Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4




"Những lời truyền miệng càng lan rộng, mọi người càng tránh xa căn phòng đấy nhiều hơn."

"Không biết vì sợ con quái vật, hay sợ rằng mình sẽ phải đối diện với nỗi sợ của mình."

"Vậy nên con quái vật đấy vẫn luôn cô đơn."

"Được tạo ra bởi nỗi sợ của loài người, vì thế chẳng ai muốn gặp gỡ thứ khiến mình ám ảnh cả."

"Dù vậy nó vẫn rất thích con người, và luôn khao khát có một người bạn."

-----

Oh Sion mở mắt và bật dậy ngay lập tức. Cậu nhận thấy khóe mắt của mình vẫn còn ướt, cả gương mặt cũng đổ mồ hôi dù thời tiết rất lạnh. Sion nhìn vào đôi bàn tay run rẩy của mình, mọi thứ, kể cả hơi ấm còn sót lại đều rất thật. Sion lại chạm vào môi mình, thậm chí cả nụ hôn vội vã của cậu cứ như vẫn còn để lại dư vị.

Sion rút chiếc điện thoại trong túi quần mình ra để xem giờ và thật ngạc nhiên khi đã quá cả giờ tan học, mọi người hẳn đều đã đi về nhà hết rồi. Cậu không biết rằng mình đã có thể ngủ lâu đến như vậy, không nghĩ rằng mình đã một giấc ngủ không có những cơn ác mộng đeo bám. Nếu để Oh Sion tự đánh giá giấc ngủ lần này của mình thì sẽ chẳng có gì ngoài sự thoải mái và yên bình.

-----

Oh Sion đã ngỡ mỗi lần mình đi ngủ thì sẽ gặp lại nỗi sợ của cậu – Hime, nhưng có vẻ cậu đã nhầm. Khi Sion bắt đầu chìm vào giấc ngủ trong căn phòng của mình, cậu không hề gặp lại nó. Nhưng thay vào đó, cơn ác mộng ám ảnh cậu mỗi đêm cũng đã biến mất theo và cuối cùng sau cả tháng bị ác mộng đeo bám, đây là lần đầu tiên Sion có một giấc ngủ đúng nghĩa trong căn phòng của mình.

Đối với Sion, việc thoát khỏi những giấc mộng kinh khủng là một điều đáng mừng. Nhưng bên trong cậu lại cảm thấy hụt hẫng, cậu đã chờ một thứ gì đấy nhưng nó lại không xuất hiện. Điều đấy khiến Sion không khỏi suy nghĩ rằng cậu thật sự đang tìm kiếm nó, nỗi sợ của cậu ư?

Đã vài ngày trôi qua kể từ lần cuối Sion gặp được Hime, cậu đã thử mọi cách và thậm chí thử dùng cả một ít thuốc ngủ để có thể chìm sâu vào giấc ngủ nhanh hơn. Nhưng những thứ đầy đều vô tác dụng khi Sion chỉ có thể gặp lại vùng vô thức tăm tối của mình.

Thần sắc của Oh Sion đã khá hơn một chút do cậu đã ngủ được nhiều hơn nhưng gương mặt vẫn có chút hốc hác vì cậu không chịu ăn uống đầy đủ. Bạn học cùng lớp lần đầu thấy gương mặt của Sion khá hơn cũng hỏi đôi ba câu qua lại rồi cũng thôi vì cậu vẫn chẳng muốn nói chuyện với ai cả.

Nhắc đến lớp học, Sion mới sực nhớ ra mùi hương đã dẫn cậu tới căn phòng âm nhạc không sử dụng ở tầng 5, đó là nơi Sion đã gặp được Hime trong hình dạng Riku. Vậy nên không nghĩ gì nhiều, sau khi hết tiết, Sion liền xin phép đi về nhà vì mệt nhưng thật ra cậu lại chạy thẳng lên tầng 5 và lại lén lút đi vào căn phòng đấy.

Mùi hương vẫn còn ở trong căn phòng đó, nó thậm chí còn rõ hơn cả lần đầu cậu tới, đáng lẽ đây chính là nơi mà cậu phải tìm đến ngay từ ban đầu. Sion ngả lưng xuống vị trí cũ mà lần trước cậu đã nằm, cậu nhanh chóng nhắm mắt, để đầu óc thư giãn và thả lỏng cơ thể để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ của mình.

Nếu không thể gặp lại thì cũng chẳng còn cách nào khác.

