Chương 18: Cuộc thi!
Hôm sau thức dậy, đầu óc Choi Doran trống rỗng, nặng nề chưa tỉnh hẳn.
"Dậy rồi à? Rời giường đánh răng rồi uống chút gì đi." Giọng Moon Hyeonjoon vang lên từ phía dưới, Choi Doran cúi đầu nhìn, thấy Moon Hyeonjoon đang pha nước mật ong cho mình.
"Tôi dậy ngay." Choi Doran vừa nhổm dậy xuống giường, vừa nhớ lại chuyện hôm qua.
Cậu đã tặng quà chưa? Không quên chứ.
À đã tặng rồi, sau đó là...
Chân Choi Doran khựng lại, cậu cứng người, quay đầu nhìn Moon Hyeonjoon, cũng đúng lúc Moon Hyeonjoon pha xong nước xoay người nhìn cậu.
Không biết ai đã cắn môi Moon Hyeonjoon khiến nó bị trầy. Vết trầy không bắt mắt, nhưng xuất hiện trên người Moon Hyeonjoon thì thật sự khiến tim người ta hoảng hốt.
"Trước đây mỗi lần đau đầu," Moon Hyeonjoon nhíu mày: "tôi uống nước mật ong xong sẽ thấy khỏe hơn chút."
Choi Doran: "..."
Choi Doran dùng cả tay và chân bò nhanh về giường nằm lại ngay ngắn, kéo chăn che kín người, nhắm mắt lẩm bẩm: "Hình như tôi ngủ chưa đủ giấc, để ngủ thêm chút nữa, cậu cứ mặc kệ tôi, muốn làm gì thì làm đi."
Tại sao cậu uống say mà vẫn nhớ như in vậy, tại sao cậu không quên hết chuyện hôm qua đi?
Uống rượu lỡ việc, sau này cậu sẽ không đụng tới nó nữa! Uống xong dễ xúc động quá!
Bây giờ tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra hành vi của Moon Hyeonjoon khác với ngày thường, sau đó lại nhớ Moon Hyeonjoon từng nói cậu ấy uống không giỏi, Choi Doran chắc chắn rằng đêm qua Moon Hyeonjoon cũng say rồi.
Nhưng Moon Hyeonjoon đã say không làm cậu bị thương, mà ngược lại chính cậu đã cắn Moon Hyeonjoon bị thương.
Choi Doran nằm trên giường trằn trọc rầu rĩ, bỗng cái chăn đang che trên đầu cậu bị ai đó vén lên, Choi Doran mở mắt, đón nhận ánh nhìn chăm chú từ Moon Hyeonjoon.
"Xin lỗi." Choi Doran nhận lỗi của mình đêm qua, cậu nói với vẻ hổ thẹn: "Tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé."
Moon Hyeonjoon nhướng mày, thản nhiên nói dối: "Không cần đâu, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trước đây sinh nhật tôi, bọn Park Dohyun còn quá đáng hơn nữa kìa. Ngày sinh nhật tôi sẽ không so đo nhiều, huống chi đêm qua là tôi chủ động kiếm chuyện mà."
"Vậy à." Biết Park Dohyun còn làm mấy chuyện đáng chết hơn mình, Choi Doran thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ngồi dậy, xuống giường đánh răng rửa mặt.
Nhìn bóng lưng Choi Doran khuất sau cửa phòng tắm, mắt Moon Hyeonjoon hơi âm u.
Đêm quá hắn không hề chợp mắt.
Hắn biết mỗi lần mình uống say, ngủ dậy sẽ quên đi rất nhiều việc, nhưng từng chuyện xảy ra với Choi Doran ngày hôm qua, từng ánh mắt cử chỉ của Choi Doran, hắn đều phải khắc ghi trong lòng.
Một Choi Doran hiếm khi chủ động, một Choi Doran chịu ôm cổ hắn, một Choi Doran kề sát lên người hắn muốn kiểm soát hành động của hắn, để rồi cuối cùng tự khiến đuôi mắt mình ửng đỏ, hóa thân thành một Choi Doran thẹn quá hóa giận cắn môi hắn.
Thế nên, hắn không được phép quên những thứ này.
Cảm giác tỉnh táo đã xua dần men say, những ký ức quý giá ấy không bị lãng quên như bao lần trước nữa, mà được lưu giữ một cách trân trọng.
Moon Hyeonjoon sờ vết trầy nhỏ trên khóe môi mình, nhoẻn miệng cười.
Ban đầu Choi Doran còn lo Park Dohyun về tới ký túc xá thấy vết thương trên môi Moon Hyeonjoon sẽ phát hiện điều gì, lúc cậu ta về, cậu giả vờ tập trung đọc sách, nhưng thật ra đang lén lút quan sát phản ứng của Park Dohyun.
