20. Dấu vết trên chân chị
Hiện thực chung quy vẫn vô tình.
Orm Kornnaphat bị ánh mắt của Kwong Tổng hù dọa, trong ánh mắt của nàng tràn đầy đều là nghiêm túc chăm chú, Orm Kornnaphat bị nhìn đến mức thất thố: "Vì sao cứu chị?.... Em không nghĩ nhiều như vậy a.... Chính là vô thức làm như vậy...." Lời này tuy rằng thô ráp, nhưng quả thật là lời phát ra từ nội tâm Orm Kornnaphat.
Kwong Tổng chăm chú nhìn Orm Kornnaphat hơn nữa ngày, trong ánh mắt tràn đầy tình tố phức tạp, đến cuối cùng lúc sắp nhìn đến Orm Kornnaphat phát sợ, nàng tựa hồ muốn nói cái gì lại nhịn xuống, nàng thay Orm Kornnaphat kéo chăn: "Nghỉ ngơi đi, buổi tối còn có vũ hội, có cần chị chuẩn bị thay em hay không?"
"Không cần không cần, em ngủ một giấc thì tốt rồi, đại thư ký nói thay em chuẩn bị một chiếc mặt nạ xinh đẹp, chị cũng nghỉ ngơi đi, buổi tối còn muốn vui chơi." Orm Kornnaphat vội vã nói, khuôn mặt có hơi đỏ, không biết làm thế nào, Kwong Tổng của hiện tại khiến nàng rất không tự nhiên.
Kwong Tổng mỉm cười nhìn dáng vẻ của nàng, xoay người đi rót nước cho nàng. Orm Kornnaphat âm thầm nhìn bắp chân Kwong Tổng, nàng đã không mặc váy nữa, mà đổi thành một thân quần áo vô cùng tôn lên vóc dáng.
Orm Kornnaphat có chút tự trách, chân đẹp như vậy sao có thể che đậy đây?
"Kwong Tổng."
"Ân?"
Kwong Tổng rót nước xong quay đầu nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat có chút không được tự nhiên nói: "Chị quen biết nhiều người như vậy, nhất định sẽ có bạn bè ở Hàn Quốc đi."
Kwong Tổng kỳ quái nhìn nàng: "Có a, thế nào, em muốn đi chơi sao?"
"Không phải...." Orm Kornnaphat quấn quýt nói: "Dấu vết trên chân chị."
Kwong Tổng biết nàng đang nói cái gì, cười khẽ một cái mà nói: "Giữ lại cũng rất tốt."
"Giữ lại?" Orm Kornnaphat lấy làm kinh hãi: "Việc này sẽ ảnh hưởng việc mặc váy sau này, cũng không phải Triệu Mẫn cắn Trương Vô Kỵ, chị giữ lại làm gì?"
// nhân vật Triệu Mẫn trong Tân Ỷ Thiên Đồ Long ký cắn vào tay Trương Vô Kỵ một cái để Trương Vô Kỵ nhớ cô trọn đời.
Kwong Tổng nở nụ cười, nụ cười mang theo nhè nhẹ quyến rũ: "Em là muốn cho chị nhớ kỹ em sao?"
"... Không phải." Cổ họng Orm Kornnaphat như bị nghẹn ba cái bánh chưng lớn, Kwong Tổng nhìn nàng khẩn trương không đùa nàng nữa, lại căn dặn vài câu liền ra ngoài.
Orm Kornnaphat mất ngủ, nàng vốn định gọi điện thoại tìm dì mẹ nhỏ trò chuyện, sau lại suy nghĩ một chút đến cái miệng của dì ấy, nàng nhịn, chăm chú nhìn trần nhà một lúc, mí mắt dần dần trầm nặng, nàng mơ màng mà ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc tỉnh lại trời đã hoàn toàn đen, sau khi Orm Kornnaphat tỉnh lại hòa hoãn hồi lâu mới ngồi dậy, mà bên giường đặt một phần cháo.
Orm Kornnaphat vừa nhìn cháo liền nở nụ cười, nàng biết là Kwong Tổng chuẩn bị nên nhanh chóng ăn hết tất cả, sau khi nàng lau miệng xong liền chạy đến trong phòng của đại thư ký.
"Tỷ, đêm nay em chuẩn bị hóa trang thành cái gì a?" Orm Kornnaphat vừa vào phòng đã khẩn cấp hỏi, đại thư ký nhìn nàng, có chút nóng lòng nói: "Ai u uy, tổ tông, sao em không nghỉ một lát, Kwong Tổng cùng Hoa tổng có việc gấp ra ngoài, trước khi đi ngàn căn vạn dặn bảo chị cẩn thận chiếu cố em."
