Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

87. Kết cục.

Ling Ling Kwong nằm trong vòng tay ấm áp của Orm Kornnaphat, cảm giác an toàn và dịu dàng bao phủ lấy chị, như một làn sóng êm đềm cuốn đi tất cả những nỗi đau, những ký ức tồi tệ. Chị rúc sâu vào người em, hơi thở của chị nhẹ nhàng như gió thoảng, gần như không còn sức để phản kháng sự ấm áp đó, chỉ biết đắm mình trong cảm giác bình yên hiếm hoi này.

Orm nhẹ nhàng vỗ về chị, những cử chỉ dịu dàng như mơn man trên làn da chị, mỗi cái vỗ nhẹ như muốn xoa dịu hết mọi nỗi khổ đau mà Ling Ling Kwong đã phải chịu đựng trong suốt những tháng ngày đen tối. Em không nói gì quá lớn lao, chỉ thầm thì những lời vỗ về, những từ ngữ nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương:

"Em đây rồi, vợ ơi, đừng lo, em sẽ không bao giờ để chị phải đau đớn nữa."

Mỗi câu nói của Orm đều như một lời hứa, là sự an ủi, là niềm tin cho Ling Ling Kwong, người mà giờ đây chỉ có thể tìm thấy sự an bình trong vòng tay của em. Đôi mắt của Orm dịu dàng nhìn chị, lòng em như nở hoa, mặc dù vẫn còn nặng trĩu nỗi lo lắng, nhưng có chị trong tay, có chị bên cạnh, mọi thứ đều trở nên bình yên.

Ling Ling Kwong nằm ngoan như một con mèo no sữa, hai mắt lim dim như thể Orm chỉ cần xoa đầu dịu dàng như thế một lát nữa thôi thì chị sẽ ngủ quên mất, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể em, sự vững chãi của em như thể một bức tường che chở cho chị. Chị không còn sợ hãi, không còn cảm thấy cô đơn hay bất lực. Tất cả những gì chị cần lúc này chỉ là cảm giác được ở gần em, được nghe những lời dịu dàng, được cảm nhận sự yêu thương không điều kiện. Và dù không thể nhớ ra, Ling Ling Kwong vẫn cảm thấy người phụ nữ trước mặt rất quen thuộc, như thể từng quen thuộc từ lâu, một cảm giác mơ hồ nhưng không thể sai được.

Orm Kornnaphat dỗ dành Ling Ling Kwong như một đứa bé, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng và âu yếm, như thể muốn bảo vệ chị khỏi mọi đau đớn đã qua. Em nâng niu Ling Ling Kwong như nâng niu thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình, từng động tác của Orm đều chứa đựng tình yêu vô bờ bến. Em vuốt nhẹ tóc chị, từng sợi tóc mềm mại lướt qua tay Orm, cảm giác ấy như một niềm hạnh phúc thuần khiết, không có gì trên thế gian này có thể so sánh được.

"Em sẽ luôn bên chị, dù thế nào đi nữa," Orm thì thầm, giọng em nhẹ nhàng như gió, như một lời nguyện ước, "Chị không phải lo lắng gì cả, em sẽ bảo vệ chị."

Ling Ling Kwong nghe những lời đó, cảm nhận sự ấm áp của tình yêu trong vòng tay em, như thể trái tim mình đã tìm lại được ngôi nhà thực sự. Chị không còn cô đơn nữa, không còn lo sợ. Và dù không nhớ rõ, Ling Ling Kwong vẫn biết rằng trong vòng tay Orm, chị đã tìm thấy nơi an toàn nhất trên đời.

Orm vòng tay qua người Ling Ling Kwong, siết chặt cái ôm, cảm giác trái tim mình như hòa vào nhịp đập yếu ớt của chị. Cơ thể chị mềm mại như một làn sóng nhẹ nhàng, nhưng lại có sức nặng của những đau đớn đã qua. Orm không thể kiềm chế được, đôi môi của em rơi lên gương mặt chị, đặt vô số những nụ hôn ấm áp lên từng vùng da, gò má, lên đôi mắt đã từng khép lại trong giấc ngủ say. Những nụ hôn ngọt ngào như muốn truyền đi tất cả yêu thương, tất cả sự bảo vệ mà cô đã kìm nén bấy lâu nay.

