Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31

Kwong Tổng nghe xong lời của Shin, quay đầu đi khiếp sợ nhìn Orm Kornnaphat. Đây là tình địch Orm từ chỗ nào làm ra cho nàng? Orm Kornnaphat cảm giác da đầu đã tê rần, nàng vội vã giải thích: "Tiểu hài tử hồ đồ thôi, tiểu hài tử hồ đồ."

"Cái gì hồ đồ? Tôi chính là vì chị mà đến." Shin nhíu mày: "Chị sợ cái gì?" Dáng vẻ tức giận của nàng cũng không giống như dáng vẻ tiếu lí tàng đao của Ira, mà là lạnh như băng lại tự mang uy nghiêm.

"Tôi có cái gì phải sợ." Orm Kornnaphat mạnh miệng, nàng hiện tại lòng muốn chết cũng có rồi, mới vừa cùng Kwong Tổng nói lời thâm tình, đã bị chụp mũ là câu dẫn trẻ vị thành niên, nàng có thể không sợ sao?

Shin nhướng mày khí phách nhìn nàng: "Chị yên tâm, trời sập xuống cũng có tôi chống đỡ."

Orm Kornnaphat: "...."

Kwong Tổng nhìn nàng, trừng mắt hỏi: "Em là con gái Ira?"

"Đúng vậy." Shin gật đầu: "Nàng là mẹ tôi, nhưng -" Ánh mắt Shin nhìn chằm chằm vào Orm Kornnaphat: "Chị yên tâm, tôi tuyệt đối không giống với Lão đại, tôi rất chung thủy."

Orm Kornnaphat quẫn bách, Kwong Tổng lại cười ra tiếng, có thể là bởi vì những chuyện trải qua lúc nhỏ, nàng vô cùng thích hài tử, sau khi lớn lên nàng chưa bao giờ quên ân dưỡng dục của cô nhi viện, thường trở lại thăm. Hôm nay, nàng nhìn một tiểu đại nhân như Shin thâm tình biểu lộ, nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng ấy, gương mặt phì nộn, Kwong Tổng nhịn không được xoa đầu Shin, cúi người, rất dĩ nhiên bế nàng ấy lên.

Shin xấu hổ.... Nàng khẩn trương nhìn Kwong Tổng, nàng là muốn cự tuyệt, bình thường nàng rất ghét Lão đại bế nàng, mẹ thỉnh thoảng có thể ôm một lần hai lần coi như là ân chuẩn, dù sao nàng đã là một người lớn. Nhưng hương hoa hồng trên người Kwong Tổng thật dễ ngửi, hơn nữa ánh mắt của nàng thế nào lại nhu hòa như vậy. Tay nàng là muốn vươn ra đẩy Kwong Tổng, nhưng vừa chạm vào liền cảm thấy mềm mại.

"Là nghỉ đông rồi sao?" Kwong Tổng ôm Shin đi vào phòng khách, Shin gật đầu đỏ mặt: "Đúng vậy, mỗi ngày đều thật buồn chán."

"Không xem phim hoạt hình sao?" Kwong Tổng cười hỏi, Shin ngượng ngùng lắc đầu: "Không xem, không phù hợp thân phận của tôi."

Kwong Tổng gật đầu: "Tôi muốn xem 《Heo Peppa 》, em muốn cùng tôi sao?"

Shin chần chờ nhìn Orm Kornnaphat một chút, lý trí còn đang giãy dụa, Kwong Tổng mỉm cười ngẩng đầu hôn gương mặt phì nộn của nàng. Shin giống như điện giật: "Tốt, tốt, tôi cùng chị."

.....

Orm Kornnaphat đứng trước cửa đã thành cây cột.

Kwong Tổng không chỉ dẫn Shin vào cửa, càng thể hiện kỹ thuật dỗ dành hài tử phi phàm cùng năng lực mê hoặc nhân tâm cường đại.

Shin hài lòng ngồi trên sô pha, Kwong Tổng lại đến phòng bếp lấy bánh pudding cho nàng.

Orm Kornnaphat ở một bên vô cùng chua xót, nếu như nàng nhớ không lầm, từ lúc hai người quen biết đến nay, Kwong Tổng cũng không có vì nàng làm cơm. Nàng thừa dịp Kwong Tổng ở phòng bếp, tiến đến bên cạnh Shin: "Ai, em được rồi a, lập tức về nhà đi thôi, đừng để hai mẹ của em nóng lòng."