"Em không sao a." Orm Kornnaphat xoay một vòng: "Chị xem em hiện tại thật tốt, đi đứng chạy nhảy, năng động lại đáng yêu."
Đại thư ký nhíu nhíu mày: "Orm đồng chí, tuy rằng chị không leo núi nhưng đối với hành động vĩ đại của em biểu thị biểu dương cùng khẳng định, sau này cũng sẽ học tập tinh thần không biết sợ hãi của em."
"... Cái gì tinh thần không biết sợ hãi?" Orm Kornnaphat nuốt nước bọt, đại thư ký nhướng mày nhìn nàng: "Được rồi, em đừng giả vờ nữa, chị đã nghe đồng sự nói."
Orm Kornnaphat cảm giác môi có chút khô: "Bọn họ đã nói cái gì a?" Năng lực nhiều chuyện của Đồng sự trong công ty nàng là biết đến, đen cũng có thể nói thành trắng.
Đại thư ký nở nụ cười: "Bọn họ nói em cùng Kwong Tổng còn có Linda leo núi, sau đó gặp phải một con mãng xà dài bảy mét, đại mãng xà cuốn lấy chân Kwong Tổng.... Linda bị hù dọa như dê điên chạy loạn thiếu chút nữa bị ngã, miệng sùi bọt mép kêu la chạy xuống núi, mà em lại hồn nhiên không sợ hãi, tuy rằng trên tay không có công cụ nhưng dám tàn bạo ôm lấy mãng xà mà cắn nó, sau đó hút một bụng máu rắn, mãng xà bị hù dọa chạy mất, em lại bởi vì khí huyết quá vượng mà hôn mê bất tỉnh, sau đó thì sao? Sau đó lại xảy ra chuyện gì?" Đại thư ký tràn ngập chờ mong nhìn Orm Kornnaphat.
Mí mắt của Orm Kornnaphat nhảy một chút: "Sau đó mãng xà tu luyện nghìn năm hóa thành hình người, thì ra năm đó nàng là bị ma vương khống chế, hút phải vào một bụng máu độc, được em dùng sinh mệnh hóa giải, tu luyện hoàn tất liền lập tức đến tìm em, nhưng em đã hóa thành một đống bụi bặm, nàng khóc rống chảy nước mắt bên mộ của em, sau đó cảm động đến quỷ hồn của em, chúng em bắt đầu một hồi rắn quỷ luyến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, như vậy thế nào? Được không? Tỷ?"
Đại thư ký: "....."
"Đây rốt cuộc là ai đồn a, không đi viết tiểu thuyết quả thực lãng phí." Orm Kornnaphat quả thực hết chỗ nói rồi, đại thư ký vừa nhìn Orm Kornnaphat như vậy vội vã hỏi tường tận, Orm Kornnaphat bĩu môi, không giấu diếm mà đem tất cả chân tướng nhó cho đại thư ký nghe. Đại thư ký vừa nghe đôi mắt liền thẳng: "Em cắn Kwong Tổng?"
"Không phải vậy.... Cho đến bây giờ em cũng không có cắn bà chị mà."
"Cảm giác gì?"
"Thịt người a... Kwong Tổng nàng thơm thơm....."
Đại thư ký nhìn dáng vẻ say sưa của Orm Kornnaphat liền run lên một chút, nàng lui về phía sau bảo vệ cái bụng của mình, Orm Kornnaphat cười xấu xa đến gần nàng: "Tỷ, nói cho chị một lời thật lòng, thật ra em không phải người, em là hậu đại của bạch cốt tinh, Bạch Orm, chuyên hút tinh khí nhân gian, hôm nay chị —"
Orm Kornnaphat cho rằng đại thư ký sẽ bị hù dọa đến hoa dung thất sắc, nhưng đại thư ký ngược lại cũng bình tĩnh, nàng rất nhanh đã mở tủ lạnh, xuất ra một cái chân giò đen như mực chỉ vào Orm Kornnaphat: "Chị nhổ nước miếng vào mày, em đừng làm chị sợ a, em là đại bánh chưng (cương thi) sao?"
Orm Kornnaphat quẫn bách: "Tỷ, bà cầm cái gì vậy má?"
Đại thư ký lạnh lùng nói: "Chân lừa đen, trừ tà." Nói xong, đại thư ký không chút lưu tình nhét vào trong cái miệng đang kinh ngạc mở lớn của Orm Kornnaphat.
......