"Hyeonjoon, cảm ơn căn phòng tối qua nhé! Sướng quá trời! Tôi thắng nhiều trận lắm!" Park Dohyun vỗ vai Moon Hyeonjoon: "Hơ, sao miệng cậu..."
Park Dohyun im bặt.
Từ góc độ bên này, Choi Doran chỉ thấy phần gáy của Park Dohyun chứ không thấy vẻ mặt cậu ta.
Thế nên cậu không thấy biểu cảm vặn vẹo và đau đớn của Park Dohyun, cậu ta dùng khẩu hình miệng mắng Moon Hyeonjoon là tên súc vật, nhưng trước ánh nhìn hờ hững của Moon Hyeonjoon, cậu ta đành nén cơn đau để nói lời trái lương tâm.
"Hyeonjoon bất cẩn vậy, ăn đồ mà cũng cắn môi được à, lần sau phải chú ý đấy." Park Dohyun nói, mắt ngấn lệ.
"Ừ." Moon Hyeonjoon đáp: "Không chú ý, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."
Chuyện này trôi qua nhẹ nhàng thế đấy, Choi Doran thở phào, âm thầm bật ngón cái cho thần kinh thô của Park Dohyun.
Những buổi học lại trôi qua chóng vánh, tiến độ học của bọn Choi Doran nhanh hơn những lớp khác một chút, còn vài ba tháng nữa mới hết học kỳ mà họ đã học hết chương trình của ba năm cấp ba.
Sau khi dạy xong, giáo viên các bộ môn nhanh chóng sắp xếp một cuộc thi thử về nội dung của cả ba năm học.
Đa số mọi người đều quên sạch kiến thức lớp 10 rồi, số ít còn lại thì lẩm nhẩm viết được một ít, mà chỉ có Moon Hyeonjoon và Choi Doran là trả lời đầy đủ câu hỏi, hơn nữa rất ít lỗi sai.
"Sau này mọi người phải noi gương Hyeonjoon và Doran đấy! Chuyện hai em ấy làm được, chẳng lẽ các em không làm được? Không, các em sẽ làm được, các em không hề thua kém hai em ấy!" Điểm số các môn được công bố xong, thầy chủ nhiệm bắt đầu bài thuyết trình khích lệ ý chí học hành: "Mỗi bạn trong lớp chúng ta đều sẽ vào được trường đại học mà mình mong muốn!"
Thầy chủ nhiệm nói say sưa đến tận tan học, sau đó gọi: "Hyeonjoon, Doran, vào văn phòng với thầy."
Choi Doran không biết thầy chủ nhiệm tìm họ có chuyện gì, sau khi theo vào văn phòng, thầy chủ nhiệm mới giải thích.
"Các em đã học hết chương trình của ba năm cấp ba rồi, vả lại nắm cũng vững. Vừa hay gần đây có nhiều trường phối hợp tổ chức cuộc thi về kiến thức cấp ba, top 50 trường đứng đầu sẽ chọn ra học sinh có thành tích tốt để tham gia, phát thưởng dựa theo thứ hạng cuối cùng. Tiền thưởng của mấy hạng đầu cũng nhiều lắm, nếu được hạng cao, trường chúng ta sẽ phát thêm tiền thưởng khuyến khích. Cuộc thi này cũng chỉ mấy ngày, các em có định tham gia không?" Thầy chủ nhiệm cười tít mắt nói.
Từ lúc nghe thấy chữ tiền thưởng nhiều, Choi Doran đã quyết định tham gia rồi, Moon Hyeonjoon cũng đồng ý.
Nếu đã tham gia cuộc thi, thì khoảng thời gian tiếp theo Choi Doran phải tranh thủ ôn tập mới được.
Đôi khi đến khuya mà cậu vẫn muốn học tiếp, để không quấy rầy những người khác, Choi Doran bèn trốn vào chăn, mở điện thoại học.
Nhưng lần nào cũng thế, cậu nấp trong chăn chưa được 10 phút đã bị Moon Hyeonjoon kéo chăn ra, tịch thu điện thoại.
"Hyeonjoon, cậu nghiêm khắc quá đấy." Choi Doran nói nhỏ: "Tôi xem một chút thôi, sẽ ngủ ngay."
"Xem một chút, xem tới 2 giờ?" Moon Hyeonjoon cất kỹ điện thoại của Choi Doran bằng vẻ mặt vô cảm: "Ngủ đi, đừng thức khuya, mai dậy sớm xem."
Moon Hyeonjoon lạnh lùng vô tình, Choi Doran cũng hết cách, đành chịu thua đi ngủ.
Cuộc thi diễn ra vào cuối tuần, lại còn không phải cùng thành phố, họ cần ngồi xe sang thành phố bên cạnh.
