Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Chuyện kết hôn!

Ngày thường Moon Hyeonjoon chẳng nhớ gì về những lời mình từng nói khi say, chẳng qua lần này từ lúc say đến tận khi tỉnh hắn đều không ngủ, nên cũng nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra.

Hắn trói Choi Doran lại, ép Choi Doran phải quan hệ với mình, hơn nữa còn cho Choi Doran biết bí mật mà mình hằng che giấu.Mọi âm mưu của hắn, mọi rắp tâm của hắn.Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, hắn nhận ra mình đã mắc một sai lầm to lớn, thậm chí còn hoài nghi khi ấy có phải lần cuối cùng hắn được gần gũi Choi Doran như thế hay không.Nên hắn nào dám ngủ, hắn sợ mình mà chợp mắt, thức dậy sẽ không được gặp lại Choi Doran nữa.Nhưng bây giờ Choi Doran lại không giận hắn!

Moon Hyeonjoon hí hửng đi vài vòng trong phòng khách rồi chạm nhẹ những đóa hoa hồng mà Choi Doran tặng đang được cắm trong bình.Đếm từng cánh hoa, Moon Hyeonjoon chợt nhớ hồi mình học cấp hai, mọi người thường dùng trò đếm cánh hoa để đoán xem người ấy có thích mình hay không.

Lúc đó hắn khịt mũi khinh bỉ, cảm thấy vừa buồn cười vừa mê tín, đầu óc có vấn đề mới đi tin chuyện nhảm nhí này.Nhưng bây giờ Moon Hyeonjoon lại vô thức đếm y hệt như vậy.

Choi Doran thích mình, Choi Doran không thích mình, Choi Doran thích mình... không thích mình.

Moon Hyeonjoon bứt cánh hoa cuối cùng ra vứt một cách vô tình, ép buộc những cánh trên cành có kết quả Choi Doran thích mình mới hài lòng.

Moon Hyeonjoon lại dạo một vòng trong phòng khách, nhận ra trước đó căng thẳng quá nên quên khuấy mất tờ danh thiếp kia, thế là vội vã nhặt lên phủi sạch bụi.Moon Hyeonjoon đọc đi đọc lại chữ bên trên.

Kết hôn.

Choi Doran muốn kết hôn với hắn.

Niềm hạnh phúc khó diễn đạt bằng lời làm toàn thân lâng lâng, Moon Hyeonjoon đặt danh thiếp vào ngăn tủ bí mật thật cẩn thận.Hắn phải mau chóng đẩy nhanh tiến độ, sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa rồi cùng Choi Doran bước vào cung điện hôn nhân thôi.Hắn cũng biết, với những người sở hữu tài sản lớn, giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp là một gông cùm xiềng xích, một sự trói buộc.Nhưng với hắn, hắn phải ném hết lên người Choi Doran bất cứ thứ gì ràng buộc được cả hai với nhau.

Hết lớp này đến lớp khác, tận khi Choi Doran không thể vùng thoát được nữa, chẳng tài nào rời khỏi hắn được nữa.Còn về nguyên nhân vì sao trước đó Choi Doran muốn chia tay... Nếu Choi Doran không định nói, hắn cũng chẳng thăm dò nữa.

Có một số chuyện không biết là tốt nhất.

Moon Hyeonjoon đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo, hắn cầm lên xem, thấy là cuộc gọi đến của mẹ mình.

Moon Hyeonjoon biết thông thường mẹ sẽ không gọi hắn nếu không cần thiết, bà luôn hết mình với công việc.

Moon Hyeonjoon bắt máy, khó hiểu: "Mẹ, có chuyện gì?"

"Ừ." Giọng của bà Moon vang lên bên kia, có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy hơi căng thẳng, mang đôi chút thấp thỏm và lo lắng: "Mẹ muốn hỏi con và Doran thế nào rồi?"

Moon Hyeonjoon hừ một tiếng, không hề che giấu: "Đang bàn chuyện kết hôn."

Bà Moon bên kia điện thoại chợt im lặng.

Chẳng biết đã bao lâu, Moon Hyeonjoon nghe bà thì thào: "... Sao lại thế được?"

Moon Hyeonjoon nào chịu được câu như vậy, hắn đanh mặt: "Mẹ, ý mẹ là sao? Tại sao con không thể kết hôn với cậu ấy?"

Bà Moon trầm ngâm một lúc, khi trả lời đã tìm về dáng vẻ dứt khoát cương quyết thường ngày: "Nói thẳng với con vậy, mẹ đã cho Doran biết chuyện con nói với mẹ rồi."

Cho Choi Doran biết? Hắn từng nói gì với mẹ mình mà lại cho Choi Doran biết?Rất nhiều ký ức nhoáng lên trong đầu, cuối cùng dừng tại một hình ảnh, con ngươi Moon Hyeonjoon co rụt lại.

Chẳng thể giữ lễ phép nữa, hắn cúp máy chạy ào vào phòng tắm.Choi Doran không khóa cửa, Moon Hyeonjoon chỉ vặn rồi đẩy là mở được.

Cảnh tượng Moon Hyeonjoon đang sợ không hề xảy ra, Choi Doran đang đứng bên trong tắm rửa, quay mặt vào tường, quay lưng về phía hắn.

Nghe thấy tiếng động, Choi Doran ngờ vực quay đầu.

Trong mắt Choi Doran chẳng hề có sự thù hằn hoặc tàn nhẫn mà Moon Hyeonjoon lo lắng, cậu chỉ nhìn Moon Hyeonjoon như bao lần trước đây.Moon Hyeonjoon nuốt nước bọt, dè dặt bước đến.