Nhìn cái chân lừa đen khô quắt, Orm Kornnaphat khóc không ra nước mắt mà cắn một ngụm, đại thư ký vừa nhìn nàng như vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá nhìn dáng vẻ đó của Orm Kornnaphat trái lại khiến đại thư ký đang mang thai cũng có chút rung động, này... thật sự.. thật sự muốn kiểm tra đầu của nàng mà.
"Tỷ, bà không có việc gì đem theo thứ này làm gì?" Orm Kornnaphat nghi hoặc nhìn đại thư ký, đại thư ký giải thích: "Đêm nay không phải có vũ hội hóa trang sao? Tất cả mọi người hóa trang thành yêu ma quỷ quái, chị sợ sẽ hù dọa đến cục cưng trong bụng."
"Ai, nói đến đây em lại nghĩ tới, tỷ, chị giúp em chuẩn bị mặt nạ gì vậy a?" Orm Kornnaphat hiếu kỳ nhìn đại thư ký, trước khi đến đại thư ký đã nói cho nàng biết không cần chuẩn bị mặt nạ, tất cả ôm ở trên người bà ấy. Đại thư ký nhìn Orm Kornnaphat thần thần bí bí cười: "Em yên tâm, chị chuẩn bị một cái mặt nạ có nhiều màu sắc thần thoại lại có một thân bản lĩnh thích ăn thích chơi thích chưng diện vô cùng thích hợp với khí chất của em."
"Thật vậy sao?" Đôi mắt Orm Kornnaphat phát sáng, tràn ngập chờ mong, đại thư ký chỉ nghẹn cười nghẹn đến khổ cực.
* * * * * *
Tuy rằng là ra ngoài chơi, nhưng Kwong Tổng vẫn bị Hoa Thượng kéo đi gặp đối tác quan trọng, trên đường trở về khí sắc của Kwong Tổng vẫn không phải tốt, Hoa Thượng hổ thẹn nói: "Xin lỗi a, Ling Ling, hôm nay thực sự không có cách nào, em biết bình thường chúng ta làm gì ông già cũng không thèm để ý, nhưng vụ hợp tác lần này xác thực là lớn, đủ cho chúng ta ăn một năm, then chốt là nhân mạch này rất quan trọng."
Kwong Tổng không tinh thần nhìn anh ta một cái, Hoa Thượng bật người giải thích: "Em cũng gặp được, Giám đốc Ira của Thánh Hoàng không thích loại hình như anh, anh đã cố ý điều tra, người trong giới nói muốn cùng Thánh Hoàng bàn việc kinh doanh phải tìm mỹ nữ mới được thông qua, Giám đốc Ira thích kiểu như vậy, em xem vừa rồi trong quá trình chúng ta nói chuyện, đôi mắt nàng nhìn em đều thẳng con mắt, không phải là thành công rồi sao."
Kwong Tổng lạnh lùng nói: "Nàng là một con cáo già, nếu như không phải đã cân nhắc lợi hại, sẽ hợp tác với em?"
Hoa Thượng cười theo: "Được được được, nhưng chuyện này không thể không tính đến mị lực của Ling Ling chúng ta, hôm nay phiền em rồi, sau này anh sẽ cố gắng bồi dưỡng đối tượng, phân ưu cùng em."
Kwong Tổng vốn dĩ không phải người nhiều lời, nàng nhìn thấy biểu tình này của Hoa Thượng, hỏi: "Anh xem trọng ai rồi?"
Hoa Thượng đê tiện cười: "Haha, anh thấy Orm bên cạnh em không sai a, có dũng có mưu."
"Nàng không được." Kwong Tổng ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc nhìn Hoa Thượng, Hoa Thượng buồn bực hỏi: "Vì sao?"
Kwong Tổng nhàn nhạt nói: "Nói chung chính là không được, đừng động đến nàng."
Hoa Thượng: "...."
Anh ta cho tới bây giờ chưa thấy qua Kwong Tổng quyết liệt phản đối ý tưởng của anh ta như vậy, Hoa Thượng buồn bực nhìn Kwong Tổng, nửa ngày, anh ta liếm môi, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì a, một tiểu nha hoàn còn không cho anh ta động đến?
Chờ hai người thay quần áo xong đến hiện trường vũ hội, những nhân viên khác trong công ty cơ bản đã đến đông đủ, thật đúng là yêu ma quỷ quái cái gì cũng có...
Quỷ hút máu của phương Tây, Tang Thi, cương thi của Trung Quốc, bảy anh em hồ lô biến hình, xà yêu...