"Vợ ơi, vợ của em..." Orm thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng mang theo cả sự đau đớn và niềm vui sướng không thể tả. "Bảo bảo của em... bé nhỏ của em..."

Từng từ, từng câu, xen kẽ giữa những nụ hôn, là những lời yêu thương mà Orm muốn nói ra, những lời mà em chưa bao giờ có cơ hội được thổ lộ, nhưng giờ đây lại là tất cả những gì cô muốn truyền tải đến Ling Ling Kwong.

"Em nhớ chị lắm... Em yêu chị," Orm thì thầm, mỗi lời như một lời cầu nguyện, như một cam kết rằng sẽ không bao giờ để chị phải chịu đựng nỗi đau nào nữa. Chị là tất cả của em, là nguồn sống duy nhất mà em khao khát, là người duy nhất mà em muốn bảo vệ đến suốt cuộc đời.

Niềm hạnh phúc ngập tràn trong lòng Orm Kornnaphat, như một con sóng dạt dào, cuốn đi mọi lo âu, mọi muộn phiền. Cảm giác khi cuối cùng em cũng có thể ôm lấy Ling Ling Kwong, mang chị về nhà, về một nơi an toàn, một nơi đầy tình yêu thương, là điều mà Orm đã khao khát từ rất lâu. Đã bao lâu rồi, từ khi chị biến mất, từ khi nỗi đau và sự lo lắng chiếm lấy trái tim em, để giờ đây, khi nhìn thấy Ling Ling Kwong trong vòng tay mình, mọi thứ dường như hoàn hảo và đầy đủ.

Cảm giác ấy quá mãnh liệt, đến nỗi khi sự thật hiện hữu ngay trước mắt, Orm không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa. Em chỉ biết ôm chị chặt hơn, để cho mình đắm chìm trong khoảnh khắc này, trong cái cảm giác rằng cuối cùng chị đã trở về, rằng tình yêu của họ không còn phải chịu đựng sự chia ly. Mọi câu chữ, mọi kế hoạch đều không còn quan trọng nữa, vì trong khoảnh khắc này, chỉ có họ, chỉ có Ling Ling Kwong là tất cả đối với Orm Kornnaphat.

Orm siết chặt vòng tay, mắt ngấn lệ nhưng không dám rơi. Tất cả những gì em muốn lúc này là giữ chặt chị, là tạo ra một thế giới nơi họ không bao giờ phải xa nhau nữa. Hạnh phúc này, dù giản đơn nhưng vô cùng thiêng liêng, như một lời hứa mà Orm tự hứa với bản thân: sẽ không bao giờ để chị phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa.

Trong lòng Orm, niềm hạnh phúc này ngập tràn, khiến mọi suy nghĩ, mọi điều khác như tan biến, chỉ còn lại chị và em, hai trái tim đập cùng nhịp, hai linh hồn hòa vào nhau.

Đêm hôm đó, như bao đêm khác trong đời họ, Orm Kornnaphat lại một lần nữa dịu dàng chăm sóc Ling Ling Kwong, như một người vợ tận tụy, yêu thương hết lòng. Em nhẹ nhàng bế Ling Ling Kwong trong tay, cảm giác cơ thể nhỏ bé, mềm mại dường như đã ốm hơn nhiều của chị, như một phần không thể thiếu trong đời mình. Chị chẳng nói gì, chỉ yên lặng cuộn mình vào vòng tay Orm, đôi mắt nặng trĩu, nhưng không thể che giấu được sự bình yên đang dần trở lại trong trái tim mình.

Orm bước vào phòng ngủ, cẩn thận đặt Ling Ling Kwong xuống giường, nhẹ nhàng tháo bỏ bộ đồ còn lại trên người chị, thay vào đó là một bộ váy mềm mại, vừa vặn, dễ chịu. Từng động tác của Orm đều nhẹ nhàng, như thể sợ làm tổn thương đến Ling Ling Kwong, người vợ mà em yêu thương vô điều kiện. Sau khi thay đồ cho chị xong, Orm cẩn thận lau mặt cho chị bằng chiếc khăn ấm, những ngón tay khẽ lướt qua làn da mềm mại, cảm nhận từng sợi tóc mượt mà của Ling Ling Kwong.

