76. Tìm kiếm
Orm Kornnaphat ngồi trên ghế phó lái của chiếc bán tải, bàn tay em nắm chặt lấy thành ghế, đôi mắt lạnh lùng và kiên quyết nhìn ra phía trước. Dưới ánh sáng của những chiếc đèn pha, con đường mòn đầy bụi bẩn chạy dài, uốn lượn theo những ngọn đồi trập trùng, xa xa là những bóng tối mờ mịt của dãy núi. Mới chỉ là bình minh, nhưng không khí xung quanh đã nặng trĩu sự căng thẳng và nguy hiểm.
Cả một đội quân vững chắc, gồm các binh lính từ phía chính phủ, theo sau chiếc bán tải. Đó là những người được huấn luyện để đối mặt với mọi hiểm nguy mà biên giới Thái Lan và Myanmar mang lại. Những chiến sĩ này không chỉ đơn thuần là quân lính, họ là những người thạo nghề trong các chiến dịch đặc biệt, những người sẽ không lùi bước trước bất kỳ thử thách nào.
Nhưng khác với họ, Orm Kornnaphat không hề có vẻ gì là lo lắng. Em giữ vẻ bình tĩnh một cách đến mức lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như một con sư tử đang quan sát từng động tĩnh trong bóng tối. Em không nhìn những người đồng đội của mình, không cần phải ra lệnh hay kiểm tra tình hình. Tất cả mọi thứ đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng, và em chỉ cần duy trì sự bình tĩnh này để có thể thực hiện bước đi tiếp theo.
Dưới tay lái của tên tài xế, chiếc bán tải lao nhanh qua những con đường gồ ghề, vượt qua những khu vực mà ngay cả những người bình thường cũng không dám đặt chân đến. Biên giới này là nơi không ai muốn ở lại lâu, là một vùng đất đầy rẫy những mối nguy hiểm, từ các băng nhóm tội phạm, những kẻ buôn bán vũ khí, cho đến những nhóm quân ly khai. Nhưng Orm Kornnaphat, với sự cứng rắn và quyết đoán của mình, đã chọn bước vào đó như một chiến binh không sợ hãi.
Mặc dù chiến dịch này được trình bày ra ngoài như một cuộc truy bắt những tổ chức tội phạm gần biên giới, nhưng trong lòng Orm, mọi thứ đều rõ ràng hơn. Đây không chỉ là cuộc chiến chống lại tội phạm, mà là một chiến dịch giải cứu. Giải cứu Ling Ling Kwong – người mà em đã không ngừng tìm kiếm, người mà em không thể để rơi vào tay của bất kỳ kẻ nào có ý định giữ chị lại.
Dù sao, trong chiến tranh, luôn có những mánh khóe và chiến lược. Và đối với Orm Kornnaphat, việc chấp nhận là một phần của trò chơi này cũng đồng nghĩa với việc em sẽ không chùn bước. Em đã quyết tâm đi đến tận cùng, không chỉ vì Ling Ling Kwong, mà vì chính bản thân em, vì sự an toàn của người mà em yêu thương. Orm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng ban ngày dần ló dạng, như thể mọi thứ đã được chuẩn bị xong, như thể bước chân của em đã đi đến gần hơn một bước nữa với sự thật mà em không thể lùi lại.
Mọi sự đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch của em. Sự tĩnh lặng trong không khí ấy, sự kiên định trong ánh mắt em, cho thấy rằng không gì có thể ngừng bước chân Orm Kornnaphat.
Khi bình minh mới ló dạng, ánh sáng mờ ảo chiếu qua những đám mây, tạo thành những vệt sáng vàng nhạt trên mặt đất, đoàn quân của Orm Kornnaphat lặng lẽ tiếp cận gần khu biệt lập. Cảnh vật xung quanh vẫn còn ngủ yên, nhưng bầu không khí như căng lên từng giây, khi mỗi bước đi của những người lính đều nặng trĩu, như một ván cờ sắp đến hồi kết.
Orm Kornnaphat, vẫn ngồi im trên chiếc bán tải, chỉ đạo từng động tác của quân đội với sự lạnh lùng và chính xác. Em không hề bộc lộ một chút cảm xúc nào, nhưng trong đôi mắt ấy, sự kiên quyết và căng thẳng không thể che giấu. Em đã ở quá gần rồi, đến mức có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, như thể mọi thứ đang chờ đợi một cú nhấn, một dấu hiệu sẽ thay đổi tất cả.
