Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#19

Bữa tiệc thật là bùm nổ. 

Râu Trắng chắc chắn biết cách tiệc tùng nhưng kết hợp với Cướp biển Tóc Đỏ thì đó hoàn toàn là một mức độ điên rồ khác. Các phi hành đoàn Hoàng đế khác dường như được biết đến với những bữa tiệc huyền thoại của họ và Ace tin lời của Cole trong tích tắc. 

Ngay cả Râu Trắng, người hiếm khi được nhìn thấy tham gia những bữa tiệc này chỉ với việc uống rượu của mình, cũng được nhìn thấy đang cười cùng Shanks vui vẻ uống cốc rượu rum thứ ba, trước sự thất vọng của các y tá đang cố gắng ngăn bố uống quá nhiều. Ace đã thấy Tate nổi giận khi Râu Trắng đổ đầy bình của ông lần thứ ba vào đêm hôm đó và anh chắc chắn rằng thời điểm Râu Trắng muốn thực hiện lần thứ tư không phải là lúc đến gần y tá trưởng nếu câu không muốn sảy ra chuyện gì đó hoặc bị bắt gặp trong một trong những bài giảng của cô ấy về việc uống rượu có trách nhiệm.

Anh thậm chí còn phát hiện ra Thatch đang kéo Marco lên boong và đẩy một cái bình vào tay anh ta. Anh vui mừng khi thấy Marco vui vẻ hoặc ít nhất anh ấy đang làm hài lòng Thatch bằng cách giữ anh ấy lại với Izou và Vista trong một trò chơi trông giống như một trò chơi uống rượu nghiêm túc mà Ace không nhận ra. Anh cũng không có thời gian để tìm hiểu luật lệ vì anh và những người khác bị lôi kéo vào một trò chơi uống rượu bởi hai tên cướp biển Tóc Đỏ tự giới thiệu mình là Rockstar và Yassop.

Nói chung bữa tiệc là một sự hỗn loạn có niềm vui.

Ace cứ cười nhạo mọi điều ngu ngốc mà Cole và Rusher làm và anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

----------------

Ace không rõ là vào buổi tối muộn hay sáng sớm, bữa tiệc vẫn diễn ra sôi nổi và cả hai băng đều không muốn dừng lại sớm. Tuy nhiên, Ace cần nghỉ ngơi và uống thứ gì đó ngoài rượu rum hoặc bia nếu muốn sống sót qua đêm nay. Anh đã không uống nhiều như những người khác nhưng vẫn cảm thấy sảng khoái nhưng không muốn có cơ hội uống nhiều hơn và có nguy cơ khiến cảm giác dễ chịu này trở thành cơn buồn nôn không tốt.

Anh xin lỗi, đi uống nước và cảm thấy nhẹ nhõm khi tìm được cho mình một bình nước. Tất cả những gì anh cần bây giờ là một nơi yên tĩnh để rượu dịu dần và có thể tỉnh táo một chút khi ở đó.

Anh đi ngang qua ghế của Râu Trắng, người vẫn đang cười đùa với Shanks và phớt lờ Tate đang tức giận. Không muốn xen vào hoặc nhận một bài giảng từ Tate, anh nhanh chóng đi ngang qua họ và đi về phía đuôi tàu, không muốn gì hơn ngoài sự yên bình và tĩnh lặng.

Trước sự nhẹ nhõm của anh, boong trên trống rỗng và hầu hết thủy thủ đoàn thích dùng bao hơn nếu họ cần lao qua lan can và ói ra. Anh đi đến lan can, ngồi xuống và dựa vào gỗ. Uống ngụm nước cần thiết đầu tiên, anh cảm thấy cổ họng vẫn còn bỏng rát, vị rượu thật tuyệt. Cơn gió mát từ biển cũng tạo cảm giác dễ chịu trên làn da nóng bừng của anh và cuối cùng anh cũng có thể thư giãn và nhắm mắt lại một chút. 

