55. Từng chút một thôi, được không?
Ling Ling Kwong ngồi lại trên chiếc ghế mềm mại, ánh mắt đượm buồn. Bác sĩ tâm lý ngồi đối diện cô, giữ khoảng cách đủ để Ling cảm thấy thoải mái. Cả không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở của Ling và những suy nghĩ trong lòng cô đang vỡ ra từng mảnh.
Ngừng một lát, Ling bắt đầu, giọng cô nghẹn lại.
"Bác sĩ, tôi cảm thấy như mình đang đánh mất tất cả,"
"Cảm giác như tôi không còn là chính mình nữa. Tôi không thể nhìn thấy, tôi không thể nhớ được những gì quan trọng... và tôi sợ, tôi sẽ không thể yêu thương người mình yêu như trước nữa."
Bác sĩ lắng nghe, ánh mắt thấu hiểu, không vội vàng đưa ra lời khuyên. Bà biết Ling đang cần thời gian để mở lòng, để chia sẻ hết những cảm xúc giằng xé trong lòng.
"Những cảm giác của bạn là hoàn toàn bình thường," bác sĩ nói nhẹ nhàng, "Khi đối diện với một căn bệnh nguy hiểm, chúng ta không chỉ lo sợ về cơ thể mình, mà còn về những gì bệnh tật có thể lấy đi từ chúng ta—khả năng yêu thương, trí nhớ, và những mối quan hệ quan trọng."
"Nhưng Ling, bạn không phải đối mặt với tất cả điều này một mình."
Ling hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào lời bác sĩ. "Nhưng tôi cảm thấy như mình đang khiến Orm khổ sở. Em ấy luôn ở bên tôi, nhưng tôi lại không thể làm gì cho em ấy. Tôi sợ rằng mình sẽ không thể là người vợ em ấy cần nữa."
Bác sĩ khẽ gật đầu. "Chính vì vậy, tôi muốn bạn hiểu rằng việc bạn cảm thấy như vậy không có nghĩa là bạn không yêu Orm. Ngược lại, chính vì bạn yêu em ấy, bạn muốn bảo vệ em khỏi nỗi đau này. Nhưng đôi khi, chính sự đau khổ trong lòng bạn cần phải được đối diện và chia sẻ."
"Ngay cả khi tâm trí của bạn bảo rằng không ai hiểu bạn đâu và không có ai quan tâm, vẫn có rất nhiều người sẵn sàng ở bên cạnh cùng bạn.
"Bạn và Orm có thể cùng nhau vượt qua điều này, nhưng bạn cần phải chăm sóc bản thân trước."
Ling suy nghĩ, rồi ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ. "Tôi sợ mình không đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả. Sự lo lắng ấy ăn mòn tôi từng ngày."
Bác sĩ nhìn vào đôi mắt đầy nỗi sợ của Ling và nói: "Ling, bạn không cần phải mạnh mẽ tất cả thời gian. Có những lúc chúng ta cần phải cho phép mình nghỉ ngơi, để nhận sự giúp đỡ. Bạn có thể không nhìn thấy rõ bây giờ, nhưng Orm sẽ luôn ở đó, yêu bạn như bạn đang là. Và bạn xứng đáng có sự giúp đỡ, từ cả bác sĩ, cả Orm, và những người thân yêu khác."
Bác sĩ nhìn Ling Ling Kwong, đôi mắt tràn đầy sự kiên nhẫn và sự thấu hiểu.
Rồi bà khẽ gọi, "Ling."
"Không phải vì bạn yếu đuối, mà là vì bạn xứng đáng được cứu chữa."
"Mọi người đều xứng đáng có cơ hội được chữa lành, không chỉ về thể chất mà còn về tâm lý."
Ling Ling Kwong nhìn bác sĩ, im lặng một chút rồi mới nói tiếp, đôi mắt lấp lánh một chút hy vọng lạ kỳ.
"Nhưng tôi cảm thấy mình đang trở nên vô dụng, không thể làm gì được cho những người tôi yêu."
Bác sĩ mỉm cười, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, như thể muốn truyền đến Ling một nguồn năng lượng ấm áp. "Đó chính là điều mà bạn cần phải hiểu. Việc bạn cảm thấy như vậy không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là dấu hiệu của tình yêu sâu sắc. Bạn lo lắng vì bạn quan tâm."
"Nhưng nếu bạn không cho phép bản thân được cứu chữa, bạn sẽ không thể tiếp tục yêu thương và chăm sóc cho những người quan trọng trong cuộc đời mình."