Những người lính, mặc áo quân phục và mang theo trang thiết bị đầy đủ, di chuyển theo đội hình kín đáo, như những bóng ma. Họ hiểu rằng mỗi phút giây trôi qua, nguy hiểm càng lớn hơn. Mọi thứ cần phải hoàn hảo. Mọi sự sai sót sẽ phải trả giá.
Một làn sương nhẹ phủ lên các ngọn cây, như thể thiên nhiên đang cố gắng che giấu những gì đang sắp xảy ra. Orm Kornnaphat hít một hơi dài, cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Đây không chỉ là một cuộc giải cứu. Đây là trận chiến của em, không chỉ để cứu Ling Ling Kwong mà còn để đối đầu với những kẻ đã tước đoạt quyền sống của chị.
Khi đoàn quân tiến gần hơn đến khu biệt lập, sự tĩnh lặng trong không gian dường như trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Chỉ còn cách một vài phút nữa, mọi thứ sẽ bùng nổ, và Orm Kornnaphat biết rằng không có đường lùi. Em ra hiệu cho đoàn quân dừng lại, chuẩn bị cho những bước tiếp theo. Những người lính dừng lại, nín thở, đôi mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào khu biệt lập phía trước.
Trong khi đó, biệt thự, vốn dĩ là nơi giam cầm Ling Ling Kwong, dường như vẫn im lìm trong bóng tối. Nhưng Orm Kornnaphat biết rằng không lâu nữa, ánh sáng của bình minh sẽ chiếu rọi vào nơi này, và bí mật sẽ bị phơi bày.
Chiếc điện thoại, vốn là đầu mối quan trọng dẫn đường cho Orm Kornnaphat, giờ đây đã nằm lặng lẽ trong mớ rác thải tại một khu tập kết, cách khu biệt lập không xa. Cái điện thoại, từng là cầu nối duy nhất giữa em và bác sĩ Nam, giờ đây bị vứt bỏ, như một thứ không còn giá trị. Rõ ràng, ai đó đã có chủ đích để nó ở đó – không chỉ là dấu vết của một con đường bị cắt đứt, mà còn là một thông điệp đầy thách thức.
Khi những người lính dưới quyền Orm Kornnaphat tìm thấy chiếc điện thoại, cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức xâm chiếm tâm trí họ. Họ nhanh chóng nhận ra rằng chiếc điện thoại này không phải là một tình cờ; nó đã bị vứt bỏ ở khu tập kết rác thải như thể có ai đó muốn gửi một tín hiệu. Nhưng câu hỏi đặt ra là: Ai đã làm điều này? Là tên bắt cóc, là những người giữ Ling Ling Kwong, hay có một thế lực nào khác đang chơi đùa với họ?
Một trong những người lính của Orm Kornnaphat cầm chiếc điện thoại lên, nhìn vào màn hình đã bị bẩn, và biết rằng đây không chỉ là một vật dụng vô nghĩa, trao nó cho người đang dẫn đầu. Những ngón tay của Orm siết chặt chiếc điện thoại như thể đó là chìa khóa cuối cùng mở ra cánh cửa dẫn tới sự thật, nhưng em không hề vội vã. Em quét mắt xung quanh, cảnh giác với mọi động tĩnh, từ những đống rác đến các góc tối của khu vực xung quanh.
Bầu không khí tại khu tập kết vẫn im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở của những người lính và những tiếng động nhỏ khi họ di chuyển. Mỗi bước đi, mỗi quyết định trong lúc này đều mang tính sống còn. Khi chiếc điện thoại này đã được vứt đi, Orm Kornnaphat biết rằng dấu vết đang dần biến mất. Em không thể để điều này ngăn cản mình.
Lúc này, khu biệt lập trước mặt không chỉ là nơi giam cầm Ling Ling Kwong, mà còn là một mối nguy hiểm, đầy bí mật và những cái bẫy không lường trước được. Nhưng chiếc điện thoại này, mặc dù đã bị vứt bỏ, vẫn là chìa khóa duy nhất để tiếp cận sự thật. Khi những dấu vết bắt đầu biến mất, khi mọi thứ có vẻ như bị che giấu, đó mới chính là lúc cuộc đối đầu thực sự bắt đầu.
