Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đêm mất điện ở KTX

Ký túc xá buổi tối thường có ba loại âm thanh đặc trưng: tiếng nước rì rầm từ nhà tắm, tiếng mấy thằng năm cuối cười hô hố trong phòng, và tiếng Doran lật sách “soạt soạt” như nhịp đồng hồ.

Trong khi đó, Oner đang nằm dài trên giường, chân gác lên tường, tay nghịch điện thoại. Cậu vừa hoàn thành kế hoạch “ngày mai sẽ không làm Doran phát điên” – tức là… chưa nghĩ ra trò gì mới.

Rồi điện phụt tắt.
Cả dãy KTX chìm vào bóng tối.

> Doran (bật dậy): “Mất điện?”
Bạn cùng phòng: “Ừ. Mấy giờ mới có lại trời mới biết…”


---

Chưa đầy ba phút sau, tin đồn lan khắp hành lang:
“Phòng Oner vẫn sáng. Điều hòa vẫn chạy.”

Đúng vậy. Phòng Oner là phòng duy nhất có máy phát điện riêng – món quà bố mẹ gửi theo kiểu “thằng này mà nóng quá sẽ không chịu học nổi”.

Doran nhận tin nhắn:

> Oner: “Ê, mày qua đây đi. Tao cho mày hưởng nền văn minh.”

> Doran: “Tao ổn.”

> Oner: “Ổn cái đầu mày. Mày đang học trong bóng tối à? Trông ngu lắm.”

Doran nhìn quanh căn phòng tối om, hít sâu, rồi… xách sách đi.

---

Cánh cửa phòng Oner mở ra, ánh đèn vàng hắt ra như phim viễn tưởng. Điều hòa chạy rì rì, quạt máy xoay nhịp nhàng, và nhạc lofi vang lên từ loa Bluetooth.

> Oner (ngồi vắt chân trên ghế, như ông hoàng): “Chào mừng đến với thế giới của tao.”

> Doran: “Mày diễn hơi quá đấy.”

> Oner: “Không. Tao chỉ đang sống đúng giá trị của mình.”

Trước khi Doran kịp đáp, tiếng gõ cửa vang lên: “Cốc! Cốc! Cốc!”
Một đám học sinh khác ló đầu vào, nói như cầu xin:

> “Cho tụi tao tị nạn với! Ở ngoài nóng bỏ xừ.”

Chưa đầy mười phút, phòng Oner biến thành… trại tị nạn KTX.

---

Doran ngồi ở góc bàn, cố tập trung vào bài Vật lý. Nhưng Oner – với cái loa của mình – đã biến nơi đây thành buổi giao lưu văn nghệ:

Một thằng hát ballad đau khổ.

Một thằng rap freestyle về việc mất điện.

Và Oner, tất nhiên, cầm mic như MC thực thụ, hô hào cả phòng vỗ tay theo nhịp.

> Doran: “Oner. Tao tới đây để học.”
Oner: “Ờ, học đi. Nhạc nền miễn phí. Giúp não mày sáng tạo hơn.”
Doran: “Mày gọi tiếng hét của thằng kia là nhạc nền á?”
Oner: “Tao gọi đó là nghệ thuật thể hiện cảm xúc.”


---

Khi không khí karaoke đạt đỉnh, Oner quyết định… tắt đèn để tăng vibe.
Vấn đề là, khi đèn tắt, cả phòng lao vào chơi trò “dọa ma”, và một thằng trong đám hứng chí đổ nguyên chai nước lạnh lên người Doran với câu hô “Hồn ma nước xuất hiện!”.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài đúng ba giây, trước khi Doran nói bằng giọng rất đều:

> “Oner. Giải thích.”

> Oner (bật đèn lại, cười gượng): “Ờ… bất ngờ nhỏ thôi mà.”


---

Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở lần nữa. Quản lý KTX – người đàn ông khó tính nhất khu – đứng sừng sững ở ngưỡng cửa.
Cảnh tượng trước mắt:

Một phòng chật kín học sinh.

Oner cầm mic như ca sĩ nhạc rock.

Doran tóc ướt nhẹp, ngồi giữa sàn như nhân vật chính của phim kinh dị.

> Quản lý: “Đây là cái gì?”
Oner (không chớp mắt): “Lớp trưởng tổ chức buổi học nhóm. Em chỉ hỗ trợ hậu cần.”

Doran quay sang nhìn nó, mặt lạnh tanh:

> “Mày vừa đổ hết tội lên đầu tao đúng không?”

Oner khẽ nháy mắt:

> “Chia sẻ trách nhiệm là cách gắn kết tình bạn mà.”


---

Cả nhóm bị đuổi ra ngoài, đứng xếp hàng giữa hành lang tối om. Quản lý vừa mắng vừa bắt họ dọn lại phòng Oner – vốn bây giờ trông như bãi chiến trường.

Oner quay sang thì thầm với Doran:

> “Mày thấy không? Không có tao, cuộc đời KTX buồn chán lắm.”

Doran không trả lời, chỉ nhấc cây lau nhà lên và… đập nhẹ vào vai Oner.

> “Ờ. Tao công nhận. Nhưng tao thề lần sau mất điện, tao sẽ ngồi trong bóng tối cho yên.”

Oner cười, hất tóc ướt mồ hôi ra sau, trông chẳng khác nào người hùng trong phim hành động:

> “Mày nói thế thôi. Lần sau mày vẫn qua.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com