Khi công việc chăm sóc chị gần như xong xuôi, Orm nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Ling Ling Kwong, vỗ về chị vào giấc ngủ. Em vuốt nhẹ tóc chị, cảm giác từng sợi tóc mềm mại như một sợi dây nối kết giữa hai người. Tiếng thở của Ling Ling Kwong đều đặn, nhẹ nhàng, như một khúc nhạc êm đềm trong đêm. Orm không nói gì, chỉ để trái tim mình cùng nhịp đập với chị, lắng nghe từng hơi thở của Ling Ling Kwong, như thể không muốn bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc nào.

Trong đêm tối, chỉ có ánh đèn mờ ảo và sự tĩnh lặng bao quanh họ. Orm cẩn thận đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Ling Ling Kwong, như một lời chúc ngủ ngon, một lời yêu thương không lời.

Em giữ lấy chị trong vòng tay của mình, cẩn thận như nâng niu một món đồ gốm sứ quý giá, sợ một cử động sai có thể làm vỡ tan mọi thứ. Mỗi cái ôm, mỗi cái vuốt ve là một lời hứa, một sự bảo vệ không thể thiếu. Orm Kornnaphat cảm nhận được sự yếu đuối của Ling Ling Kwong, cảm giác cơ thể chị như tan chảy trong tay em, mỏng manh và cần được chở che hơn bao giờ hết.

Em nhẹ nhàng nâng người chị lên một chút, để chị nằm thoải mái trong vòng tay mình. Cảm giác làn da mịn màng của Ling Ling Kwong như một làn sóng ấm áp len lỏi vào trái tim Orm, làm nó đập nhanh hơn, mạnh hơn. Orm không thể rời mắt khỏi chị, không thể tách rời khỏi cái khoảnh khắc này, nơi mà mọi thứ dường như trở nên hoàn hảo và trọn vẹn, dù chỉ là trong im lặng.

Chị chẳng nói gì, chỉ khẽ dụi đầu vào người em, đôi môi chị mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể. Những ngón tay của Orm khẽ vuốt ve mái tóc chị, từ từ xoa dịu từng cơn đau trong cơ thể chị, từng nỗi sợ hãi trong lòng chị. Với Orm Kornnaphat, không có gì quan trọng hơn lúc này, không gì quan trọng hơn việc chăm sóc và yêu thương Ling Ling Kwong, để chị luôn cảm nhận được sự an toàn và yêu thương mà Orm dành cho chị. Chỉ có thế, mọi thứ trong cuộc sống này mới thực sự trọn vẹn.

Mỗi hơi thở của Orm đều hòa nhịp với chị, như một khúc nhạc không lời, chỉ có tình yêu và sự quan tâm vĩnh viễn không thay đổi. Dù thế giới ngoài kia có bất kỳ sóng gió nào, chỉ cần có chị trong tay, Orm sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn hay sợ hãi. Và cũng chỉ khi có chị, trái tim Orm mới thực sự an yên.

Orm Kornnaphat giành tất cả những ngày sau đó để bên cạnh Ling Ling Kwong, không muốn rời xa chị dù chỉ một phút. Mỗi ngày trôi qua, em tận dụng từng khoảnh khắc để chăm sóc, yêu thương và vỗ về chị. Cả thế giới ngoài kia, với những công việc dọn dẹp, càn quét hay những thương thảo quan trọng tại tập đoàn, đều được giao lại cho những người có khả năng đảm nhận. Orm không bận tâm, không lo lắng, bởi vì đối với em lúc này, không gì quan trọng hơn việc ở bên Ling Ling Kwong.

Công việc, dù quan trọng đến đâu, đều có thể chờ đợi. Orm không màng đến những kế hoạch, những cuộc họp cấp cao. Chị là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của em. Đã bao lâu rồi, em không có được cảm giác bình yên, không có được sự ấm áp như thế này?

