Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Là rung động đó

Hồi ức của lần gặp gỡ đó, in đi in lại tới bản video thứ mấy trong đầu tôi, tôi cũng không đếm nổi, hình như nhiều lắm thì phải. Ai rảnh đâu mà đếm vậy trời. Thật ra cũng do số lượng hơi lớn, nên tôi đây từ chối việc cân nhắc đưa ra một con số chính xác.

Đúng là khó quên, ai bảo em vậy kia chứ, một bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, đâm vào người ta còn dỗi ngược lại người ta.

Người ta chào em, thì em đỏ mặt, bẽn lẽn. Trước mặt nguyên dàn đồng đội, huấn luyện viên thì em rén vậy đó, bộ dạng hung hăng cũng cất mất rồi. Cơ mà hình như tôi lại muốn trông thấy dáng vẻ đấy hơn nhỉ, trông tràn đầy năng lượng vậy, vừa rồi còn sạc cho tôi không ít sau cú va chạm đó.

Em gật đầu lại với tôi, cũng thu lại vẻ bất ngờ rồi, mắt tròn tròn của em nheo lại. Tôi nhìn thấy trong đó, trọn vẹn bóng hình của mình, thân hình của ngày tháng nọ, còn non nớt, kỳ thực cũng chưa thành thục như thời điểm hiện tại.

Mặt em chạm mắt tôi.

Bóng em cùng bóng tôi chứa trong đôi con ngươi của đối phương.

Vài giây ngắn ngủi thôi, ngỡ như căn phòng chung chỉ còn em và tôi vậy.

Em ngẩng đầu, cười đến cong tít cả mắt phá tan bóng tôi trong tròng mắt em rồi.

"Xin chào, mình là Keria, Ryu Minseok, hỗ trợ mới của đội."

Lại vài giây ngắn ngủi nữa, tôi thấy mọi thứ lại chững lại, hình như mình có chút ngơ ngẩn. Sao lại cười như vậy chứ, tôi gãi đầu, dự định trêu em cũng bỏ qua, để mọi thứ về bình thường. Chỉ là hình như vì nụ cười đó, lồng ngực của tôi, âm thanh của trái tim lại chệch thêm một nhịp nữa.

Có vẻ tôi biết lý do vì sao thằng bạn chí cốt lại luôn miệng nhắc tới tên em rồi.

Em bỏ qua tôi rồi bắt đầu làm thân với mọi người xung quanh. Tôi đứng cạnh đội trưởng, bắt chuyện với anh ấy, lại thấy em nhanh chóng hoà nhập, hết cười nói với người này, lại thân thiết với người khác.

Mới đầu còn tưởng em rụt rè lắm, dáng vẻ ngượng ngùng lúc đâm vào tôi trước đấy còn rõ ràng mà, thấy mới rõ, em lại là người quảng giao đến vậy.

Thảo nào, nghe thằng đồng niên cùng tuổi kia bảo, em được cưng nựng lắm tại đội tuyển cũ của em.

Cũng phải thôi, ai bảo em dễ nhìn, ai bảo em đáng yêu, trông còn có vẻ ngoan ngoãn với các anh lớn vậy mà. Đến cả anh Sanghyeok đứng cạnh tôi cũng không giấu được niềm yêu thích em trong lần đầu gặp gỡ này.

Chả hiểu sao, đột nhiên tôi lại thấy chạnh lòng. Trong buổi gặp gỡ này, em chói sáng quá mức quy định rồi, còn tôi nè, ánh trăng trong tối nhàn nhạt, chẳng mấy ai ngó ngàng ngoài thằng bạn chí cốt quàng vai bá cổ lấy tôi, hỏi tôi là thấy nó nói đúng không.

Minseok đáng yêu cực.

Ừ thì, đáng yêu thật.

Tôi thầm nghĩ, cơ mà không nói ra khỏi miệng công nhận điều hiển nhiên đấy đâu. Tôi đẩy vai người bạn xạ thủ này của mình ra biểu lộ vẻ buồn nôn trước dáng vẻ simp chúa của nó. Trên mặt nó không giấu nổi sung sướng, khi ước mơ của nó lôi kéo người chơi hỗ trợ nó thích về đội, thành sự thật rồi. Đến cả việc bị tôi hất văng ra, cũng không quan tâm, lại luôn miệng hỏi tôi sao không trả lời nó. Thằng nhóc xạ thủ này nói nhiều thật đấy, tôi có phản bác quái đâu.

Không phải thấy cái gì đúng cũng treo lên môi đâu, Minhyung.

Tôi chê bai nó trong bụng, vì sự simp hỗ trợ không lối thoát này của nó. Thằng bạn này của tôi, đúng là hết cứu rồi.

Cơ mà, vừa mới quay qua để ý đến em, lại bắt gặp cảnh em len lén liếc tôi, rồi lại đỏ mặt quay đi làm ngơ.

Chẳng hiểu sao, tâm tình của tôi lại tốt hơn một chút. Tôi hơi mất tự nhiên cong khoé môi lên. Đến cả Minhyung gần tôi cũng thấy lạ, nó bảo tôi có phải bị trúng tà gì không sao đột nhiên lại cười như thằng ngu thế.

Ai cười như thằng ngu, nó ấy, thằng bạn đần vô phương cứu chữa này.

Cơ mà, sao Minseok lại thỉnh thoảng lại ghé mắt sang chỗ tôi vậy. Tôi biết là em gặp tôi xong có ấn tượng, có thể vì sự đẹp trai mơn mởn này mà ghi đậm dấu ấn, cũng không cần phải trông ngóng tôi đến vậy đâu.

