Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

66. Lần này là một tình huống đặc biệt.

Trong một thư phòng rộng lớn, nơi mọi thứ đều toát lên vẻ tinh tế và quyền lực, Orm Kornnaphat ngồi sau một chiếc bàn gỗ quý, bề mặt bóng loáng phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn bàn cổ điển. Căn phòng được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, từng bức tranh treo trên tường dường như kể lại những câu chuyện đầy quyền lực và bí ẩn. Những kệ sách cao chạm trần được xếp đầy những cuốn sách da, dày dặn và đầy tri thức, tạo nên một không gian mà chỉ những ai có vị thế mới có thể bước vào và nắm bắt được.

Orm ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén, đôi tay vững chãi đặt lên bàn, như thể mỗi quyết định em đưa ra đều mang trọng lượng không thể chối từ. Những chiếc cốc thủy tinh đầy rượu vang đỏ được đặt gần đó, nhưng em không hứng thú. Em không cần những thứ xa hoa để cảm thấy thỏa mãn, vì chính sự kiểm soát và quyền lực là thứ em tìm kiếm.

Xung quanh Orm là những người phụ tá, tất cả đều đứng im lặng, như những bức tượng sống, chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Trong không gian này, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng khẽ khàng của chiếc đồng hồ treo trên tường và hơi thở của những người trong phòng.

"Mọi chuyện đều phải diễn ra theo đúng kế hoạch," Orm nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyền lực. Em không cần phải gầm lên hay quát tháo, chỉ một lời nói nhẹ nhàng, đủ để mọi người nhận thức được sự nghiêm túc của tình huống. "Đừng để tôi phải nhắc lại."

Một người đàn ông, vẻ mặt căng thẳng, lén nhìn Orm rồi nói: "Nhưng thưa ngài, nếu như mọi thứ không hoàn toàn như dự tính?"

Orm không quay lại, ánh mắt vẫn dõi theo những hồ sơ trên bàn. Em không cần phải nhìn, vì chỉ một lời nói của em cũng đủ để định đoạt mọi thứ. "Nếu không như dự tính, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch B. Nhưng đừng để tôi phải dùng đến nó."

Em ngừng lại, môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt. "Mọi việc sẽ diễn ra chính xác như tôi đã nói. Nếu không, sẽ có những hậu quả mà các người sẽ không muốn nhìn thấy."

Những người trong phòng im lặng, không ai dám lên tiếng. Orm Kornnaphat là người duy nhất trong căn phòng này có quyền quyết định mọi thứ. Những lời em nói như những mệnh lệnh không thể phản bác, và không ai muốn đối đầu với em. Em tiếp tục chỉ đạo công việc, từng câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy tính toán, như một người cầm trịch trong một vở kịch mà chỉ mình em mới là người biết kết thúc của nó.

Orm Kornnaphat đã ra ngoài sau khi ngủ với Ling Ling Kwong một lát rồi trở về nhà trước khi ánh sáng đầu tiên của bình minh kịp len lỏi qua khung cửa sổ. Em bước vào phòng, im lặng như một bóng ma, đôi giày cao gót không phát ra tiếng động trên sàn gỗ phủ đầy thảm lông mượt mà. Không khí trong căn phòng lặng lẽ, và mọi thứ dường như còn đắm chìm trong giấc ngủ sâu của ban đêm. Ánh sáng từ đèn ngủ mờ ảo chiếu lên những bức tường, tạo nên một không gian yên bình, nhưng bên trong Orm lại đầy những mối lo toan, những tính toán không ngừng nghỉ.

Em tiến lại gần chiếc giường lớn, nơi vợ mình, Ling Ling Kwong, đang ngủ say, hơi thở đều đặn, mái tóc dài xõa ra trên gối. Orm nhìn vợ mình một cách trìu mến, đôi mắt đầy sự yêu thương nhưng cũng ẩn chứa nỗi lo lắng khó nói thành lời. Một giây phút bình yên hiếm hoi giữa những căng thẳng và trách nhiệm.