Gió xào xạc trong cánh buồm, sóng vỗ nhẹ vào thân tàu và giọng nói trầm đục của thủy thủ đoàn vẫn đang tiệc tùng cách đó vài boong vọng đến tai anh. Đây là một đêm yên bình mà anh chắc chắn rằng mình sẽ nhớ nhung trong những ngày bận rộn sắp đến. Sống trên một con tàu cướp biển chắc chắn có những thăng trầm, chủ yếu là những ngày không bao giờ kết thúc với những điều mới mẻ thú vị hơn và đôi khi đáng sợ hơn. Đôi khi Ace nhớ đến sự nhàm chán của cuộc sống cũ, nhớ việc ngủ nướng vào buổi sáng và nói chung là nhớ việc nằm dài với chiếc điện thoại của mình. 

Ace giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình. Có lẽ nếu anh nhắm mắt lại thì bất cứ ai đến gần anh cũng sẽ để anh yên vì lúc này anh chỉ muốn tận hưởng màn đêm và sự im lặng mà nó mang lại.

Sự mất tinh thần của anh đối với người không để anh yên gần như ngay lập tức rời bỏ anh khi anh nhận ra người dám ngồi ngay bên cạnh mình.

“Chào Marco.”

“Không biết là cậu đã thức đấy, yoi.”

“Ừ, để cho tôi chợp mắt một chút thôi.”

Ace mở mắt ra và nhìn thẳng vào đôi mắt của Marco đang lặng lẽ quan sát anh. Anh đỏ mặt, tránh ánh mắt của đối phương và thay vào đó chọn nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Marco cười khúc khích, khiến mặt Ace chắc chắn chuyển sang màu đỏ đậm hơn và anh chỉ hy vọng bầu trời đầy sao không đủ sáng để anh không nhận thấy màu đỏ lan thẳng đến tai khiến chúng bỏng rát.

“Đẹp đấy, yoi.”

“Ừ, những ngôi sao thật ngoạn mục. Chưa bao giờ thực sự có cơ hội nhìn thấy chúng khi ở quê nhà.”

“Không phải các ngôi sao, yoi.”

Đầu Ace quay nhanh sang phải cho đến khi anh lại nhìn chằm chằm vào mắt Marco. Nhận ra người kia không hề rời mắt đi mà vẫn nhìn thẳng vào mình mà thậm chí không liếc nhìn bầu trời đêm, giống như những vì sao chưa bao giờ đáng để ngắm nhìn. Giống như Ace là một cảnh tượng ngoạn mục hơn tất cả các ngôi sao cộng lại.

Tim anh nhảy lên một nhịp khi Marco từ từ đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt anh, bàn tay gần như đủ lớn để che kín cả khuôn mặt anh. Bàn tay đầy vết chai chắc chắn là do làm việc chăm chỉ và tất cả những trận chiến, đều ấm áp trên làn da nóng bừng của anh khi anh vuốt vài sợi tóc dài sau tai.

“Vẫn đẹp như ngày nào, yoi.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, Marco có thể cảm thấy tim anh nhảy ra khỏi cổ họng vào thời điểm này và nhìn thấy sắc đỏ ngày càng dâng cao đến tận mũi anh.

“M-Marco tôi-”

“Ace, anh hôn em được không? Chúa ơi, anh thực sự muốn hôn em ngay bây giờ, yoi.”

Não của Ace chắc chắn đã ngừng hoạt động vào thời điểm Marco gầm gừ rằng anh ấy muốn hôn anh đến mức nào. 

“Làm ơn đi, Marco.”

Ace thậm chí còn không nhận ra đó là giọng nói của mình cho đến khi Marco từ từ tiến lại gần anh mỗi vài giây để đảm bảo rằng Ace cũng muốn điều này nhiều như anh ấy.

Chết tiệt.

Ace lao về phía trước, khép lại vài inch cuối cùng đang ngăn cách họ.

Môi Marco mềm mại, chẳng khác gì đôi bàn tay thô ráp đang ôm lấy khuôn mặt anh và giờ cũng lén lút vòng ra sau lưng anh.

Ace không thể tưởng tượng được một nơi nào và thời điểm nào tốt hơn để được người kia hôn. Ngay dưới bầu trời đầy sao, chỉ được chiếu sáng một chút và cách xa bữa tiệc xa xôi, nụ hôn nhẹ nhàng và tràn ngập cảm xúc buồn vui lẫn lộn.

Ace rên rỉ trong nụ hôn khi Marco dùng tay đặt trên lưng anh để đẩy anh chặt hơn vào ngực mình. Trước sự vui mừng của Ace, người kia nhẹ nhàng chạm vào môi anh để xin vào, điều mà anh háo hức chào đón.

