Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Thở gấp một tiếng

Một đôi mỹ nữ thâm tình ôm nhau.


Đang yêu đối diện dưới ánh trăng, hai đôi môi mỏng dán càng gần.


Ngay sau đó, thở gấp một tiếng.


Hai chân thon dài bắt đầu giao quấn.


Dạ sắc khiến người mê say, hình ảnh đó thật khiến người tôi không đành lòng nhìn thẳng.


Sau đó.....


Một chưởng chụp đến trên màn hình máy vi tính, kiều đoạn hương diễm vén người trong nháy mắt biến mất.


Orm Kornnaphat giống như cương thi thẳng tắp tựa vào lưng ghế cố sức nuốt một ngụm nước bọt.


Nữ nhân trước mắt tuyệt đối là ngự tỷ, tóc dài áo choàng, mông ngực kiều độn, mắt xếch khí chất bức người, da trắng trong suốt, chỉ là biểu tình này lại khiến Orm Kornnaphat không tự giác rùng mình một cái.


"Em — đến phòng làm việc của tôi một chuyến!"


Giày cao gót mười centimet giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng cọc cọc bức bách, Orm Kornnaphat mở lớn miệng giống như bị tắt tiếng nhìn đồng sự xung quanh, tất cả mọi người đều ném ánh mắt tiếc hận đến.


Thẳng đến tiếng sập cửa trầm trọng truyền khắp phòng làm việc, đồng sự xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.


Tiểu Vương ở bàn bên cạnh móc khoai tây chiên trong ngăn kéo ra tiếp tục ăn.


Tiểu Lý vuốt bộ ngực nói một câu: "Làm tôi sợ muốn chết." sau đó đem cửa sổ vừa ẩn đi lần nữa mở lên.


Lão Tôn ngồi đối diện lại cầm lấy điện thoại di động quái đản xoa xoa đôi mắt khô cằn, thống khổ nói: "Ai u, Huyên Huyên của tôi..."


Orm Kornnaphat: "....."


Vẫn là Hồ tỷ ở bên cạnh nhìn không được nữa, nàng bưng tách cà phê vỗ vỗ vai Orm Kornnaphat: "Orm, không phải tỷ không giúp em a, là em nói với chúng tôi em muốn đầy đủ lợi dụng thời gian đi làm học kinh tế học gì đó còn thần thần bí bí mang tai nghe, Kwong Tổng đến nửa ngày chúng tôi ho khan đến sắp thổ huyết em cũng nghe không thấy, còn dùng tay che lấy máy vi tính, nàng xuyên qua kẽ tay của em nhìn a, em cũng đừng lo lắng, học một chút kinh tế thì làm sao vậy? Học giỏi còn không phải là vì công ty sáng tạo nhân tài, ai, em học kinh tế gì a? Sao nàng nhìn thấy sắc mặt đều thay đổi?"


Orm Kornnaphat liếm liếm đôi môi khô khốc: "Kinh tế vi mô...."


Tôn tỷ nhíu nhíu mày: "Ai, tôi già rồi, không hiểu nữa, kinh tế vi mô? Chỉ có thể vi mô đi? Trách không được em xem cẩn thận như vậy. Tỷ vô cùng đồng tình em, em mau đi đi, giải thích cùng Kwong Tổng ."


Orm Kornnaphat hít sâu một hơi rồi đứng dậy, dưới ánh mắt của mọi người hùng hồn hy sinh gõ cửa phòng tổng giám đốc.


Các đồng sự rình xem bên cạnh bị biểu tình không biết sợ của nàng làm khuất phục rồi! Tất cả đều ngừng công việc trong tay mà nhìn nàng!


Một khắc lúc cửa mở ra, Orm Kornnaphat lập tức từ vẻ mặt nghĩa dũng quân biến thành khuôn mặt thái giám hậu cung: "Kwong Tổng , tôi đến rồi, ha ha a..."


Mọi người: "...."


Kwong Tổng , tên đầy đủ Ling Ling Kwong, thân cao một mét sáu tám, khí chất cao một mét tám, thể trọng không đến 50kg, chân dài ngực lớn, sự nghiệp thành công nữ cường nhân, cuồng công việc, nhân viên âm thành tặng biệt danh "Ling tỷ", danh tiếng vang vọng trong công ty, thậm chí lưu truyền một câu nổi danh "Vừa vào cửa Ling tỷ, từ nay về sau mỹ nữ chỉ là nói nhảm".