"Đừng nghịch, em phải ngủ." Choi Doran đẩy Moon Hyeonjoon ra ngoài: "Anh đã làm em ba ngày rồi, eo em còn đau đây này, trách anh cả đấy."

Đây là đoạn đối thoại rất hay xuất hiện, thường thì Choi Doran chỉ làm nũng oán trách hắn thôi, chứ không giận thật.Moon Hyeonjoon thử ôm eo Choi Doran, bị Choi Doran trừng, hắn lại thoa sữa tắm lên tay cậu.

"Nếu Hyeonjoon đã ân cần thế thì giúp em tắm đi." Choi Doran nói.

Trúng phốc ước nguyện của Moon Hyeonjoon, hắn dựa trên tinh thần đoàn kết hữu nghị giúp đỡ lẫn nhau cần gì có nấy, tắm cho Choi Doran sạch sẽ thơm tho từ trong ra ngoài.

Choi Doran híp mắt không nhúc nhích mặc Moon Hyeonjoon làm.Chỉ khi Moon Hyeonjoon quá đáng mới vỗ một cái như lời cảnh cáo.

Moon Hyeonjoon cũng dần yên tâm hơn.Bây giờ tư duy đã quay lại, nhớ đến dáng vẻ bất thường của Choi Doran mấy hôm trước, rồi phản ứng dịu dần sau khi nghe những lời say rượu của hắn, Moon Hyeonjoon cũng hiểu ra.

Ngoài sự thông minh khi đoán biết được nguyên nhân sự việc, Choi Doran cũng rất tin tưởng hắn nên chuyện này mới qua đi nhẹ nhàng đi vậy.

Choi Doran yêu hắn.

Nhận thức này khiến hốc mắt Moon Hyeonjoon cay cay, hắn muốn ôm chặt Choi Doran vào lòng, để hai người hòa làm một.Có đôi lời cần phải được nói ra.

"Khiến em không vui mấy ngày qua." Moon Hyeonjoon kéo tay Choi Doran, bọt trắng như lớp tuyết mềm phủ mịn từng ngón tay Choi Doran, hắn ủ rũ rằng: "Sau này không để xảy ra chuyện như vậy nữa, anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì, anh đảm bảo." Choi Doran dời mắt sang nhìn mặt Moon Hyeonjoon, Moon Hyeonjoon nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt đầy chân thành: "Từ trước đến giờ, người anh thích chỉ có mỗi mình em."

Choi Doran trét bọt trên tay lên mặt Moon Hyeonjoon, bật cười: "Em biết."

Họ đùa giỡn với nhau một lúc, Moon Hyeonjoon rửa sạch bọt trên người Choi Doran, ôm hờ eo cậu, ngón cái nhấn nhẹ lên eo cậu, thỏ thẻ bên tai: "Eo em bầm rồi, anh mát xa cho em nhé."

Choi Doran: "..."

Có ai mát xa đứng đắn mà như vậy không?Lại nữa rồi! Chẳng phải Moon Hyeonjoon đã qua kỳ dịch cảm rồi sao!Choi Doran lườm Moon Hyeonjoon, nhưng vẫn thả lỏng cơ lỏng cơ thể, chiều theo ý hắn.

Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, lại đón chào những tháng ngày yên bình và đầm ấm.Ngoài việc thực tập, ngày nào Choi Doran cũng đến thăm bà Moon.

Giữ nguyên tắc không giấu giếm người nhà, Choi Doran theo Moon Hyeonjoon đến bệnh viện thăm bà, nghe Moon Hyeonjoon giải thích sự thật cho mẹ nghe.

Bà Moon im lặng thật lâu khi biết mình bị Moon Hyeonjoon gạt, sau đó tạm đuổi thằng con hư ra ngoài để bình tĩnh lại.

Thậm chí Choi Doran còn nghi ngờ quý bà luôn tao nhã ấy giờ mà xuống được giường, chắc sẽ đánh Moon Hyeonjoon một trận nhừ đòn.

Moon Hyeonjoon đã cút đi, bà Moon nắm tay Choi Doran, thở dài: "Tuy dì giận lắm, nhưng... hai đứa phải hạnh phúc đấy biết không? Cuộc đời này của nó đã gửi gắm cả cho cháu rồi."

Choi Doran nắm lại tay bà, gật đầu một cách trịnh trọng.


Còn ông Moon hễ nhính được chút thời gian sẽ đến thăm ngay, mỗi lần như vậy, Choi Doran đều sẽ dành không gian riêng cho hai người họ.

Ông Moon nghiêm túc nói cảm ơn cậu, còn hỏi cậu có muốn gì không, Choi Doran chẳng cần gì cả, cậu chỉ mong bà Moon khỏe mạnh thôi, bèn nói ra suy nghĩ của mình.

Ông Moon im lặng một lúc rồi vỗ vai Choi Doran, khiến cơ thể vừa bị Moon Hyeonjoon giày vò suốt đêm qua suýt khuỵu xuống.

Ông Moon vội giảm lực tay, nhưng vẫn vỗ vai Choi Doran, chân thành rằng: "Cháu có thể không cần, nhưng chú vẫn phải cho.Chú sẽ cố hết sức cho cháu tất cả những gì cháu muốn."

Choi Doran vừa định trả lời không cần đâu, chợt nghe ông Moon ướm lời: "Cháu có người yêu chưa?"

Choi Doran nghẹn suýt chết, thật lâu sâu mới bình thường lại. Cậu vuốt ngực, thấy bà Moon đang ngồi sau lưng nháy mắt lắc đầu với mình.