Shin nháy đôi mắt ngập nước nhìn nàng: "Sẽ không, mẹ nói cho tôi biết, đối nhân xử thế cơ bản chính là giữ chữ tín. Tôi đáp ứng Kwong Tổng, thì nhất định phải làm được."

Orm Kornnaphat hít sâu một hơi: "Em đã đáp ứng nàng cái gì rồi?"

Shin nhìn Orm Kornnaphat như nhìn kẻ ngốc: "Cùng nàng xem 《Heo Peppa 》 còn có ăn bánh pudding."

Orm Kornnaphat: "...."

Kwong Tổng rất nhanh tay, chuẩn bị không lâu đã bưng bánh pudding tràn ngập mùi sữa ra, Shin chớp đôi mắt ngập nước vô cùng cảm động, gương mặt phì nộn của nàng nhồi nhét thức ăn: "Kwong tỷ tỷ, bánh này rất ngon a."

Chút bất tri bất giác, xưng hô đã từ Kwong Tổng biến thành Kwong tỷ tỷ.

Kwong Tổng sờ sờ đầu nàng: "Em thích sau này tôi sẽ làm cho em."

Shin cảm động vô cùng: "Tôi còn có thể ăn sao?" Nàng theo Ira đương nhiên là ăn uống không lo, nhưng hai người mẹ đều là nữ cường nhân, bình thường rất bận rộn, nào có rãnh rỗi xuống bếp cho nàng, thứ làm ở nhà luôn không giống với thứ mua bên ngoài. Hơn nữa Kwong Tổng thực sự rất ôn nhu, còn dùng ánh mắt tiếu ý dịu dàng nhìn chăm chú vào nàng, khiến nàng vô cùng thỏa mãn.

"Dĩ nhiên." Kwong Tổng cười nhìn Shin: "Em không phải thích Orm tỷ tỷ của em sao?" Nói xong, nàng chế nhạo nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat gãi cổ có chút xấu hổ, đôi khi người quá có mị lực cũng không tốt, quả thực là gánh nặng.

"Ai nói tôi thích nàng?" Shin múc một muỗng bánh, nàng mỉm cười ngọt ngào với Kwong Tổng: "Đó bất quá là bị bên ngoài là mờ mắt, nhất thời bị Lão đại ám người."

Orm Kornnaphat hừ lạnh một tiếng, nàng mới không cần tiểu hài tử thích.

Shin buông bánh pudding, chôn đầu trong lòng Kwong Tổng, làm nũng: "Thật ra, Kwong tỷ tỷ, tôi thích chính là chị, đặc biệt đặc biệt thích."

Orm Kornnaphat: "...."

Rốt cuộc là ai trước khi vào cửa nói nàng rất chung thủy sẽ không thay đổi?! Người của nhà Ira có phải đều như vậy hay không?

Kwong Tổng cười xoa tóc Shin: "Tỷ tỷ cũng thích em."

???

Orm Kornnaphat phiền muộn, đây rốt cuộc là hai bên tình nguyện sao? Vậy còn có chuyện của nàng sao?

So với Orm Kornnaphat phiền muộn, Shin cho đến bây giờ chưa từng hài lòng như vậy.

Kwong Tổng vô cùng biết chiếu cố hài tử, hơn nữa là phát ra từ thích hài tử, nàng nằm mơ đều muốn có một hài tử thông minh khả ái lại xinh đẹp như Shin, về phần bị chiếm một ít tiện nghi và vân vân, nàng cũng xem như trẻ nhỏ vui đùa mà thôi.

Mãi cho đến buổi tối, dưới sự thúc dục Shin bị A Sâm đón đi, trước khi đi nàng vẫn lưu luyến phất tay với Kwong Tổng: "Tỷ tỷ, tôi sẽ còn đến."

Orm Kornnaphat vô cùng khinh bỉ, nàng phỏng chừng Shin đã quên hôm nay là vì sao mà đến.

Đến cuối cùng, Kwong Tổng còn tặng nàng một nụ hôn lên má, Shin đã ở trong lòng âm thầm phát thệ, nàng phải lớn nhanh một chút, lập tức đem Kwong Tổng cướp đi.

