Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36. Nghĩ lại

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đối với việc sắp sửa nghe được, Orm Kornnaphat vẫn khẩn trương thân thể khẽ run.


Fahlada ánh mắt bình tĩnh nhìn Orm Kornnaphat: "Orm, con tốt nghiệp cũng có vài năm rồi, hẳn là dần dần hiểu được xã hội này, vô luận là công việc hay là quan trường, đều có bất đắc dĩ cùng cạnh tranh của nó."


Orm Kornnaphat hít một hơi: "Con biết."


Earn nắm chặt cánh tay Fahlada, Fahlada vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt Orm Kornnaphat: "Năm đó, ở quân khu 56, tỷ phu cùng ba của Kwong Tổng là hai trưởng tham mưu trẻ tuổi nhất. Trẻ tuổi khí thịnh hai người dĩ nhiên sẽ có cạnh tranh, mặt ngoài chính là có thể nhìn thấy, ở sau lưng lại không nhìn thấy, đây cũng chính là cái gọi là âm mưu cùng dương mưu."


Earn nhìn Orm Kornnaphat, nhìn nàng sắc mặt đột biến, trong lòng rầu rĩ.


Fahlada vẫn tiếp tục: "Orm, con phải hiểu được, người đến chức vị nhất định, vô luận là tiến hay lui, cũng không là việc của một người, người chống đỡ phía sau sẽ đẩy con tiến về phía trước, cho dù là thủ đoạn con không tán thành, cho dù quá mức tàn nhẫn, nhưng khi đó, con đã là thân bất do kỷ."


Giọng nói của Orm Kornnaphat bắt đầu run rẩy: "Dì nhỏ.... Người đừng nói cho con biết...ba của Kwong Tổng qua đời liên quan đến ba con..."


Fahlada nhìn Orm Kornnaphat trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng nàng biết việc này đã đến bước này, hiện tại giấu diếm đối với Orm Kornnaphat mà nói mới càng tàn nhẫn.


"Đúng vậy."


Nhẹ nhàng hai chữ, lại giống như một tảng đá cực đại ném vào lòng Orm Kornnaphat, nhấc lên vô số gợn sóng. Trong đầu nàng tràn đầy đều là đau đớn của Kwong Tổng khi nhắc đến chuyện Kwong Tổng qua đời.... Sau đó ăn nhờ ở đậu, trằn trọc ẩn nhẫn, thế cho nên đến bây giờ khuyết thiếu cảm giác an toàn, thì ra tất cả đều là ba nàng tự tay tạo thành.


Orm Kornnaphat cảm giác thân thể mình phiêu hốt, nàng ngơ ngác nhìn Fahlada cùng Earn, nàng nhìn Earn tựa hồ đang nói gì đó với nàng, nhưng lỗ tai lại giống như là cái gì đều không nghe thấy.


Earn bị Orm Kornnaphat dọa sợ đến giọng nói đều thay đổi, nàng vội vã đi đỡ nàng: "Orm, con làm sao vậy?"


Orm Kornnaphat sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.


"Chị nói cho nàng biết làm gì?" Earn đau lòng vô cùng, Fahlada lau mồ hôi trên đầu Orm Kornnaphat, không phản bác, nội tâm mới trọng trọng thở dài.


Nói cho nàng biết? Lúc này, với tính cách của Orm, ai còn có thể giấu diếm được? Hơn nữa nàng cùng Kwong Tổng là muốn qua cả đời, sợ là chỉ có Earn mới đơn thuần cho rằng sau khi Kwong Tổng trả cái giá lớn như vậy mới đổi lấy tất cả của hôm nay sẽ không điều tra nguyên nhân cái chết của ba nàng năm đó, thực sự sẽ nghĩ là một tai nạn giao thông đơn giản như vậy?