Nhà trường đã cho họ nghỉ từ thứ Sáu tới thứ Hai, tiện cho họ đi và về.
Đến giờ, Choi Doran dọn hành lý xong, theo Moon Hyeonjoon lên xe sang thành phố bên cạnh.
Những học sinh tham gia cuộc thi đều ở khách sạn chỉ định, lúc Choi Doran và Moon Hyeonjoon tới, hoàng hôn cũng dần buông, người trong khách sạn khá đông.
"Để chị tra giúp em nhé... Xin lỗi, đã hết phòng đôi rồi, cũng hết phòng đơn, chỉ còn phòng giường lớn thôi, có được không?" Chị gái quầy lễ tân mỉm cười hỏi.
Nhóm Alpha và Beta thường là bạn bè.
Sẽ không xung đột đánh nhau vì pheromone như hai Alpha, cũng không bén lửa khi pheromone tiếp xúc như Alpha và Omega, họ chỉ ngủ bình thường, nhóm một Alpha một Beta chiếm tỷ lệ khá cao trong số những người thuê phòng giường lớn của họ.
Choi Doran không ý kiến, Moon Hyeonjoon mở miệng: "Được, dù sao bọn này cũng là bạn cùng phòng."
Chị lễ tân nghe họ thế càng yên tâm hơn, nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng cho họ.
Moon Hyeonjoon nhận thẻ phòng, hai người đi lên cất hành lý.
Vào phòng, việc đầu tiên Choi Doran làm là nhìn chiếc giường lớn bên trong.
Đứng đắn, bình thường, không vấn đề gì.
Bàn ghế, ti vi, tủ đồ cũng bình thường, không nơi nào được thiết kế mập mờ đen tối cả.
Choi Doran yên tâm đặt hành lý xuống, thấy Moon Hyeonjoon đang ngồi ngáp trên ghế.
Đi đường xa dễ mệt, Choi Doran đã đánh một giấc suốt chặng đường, tinh thần khá tỉnh táo, còn Moon Hyeonjoon không hề nhắm mắt, giờ thấy mệt cũng bình thường.
Choi Doran bèn đề nghị: "Hay cậu tắm trước đi, tôi gọi 2 phần cơm về, ăn xong chúng ta đọc sách rồi ngủ."
Vừa nói, Choi Doran vừa vào phòng tắm, ban nãy đi vào cậu không chú ý phòng tắm trông như thế nào.
Thế là Choi Doran lại đi vài vòng, lúc tìm được phòng tắm, cậu sửng sốt.
Phòng tắm có 8 phần là kính trong, 2 phần trăm còn lại là kính mờ.
Nó không được xây chung với buồng vệ sinh mà ở riêng trong một góc phòng, lúc Choi Doran bước vào nhìn lướt qua một lần, thậm chí còn chẳng phát hiện ra nó.
Choi Doran: "..."
Moon Hyeonjoon nhìn theo tầm mắt cậu, cũng khựng lại.
"Không sao, chỉ cần không có suy nghĩ đen tối, thì cũng tìm được cách thôi." Choi Doran nhanh chóng nói đỡ: "Lúc tắm, người còn lại quay lưng là được, lát tôi sẽ ra ngoài mua đồ ăn, trong phòng chỉ còn mình cậu, cậu không phải lo tôi nhìn lén."
Moon Hyeonjoon lại không hùa theo, hắn nhíu mày: "Không được, nơi này xa lạ với chúng ta, tôi đi cùng cậu, tránh gặp sự cố."
Choi Doran: "Cậu không cần theo tôi, không nguy hiểm gì đâu."
Trên đường đến đây, cậu đã quan sát cả rồi, vài trăm mét bên cạnh có trường học, không xa nữa là đồn cảnh sát.
Hiện đang là giờ cơm tối, học sinh kéo nhau ra ngoài mua đồ ăn, đông đúc lắm, dù có sự cố gì cũng sẽ được các bạn học sinh nhiệt tình giúp đỡ thôi.
Nhưng Moon Hyeonjoon vẫn đứng dậy, không biết có phải mệt hay không mà vẻ mặt hắn mang đôi phần sắc bén, và một chút bực dọc không tài nào giấu đi được, khi hắn đến gần, dáng người cao ngất ấy mang đến áp lực nặng nề.
Choi Doran vô thức lùi một bước, nhưng bị Moon Hyeonjoon túm cánh tay.
Moon Hyeonjoon bác bỏ thẳng thừng: "Không được, nguy hiểm lắm, tôi đi với cậu."
Thái độ không chịu thả tay quá rõ, Choi Doran im lặng.
Moon Hyeonjoon nhận thấy không ổn, bèn giải thích thêm: "Tôi mà không đi với cậu, nhỡ thật sự xảy ra chuyện, cả đời này tôi cũng không thể yên lòng."
