29
Em buộc nàng đổi xưng hô, nhưng không nói cho nàng nên gọi là gì.
"Kornnaphat?"
"Em gái?"
"Người yêu?"
Ling Ling Kwong thử một đống tên gọi, nhưng mỗi lần gọi một cái lại bị em đâm càng mạnh hơn.
Nước mắt nàng ào ạt rơi xuống, cảm thấy tiểu huyệt nóng đến cực điểm, có một cỗ dâm thủy muốn trào ra, "Rốt cuộc gọi là gì ô ô....Em nói đi?"
"Em nói?"
Orm Kornnaphat cúi đầu nhìn nàng, mắt sáng như đuốc, phảng phất như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra một cái động.
Sau một lúc lâu, khóe môi từ từ gợi lên ý xấu.
"Không bằng chị kêu một tiếng 'mama' cho em nghe?"
"Em...."
Ling Ling Kwong giận mà không dám nói gì chỉ nhìn em.
"Như thế nào, Ling Ling Kwong gia giáo tốt như vậy, có phải hay không khó có thể mở miệng?"
"Ling Ling Kwong hỏi em gọi là gì, nên gọi cái gì trong lòng chị không rõ ràng sao? Hay chỉ là giả bộ không biết? Từ lúc bắt đầu đến giờ chị Ling Ling Kwong chưa từng nói thích em, tất cả là do em tự mình đưa tới cửa...."
"V...Vợ."
Em càng nói ánh mắt càng giống như tẩu hỏa nhập ma, Ling Ling Kwong cắn môi, nhịn không được đánh gãy lời em nói.
Một tiếng 'vợ' mềm mại kéo dài, tê tê dại dại, một sự thõa mãn từ tận cốt tủy, Orm Kornnaphat ngừng nói, không hề chớp mắt mà nhìn nàng, cười lên tiếng.
"Lại kêu một tiếng."
Ling Ling Kwong thẹn thùng cắn môi, vốn dĩ có thể kêu ra tiếng, lại bị ánh mắt của em làm cho không thể phát ra âm thanh.
"Không gọi?"
Orm Kornnaphat véo khuôn mặt có điểm ửng đỏ cực kì quyến rũ của nàng, khiến em mỗi một khắc đều nghĩ muốn làm nàng.
"Không phải kêu lên rồi sao?"
"Kêu một lần không được, em muốn Ling Ling Kwong khắc sâu trong trí nhớ, biết chình mình là của ai!"
"Của chính tôi."
"Cái gì?"
Ngọn lửa xấu xa của Orm Kornnaphat lại dâng lên, tốc độ được thả chậm lại đột ngột tăng lên.
"A a a ~ nhẹ một chút, ưm ưm a....."
"Lặp lại lần nữa, chị là của ai?"
"Orm.....Orm Kornnaphat."
"Orm Kornnaphat?"
"Vợ."
"Vợ là ai?"
"Là Orm Kornnaphat."
"Về sau còn dám lừa gạt vợ, còn dám cùng đàn ông ăn cơm, cùng nói cười với kẻ khác hay không?"
"Dừng lại ô ô, vợ tha tôi đi, cầu xin em a, tôi không được...."
Ling Ling Kwong bị làm không ngừng, ôm cổ em, tiếng khóc lóc xin tha vang vọng tai em không ngừng, thanh âm nàng mềm mại dụ hoặc, phảng phất có thể bắn ra nước, làm vô luận tâm địa ai có cứng rắn cỡ nào nghe xong cũng phải dừng lại để an ủi.
Orm Kornnaphat nghe chữ ' vợ' đến sướng, chuẩn bị cho nàng cơ hội thở dốc, nhưng bên ngoài lại truyền đến một loạt âm thanh của nữ sinh.
"Các cậu cũng tới trả vợt cầu lông sao?"
"Đúng vậy, trò đánh câu lông này không thú vị chút nào, rốt cuộc cũng kết thúc, tớ buồn ngủ quá ~"
"Ai mà không chán? Nói không phải vì tới xem cậu ấy thi đấu, tớ lười phải đến đây, ở kí túc xá ngủ thoải mái hơn nhiều!"
"Đúng vậy, nhưng Kornnaphat chạy 3000m xong nhìn cũng không nhìn cổ động viên một cái, nước cũng không nhận lập tức trực tiếp đi luôn."
"Không có việc gì, chút nữa còn có nhảy cao, tớ phải chuẩn bị chụp ảnh thật tốt! Mỗi ngày đều xem lại hình ảnh xinh đẹp của cậu ấy."
"A~"
Ling Ling Kwong bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, còn càng ngày càng gần, sợ tới mức kêu lên tiếng, sau khi ý thức được mình làm như vậy càng dễ bị bại lộ, đưa tay bịt kín miệng.
Nàng đưa đôi mắt đầy hoảng sợ bất lực mà nhìn Orm Kornnaphat.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sắp bị phát hiện!
"Em mau đi ra."
"Đi ra? Đi đâu?"
Orm Kornnaphat vốn dĩ khóa trái cửa, nhưng nhìn bộ dạng này của nàng, không nhịn được trêu đùa một chút.
"Chị Ling Ling Kwong không cảm thấy, bị người khác quan sát càng kích thích sao?"
"Một chút cũng không kích thích, Orm Kornnaphat, em đừng nháo...."
"Em không nháo, ưm ~".
Orm Kornnaphat đem nàng từ vách tường bế lên, nàng khẩn trương kẹp chặt đại dương vật của em, khiến em suýt chút nữa bắn ra.
"Tiểu dâm đãng, quả nhiên đang nói dối, em thấy chị chính là muốn bị người khác nhìn thấy, bằng không sao lại nhiệt tình như vậy?"
"Tôi không có...."
Ling Ling Kwong khẩn trương cả người phát run, cảm nhận được thời điểm nàng kẹp chặt, dương vật em run rẩy một chút, hình như sắp bắn tinh, cố ý siết chặt thêm vài cái.
"Ưm a ~"
Orm Kornnaphat bị nàng kẹp đến da đầu tê dại, sướng muốn mạng, thiếu chút nữa bắn ra cho nàng, nhìn nàng không che lấp ý đồ ngây thơ của mình.
"Chị nghĩ em sẽ bắn ra?"
"Tôi...."
"Chị có tin em sẽ làm chị đến phun nước trước mặt đám nữ sinh đó?"
"Không cần, cầu xin vợ, tôi rất sợ...."
Ling Ling Kwong đã từng thấy qua cảnh em vừa bắn xong vài giây sau liền cứng trở lại, cũng biết rõ em tại thời điểm này cái gì cũng có thể làm được, chỉ phải chịu thua, vùi đầu ở giữa cổ em, từng tiếng mà kêu vợ.
Nàng là thật sự sợ hãi, nghĩ cũng không dám nghĩ hậu quả sau khi bị phát hiện.
Nữ giáo viên câu dẫn học sinh, giữa ban ngày trần trụi làm tình...
Orm Kornnaphat bị nàng kêu đến tính tình đều nhu hòa không ít.
"Ngoan, đừng khóc, không có việc gì, bọn họ sẽ không phát hiện..."
Nếu nàng không nói, em cũng căn bản không có khả năng sẽ cho người khác thấy bộ dạng mê người này của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com