77. Không thể từ bỏ
Quân đội của Orm Kornnaphat vẫn tiếp tục công việc của mình, không ngừng tìm kiếm thông tin từ những tên lính canh gác biệt thự. Những tên lính canh này, dù đã bị khống chế, vẫn không thể che giấu sự sợ hãi rõ ràng trong mắt họ. Trong khi đội quân tiếp tục lục soát, những tiếng hét, những lời đe dọa vang lên khắp khu biệt thự, khiến không khí trở nên căng thẳng.
Orm Kornnaphat đứng giữa phòng, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén, theo dõi từng động thái của các tên lính. Em biết rằng mỗi giây phút trôi qua là một cơ hội để tìm ra sự thật, và những tên lính này chính là chìa khóa. Đội của em đang nghiêm túc tra khảo, mỗi câu hỏi được đặt ra càng khiến những tên lính trở nên hoang mang hơn.
Một trong số những tên lính gục đầu xuống đất, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi tay run rẩy khi bị buộc phải đối mặt với Orm. Cảm giác bị áp lực, bị kiểm tra từng động thái khiến hắn ta không thể giữ bình tĩnh. "Nói đi, bọn họ đi đâu?" Orm Kornnaphat yêu cầu, giọng em sắc như dao, không cho phép bất kỳ sự lảng tránh nào.
Tên lính canh nuốt khan, giọng run rẩy: "Tôi... tôi không biết... tôi chỉ nhận lệnh canh gác. Những người đó... họ đã rời đi nhanh chóng... họ đã... đã lấy một chiếc xe tải, qua con đường phía sau biệt thự..."
Orm Kornnaphat tiến lại gần, ánh mắt lạnh như băng: "Chiếc xe tải đó đi đâu?"
Tên lính nuốt nghẹn, ánh mắt hoảng loạn, nhưng rồi một tiếng thở dài như thoát ra từ khóe miệng hắn ta: "Con đường... dẫn tới khu vực biên giới... Myanmar..."
Cái tên ấy như một tia chớp làm sáng rõ trong đầu Orm Kornnaphat. Tất cả mọi thứ đều bắt đầu nối lại với nhau. Biệt thự này, sự vội vàng, kẻ che giấu, tất cả đều dẫn về khu vực biên giới.
Orm không nói gì thêm, chỉ gật đầu lạnh lùng. Em quay lại ra hiệu cho quân lính tiếp tục làm việc, còn bản thân thì lập tức ra ngoài, quyết tâm truy tìm những kẻ đã bắt cóc Ling Ling Kwong. Những kẻ này không chỉ lẩn tránh mà còn đang cố gắng đưa chị ra khỏi tầm tay em, nhưng Orm Kornnaphat không bao giờ từ bỏ.
Với con đường mới này, Orm Kornnaphat sẽ không để họ thoát.
Ling Ling Kwong nằm im lặng trong chiếc xe van, đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh đèn xa dần khuất trong bóng đêm. Cảm giác mơ hồ, như một vòng lặp vô tận, lại tiếp tục ập đến chị. Những vết kim tiêm vẫn còn ẩn hiện trên cơ thể, nhưng giờ đây, chúng không còn cảm giác đau đớn nữa. Chị chỉ cảm thấy một sự trống rỗng, một sự bế tắc vô hình khi không thể hiểu được lý do tại sao mình lại ở đây, tại sao lại bị lôi kéo đi một lần nữa.
Chiếc xe van lao nhanh qua những con đường quanh co bên sườn núi, bánh xe vạch những vệt dài trên mặt đường tối tăm. Chỉ còn những đỉnh núi mờ ảo nhô lên phía xa, giống như những bóng ma đang lơ lửng trong không gian vô tận. Ling Ling Kwong không biết mình đang đi đâu, nhưng có một điều chắc chắn, đó là cái cảm giác lạnh lẽo và sự tuyệt vọng dần bao phủ lấy chị.