Orm Kornnaphat hôm nay lấy thân thử nghiệm câu nói này.


Trong phòng, Kwong Tổng đang chỉnh lý văn kiện trên bàn, tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng mi tâm nhíu chặt lại khiến Orm Kornnaphat kinh hồn táng đảm.


"Ngồi!"


Kwong Tổng trong lúc tức giận cư nhiên còn ban ngồi, Orm Kornnaphat vội vã đem cái mông đặt xuống ghế.


"Kwong Tổng , tôi sai rồi!"


Orm Kornnaphat quyết định chủ động thừa nhận sai lầm, Ling Ling Kwong nhướng đôi mắt xếch nhìn nàng một cái: "Không phát hiện tôi đang chỉnh lý văn kiện?"


Orm Kornnaphat xung phong nhận việc.


Năm phút sau, nàng nhìn Ling Ling Kwong ưu nhã chỉnh lý xong văn kiện, lại nhìn nàng phân loại đặt ở trong tủ hồ sơ, lại thấy nàng đứng dậy đi đến trước bồn cẩn thận rửa tay,sau đó nữa...


Ling Ling Kwong tựa trên ghế lão bản nhẹ nhàng thoa tinh dầu dưỡng da tay, không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat.


Orm Kornnaphat da đầu phát lạnh, nàng không tự giác né tránh ánh mắt của Ling Ling Kwong, cúi đầu nhìn đôi giày của mình.


"Em có sở thích này?"


Thiên đoán vạn đoán thế nào cũng không nghĩ tới câu đầu tiên Kwong Tổng sẽ là câu này, Orm Kornnaphat lập tức ngẩng đầu, phất tay giải thích: "Không không không, tôi chính là thưởng thức mỹ nữ, cho nên mới xem...."


Ling Ling Kwong nhướng mày: "Tôi cái gì cũng chưa nói."


.......


Tay của Orm Kornnaphat sắp kéo rách ống quần, đồ phúc hắc trời đánh này!


"Em biết hiện tại là giờ nào sao?" Ling Ling Kwong lạnh nhạt nói, Orm Kornnaphat vội vã chân chó nịnh nọt nhìn đồng hồ: "Mười giờ ba mươi."


Ling Ling Kwong ngây ngẩng một chút, nàng bất khả tư nghị nhìn Orm Kornnaphat. Khuôn mặt của Orm Kornnaphat trong nháy mắt đỏ bừng: "Xin lỗi, là thời gian đi làm!"


"Em thật đúng là một nhân tài, trước đây tôi thế nào không phát hiện."


Ling Ling Kwong ngoài cười nhưng trong không cười, Orm Kornnaphat liếm liếm môi, biết tiền thưởng tháng này nhất định sẽ không có, nàng cúi đầu rụt cổ nói: "Ngài là mỹ nữ, lại là tổng giám đốc, thế nào sẽ quan tâm tôi."


"Ý của em là nói tôi cao cao tại thượng?"


"Không phải.... vừa rồi tôi đã nói, Kwong Tổng , tôi thích mỹ nữ!" Lần này nói cho hết lời, đầu lưỡi Orm Kornnaphat cũng sắp bị nuốt mất, nàng nhìn khuôn mặt Ling Ling Kwong dần dần biến đỏ, giơ tay phải phát thệ: "Kwong Tổng , tôi thực sự thực sự không có ý coi ngài là nữ nhân trong đoạn phim, tôi xin thề, tôi dùng nhân cách nhân phẩm của tôi mà thề!"


Đến cuối cùng, Orm Kornnaphat nhìn ngón tay bản thân cũng bắt đầu chột dạ, nàng cúi đầu cắn môi, bất chấp mọi giá: "Được rồi.... Không sai tôi chính là thích nữ nhân, chính là thích mỹ nữ, ngài quả thực là Gia Cát Lượng thần cơ diệu toán...." Nàng âm thầm ngẩng đầu nhìn Kwong Tổng một cái, thấy khuôn mặt không một gợn sóng, nàng khẩn trương dùng ống quần lau lau mồ hôi trong lòng bàn tay: "Nhưng ngài yên tâm, tuy rằng ngài là mỹ nữ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thích dù chỉ một chút." Lại ngẩng đầu nhìn Ling Ling Kwong, nàng bổ sung: "Một chút cũng sẽ không thích! Là thật, tôi thích ai cũng sẽ không thích ngài!"


