Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Suốt đời hay chỉ trong chớp mắt


Thủ tục xuất viện nhanh chóng đã làm xong, Fluke quay lại phòng bệnh thông báo: "Anh Win, giấy tờ xuất việc đã giải quyết xong rồi, Chủ tịch bảo anh chờ một lát, ông ấy sẽ đến đưa anh về nhà."

Win nằm trên giường bệnh mỉm cười lịch sự: "Đã làm phiền anh rồi."

Anh đừng khách sáo." Fluke điềm nhiên trả lời, gật đầu rồi đi ra ngoài.

Mang tâm trạng vui vẻ, Win nhìn Ling Ling đang ngẩn ngơ đứng bên cửa sổ, cảm thán: "Chậc, anh thật rất muốn gặp mặt Wisanu đấy."

Ling Ling chợt nhắm mắt lại, không thèm để ý đến gã ta.

Win nghiêng đầu, mắt thâm trầm, mang vẻ mặt gian ác: "Anh rất muốn nhìn thấy cái vẻ mặt mếu máu của nó."

Ling Ling quay người lại, lạnh lùng gườm mắt nhìn vào gã: "Anh ấy sẽ không khóc đâu!"

"Sẽ không à? Ha ha?" Win có vẻ không tin, gã lại nói: "Ồ, còn cái con nhóc kia nữa, tên là gì ấy nhỉ? Orm Kornnaphat!"

Trên gương mặt đẹp đẽ của Win hiện lên vẻ căm thù, u ám đáng sợ.

Ling Ling bước lên một bước: "Anh không được động vào con bé! Chúng ta đã thỏa thuận."

Win cười: "Ling Ling à, em phải biết, cho dù anh không làm gì thì cũng có thể khiến nó sống không bằng chết."

Ling Ling hừ giọng, quay sang chỗ khác lãnh đạm nói: "Anh cứ chờ xem. Tôi cũng sẽ để cho anh sống không bằng chết."

Ling Ling của lúc này trong mắt chỉ còn có thù hận, nàng thầm nghĩ muốn kéo tuột Win xuống địa ngục tối đen để gã chịu đau đớn, nhưng nàng quên rằng, tên ma quỷ này vốn dĩ đã bước ra từ nơi sâu nhất dưới tầng địa ngục!

Người của ông Mick tới rất nhanh, họ mang sạch sẽ tất cả các thiết bị điều trị trong bệnh viện lên xe, ông Mick dùng một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện chở riêng Win về.

Win được đặt nằm trên xe băng ca, Fluke theo sau đẩy xe, ông Mick đi theo bên cạnh, Ling Ling bước phía sau, xe băng ca vào thang máy, Ling Ling cũng vào theo, ngay lúc thang máy đang đóng lại, đôi mắt lơ đễnh của Ling Ling đột nhiên sững sờ, nàng ngẩng phắt đầu lên nhìn ra ngoài, nhưng vẫn chưa kịp nhận ra người bên ngoài có phải đúng là bóng dáng thân thuộc ấy hay không, thì cửa thang máy đã khép lại.

Thang máy chầm chậm đi xuống, trái tim Ling Ling đập thình thịch, là con bé phải không? Làm sao có thể chứ! Ling Ling khẽ nắm chặt hai tay, môi nàng nhướng lên, lắc đầu phủ nhận, không thể nào là con bé được.

Một tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy lại mở ra, Ling Ling là người đầu tiên đi ra ngoài, có một chiếc xe cứu thương đã đậu trước cửa bệnh viện, ba người đàn ông đứng bên cạnh xe cứu thương vừa nhìn thấy ông Mick và Fluke đẩy Win đi ra thì vội vàng bước lên đón, sau đó giúp họ đưa Win lên xe, Fluke thắt dây đai an toàn lại cho Win, sau đó treo túi truyền dịch, mang ống dưỡng khí vào cho gã ta, khi đã chắc chắn không còn sót chuyện gì thì mới gật đầu với ông Mick: "Có thể đi được rồi ạ."