Trên ghế lái, Ira đã biết được điều gì đó đang xảy ra. Mặc dù ả ta luôn kiểm soát được mọi tình huống, nhưng lần này, có một sự thay đổi rõ rệt. Cảm giác bất an, một sự nghi ngờ khó diễn tả, bắt đầu dâng lên trong lòng Ira. Ả ta đã cảm nhận được rằng những gì đang diễn ra không hoàn toàn theo kế hoạch. Mọi thứ có vẻ đang đi sai hướng, và ngay khi cái tên "Earn" xuất hiện trong đầu, Ira nhận ra rằng ả ta có thể đang chạy đua với thời gian.
Ira không thể để điều này xảy ra. Không thể để Earn tìm ra Ling Ling Kwong trước khi ả ta kịp đưa chị đến nơi an toàn. Hoặc may, nơi an toàn duy nhất bây giờ là chỗ của Earn. Những ý tưởng nguy hiểm bắt đầu xuất hiện trong tâm trí Ira. Ả ta phải hành động ngay lập tức, phải bảo vệ một thứ còn quan trọng hơn cả thỏa thuận giữa hai người. Ira cảm thấy lòng mình căng thẳng, từng đợt sóng lo lắng lướt qua trong đầu ả. Ả không thể phủ nhận một điều: ả đang vi phạm thỏa thuận đã ký với Earn, và điều này khiến ả không thể không cảm thấy một sự bất an mãnh liệt. Thỏa thuận giữa hai người đã rất rõ ràng: trao đổi Ling Ling Kwong với Earn, để được quyền rời khỏi tổ chức, không được phép thay đổi hay trì hoãn.
Nhưng mọi thứ bây giờ lại khác. Cảm giác này, một cảm giác mà Ira chưa bao giờ trải qua trong suốt quá trình làm việc với những kẻ ngầm, giờ đây đã chiếm lấy ả – sợ hãi. Sự đe dọa không phải đến từ Earn nữa, mà từ một thứ hoàn toàn khác, một sự nguy hiểm mà Ira không thể dự đoán, đó chính là Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat – ả biết rõ về sự nguy hiểm của con bé ấy. Một khi Orm bước vào cuộc chơi này, tất cả sẽ thay đổi. Không phải vì sự mạnh mẽ của Orm, mà bởi sự kiên quyết của con bé ấy, một kiên quyết mà Ira chưa bao giờ đánh giá thấp, nhưng lúc này, ả lại phải đối mặt với nó.
Ira biết mình đã mắc sai lầm khi kéo dài thời gian, khi không giao Ling Ling Kwong theo đúng cam kết. Ả có thể cảm nhận được từ xa rằng Orm Kornnaphat đang đến rất gần, tiến đến nhanh như một con sư tử trong bóng tối, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào ả, mọi thông tin tình báo đều chỉ ra điều đó. Nhưng vấn đề không phải là Orm Kornnaphat, mà là tất cả những gì đang diễn ra xung quanh con bé đó.
Mỗi hành động của Ira lúc này đều mang tính quyết định. Ả không chỉ phải đối mặt với một mình Earn nữa. Sự xuất hiện của Orm Kornnaphat – một người có khả năng phá vỡ mọi thứ mà Ira đã dày công xây dựng – chính là yếu tố mà ả không thể tính toán hết. Ira nhận ra rằng, một trong những kẻ nguy hiểm nhất không phải là những kẻ theo ả, mà là những người ả đã từng tưởng là đồng minh, và tất cả họ, dù có sức mạnh hay không, đều trở thành mối đe dọa khi bước vào trò chơi này.
"Những kẻ như Orm Kornnaphat," Ira nghĩ, "luôn luôn có cách để lật đổ tất cả." Nhưng đó không phải là điều duy nhất ả sợ. Điều Ira sợ nhất, chính là khi ả nhận ra ả đang tiến gần đến một ngã rẽ, nơi mà mỗi bước đi, mỗi quyết định đều có thể hủy hoại tất cả, và không có đường lui.
Tất cả bây giờ đều phụ thuộc vào việc Ira phải đối mặt với Orm Kornnaphat. Nếu không, Orm Kornnaphat sẽ tìm ra ả. Nếu không, Ling Ling Kwong sẽ không bao giờ là của ả nữa.