Trước đây cậu từng trò chuyện này với bà Moon, bà Moon vô cùng bình tĩnh tiếp nhận việc hai người họ đã ở bên nhau, như đã nghĩ thoáng rồi vậy.Nhưng bà nói với Choi Doran rằng ông Moon là một Alpha rất truyền thống, hãy để bà làm công tác tư tưởng trước, cậu và Hyeonjoon khoan hãy nói với bố đã.

Choi Doran trả lời: "Chưa đâu ạ, cháu còn định tiếp tục học hành nghiên cứu, chưa muốn yêu đương."

Ông Moon gật đầu với vẻ trang nghiêm và hài lòng: "Ừ, được."

Choi Doran chẳng hiểu gì, không biết ý Moon Hyeonjoon là sao, thế là cũng chẳng đoán mò nữa, việc gì đến sẽ đến thôi.

Bà Moon khỏi bệnh xuất viện, Choi Doran cũng có nhiều thời gian học hành và nghiên cứu hơn.Cậu chẳng hề để tâm đến những chuyện khác, chỉ vùi đầu nghiên cứu.

Sắp kết thúc học kỳ mới chậm chạp nhận ra, dường như mọi người đang sôi nổi thảo luận về một thứ.

"Các cậu đang nói gì?" Choi Doran tò mò.

"Cậu không biết à? Sản phẩm mới ra mắt đó!" Bạn cùng phòng của Choi Doran nhiệt tình cho cậu xem sản phẩm đang làm mưa làm gió trên thị trường gần đây: "Có nó, sau này chúng ta gặp Alpha cường tráng cũng không phải sợ nữa!"

Choi Doran nhìn kỹ lại, nhận ra đây chính là thứ mà nhóm Moon Hyeonjoon nghiên cứu.Cậu còn nhớ lúc nghiên cứu và đầu tư dự án này, Moon Hyeonjoon không hề dùng tiền của gia đình, tất cả đều lấy từ số tiền dành dụm và tiền lãi cổ phiếu.Người như Moon Hyeonjoon, có lẽ dù ở thời đại nào, ở bất cứ đâu đều sẽ tỏa sáng rực rỡ nhỉ.

"Hơi đắt, nhưng phải tiết kiệm tiền mua một cái mới được.Nhất là cái cao cấp nhất ấy, nghe nói có thể chống lại được 99% Alpha luôn đó!" Bạn cùng phòng tìm ảnh cho Choi Doran xem, vừa ngắm vừa cảm thán: "Đắt quá đắt quá, đắt thật đó, vả lại nghe nói số lượng của loại cao cấp nhất này cũng ít, không phải có tiền là mua được đâu..."

Bạn cùng phòng chần chừ: "Doran này, cậu đeo gì trên cổ thế?"

Bây giờ Choi Doran đang đeo vật mà Moon Hyeonjoon vừa tặng cách đây không lâu: "Của bạn trai tặng."

Còn gì khác ngoài thiết bị phòng thân cao cấp có tiền cũng chẳng mua được mà bạn cùng phòng vừa nói chứ.Trước ánh mắt ganh tỵ của bạn cùng phòng, Choi Doran mỉm cười nhét lại mặt dây chuyền vào trong áo.


Kết thúc học kỳ, Choi Doran lại theo Moon Hyeonjoon về nhà. Nay Choi Doran không còn là cậu bé ngây ngô thời cấp ba nữa, cậu đã rất tự nhiên đặt chân đến bất cứ nơi nào trong nhà họ Moon.

Tất cả đều như những năm trước, mọi người thân thiện với cậu, Choi Doran cũng thế, thoải mái vô cùng.Và rồi, biến cố xảy ra vào đêm ông Moon đi làm về.

"Doran, cháu theo chú vào phòng làm việc một lát." Ông Moon gọi.

Đây là lần đầu tiên Choi Doran bị ông Moon gọi vào phòng làm việc, cậu sửng sốt.

Moon Hyeonjoon cũng thấy lạ, vội bảo: "Bố, có chuyện gì không thể nói ở đây, con không được nghe à?"

"Không liên quan đến con." Ông Moon quở trách, sau đó lại bảo Choi Doran theo mình vào phòng làm việc.

Choi Doran bình tĩnh lại, cho Moon Hyeonjoon một ánh mắt an ủi rồi cũng theo ông Moon vào trong.

"Ngồi đi." Ông Moon nói.

Choi Doran ngồi xuống đối diện ông, hỏi: "Chú tìm cháu có việc gì ạ?"

Ông Moon không đáp, chỉ đẩy một túi hồ sơ sang.Choi Doran nhận lấy mở ra, thấy bên trong là... thông tin của rất nhiều Beta ưu tú.

Ông Moon nói: "Trước đây cháu nói cháu muốn tập trung nghiên cứu, không có thời gian hẹn hò tìm người yêu, nên chú tìm đối tượng giúp để cháu đỡ tốn thời gian."

"Đây đều là cấp dưới mà chú xem trọng, tính cách lẫn năng lực đều tốt." Ông Moon mỉm cười: "Có thích ai không, chỉ cần cháu thích, chú sẽ ép họ đồng ý."

Choi Doran: "...?"

Có gì đó sai sai thì phải?

"Đùa thôi." Ông Moon lại trở về dáng vẻ nghiêm túc: "Họ đều thích cháu, ngỏ ý chỉ cần cháu đồng ý là có thể hẹn hò ngay lập tức, thời gian địa điểm để cháu quyết định.Sau này hiểu nhau hơn sẽ giao thẻ nhận lương cho cháu giữ luôn."

Choi Doran: "..."

Không, cậu không cần đâu! Moon Hyeonjoon biết làm sao!

Choi Doran toát mồ hôi lạnh, còn ông Moon đang ngồi đối diện vẫn đang cố gắng cười thân thiện.