Em ra hiệu cho đoàn quân tiếp tục tiến về phía khu biệt lập, nơi mà Ling Ling Kwong đang bị giam cầm. Những người lính dưới quyền Orm Kornnaphat di chuyển một cách lặng lẽ nhưng chắc chắn, từng bước đi đều đầy căng thẳng, mỗi hơi thở đều nặng trĩu. Cả khu vực xung quanh vẫn tĩnh mịch, nhưng cái tĩnh lặng này lại khiến mọi thứ có vẻ càng nguy hiểm hơn. Họ biết rằng mọi hành động đều phải nhanh chóng, chuẩn xác và không được để lỡ một giây phút nào.
Orm Kornnaphat không nói gì, nhưng ánh mắt em lạnh lùng và sắc bén, như một lưỡi dao cắt xuyên qua không gian, làm những người lính của em cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Em hiểu rõ rằng mỗi bước đi của mình, mỗi quyết định trong tình huống này, đều có thể là bước ngoặt quyết định cho mọi thứ. Khu vực phía trước không chỉ là nơi cất giấu Ling Ling Kwong mà còn là ổ chứa đựng nhiều bí mật mà em cần phải giải mã.
Trong khi những người lính thận trọng di chuyển, Orm Kornnaphat không khỏi cảm thấy một cảm giác bất an. Chiếc điện thoại bị vứt đi ở khu tập kết rác thải vẫn văng vẳng trong đầu em như một lời cảnh báo. Nó không chỉ là một vật vô tri, mà là một phần quan trọng của câu đố mà em phải giải. Mỗi suy nghĩ về chiếc điện thoại đều khiến em lo lắng hơn, nhưng em vẫn không cho phép mình chùn bước.
Khu biệt lập trước mặt, nơi bóng tối và sự bí mật ngự trị, giờ đây càng khiến em cảm thấy nỗi căng thẳng bủa vây. Nhưng Orm Kornnaphat không dừng lại. Em tin rằng Ling Ling Kwong đang gần kề, và dù phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào, em sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Cánh cổng khu biệt lập bị húc đổ một cách dữ dội, tiếng kim loại vang lên chói tai, những thanh sắt cong vẹo bay ra khắp nơi. Mặt đất rung chuyển, tiếng gầm của chiếc xe bán tải xé tan không gian yên tĩnh, báo hiệu sự xuất hiện của đoàn quân Orm Kornnaphat. Đội lính nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, mỗi người đều được trang bị đầy đủ, sẵn sàng cho cuộc tấn công.
Những tên canh gác, không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn thấy một làn sóng đỏ loang loáng trong ánh sáng mờ của bình minh. Những phát súng vang lên không ngừng, nhưng chúng chỉ là những tiếng vọng yếu ớt so với sức mạnh tấn công của đội quân được huấn luyện bài bản. Đoàn quân Orm Kornnaphat đã bao vây khu biệt lập từ mọi phía, sự chính xác và tốc độ của họ khiến đối phương không kịp trở tay.
Tiếng súng lách cách, tiếng lựu đạn nổ vang khắp nơi, từng ngôi nhà trong khu biệt lập rung lên như sắp sụp đổ. Những tên lính canh, vốn tưởng rằng mình có thể dễ dàng kiểm soát khu vực này, giờ đây chỉ còn biết giơ tay đầu hàng hoặc ngã gục xuống đất. Có kẻ vội vã chạy trốn, nhưng chẳng ai kịp đi xa. Những người còn lại bị khống chế ngay lập tức, bị buộc quỳ gối, tay chống lên đầu, những khẩu súng của đoàn quân nhắm vào từng cái cổ.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn. Mùi khói thuốc súng và khói đạn lan khắp không gian, hoà lẫn với tiếng hét và tiếng rên rỉ của những kẻ bị thương. Từng căn phòng trong khu biệt lập trở nên náo loạn, các thành viên trong khu biệt lập không kịp nhận ra điều gì đang xảy ra. Cảnh tượng giống như một cơn ác mộng, nơi tất cả những gì họ đã bảo vệ bấy lâu nay giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn.
Orm Kornnaphat đứng yên lặng trong chiếc bán tải, đôi mắt em như thép, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Mỗi động tác của em đều được tính toán kỹ lưỡng, từ khi hạ lệnh cho cánh cổng bị phá cho đến việc khống chế tất cả những người trong khu biệt lập. Mọi thứ, mọi hành động đều diễn ra quá nhanh, như một cơn bão, không ai kịp phản ứng lại.
