7. Giấc mơ không thể đánh thức
Trong tích tắc nọ, bốn phương tám hướng, vây kín tôi thật chặt, đều là em. Vòng tay em siết lấy eo tôi, em cười khúc khích trong âm thanh rộn ràng nơi lồng ngực tôi, vùi mặt nhỏ vào chúng, để chúng chỉ chú ý tới mỗi em, vì em mà trở nên loạn nhịp. Vài giây, chỉ vài giây ngắn ngủi tới vô cùng, tới mức chỉ chớp mắt một thoáng, mọi thứ liền trôi qua, cảnh sắc xung quanh vốn vì thiếu em mà ảm đạm, đột ngột đổ đầy sắc màu. Tôi chợt muốn ích kỷ một chút chỉ hòng đóng băng khoảnh khắc nọ, cứ để em ôm lấy mình thôi.
Minseok rời khỏi tôi, em với lấy đồ phía sau, giả bộ như em không phải vì nhớ tôi mà điên cuồng lao về phía tôi như vậy.
Em cũng có kiêu ngạo của bản thân, sẽ không để lộ đâu, để lộ rằng em đặc biệt thích người bạn chung phòng với em.
Má hồng của em đỏ lựng, em né tránh ánh mắt của tôi. Ngại ngùng của em, khiến tôi thật sự chỉ muốn giấu riêng cho mình, tốt nhất không để ai thấy cả.
Chẳng biết lý do vì sao.
Có lẽ vì Ryu Minseok lúc nào cũng là một người đặc biệt cả.
Đối với tôi là vậy. Sẽ thật khó nếu như để thú nhận mình không có cảm giác gì với em đúng không, khi mà em luôn ở bên cạnh tôi, trở thành người bạn cùng phòng, người đồng niên thân thiết.
Em còn luôn tìm cách, len lén quyến rũ đưa tôi vào tròng nữa.
Xa em thì nhớ, gần em thì chỉ muốn ôm em vào lòng.
Tôi cố khống chế tâm tình của mình. Nhưng mà chẳng thể nào dừng được khát vọng nhỏ nhoi của riêng bản thân tôi.
Đâu ai mà không muốn, bắt lấy thứ rực rỡ nhất chứ.
Thì ra đây là cảm giác thích một người đúng không?
Tôi không rõ lắm, tôi chưa từng thật sự thích một ai đó trước đây cả. Cuộc sống của tôi đơn giản tới vô thường, chỉ là một thiếu niên với niềm mong mỏi thực hiện ước mơ cho riêng mình. Trái tim lặng thinh, chẳng có quá nhiều cảm xúc, cho đến khi tia sáng nhỏ xuyên qua trái tim tôi, để lại vô số dấu vết, ươm những mầm cây thành hoa, đâm chồi bên trong tôi rộn ràng.
À thì ra, không phải trái tim tôi lặng thinh, mà là nó đang đợi một người, một người khiến nó luôn ồn ào như rơi vào một bản tình ca ngọt ngào vậy.
Khi gặp đúng người mình cần.
Khi trải qua mọi chuyện cùng người.
Khi năm tháng kéo dài chỉ có cùng người bên cạnh.
Mỗi giây, mỗi giờ, mỗi phút.
Đều là người.
Tôi nào có thể không thích, khi con người vốn là loài có xúc cảm bậc nhất.
"Mày nhớ tao à? Sao vừa gặp đã lao tới cạnh tao rồi?"
Chợt, tôi hỏi khẽ trêu chọc, trong lòng kiềm không được mong đợi.
Em né tránh, đẩy tôi sang một bên.
"Bớt ảo tưởng, ai rảnh nhớ mày."
Em mạnh miệng, đẩy ngang tôi ra, tiến vào nhà vệ sinh.
Tôi hơi sững lại, nhìn theo em trốn tránh mà hơi tủi thân. Em rõ là thích tôi, vậy mà tôi đợi mãi, đợi mãi vẫn chưa đợi được câu tỏ tình của em.
Em còn đang chờ đợi tôi rung động trước em đúng không?
Tôi sẽ không nói, quay ngược thời gian về quá khứ, vào thời điểm va chạm với em đó, có những thứ trong đáy lòng tôi nảy mầm, bén rễ, được em vun trồng, sớm đã thuộc về em rồi.