Choi Doran ngờ vực không biết mình có nghe nhầm hay không, nhưng vẻ mặt của ông Moon vẫn rất chân thành, thông tin hình ảnh trong tay ông vừa chi tiết lại đáng tin, bầu không khí còn nghiêm túc và trang trọng hơn cả mấy chương trình kết nối trái tim, khiến người ta không cho rằng ông đang nói đùa.

"À..." Choi Doran chưa gặp chuyện này bao giờ, cậu ấp úng hồi lâu mới hoàn hồn, từ chối khéo: "Cảm ơn chú đã giúp cháu tìm nhiều người tốt như vậy, nhưng bây giờ cháu muốn học chuyên sâu hơn, không muốn chú tâm quá nhiều về việc này.Nên..."

Ông Moon là một người truyền thống, ông không tán thành suy nghĩ của Choi Doran: "Cứ hẹn hò với một người trước thôi, có câu lâu ngày sinh tình mà? Không hợp đổi người khác. Doran à, với tính cách ngoan hiền của cháu, nếu không khuyên cháu, chú nghi cháu sẽ hiến dâng cả đời cho sự nghiệp rồi nhà cửa chẳng ai trông, vậy sao mà được."

Choi Doran: "..."

Cậu có chứ, hơn nữa người kia của cậu còn thường xuyên nổi máu ghen, cậu mà tiếp xúc với người khác, chắc cả căn nhà bị nhấn chìm trong cơn ghen luôn mất.Choi Doran chợt có xúc động muốn nói ra sự thật, nhưng nghĩ đến những rắc rối sẽ xảy ra, bèn nhịn xuống.

Từ từ sẽ hay hơn, để bà Moon giúp khuyên nhủ một thời gian rồi mới nói với ông Moon vậy.Cậu chẳng sợ mình sẽ bị gì, nhưng cậu không muốn Moon Hyeonjoon xung đột lớn với người nhà vì chuyện này.

"Cháu định chờ thêm hai năm nữa, đến khi ra ngoài làm việc chính thức." Suy nghĩ một lúc, Choi Doran lại từ chối: "Dù sao thì bây giờ chỉ mới chập chững ra xã hội, vẫn chưa ổn định."

Ông Moon miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, thế là Choi Doran đứng dậy xin ra ngoài.

Bước khỏi phòng làm việc, cậu thở phào nhẹ nhõm.Moon Hyeonjoon đang đứng chờ cách phòng làm việc không xa, vừa trông thấy cậu đã ngay lập tức kéo cậu về phòng ngủ của mình.

"Bố anh nói gì với em?" Moon Hyeonjoon hỏi.

"Không có gì." Choi Doran định dời sự chú ý của Moon Hyeonjoon, không muốn Moon Hyeonjoon biết chuyện bố hắn định tìm thêm tình địch cho con mình: "Chăn mới của anh mềm quá, do lần trước em nói thích thay chăn nên anh đã thay cho em đúng không?"

"Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ thay cho anh?" Moon Hyeonjoon khoanh tay, híp mắt: "Đừng hòng phớt lờ chuyện này, rốt cuộc bố anh đã nói gì? Anh không giấu em mà em đã bắt đầu giấu anh rồi sao?"

Trông Moon Hyeonjoon có hơi tức giận, Choi Doran hiểu suy nghĩ của hắn, chỉ mỗi mình Moon Hyeonjoon thổ lộ nỗi lòng với cậu thôi thì chẳng công bằng chút nào.

"Vậy em cho anh biết, anh không được tức giận đấy." Choi Doran nói.

Moon Hyeonjoon thề thốt bảo mình sẽ không nổi nóng gì đâu thì Choi Doran mới thú thật: "Bố anh cho em xem thông tin của rất nhiều Beta ưu tú, muốn giới thiệu cho em."

Moon Hyeonjoon: "..."

Khóe miệng Moon Hyeonjoon giật giật, xụ mặt đứng phắt dậy.

Choi Doran vội dùng cả tay lẫn chân ôm ghì Moon Hyeonjoon: "Em từ chối rồi, chẳng phải anh nói sẽ không tức giận à?"

Moon Hyeonjoon vẫn kéo theo Choi Doran đi ra, Choi Doran ôm chặt Moon Hyeonjoon không ngừng khuyên nhủ: "Chắc chắn dì sẽ khuyên được chú thôi, đừng hành động theo cảm tính! Anh đã âm thầm dụ dỗ giăng bẫy em mấy năm trời mà, sự nhẫn nại đó đâu mất rồi?"

Moon Hyeonjoon: "..."

Cuối cùng Moon Hyeonjoon đã dừng bước, Choi Doran thơm lên khóe môi hắn: "Dì sẽ khuyên được chú thôi, như em khuyên được anh vậy."

Ánh mắt Moon Hyeonjoon thay đổi, vươn một tay nâng cằm Choi Doran lên hôn ngược lại cậu.


Đã nói đến vậy rồi, thật ra Moon Hyeonjoon cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ thêm một thời gian, nhưng người tính luôn không bằng trời tính.

Hôm nay Moon Hyeonjoon xuống phòng khách uống nước, định nhân tiện mang thêm một ly lên cho Choi Doran.Bố mẹ hắn vẫn vắng nhà, nên Moon Hyeonjoon ăn mặc khá tùy ý, chỉ chiếc áo thun đơn giản và quần đùi thoải mái, có thể thấy loáng thoáng dấu răng ẩn sau cổ áo.

Đó là dấu răng Choi Doran để lại trong lúc đau, Moon Hyeonjoon chẳng những không ghét mà còn thích chí lắm, lần nào cũng dụ Choi Doran cắn mạnh hơn chút nữa.

