậu ấy chuẩn lắm, đã ăn đứt 90% số người khác rồi."

Moon Hyeonjoon nhướng mày cười nhạo, trông đến là khinh thường: "Vậy mà cũng gọi là dáng đẹp, cậu trải đời ít quá rồi đấy."

"Thôi, bữa nào tắm chung đi, tôi giúp cậu mở rộng tầm mắt." Moon Hyeonjoon choàng qua vai Choi Doran như đôi bạn thân thiết: "Rồi cậu sẽ biết tại sao tôi nói cậu ta làm mù mắt người nhìn, cậu muốn cải thiện mắt thẩm mỹ thì cứ tìm tôi làm người mẫu này."

Choi Doran: "..."

Hyeonjoon à, như vậy ổn thật chứ.

Điều gì đã khiến Moon Hyeonjoon chấp nhận hy sinh bản thân, là tình bạn vĩ đại sao.

Choi Doran chỉ xem đây là câu hứng thú nhất thời của Moon Hyeonjoon, không xem là thật.

Tâm trạng vui vẻ trong cậu kéo dài đến tận tối, cả Park Dohyun không biết chuyện, về phòng cũng nhận thấy được cảm xúc của cậu.

"DoDo có chuyện vui gì à, kể tôi nghe với." Park Dohyun tò mò: "Vui một mình không bằng cả bầy cùng vui!"

Nắm bàn tay đặt lên môi hắng giọng, Choi Doran nhìn sang Moon Hyeonjoon, do dự không biết có nên kể chuyện này ra hay không.

Dù sao thì việc thắng Moon Hyeonjoon một lần trong sân bóng rổ cũng là vì Moon Hyeonjoon nhường lộ liễu quá, bây giờ đi khoe khoang chuyện này ra thì có lỗi với Moon Hyeonjoon thật.

Choi Doran chưa đáp, Moon Hyeonjoon đã lên tiếng.

Hắn lật trang sách, nói với vẻ điềm nhiên: "Anh Doran của cậu có tài năng siêu việt, tôi mới dạy cậu ấy một lần cách dẫn bóng lách qua người đối thủ với dùng động tác giả để lừa đối thủ, mà sau đó cậu ấy đã gạt được tôi, ném bóng vào rổ ngay trước mặt tôi."

Park Dohyun: "!!!"

Park Dohyun kinh ngạc muốn rớt cằm, cậu ta lao thẳng tới bàn Choi Doran, nhìn Choi Doran bằng ánh mắt long lanh đầy sùng bái: "DoDo... Không, anh Doran, sao chuyện gì anh Doran cũng biết thế, mà chuyện gì cũng giỏi nữa! Làm bằng cách nào, dạy em được không? Em cũng muốn cướp được bóng từ chỗ Hyeonjoon!"

"Chuyện này..." Choi Doran không nhịn được bật cười, sau đó mới nghiêm túc hùa theo Moon Hyeonjoon: "Tôi có thể dạy cậu về phương diện học hành, nhưng bóng rổ thì bó tay, cái này phải xem năng khiếu rồi."

Vẻ sùng bái trong mắt Park Dohyun khiến Choi Doran thấy chói quá không dám nhìn, Park Dohyun dõng dạc: "Tôi giúp cậu đăng ký vào đội bóng rổ nhé? Có cậu và Hyeonjoon, lớp chúng ta chấp hết cả trường!"

Choi Doran: "..."

Tiêu rồi, khoác lác hơi lố.

"Không được, tim anh Doran của cậu không tốt, thi thoảng so tài vài chiêu với tôi thôi, không thể thi đấu." Moon Hyeonjoon nhanh chóng cứu nguy: "Đừng suốt ngày nhắc tới chuyện buồn của người khác."

Park Dohyun không nói nữa, nhưng ánh mắt nhìn Choi Doran đầy xót xa, ôi tiếc thay cho một thiên tài.

Park Dohyun đổi đề tài trong đau đớn, không để Choi Doran thổn thức khi nghĩ về chuyện này nữa: "Mà, ngày mai của tháng sau là sinh nhật Hyeonjoon, thời gian trôi nhanh ghê."

"Ngày mai là sinh nhật Moon Hyeonjoon?" Choi Doran kinh ngạc.

"Đúng vậy." Park Dohyun gật đầu: "DoDo, cậu cũng sẽ đến tham gia nhỉ, nhớ để trống lịch hôm đó ra đấy."

Tất nhiên Choi Doran đồng ý ngay, chờ đến đêm khuya tắt đèn đi ngủ, cậu kéo chăn che đầu, lén lút mở điện thoại gửi tin nhắn cho Park Dohyun.

[Thường thì các cậu tặng quà gì cho Hyeonjoon?]

Quả nhiên Park Dohyun vẫn đang vọc điện thoại, chưa ngủ, cậu ta trả lời ngay: [Chuyện này sao cũng được, Hyeonjoon chẳng thiếu gì, chỉ cần góp mặt tham gia thôi. Hoặc gửi gì đó sáng tạo chút, nhưng đừng ghê tởm quá, có lần tôi tặng con gà hôn gió cho cậu ấy, cậu ấy thấy buồn nôn rồi 'tẩn' tôi một trận.]

Choi Doran: "..."

Gà hôn gió là gì?