Shin vừa đi, dấm chua của Orm Kornnaphat đã bắt đầu tràn ra: "Cái gì a, một tiểu hài tử chiếm tiện nghi thì không tính sao?"

Kwong Tổng mỉm cười, nàng ngồi đối diện Orm Kornnaphat, nhìn vào mắt nàng hỏi: "Em không nói, tôi cũng đã quên. Orm, em đến nhà Ira làm gì? Không phải em nói em chỉ đi nhà dì nhỏ em sao?"

Orm Kornnaphat thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, nàng âm thầm nhìn Kwong Tổng, Kwong Tổng nheo mắt: "Vừa mới cùng một chỗ, trong miệng đã không có một câu nào là thật?"

"Không phải là em sợ chị hiểu lầm sao..." Orm Kornnaphat bĩu môi: "Không phải là lễ tình nhân hôm đó thấy chị cùng Linda ở bên nhau, tâm tình của em không tốt, cho nên dì mẹ nhỏ dẫn em đi tìm Ira. Nàng nói Ira là quả hài lòng, là dầu cao con hổ, sau khi thấy nàng nhất định một chút việc phiền lòng cũng không có nữa."

"Nga?" Kwong Tổng mặc dù đang cười, nhưng bên mép đã kéo ra độ cong nguy hiểm: "Nói như vậy các người 'ôm ôm ấp ấp' rất hài lòng?"

"Không có không có." Orm Kornnaphat giơ ngón tay giữa lên: "Em xin thề, em lúc đó thật sự là đắm chìm trong đau xót, hoàn toàn không biết tay của Ira là lúc nào vươn đến."

Kwong Tổng rõ ràng không tin, Orm Kornnaphat ủy khuất vô cùng: "Là thật, chị không tin sao? Chị biết vừa rồi trong lúc chị đút Shin ăn bánh, bị nàng hôn sờ bao nhiêu lần sao?"

Kwong Tổng nghi hoặc nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat oán hận nói: "Hai mươi bảy lần! Em đã đếm, không thiếu một lần!"

Kwong Tổng: "...."

"Được rồi được rồi, chị đừng nóng giận nữa." Orm Kornnaphat tiến lên ôm lấy Kwong Tổng, thân thể Kwong Tổng kéo căng, không phải rất phối hợp.

Orm Kornnaphat hôn lên trán nàng: "Vậy chị muốn làm như thế nào mới hết giận?"

Kwong Tổng quay đầu nhìn Orm Kornnaphat, thở dài: "Orm, dì nhỏ cùng dì mẹ nhỏ của em có phải cũng có hiểu lầm đối với tôi hay không?"

"A?" Orm Kornnaphat có chút không đuổi kịp tiết tấu của Kwong Tổng, Kwong Tổng nhìn nàng nói: "Tôi rất chú trọng gia đình, tuy rằng tôi chưa từng có được, nhưng tôi hy vọng gia đình em có thể thích tôi."

Orm Kornnaphat nghe được có chút đau lòng, nàng ôm chặt Kwong Tổng: "Sẽ. Trở về em sẽ giải thích cùng các nàng."

"Giám đốc Fahlada thì còn tốt, về phần dì mẹ nhỏ của em, em xác định em có thể giải thích sao?" Kwong Tổng hoài nghi nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat suy nghĩ một chút: "Vậy làm sao bây giờ?"

Kwong Tổng trầm tư chốc lát: "Như vậy đi, buổi chiều ngày mai, em hẹn dì mẹ nhỏ ra, chúng ta gặp mặt."

"Có cần nhanh như vậy không?" Orm Kornnaphat rõ ràng theo không kịp tiết tấu của Kwong Tổng, Kwong Tổng lạnh lùng cười: "Em ngại nhanh?"

"Không không không! Em lập tức hẹn!"

Orm Kornnaphat sắp rơi lệ, giờ khắc này, nàng thực sự biết cái gì gọi là dục vọng kiểm soát của tổng tài, gặp gia trưởng thế nào lại có cảm giác áp bách mạnh như gặp lão bản?