Tôi sẽ ngại chết mất.

Hoặc không, chết mất ở đây sẽ đổi thành thích chết mất.

Khụ khụ, tôi đùa thôi, phải có liêm sỉ chứ. Đâu ra mà giống Lee Minhyung, thằng nhóc bạn bên cạnh được, tôi chỉ thích hư vinh vậy thôi. Chứ nào phải tôi cũng mê Minseok như xạ thủ nào đó.

Mà sao phải mê Minseok chứ, ai cũng mê em thì tôi sẽ là ngoại lệ.

Người gì đâu sinh sớm hơn tôi mà lùn một mẩu, thấp bé nhẹ cân, lúc bình thường thì be bé giọng, vào trận gặp vấn đề gì là gào lên giọng oanh vàng. Tôi xem stream em ở đội tuyển cũ của em rồi nhé, bé mà lắm mồm bỏ xừ, chắc chỗ dinh dưỡng phát triển của em dồn hết vào cổ họng em rồi, mới có thể kêu to tới vậy chứ.

Đấy, thế mà cũng có người mê.

Tôi không bị bùa phép của em làm sập bẫy đâu. Chắc chắn lúc mới gặp đầu tiên, là em cố ý để tôi rơi vào giáo phái tà đạo của em. Mà tôi tỉnh táo lắm, né ngay. Chẳng qua sợ người nhỏ như em ngã thì rắc rối mới từ né quay sang đỡ em đấy.

Cơ thể tôi phản ứng thế thôi, còn tâm trí tôi em không có cửa xâm nhập vào đâu.

Moon Hyeonjun này một lòng với sự nghiệp đi rừng, với cô bạn Nidalee, tuyệt đối không thay lòng.

Ủa, sao tôi vừa mới quyết tâm xong, em lại đi về chỗ tôi bắt chuyện với tôi thế. Tôi vốn không quan tâm tới em đâu, là thằng bạn mất nết Minhyung cứ nằng nặc kéo em vào câu chuyện, buôn ti tỉ thứ trên trời dưới đất.

Em thì lúc cười khúc khích, lúc lại cười khằng khặc biến chất, sau mới nhận ra sự vô tri ấy của mình mà chuyển thành ái ngại mà ngó tôi, nín nhịn đến mức ánh đèn chiếu vào bừng lên vẻ đỏ mặt có chút gì đó diễm lệ từ em.

Ừ thì cũng xinh, cũng ưa nhìn lắm. Em khiến thằng Minhyung bên cạnh từ lúc em xuất hiện chen vào hội người cùng tuổi xạ thủ cùng rừng, nó còn ngó ngàng gì đến thằng bạn nó bên cạnh đâu.

Chăm chăm vào em, thiếu điều muốn quẳng tôi ra xa thật ra, không quan tâm tới sự hiện diện của tôi nữa rồi.

Nhưng ít nhất, tôi còn sự quan tâm của em nhỉ.

Em kéo tôi vào, thỉnh thoảng nhắc đến, thỉnh thoảng gọi tên. Sự bỡ ngỡ ban đầu giữa cả ba dần lui đi, tôi em cùng thằng mất nết hết cứu kia từ từ hình thành bộ ba nguyên tử đồng niên nhà T1.

Thật ra tôi không muốn thế đâu nhé, là em chủ động làm thân gọi tên tôi trước đấy, nên tôi mới từ bi ban phát cho em sự đồng ý, cho em bước vào thế giới của họ Moon.

Đã thế khi cả đội dọn về chung kí túc xá cho tiện sinh hoạt, trong lúc sắp xếp phòng, sẽ có người phải ở chung. Em còn vươn tay, giơ cao, trực tiếp nói với mọi người rằng.

"Em muốn ở cùng Hyeonjun."

Em nhoẻn miệng, tự tin đề xuất, lại nhe hàm răng trắng sáng, cười đến hết thảy rực rỡ đều bay về phía em, vây quanh em. Tôi còn chưa lên tiếng gì, em đã tự quyết định muốn chạy về phía tôi rồi. Tôi không thích thế đâu, ai cho phép em tự tiện vậy. Vừa xen vào tôi với thằng bạn tôi, làm thân với tôi xong, lại còn muốn tôi chung phòng với em nữa, vừa vừa phải phải thôi chứ.

Mấy tia nắng nhỏ của em ai mà bắt kịp, giấu đi hết được.

Trước ánh mắt nài nỉ mong cầu tôi từ chối của anh em chí cốt Minhyung. Bình thường tôi thương nó lắm, dù nó thích cà khịa tôi, nhưng xét thấy nó bị khuyết thiếu nhiều điểm, chẳng giống người hoàn hảo như tôi đây, nên tôi mới hay nhường nhịn nó, giúp đỡ nó.

Vậy mà không hiểu sao, lần này tôi lại giả mù, ngu ngơ làm bộ đọc không hiểu ý tứ của thằng bạn mình.

Khi mọi người hỏi tôi, có muốn ở chung phòng với Minseok, hỗ trợ của đội không.

Tôi do dự một hồi, thấy em chờ đợi trông ngóng quyết định của tôi mà thích thú, mà tự nhiên chẳng hiểu sao lại thấy vui vẻ. Lạ thật đấy, cảm giác kỳ lạ này khiến tôi không quen chút nào. Nhưng, thứ gì mình chẳng biết lại càng dấn thân tò mò.

Tôi để mình với lấy, thoả mãn bản thân, phải khiến cho em phụ thuộc vào tôi.

Một niềm thích thú diệu kỳ.

"Vậy thì, từ giờ mình là bạn cùng phòng của nhau nhé, Minseok."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com