Choi Doran vào ứng dụng mua hàng tìm thử, thấy đây là một con gà vàng được vẽ viền mắt kim tuyến lấp lánh, đánh má đỏ tô son hồng cánh sen, chu mỏ ra làm động tác hôn gió liên tục, khiến người ta nhìn thoáng qua thôi đã chẳng muốn nhìn lần thứ hai.

Choi Doran tắt ứng dụng mua hàng, rất ngạc nhiên khi Park Dohyun chưa bị Moon Hyeonjoon đánh chết.

Choi Doran bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng gì, đắt quá cậu không tặng nổi, mà Moon Hyeonjoon cũng chẳng cần, thôi thì chọn cái gì thực tế hơn vậy.

Đã xem Moon Hyeonjoon là người bạn tốt nhất, tất nhiên không thể qua loa trong việc chọn quà tặng cậu ấy được.

Choi Doran nằm trên giường đắn đo hồi lâu, chợt nghĩ ra một món quà.

Cậu có thể tặng Moon Hyeonjoon một quyển artbook, bên trong là loạt tranh kể về quá trình quen biết Moon Hyeonjoon ở góc độ của cậu.

Những năm sau này, chỉ cần họ còn là bạn, thì cậu sẽ có thể vẽ những bức tranh mới thêm vào quyển artbook, mãi đến tận khi không còn gặp Moon Hyeonjoon nữa mới thôi.

Choi Doran thuộc tuýp người nói là làm, còn một tháng nữa tới sinh nhật Moon Hyeonjoon, vẫn kịp.

Thời gian thấm thoắt trôi trong những tháng ngày vùi đầu bên đèn sách, Choi Doran hoàn thành quyển artbook trước sinh nhật Moon Hyeonjoon vài ngày, cậu lén gói kỹ nó lại, định chờ khi nào ở riêng với nhau sẽ tặng cho Moon Hyeonjoon.

Trùng hợp thay, ngày sinh nhật ngay vào cuối tuần, Moon Hyeonjoon mời bạn bè cùng tham dự.

Đây không phải lần đầu tiên gặp bạn bè của Moon Hyeonjoon, nên Choi Doran không ngại lắm.

Gặp nhau với thái độ tự nhiên, Choi Doran nhận ra cảm xúc của mọi người dần trở nên phấn khích, chỉ mỗi Moon Hyeonjoon là bình tĩnh.

"Hu hu, cuối cùng cũng sắp tới tiết mục mỗi năm một lần." Gwak Boseong giả vờ gạt đi những giọt nước mắt không tồn tại: "Tôi kích động quá."

Kim Geonwoo choàng vai Gwak Boseong: "Con trai, hôm nay con vô tội, mai mới bị xử tử hình."

Park Dohyun kề sát vào Choi Doran, nói nhỏ bên tai cậu: "DoDo, lát cậu cũng theo phe bọn này nhé, mọi người cùng 'xử đẹp' Hyeonjoon."

Choi Doran dùng ánh mắt để đặt câu hỏi, Park Dohyun tiếp tục rủ rỉ: "Ngày sinh nhật Hyeonjoon khá bao dung, bọn này quậy cỡ nào cậu ấy gần như cũng đều nhịn cả, nên thường thì bọn này sẽ chơi trò Sự thật hay Thách thức trong ngày này. Nhỡ xui xẻo tới lượt Hyeonjoon, cậu ấy cũng sẽ không ăn vạ cho qua. Cơ hội nghìn năm có một đấy, hôm nay mọi người cùng cố gắng 'xử đẹp' cậu ấy nào!"

Choi Doran hiểu ra, thảo nào Park Dohyun tặng Gà Popo mà chưa bị tiễn lên trời.

Park Dohyun tiện tay ôm vai Choi Doran, đang định hí hửng đi tiếp thì bị Moon Hyeonjoon đuổi đi.

"Các cậu toàn ý xấu trong đầu, đừng dạy hư cậu ấy." Moon Hyeonjoon nói với vẻ điềm nhiên, tay thì choàng vai Choi Doran.

Park Dohyun nháy mắt với Choi Doran, sau đó chạy sang cười đùa với người khác.

Ăn xong, gần như tất cả mọi người đều háo hức lao vào phòng khách sạn mà Moon Hyeonjoon đã đặt trước.

Moon Hyeonjoon đặt một phòng lớn, đủ để cả bọn ngồi thành vòng tròn.

Park Dohyun lấy xấp bài đã chuẩn bị sẵn, xòe ra với vẻ hào hứng.

Trái cây quà vặt được bưng lên, nhân viên phục vụ vừa định ra ngoài thì chợt bị gọi lại.

Gwak Boseong nói: "Hyeonjoon, thêm vài chai rượu đi chứ, không rượu có còn ý nghĩa gì nữa đâu, uống cho thỏa thuê xong mấy anh em mới vui vẻ ôm đầu khóc rống chứ, mai cũng đâu đi học."

"Đúng đúng, vậy mới có gan ra tay với cậu chứ." Park Dohyun gật đầu lia lịa.

Moon Hyeonjoon: "..."

Moon Hyeonjoon mặc họ chơi, mọi người hí hửng gọi mỗi loại một chai, lúc rượu được mang vào, họ dứt khoát rót cho Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon lắc đầu: "Tôi uống không giỏi, các cậu uống đi."