Orm Kornnaphat đến cuối cùng cũng không biết thế nào quay về nhà, nàng ngã lên giường lớn mềm như bọt biển, làm như đang ngủ, nhưng đôi mắt lại không ngừng rơi lệ. Giờ khắc này, nàng nghĩ đều là Kwong Tổng, bất hạnh của nàng, thống khổ của nàng, thì ra tất cả căn nguyên đều là người cha chảy cùng dòng máu với nàng tạo thành.


Ở thời khắc Fahlada đưa Orm về Ba Oct đã biết xảy ra chuyện gì, hắn vẫn hút thuốc, trong một đêm tựa hồ già mười tuổi.


Orm Kornnaphat cứ như vậy nằm ở trên giường tròn một ngày một đêm, Mae Koy vừa nóng lòng vừa đau lòng, lại không biết xảy ra chuyện gì, dù sao cũng là vợ chồng trải qua hơn nửa đời người, nàng vừa nhìn dáng vẻ của Ba Oct đã biết việc này không thoát được quan hệ với hắn, chờ Ba Oct bất đắc dĩ đem tất cả đều nói cho Mae Koy biết, Mae Koy lại dị thường trầm mặc.


"Bà trách tôi đi." Ba Oct cúi đầu, Mae Koy nhìn hắn, ngữ khí nhàn nhạt: "Tôi không trách ông, tôi và ông là vợ chồng, chuyện gì đều phải cùng nhau gánh chịu, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với con."


Bao nhiều lời Ba Oct cũng không động dung, nhưng một câu nói của Mae Koy khiến người luôn luôn kiên nghị như hắn chảy xuống nhiệt lệ.


Ngày thứ hai lúc Orm Kornnaphat tỉnh lại, trong điện thoại di động đều là cuộc gọi nhỡ của Kwong Tổng.


Nhìn màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy, Orm Kornnaphat mê man trượt nút nghe.


"Orm Kornnaphat!" Kwong Tổng vừa vội vừa tức giọng nói từ bên kia truyền tới, giọng nói băng lãnh lại quen thuộc khiến Orm Kornnaphat nhịn không được cắn môi.


"Vì sao không tiếp điện thoại của tôi?" Kwong Tổng cho rằng Orm Kornnaphat xảy ra chuyện gì, nàng lại không dám đường đột tìm đến trong nhà, bạn bè bên kia trên cơ bản đều hỏi một lần, hiện tại xe của nàng đã dừng ở dưới lầu nhà Orm.


Orm Kornnaphat thật sâu hít một hơi, nàng nỗ lực khống chế được giọng nói của bản thân: "Bảo bảo." Một câu thân ái mang đến bao nhiêu ngọt ngào, càng là như vậy, nội tâm Orm Kornnaphat lại càng là bị tự trách áy náy bao phủ. Nàng đã nói qua muốn cho Kwong Tổng căn nguyên vui vẻ, lại không nghĩ đến gia đình của nàng sẽ là căn nguyên bất hạnh của Kwong Tổng.


Kwong Tổng nghe giọng nói của Orm Kornnaphat, nhíu mày: "Em làm sao vậy? Sinh bệnh rồi?"


"Không có." Orm Kornnaphat hữu khí vô lực nói, nàng bây giờ còn không điều chỉnh tốt tâm tình, không biết nên đối mặt Kwong Tổng thế nào.


"Không có?" Kwong Tổng gật đầu, nàng tựa vào thân xe nhìn cửa sổ nhà Orm: "Tốt lắm, em hiện tại xuống lầu, tôi ở dưới lầu chờ em."


Orm Kornnaphat kinh ngạc ngắt điện thoại, nàng theo cửa sổ nhìn xuống, không ngoài dự liệu thấy được xe của Kwong Tổng, nàng vội vã ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức lau nước mắt trên mặt.


Mà Kwong Tổng đợi ở dưới lầu từ lâu đã phát hiện không ổn, nàng cắn môi, không nháy mắt nhìn phương hướng Orm Kornnaphat né tránh.