"Khống chế tất cả! Đừng để ai thoát!" – Orm ra lệnh trong bộ đàm, giọng nói lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ vang vọng trong không khí căng thẳng. Mọi người xung quanh nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh của em, và chỉ trong ít phút, khu biệt lập đã trở thành một địa ngục tĩnh lặng, nơi chỉ còn lại những kẻ đầu hàng và những tiếng súng tắt dần.
Phía sau họ, một làn sóng quân đội khác vẫn đang tiến đến gần, những chiếc xe quân sự nối đuôi nhau chạy dọc theo con đường gồ ghề, bánh xe quẹo ra bụi mù, làm xới tung đất đá. Đoàn quân mới đến không phải chỉ để khống chế những tên lính canh hay giải cứu Ling Ling Kwong, mà còn có nhiệm vụ thu thập chứng cứ, bắt giữ những kẻ phạm tội và xóa sổ những tổ chức ngầm đang hoành hành trong khu biệt lập này.
Với mỗi bước đi của đoàn quân, không khí như trở nên càng căng thẳng hơn. Họ mang theo những thiết bị thu thập dữ liệu, những bộ công cụ chuyên dụng để truy tìm và bảo vệ các vật chứng liên quan đến những hoạt động tội phạm đang diễn ra nơi này. Những chiếc xe tải lớn chở theo những thùng sắt, những hộp đựng tài liệu mật, và những thiết bị công nghệ cao đã sẵn sàng cho việc tịch thu, phá hủy và ghi lại mọi bằng chứng.
Trong lúc những tên lính canh cuối cùng đang bị khống chế, đoàn quân tiếp theo xuất hiện, nhanh chóng chia nhau ra từng nhóm để bao vây từng khu vực trong khu biệt lập. Các đội chuyên gia cũng ngay lập tức vào cuộc, thu thập vật chứng, kiểm tra các phòng lab, các tài liệu, và các cơ sở được sử dụng để buôn bán vũ khí, ma túy hoặc những hoạt động phi pháp khác mà tổ chức này đã tiến hành trong suốt thời gian qua.
Cảm giác căng thẳng vẫn hiện diện rõ ràng, khi những bóng quân nhân đeo khẩu trang, mặc đồ bảo hộ xuất hiện trong từng ngóc ngách của khu vực, rà soát mọi thứ, từ những phòng kín cho đến các tủ lưu trữ tài liệu. Chưa bao giờ khu biệt lập này phải đối mặt với một cuộc truy quét nghiêm ngặt như vậy, và tất cả mọi thứ giờ đây đều bị giám sát một cách chặt chẽ.
Orm Kornnaphat, đứng giữa cơn bão hỗn loạn, vẫn giữ vững phong thái lãnh đạo, đôi mắt không ngừng quan sát, không chỉ để giải cứu Ling Ling Kwong mà còn để đảm bảo rằng mọi dấu vết của những kẻ phạm tội sẽ không thoát khỏi tay mình. Em không cho phép bất kỳ sơ suất nào xảy ra.
"Tiếp tục tiến về phía trước!" – Orm Kornnaphat quát lớn, giọng nói đầy quyết đoán và kiên định, làm cho không khí trong khu biệt lập trở nên đặc quánh hơn bao giờ hết.
Đoàn quân của em tiếp tục rà soát mọi ngóc ngách, không để sót bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì có thể liên quan đến tổ chức phạm tội. Từng chiếc xe quân sự chạy vào khu biệt lập, chở theo lực lượng tiếp viện và những trang thiết bị cần thiết. Đây không chỉ là một chiến dịch giải cứu, mà là một cuộc thanh trừng nghiêm ngặt đối với những kẻ đã tội ác trong bóng tối.
Những tên tội phạm cuối cùng chỉ còn biết đầu hàng, không thể chống cự trước lực lượng quân đội hùng mạnh và sự dũng mãnh của Orm Kornnaphat. Những bước chân của đoàn quân vẫn tiếp tục, không hề dừng lại, cho đến khi mọi vật chứng được thu giữ, mọi bí mật bị phơi bày ra ánh sáng.