Chiếc xe van đen lao vun vút trên cung đường đèo uốn lượn, vượt qua những khúc cua nguy hiểm, bánh xe cày xéo trên mặt đường trơn ướt trong ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm. Đầu xe cắt xuyên qua màn sương mù mờ ảo, tiến về phía biên giới, nơi mà ranh giới giữa Thái Lan và Myanmar chỉ còn là một điểm mờ nhạt trên bản đồ. Gã lái xe, mặt mày hốc hác, mắt liếc qua kính chiếu hậu, vẫn không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Orm Kornnaphat và đội quân của em vẫn chưa bắt kịp chiếc xe van, nhưng em không hề ngừng tìm kiếm. Mọi hành động đều được tính toán kỹ lưỡng, nhưng thời gian đang trôi qua nhanh chóng. Em biết, nếu như chiếc xe van này vượt qua biên giới, mọi nỗ lực của em sẽ trở nên vô nghĩa.
Hiện tại, em đang tìm kiếm trong bóng tối, dồn hết sự chú ý vào những dấu vết mà bọn chúng có thể để lại. Biệt thự đã bị bỏ hoang, và mặc dù không tìm thấy Ling Ling Kwong tại đó, em không cho phép mình từ bỏ. Em biết rằng chỉ cần một sơ hở, một dấu hiệu nhỏ là sẽ tìm thấy họ.
Orm Kornnaphat vẫn giữ sự bình tĩnh, nhưng trong lòng em, cơn giận đang dâng lên từng giây, từng phút. Em biết, nếu em không kịp thời hành động, Ling Ling Kwong có thể bị mang đi mất, không bao giờ tìm thấy được nữa.
Đoàn quân của em tiếp tục tìm kiếm, dò xét từng ngóc ngách, từng mảnh đất để xác định vị trí của chiếc xe van. Trong khi đó, chiếc xe van đen vẫn lặng lẽ tăng tốc về phía biên giới, nhưng giờ đây, số phận của nó đang phụ thuộc vào từng hành động của Orm Kornnaphat. Em sẽ không ngừng cho đến khi tìm ra dấu vết cuối cùng, dù có phải truy đuổi đến đâu.
Ở ngoại ô Bangkok lúc này, những điểm tập kết của bọn buôn ma túy đang bị càn quét dồn dập. Những chiếc xe tải chứa hàng chất đầy chất cấm bị chặn lại, và đội quân của tướng Supachai không hề do dự khi lật tung từng ngóc ngách để tìm kiếm tang vật. Đây chính là cuộc săn lùng khốc liệt, và thông tin mà Thongchai cung cấp rõ ràng đã mang lại lợi thế lớn cho họ.
Thongchai, giờ đây, không còn đường thoát. Hắn biết rằng tổ chức đã bắt đầu bỏ rơi hắn, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt. Từng thông tin mà hắn đã cung cấp giờ như con dao hai lưỡi, đưa hắn vào một thế kẹt không thể tránh khỏi. Bản thân hắn cảm nhận rõ ràng sự phản bội đang đến gần, nhưng trong lúc này, hắn chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.
Hắn quyết định không để bản thân chết một cách thảm hại trong bóng tối, bị bỏ lại trong vô danh. Thongchai kéo tất cả những tên đàn em còn lại xuống nước. Chỉ có một cách duy nhất để cứu vãn tình thế, làm thế nào để giữ mạng sống của mình trong một trò chơi đầy mạo hiểm. Một kế hoạch mới được dựng lên trong đầu hắn, đầy tính toán và toan tính.
Bọn buôn ma túy, những tên cầm đầu từng nghĩ mình có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy bắt của lực lượng chức năng, giờ đây không thể ngờ rằng Thongchai sẽ dùng chính sự phản bội của mình để đem tất cả những bí mật đi theo cùng. Hắn đã kéo cả những người còn lại xuống vực, nếu như hắn không thể thoát được, thì ít nhất, sẽ không ai sống sót cùng hắn.