"Khiêm tốn quá mất vui Hyeonjoon à, cậu mà uống không giỏi, chắc bọn này uống cái là gục ngay mất." Park Dohyun vẫn chẳng chịu dừng động tác, vừa rót rượu vừa giải thích với Choi Doran: "Cậu đừng tin lời cậu ấy, hồi trước có lần bọn này uống chơi, bọn này phất cờ đầu hàng hết rồi mà chỉ mỗi mình cậu ấy không hề hấn gì, sức uống mạnh lắm."

Choi Doran rất nể mặt vỗ tay, Moon Hyeonjoon nhìn thoáng qua Choi Doran, không nói nữa.

Sự thật thì hắn uống đâu giỏi, những lần Park Dohyun nói hắn toàn say khướt, cũng chẳng biết khi ấy xảy ra chuyện gì, nhưng theo miêu tả và những đoạn clip mà bọn Park Dohyun quay lại, hắn khi say và lúc tỉnh chẳng có gì khác biệt cả, thậm chí trông còn hung dữ và nghiêm túc hơn.

Bảo hắn năm lần bảy lượt tự nhận mình 'không được' trước mặt Choi Doran thì khó quá.

Và thế là đủ loại bia rượu được đưa tới, mọi người đặt xấp bài sang một bên, chuyện trò sôi nổi.

Choi Doran cũng được rót cho ly rượu trái cây thơm ngọt, cậu nếm thử một ít, thấy cũng ngon, bèn uống thêm ít nữa.

Nửa ly xuống bụng, Choi Doran thấy mặt nong nóng, đầu cũng hơi choáng.

"Lát nữa nhỡ mà rút trúng lá Joker, tôi sẽ cho ngẫu nhiên hai người trong các cậu chụt chụt nhau!" Park Dohyun uống một hớp bia, sau đó nâng ly lên: "Các anh em, để khiến Hyeonjoon lạnh lùng của chúng ta được trải nghiệm cảm giác hôn, bất kể ai rút trúng cậu ấy, hay là rút trúng ai trong các cậu, hoặc gặp chuyện gì buồn nôn quá cũng phải ráng nhịn, hôn cái thôi mà! Nào, dô!"

Các Alpha khác đều phát ra tiếng nôn ọe, nhưng vẫn cụng ly với nhau.

Choi Doran cũng nâng ly trong trạng thái xây xẩm và hồ hởi, nhưng sau đó chưa kịp uống, một cơ thể nóng bỏng đã kề sát lên lưng cậu.

Hơi thở của Moon Hyeonjoon phả lên tai, Choi Doran nghe rất rõ câu trả lời của Moon Hyeonjoon: "Tôi không hôn."

Moon Hyeonjoon từ chối vô cùng dứt khoát: "Nếu rút trúng câu này thật, các cậu ai muốn chơi cứ chơi, tôi không hầu."

"Ôi dào Hyeonjoon, có chơi không có chịu thế." Park Dohyun thở dài, sau đó bắt đầu chỉ lung tung, nhân cơ hội hô: "Gwak Boseong, Lee Seungmin, vậy lát nữa hai cậu hôn nhau đi, pheromone của hai cậu trộn với nhau cũng thơm, xứng đôi phết!"

Park Dohyun bị Gwak Boseong và Lee Seungmin dồn vào góc tường, đón nhận những cú đấm vui, đến khi đã ngà say, đủ tiếp thêm can đảm cho mọi người, bấy giờ họ mới bắt đầu.

Trò chơi này không lên cao trào ngay từ đầu mà tăng dần theo cấp độ, những câu hỏi đưa ra cũng rất trong sáng.

Moon Hyeonjoon bất hạnh 'dính chấu' một lần, câu hỏi nói thật của lượt đó là 'hết đái dầm từ hồi mấy tuổi', còn thách thức là trộn tất cả các loại rượu bia vào nhau uống vài ngụm.

Moon Hyeonjoon bất đắc dĩ chọn thách thức, uống cạn nửa ly với vẻ điềm nhiên.

Thêm vài lượt, Lee Seungmin ban nãy uống nhiều nước bấy giờ không nhịn được chạy đi vệ sinh.

Khi về cũng là lúc phát bài xong, cậu ta vô tình nhìn thấy bài của Park Dohyun, và cả bài của Moon Hyeonjoon.

"Đm, tôi chưa vào chỗ mà các cậu đã bắt đầu rồi á, có còn..." Lee Seungmin cầm lá bài đang úp của mình lên, kinh ngạc nhận ra đây là lá Joker, cậu ta tức tốc nuốt ngược những lời còn lại về, hò hét: "Bài tốt bài tốt! Ai bảo không tính là tôi đánh đấy!"

Lee Seungmin thật sự không dám gọi tên, bắt Moon Hyeonjoon phải hôn ai khác, cậu ta sợ không còn được thấy mặt trời ngày mai nữa.

Nhưng cậu ta vẫn dư sức trả thù tên Park Dohyun ban nãy đã bô lô ba la bảo sẽ cho cậu ta và Gwak Boseong hôn nhau.

Lá bài của Park Dohyun là số 2, Lee Seungmin hắng giọng, vờ như chưa biết gì: "Số 2, nói thật hay thách thức?"

Park Dohyun gãi đầu: "Nói thật là gì?"

Lee Seungmin hỏi: "Lần cuối cậu bị bố đánh mông là khi nào, nguyên nhân là gì?"

Park Dohyun: "..."