Mắt thấy khuôn mặt Kwong Tổng biến thành đá lạnh băng sơn, Orm Kornnaphat nhỏ giọng nói: "Nếu không thì ngài trừ lương tôi đi..."


Kwong Tổng : "Đi ra ngoài!"


* * * * * * * *


"Tình huống gì?" Orm Kornnaphat vừa ra tới đã bị vây công, tất cả mọi người đều đến nhiệt tâm hỏi han ân cần, Orm Kornnaphat hữu khí vô lực ngồi trở lại vị trí, suy yếu phất phất tay.


Hồ tỷ sờ sờ cái trán của nàng: "Nha, Kwong Tổng này cũng hơi quá đáng, thế nào hù dọa hài tử ra một thân mồ hôi?"


Tay của Tôn tỷ từ phía sau Orm Kornnaphat sờ soạn đến: "Phải rồi, đều ướt đẫm!"


Hồ tỷ tình thương của mẹ tràn lan mà vỗ đùi: "Kwong Tổng này thật quá đáng, không phải là học một chút kinh tế thôi sao? Tôi tìm nàng nói một chút đi!"


Orm Kornnaphat: "...."


Giờ khắc này, nàng thực sự có dự định từ chức.


Trung Hoa có một câu nói, họa phúc tương y, tuy họa được phúc.


Buổi chiều trước khi tan tầm, đại thư ký của Kwong Tổng đến trước mặt Orm Kornnaphat, dùng giọng nói to rõ tuyên bố: "Kwong Tổng nói, để biểu dương tinh thần khắc khổ học tập kinh tế của em, lại bởi vì trợ lý về nhà sinh con, bắt đầu từ ngày mai, em đến phòng thư ký làm việc."


"A?" Orm Kornnaphat xoay người nhìn Tôn tỷ, Tôn tỷ vô cùng nghĩa khí vỗ vỗ vai của nàng: "Orm đừng sợ, tỷ đã nói rồi, Kwong Tổng tuyệt đối không phải trách lầm người vô tội!"


Đại thư ký tuyên chỉ kết thúc suất khí xoay người muốn đi, Orm Kornnaphat bắt lấy nàng: "Tỷ, đừng đi!"


Đại thư ký bễ nghễ nhìn nàng: "Còn chuyện gì?"


"Tôi.... Tôi tuy rằng học một chút kinh tế học, nhưng cảm giác bản thân vẫn tài sơ học thiển, không thể đảm nhiệm được chức vụ trợ lý này."


Đại thư ký nghe xong lời của nàng sắc mặt tốt hơn một chút: "Tôi chính là thích hài tử khiêm tốn, em yên tâm đi, Kwong Tổng đem em điều đến cũng là xem trọng em ở chỗ biết giữ bản phận, cái khác đều là chuyện nhỏ."


"Bản, bản phận....." Orm Kornnaphat cảm thấy bản thân phát sinh ảo thính...


Đại thư ký gật đầu: "Đúng vậy, em không biết, nữ đồng sự trong công ty năm nay tụ tập sinh hài tử, người không sinh đều là lé biên, phỏng chừng Kwong Tổng nhìn em lớn lên thành thật, quan trọng nhất là em không phải đã nói rồi sao, em thích ai cũng sẽ không thích nàng, Kwong Tổng cảm thấy yên tâm. Ai, thế đạo này a, làm người độc thân ở bên cạnh Kwong Tổng, chúng tôi ở lâu dần đều sẽ yêu nàng."


"Tỷ, việc này không thể chậm trễ sao?"


"Đúng vậy!"


Orm Kornnaphat phiền muộn thở dài, đến thời gian tan tầm tất cả mọi người thu dọn rồi cáo biệt, thậm chí còn có một số người muốn Orm Kornnaphat mời khách. Rốt cuộc là Tiểu Đàm Kiện của bộ phận tiêu thụ đủ nghĩa khí, hắn ngậm điếu thuốc an ủi nàng: "Làm thì làm thôi, theo mỹ nữ làm việc thật tốt, nhìn chân nhân không phải tốt hơn xem phim sao, em ngốc đi?"


Orm Kornnaphat cúi đầu trầm mặc hồi lâu, nửa ngày, nàng hai mắt đẫm lệ nhìn Đàm Kiện: "Đàm đầu cá, làm sao để tôi cũng mang thai a?"


Điếu thuốc ngậm trong miệng "bẹp" rơi xuống đất, Đàm Kiện mặt đỏ tai hồng xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Em đủ rồi đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com