16. Chính là phim Hàn chứ còn gì nữa
Orm Kornnaphat bắt đầu tự động tưởng tượng.
Khắp bầu trời cát vàng, đại thư ký thâm tình chân thành nhìn Kwong Tổng nữ hiệp, hai mắt đẫm lệ vươn tay, trong miệng Kwong Tổng ngậm một ngọn cỏ, mũ áo theo gió phiêu đãng, bên hông đeo một thanh đao.
Máy quạt thổi gió, mái tóc dài của Kwong Tổng nhẹ nhàng phiêu dật, nàng không nhìn đại thư ký, tuyệt tình nói: "Cuộc sống ngươi muốn ta không thể cho ngươi, ngươi đi lập gia đình đi."
Đại thư ký rơi lệ: "Ta chưa bao giờ xa cầu có được tình yêu của ngươi, lẽ nào ngay cả quyền lợi cuối cùng để ta được ở lại bên cạnh ngươi, ngươi cũng muốn tước đi sao?"
Kwong Tổng quyết tuyệt quay đầu: "Ngươi nên có nhân sinh của ngươi, có gia đình của ngươi, có hài tử của ngươi."
Đại thư ký ngửa mặt lên trời đấm ngực: "Không!!! Vì sao ngươi mãi không hiểu, ta muốn chỉ là ngươi!"
Kwong Tổng thở dài: "Nói thật lòng với ngươi, ta yêu người ngoại quốc, ngươi chết tâm đi."
Đại thư ký: "Trung Quốc chúng ta mênh mông đại quốc, ngươi cư nhiên tình nguyện vượt biển tìm quỷ nước ngoài cũng không yêu ta?! Ta đã mang hài tử của ngươi!"
Kwong Tổng khiếp sợ nhìn nàng, ngọn cỏ ngậm trong miệng đánh rơi trên mặt đất: "Ngươi nói bậy!"
"Orm? Orm? Ây, Orm em đang nghĩ cái gì đây?!" Đại thư ký phất phất tay trước mắt Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat hoàn hồn nhìn nàng: "Tỷ, bà đây là -"
Đại thư ký mỉm cười, nàng cúi đầu nhìn bụng mình, ôn nhu dùng tay vuốt ve: "Chị mày hiện tại rất hạnh phúc, chồng chị rất yêu chị, còn thiếu một đứa bé khỏe mạnh mà thôi, Kwong Tổng một đường đến nay đối đãi với chị không tệ, hãy đối xử tốt với nàng, chị cũng an tâm, nàng là một người lãnh đạo đáng giá để em bán mạng."
Orm Kornnaphat: "......"
Trong nháy mắt Orm xấu hổ vì trí tưởng tượng của mình!
"Ai, trời mưa rồi, mọi người không có chuyện gì thì lập tức quay về khách sạn đi!"
Người phụ trách của lần này rống lên một câu, đại thư ký nhìn ra bên ngoài một chút, nhíu mày: "Thời tiết hôm nay thế nào lại thay đổi bất thường, Orm, lập tức đi thôi."
"Đi, tỷ, chị đi nhờ xe trước đi, em đi lấy chút đồ, sẽ đuổi theo sau." Orm Kornnaphat cười híp mắt nhìn đại thư ký, trong lòng cảm thấy nàng là một người tốt.
Đại thư ký gật đầu cũng không miễn cưỡng sau đó nàng đỡ bụng đi tìm Kwong Tổng.
Kwong Tổng thấy đại thư ký đi đến, nhìn bên cạnh nàng một chút, đại thư ký hiểu rõ mà mỉm cười: "Orm nói em ấy còn có một chút đồ vật muốn thu dọn."
Kwong Tổng nhìn đại thư ký một cái, đại thư ký khẽ cười: "Nàng là cô gái tốt."
Kwong Tổng chăm chú nhìn đại thư ký một lúc, chỉ là gật đầu, cũng không nói gì khác.
Thời gian là một thứ khiến người ta sợ hãi lại tôn thờ, nó có thể làm phai nhạt tình cảm giữa con người, gạt bỏ thề non hẹn biển đã từng có, nhưng đồng thời nó cũng có thể củng cố tình cảm giữa người với người, đánh bóng đôi mắt cho bạn, để bạn biết bên cạnh rốt cuộc ai mới là bạn bè.