Phần còn lại của nụ hôn là cuộc chiến giành quyền thống trị mà Ace sẵn sàng đánh mất, để mình được dẫn vào vòng tay của Marco và ngả vào lòng anh, vòng tay quanh cổ anh.

Chẳng mấy chốc, anh đã thở hổn hển và Marco tách môi họ ra nhưng không quên cắn nhẹ vào môi anh vì không muốn để họ riêng tư quá lâu.

Ace cứ nhìn vào mắt Marco và bị mê hoặc bởi những gì anh nhìn thấy. Marco nhìn anh như thể anh là tất cả của anh, như thể anh là cả vũ trụ của anh và hơn thế nữa.

“Tôi đã bỏ lỡ điều này, yoi.”

Tim Ace thắt lại và như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Làm sao ai đó có thể nghe hay đến vậy ngay sau khi hôn ai đó đến nghẹt thở? Làm thế nào mà giọng nói khàn khàn của anh lại nghe hay, ấm áp và hoàn toàn không thể cưỡng lại được?

Anh rón rén đặt tay lên mặt Marcos, vuốt ve làn da mềm mại dưới mắt anh. Marco thở dài nhẹ nhàng trước khi nhắm mắt lại, dựa sâu hơn vào tay Ace và cử chỉ quan tâm.

Đáng buồn là khoảnh khắc thân mật của họ không kéo dài được bao lâu khi Thatch huýt sáo và la hét với họ.

“Yoo, đôi chim ương kia! không quan hệ tình dục trên boong! Quy tắc đó là không thể thương lượng ngay cả đối với những người chỉ huy!

Ace có thể thấy rõ sự khó chịu trong ánh mắt của Marco khi người kia chỉ vòng tay chặt hơn quanh eo Ace và bảo Thatch cút đi.

“Không được đâu trời ạ. Thực ra tôi đến đây để tìm cả hai người. Deuce và những người khác đang tìm Ace và bố muốn Ace đi uống rượu với ông ấy.”

Ace có thể cảm nhận được tiếng rên rỉ của Marco sau khi vùi mặt vào cổ anh khiến từng sợi lông trên cơ thể Ace dựng đứng.

Mẹ kiếp Thatch.

Sai thời điểm mất rồi.

Marco từ từ thả tay ra khỏi eo Ace để anh cuối cùng cũng trượt khỏi lòng mình.

“Nếu đó là trò đùa của cậu, Thatch chết tiệt tôi sẽ quăng cậu xuống biển, yoi.”

“Này, ngay cả tôi cũng không muốn làm gián đoạn buổi ân ái của hai người nhưng Deuce và những người khác sẽ đến và lôi Ace đi và tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu bị tôi làm gián đoạn thay vì một nhóm người. Vì vậy, hãy bình tĩnh chút đi.”

Ace bây giờ rất vui vì Thatch là người duy nhất chứng kiến ​​buổi ân ái của họ chứ không phải một trong những người khác hoặc Izou. Anh có thể tưởng tượng ra sự trêu chọc mà anh sẽ phải chịu đựng từ người chỉ huy kia.

“Được rồi, gặp lại Ace sau, yoi.”

“H-Hẹn gặp lại Marco.”

Trời! Ace thực sự cần phải hành động hợp lý và không để giọng mình bị vỡ ra lần nữa nếu không anh ấy sẽ liên tục xấu hổ trước mặt Marco.

-------------------

Marco bồn chồn.

Làm sao anh ấy lại không thể làm được sau khi đã có được Ace đúng điều anh ấy muốn? Làn da nóng bừng trên môi anh, tiếng rên nho nhỏ mà anh phát ra khi Marco để tay trên lưng và cách Ace trông suy sụp chỉ vì sự đụng chạm của Marco đã khiến anh phát điên. 

Đặc biệt là bây giờ anh ta phải dừng việc này của mình và để bản thân bị kéo về phía Thuyền trưởng của mình và một Hoàng đế khác đang nở nụ cười nham hiểm trên khắp khuôn mặt. May mắn thay, Bố có vẻ như không biết mình đã làm gián đoạn điều gì và háo hức chào đón con trai mình tham gia buổi uống rượu nho nhỏ của họ. Anh dễ dàng nhận một bình rượu rum khác và ngồi xuống bên cạnh mái tóc đỏ.