Mỗi sáng, khi ánh nắng còn chưa xuyên qua hết những tán cây bên khung cửa sổ, Orm Kornnaphat đã thức dậy trong im lặng, bước nhẹ ra khỏi giường như sợ đánh thức người phụ nữ đang nằm bên cạnh. Em khép cửa phòng lại, rón rén như một thói quen đã ăn sâu từ lúc Ling Ling Kwong trở về – vì đôi khi, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ khiến chị giật mình, hoảng loạn như thể vẫn còn đang mắc kẹt trong cơn ác mộng không lối thoát.

Orm xuống bếp, bắt đầu ngày mới bằng việc chuẩn bị bữa ăn cho cả hai. Không phải là những món ăn cầu kỳ, chỉ là cháo mềm, súp nóng hay bánh mì thơm lừng, tất cả đều đơn giản, ấm áp, và quan trọng nhất: là do chính tay em làm, như cách mà mẹ em vẫn hay nấu cho ba. Em học cách nêm nếm theo khẩu vị của Ling Ling từ những ký ức còn sót lại – thích ăn ngọt một chút, không quá nhiều tiêu, và nhớ là phải cắt cà rốt thật nhỏ vì chị không thích ăn to. Từng bước một, như một nghi lễ lặng thầm nhưng thiêng liêng, em làm mọi thứ với một lòng kiên nhẫn và dịu dàng hiếm có, như thể nếu chỉ cần lỡ tay một chút thôi, thế giới của chị lại có thể sụp đổ.

Sau bữa ăn, Orm dọn dẹp phòng ngủ. Không giao cho bất kỳ người giúp việc nào, không cho ai bước vào không gian ấy ngoài em và chị. Em lau bụi trên kệ sách, gấp gọn những chiếc khăn lông, chỉnh lại chiếc gối mà chị hay ôm, kiểm tra đèn ngủ để chắc chắn nó không bị nhấp nháy gây sợ hãi cho chị vào ban đêm. Em thậm chí còn đổi hết chăn ga sang những gam màu chị từng thích – màu hồng phấn dịu nhẹ, những bông hoa nhỏ thêu tay – dù chị đôi khi cũng chẳng nhớ được mình từng yêu những điều như vậy.

Và vào mỗi tối, khi ánh đèn trong phòng đã dịu đi, Orm ngồi bên cạnh giường, dỗ chị ngủ như dỗ một đứa trẻ. Có những đêm Ling Ling trằn trọc không yên, run rẩy vì ác mộng, em chỉ lặng lẽ ôm chị vào lòng, khẽ vỗ về tấm lưng gầy guộc, thì thầm bằng giọng nói quen thuộc:
"Không sao đâu, chị an toàn rồi. Có em ở đây."

Cảm giác được chăm sóc chị mỗi ngày – được lặng lẽ yêu thương, bảo vệ, kiên nhẫn ở lại – khiến trái tim Orm đôi khi nghẹn lại vì xúc động. Giữa tất cả những đổ vỡ, giữa muôn vàn điều tăm tối mà họ đã đi qua, việc có thể một lần nữa chạm vào đôi bàn tay ấy, được nhìn thấy người phụ nữ ấy bình yên ngủ bên cạnh... khiến em thấy mình như người may mắn nhất thế gian.

Vì em còn được yêu chị.
Vì chị vẫn còn ở đây để em yêu.
Thế là quá đủ rồi.

Những công việc quan trọng ở tập đoàn được Orm giao cho những người đáng tin cậy, như Art, người đã chứng tỏ khả năng lãnh đạo và sự quyết đoán. Orm không còn lo lắng về việc mọi thứ có thể rơi vào tình trạng hỗn loạn, bởi vì em biết rằng mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa khi có người có năng lực đứng ra xử lý.

Em chỉ tập trung vào một điều duy nhất: Ling Ling Kwong. Cảm giác được ở bên chị, dỗ dành chị vào mỗi buổi sáng, làm chị cười khi nấu những món ăn đơn giản, hay chỉ là ngồi bên chị và im lặng nghe những lời nói vụng về trong cơn mơ màng, tất cả đều làm cho trái tim Orm đập mạnh hơn mỗi ngày.