Kwong Tổng không để đại thư ký lái xe, mà chỉ an bài nàng ngồi trên ghế phó lái, dù sao cũng mang thai, tất cả an toàn làm chính, đại thư ký biết tính tình của Kwong Tổng nên cũng không kiên trì, trên đường, nàng nói ra dự định xin nghỉ tiền sản với Kwong Tổng, Kwong Tổng không do dự mà đáp ứng. Lúc nói đến Orm, đại thư ký nhắc đến lời đồn đãi giữa các đồng sự buổi chiều, nhưng không có chỉ rõ là ai, Kwong Tổng không có biểu tình gì, nhưng nghe đến đại thư ký hình dung phản ứng của Orm lúc đó, bên môi nàng có nhàn nhạt mỉm cười.
Đại thư ký âm thầm quan sát đến biểu tình của Kwong Tổng, nội tâm vì nàng mà hài lòng. Nàng là hy vọng Kwong Tổng hạnh phúc, nỗ lực của Kwong Tổng nàng đã từng chứng kiến, đã từng vì hợp đồng mà uống đến dạ dày xuất huyết, tăng ca mệt đến ngủ ở văn phòng, một nữ nhân phấn đấu như vậy chính là muốn tự mình cố gắng tự lập, mà nguyên nhân chân chính là do người bên cạnh chưa bao giờ cho nàng cảm giác an toàn.
Thường nhân vẫn luôn nói một bước lên mây, lại không biết mây xanh là cỡ nào cao không thể với. Xinh đẹp của cùng tài lực của Linda là chân thật đáng tin, nhưng bên cạnh cô ấy, người đến đến đi đi đều là khách qua đường, việc này vô hình đã tăng thêm nôn nóng cùng bất an trong nội tâm Kwong Tổng. Nhưng nếu như người này đổi thành Orm.... Nhớ đến dáng vẻ cười khúc khích của Orm, đại thư ký cảm thán, một cô gái đơn thuần như vậy, tình yêu của nàng nhất định là độc nhất vô nhị.
Trong xe bật nhạc nhẹ, mưa rơi bên ngoài tí tách tí tách, Kwong Tổng rất thích loại cảm giác vừa lái xe vừa nghe nhạc.
Đại thư ký cũng nhìn ngoài cửa sổ, chỉ là chỉ chốc lát sau nàng đã phát hiện dị thường, nàng chỉ tay: "Ai, đó không phải Orm sao?"
Kwong Tổng nhìn theo hướng ngón tay của nàng, nhíu mày: "Sao nàng không ngồi xe cũng không mở ô."
Đại thư ký nở nụ cười: "Nàng a, có chút tính chất của nghệ thuật gia, chúng ta âm thầm im lặng theo sau, nhìn nàng định làm gì."
Kwong Tổng kỳ quái nhìn đại thư ký một chút, đại thư ký cười thần bí.
Xe chạy rất chậm, đèn xe vẫn mở nhưng Orm Kornnaphat không hề bị chiếc xe ở phía sau ảnh hưởng, nàng dũng cảm vun vẩy tay chân, chưa hài lòng tiếp tục gào thét ca hát: "Ta không làm đại ca thật nhiều năm rồi, ta không thích mép giường băng lãnh, không nên ép ta nghĩ không nên ép ta rơi lệ ta sẽ trở mặt, ta không làm đại ca thật nhiều năm rồi, ta chỉ muốn hảo hảo yêu một hồi! La la la, xem ta bảy mươi hai phép biến!"
Kwong Tổng: "....."
Đại thư ký nở nụ cười: "Thân thể nhỏ yếu của nàng còn làm đại ca bảy mươi hai phép biến!"
Kwong Tổng cũng là buồn cười, đại thư ký nhìn nàng: "Có muốn gọi nàng đến hay không?"
Kwong Tổng lắc đầu: "Nàng sẽ không đến."
"Ân, cũng phải."
Không tận lực đánh vỡ Orm Kornnaphat tiêu sái bước trong mưa, Kwong Tổng chở đại thư ký trở về khách sạn trước.
Chờ Kwong Tổng tắm rửa sấy tóc xong, Orm Kornnaphat cũng trở về, nàng hôm nay chơi đùa đến hài lòng uống cũng tận hứng, thấy Kwong Tổng nàng liền mỉm cười ngọt ngào, vào phòng tắm tắm rửa.
Trong tay Kwong Tổng vẫn cầm tinh dầu dương da tay, bị nụ cười vừa rồi của nàng làm hoảng thần.
Người này thế nào mỗi thời khắc đều hài lòng như vậy, mỗi thời khắc đều đang cười?
Điện thoại di động lần nữa kịch liệt rung động, Kwong Tổng nhìn tên hiển thị, nàng liền nhíu mày, tâm tình vừa mới tốt hơn một chút lần nữa chìm vào đáy cốc.