Nét mặt Choi Doran dịu đi, cậu vỗ lên tay Moon Hyeonjoon ý bảo hắn cứ yên tâm: "Không sao, cậu tắm đi, cứ xem như một mình tôi đến dự thi. Vả lại dù đi cùng thì đâu thể cứ cặp kè nhau mãi được."
Choi Doran cười: "Huống chi bây giờ ở đây cũng an toàn hơn, sau này tôi đến thành phố khác học đại học, lúc đó cũng chưa chắc có cậu bên cạnh mà."
Sẽ ở bên cạnh.
Họ sẽ vào cùng trường đại học.
Chí ít thì nhất định sẽ cùng thành phố.
Moon Hyeonjoon mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Một ngôi trường đại học đã đủ lớn rồi, lớn đến mức chỉ cần không hẹn trước với nhau, có lẽ suốt 4 năm họ còn chẳng gặp mặt.
Điều này nghĩa là hắn sẽ không thể biết ngay những tin tức về Choi Doran, Choi Doran lạnh hay nóng, có tình cảm với ai, thân thiết với ai, thậm chí hẹn hò với ai, hắn cũng không hay biết, quá lắm thì chỉ có thể dựa vào tiếng tăm để kẻ khác không dám bắt nạt Choi Doran nữa thôi.
Như vậy chưa đủ.
Cơn bực bội một lần nữa nhen nhóm trong lòng, Moon Hyeonjoon cụp mắt xuống.
Choi Doran phân tích lý lẽ cho Moon Hyeonjoon hiểu: "Vả lại sau này đi làm, không chừng ngày nào cũng phải ra ngoài, đâu thể lo hết được? Cậu đã rất tròn vai một người bạn rồi. Tôi không yếu ớt như cậu nghĩ đâu, trước khi chưa quen biết cậu, tôi cũng sống tốt đấy thôi, yên tâm nhé. Có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ngay."
Moon Hyeonjoon không trả lời, Choi Doran vỗ cánh tay Moon Hyeonjoon, cầm thẻ phòng xoay người đi.
Thật ra Choi Doran không đói lắm, cậu ra khách sạn, đi sang ngôi trường bên kia, nơi đó có một con phố ăn nhỏ, thức ăn đa dạng, giá cũng phải chăng.
Choi Doran chọn tiệm đông khách nhất, mua hai phần bún rồi về, vừa đi vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn hỏi Moon Hyeonjoon đã tắm xong chưa.
Moon Hyeonjoon trả lời ngay tắp lự: Gặp phiền phức à? Gửi địa chỉ cho tôi.
Choi Doran: "..."
Choi Doran vừa buồn cười vừa cảm động, thế là không đùa nữa, cậu thật thà trả lời: Không có, tôi đã đến dưới lầu rồi, chỉ hỏi cậu đã tắm xong chưa, xong rồi tôi mới vào.
Moon Hyeonjoon: À
[Vậy giờ tôi tắm, chờ tôi 2 phút.]
Choi Doran: "..."
Thấy Moon Hyeonjoon vừa bắt đầu, Choi Doran cũng không vội lên, cậu vừa cúi đầu vọc điện thoại, vừa bước thật chậm.
Đi một lúc, Choi Doran chợt nghe ai đó nhắc đến tên mình.
"Cái cậu tên Choi Doran gì đó, không hiểu nổi tại sao các cậu lại sợ cậu ta như vậy. Một Beta cỏn con, trước đây cậu ta đứng nhất khối là vì tôi chưa chuyển tới. Bây giờ tôi chuyển tới rồi, cũng giành nhất khối năm ngoái đấy thôi. Cậu ta may mắn phết, không chạm mặt tôi, nhỡ mà gặp là thành hạng nhì muôn kiếp rồi. Xùy, giờ trong cuộc thi này, tôi sẽ cho các cậu biết ai giỏi hơn ai."
Choi Doran chậm rãi ngẩng đầu, thấy hai người đang đi chếch phía trước đang mặc đồng phục trường cũ cậu từng học.
Nam sinh đứng gần trông rất lạ mặt, cậu ta nghếch cằm, dáng vẻ đầy kiêu căng và khinh thường.
Choi Doran không thấy rõ mặt người đi cùng nam sinh đó, nhưng đoán qua ngoại hình thì chắc là người đứng nhì khối trước đây.
Cậu bạn nhì khối đẩy kính: "Đừng có khoác lác."
"Gì... cậu mắng tôi? Cậu dám mắng tôi á?" Nam sinh thẹn quá hóa giận.
Cậu bạn nhì khối ung dung phân tích: "Lúc cậu ấy học ở đó, lần nào thi cũng hơn tôi ít nhất 30 điểm, còn lần cao nhất của cậu cũng chỉ hơn tôi chưa được 10 điểm."