Đây là huy chương mà Choi Doran để lại cho hắn.

Moon Hyeonjoon uống nước xong, đang định rót thêm một ly cho Choi Doran thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, cùng với đó là giọng chú quản gia: "Ông chủ, hôm nay về sớm quá, để tôi vào bếp chuẩn bị cơm canh."

Tiếp đến là giọng của ông Moon: "Không cần, tôi tiện đường về lấy ít đồ, sẽ đi ngay."

Moon Hyeonjoon nghiêng người sang, thấy ông Moon vừa bước vào nhà.

Tầm mắt của ông Moon lướt ngang qua người hắn rồi gật đầu, vừa định lên trên lấy đồ thì khựng lại, quay phắt sang nhìn Moon Hyeonjoon.Nói đúng hơn là nhìn vào cổ của Moon Hyeonjoon.

Ông Moon nào phải người trẻ tuổi chưa trải đời, nhìn vào biết ngay dấu răng đó là thế nào.

Mọi việc ập đến quá đột ngột, ông Moon nhìn quanh, không thấy Omega thì nổi cơn tam bành: "Đã làm chuyện đó rồi mà không dẫn người về, còn giấu gia đình nữa, bố dạy con thế nào hả! Trách nhiệm của Alpha đâu rồi!"

Moon Hyeonjoon đặt cái ly trong tay xuống, chẳng thèm che lại vết cắn trên cổ mình, trả lời người bố đang tức giận với vẻ mặt điềm nhiên: "Cũng vì sợ làm vậy bố sẽ không vui đấy thôi."

"Bố không vui? Con không dẫn Omega của con về mà vứt bên ngoài, bố thấy con muốn bố tức chết..."

Ông Moon chưa nói hết đã cảm thấy sai sai.Sau khi làm việc đó, pheromone của Alpha và Omega giao hòa khiến mùi pheromone của Alpha thay đổi.Nhưng bây giờ pheromone của Moon Hyeonjoon không thay đổi chút nào, vẫn là mùi cỏ cây sau mưa.

Ông Moon hỏi: "Sao bố không ngửi thấy mùi pheromone của Omega kia trên người con?"

Thật ra nếu dựa theo kế hoạch, bây giờ hắn có thể nói mình bị Choi Doran cắn lúc chơi chung chứ không phải như bố nghĩ.

Cứ giấu chuyện với Choi Doran đã, chờ khi nào mẹ khuyên được bố rồi mới đứng ra thú nhận là mình có thiện cảm với Choi Doran, muốn theo đuổi Choi Doran, muốn ở bên cậu.Đây là một kế hoạch hoàn hảo và nhẹ nhàng.

Moon Hyeonjoon hé môi, nhưng lại nói không nên lời.

Dự định và thực tế luôn sẽ khác biệt, mấy lần Moon Hyeonjoon về nhà đều được mặc định là quan hệ bạn bè với Choi Doran, hắn cũng chưa bao giờ nhấn mạnh gì với gia đình mình.

Moon Hyeonjoon chợt nhận ra mình không nói dối được, hắn không thể đặt chữ "bạn bè" lên Choi Doran được nữa.Bởi hắn chỉ muốn giữ một mối quan hệ duy nhất với Choi Doran thôi, đó là "người yêu".Hắn và Choi Doran ở bên nhau là chuyện hiển nhiên, tại sao phải lén la lén lút cứ như Choi Doran là bồ nhí vậy?

Giờ đã không như xưa nữa, hắn cũng có quyền lực rồi, dù không được nhà họ Moon che chở, hắn vẫn có thể cho Choi Doran một cuộc sống tốt đẹp, một vùng trời bình yên.

Moon Hyeonjoon mỉm cười với bố mình: "Vì... người đó không phải Omega."

Để không liên lụy Choi Doran, Moon Hyeonjoon không nói rõ ra người đó là Alpha hay Beta.Và Moon Hyeonjoon chẳng lấy làm bất ngờ khi thấy sắc mặt bố mình thay đổi.


Lần này Moon Hyeonjoon xuống lầu uống nước hơi lâu, Choi Doran lo lắng đứng dậy, xuống lầu tìm Moon Hyeonjoon.

Ở nhà Moon Hyeonjoon cần che giấu chuyện của họ, dạo này ngày nào Choi Doran cũng xịt nước khử mùi pheromone để át đi pheromone của Moon Hyeonjoon.

Vả lại vừa tắm xong, bây giờ Choi Doran chẳng có mùi gì, dấu vết mà Moon Hyeonjoon để lại trên người cậu cũng bị giấu sau lớp quần áo, nên nhìn từ bên ngoài, cậu và Moon Hyeonjoon ngoài tình bạn ra thì chẳng còn quan hệ gì nữa.

Sau đó Choi Doran trông thấy cảnh giằng co của Moon Hyeonjoon và bố hắn.

Hai Alpha chẳng ai nhường ai, ông Moon tái mặt, tức giận mắng: "Tôi nuôi cậu lớn như vậy là để cậu lầm đường lạc lối à? Cậu không phục, được thôi, tôi mặc xác cậu, bây giờ cậu cút khỏi đây ngay!"

Lầm đường lạc lối.Từ này khiến Choi Doran có dự cảm chẳng lành, trái tim như thắt lại, cậu vội nhìn sang Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon bật cười: "Con không làm gì sai cả, nếu chuyện con thích một người không phải Omega khiến bố khó chấp nhận, vậy thì con đi."

Dứt lời Moon Hyeonjoon ngoảnh đầu sải bước tới nắm tay Choi Doran đang đứng cách đó không xa, định rời đi cùng cậu.

Ông Moon lại giận dữ mắng: "Cậu thích đi thì cút nhanh, còn kéo Doran theo làm gì, để thằng bé lại!"