Kiêu ngạo là vậy, rốt cuộc cũng chẳng thể giấu nổi sự cuồng nhịp, đập loạn từ sâu thẳm bên trong mình.
Khi em ngước mắt lên nhìn tôi đó, đã bao giờ Hyeonjun không đặt em trong vòng xoáy xúc cảm nơi con ngươi mình chưa.
Cho dù em có ngoảnh mặt đi, hình như tôi vẫn luôn dõi theo em.
Xoa xoa chóp mũi của mình, hít thở không khí quen thuộc, hương thơm của em quẩn quanh. Chúng khiến tôi sa đoạ, vậy mà không thể tự trốn tránh được nữa rồi. Tôi buộc mình phải thú nhận thôi.
Em không cần phải theo đuổi tôi.
Em không cần phải bày tỏ rằng mình rất thích rất thích tôi.
Thì trước đấy, hình như Moon Hyeonjun đã đổ em rồi.
Cách một cánh cửa, cách một vài vòng tròn của kim đồng hồ đang quay, của sự trôi đi ít ỏi của thời gian, em ngay gần bên cạnh. Vậy mà tôi lại nhớ em.
Chỉ muốn người nọ mở cánh cửa ra thêm lần nữa, lại nhõng nhẽo siết vòng tay ôm lấy tôi.
Tôi sẽ không buông em ra, sẽ đáp lại em bằng một cái ôm thật chặt hơn cái ôm của em. Làm sao mà có thể thoát khỏi lực hút của em chứ, thứ mà khiến tôi luôn choáng váng đầu óc, sây sẩm mặt mày.
Có thời khắc nào Hyeonjun không nhớ tới Minseok không.
Có khu vực nào xung quanh Hyeonjun không có dấu vết của Minseok không.
Mọi đáp án đều có câu trả lời.
Cả mầm cây mà em ươm trong trái tim của tôi cũng thế.
Tôi chạm tay lên lồng ngực mình, nghe tiếng tim của tôi đập, giữ lấy hơi ấm của em vẫn còn đong đầy.
Em quay lại rồi, đứng bên cạnh tôi trong căn phòng của chúng ta trong chiếc áo phông màu của bầu trời mới thay ra. Em liến thoắng lải nhải về quá trình em từ nhà về lại kí túc xá, về những chuyện nhỏ nhặt mà em bắt gặp. Tôi kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vào vài từ vô nghĩa.
Thật ra tôi có nói gì cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn lắng nghe em nói thôi, em như chú chim nhỏ líu lo lúc nào cũng khiến người khác muốn đem bắt em bỏ vào lồng vậy.
Chúng tôi rời phòng cùng nhau đi bộ ra ngoài lấp đầy bụng vào bữa trưa, rồi dự tính sẽ về trụ sở tập luyện như bao ngày. Em với tôi song hành, một lớn một nhỏ.
Cùng tuổi nhưng khác biệt, người sinh sớm lại cần người đẻ muộn che trở.
Tôi quen thuộc thả chậm cước bộ. Để mình luôn đứng bên cạnh em, để từ góc độ em không thấy, chú ý những lọn tóc nhỏ không được vuốt phẳng, chú ý tới lông mi chớp động, thân hình bé con bao bọc trong màu của ngày hè trong veo.
Em vẫn nói không ngừng, chưa từng dừng lại.
Mọi thứ bình yên đến lạ, trở thành một điều quen thuộc trong cuộc đời của tôi.
Tôi không muốn thay đổi điều này chút nào. Đôi khi, tôi chỉ thầm cầu mong, con đường từ kí túc xá đến trụ sở xa một chút, thời gian được kéo dài thật dài, chỉ để thêm khoảnh khắc em và tôi dạo bước trên Seoul quen thuộc này.
Như vậy, tôi có thể đánh cắp được, sự ngẩng đầu lên nhìn tôi nhiều hơn nữa của em, sự long lanh chạm tới tâm can của tôi, lại tưới nước cho trái tim khô cằn của tôi mọc lên thành biển hoa dành riêng cho tôi, thêu cho tôi một giấc mơ tươi đẹp về tương lai.
Ánh sáng phản chiếu trong đấy, sự duy nhất, chỉ một mà thôi, là hình ảnh của tôi, cùng sự tin tưởng dành cho tôi.
"Hyeonjun à, tao đã nghe lời mày, tao đã từ chối Minhyung rồi."