Ling Ling Kwong lặng lẽ nghe, lòng cô như được vỗ về bởi những lời nói chân thành của bác sĩ. Cảm giác nặng nề trong lòng có phần giảm đi, mặc dù vẫn còn nhiều nỗi sợ chưa được giải tỏa.
"Tôi... tôi có thể làm gì để vượt qua cảm giác này?" Ling hỏi, giọng nghẹn ngào.
Bác sĩ đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Bước đầu tiên là chấp nhận rằng bạn xứng đáng được yêu thương và giúp đỡ. Sau đó, chúng ta sẽ cùng làm việc với những cảm xúc của bạn, giúp bạn học cách đối diện và tìm lại sự bình yên trong tâm hồn. Bạn có thể không thấy ngay được kết quả, nhưng nếu bạn đồng ý mở lòng, bạn sẽ thấy mình dần dần có thể làm chủ cuộc sống của mình."
Ling Ling Kwong thở dài, nhưng lần này, một phần trong cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô đã sẵn sàng, dù chỉ là một chút, để bước đi trên con đường tìm lại sự chữa lành. Ling Ling Kwong ngồi thừ người, đôi mắt đượm buồn nhưng lại chứa đựng một chút phẫn nộ khó tả.
"Đôi khi tôi cảm thấy phẫn nộ, bực bội, có đôi lúc là trống rỗng," Cô thở dài, giọng nghẹn ngào. "Nó không phải là sự tức giận với ai cả, mà là với chính mình. Tôi không thể chấp nhận được rằng tôi lại yếu đuối như vậy. Mọi thứ đang vụn vỡ, và tôi không thể làm gì để sửa chữa."
Bác sĩ im lặng trong giây lát, để những lời của Ling dần lắng xuống trong không gian yên tĩnh. Rồi bà nhẹ nhàng lên tiếng, giọng đầy sự thấu hiểu:
"Đó là cảm giác mà rất nhiều người phải trải qua khi đối diện với căn bệnh này, Ling. Cảm giác phẫn nộ, bực bội và trống rỗng—đó là phản ứng tự nhiên khi bạn cảm thấy mất quyền kiểm soát. Nhưng tôi muốn bạn biết rằng, cảm giác đó không có gì sai. Nó không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là dấu hiệu của con người bạn đang rất yêu cuộc sống, đang yêu những gì bạn đã và đang mất đi."
Ling Ling Kwong lặng im, không nói gì, nhưng trong sâu thẳm, những lời bác sĩ nói như vết thương lòng được nhẹ nhàng vén lên.
"Bạn cảm thấy như thế này không phải là thất bại," bác sĩ tiếp tục. "Bạn đang cảm thấy đau đớn vì những gì bạn yêu thương đang thay đổi. Điều đó chứng tỏ bạn còn nhiều tình cảm, còn nhiều yêu thương. Và chính những cảm xúc này sẽ là sức mạnh để bạn vượt qua mọi thứ."
Ling nhìn vào bác sĩ, những cảm xúc vỡ òa trong lòng. "Nhưng có lúc tôi cảm thấy như mình chẳng còn gì cả," Cô thì thầm.
"Trống rỗng... như thể mình không còn giá trị gì nữa."
Bác sĩ nắm lấy tay Ling, không phải để an ủi một cách hời hợt, mà để gửi gắm sự thấu hiểu chân thành. "Ling, giá trị của bạn không chỉ nằm trong những gì bạn có thể làm."
"Bạn là con người với những cảm xúc, những ước mơ, và những người bạn yêu thương. Bạn vẫn có giá trị, dù có những lúc bạn cảm thấy yếu đuối. Chính sự chấp nhận bản thân, dù cho những cảm xúc đó có phức tạp đến đâu, sẽ là chìa khóa để bạn tìm lại lẽ sống."
"Hãy chấp nhận bản thân mình, đừng yêu cầu ở bản thân mình quá nhiều, về những điều bạn có thể làm được, những điều mà bạn chưa thể làm được."
"Chúng ta luôn có xu hướng mong đợi nhiều từ những người mà ta thân thiết, đôi khi là chính ta. Chúng ta trưởng dưỡng những kì vọng không thực tế và áp đặt những phẩm chất không tồn tại lên chính mình."
"Hãy chấp nhận những thiếu sót của bản thân, chấp nhận mình cũng có những lúc làm không tốt. Cho phép mình được sai lầm và không tốt. Điều này sẽ khiến chúng ta bớt thất vọng và giận dữ."