Orm nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, bàn tay vén một lọn tóc của Ling Ling Kwong ra khỏi mặt. Em cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể vợ mình, và có một nụ cười nhẹ nở trên môi. Nhưng không thể để thời gian trôi đi mãi như thế, không thể để mình chìm mãi trong sự bình yên này. Em biết, dù có muốn hay không, em vẫn phải đối mặt với những quyết định khó khăn ngoài kia.

"Chị." Orm thì thầm, khe khẽ như thể đang nói chuyện với thứ quý giá nhất trên đời.

Em nhẹ nhàng đặt tay lên vai vợ, không muốn đánh thức quá sớm nhưng cũng biết rằng thời gian không đợi ai. Chỉ một chút nữa thôi, mọi thứ sẽ trở lại guồng quay của nó — cuộc sống, trách nhiệm, và những quyết định không thể tránh khỏi. Nhưng giây phút này, khi em nhìn thấy Ling Ling Kwong trong giấc ngủ, em chỉ muốn tận hưởng sự bình yên ấy, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Dậy đi nào vợ ơi." Orm tiếp tục, giọng em gần như mơ màng, như thể nói với chính mình nhiều hơn là với chị.

Orm Kornnaphat ngồi lặng lẽ bên giường, lòng đầy lo lắng khi nhìn thấy Ling Ling Kwong vẫn ngủ say, không hề động đậy dù đã được gọi hai lần. Em đưa tay lên, nhẹ nhàng vén những lọn tóc dài đang rủ xuống, rồi đặt bàn tay lên trán của vợ mình. Cảm giác ấm áp bất ngờ làm Orm phải ngừng lại, ánh mắt em sắc bén như thể đang tìm kiếm dấu hiệu của điều gì đó không ổn.

Nhiệt độ của Ling Ling Kwong có vẻ cao hơn mọi khi, không chỉ một chút, mà là một sự khác biệt rõ rệt. Orm cảm nhận được sự nóng bừng dưới tay mình, và trái tim em khẽ thắt lại. Không thể để điều này qua đi mà không kiểm tra rõ ràng.

"Ling?" Orm gọi một lần nữa, lần này có chút khẩn trương trong giọng nói, nhưng vẫn giữ sự kiên nhẫn. Em nhẹ nhàng lay người chị, song Ling Ling Kwong vẫn không tỉnh dậy. Những cơn sóng lo âu dâng lên trong lòng Orm, em vội vàng rút tay lại, dời ngón tay qua trán của mình như để chắc chắn rằng cảm giác ấy không phải do mình tưởng tượng.

Em bước nhanh ra ngoài, mở cửa phòng và gọi lớn cho người giúp việc. "Gọi bác sĩ. Ngay lập tức."

Trong lúc chờ đợi, Orm quay lại nhìn Ling Ling Kwong, ánh mắt giờ đây đã không còn dịu dàng như trước, thay vào đó là sự lo lắng, sợ hãi không thể che giấu. Em không muốn nghĩ đến những điều tồi tệ, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như không theo ý muốn của em. Bất an tràn ngập trong tâm trí, và Orm không thể làm gì ngoài việc cầu nguyện rằng đây chỉ là một cơn sốt bình thường, không có gì nghiêm trọng.

Orm Kornnaphat luôn nổi bật với bình tĩnh trong mọi tình huống, từ những quyết định quan trọng trong công việc cho đến những cuộc họp đầy căng thẳng. Nhưng mỗi khi liên quan đến Ling Ling Kwong, sự kiên cường và vững vàng của em dường như tan biến. Trong những khoảnh khắc đó, trái tim em trở nên dễ tổn thương, như thể tất cả những vỏ bọc mạnh mẽ ấy không còn ý nghĩa.

Khi em nhìn thấy Ling Ling Kwong nằm đó, yếu đuối và không thể tỉnh dậy, Orm không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Những mối lo lắng, những nỗi sợ hãi mà em luôn cố gắng giấu kín lại trào dâng mạnh mẽ. Đối với em, Ling Ling Kwong không chỉ là vợ mà là cả thế giới, là người duy nhất khiến em cảm thấy mình thật sự sống, và có lẽ, là người duy nhất có thể khiến em hạnh phúc.