Em tâm sự, có vẻ nhẹ nhõm hơn vài ngày trước đây, khi em mặt ủ mày ê trốn trong phòng né tránh xạ thủ của em.
Tôi kiềm nén vui mừng dâng lên, giấu đi một vài tư vị không rõ, cố gắng không để khoé môi tự mãn của mình nhếch lên. Tôi khẽ ừ một tiếng đáp lại em, giả bộ lạnh lùng, mặc dù trong mắt em, hình tượng này của tôi sớm bị phá vỡ đến vô số lần.
"Nó hôm qua cũng tâm sự với tao rồi."
Tôi nói, đọc ra một thoáng quan tâm lo lắng của em khi tôi kể ra. Bất giác, tôi hơi ghen tị, nhưng mà, lại vẫn thầm vui vẻ khi biết, chuyện của em cùng xạ thủ nọ, vốn không thể thành.
"Đừng phiền lòng, Minhyung là người hiểu chuyện. Rồi nó cũng sẽ buông bỏ thôi, mày cũng đừng vì nó thích mày mà thấy gánh nặng. Đợi một thời gian, mối quan hệ của bọn mày rồi lại như cũ."
An ủi em, tôi giải thích cặn kẽ, tránh cho Minhyung trở thành một người đặc biệt để em ghi nhớ.
Em gật gật đầu nhỏ, chẳng còn quá nhiều băn khoăn. Đôi chân tung tăng trên nẻo đường, tiếng huýt sáo nhẹ nhõm của em, em cất tiếng hát ca như một đứa trẻ không bao giờ lớn.
Tôi nhoẻn miệng yêu chiều mà trông, kiềm nén sự sôi sục trong lồng ngực mình. Thoáng, có lẽ vì mặt trời lên cao, nắng đổ ập xuống, tôi hơi choáng váng đầu óc thêm một lần nữa, bước chân cũng dần trở nên chậm lại.
Còn em tiến về phía trước, mất một lúc để em nhận ra không còn tôi sải bước bên cạnh em. Em ngơ ngác quay đầu, xem tôi, đứng ở bên kia đường đợi tôi với đôi mắt tròn vo khó hiểu.
Tiết trời trong veo, mùa hạ trải nắng vàng, em nheo mắt đứng ở một góc phố, trong bộ quần áo màu xanh lam, sáng rực cả một góc đường.
Chợt, tôi khẽ ho thành tiếng, đảo mắt, không nhìn tới những tia sáng nhỏ vây lấy em, biến em trở thành chàng thơ xinh đẹp nhất trong mắt một kẻ si tình.
Em vẫy vẫy tay, gọi tên tôi mau lại gần bên em đi. Tôi biết phải làm gì đây, giấu đi sự say nắng của mình, liếm khoé môi khô khốc, chợt thấy có chút ngọt ngào nơi đầu lưỡi, nuốt vào trong tâm can của mình.
Nơi lưu giữ mọi thứ về Ryu Minseok đó.
Tôi chạy tới bên em, một đôi tay quàng vai em. Em khẽ nhíu mày vì sức nặng đột ngột, những lại luôn mặc người đi rừng như tôi thích làm gì thì làm, thích nghĩ suy gì thì nghĩ suy.
Chúng tôi đã đến trụ sở từ lúc nào. Em chợt đẩy tay tôi ra, chợt bước lên trên, chợt đi về phía trước, chợt bỏ qua hết thảy.
Này nha, tôi không có hài lòng đâu, em bỏ lại đằng sau người đi rừng mà em thích rồi.
Tôi muốn với lên gọi tên em, chê trách cách em làm ngơ với tôi.
Vậy mà khi tôi gọi em, em một chút cũng không quay đầu, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng. Khiến cho sự ngọt ngào tôi gom nhặt tan ra chút một bên trong tôi chuyển vị.
Lan nhiễm lên từng tế bào, từng suy nghĩ, từng khắc ghi, tên của em bên trong trái tim tôi đấy.
Tiết trời trong ngày hạ, nắng ấm đổ sụp xuống, khiến tôi vương vướng bệnh cảm lâu ngày không khỏi, có chút muốn bật lên thành một tiếng ho khẽ. Đôi mắt tôi rũ xuống, trông thấy em, cứ vậy vọt về phía trước, tràn ngập trong hân hoan hạnh phúc, đi về phía người anh lớn Sanghyeok với hết thảy chú tâm, với sườn khuôn mặt rực rỡ như pháo hoa nổ tung trong đêm tối, trong khoảnh khắc ít ỏi em để người ta bắt gặp.