Khi Thongchai ra tay, không chỉ là sự phản bội trong cuộc sống của mình, mà còn là một cú sốc lớn cho cả khu biệt lập. Khi quân đội vẫn tiếp tục thu thập chứng cứ, kiểm tra từng ngóc ngách, một loạt tiếng nổ vang lên mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh rung chuyển. Những quả bom được ẩn giấu từ lâu đã được kích hoạt.
Những vụ nổ không chỉ làm rung chuyển đất đai mà còn mang lại một cơn sóng vỡ nát mọi thứ trong khu biệt lập. Những tòa nhà vỡ vụn, mảnh kính bay tứ tung, những bức tường lửa đổ sập, cảnh tượng hỗn loạn đến mức không ai kịp phản ứng. Trong cơn hỗn loạn, khói mù mịt bao trùm, che lấp tất cả.
Những tên lính canh gác, những kẻ vẫn còn sống sót sau khi bị bắt, giờ đây không còn cơ hội để làm gì ngoài việc cố gắng giữ cho mình an toàn giữa lòng cơn bão chết chóc. Giữa những vụ nổ, mọi thứ dường như bị đảo lộn hoàn toàn.
Những tên buôn ma túy, những kẻ đã cố gắng ẩn náu trong bóng tối, giờ đã phải đối mặt với sự tàn khốc mà Thongchai đã gây ra. Cả khu biệt lập trở thành một bãi chiến trường, không còn dấu vết gì của sự kiểm soát hay an toàn. Mọi thứ đã bị phá hủy một cách tàn nhẫn. Thongchai, trong phút chốc, đã kéo tất cả xuống vực thẳm, khiến không ai có thể đứng vững, không ai có thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của sự phản bội mà hắn đã khơi mào.
Vụ nổ như một cơn cuồng phong tàn phá, làm chấn động cả khu biệt lập và những khu vực lân cận. Những chiếc xe quân dụng bị văng tung tóe, đổ sập vào các bức tường còn nguyên vết tích của cuộc tấn công trước đó. Vật liệu nổ mạnh mẽ, lan rộng trong không khí, khiến đất đai rung chuyển và tất cả mọi thứ dường như bị thổi bay.
Những quân lính đứng gần đó không kịp phản ứng, chỉ kịp nghe thấy tiếng nổ khủng khiếp trước khi một luồng sóng xung kích mạnh mẽ vùi lấp họ. Những tên lính canh bị bắt giữ, những kẻ tưởng chừng đã bị khống chế, cũng không thể tránh khỏi số phận bi thảm. Những tiếng la hét, tiếng rên rỉ hòa lẫn vào nhau trong cơn địa chấn do vụ nổ tạo ra. Đất đá bay tứ tung, ngọn lửa lớn bùng lên, và khói mù mịt khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.
Khung cảnh vốn dĩ đã hỗn loạn nay trở nên còn tồi tệ hơn, như một bãi chiến trường không có lối thoát. Những chiếc xe quân dụng, những phương tiện hỗ trợ đã bị vùi lấp dưới đống đổ nát. Những quân nhân may mắn sống sót, nếu có, cũng chẳng thể tìm thấy đồng đội của mình trong biển lửa và khói bụi. Mọi thứ dường như biến mất trong một khoảnh khắc, chỉ còn lại những vết tích của sự tàn phá.
Những hy vọng và nỗi sợ hãi chồng chất, khi chiến dịch giải cứu chưa kịp hoàn thành, và mọi thứ giờ đây trở thành một biển lửa không thể kiểm soát.
Orm Kornnaphat, trong khoảnh khắc mà mọi thứ như sụp đổ xung quanh, không kịp suy nghĩ. Tiếng nổ như sấm sét vang lên, rung chuyển cả không gian, và em chỉ kịp lao mình xuống dưới gầm chiếc xe tải quân dụng gần đó, cảm nhận đất đai dưới chân rung chuyển dữ dội. Cả thế giới như bị lật nhào trong giây lát.