Orm đứng bên giường, tay vẫn giữ trán Ling Ling Kwong, nhưng sự bình tĩnh của em đã không còn. Em gọi bác sĩ, nhưng tâm trí không thể dừng lại. Mỗi giây trôi qua đều nặng nề, mỗi hơi thở của vợ em trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc này, Orm biết rằng tất cả sự mạnh mẽ và quyết đoán của em không có giá trị gì nếu không có Ling Ling Kwong bên cạnh.

Cảm giác bất lực, quen thuộc, dâng lên trong lòng Orm. Em chỉ có thể đứng đó, chờ đợi, hy vọng rằng Ling Ling Kwong sẽ tỉnh lại, rằng sự yên bình sẽ quay trở lại, và rằng em sẽ không phải đối mặt với một nỗi đau quá lớn để chịu đựng.

Việc chị ngủ mê man làm cho em có cảm giác cả hai đang quay lại lúc còn ở Đức, khi đó, chị cũng mê man lên cơn sốt như thế này. Orm không thể không nghĩ nhiều.

Orm Kornnaphat đứng giữa căn phòng, mắt vẫn không rời khỏi Ling Ling Kwong, người vẫn chìm trong giấc ngủ mê man, không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy sớm. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, tĩnh lặng, không còn quan trọng. Mặc dù em biết rằng buổi họp với gia tộc đang đến gần, rằng những quyết định quan trọng đang chờ đợi, Orm chỉ có thể nghĩ về một điều duy nhất — Ling Ling Kwong.

Thường thì Orm sẽ không lưỡng lự. Em là người luôn biết cách phân bổ thời gian một cách hợp lý, luôn chuẩn bị cho những tình huống khó khăn nhất. Nhưng lần này, khi đứng giữa lựa chọn giữa trách nhiệm và người mình yêu, tất cả kế hoạch đều trở nên vô nghĩa. Mối quan hệ gia tộc, công việc, hay danh tiếng — tất cả đều không thể so sánh được với sự an toàn và khỏe mạnh của Ling Ling Kwong.

Em nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng nhợt nhạt của bình minh vẫn chưa đủ mạnh để xua đi cái lạnh của những lo lắng trong lòng. Em biết gia tộc Sethratanapong sẽ không vui khi em vắng mặt, họ sẽ không hiểu sự gián đoạn trong kế hoạch của em, nhưng Orm không quan tâm. Trong khoảnh khắc này, không có gì quan trọng hơn việc ở bên vợ mình.

"Em không thể để chị lại một mình được." Orm lẩm bẩm, tay nắm chặt lại. Sự kiên quyết và lạnh lùng thường thấy trong em lúc này hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho một sự yếu đuối hiếm hoi mà chỉ Ling Ling Kwong mới có thể đánh thức.

Em bước lại gần giường lần nữa, ngồi xuống bên cạnh Ling Ling Kwong, đặt tay lên tay vợ mình, cố gắng xoa dịu nỗi lòng mình. Dù biết rằng công việc ngoài kia không bao giờ ngừng lại, nhưng Orm hiểu rõ rằng sẽ không thể nào hoàn thành được nếu không có Ling Ling Kwong bên cạnh. Chị là nguồn động lực, là lý do để em có thể vượt qua mọi thử thách. Và giờ đây, Orm không thể rời đi mà không biết chắc chắn rằng chị sẽ ổn.

"Chị phải khỏe lại, chị phải tỉnh lại..." Orm thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong mắt em đã rưng rưng.

Khi bác sĩ gia đình bước vào phòng, ánh mắt của Orm Kornnaphat ngay lập tức chuyển sang sự mong chờ, không che giấu được nỗi lo âu. Em vội vã bước lại gần, dẫn bác sĩ tới bên giường nơi Ling Ling Kwong đang nằm, vẻ mặt vẫn đượm buồn và mệt mỏi. Bác sĩ, một người có nhiều năm kinh nghiệm và quen thuộc với tình trạng sức khỏe của Ling Ling Kwong, kiểm tra tỉ mỉ, đặt máy đo nhiệt độ lên trán chị và lắng nghe hơi thở, rồi lại đem ống nghe lạnh lẽo áp lên lồng ngực chị.