May mắn thay, không ai mong đợi Marco sẽ là linh hồn của bữa tiệc và hài lòng khi chỉ nhận được một cái gật đầu và vài tiếng càu nhàu thay cho câu trả lời. Nó khiến Marco có rất nhiều thời gian để lạc vào tâm trí và nghĩ về một cái đầu đầy tàn nhang nào đó chắc chắn vẫn còn đỏ như quả cà chua chín. Anh cười thầm khi nghĩ đến việc Ace phải giải thích cho những người khác tại sao anh lại đỏ mặt như vậy, dù biết rằng lúc này anh chắc chắn đang cố tìm ra một cái cớ.

“Ồ, hiếm khi thấy Marco cười nhưng lại cười khúc khích nhỉ? Có chuyện gì tốt xảy ra à?”

“Không có gì liên quan đến một vị Hoàng đế cả, yoi.”

Marco nhếch mép cười với vị Hoàng đế đang bị xúc phạm, người chắc chắn giỏi diễn hơn hầu hết mọi người và nhấp một ngụm từ chiếc bình của mình để che giấu một nụ cười khác.

--------------------------

Ace mừng vì anh đã uống chút nước trước khi qua lại bữa tiệc. 

Buổi sáng hôm sau dự kiến ​​sẽ đầy rẫy những người đàn ông đang rên rỉ, đang chăm sóc cơn say nặng nề của mình. Bác Hodge và Ace đang bận chăm sóc bạn bè, lấy bình nước và xin y tá cách chữa trị chứng nôn nao.

“Nào Cole, tôi biết anh buồn nôn nhưng anh phải uống thứ gì đó để uống thuốc.”

“Đừng bận tâm đến anh ta Ace. Anh ấy là một kẻ thất bại.”

Cole càu nhàu điều gì đó không thể giải mã được với Hodge và hất văng anh ta ra. Ace chắc chắn rằng mình đã nghe thấy tên mình và thứ gì đó nghe rất giống 'Mẹ kiếp Hodge'. Anh ta không còn xa lạ với những trò hề nôn nao của Cole nữa và chỉ cam chịu để một bình nước và một ít thuốc gần võng của mình. Anh chỉ hy vọng mình sẽ không nôn mửa lần nữa như bữa tiệc vừa rồi. Việc thông gió toàn bộ căn phòng chỉ với những ô cửa sổ nhỏ để tạo luồng không khí cũng tệ như người ta tưởng, phải mất nhiều thời gian mùi nôn mới tan đi. Trong khi đó Hodge đã hoàn thành việc chăm sóc Rusher và Ryozo, những người có kết quả tốt hơn Cole rất nhiều.

“Cậu dậy ăn sáng chưa Ace? Có lẽ bây giờ tôi có thể ăn cả một con cá voi.”

“Ừ, cho tôi vào đi, tôi đói quá.”

Phòng ăn vắng tanh như người ta tưởng vào buổi sáng sau bữa tiệc ồn ào. Ace nhìn quanh căn phòng và ngay lập tức nhận thấy một người chỉ huy nào đó đang nhàn nhã uống một tách cà phê, trông như thể anh ta thậm chí còn không đụng đến rượu tối qua. Marco nhận thấy anh đang nhìn chằm chằm và nhếch mép cười với anh ta trước khi quay lại với tách cà phê của mình và đọc bản tin tức đang đặt trên bàn.

“Làm thế nào mà Marco luôn trông tươi tắn sau bữa tiệc hơn là tồi tàn? Tôi nghĩ tối qua tôi đã nhìn thấy anh ta uống rượu cùng với Râu Trắng và Shanks, chẳng phải anh ta ít nhất cũng đang cảm thấy nôn nao nhẹ sao? Khả năng chịu đựng rượu của anh ấy chắc chắn không phải chuyện đùa đâu.”

“Ừ không. Đừng để bị lừa bởi thái độ thờ ơ của anh ấy. Anh ấy chỉ đang cố gắng gây ấn tượng với bạn. Bạn biết đấy sức mạnh trái ác quỷ của anh ta khiến anh ta thậm chí khó cảm thấy say rượu, do đó không còn cảm giác nôn nao khi uống bao giờ hết. Tôi đoán là có những đặc quyền phục hồi vĩnh viễn, mặc dù đôi khi tôi chắc chắn sẽ nhớ việc say rượu.”