Choi Doran: "..."

Moon Hyeonjoon: "..."

Bầu không khí trở nên quái lạ, Moon Hyeonjoon không ra sức nắm tay Choi Doran.

Choi Doran vội nắm lại tay hắn, cố gắng hòa giải: "Chú à, để cháu nói chuyện với Hyeonjoon, chú giải quyết công việc của mình trước nhé?"

Ông Moon – vị Alpha truyền thống thật sự tức đến đau cả đầu, cũng tạm thời không muốn nhìn mặt thằng con nổi loạn thích cãi lời của mình nữa, bèn gật đầu.

Trước khi đi, ông Moon lại dặn dò Choi Doran: "Cháu cứ mặc kệ nó, kẻo nó dạy hư cháu luôn đấy!"

"Bị con dạy hư thì đã sao?" Moon Hyeonjoon lại cười nhạt.

Choi Doran bụm miệng Moon Hyeonjoon lại, dịu giọng đảm bảo mình sẽ nói chuyện đàng hoàng lại với Moon Hyeonjoon trước khi bố hắn phát điên lên, bấy giờ ông mới chịu đi.

Ông Moon vừa ra khỏi nhà, Choi Doran kéo ngay Moon Hyeonjoon về phòng ngủ, đóng cửa hỏi: "Chuyện gì vậy, sao tự dưng lại trở nên thế này?"

Moon Hyeonjoon ngồi lên ghế, kể sơ những chuyện đã xảy ra.

"Anh thường mất bình tĩnh mỗi khi gặp chuyện liên quan tới em." Moon Hyeonjoon nói.

Nghe xong, Choi Doran thở dài, cậu nắm tay Moon Hyeonjoon vỗ về an ủi: "Em rất mong anh không xung đột với bố mẹ... nhưng dù thế nào em cũng sẽ theo anh, anh đừng để mình chịu ấm ức."

Nghĩ ngợi một lúc, Choi Doran bổ sung: "Dù anh bị đuổi khỏi nhà, em cũng sẽ kiếm tiền nuôi anh, đừng sợ."

Moon Hyeonjoon trước mặt bố thì ngang bướng thế thôi, chứ gặp Choi Doran là dịu xuống ngay.Hắn bật cười kéo Choi Doran sang hôn một cái.

"Không ấm ức, chỉ cần chúng ta bên nhau, anh sẽ không ấm ức." Moon Hyeonjoon sờ mặt Choi Doran: "Nếu ông ấy biết chuyện, về nhà gây khó dễ cho em, chúng ta sẽ lập tức dọn ra ngoài."

Nhưng họ chưa thấy ông Moon về, bà Moon đã về trước, còn cho Moon Hyeonjoon biết một chuyện.

"Mấy hôm nữa có bữa tiệc xã giao của giới doanh nhân, toàn nhân vật tai to mặt lớn tham dự, trước đó bố con định dẫn theo con nhưng hôm nay ông ấy không chịu nữa, chắc muốn dằn mặt con rồi." Bà Moon nói.

"Ông ấy không dẫn thì thôi, ai thèm." Moon Hyeonjoon cười nhạo.

Bà Moon thở dài: "Hai bố con thật là, bây giờ mà xung đột, người bên ngoài sẽ suy đoán lung tung, giờ chỉ có một người đi, một người ở nhà, đoán có phải con mắc bệnh gì rồi không."

"Ai nói chỉ một người đi." Moon Hyeonjoon lại hừ thêm tiếng: "Con cũng có thiệp mời mà."

Bà Moon: "...?"

Là người chế tạo và đầu tư thiết bị phòng thân đang gây sốt toàn cầu, cũng là ông chủ công ty của sản phẩm đó, quả thật Moon Hyeonjoon cũng có thiệp mời.

Vài ngày sau, hắn đến tham dự bữa tiệc đúng giờ.


Ông Moon chỉnh trang lại cà vạt, thẳng lưng bước vào trong sảnh.Những lời chào hỏi ân cần vang liên tiếp bên tai, ông Moon lần lượt gật đầu chào hỏi họ.Ông nhìn những người dẫn theo con cháu mình đến tham dự cùng, sau đó lại nhanh chóng rời mắt đi.Đây là bài học cho Moon Hyeonjoon vì dám cãi lời bố!

Đang nghĩ ngợi, ông chợt nghe thấy có người hỏi: "Moon tổng, Moon tổng nhỏ của anh đã đến luôn rồi kìa? Đúng là cha nào con nấy, bố tài giỏi, con cũng chẳng kém!"

Ông Moon: "Moon tổng nhỏ gì?"

Người nói chuyện với ông khó hiểu: "Còn Moon tổng nhỏ nào nữa, tất nhiên là Moon Hyeonjoon, con trai anh đó?"

Ông nhìn theo hướng người nọ chỉ, trông thấy Moon Hyeonjoon.Ông Moon thầm hít sâu, lửa giận xộc thẳng lên đầu.Moon Hyeonjoon tự ra ngoài lập nghiệp từ bao giờ, sao ông chẳng biết gì cả?

Theo lẽ thường thì Moon Hyeonjoon làm chuyện trọng đại như vậy phải nói với ông chứ, trừ khi... Moon Hyeonjoon đã có dự định nào đó trước cả khi lập nghiệp, công ty này là vốn liếng để nó chống đối với ông, nên mới giấu nhẹm đi không để ông biết.

Moon Hyeonjoon bước đến, nở nụ cười khách sáo và cũng đầy khiêu khích, hắn vươn tay đến chỗ bố làm tư thế bắt tay.

"Cậu nhất quyết muốn ở bên cậu ta?" Ông Moon gằn giọng chất vấn.