Lần trước Park Dohyun bị đánh vì điểm thi 'trứng vịt', cậu ta xin từ chối nhớ lại: "Thôi dẹp, chọn thách thức!"

"Vậy cậu và số 5 hôn một cái đi." Lee Seungmin cười đáng khinh: "Tôi không làm khó cậu, không yêu cầu giao lưu pheromone, chỉ cần chạm nhẹ là được, thấy anh đây tốt với cậu chưa."

Lee Seungmin đâu biết số 5 là ai, dù sao cũng chẳng phải Moon Hyeonjoon, bởi cậu ta đã cố ý tránh đi con số của Moon Hyeonjoon.

"Đm, thằng con bất hiếu."Park Dohyun thở dài: "Thôi được, vậy số 5 là ai, ra đây cho ông hun nhẹ cái nào. Ọe, làm ông đây buồn nôn chết mất, tôi sắp ọc ra rồi đây."

Cả bọn cười khoái chí đẩy vai cậu ta, sau đó nháo nhào tìm số 5, lúc này, một người không ai ngờ tới chợt lật bài.

"Hơ, tôi là số 5." Choi Doran sửng sốt.

"Ừm... hửm????" Park Dohyun đứng phắt dậy: "DoDo?"

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu của Choi Doran, Park Dohyun chợt thấy ngượng nghịu: "Úi ngại ghê, không chừng đây là nụ hôn đầu của Doran đó, không hay lắm nhỉ."

"À, không phải." Choi Doran đã uống ít rượu, nói chuyện không qua suy nghĩ nữa.

Tay Moon Hyeonjoon khoác trên vai Choi Doran, nhưng bấy giờ chẳng ai chú ý cả, Park Dohyun kinh ngạc: "Không phải á? DoDo từng hẹn hò sao?"

"Không có." Choi Doran lắc đầu: "Cũng là với một người bạn."

Mọi người ồ lên, đều nghĩ rằng trước đây Choi Doran cũng từng chơi trò này, thế là đồng loạt vỗ tay bôm bốp mừng cho Choi Doran cũng có lũ bạn 'xấu' như vậy.

Tay Moon Hyeonjoon dời từ vai ra sau gáy Choi Doran, ngón cái cọ xát trên tuyến thể không tiếp nhận được pheromone.

Vành tai Park Dohyun đỏ lựng: "Thôi được, trước đó cậu cũng từng chơi trò này thì tôi yên tâm rồi, trước lạ sau quen, DoDo, hun cái nào!"

Choi Doran không động đậy, dù muốn cũng chẳng động đậy được. Bởi Moon Hyeonjoon đang nhấn chặt cổ cậu, ghìm cậu ngồi im tại chỗ.

"Cậu muốn hôn cậu ấy?" Choi Doran nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Moon Hyeonjoon vang lên bên tai.

Choi Doran lắc đầu rất dứt khoát: "Không muốn, để tôi giải thích với họ."

"Ừ." Moon Hyeonjoon cười: "Không cần giải thích, dù cậu muốn hay không, cũng không ai được chạm vào cậu."

Câu này nghe là lạ, nhưng bấy giờ hơi cồn đã hun nóng trí óc nên cậu chẳng nghĩ nhiều.

Pheromone vô thanh bỗng bao trùm căn phòng, đè nặng lên từng người ở đây, những tiếng vui đùa thoắt chốc im bặt.

Những ai cảm nhận được pheromone đều đồng loạt quay đầu về cùng một phía.

Phía của Moon Hyeonjoon.

Lúc này Moon Hyeonjoon ngồi sau lưng Choi Doran – người chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nhếch mép với họ, nở nụ cười đầy cảnh cáo.

Đây là lần đầu tiên họ thấy Moon Hyeonjoon cười như vậy.

Pheromone là thứ có thể diễn đạt cảm xúc của một người, và giây phút này đây, pheromone của Moon Hyeonjoon cực nặng nề và nghiền ép, hắn đang truyền đạt cho họ một thông điệp rõ ràng.

Cậu ấy là của tôi.


Bầu không khí như đóng băng, thậm chí lúc này không ai dám thốt ra tiếng nào.

Họ nhìn Choi Doran, rồi lại nhìn Moon Hyeonjoon, thậm chí lá bài trong tay Park Dohyun còn rơi thẳng xuống đất.

Cảm giác khi bị mọi người nhìn chằm chằm rất kỳ lạ, Choi Doran đã lâng lâng, nhưng chưa say tới mức đầu óc mụ mị.

Cậu bắt đầu giãy giụa hòng thoát khỏi bàn tay đang ghìm mình của Moon Hyeonjoon, muốn quay đầu nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra sau lưng mà mọi người lại chấn động đến mức quên cả nói cười như thế.

Moon Hyeonjoon thu hồi lại pheromone của mình.

Cảm giác nặng nề trên vai nhẹ đi, mọi người thở phào, thoát hẳn khỏi trạng thái ngà say, tỉnh táo trong hoang mang.

"Sao vậy?" Choi Doran hỏi.

Moon Hyeonjoon vẫn đặt tay trên gáy Choi Doran, dùng ánh mắt ra hiệu với những người khác, nhưng lời thốt ra lại đầy ngờ vực: "Không biết nữa, chắc họ tự dưng bị trúng gió."