Nam sinh nghẹn họng, một lúc sau mới cười gằn: "Cậu thì biết gì! Ít ra tôi đẹp trai, trai đẹp muốn tịnh tâm phấn đấu học hành khó hơn đám người bình thường các cậu nhiều."
Bấy giờ họ đã đến trước thang máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra, hai người họ bước vào, rồi xoay người quay mặt ra cửa.
Choi Doran cũng đến trước cửa thang máy bấy giờ điềm nhiên vào trong, gật đầu với cậu bạn nhì khối đang trố mắt, chào hỏi.
"Lâu rồi không gặp." Choi Doran nói.
"Lâu... lâu rồi không gặp." Cậu bạn nhì khối cười: "Không ngờ lại gặp cậu sớm thế, tôi còn tưởng phải mai cơ."
Choi Doran cười không đáp, nam sinh bên cạnh lên tiếng: "Taeyong, Bạn cậu à? Sao không giới thiệu?"
Dứt lời, cậu ta nhìn sang Choi Doran, nở nụ cười lộ đủ tám cái răng: "Chào cậu, cậu ở tầng mấy, tôi nhấn giúp cậu nhé?"
Choi Doran đọc số tầng, nam sinh nhấn xong lại quay sang cười lộ tám cái răng: "Xin tự giới thiệu, tôi tên Kang Jaemin, đến thi chung với Taeyong, còn cậu, cậu tên gì?"
"Tôi à, tôi tên Choi Doran." Choi Doran đáp.
Thang máy im lặng hẳn.
Sự lúng túng lan tràn trong không gian yên tĩnh.
Kang Jaemin: "...?"
"Ting", thang máy đến số tầng đã chọn, cửa mở.
Trong tình huống hiện tại, đừng nói Choi Doran mặt đẹp, dù Choi Doran là Như Lai hiện thế cũng chẳng thể ngăn cơn xúc động muốn bưng mặt đập đầu vào tường của cậu chàng kia.
Cậu ta cúi xuống giả vờ ngứa đầu phải gãi, dùng tay che đi nửa khuôn mặt, sau đó sải bước thật lớn ra khỏi thang máy, chớp mắt đã mất hút.
Choi Doran thấy buồn cười, sau khi tạm biệt cậu bạn nhì khối, cậu ước tính thời gian, về phòng. Chắc Moon Hyeonjoon đã tắm xong, tóc còn nhỏ nước, toàn thân thoảng hương sữa tắm.
Choi Doran đặt bún lên bàn: "Đến ăn nào, ăn xong chúng ta học một lúc rồi ngủ."
Tầm mắt Moon Hyeonjoon cứ bồi hồi mãi ở chỗ Choi Doran, không nhận thấy dấu hiệu bị bắt nạt mới đi sang. Song, vừa đến gần, Moon Hyeonjoon đã ngửi thấy mùi pheromone chưa tán đi trên người Choi Doran.
Không phải mùi pheromone bình thường, mà là mùi khi một Alpha muốn quyến rũ đối phương mới tỏa ra. Có Alpha thích Choi Doran, muốn quyến rũ Choi Doran, ở ngay nơi cách hắn chưa tới 100 mét.
"Ăn đi, sững ra làm gì? Không mệt sao." Choi Doran hỏi.
Moon Hyeonjoon che giấu cảm xúc, bẻ đũa ăn vài miếng, giả vờ hỏi với vẻ bâng quơ: "Lúc cậu về có gặp Alpha nào quen biết à?"
"Đúng vậy, học cùng trường cũ." Choi Doran cũng bắt đầu ăn.
"Cậu cẩn thận chút, tốt nhất nên cách xa cậu ta ra, không chừng cậu ta có ý đồ đó với cậu." Moon Hyeonjoon gắp hai miếng thịt của mình sang cho Choi Doran, sau đó lại gắp nửa lòng đỏ trứng mà Choi Doran không thích ăn lắm về bát của mình, vờ trêu với vẻ hời hợt: "Cậu thu hút ong bướm quá đấy, mới ra ngoài chưa tới 20 phút."
Nghe Moon Hyeonjoon nói thế, Choi Doran bèn hồi tưởng lại chuyện ban nãy, sau đó vừa cười vừa giải thích với Moon Hyeonjoon, kể rõ mọi chuyện.
"Dù trước đó cậu ta có ý với tôi vì gương mặt, thì bây giờ cũng xấu hổ đến nỗi muốn lấy sợi mì thắt cổ mình." Giải thích xong, Choi Doran phân tích, "Chắc trước đó cậu ta hiểu lầm, tưởng tôi là Omega, sau khi biết tôi là Beta rồi thì sẽ không vậy nữa đâu."