"Bố, thứ con muốn, mục đích con muốn đạt được rồi cũng sẽ vào tay con." Moon Hyeonjoon trả lời một cách điềm nhiên: "Nhưng con bằng lòng buông bỏ tất cả những mục đích khác, chỉ cậu ấy là không, bố không ngăn cản con được đâu."

Ông rất rõ tính con mình, nó chỉ dừng lại khi đã đạt được mục đích.Con trai ông chẳng nghe lời gì cả, đâu như Choi Doran khiến người ta nhìn thôi đã yên tâm.Một đứa bé ngoan như Choi Doran mà cũng chẳng thể kéo tư tưởng nổi loạn của thằng ranh Moon Hyeonjoon này về đúng đường.

"Tôi thấy cậu bị tình yêu làm mờ mắt rồi!" Ông Moon giận xanh mặt: "Sau này cậu đừng gọi tôi là bố nữa, chừng nào chia tay rồi mới được về!"

Mặt Moon Hyeonjoon thoắt chốc tái nhợt, nhưng vẫn tỏ ra hờ hững: "Bố đã nghĩ vậy thì con cũng hết cách."

Ông Moon dùng phép khích tướng: "Tôi đã biết cậu ta là ai, để tôi xem cậu ta chống đỡ áp lực để ở bên cậu được bao lâu?"

Chắc chắn kẻ đó đã dạy hư Moon Hyeonjoon, chờ kẻ đó bỏ đi rồi, Moon Hyeonjoon sẽ ngộ ra thôi.

Moon Hyeonjoon đanh mặt: "Bố không chấp nhận cậu ấy, vậy con và cậu ấy sẽ dọn ra ở riêng, sống thật tốt.Cậu ấy từng cứu mẹ mà bố lại ngấm ngầm làm khó dễ cậu ấy như vậy, có thấy quá đáng lắm không?"

Ông Moon: "...?"

"Cậu nói... ai?" Ông Moon hỏi lại.

Moon Hyeonjoon: "Ngoài Choi Doran ra còn ai vào đây, con rình rập cậu ấy mấy năm trời mà bố nhìn không ra à."

Ông Moon: "..."

Ông Moon tức xì khói, tiện tay vớ ổ bánh mì bên cạnh đánh Moon Hyeonjoon.

Khỏi bàn cãi gì nữa, chắc chắn là thằng ranh Moon Hyeonjoon dạy hư Doran rồi!


Cảnh tượng "bố con hòa thuận" không thể tiếp tục, những lãnh đạo công ty khác hoảng hốt rồi nhanh chóng xốc lại tinh thần, vội can ngăn hai bố con.

Họ giật lại ổ bánh mì trên tay ông Moon, khuyên nhủ: "Hyeonjoon à, có chuyện gì không thể từ từ nói à, sao lại dùng vũ lực chứ?"

"Đúng đó, huống chi thằng bé đã là nhân tài xuất sắc nhất trong dàn thế hệ con cháu bây giờ rồi, anh còn bất mãn điểm nào chứ?"

"Quá lắm thì có gì về nhà nói, anh thấy đúng không?"

Lồng ngực ông Moon phập phồng mạnh vài lần, cố nén lửa giận.Không thể để người ngoài biết chuyện xấu trong nhà, ông hiểu chứ, chẳng qua ban nãy giận quá nên mất kiểm soát thôi.

"Được, vậy về nhà nói." Ông Moon đanh giọng, sau đó lại trợn mắt trừng Moon Hyeonjoon.

Cái trừng này nghĩa là bảo Moon Hyeonjoon hãy suy nghĩ kỹ càng rồi giải thích mọi chuyện đi, ấy vậy mà Moon Hyeonjoon vẫn đứng trơ ra đó, trông chẳng có vẻ gì là hối hận nhận lỗi, tỏ rõ ý: Bất kể ở đâu, suy nghĩ và lời nói của con đều không thay đổi, con phải ở bên Choi Doran.

Ông Moon nào còn tâm trạng tham gia tiệc tùng gì nữa chứ, ông tức tốc cùng Moon Hyeonjoon ra ngoài.Lúc đến đây hai bố con mỗi người mỗi xe, khi về cũng tự lên xe mình, hùng hổ lái về nhà.

Moon Hyeonjoon ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Choi Doran, thế nên khi họ đến nơi, Choi Doran và bà Moon đã chờ sẵn trong phòng khách.

"Mọi người về phòng hết đi, hôm nay tôi phải nói chuyện đàng hoàng lại với thằng con hư đốn này!" Ông Moon giận sôi máu.

"Cần gì phải vậy chứ." Bà Moon đã có chuẩn bị trước, bà bưng ly nước trà mà ông Moon thích uống nhất, vừa pha xong còn nóng hổi đến cho ông: "Mấy đứa nó vui vẻ hạnh phúc bên nhau, anh trưng bộ mặt này ra làm gì, muốn ngăn cấm chúng nó đến với nhau sao?"

"Đây là vấn đề ngăn cấm à!" Ông Moon vỗ mạnh lên bàn: "Thằng ranh này canh me Doran nhà người ta từ lâu rồi! Tôi nghĩ xem... có phải cậu đã thèm khát người ta ngay từ lần đầu tiên dẫn về nhà rồi không!"

Moon Hyeonjoon chẳng hề che giấu, gật đầu ngay tắp lự: "Đúng, chứ ai rảnh mà dẫn về nhà, chẳng phải chỉ cần thuê phòng bên ngoài giúp cậu ấy là được rồi sao?"

Choi Doran: "..."

Dù biết nhưng vẫn khá chấn động khi nghe Moon Hyeonjoon nói ra trước mặt mình.