Một lúc sau, bác sĩ lặng lẽ rút tay lại và nhìn Orm với ánh mắt bình tĩnh nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.

"Không có gì nghiêm trọng," bác sĩ nói, giọng điềm đạm. "Đây chỉ là một cơn sốt thông thường. Cô ấy có thể đang mệt mỏi vì đã làm việc quá sức trong khi cơ thể vẫn còn yếu. Tôi nghĩ đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể để báo hiệu cần nghỉ ngơi."

Orm thở dài, một phần lo lắng đã tan đi, nhưng sự bất an vẫn còn đọng lại trong lòng em. "Chị ấy sẽ ổn chứ?" Orm hỏi, đôi mắt em không rời khỏi Ling Ling Kwong.

"Cô ấy sẽ khá hơn thôi, tôi sẽ truyền thuốc hạ sốt. Nhưng cô ấy cần nghỉ ngơi và không nên làm việc quá sức trong giai đoạn này. Cần một khoảng thời gian để cơ thể hồi phục hoàn toàn. Cô ấy có thể quay lại công việc khi cảm thấy tốt hơn, nhưng tôi khuyên em nên giúp cô ấy thư giãn và tránh căng thẳng," bác sĩ tiếp tục.

Orm gật đầu, vẫn không hoàn toàn yên tâm nhưng em biết rằng đó là lời khuyên hợp lý. "Cảm ơn anh." Em nói, lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng lại không thể không nghĩ về những công việc quan trọng đang chờ đợi ngoài kia.

"Hôm nay anh mang theo trợ lý à?" Đột nhiên Orm bật ra câu hỏi.

"Ừ, anh lo nếu có trường hợp gì ngoài dự đoán." Vị bác sĩ ngừng một lát, rồi đáp.

Orm gật đầu, không nói gì thêm, ánh mắt vẫn dán chặt vào vợ mình.

Bác sĩ mỉm cười, truyền thuốc cho Ling Ling Kwong rồi bước ra khỏi phòng, để lại Orm Kornnaphat và Ling Ling Kwong trong một không gian im lặng. Orm ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nhìn vợ mình, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng và yêu thương. Em quyết định rằng sẽ không rời đi, ít nhất là cho đến khi Ling Ling Kwong thức dậy và hoàn toàn khỏe lại. Công việc có thể đợi, gia tộc có thể chờ, nhưng vợ của em thì không thể. Nhưng có vẻ Orm không thể như ý nguyện.

Cuộc gọi đến bất ngờ, âm thanh của Art, lập tức kéo em ra khỏi dòng suy nghĩ về Ling Ling Kwong. Giọng Art vội vã, đầy căng thẳng, khiến em không thể không chú ý ngay lập tức.

"Chị hai! Mau đến đi, có chuyện rồi!"

Tim Orm đập mạnh, một phần trong em vẫn không muốn rời xa Ling Ling Kwong, nhưng Art đã gọi, và rõ ràng đây không phải là một tình huống có thể bỏ qua.

"Có gì mà căng thẳng vậy? Art, nói rõ đi!" Orm yêu cầu, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy lo lắng. Em bắt đầu đi nhanh về phía cửa, mắt vẫn không rời khỏi Ling Ling Kwong đang nằm ngủ say trên giường.

Art nói gấp gáp vào trong điện thoại, giọng nói đầy hoang mang, khiến Orm không kịp bình tĩnh.

"Có ai đó đang cố chặn xe của em và ba! Chị điều người đến đi, ở đây không đủ vệ sĩ!"

Những lời nói vội vã của Art khiến tim Orm thắt lại, mắt cô thoáng qua Ling Ling Kwong vẫn đang nằm trên giường, đôi mắt vẫn nhắm chặt. Chị muốn ở lại, muốn chăm sóc vợ mình, nhưng Art và ba đang gặp nguy hiểm.

"Art, em bình tĩnh lại! Đừng làm gì liều lĩnh, chị sẽ đến ngay!" Orm đáp lại, giọng nói lạnh lùng nhưng không thể giấu nổi sự lo lắng. 