Khi đội quân của Orm Kornnaphat tiến dần đến căn biệt thự nằm ngay chính giữa khu biệt lập, không khí xung quanh trở nên nặng nề, đầy sự căng thẳng và đe dọa. Từng bước chân của họ vang lên trên mặt đất cứng, tiếng động cơ của những chiếc xe tải quân sự từ phía sau càng lúc càng rõ ràng hơn. Các thành viên trong đội quân đều tỏ ra tỉnh táo, mắt sắc như dao, những ngón tay sẵn sàng siết chặt cò súng nếu cần.
Căn biệt thự, lúc này, trông như một pháo đài, tường cao với các lớp bảo vệ chắc chắn. Những chiếc cửa sắt lớn, được rào xung quanh, phản ánh một phần sự kiên cố của khu vực này. Đôi mắt của Orm Kornnaphat quét qua mọi góc cạnh, trong đầu em chỉ có một mục tiêu duy nhất: giải cứu Ling Ling Kwong.
Em đứng vững trong chiếc xe quân sự, ra hiệu cho đoàn quân dừng lại trong giây lát, ánh mắt của em cứng rắn, đầy quyết đoán. Các sĩ quan dưới quyền nhanh chóng tiếp cận, lập tức phân công nhiệm vụ rõ ràng. Mỗi nhóm sẽ đảm nhận một khu vực riêng biệt, đảm bảo rằng không có ai trong biệt thự có thể thoát khỏi sự truy bắt. Đội đặc nhiệm, với các vũ khí hạng nặng, bắt đầu triển khai từ phía sau căn biệt thự, bao vây tất cả các lối thoát có thể có.
Lúc này, khu biệt lập không còn là một nơi an toàn, mà đã trở thành một chiến trường. Đội quân của Orm Kornnaphat như một cơn sóng vỡ bờ, tràn ngập vào khu vực này, không có chỗ cho sự trốn tránh. Em ra hiệu, và chỉ trong vài giây, đội quân đã tiếp cận đủ gần để bắt đầu cuộc truy quét quyết liệt.
Tiếng súng vẫn vang vọng từ xa, nhưng trong khoảnh khắc này, Orm Kornnaphat như một chỉ huy tinh anh, bình tĩnh và tập trung. Em biết rằng dù nguy hiểm đang chực chờ, nhưng giải cứu Ling Ling Kwong là nhiệm vụ không thể chậm trễ. Mỗi phút trôi qua, cuộc đối đầu này càng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, và trong khoảnh khắc đó, căn biệt thự như trở thành biểu tượng của mọi cuộc đấu tranh chưa thể giải quyết.
Ánh sáng từ đèn xe quét lên những bức tường của căn biệt thự, phản chiếu từng chi tiết nhỏ nhất. Đội quân lặng lẽ tiến gần hơn, theo từng bước chỉ đạo của Orm Kornnaphat. Sự im lặng giữa chiến trường này như một làn sóng dâng lên, đẩy mọi thứ về phía trước.
Những bức tường cao vời vợi, nằm sừng sững ở trung tâm khu biệt lập, như một biểu tượng của quyền lực, dường như chứa đựng hàng nghìn câu chuyện đen tối, những bí mật mà Orm Kornnaphat không thể đoán trước. Em đứng đó, trong lòng đầy lo lắng và cảm giác khó chịu, như thể có một điều gì đó vô hình đang xâm chiếm trái tim em.
Đây có phải là nơi đã giam giữ Ling Ling Kwong suốt thời gian qua không?
Câu hỏi ấy không ngừng vang lên trong đầu Orm Kornnaphat. Em nhìn vào căn biệt thự, nơi mà mỗi cánh cửa đóng lại như một lời khẳng định về sự giam cầm, nơi mà Ling Ling Kwong đã bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài, bị tách biệt khỏi mọi thứ mà em yêu thương. Mỗi tấc đất ở đây, mỗi viên đá, mỗi bức tường đều mang một trọng trách, một sự đau đớn không thể tưởng tượng được. Orm Kornnaphat không thể không nghĩ đến hình ảnh Ling Ling Kwong bị nhốt trong không gian này, trong sự em đơn và tăm tối, không có ai để giúp đỡ, không có ai để bảo vệ.
Em hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cảm giác căng thẳng lắng đọng trong lòng, nhưng đồng thời cũng có một ngọn lửa đang bùng cháy, một quyết tâm mãnh liệt. Orm Kornnaphat không thể để Ling Ling Kwong chịu đựng thêm một giây phút nào nữa trong nơi này.