Chờ đã!.

Điều đó có nghĩa là anh ấy vẫn sẽ nhớ mọi chuyện tối qua.

Ace muốn chui xuống sàn. Nụ hôn tối qua vẫn còn in sâu trong tâm trí anh. Để làm cho ký ức đó bớt xấu hổ hơn, anh đã tự thuyết phục mình tin rằng Marco cũng say như anh và chắc chắn sẽ không nhớ những tiếng động anh đã tạo ra trong lúc đó hoặc đổ lỗi cho chất cồn trong máu anh. Việc phát hiện ra rằng Marco dường như rất tỉnh táo và sẽ nhớ mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm trước đã khiến lòng kiêu hãnh của Ace bị tổn hại nặng nề. Anh ấy luôn nghĩ mình là một chàng trai điềm tĩnh và chắc chắn sẽ không hôn một nụ hôn đơn giản. Điều đó chỉ thể hiện khía cạnh lạnh lùng của anh ấy với Marco sau bao nhiêu lần khóc lóc.

Anh rên rỉ, gục đầu xuống mặt bàn gỗ, cố giấu khuôn mặt đỏ bừng gắt gỏng của mình sau bát ngũ cốc. Anh ta chắc chắn muốn biến mất ngay lúc này, một lỗ đen khác không thể mở ra và nuốt chửng anh ta sao? Chỉ một lần thôi để chấm dứt nỗi đau khổ này? Vui lòng? Bất cứ ai?

Bữa sáng bên cạnh nỗi đau khổ của anh là một sự kiện khá yên bình và trôi qua trong nháy mắt. Hodge đảm nhận nhiệm vụ điều dưỡng cho cả hai và chuẩn bị một đĩa đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa cho những người bạn chắc chắn sẽ bỏ bữa sáng của họ. Để Ace tự do lên boong và tiễn băng Hải tặc Tóc đỏ đang chuẩn bị rời đi.

“Ôi Ace! Con đỡ đầu yêu thích của tôi thế nào rồi? Nhóc không cảm thấy nôn nao như các thuyền viên của mình? Có vẻ như tối qua nhóc đã rất vui vẻ.”

Shanks chắc chắn đang ám chỉ nhiều điều hơn là chỉ uống rượu với bạn bè. Ít nhất đó là những gì Ace giải mã được từ nụ cười nhếch mép mà người tóc đỏ dán khắp mặt anh. Nụ cười ngu ngốc, và hai ngu ngốc vì thành thạo nó đến mức anh ta có thể chú ý đến sự hiện diện của cả anh và Marco từ khắp nơi trên tàu.

Ace đã phớt lờ những lời chỉ trích của Shanks và nói với anh ấy về việc Cole chắc chắn không chịu dậy trước bữa trưa.

“Hahaha đó là cách tiệc tùng của cướp biển! Tôi chắc chắn sẽ nhớ bữa tiệc với nhóc… có lẽ tôi nên đổi hướng để chúng ta có thể ở lại lâu hơn một chút, nhóc muốn sao Ace?”

“Không, không thể được thuyền trưởng. Một trong những hòn đảo được bảo vệ của chúng ta đã yêu cầu sự giúp đỡ của chúng ta. Có vẻ như một băng cướp biển mới đã đến thị trấn ở đó.”

“Hah, được thôi, không cần dùng giọng điệu mẹ đẻ của cậu với tôi đâu Benn. Xin lỗi Ace nha, có lẽ tôi sẽ gặp nhóc vào lúc khác.”

Shanks chắc chắn sẽ vò tóc anh lần cuối, mặc dù Ace đã cố gắng phản đối mạnh mẽ điều đó, trước khi chính thức tuyên bố rời đi với Râu Trắng, người đã cho phép họ rời đi ngay lập tức.

“Hãy gặp lại Luffy vào lần tới chúng ta gặp nhau nhé?”

Ace hét lên sự đồng ý của mình với Shanks khi anh ta và thủy thủ đoàn của mình đang khởi hành. Anh ấy chắc chắn muốn gặp Luffy của thế giới này và có thể giảm bớt phần nào cảm giác tội lỗi mà cậu bé đang cảm thấy khi không thể cứu Ace. Điều đó và việc xin lỗi anh trai mình sẽ là điều ít nhất anh có thể làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com