"Em sẽ về sớm thôi, đừng lo. Mọi thứ sẽ ổn thôi." Orm thì thầm với Ling đang mê man trên giường trước khi vội vã ra ngoài. Trước khi rời khỏi phòng, Orm dừng lại một chút, quay lại nhìn Ling Ling Kwong lần nữa. Tình huống khẩn cấp không cho phép cô ở lại, nhưng nỗi lo lắng về vợ mình trong lòng vẫn không thể dập tắt.

"Chăm sóc phu nhân thật cẩn thận," Orm dặn dò người giúp việc đứng gần đó, giọng cô trầm và đầy lo âu. "Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, gọi ngay cho tôi. Không được để cô ấy ở một mình, tôi sẽ về ngay khi có thể."

Người giúp việc gật đầu vội vàng, vẻ mặt đầy sự lo lắng khi nhận thấy sự căng thẳng trong mắt Orm. Cô ấy biết, Orm không bao giờ dễ dàng rời xa Ling Ling Kwong, và lần này là một tình huống đặc biệt.

"Dạ vâng. Tôi sẽ chăm sóc phu nhân thật cẩn thận."

Orm khẽ gật đầu, nhìn vị bác sĩ vẫn đứng ngoài cửa phòng, "Phiền anh ở lại nhé." rồi vội vã bước ra ngoài. Bước chân nhanh chóng hướng về xe, trong lòng vẫn không thôi lo lắng. Nhưng lúc này, mọi chuyện không thể trì hoãn thêm nữa. Nghĩ về những nguy hiểm mà Art và ba đang phải đối mặt, em biết mình không thể chần chừ lâu hơn.

Lúc này, ánh sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu chiếu rọi, nhuộm vàng bầu trời tĩnh mịch. Những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường. Tuy nhiên, giữa khung cảnh bình minh yên bình đó, tình hình căng thẳng vẫn không hề giảm bớt.

Những đội vệ sĩ gần đó ngay lập tức nhận lệnh và bắt đầu tiến về vị trí xe của Art với tốc độ nhanh nhất có thể. Những chiếc xe của họ lao đi, âm thanh động cơ vang lên giữa buổi sáng sớm tĩnh lặng, mang theo sự khẩn trương rõ rệt. Mỗi người trong đội đều hiểu rõ tầm quan trọng của tình huống này, và tất cả đều quyết tâm không để Art và cựu chủ tịch gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Art ngồi im trong xe, tay nắm chặt vô-lăng, mắt không rời khỏi tình hình bên ngoài. Mặc dù trời đã sáng, không khí vẫn đầy căng thẳng và ngột ngạt. Những chiếc xe của vệ sĩ không ngừng di chuyển xung quanh, nhưng tình hình đang trở nên xấu đi nhanh chóng.

Cậu và ba đã bị vây quanh bởi một nhóm người có tổ chức. Art có thể thấy rõ sự bài bản trong cách họ hành động — không chỉ là những kẻ tấn công vội vàng, mà là những người có chiến thuật, có kế hoạch rõ ràng. Đám người này có vẻ rất chuyên nghiệp, mỗi động tác của họ đều tính toán kỹ lưỡng. Những chiếc xe xung quanh không còn là bảo vệ, mà là những chướng ngại vật, càng làm cho tình hình thêm phần hỗn loạn.

Các vệ sĩ bên ngoài đã bắt đầu chống cự, nhưng với sức ép quá mạnh từ đối phương, họ không thể giữ vững được lâu. Những màn đối đầu diễn ra trong im lặng, với những bước đi nhanh và chuẩn xác của kẻ tấn công. Vệ sĩ bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức, và Art biết rõ điều đó — họ không thể chiến đấu mãi được. Những người này quá mạnh mẽ, quá bài bản.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Art, cậu biết rằng nếu không có sự hỗ trợ kịp thời, họ sẽ không thể thoát khỏi tình huống này. Những giây phút này, từng phút giây trôi qua đều quý giá. Cậu liếc mắt qua ba, người cũng đang giữ im lặng, tay siết chặt ghế như để tìm sự vững vàng trong tình huống căng thẳng này.