Ông Mick ngồi phía đối diện băng ca, Ling Ling im lặng ngồi bên cạnh ông ta, người đàn ông ngoài cửa giơ tay lên, đóng mạnh cửa sau xe cứu thương lại, Ling Ling ngước mắt lên nhìn, động tác này rất nhanh nhưng trong mắt nàng nó giống như một pha quay chậm, khi người đàn ông nắm lấy cánh cửa, chầm chậm đóng lại thì một tiếng "binh" vang lên, toàn bộ ánh sáng đều bị nhốt lại bên ngoài, Ling Ling quay đầu đi, khẽ khàng nhắm mắt lại, rõ ràng nàng đã hạ quyết tâm rồi nhưng, tại sao, tại sao bản thân lại không cam tâm đến vậy!

Ling Ling nhắm mắt nên không để ý tới ánh mắt đang dán chặt vào nàng của Win.

Người đàn ông đóng cửa rồi đi lên ghế phụ lái ngồi, cửa bên ghế lái bị mở ra sau đó lại đóng sập lại, tiếng nổ máy xe brừ brừ, môi Win hơi nhướn lên, mỉm cười khoái trá như vừa giành được thắng lợi.

Đúng lúc đó, xe cứu thương bỗng dừng xịch lại! Ánh nắng chói chang "ào" vào, Ling Ling ngoảnh đầu, theo ánh sáng ùa đến, một bóng người nhào vào trong, tay phải nàng bị siết thật chặt!

"Theo em!" Giọng cô gấp gáp, giống như vừa phải cố chạy rất lâu.

Cuối cùng Ling Ling cũng nhìn rõ mặt cô, cô vẫn đẹp đến thế, giống như một mỹ nữ thiếu niên bước ra từ truyện tranh: "N'Orm?"

Ling Ling ngơ ngác gọi tên cô.

"Đi!" Orm lại kéo nàng một cái!

Ling Ling: "Không được, N'Orm, chị không thể..."

"Im ngay! Đi theo em là được!" Orm rống lên những lời này! Gào lên bên tai Ling Ling, Ling Ling bị cô thét vào mặt như thế nên vô cùng kinh ngạc nhìn cô, cô dám rống vào mặt nàng?

Orm lại kéo mạnh nàng, muốn lôi nàng đi khỏi đây nhưng ông Mick lại đứng lên, giữ lấy một tay của Orm: "Con khốn kiếp! Mày còn dám xuất hiện trước mặt chúng tao? Hôm nay ông phải xử mày!"

Orm lạnh lùng trừng mắt lên với ông ta: "Cút ngay!"

Ông Mick nổi giận bừng bừng, giơ tay lên muốn đánh cô, nhưng Orm nhanh hơn ông ta, tay trái không biết lấy đâu ra một khẩu súng, chỉa vào đầu ông ta: "Cút!"

Ông ta hoảng sợ buông tay cô ra, thụt lùi về sau không dám nhúc nhích, chuyện này con ông ta đã là một ví dụ, ông ta cũng không có gan chọc điên con nhóc này.

Orm cầm tay Ling Ling không buông, kéo nàng lùi về sau từng bước từng bước.

Win cố hết sức ngẩng đầu lên, gã nằm đó nổi giận quát: "Orm, mày dám đưa cô ấy đi, tao sẽ cho mày ngồi tù suốt đời! Suốt đời!"

Orm dừng chân, buông tay Ling Ling ra, bước qua, nhìn vào mắt gã nói: "Thà rằng cả đời tao ngồi tù cũng không để mày chạm vào một sợi tóc của chị ấy, tao chỉ hận sao lúc đó không bắn chết mày. Bây giờ cho mày thêm một phát cũng còn kịp, dù gì cũng sẽ ngồi cả đời!"

Ánh mắt Orm vốn dĩ đã rất lạnh, lúc nói lời này còn chất chứa đầy thù hận, những người ở đây không ai nghi ngờ lời cô nói, khi khẩu súng trong tay cô chuyển lên phần đầu Win, trong ánh mắt của gã cũng không che giấu nổi vẻ hoảng loạn, lão Mick sợ hãi kêu lên: "Không thể được! Không thể được!"

"Orm, dừng lại." Ling Ling vội chạy lên giữ chặt tay cô van nài: "Mình đi thôi, đi nhanh thôi."