Tôi dừng bước.
Minseok vẫn là bóng dáng nhỏ bé, vẫn là tia sáng nhỏ, một vì sao mà tôi nâng niu đó.
Em lao đi như sao băng rơi xuống trái đất, không còn dừng trên bầu trời đứng cùng bên cạnh mặt trăng.
Tôi đứng ở phía sau.
Trước mặt là bóng lưng của em.
Em không còn đứng cạnh tôi nữa.
Trước mặt em là một người khác, không phải tôi.
Giống như một tấm kính của giấc mộng tươi đẹp, có người ném một trái banh, khiến nó vỡ tan thành muôn vàn mảnh nhỏ. Sự thực tế của hiện tại tàn khốc luôn là thứ bị che giấu sau lớp kính đó.
Người ta chỉ luôn nhìn những thứ mà người ta muốn nhìn thấy.
Người ta chỉ luôn tự huyễn hoặc những thứ người ta biết là không có cách nào trở thành thật.
Người ta sẽ vì đau lòng, mà tự vẽ cho mình viễn cảnh tươi đẹp nhất.
Tôi chợt mỉm cười, không muốn bước về phía trước.
Thật ra, Minseok không phải tia sáng nhỏ, cũng không phải sao trời của mặt trăng.
Những thứ không thực tế, luôn khiến người ta mong mỏi ôm ấp hi vọng.
Tia sáng nhỏ lọt qua tôi rồi biến mất, tôi không giữ lại được.
Mặt trăng say ngủ cũng sẽ không có sao trời bên cạnh.
Tôi đã mơ một giấc mộng dài mà bản thân chưa bao giờ muốn thức dậy. Một giấc mơ rất đẹp, tràn đầy ngọt ngào, sự ngọt ngào luôn nhấn chìm tôi, siết chặt tôi, vây giữ trong một vòng vây mà chính tôi không muốn thoát ra.
Kể cả những gì tôi thấy trước mắt, tôi từng nhìn không ít lần, tôi từng thấu rõ.
Chỉ là, sẽ chính tôi cũng tự mình huyễn hoặc bản thân, sẽ tự mình ước ao, sẽ tự mình vẽ thành một mộng cảnh.
Từ năm tháng mà mầm hoa nọ reo trồng thành tương tư.
Từ năm tháng, em trở thành giấc mộng của tôi.
Một giấc mộng mà tôi chưa bao giờ muốn tỉnh lại.
Ôm ấp cho mình, vẽ cho mình phong cảnh, xây cho mình một thế giới.
Thế giới mà, Ryu Minseok chỉ luôn nhìn mỗi mình tôi.
Nụ cười bật ra chẳng thể kìm lại được.
Cái vị ngọt còn vương trên đầu lưỡi bị tôi nuốt xuống, trôi dạt trong mỗi phần cơ thể tôi, sâu tận cùng bên trong tâm trí tôi.
Em là cơn gió tôi không thể chạm đến.
Giấc mộng tôi chẳng thể tỉnh.
Thiên đường không có lối.
Chúng ta chung một con đường, nhưng không thuộc về nhau.
Ngọn gió xuyên qua tay tôi, giữa mênh mông thế gian, giữa vùng đất Seoul rộng lớn, chỉ đợi một lần em ngoái đầu lại nhìn thấu ái tình từ người phía sau.
Biết rõ em là thứ tôi không thể chạm, em là giấc mộng tôi không thể có được.
Dẫu vậy, biết thế, nhưng...
Trái tim này vẫn chẳng ngừng lại được hướng về em.
Minseok à, hình như tôi vừa mơ một giấc mộng đẹp thật dài, tôi chìm sâu vào nó.
Chẳng thể mở mắt tỉnh nổi.
Mỉm cười thêm lần nữa, tôi bình tĩnh nuốt xuống vị ngọt ngào trong khoé miệng mình quen thuộc, lại gần em cùng người trong mắt em.
Người mà một khi xuất hiện, Moon Hyeonjun sẽ trở thành bóng dáng sau lưng em mà em không thể thấy, vì em đã chẳng đặt nổi một sự chú ý nào nữa.
Hình như tôi...
Bị em ép phải tỉnh dậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com