Park Dohyun run bắn lên, IQ tăng vọt đến mức cao nhất kể từ khi cậu ta sinh ra tới giờ: "À... hồi nãy trên trần nhà sau lưng các cậu có con nhện to quá, dọa tôi hú hồn!"

Câu này vừa dứt, mọi người nhao nhao phụ họa.

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy."

"To kinh khủng, cái giống gì đây, sprider man à!"

Có chuyện này luôn sao, Choi Doran ngạc nhiên vô cùng, cậu cố vùng khỏi tay Moon Hyeonjoon để nhìn ra sau, nhưng chẳng thấy gì cả.

"Cậu tin họ à." Moon Hyeonjoon bình tĩnh phân tích: "Hoặc là họ say đến hoa mắt, hoặc là cố ý nói vậy để ghẹo cậu."

Choi Doran ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đâu thể có con nhện nào to vậy được, thế là cậu cười yên tâm.

Haiz, uống rượu vào rồi đầu óc không được nhạy bén lắm, công nhận Moon Hyeonjoon giỏi, uống sao cũng chẳng say.

Lượt này kết thúc bởi sự quấy nhiễu của con nhện, bắt đầu luôn lượt tiếp theo.

Trò chơi vẫn tiếp diễn, nhưng đã trở nên nhẹ nhàng đến lạ.

"Cậu thích màu gì nhất?"

"Thích vị gì nhất."

"Lần đầu tiên, à, lần đầu tiên thi điểm tối đa là khi nào?"

Sau vài lượt đặt câu hỏi cứ như cho mấy bé mẫu giáo, Choi Doran đứng lên đi vệ sinh.

Lúc nhổm dậy cậu có hơi lảo đảo, ngay sau đó đã được Moon Hyeonjoon đỡ.

"Đứng vững không, tôi dìu cậu đi." Moon Hyeonjoon nói, bỏ mặc những đôi mắt đang trợn tròn.

Choi Doran từ chối không để Moon Hyeonjoon dìu, tự bước thật chậm vào phòng vệ sinh.

Đến khi Choi Doran đi khuất, cửa phòng vệ sinh đóng lại, mọi người đều thở phào, sau đó đồng loạt nhìn Moon Hyeonjoon bấy giờ vẫn rất điềm nhiên.

Moon Hyeonjoon cầm một miếng dưa hấu lên cắn vài cái, ngước mắt, con ngươi tỉnh táo trông có vẻ không say chút nào: "Có gì thì hỏi luôn đi."

Nơi này cách âm rất tốt, ở trong phòng vệ sinh không nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, thế là những nghi vấn đã tích tụ đầy trong bụng mọi người tức thì như lũ tràn đê, nhưng vì quá chấn động, họ chợt không biết nên hỏi gì trước.

Lee Seungmin ngắc ngứ: "Có... có phải cậu uống say rồi không?"

"Tôi không say." Moon Hyeonjoon đáp: "Hỏi câu này vô nghĩa, cậu không nghĩ tới việc uống say sẽ nói thật à."

Mọi người: "..."

Cái này còn đáng sợ hơn á!

"Các cậu chơi với cậu ấy, được, nhưng đừng quá đáng, còn mấy hành động thân mật gì đó thì chắc không cần tôi nói nữa nhỉ." Giọng Moon Hyeonjoon không lớn, nhưng vẫn khiến người nghe rợn gáy.

Bởi nó mang tính chiếm hữu quá mạnh, đã rõ đến mức không thể rõ hơn nữa.

Park Dohyun im thin thít, nhìn Moon Hyeonjoon, cậu ta nhớ lại những việc mà trước đây mình thấy rất khác thường nhưng không biết rốt cuộc khác thường chỗ nào.

Ví dụ như hai chiếc áo khoác cùng kiểu của Moon Hyeonjoon và Choi Doran.

Hoặc như hôm máy sưởi bị hư, Moon Hyeonjoon chịu để Choi Doran lên giường ngủ chung sưởi ấm, còn cho Choi Doran ngủ bên trong, sợ cậu ngã xuống giường.

Hay là mỗi lần cậu ta choàng vai Choi Doran nhưng cứ bị Moon Hyeonjoon đuổi đi bằng đủ loại lý do.

Từng chi tiết nhỏ, tất cả mọi thứ đều ùa về trong đầu Park Dohyun, song, lời giải thích hợp lý nhất lúc này lại là điều mà trước đây có đánh chết cậu ta cũng chẳng tin.

Moon Hyeonjoon thích Choi Doran.

Còn là đơn phương.

"Hôm nay tôi nói thật với các cậu, ngoài việc muốn các cậu đừng vượt giới hạn, thì còn một hy vọng khác." Vẻ mặt Moon Hyeonjoon vô cùng nghiêm túc, hàng mày nhíu nhẹ, trông như một pho tượng trĩu nặng tâm sự: "Giúp tôi."

Lúc Choi Doran đi vệ sinh về, trong phòng đã náo nhiệt hẳn lên, không có gì khác thường cả.

"DoDo tới đây, tiếp tục nào!" Park Dohyun gọi.

Thế là Choi Doran đi đến ngồi xuống, cậu xoa nhẹ lên đuôi mắt, cảm thấy mình ngày càng không muốn suy nghĩ nữa, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, nhưng lại chưa muốn ngủ.

Rượu này tác dụng chậm và mạnh thế sao?

Park Dohyun phát bài, Choi Doran cầm lên xem.