"Đây chính là nơi đó, phải không?" em tự hỏi, nhưng không trả lời, chỉ ra hiệu cho đội quân tiếp tục tiến về phía trước. Cảm giác bất an vẫn chưa rời khỏi em, nhưng một điều chắc chắn là: Em sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy chị và đưa chị ra khỏi nơi này.
Âm thanh đột ngột của cánh cửa bị đạp vỡ vang lên, làm rung chuyển không khí im lìm trong căn biệt thự. Quân lính tràn vào từ mọi phía, những bước chân nặng nề và tiếng loảng xoảng của kim loại va vào nhau xé toang không gian tĩnh mịch. Mỗi cánh cửa bị hất ra khỏi bản lề, vỡ vụn như những mảnh vỡ của sự yên bình đã mất. Những chiếc cửa sổ bị đập toang, những mảnh kính vỡ bay tứ tung, rơi lả tả xuống nền gạch lạnh lẽo.
Lực lượng của Orm Kornnaphat không hề có chút do dự, mỗi bước tiến của họ đều đầy quyền lực và quyết đoán. Những người lính trang bị đầy đủ, mặt nạ che kín, cơ thể đầy sức mạnh, như những bóng ma bước ra từ bóng tối. Họ không để lại một cơ hội nào cho bất kỳ ai có thể trốn thoát hoặc chống cự. Những tiếng súng vang lên lảnh lót, nhưng không phải để tấn công, mà là để cảnh cáo, để khống chế những người còn lại trong khu biệt thự.
Bên trong biệt thự, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Những tên lính canh, những kẻ được giao nhiệm vụ bảo vệ căn biệt thự, bị bắt sống trong khi đang cố gắng chạy trốn, hoặc thậm chí chỉ là cố gắng hiểu được tình huống. Sự hoảng loạn trong mắt họ là điều không thể che giấu, nhưng họ không thể chống lại sức mạnh vượt trội của quân đội Orm Kornnaphat. Đám người còn lại, không ai kịp phản ứng, tất cả đều bị khống chế và trói lại ngay lập tức.
Khung cảnh ấy là một sự hỗn loạn tuyệt vọng, không khác gì một cơn bão dữ dội quét qua một khu vực vốn đã đầy những bóng tối và những bí mật. Từng căn phòng, từng hành lang, mỗi góc khuất đều bị khám xét. Những người lính tiếp tục rà soát từng phòng, mỗi bước đi của họ đều nặng nề, quyết đoán như thể không có gì có thể ngăn cản được họ.
Orm Kornnaphat vẫn đứng yên, mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa biệt thự đã bị phá hủy, đôi tay siết chặt, thở dài một hơi. Em biết rằng tất cả mọi thứ giờ chỉ là một bước nữa để đến gần với điều quan trọng nhất – tìm thấy Ling Ling Kwong. Những trận chiến đã qua giờ chỉ là tiền đề, nhưng khoảnh khắc này, em gần như cảm nhận được sự thật đang chờ đợi.
Sự im lặng bao trùm căn biệt thự khi đoàn quân của Orm Kornnaphat đã khống chế hoàn toàn những người còn lại. Căn biệt thự giờ đây trở thành một vùng hoang tàn, một cảnh tượng của sự sụp đổ. Những chiếc cửa đã bị hất tung, đồ đạc vương vãi khắp nơi, nhưng có một điều không thể không nhận ra: Ling Ling Kwong không ở đây.
Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm tâm trí Orm Kornnaphat khi em bước vào căn phòng cuối cùng mà quân đội của em vừa khám xét. Ánh mắt em quét qua từng ngóc ngách, từng bóng tối trong căn biệt thự, hy vọng sẽ tìm thấy một dấu vết nào đó, một manh mối về sự hiện diện của Ling Ling Kwong. Nhưng không có gì.
Em siết chặt tay, một cảm giác bất lực khó có thể diễn tả. Căn biệt thự vốn dĩ như là điểm đến cuối cùng, nơi em hy vọng sẽ tìm thấy người mình yêu. Nhưng giờ đây, sự thật lại tàn nhẫn đến mức không thể chối bỏ. Ling Ling Kwong không còn ở đây.