Orm Kornnaphat rất nhanh đã tắm xong, nàng đem trà mật dữu tử đã chuẩn bị trước đó pha xong, lại rót thêm một chén đưa cho Kwong Tổng: "Uống một chút không?"
Kwong Tổng nhìn nàng: "Em còn rất biết hưởng thụ."
Orm Kornnaphat đỉnh đạc ngồi trên ghế sô pha: "Đó là nhân sinh vui ngắn khổ dài, trừ thời vài năm ăn uống đi vệ sinh tắm rửa không thể tự gánh vác được phải nhờ ba mẹ khống chế, trừ vài năm hầu hạ con nhỏ ăn uống đi vệ sinh tắm rửa, lại trừ đi vài năm chống gậy làm lão thái lưng còng, một người có thể hưởng thụ bao lâu a."
Trọng điểm của Orm Kornnaphat là ở việc trình bày một người hẳn là tận hưởng lạc thú trước mắt, Kwong Tổng lại nghe ra một vị đạo khác, nàng cười như không cười nhìn Orm Kornnaphat: "Hầu hạ con trẻ, em còn có dự định này?"
"Vì sao không?" Orm Kornnaphat nhướng mày: "Không thể vì em xem qua một bộ phim thì phân loại em nha."
"Nói như vậy em thích đàn ông?" Kwong Tổng nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat lắc đầu: "Chị sai rồi, em không thích đàn ông."
"Phụ nữ?"
"Em cũng không thích phụ nữ."
.......
Kwong Tổng đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó xán lạn như hoa, thiêu đốt khuôn mặt Orm Kornnaphat: "Chị đừng hiểu lầm nha, em chính là thích người có cảm giác."
"Có cảm giác?" Kwong Tổng dường như đang lẩm bẩm, cảm giác thứ này quá mức đáng sợ, có đôi khi sẽ làm người hạnh phúc, nhưng rất nhiều lúc sẽ hủy diệt một người.
"Ân, đúng vậy, người như vậy cũng không dễ gặp." Orm Kornnaphat cảm thán, Kwong Tổng nhìn nàng: "Không phải lần trước em còn nói với chị là em có rất nhiều người theo đuổi sao?"
Orm Kornnaphat thè lưỡi: "Đó đều là chuyện của người khác có liên quan gì đến em, em mới không chấp nhận, phải tìm được người mình thích."
"Lâu như vậy rồi còn không có sao?" Uống trà mật dữu tử, thần kinh của Kwong Tổng bắt đầu thả lỏng, mỉm cười cũng nhiều, tóc dài xỏa trên vai, ánh đèn vàng nhạt vì nàng phủ thêm một tầng ôn nhu quyến rũ của nữ nhân, Orm Kornnaphat nhìn thấy trái tim đập thình thịch, nàng nuốt một ngụm nước bọt né tránh ánh mắt của Kwong Tổng: "Ừ, nếu có một ngày em gặp được người có cảm giác, em nhất định sẽ cho nàng ấy tất cả những gì tốt nhất."
Lời này như là thệ ngôn đối với bản thân, hoặc như là tuyên thệ nào đó, Kwong Tổng mỉm cười nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat âm thầm nhìn nàng một cái, trái tim cũng sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Này.... Bầu không khí này, vì sao ái muội như vậy?
Tim Orm Kornnaphat đang gia tốc, chuông cửa bị ấn vang, hơn nữa là từng hồi từng hồi, kịch liệt không gì sánh được.
Nàng cùng Kwong Tổng hồ nghi liếc nhau, Kwong Tổng nhìn Orm Kornnaphat tóc vẫn còn ướt, nàng đứng dậy đi mở cửa.
Orm Kornnaphat vội vã đến ngăn tủ lấy áo khoác ra khoác ở trên người: "Ai a?"
Đây là tình huống gì? Thế nào người đến lại không lên tiếng?
Orm Kornnaphat buồn bực nhìn qua cửa, chỉ là nhìn một cái, nàng hoàn toàn cứng người.
Đây là....Phim Hàn sao?
Trước cửa, Linda hỗn huyết tỷ tỷ toàn thân đều ướt sũng, nàng phẫn nộ nhìn Kwong Tổng, thân thể lạnh run, trời mưa to thế này mà nàng chỉ mặc một bộ váy đen, hiện tại đã hoàn toàn dán tại trên người, Kwong Tổng kinh ngạc nhìn nàng, còn chưa nói gì Linda đã tiến lên một tay ôm Kwong Tổng vào trong ngực.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com