Cơn chấn động mạnh mẽ vùi lấp mọi thứ xung quanh, nhưng gầm chiếc xe tải quân dụng đã kịp che chở em khỏi làn sóng xung kích. Cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, nhưng Orm Kornnaphat không có thời gian để cảm nhận. Em thở hổn hển, đôi tay siết chặt những thanh kim loại dưới gầm xe, mắt cố gắng định hình trong màn khói bụi mù mịt.
Lửa và khói bao phủ khắp nơi, và tiếng kêu cứu, tiếng la hét của những người sống sót xen lẫn với những tiếng nổ đinh tai. Cảm giác như mọi thứ đang tan vỡ trước mắt em, và Orm Kornnaphat biết, dù đã thoát được khỏi cú nổ, nhưng tình hình vẫn vô cùng nguy hiểm.
Cơn đau đầu tiên không đến ngay lập tức. Nó như một làn sóng chậm rãi dâng lên, từ đầu gối, lan dần lên cẳng chân, rồi xuyên qua từng lớp thịt và xương. Cảm giác nhức nhối và nóng bỏng giống như hàng nghìn mũi kim đâm vào, khiến Orm Kornnaphat không thể nhắm mắt vì đau đớn. Em cố gắng thở, nhưng mỗi lần hít thở lại khiến cơn đau như thắt chặt hơn, lan tỏa ra khắp cơ thể.
Bên ngoài, tiếng nổ vẫn còn vang vọng, nhưng trong đầu em, tất cả như bị tắt ngấm. Mắt em mờ đi vì cơn choáng, đầu óc nặng trĩu, ù tai. Một lúc sau, khi đầu óc dần ổn định, Orm Kornnaphat mới cảm nhận được sự tê liệt ở chân. Em không thể cử động, cảm giác như chân bị kẹt chặt dưới đống đổ nát từ vụ nổ, nơi những mảnh vỡ của chiếc xe quân dụng đã đổ sập xuống.
Cả cơ thể em như bị xiềng xích, không thể nhúc nhích, chỉ còn lại cơn đau dữ dội nhắc nhở em về sự sống sót mong manh của mình. Đống đổ nát làm cứng người, không còn đường thoát, và em cảm thấy chân mình như bị mắc kẹt, không thể giãy giụa hay di chuyển. Mắt em chỉ còn biết chớp chớp trong bóng tối dày đặc của khói bụi và cơn đau đang đè nén.
Cố gắng lắc đầu để xua đi cảm giác choáng váng, Orm Kornnaphat nhắm chặt mắt và lấy lại một chút tỉnh táo. Nỗi sợ hãi không phải là nỗi sợ mất mạng, mà là sự sợ hãi vì không thể hoàn thành nhiệm vụ, không thể đến với Ling Ling Kwong. Cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể em, nhưng em không có quyền gục ngã. Mọi chuyện đã trở thành một trò chơi sinh tử, và chỉ có một cách để thoát khỏi: phải đứng lên, dù cơn đau có thể giết chết em.
Với một chút sức lực còn lại, em nắm chặt tay vào các mảnh vỡ, cố gắng đẩy đống đổ nát ra khỏi người. Chân bị kẹt vẫn không nhúc nhích, nhưng trong cơn đau, Orm Kornnaphat không thể để mình nằm đó. Em phải tiếp tục, Ling Ling Kwong, và những gì còn lại ở phía trước, đang đợi em.
Với cơn đau nhói trong cơ thể, Orm Kornnaphat cố gắng gượng dậy, tay siết chặt bộ đàm khi tiếng ồn từ vụ nổ vẫn còn vang vọng trong tai. Em nắm lấy thiết bị như cứu cánh duy nhất, hơi thở gấp gáp và mệt mỏi, nhưng em biết phải nhanh chóng liên lạc với đội quân của mình.
"Bộ đàm... Alpha 1, nghe rõ trả lời!" Giọng em khàn đặc, đầy căng thẳng.
Im lặng một giây, rồi tiếng trả lời vang lên từ bên kia: "Alpha 1 nghe rõ. Tình hình thế nào?"
Orm Kornnaphat thở hổn hển, cảm giác đau đớn từng chút một từ cơ thể bị mắc kẹt. "Bị mắc kẹt... cần hỗ trợ ngay lập tức. Địa điểm... khu biệt lập phía nam, trung tâm chính giữa."