Ling Ling Kwong im lặng, nhưng trong lòng cô, những lời bác sĩ như một ngọn lửa nhỏ, dần dần thắp sáng lại những hi vọng đã dần tắt. Cô không còn hoàn toàn cô đơn trong những cảm xúc phẫn nộ và trống rỗng, bởi giờ đây, cô hiểu rằng mình vẫn có thể được cứu chữa, không chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn.
Ling Ling Kwong ngồi im lặng một lúc lâu, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể những suy nghĩ trong đầu cô đang vờn quanh, không thể thoát ra. Cô thở dài, đôi vai hơi khom xuống, như mang một gánh nặng vô hình.
Ling tiếp tục nói, giọng cô khẽ run rẩy, "Tôi sợ... tôi sợ mình sẽ không thể nhìn thấy nữa. Tôi sợ mình sẽ mất đi tất cả, không chỉ về thể chất mà còn cả những kỷ niệm, những thứ đã từng khiến tôi cảm thấy mình đang sống. Tôi sợ rằng, dù có chữa trị hay không, tôi sẽ không thể quay lại là chính mình nữa. Và điều tôi sợ nhất, là tôi sẽ không thể yêu thương Orm như trước đây nữa."
Bác sĩ lắng nghe, không vội vàng đưa ra lời khuyên hay phản ứng. Bà chỉ ngồi im lặng, để Ling được tự do bày tỏ những nỗi sợ đang đè nặng trong lòng.
Ling tiếp tục, ánh mắt lấp lánh một chút lo âu. "Và tôi cũng sợ rằng mình sẽ làm em ấy đau. Orm yêu tôi quá nhiều, và tôi không muốn em ấy phải gánh vác nỗi đau này."
"Nhưng tôi lại cảm thấy mình không thể yêu thương em ấy trọn vẹn khi tất cả những thứ quan trọng trong cuộc sống đang dần rời xa tôi."
Bác sĩ không nói gì ngay lập tức, mà chỉ nhẹ nhàng quan sát Ling. Những lời cô vừa nói đầy sự sợ hãi, nhưng cũng là sự thật mà cô đang đối mặt. Một nỗi sợ về sự mất mát, sự không chắc chắn, và cả sự lo lắng về tình yêu và mối quan hệ của cô với vợ mình.
"Bạn đang rất dũng cảm khi đối diện với những cảm xúc này," bác sĩ cuối cùng lên tiếng, giọng bình tĩnh.
"Sợ hãi là một phần tự nhiên của con người, đặc biệt khi bạn đang đối diện với những thay đổi lớn và không lường trước được. Nhưng, Ling, bạn không phải đối mặt với những nỗi sợ này một mình. Bạn có người yêu thương ở bên, và dù mọi thứ có thay đổi như thế nào, Orm vẫn sẽ ở đó, vẫn yêu bạn. Nỗi sợ không làm bạn yếu đuối, nó chỉ chứng tỏ rằng bạn còn yêu thương và lo lắng cho người bạn yêu."
Ling ngước lên, ánh mắt có phần bối rối nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. "Nhưng tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục yêu thương em ấy như trước đây không. Sự thay đổi quá lớn khiến tôi không biết phải làm gì."
Bác sĩ gật đầu, sự đồng cảm trong ánh mắt bà không che giấu. "Đúng vậy, thay đổi là điều rất khó chấp nhận, nhất là khi nó liên quan đến những thứ quý giá nhất của chúng ta. Nhưng, Ling, yêu thương không phải lúc nào cũng được đo bằng những gì bạn có thể làm."
"Đôi khi, tình yêu là việc ở bên nhau, chia sẻ những khoảnh khắc khó khăn, và chấp nhận nhau trong những thay đổi, dù là đau đớn."
Ling thở dài, một phần trong cô cảm thấy như được thả lỏng, như thể bác sĩ đã giúp cô nhìn thấy một tia sáng nhỏ bé trong màn đêm tối tăm. Cô không còn hoàn toàn bị đắm chìm trong những nỗi sợ, dù vẫn còn nhiều điều chưa chắc chắn, nhưng ít nhất, cô không phải gánh vác tất cả một mình.
Và vị bác sĩ chân thành nói với cô.
"Điều quan trọng nhất là cứ để mình tồn tại, không cần phải khá lên ngay lập tức, không cần phải gượng ép bản thân làm điều gì cả. Chỉ cần để mình thở, để thời gian trôi qua thêm một chút. Rồi sẽ có một khoảnh khắc nào đó, dù là nhỏ thôi, nhưng bạn sẽ thấy một chút ánh sáng len lỏi qua màn sương."
"Chúng ta không cần vội vàng, từng chút, từng chút một thôi, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com