Một Alpha vừa đẹp trai lại học giỏi ắt hẳn sẽ rất được các Omega yêu thích, chắc chắn chẳng được vài ngày đã quên mất vết thương lòng rồi.
Moon Hyeonjoon không tiếp tục đề tài, hắn thong thả ăn bún, cứ như có thói quen không nói chuyện trong bữa ăn vậy.
Chịu ảnh hưởng từ gia đình, nên với Choi Doran, đây là quan điểm đã ăn sâu, bén rễ.
Alpha và Omega là cặp đôi trời sinh, pheromone thu hút lẫn nhau.
Alpha sẽ không thật lòng thích Beta, nên cậu không cho rằng Alpha nọ sẽ tiếp tục có thiện cảm với mình.
Cũng chính quan niệm này đã khiến Choi Doran không còn quá cảnh giác với hắn sau khi biết hắn là một người đứng đắn, cậu cảm thấy hắn sẽ không nảy sinh tình cảm vượt mức bạn bè.
Đây là con dao hai lưỡi, vừa bảo vệ hắn, giúp hắn không bị lộ trong thời gian ngắn, nhưng cũng khiến hắn khó lòng tiến thêm bước nữa.
Lúc ngủ, Choi Doran nằm ngay ngắn ở một bên.
Cậu ước tính khoảng cách giữa mình và Moon Hyeonjoon hiện giờ còn ngủ được tận ba người, an toàn, chắc Moon Hyeonjoon sẽ không bị cậu dằn vặt ngủ không ngon như lần trước đâu nhỉ.
Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn ngủ mờ, Moon Hyeonjoon xoay người vài cái, đến gần Choi Doran hơn.
"Cậu ngủ bên kia, coi chừng tối nửa đêm ngã xuống đất đấy." Moon Hyeonjoon bắt chuyện.
"Không đâu." Choi Doran tự tin lắm: "Thường thì tôi ngủ ở đâu, sáng dậy vẫn sẽ ở đấy."
"Thế à." Moon Hyeonjoon nói lời sâu xa: "Chẳng biết lần trước tôi bị ai lấn đến mức suýt ngã xuống."
Choi Doran cười gượng vài tiếng, xoay người giả vờ không nghe thấy.
Moon Hyeonjoon đổi đề tài khác: "Cậu có mang lọ nước hoa mùi pheromone tôi tặng không?"
Choi Doran không mang, đi thi mà mang mấy thứ lặt vặt này cứ thấy sai sai.
"Không có, cậu cần nó làm gì?" Choi Doran hỏi.
Moon Hyeonjoon thở dài: "Chỗ này lạ quá, ngủ mà xung quanh không có mùi pheromone của mình, cảm thấy hơi khó chịu, cứ như không phải địa bàn của tôi vậy. Nên hỏi cậu có mang theo nước hoa không, mang thì xịt một ít lên giường."
Choi Doran khó hiểu: "Cậu tự dùng pheromone của mình phủ lên giường còn hay hơn dùng nước hoa mà?"
Mắt Moon Hyeonjoon tối đi. Tất nhiên là được, hắn chỉ chờ câu này thôi.
Dùng pheromone bao trùm chiếc giường, thế thì chắc chắn Choi Doran cũng sẽ bị mùi của hắn giam cầm.
Thật ra Choi Doran không ngửi thấy, hắn có thể lén lút làm chuyện này, nhưng nó chưa đủ thỏa mãn hắn.
Hắn muốn Choi Doran nhận thức thật rõ rằng, chính cậu đang nằm trên chiếc giường đầy mùi pheromone của hắn.
Pheromone tản ra từng chút, mơn trớn cơ thể người bên cạnh trong vô hình, lúc này Choi Doran đã dần chìm vào giấc chiêm bao, giữa biển pheromone ngút ngàn.
Hôm sau Choi Doran và Moon Hyeonjoon dậy đúng giờ, đến trường thi sớm.
Choi Doran thấy cậu bạn nhì khối Shin Taeyong của trường cũ, và Kang Jaemin đang đứng cạnh cậu ta.
Gặp Choi Doran, vành tai Kang Jaemin đỏ lựng, hai mắt cứ láo liên, nhưng cuối cùng vẫn nhìn sang Choi Doran.
"Hi." Kang Jaemin chào hỏi nhỏ nhẹ: "Trùng hợp ghê, cậu ăn sáng chưa, tôi mời nhé."
Pheromone trên người Kang Jaemin lại bắt đầu tản ra lung tung, Shin Taeyong đứng cách xa hơn, nói thẳng với Choi Doran chuyện mình biết: "Cậu ấy muốn theo đuổi cậu."
Choi Doran: "..."
Trai trẻ à, chỉ quan tâm nhan sắc thì không hay lắm.
Choi Doran đang định tìm cớ từ chối, chợt một cánh tay choàng lên vai cậu.