Những người lính xung quanh bắt đầu di chuyển, tiếp tục tìm kiếm trong khi Orm Kornnaphat đứng lặng yên, suy nghĩ. Em có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, có thứ gì đó đang diễn ra, có lẽ tên bắt cóc đó đã đưa Ling Ling Kwong đi từ lâu. Nhưng họ đã đi đâu? Và tại sao lại để lại biệt thự này, với những dấu vết rõ ràng như vậy? Một câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí em, không có lời giải đáp.
Những vết tích cũ vẫn còn lại, như một dấu hiệu không thể xóa nhòa của những gì đã xảy ra trong căn biệt thự này. Những chiếc kim tiêm vứt vương vãi trên sàn nhà, ánh kim lạnh lẽo phản chiếu trong ánh sáng mờ nhạt. Những bình thuốc không rõ nguồn gốc, vẫn còn nằm lại ở các góc phòng, đổ vỡ, dính đầy dấu vết của sự hoảng loạn. Hình ảnh ấy như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những gì Ling Ling Kwong đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.
Orm Kornnaphat không thể rời mắt khỏi những chiếc kim tiêm. Em nhận ra những vết tích này không chỉ là những công cụ tội ác, mà còn là những dấu hiệu của sự đau đớn, của việc Ling Ling Kwong đã phải chiến đấu với một thứ gì đó vượt ngoài sức chịu đựng của mình. Cảm giác tức giận và đau đớn dâng lên trong lòng em. Mỗi vết tích này đều là một lời thách thức, một lời nhắc nhở rằng có ai đó đã lợi dụng Ling Ling Kwong một cách tàn nhẫn, không để lại bất kỳ sự thương xót nào.
Em bước tiếp vào căn phòng, mắt lướt qua những bình thuốc vỡ tan tành. Có thứ gì đó trong đó, một cảm giác ngột ngạt, một sự thật đang chờ em khám phá. Orm Kornnaphat hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. Em không thể để cảm xúc chi phối trong khoảnh khắc này. Em cần phải tìm thấy Ling Ling Kwong, và tất cả những gì ở đây đều là mảnh ghép quan trọng trong câu đố mà Ira và những kẻ kia đang cố gắng che giấu.
Orm Kornnaphat có thể cảm nhận được sự rời đi vội vã trong không khí. Em nhìn quanh, từng bước đi cẩn thận, mắt quét từng góc phòng, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể dẫn em đến nơi Ling Ling Kwong đang bị giam giữ. Em chạm tay vào những chiếc bình thuốc đã vỡ, mảnh vỡ sắc nhọn cắt vào da thịt, nhưng em không quan tâm. Dường như tất cả đã được vứt đi trong một cuộc tháo chạy, một cuộc di chuyển nhanh chóng mà không kịp để lại những dấu vết rõ ràng.
Mùi thuốc và khói thuốc súng nồng nặc vẫn vương lại trong không khí, như một lời khẳng định sự hiện diện của một người đã từng ở đây, nhưng giờ đây đã biến mất. Cảm giác vội vã, gấp gáp như muốn nói với Orm rằng, ngay khi em và quân đội tiến đến gần, những người trong căn biệt thự này đã kịp thời rời đi.
Bước tiếp về phía căn phòng phía sau, Orm Kornnaphat thở dài, cảm giác thất vọng lẫn sự giận dữ lẫn lộn trong lòng em. Họ đã đi đâu? Và tại sao lại rời đi một cách nhanh chóng như vậy? Em không thể nào hiểu được. Nhưng một điều chắc chắn: Ling Ling Kwong vẫn còn đâu đó, và em sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy chị.
Ánh mắt em sắc bén, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Những dấu vết này là của Ling Ling Kwong, và em sẽ không bỏ cuộc. Em tiếp tục tìm kiếm, dù mọi thứ xung quanh càng lúc càng trở nên mơ hồ, nhưng em biết một điều: người phụ nữ mà em yêu thương vẫn còn đâu đó.
Orm Kornnaphat quay lưng, ánh mắt hướng về phía cửa biệt thự đã bị đập vỡ. Em ra hiệu cho đội quân tiếp tục tìm kiếm xung quanh khu vực, nhưng trong lòng, sự bức bối dâng lên. Em không thể dừng lại. Không thể chấp nhận thất bại này. Em sẽ tìm thấy Ling Ling Kwong, dù có phải làm gì đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com