Số 1.

Moon Hyeonjoon vẫn dựa vào cạnh cậu, Choi Doran không để ý lắm, nào biết rằng Moon Hyeonjoon đã giơ tay ra dấu số 1 ở sau lưng cậu, sau đó lại ra dấu số 2.

Mọi người nhận được ám hiệu, thế là Kim Geonwoo bốc được lá Joker vội nói: "À thì... số 1, nói thật hay thách thức?"

Choi Doran chọn nói thật, Kim Geonwoo tức tốc nghĩ giúp Moon Hyeonjoon xem nên hỏi gì, rồi lắp bắp: "Cậu, cậu có thích ai không?"

Choi Doran lắc đầu ngay: "Không."

Mọi người nhìn lén Moon Hyeonjoon, chợt chẳng biết nên vui hay sầu.

Vui vì Choi Doran chưa thích ai. Sầu vì điều này chứng tỏ cậu cũng không thích Moon Hyeonjoon, chí ít không phải thích kiểu kia.

Mắt Moon Hyeonjoon tối lại, không có phản ứng gì trước câu nói này.

Bắt đầu lượt tiếp theo, lần này Park Dohyun được lá Joker.

Moon Hyeonjoon tiếp tục ra dấu hai con số, và Choi Doran lần nữa được vinh danh.

Park Dohyun nhìn Moon Hyeonjoon rồi lại nhìn Choi Doran, chợt nảy ra một suy nghĩ!

Trước đây Choi Doran nói không phải nụ hôn đầu, cậu đã hôn một người khác cũng là bạn bè.

Lúc đó họ tưởng cậu hôn người nọ cũng vì trò chơi, nhưng giờ ngẫm lại, chẳng lẽ là...

"DoDo, người bạn đã hôn cậu là ai?" Park Dohyun hỏi một cách khó nhọc.

Choi Doran sửng sốt, dù não đang trì trệ nhưng cậu cũng biết không thể để lộ chuyện này.

Không thì với tính hay đùa của bạn bè Moon Hyeonjoon, chắc sẽ bảo cậu và Moon Hyeonjoon sắp kết hôn sinh con luôn mất.

"Tôi chọn thách thức." Choi Doran đáp.

Thấy Choi Doran đã hồn nhiên sập bẫy, Park Dohyun che mắt lại, tâm trạng cực kỳ phức tạp: "Vậy, vậy cậu và số 3 hôn nhau đi."

Choi Doran nhíu mày vừa định từ chối, một giọng nói chợt xen vào cướp lời: "Số 3? Là tôi."

Moon Hyeonjoon lật bài mình lên, để lộ con số 3.

Choi Doran: "Hả..."

Choi Doran chưa kịp nói tiếp, những người còn lại đã hít sâu, bắt đầu ầm ĩ:

"Trời ơi, không ngờ là Hyeonjoon!"

"Úi úi, chẳng phải Hyeonjoon nói không chơi vụ này à, thôi bỏ qua lượt này đi."

"Sao thế được, có còn xem bọn này là anh em không, ai cũng chơi hết chỉ mỗi cậu ấy không chơi, không dám chứ gì?"

"Đúng đó! Muốn gì đây?"

"Đừng cãi nhau, Hyeonjoon không phải người như vậy." Thấy cả bọn sắp nảy sinh xung đột, Choi Doran vội can ngăn.

Mọi người yên tĩnh một lúc, đâu ai ngờ Choi Doran sẽ nói giúp Moon Hyeonjoon, dù sao thì dựa theo kế hoạch của họ, tiếp theo phải là Park Dohyun đứng ra hòa giải mới đúng.

Cũng may Park Dohyun phản ứng kịp, cậu ta hùa theo lời Choi Doran: "Đúng đúng đúng, DoDo nói đúng, Hyeonjoon không phải loại người như vậy đâu! Anh em với nhau cả, đâu có chuyện không nể mặt như vậy, Hyeonjoon nhỉ?"

Moon Hyeonjoon không đáp, chỉ gật đầu.

Hắn nhìn Choi Doran, sau đó nắm cổ tay cậu: "Vậy làm nhé?"

Trước đó Choi Doran không muốn hôn ai trong mấy trò chơi thế này chút nào, nhưng nếu đối tượng là Moon Hyeonjoon thì hình như cũng chấp nhận được, dù sao cậu và Moon Hyeonjoon cũng quả thật đã 'trước lạ sau quen' với việc này.

Thấy Choi Doran không có ý chống đối như đã quen lắm rồi, mọi người chợt liên tưởng tới người bạn mà trước đó cậu nói cậu từng hôn.

Không phải chứ, con sói già Moon Hyeonjoon này đã ra tay lâu rồi à!

Ra tay xong mà vẫn bị Choi Doran xem là bạn!

Tâm trạng mọi người lúc này phức tạp đến mức không hình dung được, nhưng mọi cảm xúc của họ đều đã bị sự phấn khích lấn át, ai nấy đều háo hức muốn được xem cảnh hôn nhau.

Song, ý đồ đó đã bị Moon Hyeonjoon phát hiện, hắn nhướng mày lườm sang bằng ánh mắt lạnh lùng, tim mọi người hẫng nhịp, giải tán ngay lập tức.

"Mọi người đừng giục Hyeonjoon nữa, tôi tin tưởng con người Hyeonjoon, chuyện gì đã hứa là sẽ làm được! Mọi người cho Hyeonjoon chút không gian nào!"