"Trở về." Kwong Tổng lên tiếng, Orm Kornnaphat quay đầu nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Kwong Tổng mang theo tia khiêu khích rơi vào trên mặt Orm Kornnaphat : "Em cảm thấy Ira thế nào?"

WTF???!!! Còn nhớ sao?

Orm Kornnaphat bật người lắc đầu: "Không được tốt lắm, cợt nhã hồ ly."

"Nga?" Kwong Tổng nhướng mày, Orm Kornnaphat gật đầu, biểu quyết tâm: "Đúng vậy, em đặc biệt không thích."

"Em không nói thật đi." Giọng nói của Kwong Tổng trở nên kiều mị nhu hòa, Orm Kornnaphat nghe được cả người ngứa ngáy: "Vậy chị muốn em làm sao bây giờ? Em đã nói rồi, hôm nay là lỗi của em, em nghiêm phạt được không?"

Kwong Tổng nở nụ cười, nàng gần kề Orm Kornnaphat, đem khuôn mặt chôn trước ngực nàng.

Hô hấp ấm áp mang theo nhột nhạt phun trong ngực, Orm Kornnaphat nổi da gà, nàng cười híp mắt, lẽ nào đây là nghiêm phạt sao? Vậy sau này nàng thật đúng là có thể gặp Ira nhiều một chút!

Ngày vui chóng tàn, ôn hương còn chưa tán đi, Kwong Tổng một ngụm cắn trên cổ Orm Kornnaphat...

Orm Kornnaphat đau đến nhéo sô pha, Kwong Tổng không nhả ra, sau một lát nàng mới ngẩng đầu nhìn Orm Kornnaphat: "Đau không?"

Orm Kornnaphat nhe răng: "Đau muốn chết. Nữ nhân chết tiệt, quá độc ác!"

"Độc ác?" Kwong Tổng cười tùy ý: "Còn nhớ rõ lần trước em cắn chỗ viết rắn cắn sao? Có muốn thử một lần hay không?"

Orm Kornnaphat không hé răng nữa, Kwong Tổng nhìn nàng hỏi: "Còn đau không?"

Orm Kornnaphat lắc đầu: "Không đau."

Kwong Tổng sờ sờ tóc nàng: "Ngoan."

Orm Kornnaphat: "...."

Vốn dĩ Orm Kornnaphat muốn cho Kwong Tổng ở lại, nhưng nói cái gì Kwong Tổng cũng không đồng ý.

Đến cuối cùng, Orm Kornnaphat không có cách nào chỉ đành tiễn chân Kwong Tổng, nàng nhớ đến ước định ngày mai, nên thẳng đến nhà dì nhỏ.

Trong phòng, Fahlada vẫn là một thân áo ngủ hưu nhàn khêu gợi, nàng xỏa tóc ý vị thâm trường nhìn Orm.

Orm bị ánh mắt của dì nhỏ nhìn có chút sợ hãi: "Làm gì a? Dì nhỏ, con vào trong, có hơi lạnh."

Fahlada nhường đường, Orm Kornnaphat thành công chen vào cửa, nàng vừa vào nhà đã nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Dì mẹ nhỏ đâu? Lại ngủ?"

"Ai ngủ a." Earn kéo vạt áo ngủ bước ra: "Giờ này con đến làm gì? Ui?" Ánh mắt Earn léo sáng, nàng chăm chú nhìn cổ của Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat thầm mắng một câu không xong, nàng vội vã đem cổ áo dựng thẳng lên.

"Hừ hừ, Kwong Tổng cắn?" Earn không vui ý: "Mệt ta cố gắng giúp con, con cư nhiên trước khi thu được lợi ích lại không cốt khí mà đầu hàng quân địch."

Orm Kornnaphat pha trò: "Dì nhỏ, lần này người out rồi a, chiến tranh nào tốt như hòa hợp."

"Hòa hợp? Con đừng để người ta tẩy não mới được." Earn âm dương quái khí, đang nói, Fahlada ngồi đối diện hai người.

"Orm, con đến là có chuyện gì?" Rốt cuộc là dì nhỏ nàng, rất hiểu rõ Orm, Fahlada bình tĩnh nhìn nàng. Orm Kornnaphat nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Dì mẹ nhỏ, buổi chiều ngày mai con mời ăn cơm?"

