3.
Sáng hôm sau.
Căn bếp của gaming house T1 rộn ràng hơn thường lệ.
Faker đang chuẩn bị bữa sáng – trứng chiên và bánh mì gối. Keria và Gumayusi ngồi bên bàn, nói chuyện linh tinh về lịch tập, về patch mới, về meme nào đó đang viral.
Chỉ có Oner đứng yên lặng cạnh cửa bếp.
Ánh mắt cậu không hướng về ai trong số họ, mà dừng lại ở chiếc ghế gỗ quen thuộc – chỗ ngồi mà Doran vẫn hay dùng mỗi sáng.
Chiếc ghế trống. Doran vẫn chưa xuống.
Faker liếc qua, khẽ thở dài:
“Oner, nếu muốn ăn thì lại ngồi đi. Đừng đứng đó như bị disconnect khỏi đời thật.”
Keria ngước lên, nheo mắt:
“Đâu phải disconnect đâu anh. Ổng đang suy tính xem hôm nay nên bày chiến lược gì để tranh lại anh Doran đó.”
Câu nói của Keria như một phát súng mở màn cho buổi sáng tràn ngập drama. Oner quay phắt lại, lườm Keria:
"Mày bớt nói nhảm đi. Tao chẳng tranh giành ai cả."
Oner quay phắt lại, giọng cộc:
“Tao tranh giành gì ai?”
Gumayusi chống cằm, bĩu môi:
“Thì đâu có tranh gì đâu… Chỉ là hôm qua scrim, mày camp top như muốn đào mộ người ta thôi.”
Faker, vốn dĩ không định tham gia, cũng không nhịn được mà buông một câu:
"Oner, nếu em có ý gì với Doran thì cứ nói ra. Đừng để đồng đội bị áp lực vì hành động của em."
Oner nghẹn họng, không biết trả lời sao. Cậu đành gắt lên một câu:
"Anh đừng suy diễn! Em chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của mình thôi."
Keria chống cằm:
"Ờ, nhiệm vụ camp mỗi mình top lane. Rất chuyên nghiệp luôn."
Oner chưa kịp trả lời thì tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.
Doran xuất hiện. Áo hoodie hơi nhăn, tóc rối nhẹ, tay còn đang dụi mắt – ánh nhìn vẫn dịu dàng, vẫn là kiểu khiến lòng người khác dễ dàng mềm lại chỉ sau một cái liếc.
Cả căn bếp chùng xuống một nhịp, rồi Gumayusi chợt nảy ra ý tưởng. Cậu nghiêng đầu nhìn Oner, ánh mắt đầy tinh quái:
“Ê, nếu mày không có gì với anh Doran thật… dám không quan tâm tới ảnh một ngày không?”
Oner nhíu mày:
"Ý mày là gì?"
Keria bắt nhịp:
"Dễ hiểu mà. Trong hôm nay, mày không được nhìn, không nói, và không giúp đỡ Doran hyung. Nếu làm được, tụi tao không trêu nữa."
Faker không tham gia, nhưng cũng chẳng cản. Anh khoanh tay đứng dựa vào quầy, mắt lặng lẽ quan sát Oner.
Doran ngẩn người một lúc, rồi cười nhẹ:
“Nếu khó quá thì đừng cố. Anh không muốn em phải chịu áp lực vì mấy trò đùa này.”
Chính câu đó khiến Oner như bị chạm tự ái. Cậu đáp, giọng chắc nịch:
"Được. Tao nhận lời thách thức. Để xem tụi mày còn nói gì được nữa."
Kể từ lúc đó, Oner cố tình né Doran ra mặt. Nhưng né là một chuyện, còn hoàn cảnh lại là chuyện khác.
Trong buổi scrim, Faker cố tình sắp xếp để Oner và Doran ngồi cạnh nhau. Oner nín thở suốt nửa tiếng đồng hồ, mắt chỉ dán vào màn hình, tuyệt đối không nhìn sang bên cạnh. Nhưng điều đó không qua nổi mắt Gumayusi, người đang cười gian qua mic:
“Ủa? Oner, mày bị khóa cứng cổ hả? Mắt nhìn thẳng 100% luôn kìa.”
Doran khẽ quay sang:
"Oner, em ổn chứ? Anh thấy em ngồi thẳng lưng cả buổi rồi."
Oner đáp cụt lủn:
"Em ổn. Đừng lo."
Trong giờ ăn trưa, Doran vô tình làm rơi đôi đũa. Oner thấy vậy, bản năng liền đứng dậy để nhặt, nhưng vừa cúi người xuống thì nhận ra mình đã phạm quy. Cậu lập tức bật dậy, quay đi chỗ khác, để Keria là người nhặt đôi đũa cho Doran.
Keria liếc nhìn Oner, khẽ nói:
"Ủa? Thấy anh Doran cần giúp mà mày còn quay đi? nhẫn tâm ghê á."
Doran chỉ cười, không nói gì, nhưng nụ cười đó lại khiến Oner đứng ngồi không yên.
Buổi tối, khi cả đội chơi game giải trí, Faker và Keria cố tình chọn chế độ chơi đôi. Đội hình sắp xếp như sau: Faker với Keria, Gumayusi với Doran… và Oner bị ghép đôi với bot.
Gumayusi phá lên cười ngay lập tức:
"Ủa? Tội chưa? Oner mà ghép đôi với bot thì còn gì là cuộc đời."
Doran quay sang an ủi Oner:
"Không sao đâu Oner. Em vẫn chơi tốt mà."
Oner chỉ im lặng, tay siết chặt chuột. Trong lòng cậu lúc này chỉ còn một suy nghĩ: "Tao thề, mấy đứa này đang muốn giết tao dần dần."
---
Cuối ngày, khi mọi người đã tản ra nghỉ ngơi, Oner vẫn còn ngồi lại ở phòng khách. Cậu nhìn vào khoảng không, thở dài:
"Mình thua rồi. Mình thực sự không thể không quan tâm đến anh ấy."
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng:
"Oner, em ổn chứ?"
Là Doran. Anh bước tới, ngồi xuống cạnh cậu.
"Hôm nay em trông lạ lắm. Có chuyện gì sao?"
Oner quay sang. Gặp ánh mắt anh, ánh mắt vẫn luôn khiến cậu chao đảo.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu muốn nói tất cả:
Em thích anh. Em ghen. Em mệt mỏi vì phải giả vờ vô tâm.
Nhưng rồi Oner chỉ lắc đầu khẽ:
“Không có gì đâu. Em chỉ hơi mệt.”
Doran khẽ mỉm cười:
"Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi. Anh luôn ở đây nếu em cần nói chuyện."
Và với câu nói đó, Doran rời đi, để lại Oner một mình trong bóng tối của căn phòng. Cậu đưa tay lên che mặt, khẽ thì thầm:
"Anh ở đây, nhưng liệu có phải ở bên em không?"
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com