"Xin lỗi." Giọng Moon Hyeonjoon lạnh tanh: "Cậu ấy có bạn trai rồi, đừng có dây pheromone của cậu lên người cậu ấy nữa."
Choi Doran: "...?"
Choi Doran hiểu ra, ở nơi xa lạ thế này, đây là cách đơn giản nhất để đề phòng và ngăn cản những kiểu tiếp cận quấy rầy của người khác, thế là cũng dựa vào ngực Moon Hyeonjoon.
Choi Doran cười dịu dàng: "Bạn trai tôi không thích người khác làm vậy, xin lỗi nhé, tôi đi trước đây."
Kang Jaemin vẫn gượng cười lộ ra 8 cái răng, gật đầu, dõi theo họ rời đi bằng dáng vẻ phong độ nhất.
Rẽ ngoặt, đi khỏi tầm mắt của Kang Jaemin, Choi Doran bật cười.
"Không hổ là cậu đấy, vậy mà cũng nghĩ ra được." Choi Doran huých nhẹ lên vai Moon Hyeonjoon, cười rằng: "Vinh hạnh ghê, đi thi mà còn được có trải nghiệm này."
Moon Hyeonjoon hừ một tiếng, vừa dẫn Choi Doran rẽ sang hướng khác đến chỗ tập trung, vừa dặn dò: "Tôi là bạn trai của cậu trong mấy ngày thi này, đã biết chưa? Đừng nói hớ đấy."
"Yên tâm, không nói hớ đâu." Choi Doran mỉm cười, ngữ điệu nhẹ nhàng như đang đùa vậy.
Cậu nhìn Moon Hyeonjoon, khóe mắt trong veo cong cong, gọi với chất giọng ôn hòa và êm ái: "Bạn trai."
Tim Moon Hyeonjoon như bị một chiếc lông vũ gãi phớt qua vậy, hắn điềm nhiên ôm vai Choi Doran: "Đi thôi."
Nhà trường dẫn họ tham quan trường trước, cho họ thấy sức mạnh tài chính hùng hậu và môi trường học tập bậc nhất, sau đó mới dẫn họ đến địa điểm thi.
Đó là một hội trường rất rộng với sức chứa đủ cho tất cả mọi người, còn dư ra những khoảng cách rất xa giữa hai thí sinh.
Cuộc thi lần này do nhiều trường thảo luận ra đề, đến trước giờ thi mới mở kho đề ra chọn, chẳng ai biết trước đề là gì cả.
Gần mười đề, môn nào cũng có, mà thời gian thi lại chưa đầy ba tiếng, mục đích là không muốn thí sinh hoàn thành trọn vẹn bài thi, xem xem ai được điểm cao nhất trong tình huống này.
Để đề phòng gian lận, những ai cùng trường sẽ ngồi cách nhau rất xa.
Choi Doran vừa nhận đề thì tập trung làm, tốc độ tính nhẩm của cậu rất nhanh, ngay sau đó đã điền đáp án.
Thời gian vùn vụt trôi, bút trên tay Choi Doran chưa bao giờ dừng lại, dù viết lâu, mỏi lắm nhưng cậu vẫn không nỡ nghỉ dù chỉ một giây.
Hết giờ, giáo viên bảo mọi người đặt bút xuống, ngồi im tại chỗ chờ họ đến thu bài.
Choi Doran đặt bút vào túi bút, nâng tay nhấn cái cổ hơi mỏi của mình, ngửa đầu thả lỏng xương khớp.
Song, vừa ngước lên, Choi Doran đã thấy một Omega đang nằm nhoài trên bàn, phần gáy và tai ửng đỏ cả, dường như còn hơi run.
Những kiến thức sinh lý từng được học hiện lên trong đầu, một cụm từ nhảy ra.
Kỳ phát tình của Omega.
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua, Choi Doran lập tức đứng bật dậy gọi giáo viên.
Nhưng đã muộn, mùi pheromone ngọt ngào của Omega lan nhanh trong không khí, tiếng hét của Omega và tiếng hô ngạc nhiên của Alpha đã át đi giọng cậu.
Các giáo viên gác thi chú ý đến, giáo viên Omega và Beta tức tốc cầm thuốc ức chế chạy bước lớn đến đây, còn giáo viên Alpha thì nhanh chóng tiêm cho mình một mũi thuốc rồi sơ tán những bạn khác.
"Alpha, tất cả thí sinh Alpha lập tức rời khỏi đây!" Giáo viên Alpha túm lại một thí sinh trông có vẻ sắp không tự kiểm soát được, kéo mạnh cậu ta ra ngoài.
Giáo viên Alpha hô to: "Thí sinh Alpha đi trước, đi bên trái, thí sinh Omega ra bằng cửa bên phải! Đừng đứng tụm vào nhau! Beta không cần sốt ruột chạy ra, nhường đường cho hai giới tính kia đã! Họ đi rồi các em mới đi!"