-----

"Xin chào! Sao mãi cậu mới tới vậy?" – Hime vui vẻ nhảy chân sáo tới và ôm lấy tôi.

"Chà... Mới có vài ngày thôi mà tôi đã thấy nhớ cậu rồi đó!"

"Cứ tưởng cậu sẽ đi luôn như những người khác luôn chứ?"

"Sao nào, mấy ngày vừa rồi cậu đã có những giấc ngủ rất ngon phải không?"

Tôi ngạc nhiên, tại sao nó lại b-

"Thắc mắc sao tôi lại biết đúng không? Vì tôi đã đánh cặp nỗi sợ của cuộc đời cậu mà" – Nó áp tay lên gò má, nâng khuôn mặt tôi lên, để mắt đối mắt. Đôi mắt của nó rất giống em, nhưng tôi lại không cảm thấy chút hồn nào trong ấy.

"Để giải đáp thắc mắc cho cậu thì cơn ác mộng hay có thể gọi là nỗi sợ của cậu đã được phong ấn trong căn phòng này rồi, cậu hoàn toàn có thể chạy trốn khỏi nó bằng cách không bao giờ quay lại căn phòng này. Nhưng đổi lại, cậu cũng sẽ mất đi khả năng mơ, đồng nghĩa với việc sẽ chỉ có thể nhìn thấy vùng vô thức của chính mình."

"Dù sao thì khả năng mơ cũng không cần thiết đối với con người lắm, phải chứ?"

"Còn nếu muốn lấy lại những giấc mơ của mình, cậu chỉ có một cách là đối diện với tôi, đối diện với nỗi sợ của chính cậu."

"Nhưng đừng lo, cậu đã dám quay lại đây mà." – Hime ôm lấy cổ tôi rồi thì thầm.

"Tôi ưng cậu rồi đó, Sion-chan. Chắc chắn tôi sẽ giúp cậu." – Nó nói bằng một giọng phấn khích rồi tự nhiên mà hôn nhẹ lên tai tôi – "Để cậu có thể gặp lại người cậu yêu thương nhất mà không còn phải dằn vặt nữa."

Làm ơn đừng làm những hành động đấy nữa... Làm ơn...

"Mày... Mày không phải là em ấy..."

"Tôi biết." – Nó thản nhiên cười – "Tôi chưa từng là Maeda Riku, cậu là người hiểu rõ nhất mà."

Đúng thế, tôi biết rõ, biết rõ rằng nó chẳng phải em.

Tôi đã chọn đáp lại cái ôm của nó, thậm chí còn siết thật chặt. Tôi xoa xoa tấm lưng rộng ấy rồi chầm chậm vuốt dọc theo từng đốt sống lưng, bàn tay còn lại tôi ôm lấy đầu của nó, luồn những ngón tay vào những lọn tóc mượt mà mà tôi luôn nhung nhớ. Thứ này thật sự ác độc khi luôn miệng nói rằng em chính là cơn ác mộng kinh khủng nhất của đời tôi trong khi thật sự em lại là ánh sáng duy nhất trong đời tôi, người tôi luôn khao khát và yêu tới điên dại.

Em dấu yêu của tôi ơi... Tôi đã sai rồi...

Tôi đã tìm kiếm một người chẳng phải là em.

Tôi đã chạm vào một người chẳng phải là em.

Tôi đã ôm cơ thể của một người chẳng phải là em.

Tôi cũng đã hôn một người chẳng phải là em.

Tôi cũng không thể dừng gặp một người chẳng phải là em.

Tôi đã nghĩ rằng tôi đã chẳng còn tỉnh táo nữa rồi.

Nhưng thật kỳ lạ, ba từ "Anh yêu em" đơn giản này tôi chỉ có thể nói cho riêng mình em.

-----

Sion đã ôm kẻ trong mơ lâu tới mức khi cậu tỉnh dậy và nhận ra rằng cậu đang tự ôm lấy bản thân mình. Sion lại kiểm tra thời gian, lần này vẫn chưa tới giờ tan học, có lẽ cậu đã tỉnh dậy sớm hơn một chút.

Lần này Sion lại biết thêm một thông tin mới nữa, thì ra cậu đã có cơ hội chạy trốn, cậu có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, cậu chắc chắn rằng mình còn chẳng cần cái thứ gọi là khả năng mơ như bao người khác.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, một kẻ mang vóc dáng, gương mặt, giọng nói và cả thói quen của em ở đấy, thậm chí còn nguyên vẹn và lành lặn lại là thứ khiến Sion không thể rời đi.