Art cảm nhận rõ ràng, đây không phải là một sự trùng hợp. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh và quá chính xác để chỉ là ngẫu nhiên. Cậu quay đầu nhìn ba, đôi mắt đầy lo lắng nhưng cũng lờ mờ nhận ra một điều mà không thể phủ nhận. Đám người tấn công này không phải là những kẻ ngẫu nhiên. Chúng được huấn luyện bài bản, được trang bị đầy đủ, và hành động với một mục đích rõ ràng.

Trong cuộc họp gia tộc ngày hôm qua, dù không ai lên tiếng thẳng thắn, nhưng có một cảm giác không thể sai được trong không khí. Những ánh mắt lướt qua nhau, những câu nói nhẹ nhàng mang theo sự ẩn ý, tất cả đều khiến Art cảm thấy bất an. Mọi chuyện quá rõ ràng — có ai đó đã ra quyết định hành động trước khi phải đối mặt với cái chết, và họ không muốn để mọi thứ rơi vào tay kẻ khác.

Những kẻ tấn công này có thể là những người có liên hệ với gia tộc, có thể là những người trong nội bộ đã sẵn sàng hành động để chiếm lấy quyền lực, hoặc có thể họ là những kẻ được sai khiến từ bên ngoài. Dù là gì đi nữa, rõ ràng có ai đó trong cuộc họp ngày hôm qua đã tính toán tất cả và quyết định hành động trước khi cơ hội vụt mất.

Mọi thứ bây giờ đều xoay quanh sự sinh tử, và Art biết rõ một điều — nếu không có sự giúp đỡ kịp thời, sẽ không ai trong họ có thể thoát khỏi tình huống này.

Đoạn đường vắng ở ngoại ô, nơi Art và ba đang bị vây quanh, càng làm cho tình hình thêm căng thẳng. Bầu không khí nơi đây không một tiếng động, ngoại trừ những âm thanh của động cơ xe, càng khiến không gian trở nên ngột ngạt và đầy nguy hiểm. Chỉ có ánh sáng mờ ảo của những tia nắng ban mai xuyên qua các tán cây, nhưng ngay cả chúng cũng không thể xua tan được bóng tối bao trùm quanh khu vực này.

Những kẻ tấn công đã lên kế hoạch cực kỳ cẩn thận. Chúng biết rằng không thể để Art và vị cựu chủ tịch thoát ra khỏi tình huống này dễ dàng. Đoạn đường vắng vẻ này là một nơi lý tưởng cho những âm mưu như vậy — không có quá nhiều người qua lại, và khả năng nhận diện được kẻ tấn công cũng thấp. Mọi thứ dường như đã được tính toán kỹ càng từ trước, từ việc chặn đường, đến cách chúng bao vây và kiểm soát mọi hướng đi.

Art cảm thấy rõ ràng đây không phải là một sự tình cờ. Những chiếc xe đen bóng đang di chuyển vây quanh họ, với những người đàn ông trong đó lạnh lùng và kiên quyết. Dù không thể nhìn rõ mặt, nhưng Art có thể cảm nhận được sự chuyên nghiệp trong từng bước đi của chúng. Mỗi động tác đều được tính toán, chúng không để lại sơ hở nào.

Những vệ sĩ, dù đã chiến đấu hết sức, nhưng dường như không thể chống cự lâu hơn nữa. Những kẻ tấn công đã chuẩn bị cho mọi tình huống, họ đã tìm hiểu kỹ lưỡng và biết cách đối phó với từng bước đi của đội bảo vệ.

Art cảm nhận được sự cấp bách trong từng phút giây trôi qua. Ba của cậu ngồi im lặng, nhưng nét mặt đã bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng, và Art cũng không thể nào bình tĩnh được. Họ không thể thoát khỏi vòng vây này nếu không có sự hỗ trợ kịp thời. Từng giây, từng phút càng thêm quan trọng.

Cuộc tấn công này là một phần trong một kế hoạch lớn, đã được chuẩn bị từ lâu, và Art cảm nhận rằng mình đang ở trong một trò chơi mà cậu không hề biết trước nước đi của đối thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com