"Con mời ta ăn?" Earn cảnh giác vô cùng: "Không mang theo dì nhỏ con?"

Orm Kornnaphat gật đầu. Nàng cười hì hì nói: "Đúng vậy, không phải là thời gian trước phiền người sao, con mời ăn bữa cơm bồi thường."

Earn bất khả tư nghị nhìn Fahlada: "Pí Mỏ, chị lập tức giúp em tra hoàng lịch đi, ngày mấy vắt cổ chày ra nước mọc lông?"

Fahlada nhợt nhạt cười, nàng nhìn Orm Kornnaphat một cái, ánh mắt kia khiến Orm Kornnaphat chột dạ vô cùng, nàng có dự cảm, dì nhỏ đã biết sự tình.

"Nếu Orm có lòng, thì em đi đi." Fahlada hỗ trợ, Orm Kornnaphat cảm kích nhìn dì nhỏ, Giám đốc Fahlada đều lên tiếng rồi, Earn làm sao dám không nghe lời, tuy rằng nàng hoài nghi nhưng vẫn đồng ý: "Đi." Nàng chuyển mắt nhìn Orm Kornnaphat, đây nhất đinh là Hồng Môn Yến, không làm chuyện trái lương tâm, sợ cái gì? Cùng lắm thì nàng thấy chiêu nào đỡ chiêu đó!

Sau khi Orm Kornnaphat có được đáp án mong muốn liền chạy mất, Earn bật người như là không xương cốt cuốn lấy Fahlada: "Pí Mỏ, chị nói Orm mờ em ăn cơm để làm gì?"

Fahlada ôm thắt lưng Earn, thở dài: "Hài tử này sợ là bị thu phục rồi."

"A?" Earn kinh ngạc nhìn Fahlada, Fahlada nhíu mày: "So chỉ số thông minh, Kwong Tổng nói mấy câu đã dỗ dành xong rồi."

"Vậy vì sao muốn mời em ăn cơm?" Earn buồn bực hỏi, Fahlada dùng ta nhéo nhéo khuôn mặt của nàng: "Có chúng ta giúp đỡ, Kwong Tổng mới có thể càng dễ dàng khiến tỷ tỷ chấp nhận."

"Có đạo lý." Earn gật đầu: "Nhưng vì sao không mời chị? Lẽ nào em quan trọng hơn? Hắc."

"Nằm mơ cũng không tốt như vậy." Fahlada kéo kéo cái lỗ tai của Earn: "Em không thấy quân vương cổ đại lung lạc nhân tâm, đều đem trung thần vương hầu đặt ở một bên trước sao, bọn họ thái độ làm người công chính, chỉ cần thống trị quốc gia tốt sớm muộn gì cũng nhân tâm quy thuận, một khi xuất thủ sẽ đối phó những văn thần võ tướng mỗi ngày vào triều sinh sự. Tôi giải thích như vậy, Earn đồng học đã hiểu chưa?"

Earn: "... Em đã hiểu, cảm ơn Giám đốc Fahlada."

"Đừng khách khí."

* * * *

Tuy rằng là người trong nhà ăn cơm, nhưng Orm Kornnaphat vẫn lòng tràn đầy bất an.

Nàng sớm đến nhà hàng đã hẹn, để có thể hữu lực chiếm địa hình, Earn cũng mới đến rồi.

Thừa dịp Kwong Tổng còn chưa đến, để bảo vệ nữ nhân của mình, Orm Kornnaphat bắt đầu giống như Earn dùng thế tiến công làm chủ động.

Earn vì ra vẻ trưởng bối, hôm nay cố ý mặc một thân đơn giản bạch sắc, bên hông đeo dây lưng hắc sắc sáng bóng, tăng một phần thời thượng cùng cảm giác linh động, sau khi Orm Kornnaphat nhìn thấy thiếu chút nữa phun nước, tết âm lịch dì mẹ nhỏ được dì nhỏ nuôi béo, từ xa xa vừa nhìn nàng còn tưởng rằng là một con gấu bắc cực đeo dây thừng màu đen.

"Dì nhỏ, người hôm nay thật là có khí chất a, cảm giác này, tấm tắc, giống như vương giả." Orm Kornnaphat trái lương tâm khích lệ, thật ra nàng nói cũng là lời nói thật, quả thật giống vương giả, bất quá là chúa tể sơn lâm.