Orm cười giễu, vẻ tàn bạo trong mắt nhạt đi chút ít, cô nhấc chân đá ngã túi truyền dịch và máy hô hấp của Win, sau đó kéo Ling Ling bỏ đi.

Win gào theo phía sau: "Orm! Mày chờ xem! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, khụ...khụ...tao sẽ không bỏ qua cho mày! Khu...khụ..."

"Anh Win, anh WIn, anh đừng kích động, thở sâu vào, thở sâu vào!"

Ling Ling ngoảnh lại nhìn cảnh tượng náo loạn phía sau, nàng nhìn thấy gương mặt tái mét của lão Mick và bộ dạng nhếch nhác của Metawin, bỗng nhiên cô rất muốn cười!

Kết quả là nàng thật sự đã bật cười.

Orm chặn một chiếc taxi, nhét Ling Ling vào trong xe, mình cũng ngồi vào theo, cô đóng cửa xe, nói địa chỉ, sau đó quay lại liếc mắt khinh thường nhìn những người trong xe cứu thương.

Lên xe được một lúc, Ling Ling nhìn khẩu súng trong tay Orm, sốt ruột nói: "Orm ơi, em..em lại lấy khẩu súng này ở đâu vậy?"

Khẩu súng kia là di vật của ba Orm, sau khi mẹ cô tự sát nó rơi vào tay Orm, cô không nói với một ai khác mà lại đem giấu nó đi.

Sau này Ling Ling thường nghĩ, lúc nhỏ Orm thường mang theo súng trong người, có phải vì mang theo nó sẽ làm cho cô có cảm giác an toàn, đúng không?

Ling Ling liếm môi nói: "Orm, đưa khẩu súng này cho chị được không? Chị thấy em cầm súng thì sợ lắm."

Orm quang sang nhìn nàng, lắc lắc khẩu súng trong tay: "Chị nói cái này?"

Ling Ling gật đầu, nắm lấy hai tay cô.

Orm mím môi, giống như đang nhịn điều gì đó, nhịn một hồi, cô lại nhịn không nổi bật cười vẻ đắc chí.

"Ơ?" Ling Ling mở to hai mắt nhìn cô, cô cười? Cô cười thật rồi kìa? Tuy chỉ có một lúc, nhưng mà, Orm cười thật rồi kìa? Thật đẹp quá...

Nụ cười của cô gái này còn mang theo cả sự hả lòng hả dạ, không giống với vẻ lạnh lùng đầy áp lực trước đây, Orm cười giống như một đứa trẻ vừa thực hiện được một trò đùa tai quái: "Là giả đấy."

"Ơ!"

"Đồ thật đã bị cảnh sát tịch thu từ lâu. Súng của ông nội và Nadech em không trộm được, mượn đỡ món đồ chơi trong tủ, ai ngờ..." Orm nói tới đây, khóe miệng lại nhướn lên một chút: "Ai ngờ bọn họ dễ bị lừa gạt như vậy!"

"Đồ giả thật à?" Ling Ling hơi không tin, người này thật thật giả giả, hồi còn nhỏ cô cũng nói khẩu súng trong tay cô là giả, kết quả lại là...

"Không tin à?" Orm cau mày cụt hứng, sau đó cô giơ súng lên đầu Ling Ling, bắn một phát, Ling Ling hoảng hồn nhắm mắt lại, một tia nước phụt ra làm ướt một nhúm tóc của nàng, nàng mở bừng hai mắt, tức tối nhìn cậu, cậu đang nghiêng đầu cố gắng mím môi.

"Hừ!" Ling Ling bực mình giật lấy khẩu súng nước, quay sang bắn một phát vào Orm. Orm giơ tay kéo tay nàng xuống, sau đó, sau đó đôi mắt xinh xắn ấy nhìn nàng chăm chú: "Ling Ling Kwong, đi bỏ đứa bé nhé."

Ling Ling ngạc nhiên, ngây ngẩn nhìn cô.

Vào lúc đó, chiếc taxi và một chiếc xe quân dụng chạy lướt qua nhau, lần vuột mất này, là suốt đời hay chỉ trong chớp mắt?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com