Rõ ràng ông Moon đã chịu cú sốc lớn, ông đứng bật dậy khỏi sofa, đi vòng quanh tìm xem có thứ gì để đánh thằng ranh Moon Hyeonjoon này không.Nhưng tiếc là nhà thì rộng, mấy thứ như móc treo quần áo hay chổi chà thường dùng để đánh con cái đều được giấu kỹ ở mấy chỗ khuất, không có ở gần đây.

Choi Doran nhân lúc này bước đến chắn trước mặt Moon Hyeonjoon, dời họng súng lên người mình: "Thật ra chính cháu đã phá vỡ mối quan hệ bạn bè trước, nếu cháu không làm, chưa chắc sẽ đến bước này, chú giận gì cứ trút hết lên người cháu đi ạ."

Sao Moon Hyeonjoon có thể ngồi yên để Choi Doran chịu tổn thương chứ, hắn nhìn bố mình với vẻ cảnh giác, tay kia kéo Choi Doran ra sau lưng, mình thì bước lên chắn trước mặt Choi Doran.

Nghe thấy lời Choi Doran nói, vẻ mặt ông Moon trơ ra một lúc.Sau đó ông chẳng thèm tìm dụng cụ thích hợp nữa, dứt khoát khom lưng cởi chiếc dép dưới chân ra, mất hết hình tượng Tổng giám đốc nhà cao cửa rộng.Nhưng mục tiêu tấn công của ông không phải Choi Doran, mà là Moon Hyeonjoon.

Ông Moon giận dữ quát: "Tỏ tình mà cậu cũng để Doran chủ động hả! Đồ vô trách nhiệm, xem tôi có đánh chết cậu không!"

Choi Doran: "...?"

Cảnh tượng nhốn nháo vô cùng, bà Moon kịp thời kéo ông Moon lại: "Đừng đánh nữa, đánh ngốc rồi người đau lòng cũng là Doran thôi.Nếu đánh thật, chắc chắn con trai anh sẽ nửa đêm chưa ngủ để Doran thoa thuốc mát xa cho, mệt suốt buổi tối.Chi bằng ngồi xuống bàn chuyện nghiêm túc đi."

Ông Moon thở hổn hển dừng lại: "Chuyện gì quan trọng hơn chuyện anh đánh nó?"

Bà Moon kéo ông ngồi xuống sofa: "Tụi nhỏ cũng lớn hết rồi, yêu đương thắm thiết nhau, tính tình cũng hợp, đã đến lúc chuẩn bị đám cưới thôi, anh thấy sao?"

Choi Doran sửng sốt, sau đó cậu thấy ông Moon trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.

"Được, xem chừng nào rảnh, mời thầy về tính ngày lành, chọn ngày gần nhất đi." Ông Moon nói với vẻ suy tư.

Dứt lời, ông thấy vẻ mặt khó tin của Choi Doran, bèn hỏi: "Doran, cháu không bằng lòng sao?"

Choi Doran: "Không phải..."

Tất nhiên Choi Doran bằng lòng kết hôn với Moon Hyeonjoon, nhưng sao lại vượt qua thử thách nhận được sự đồng ý của bố bà Moon một cách suôn sẻ như vậy chứ, chẳng chân thật chút nào.

Choi Doran nói ra suy nghĩ của mình, ông bà Moon nhìn nhau, đều mỉm cười.

Nhà họ đặt tiêu chuẩn cao cho Moon Hyeonjoon từ nhỏ, yêu cầu bất kể chuyện gì cũng phải hoàn thành một cách tốt nhất, trong đó bao gồm cả bạn đời của Moon Hyeonjoon.

Nhưng bây giờ nếu bỏ qua giới tính, Choi Doran đã là một trong những người xuất sắc nhất trong dàn con cháu mà họ từng gặp, dù là người nghiêm khắc như họ cũng chẳng bới móc được lỗi lầm nào của cậu.

Huống chi trái tim con người bằng máu bằng thịt, lòng yêu thích và biết ơn xen lẫn với nhau khiến họ dễ chấp nhận Choi Doran hơn.

Vả lại họ cũng biết Moon Hyeonjoon có chuẩn bị chu đáo cả rồi, dù họ can ngăn thế nào chăng nữa Moon Hyeonjoon cũng không bỏ cuộc đâu.

Bây giờ Moon Hyeonjoon đã khôn lớn, đâu còn là cậu bé mặc cho họ đặt đâu ngồi đấy, nó đã trở thành một Alpha gồng gánh được cả một mảng trời riêng, đủ sức che chắn gió mưa cho người bên cạnh.

Kiên quyết phản đối sẽ chỉ khiến họ cùng lúc mất đi cả hai người.

Ngoài Choi Doran, dường như không còn lựa chọn nào thích hợp hơn với Moon Hyeonjoon nữa.

"Em nghĩ vẩn vơ thế làm gì, họ thích em, tất nhiên sẽ đồng ý rồi." Moon Hyeonjoon nắm tay Choi Doran: "Giờ chỉ còn một vấn đề..."

Ngón tay Moon Hyeonjoon luồn vào các kẽ tay, nắm thật chặt tay cậu với dáng vẻ đầy tính chiếm hữu: "Em muốn kết hôn với anh không?"

Bây giờ, ánh mắt của những người ở đây đều tập trung trên người cậu.

Những ánh mắt ấy chan chứa nỗi mong chờ, sự khích lệ và cả lòng khao khát, ấm áp làm sao, chẳng tài nào từ chối được.

Choi Doran nắm lại tay Moon Hyeonjoon, và rồi, cậu gật đầu một cách chậm rãi nhưng đầy trịnh trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com