Đa số người ở đây đều có mang nước khử mùi pheromone, ai nấy đều vừa xịt vừa chạy ra ngoài, sau vài lần thì nâng tay bịt mũi và tuyến thể của mình, giảm thiểu tối đa cảm ứng với pheromone.
Choi Doran nôn nóng lắm, không biết Moon Hyeonjoon có mang nước xịt không, dường như cậu rất hiếm khi thấy Moon Hyeonjoon dùng nó.
Mặc kệ, mong Moon Hyeonjoon rời đi suôn sẻ, nếu Moon Hyeonjoon không nhịn được, cậu chỉ đành cố hết sức kéo Moon Hyeonjoon ra ngoài thôi.
Choi Doran đứng im để các Alpha Omega khác rời đi, đồng thời nhìn quanh tìm bóng dáng Moon Hyeonjoon, mong sẽ không thấy cậu ấy ở gần đây.
Nhưng chuyện luôn xảy ra theo chiều hướng tồi tệ nhất, có một người đang đi ngược dòng người đến bên này, Choi Doran nhìn kỹ lại, chính là Moon Hyeonjoon.
Mặt Moon Hyeonjoon chẳng có cảm xúc gì, dù bị mọi người va vào cũng không thấy lảo đảo, hắn nhìn sang đây, trông rất điềm tĩnh, nhưng lại loáng thoáng cảm giác như một ngọn núi lửa sắp phun trào, ẩn chứa nguy hiểm khó lường.
Khoảng cách giữa họ không gần, thậm chí Choi Doran còn có ảo giác rằng người Moon Hyeonjoon đang nhìn không phải Omega đang phát tình, mà là bản thân cậu.
Giáo viên Alpha thấy Moon Hyeonjoon, gọi: "Em kia, đừng đi về phía đó nữa! Quay lại, có nghe không, quay lại!"
Moon Hyeonjoon nghe chứ, nhưng không làm theo.
Giáo viên Alpha trợn mắt, tưởng chừng sắp nổi cơn, Choi Doran vội bước lên: "Thưa thầy, cậu ấy là bạn em, em sẽ ngăn cậu ấy!"
Giáo viên Alpha nhìn thoáng qua Choi Doran, Choi Doran cũng chẳng quan tâm được nhiều, cậu quay sang chạy về phía Moon Hyeonjoon.
Cậu không thể để Moon Hyeonjoon đến gần Omega kia, không thể để Moon Hyeonjoon nhận ra mình vừa làm chuyện gì sau khi tỉnh táo lại.
Ngăn cản Moon Hyeonjoon khó chứ? Tất nhiên khó rồi, dù hai người cậu gộp lại cũng chẳng bõ cho Moon Hyeonjoon đánh, mong Moon Hyeonjoon nể tình bạn của họ, ra tay nhẹ chút thôi.
Choi Doran đã cách rất gần, cậu muốn vươn tay kéo cánh tay Moon Hyeonjoon, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Moon Hyeonjoon túm ngược lại.
Một đôi tay to bịt lại mũi và tuyến thể của cậu, sau đó Moon Hyeonjoon xoay phắt người ôm cậu vào lòng, dẫn ra ngoài.
Lòng bàn tay Moon Hyeonjoon còn vương mùi mực sau khi thi xong, nó che hơn nửa khuôn mặt của Choi Doran.
Choi Doran bị kìm cặp, bị kéo đi thật nhanh khỏi nơi nồng nặc mùi pheromone.
Choi Doran trợn tròn mắt, chẳng rõ nguyên nhân tại sao chuyện lại trở nên như vậy.
Cậu là Beta, đâu cảm nhận được pheromone, Moon Hyeonjoon kéo cậu làm gì?
Choi Doran muốn vùng thoát, nhưng cậu càng giãy mạnh thì Moon Hyeonjoon càng ghìm chặt, thế là bất đắc dĩ đành thôi, đồng thời vươn một tay bịt tuyến thể sau gáy giúp Moon Hyeonjoon, đi nhanh đến nơi an toàn.
Choi Doran đang sờ tuyến thể của hắn.
Điều này khiến Moon Hyeonjoon run rẩy vì sung sướng, hắn hít thật sâu, mùi pheromone thơm ngào ngạt đang lan tỏa trong không khí cũng chẳng tài nào lấn chiếm được tâm trí hắn dù chỉ một góc.
Lúc này hắn đã không còn hài lòng với trạng thái hiện tại nữa, hắn muốn mọc thêm 10 cánh tay, mỗi cánh tay đều phải chạm vào cơ thể Choi Doran, hơi sức đâu mà chú ý những thứ khác chứ.
Không đủ... không đủ chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com