Lời em nghẹn lại khi cơn đau lan rộng, nhưng em không thể để mình gục ngã. Em biết rằng bất cứ ai trong đội của em cũng đang tiến gần và em không thể để mọi thứ đổ vỡ chỉ vì một tai nạn.
"Đang trên đường, cố gắng giữ liên lạc," Alpha 1 trả lời nhanh chóng.
Orm Kornnaphat nhắm mắt một chút để lấy lại bình tĩnh, cắn răng và cố gắng làm dịu cơn đau. "Nhanh lên... đừng để tôi một mình."
Em biết rằng sự sống còn của mình giờ chỉ còn phụ thuộc vào sự nhanh chóng của đội quân.
Cảm ơn vì sự hào phóng của Tướng Supachai khi cử hẳn hai đại đội cho chiến dịch lần này, đội quân của Orm Kornnaphat thực sự có thể hy vọng vào sự hỗ trợ mạnh mẽ này. Trong lúc em gặp nguy hiểm, mỗi giây phút đều trở nên quan trọng. Việc có được sự tiếp sức từ Tướng Supachai là một yếu tố quyết định, không chỉ về mặt quân sự mà còn về mặt tinh thần.
Bằng sự điều động chiến lược và các lực lượng dày dặn kinh nghiệm, đội quân của Orm Kornnaphat đã có thể hành động nhanh chóng và hiệu quả, sẵn sàng giải cứu em khỏi tình thế nguy hiểm này. Cảm giác an tâm phần nào khi biết rằng không chỉ có mình, mà còn có một lực lượng hùng mạnh đứng đằng sau, sẵn sàng giải cứu và dọn dẹp mọi ngóc ngách của khu biệt lập để tìm ra sự thật và khôi phục lại trật tự.
Với sự giúp đỡ của Tướng Supachai, chiến dịch này đã có thêm một yếu tố quan trọng nữa – sự phối hợp chặt chẽ và tầm quan trọng của mỗi chiến lược mà em đưa ra sẽ có thể đưa em đến gần hơn với mục tiêu giải cứu Ling Ling Kwong.
Ngay khoảnh khắc được giải cứu, những người lính cẩn thận đỡ từng tảng đá, kéo Orm Kornnaphat ra khỏi đống đổ nát, nơi em đã bị mắc kẹt sau vụ nổ. Cảm giác đau đớn lẫn choáng váng vẫn còn vương vấn, nhưng trong lúc đó, em nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh lùng nhưng đầy sự quan tâm:
"Ta đã bảo là nhóc con đừng nên ra chiến trường mà."
Tướng Weeraphon, với ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy vẻ quan tâm, đứng đó, nhìn em với sự lo lắng lẫn tức giận. Ông ta không phải là người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng vào khoảnh khắc này, có thể thấy rõ sự không hài lòng trong đôi mắt của ông. Tướng Weeraphon đã nhiều lần nhắc nhở Orm Kornnaphat về sự nguy hiểm của việc trực tiếp tham gia vào các chiến dịch này, đặc biệt khi những tình huống phức tạp và nguy hiểm như vậy luôn có thể dẫn đến những hậu quả không thể lường trước.
Orm Kornnaphat, dù vẫn còn đau đớn, không thể không mỉm cười trước sự chăm sóc và lo lắng của ông. Em biết rằng ông quan tâm đến em như một người cha, nhưng trong những tình huống này, em không thể chỉ đứng nhìn. Mục tiêu của em quá quan trọng để có thể dừng lại.
"Cháu không thể đứng ngoài cuộc," Orm Kornnaphat nói, giọng có chút khàn đi vì đau đớn, nhưng vẫn đầy quyết tâm. "Chị ấy vẫn còn ở đâu đó, chúng ta phải tiếp tục."
Tướng Weeraphon nhìn em trong giây lát, rồi im lặng, chỉ lặng lẽ gật đầu. Mặc dù ông không đồng tình với quyết định của em, nhưng ông hiểu, trong tình thế này, mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát và sự can thiệp là điều không thể tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com