Orm Kornnaphat vô cùng hiểu rõ tính tình của Kwong Tổng, biết hôm nay nhất định là trốn không được, nàng vội vã lau khuôn mặt, khoác áo khoác muốn đi ra ngoài, kết quả vừa đến phòng khách đã thấy ba mẹ nàng.


Ba Oct Mae Koy thấy Orm Kornnaphat đi ra thoáng chốc đứng lên, Mae Koy là vẻ mặt lo nghĩ cùng đau lòng, Ba Oct lại ánh mắt tránh né, không dám nhìn thẳng Orm Kornnaphat.


Orm Kornnaphat nhìn thoáng qua ba nàng, lại đem ánh mắt rơi vào trên người Mae Koy: "Mẹ, con xuống dưới xem."


"Là Kwong Tổng đến sao?" Mae Koy đuổi theo hỏi, Orm Kornnaphat quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, gật đầu: "Đúng vậy."


Nói xong, nàng cũng không quay đầu mà đóng cửa lại.


Một khắc lúc đóng cửa lại, nàng tựa trên vách tường băng lãnh, trọng trọng thở phì phò.


Đã từng có thể gặp Kwong Tổng là cỡ nào hài lòng cùng vui sướng, mà hôm nay lại trở nên khó khăn như vậy.


Bước chân trở nên trầm trọng, chờ Orm Kornnaphat đi đến trước mặt Kwong Tổng giống như qua một thế kỷ, Kwong Tổng vốn là đầy mình oán giận, nhưng một khắc nhìn thấy nàng sắc mặt tái nhợt đều hóa thành yêu thương.


"Rốt cuộc làm sao vậy?" Kwong Tổng chăm chú nhìn khuôn mặt Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn nàng suy yếu cười: "Không có việc gì, chính là ngủ nhiều."


Kwong Tổng mồ hôi trên trán nàng liền đưa tay đi lau, nhưng Orm Kornnaphat lại thoáng chốc né tránh.


Kwong Tổng kinh ngạc nhìn Orm Kornnaphat, tay vẫn dừng lại giữa không trung, Orm Kornnaphat có chút xấu hổ mỉm cười: "Ba mẹ ở trên lầu."


Kwong Tổng trầm trọng nhìn Orm Kornnaphat một cái, gật đầu: "Được, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện."


Rất nhanh, Orm Kornnaphat ngồi trên xe của Kwong Tổng, vừa lên xe, ngửi vị đạo quen thuộc, nhìn con búp bê mao nhung được nàng treo lên, đôi mắt Orm Kornnaphat bắt đầu ẩm ướt. Nàng cùng Kwong Tổng tuy rằng vừa mới bắt đầu không bao lâu, nhưng đã có nhiều hồi ức như vậy, nếu như cứ như vậy kết thúc, nàng làm sao đành lòng? Mà nếu quả thật còn tiếp tục, ngày nào đó Kwong Tổng biết chân tướng, sẽ là một kết cục tan nát cõi lòng cỡ nào? Orm Kornnaphat không dám tưởng tượng, mà ngay cả hô hấp cũng theo đó mà đau đớn, nàng tình nguyện Kwong Tổng hận nàng rời bỏ nàng ấy, cũng không muốn nàng ấy quấn quýt đau xót một lần.


Đến quán cà phê hai người thường đi, Kwong Tổng gọi thức uống Orm Kornnaphat thích nhất, bản thân cũng gọi một tách cà phê, nàng ngồi đối diện Orm Kornnaphat, đánh giá Orm Kornnaphat.


Ánh mắt của Orm Kornnaphat thủy chung không dám nhìn Kwong Tổng, đến cuối cùng chịu không nổi áp lực cực lớn, nàng ngẩng đầu nhìn, Kwong Tổng nhếch miệng cười.