"Đúng đúng đúng đúng vậy, Hyeonjoon, tự giác chút đi nhé!"

Moon Hyeonjoon không thể để người khác thấy dáng vẻ của Choi Doran khi bị mình hôn, chờ mọi người đi cả rồi, hắn mới nắm lại tay Choi Doran, đến gần.

Choi Doran nhìn mặt Moon Hyeonjoon, cảm thán: "Trùng hợp ghê nhỉ Hyeonjoon."

Moon Hyeonjoon mỉm cười: "Ừ, trùng hợp ghê."

Choi Doran nói tiếp: "Nếu đã vậy thì nhân tiện giải quyết pheromone mấy hôm nay của cậu luôn, cậu cũng đã mấy ngày không cắn tôi rồi."

Giải quyết pheromone của hắn? Thế chẳng phải sẽ cần...

Moon Hyeonjoon nhớ lại mấy nụ hôn trước đây, mỗi lần hôn xong, đuôi mắt Choi Doran đều sẽ ửng đỏ, và cả đôi môi đo đỏ mềm mại hơn ngày thường, đôi mắt rưng rưng nước...

Ham muốn giấu cậu chàng này đi lại lần nữa dâng trào, không cho ai nhìn thấy Choi Doran khi bị hôn, dù hôn xong cũng không.

Moon Hyeonjoon nghiêm túc rằng: "Không được, không thể ở đây, gượng gạo lắm, tôi không muốn họ thấy. Tôi có thể cùng cậu thực hiện hình phạt này như đã hứa, nhưng phải chờ họ đi hết, không quay lại nữa."

"À." Choi Doran gật đầu: "Cậu đang mắc cỡ."

Moon Hyeonjoon không phủ nhận, chỉ nói tiếp: "Chúng ta gạt họ đi, giả vờ như đã hôn rồi, chờ khi nào ở riêng trong ký túc xá mới thực hiện lời hứa, như vậy cũng đâu bị xem là có chơi không có chịu."

"Ừ, cách hay." Choi Doran khen ngợi: "Vậy cậu gọi họ vào đi, chúng ta xong rồi."

Thế là khi mọi người vào trong, nhìn thấy một Choi Doran điềm tĩnh, không đỏ mặt cũng chẳng thở dốc.

Mọi người: "..."

Không ngờ luôn, Hyeonjoon coi vậy mà không được!

Moon Hyeonjoon, không ngờ cậu lại không được đấy!

Mọi người không chơi quá khuya, mười hai giờ, ai nấy đều ngoan ngoãn chia bánh kem, không có trò ụp bánh vào mặt mà Choi Doran lo lắng.

Ăn xong phần mình, nếu thông minh thì cũng biết phải dành thời gian riêng cho Moon Hyeonjoon và Choi Doran, nhưng mấy tên ngu ngốc sao nghĩ được như vậy chứ.

"Về ký túc xá nhanh thế!" Park Dohyun ngạc nhiên: "Tôi còn tưởng chơi thâu đêm đó? Thôi được, cậu sinh nhật cậu lớn nhất, đi thôi, chúng ta bắt xem về. Tôi ngồi phía trước, để cậu và DoDo ngồi phía sau."

Moon Hyeonjoon: "..."

"Park Dohyun, chẳng phải cậu nói muốn lên phòng khách sạn cao nhất, vừa ngắm cảnh vừa mở máy chơi game với bạn bè à?" Moon Hyeonjoon nói: "Sinh nhật tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của cậu, tôi đã đặt một phòng ở đây cho cậu, hoàn toàn phù hợp yêu cầu, cũng có người rồi, cậu và họ cứ lên đó chơi, khỏi về."

Park Dohyun nhận thẻ, mừng rỡ: "Tốt thế sao? Ôi ngại lắm luôn..."

Park Dohyun chưa kịp nói hết đã bị những người khác lôi đi xềnh xệch.

Chớp mắt chỉ còn Choi Doran và Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon kéo Choi Doran lên taxi, ngồi vào rồi vẫn không buông ra.

Choi Doran cũng thuận theo tư thế này dựa lên vai Moon Hyeonjoon: "Thật ra tôi hơi choáng, rượu đó ngon, nhưng uống vào chóng mặt thật."

"Ừ." Mặt Moon Hyeonjoon bị bóng râm che mất, nhìn không rõ: "Loại rượu cậu uống, lúc uống thì như nước bình thường, nhưng thực ra độ của nó cũng cao, tất cả dồn vào tác dụng chậm sau khi uống. Nhưng cậu chỉ nhấp một ly, mai dậy sẽ không quá khó chịu."

"Cậu biết nhiều thật, thế thì tôi cũng yên tâm." Choi Doran nhắm mắt lại, yên tâm xem Moon Hyeonjoon là gối nằm.

Moon Hyeonjoon điều chỉnh tư thế để Choi Doran ngủ thoải mái hơn, trái tim rục rịch muốn ôm Choi Doran vào lòng mình, nhưng hắn cố nhịn.

Lúc xuống xe về ký túc xá, Choi Doran lập tức xốc lại tinh thần.

"Tôi có món quà muốn tặng cậu." Choi Doran hào hứng rằng: "Tôi nghĩ cậu sẽ thích."