Earn khinh bỉ nhìn nàng: "Nhìn dáng vẻ mê gái của con, lẽ nào dì mẹ nhỏ của con bình thường không xinh đẹp sao?"

Orm Kornnaphat uống một hớp nước lớn: "... Đẹp. Ý tứ của con là người hôm nay phá lệ xinh đẹp, khí chất cũng đặc biệt tốt!"

"Dĩ nhiên, khí chất của ta đó là trời sinh." Earn ưỡn ngực, Orm Kornnaphat cảm thấy nàng không thể khen tặng như vậy, nếu không lát nữa nàng sẽ nôn ra.

"Dì mẹ nhỏ, hung của người lại lớn hơn nga, người hiện tại quả thực là gợi cảm cùng mỹ lệ cùng tồn tại." Orm Kornnaphat bất chấp mọi giá, vì tinh yêu cái gì nàng cũng dám nói, nhưng nói lời trái lương tâm như vậy, nội tâm của nàng thật đúng là không dễ chịu, nhìn Earn cười thành hoa hướng dương, nàng nhịn không được tưởng tượng.

- - - - -

Trong phòng họp.

Earn một thân tây trang hắc sắc, biểu tình nghiêm túc nhìn Orm Kornnaphat: "Orm nữ sĩ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi vuốt mông ngựa một chút thì ta sẽ bị ngươi tẩy não."

Orm Kornnaphat một thân trang phục công sở, khẩn trương nhìn Earn: "Sanithada tổng, ngươi không biết cơ hội lần này với ta mà nói đặc biệt trọng yếu, chỉ cần ngươi chịu giúp ta, cái gì ta cũng làm."

"Thật vậy chăng?" Earn nháy mắt, trong mắt lộ ra một tia quỷ dị. Vì tương lai, Orm Kornnaphat đã không nghĩ được nhiều như vậy nữa, nàng vội vã gật đầu.

Earn cười lạnh một tiếng, thân thể nàng ngã về phía sau, đạp cái ghế đem chân lộ ra.

Orm Kornnaphat nuốt nước bọt... Đây là? Lẽ nào là muốn quy tắc ngầm nàng?

Dưới ánh mắt quan sát của Orm Kornnaphat, Earn cởi giày.

Orm Kornnaphat: "...."

Ngay sau đó, nàng lại cởi tất.

Orm Kornnaphat: "...."

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng họp phiêu đãng một loại vị đạo quỷ dị.

Earn nhìn Orm Kornnaphat một cái, ngửa mặt lên trời cười to: "Muốn công trình trị giá một trăm vạn? Dễ thôi! Mời hôn chân trái của ta!"

- - - -

Orm Kornnaphat cố sức lắc đầu, không được, không được, nàng tuyệt đối không thể một chút tôn nghiêm cũng không có.

"Orm." Earn tễ mi lộng nhãn dán đến, Orm Kornnaphat cảnh giác nhìn nàng: "Làm gì?"

Earn nhìn xung quanh, âm thầm từ trong túi móc ra một quyển sách đã gói kỹ đưa cho Orm Kornnaphat: "Ta thấy tình huống hiện tại của con, 《Tiểu Bạch Kiểm Tam Thập Lục Thức 》 là tạm thời dùng không được, dì mẹ nhỏ vì con mà lấy ra sách áp đáy rương, con lập tức hảo hảo xem, đặc biệt thích hợp với con."

Orm Kornnaphat nhìn Earn: "Sẽ không lại là cái gì 《 luận một thành công của công là làm sao luyện thành 》 đi?"

Earn lắc đầu: "Vậy nào có phù hợp khí chất của con."

Orm Kornnaphat cười trộm, lẽ nào là cái gì 《 hàng đêm hoan ca ba mươi tám thức 》? Thừa dịp Kwong Tổng còn chưa đến, Orm Kornnaphat lập tức mở túi giấy muốn xem, lúc nàng nhìn đến bìa sách, cả khuôn mặt đều đen, tên sách rất dài, nhưng làm cho nội tâm triệt để đau nhức.

- 《 nếu không thể làm công vậy khoái trá làm thụ đi (tên khác: * tiểu thụ trưởng thành ký) 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com