"Orm, em rốt cuộc làm sao vậy?" Kwong Tổng có chút đau đầu nhìn Orm Kornnaphat, nàng nóng lòng thượng hoả tìm Orm Kornnaphat lâu như vậy, kết quả lại đụng phải một cái đinh mềm mại không ăn cứng không ăn.


Tay của Orm Kornnaphat chậm rãi vuốt ve ly đồ uống, nàng nhẹ giọng nói: "Ba em khó có được dịp trở về, hôm qua gia đình đoàn tụ, em uống nhiều một chút."


"Là vậy sao?" Kwong Tổng thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng thả lỏng tựa ở lưng ghế, phần khẩn trương này của nàng lại càng khiến Orm Kornnaphat đua lòng.


Orm Kornnaphat gật đầu: "Ân, sau khi uống say.... Em nghĩ thật nhiều việc, về gia đình, về chúng ta...."


"Em còn có thể nghĩ rất nhiều việc?" Kwong Tổng nhìn Orm Kornnaphat nở nụ cười, nàng sờ sờ khuôn mặt không có ánh sáng của Orm Kornnaphat: "Đây là nhịn bao lâu? Em cùng người nhà ăn cơm cũng nên trả lời điện thoại của tôi, quên ước pháp tam chương rồi?" Orm Kornnaphat lúc này không trốn tránh mà là có chút tham lam theo tay của Kwong Tổng không muốn xa rời mà cọ cọ, Kwong Tổng thấy được, mỉm cười.


"Trước ăn một chút gì đi." Kwong Tổng phất tay gọi phục vụ đến, tuy rằng bình thường nàng thoạt nhìn lạnh như băng bất cận nhân tình, nhưng cùng với theo Orm Kornnaphat nàng tuyệt đối là một người yêu tiêu chuẩn, giống như hiện tại, nàng có thể rõ ràng gọi ra món Orm Kornnaphat yêu thích, thậm chí ngay cả không bỏ rau thơm chi tiết nhỏ này đều có thể nhớ kỹ.


Orm Kornnaphat không nháy mắt nhìn Kwong Tổng, trong mắt tụ lệ quang.


Kwong Tổng gọi món ăn xong liền thấy Orm Kornnaphat dáng vẻ nước mắt lưng tròng, nàng mím môi, không thể phát hiện khẽ nhíu mày.


"Orm."


Giọng nói vô cùng bình tĩnh lại lộ ra một tia bất an, đôi mắt Kwong Tổng bình tĩnh nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat nhìn nàng.


"Em có chuyện muốn nói với tôi sao?" Kwong Tổng vẫn cho rằng giác quan thứ sáu của mình rất mạnh, thậm chí rất nhiều lần linh nghiệm trên người Orm Kornnaphat, tỷ như nàng chuẩn bị tiểu lễ vật tiểu lãng mạn, nhưng lúc này đây, giác quan thứ sáu lại mang theo một loại cảm giác áp lực không thể kháng cự.


Orm Kornnaphat nhìn đôi mắt Kwong Tổng, gật đầu: "Đêm qua, em nghĩ rất nhiều chuyện... Bao gồm chuyện của chúng ta." Nàng lời này nói rất gian nan, gần như là phun ra từng chữ, đến cuối cùng, nàng căn bản không dám nhìn ánh mắt của Kwong Tổng, đôi mắt thẳng thắn chăm chú nhìn góc bàn.


"Em nghĩ đến cái gì?" Kwong Tổng không thể ức chế ngữ khí trở nên băng lãnh, hai tay khoanh trước ngực dựa vào lưng ghế, cả người lộ ra một cổ cảm giác lạnh lùng xa cách.


Orm Kornnaphat thấy nàng như vậy trong lòng bắt đầu không thể ức chế đau nhức, một người như vậy, nàng còn không hoàn toàn sở hữu, sẽ mất đi sao? Sau này nụ cười ấm áp đó, sủng nịch nhỏ bé rồi lại không chỗ nào không có có phải sẽ không thuộc về nàng nữa hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com