Đúng là chẳng thể trách ai ngoài trách bản thân mình, Sion chỉ có thể tự trách mình là một kẻ si tình đến mờ mắt, một kẻ dù biết rõ sự thật nhưng vẫn không thể chấp nhận nó.

-----

Từ khi Sion tìm được cách để gặp Hime, ngày nào cậu cũng tới phòng nhạc bỏ trống đấy. Ban đầu sẽ là những lần xin phép vì mệt mỏi hay bệnh hoặc bất cứ lý do nào Sion có thể nghĩ ra được để có thể rời khỏi phòng học. Sau khi nhận thấy tần suất ra ngoài của Sion quá nhiều, giáo viên cũng đã không cho phép cậu rời khỏi lớp nữa. Nhưng dù có như vậy cũng chẳng thể cản nổi Sion, cậu tự động rời khỏi lớp mặc kệ lời nói của giáo viên.

Sion từ một học sinh ưu tú ngoan ngoãn giờ lại trở thành một đứa trẻ cá biệt mỗi ngày đều bỏ học. Chỉ vì một thứ phi thực thể nhìn giống Riku thôi, liệu có đáng không? Với Sion, nó đáng, đáng từ giây từng phút ngắn ngủi.

Mọi chuyện cũng chưa dừng lại ở đấy cho tới khi Sion bắt đầu lạm dụng tới thuốc ngủ chỉ để có thể kéo dài giấc mơ của mình.

-----

"Này Sion-chan, cậu xanh xao đi nhiều đấy." – Hime đưa tay chạm nhẹ lên xương hàm trong khi đang thoải mái nằm trên đùi tôi – "Lại gặp ác mộng sao?"

"Chẳng phải mày chính là cơn ác mộng kinh khủng nhất đời tao sao?" – Tôi thở dài, nắm lấy cổ tay nó, di chuyển để lòng bàn tay chạm vào gương mặt mình.

"À đúng rồi! Cậu thông minh thật đấy!" – Nó chợt cười phá lên – "Đúng là ngoài tôi ra thì ai có thể khiến cậu sợ hãi chứ?"

"Này, nói cho tôi nghe đi, tại sao khi ở đây cậu có thể thoải mái trong khi đối diện với cơn ác mộng của mình mỗi ngày dù mỗi lần nhìn thấy tôi, cậu đều đau đớn như vậy?"

"Mày tò mò sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy hãy nghe cho kỹ nhé..." – Tôi cúi xuống sát gần mặt Hime, có lẽ để phân biệt giữa thực tại và giấc mơ thì trong thế giới này, tôi không thể cảm nhận hơi thở của nó.

"Tao ghét mày."

"Tao căm hận mày."

"Tao ghét mày vì mày dám mang dáng vẻ của người mà sẽ không bao giờ trở về bên tao nữa." – Tôi thật sự tức giận tới mức không điều chỉnh được tông giọng của chính mình.

"Nhưng rốt cuộc tao vẫn không thể ngừng gặp mày."

"Chỉ vì mày quá giống em ấy, giống tới mức ở bên mày cảm giác như em ấy vẫn còn ở ngay đây."

Sau những lời bộc bạch giận dữ của mình, tôi đã nghĩ Hime sẽ nổi điên lên hoặc buồn bã, nhưng nó lại chỉ vỗ nhẹ lên má tôi rồi ngồi dậy.

"Thì ra cậu ghét tôi tới vậy sao, cũng không có gì quá lạ. Mọi người đều ghét tôi mà."

"Nếu vậy cậu nhất định phải cố gắng thoát ra khỏi đây mà không được vấn vương gì nhé!"

"Tôi nghĩ là chúng ta sắp đi được tới bước cuối cùng rồi đấy. Nói sao nhỉ, dù cậu ghét tôi tới đâu tôi cũng vẫn rất thích cậu đó, Sion-chan! Cậu là người duy nhất chịu tìm tới tôi nhiều vậy đấy." – Hime xoa đầu và cười với tôi – "Cậu... nhất định phải sống đấy."

Tôi ghét nụ cười đấy. Đó là nụ cười của em và chỉ tỏa sáng nhất khi đó chính là em. Mỗi lần Hime mỉm cười nó chẳng hề mang lại niềm vui hay năng lượng giống như em, cũng y như đôi mắt của nó đều không mang một chút hồn nào.

Nhưng thật đáng xấu hổ, tôi vẫn muốn được nhìn thấy nó nhiều hơn.


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com