Kwong Tổng mặc một thân váy dài trắng, nàng đeo một chiếc mặt nạ thủy tinh che nửa khuôn mặt, sắm vai chính là tỳ bà hóa yêu tinh, nhưng mặt nạ này thiên hướng câu người, cũng không giống như phần đông lấy quỷ dị cùng kinh khủng làm chủ đạo, trên mắt cá chân của nàng còn đeo một sợ lắc chân thủy tinh hồng sắc, toàn thân trên dưới bạch sắc vô cùng nổi bật một mạt đỏ hồng, trong linh động mang theo một tia quyến rũ mê người, nàng vừa xuất hiện thì yêu ma quỷ quái xung quanh tự động tách ra, nam đồng bào cách đó không xa tất cả đều nhìn thẳng mắt.
Nàng là có mục tiêu, ánh mắt đầu tiên đã chuyển động xung quanh, tìm nửa ngày cũng không phát hiện người muốn tìm, nàng đang nhíu mày buồn bực lại bị một cái xác chết tóc tai bù xù ngăn cản. Kwong Tổng nhíu mày muốn rời đi, xác chết lại giữ nàng lại: "Kwong Tổng, là em."
Vừa nghe giọng nói Kwong Tổng biết là đại thư ký, nàng gật đầu, như cũ không đến gần: "Orm đâu?"
Đại thư ký có chút đau lòng, quả nhiên là không giống bình thường, đầu tiên chính là tìm Orm, đại thư ký chỉ chỉ bàn trái cây: "Đang ăn dưa hấu."
Kwong Tổng gật đầu, nàng nhìn thấy một bóng lưng yểu điệu nhìn có chút giống Orm, chỉ là trang phục này...
Kwong Tổng đang muốn đi tìm Orm, tay bị người kéo lại, nàng quay người lại thấy một con hồ ly tinh, không cần nhìn người dưới mặt nạ, chỉ là ngửi mùi hương nàng cũng biết là ai.
"Em muốn đi đâu?" Thân trang phục này của Linda vô cùng tôn lên vóc dáng, cả người xinh đẹp giống như một con Khổng Tước, ngay cả giọng nói cũng trở nên điệu điệu đà đà, cô cải trang hồ ly tinh quả thực là biểu diễn bản sắc cá nhân vô cùng chân thật. Còn không chờ Kwong Tổng nói cái gì, Hoa Thượng hóa trang thành bạch mã vương tử đã đến, anh ta khom lưng: "Hey, beauty, anh có vinh hạnh này sao?"
Linda kiêu ngạo nhìn Kwong Tổng sau đó đặt tay lên tay Hoa Thượng, nếu như là trước đây Kwong Tổng nhất định sẽ tỏ vẻ mất tự nhiên, nhưng hôm nay Kwong Tổng lại không chút lưu ý, ánh mắt của nàng đăm đăm nhìn đi nơi khác, tâm tình của Linda thoáng chốc đã trầm xuống, cô biết lúc ánh mắt của một người không ở trên người mình nữa cũng chính là thời khắc tuyên bố chấm dứt một đoạn tình cảm.
"Orm?"
Cho dù là đi đến trước bàn hoa quả, Kwong Tổng vẫn không xác định gọi một tiếng, người đang ăn trái cây thân thể cứng đờ, nàng dừng hơn nữa ngày mới xoay người lại.
Một khắc lúc xoay người đến, Kwong Tổng trợn to đôi mắt, khiếp sợ nhìn Trư Bát Giới đang đầy mặt vui thích ăn dưa hấu.
Orm Bát Giới nhìn Kwong Tổng hoàn toàn sợ ngây người, thật xinh đẹp.
— — —
Nền nhạc Tràn ngập ưu thương.
Tỳ bà tinh Kwong Tổng nhu nhược vươn chân ngọc thon dài, âm thầm rơi lệ: "Nguyên soái em thực sự muốn rời xa chị sao? Núi vô tình, trời hữu ý, đoạn tuyệt cùng quân biết khi nào gặp lại!"
Orm Kornnaphat một thân phong lưu phóng khoáng nhíu mày: "Nữ nhân tình trường sao có thể so sánh với đại sự thỉnh kinh? Nàng yên tâm, chờ trẫm đi nhân gian một hồi, sau khi trở về sẽ ước hẹn hoa tiền nguyệt hạ cùng nàng." Phong nguyên soái một tay chống nạnh, một tay chỉ thiên: "Muội muội, nhìn! Ánh trăng nói hộ lòng trẫm! Ngày tương phùng trẫm chắc chắn trao cho em một nụ hôn kiểu Pháp."
Tỳ bà tinh Kwong Tổng khóc ngã xuống đất: "Em làm sao... Làm sao lại nói ra lời nhẫn tâm như vậy? Sau khi trở về.... nguyên một con heo, em bảo chị làm sao xuống miệng?"
Phong nguyên soái hóa đá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com