Choi Doran bước loạng choạng lấy quyển artbook giấu ở chỗ cao nhất của giá sách, cầm xong định lùi ra, nào ngờ lại va trúng lồng ngực Moon Hyeonjoon.

"Quà gì." Moon Hyeonjoon cũng chẳng tránh, hắn còn vươn tay từ sau lưng cậu: "Mở ra xem thử?"

Choi Doran cảm thấy tư thế này cũng tiện cho cả hai cùng xem, bèn không động đậy nữa, giữ nguyên tư thế này mở ra.

Bên trong là tranh vẽ những khoảnh khắc ấn tượng khi Choi Doran ở bên Moon Hyeonjoon, Moon Hyeonjoon lặng lẽ lật từng trang, xem rất chậm rất chậm, thi thoảng lại bật cười.

Xem được một nửa, Moon Hyeonjoon dừng động tác: "Bạn Doran, cần nhiều thời gian lắm mới vẽ xong quyển này nhỉ."

Choi Doran thật thà gật đầu, Moon Hyeonjoon vùi mặt lên vai cậu cười vài tiếng thật khẽ, hồi lâu sau mới ngẩng đầu xem tiếp.

Lật hết quyển artbook, Moon Hyeonjoon khép lại, cẩn thận đặt nó lên nơi sạch sẽ, sau đó mới trịnh trọng rằng: "Tôi thích lắm, chỉ có một khuyết điểm."

Choi Doran nhíu mày: "Hả? Khuyết điểm gì?"

"Quá ít trang." Giọng Moon Hyeonjoon không lớn, nhưng vô cùng chân thành: "Chưa đủ."

Ít?

Quyển artbook này đã dày lắm rồi, bằng với lượng vẽ 20, 30 năm đấy, nếu cậu và Moon Hyeonjoon ít gặp, thậm chí có khi còn 40, 50 năm, lúc đó chưa chắc cậu và Moon Hyeonjoon còn giữ liên lạc.

Choi Doran không đồng tình: "Nhiều lắm mà."

"Chưa đủ." Moon Hyeonjoon không chịu nhượng bộ.

Choi Doran nghĩ hôm nay là sinh nhật Moon Hyeonjoon, đâu thể so đo với nhân vật chính được, thế là cũng hùa theo: "Cậu nói đúng, nhưng đã vẽ xong quyển này rồi, có thể mua quyển thứ hai để tiếp tục."

Cuối cùng Moon Hyeonjoon cũng hài lòng, buông Choi Doran ra.

Tiệc mừng và lời chúc sinh nhật hôm nay đã kết thúc rồi nhỉ?

Nghĩ thế, Choi Doran lơ mơ đi lấy quần áo định tắm.

Đèn phòng bất chợt tắt ngóm, trong bóng tối, có một bàn tay đặt lên vai cậu.

"Bạn à, nhân vật chính còn câu hỏi cuối cùng." Choi Doran nghe Moon Hyeonjoon nói.

"Câu gì?" Choi Doran thắc mắc: "Sao lại tắt đèn?"

"Thì..." Moon Hyeonjoon rướn đầu sang, kề sát bên tai Choi Doran.

"Người bạn đã hôn cậu," Moon Hyeonjoon nhại lại giống như đúc ngữ điệu Park Dohyun khi hỏi câu này: "là ai vậy?"

Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào tai, khi hiểu ra Moon Hyeonjoon đang nói gì, tai Choi Doran đỏ bừng, nửa bên người hơi tê.

Nhưng may mà cậu nhanh chóng hoàn hồn, hiểu ra ẩn ý của Moon Hyeonjoon, cũng dở khóc dở cười đấm nhẹ lên người hắn.

Moon Hyeonjoon đang nhắc cậu đừng quên thực hiện chuyện thách thức đã hứa ban nãy, cũng đừng quên giúp cậu ấy điều hòa lại pheromone dư thừa.

Chất cồn khiến lá gan lớn hơn, Choi Doran cảm thấy mình bây giờ anh dũng vô cùng, cậu xoay người nhìn Moon Hyeonjoon, vươn một tay choàng qua cổ hắn: "Là ai, Hyeonjoon học rộng tài cao không biết à?"

"Không rõ lắm, chắc là người lần nào cũng khiến Doran khóc nhỉ." Moon Hyeonjoon thốt ra sự thật bằng vẻ mặt nghiêm nghị: "Lần nào bạn Doran cũng không thèm động đậy, chỉ phòng thủ ở thế bị động, sao có thể là đối thủ của bên chủ động chứ. Xét theo góc độ khoa học, có khóc sau mỗi lần bị hôn là lẽ tất nhiên thôi."

Choi Doran vốn đâu phải người không quan trọng thắng thua, mỗi lần thi cử cậu cũng tranh hạng nhất nhì với Moon Hyeonjoon, chẳng qua vì nghĩ thoáng về kết quả nên điều chỉnh được tâm thế mà thôi.

Ấy vậy mà bây giờ Moon Hyeonjoon nói thế, men rượu và sự háo thắng quấy phá, thúc giục Choi Doran kéo cổ áo Moon Hyeonjoon ép hắn cúi người, để hai khuôn mặt tựa sát vào nhau.

"Do cậu khiêu khích trước đấy, đừng trách tôi không nương tay." Choi Doran lạnh lùng rằng.

Trong bóng tối, Moon Hyeonjoon nhếch môi, nghiêng lên trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com