An ninh ở biệt thự được tăng cường hơn bao giờ hết, như một biện pháp bảo vệ Ling Ling Kwong và những gì quan trọng nhất đối với Orm Kornnaphat. Mỗi góc ngôi nhà đều được giám sát chặt chẽ, với hệ thống camera tối tân và các nhân viên an ninh túc trực ngày đêm. Những chiếc xe tuần tra liên tục di chuyển quanh khu vực, đảm bảo rằng không một kẻ lạ nào có thể tiếp cận mà không bị phát hiện.

Orm yêu cầu các nhân viên an ninh được huấn luyện chuyên nghiệp, luôn sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống nguy hiểm nào. Em không thể mạo hiểm để Ling Ling Kwong bị tổn thương thêm một lần nữa, sau tất cả những gì mà chị đã phải trải qua. Biệt thự trở thành một pháo đài, nơi mà mọi người ra vào đều phải qua những lớp kiểm tra nghiêm ngặt.

Bên ngoài biệt thự, những hàng rào cao, kèm theo những lớp bảo vệ không thể dễ dàng bị xâm nhập. Orm tự tay chỉ đạo việc cải tạo và tăng cường hệ thống an ninh, đảm bảo rằng không có bất kỳ nguy cơ nào đe dọa sự an toàn của Ling Ling Kwong, ngay cả khi đó chỉ là một bóng mờ trong đêm tối.

Mỗi sáng, tranh thủ những lúc chị ngủ nướng thêm một chút, Orm kiểm tra lại mọi thứ sau khi làm xong bữa sáng, từ hệ thống báo động đến từng chi tiết nhỏ nhất trong ngôi nhà. Dù có bao nhiêu công việc khác ngoài kia, em vẫn luôn ưu tiên sự an toàn của Ling Ling Kwong lên hàng đầu. Em biết, chỉ khi chị an toàn, em mới có thể yên tâm tập trung vào những việc khác. Cảm giác bảo vệ được người mình yêu thương khiến trái tim Orm cảm thấy vững vàng, dẫu thế giới bên ngoài có hỗn loạn đến đâu.

Có đôi khi, những cuộc gọi cứ đến, làm phiền sự bình yên mà Orm Kornnaphat và Ling Ling Kwong đang tìm thấy bên nhau. Art, với giọng điệu không giấu nổi sự khó chịu, liên tục gọi Orm quay về cái ngai vàng mà cậu ta đang ngồi chễm chệ, dường như muốn đánh thức Orm ra khỏi cái thế giới hạnh phúc mà em và Ling Ling Kwong đang tạo dựng.

"Chị gài em hả?" Art nói, giọng đầy mỉa mai, "Chị đưa em lên đỉnh cao này để chạy trốn với vợ yêu của chị đúng không?" Những lời nói đó, dù cố gắng giữ một vẻ bình tĩnh, vẫn chất chứa sự nghi ngờ và mỉa mai, như thể Art không thể hiểu nổi quyết định của Orm.

Orm, tuy đã bao lần nghe những lời này, vẫn không hề dao động. Em biết rằng Art không thể hiểu được những gì mà em và Ling Ling Kwong đang xây dựng, vì nó chưa có vợ. Orm thở dài, không trả lời ngay, chỉ nhìn vào Ling Ling Kwong đang ngủ say trong vòng tay mình, như một lời nhắc nhở về điều quan trọng nhất trong cuộc đời em.

"Ừ, chị gài mày đó, Art," Orm đáp, giọng em nhẹ nhàng nhưng cũng mang chút cười cợt, "Chị chỉ cần Ling thôi, tụi chị sắp đi tuần trăng mật hâm nóng tình cảm hôn nhân nè."

Art ở đầu dây bên kia có thể không hài lòng, nhưng cậu biết rằng dù có làm gì đi nữa, Orm sẽ không để ai, kể cả là người trong gia đình, phá vỡ khoảng thời gian hạnh phúc này. Và cứ như thể chị ta rời xa vợ mình một chút thôi là Nga sẽ cắt luôn nguồn cung cấp khí đốt cho châu Âu vậy.

"Chị không có ý định quay lại đâu. Mày cũng giỏi trong việc này mà," Orm tiếp tục, "Chúng ta sẽ đi con đường riêng của mình."

Mọi hỗn loạn cuối cùng cũng dần lắng xuống, như một cơn bão qua đi để lại bầu trời quang đãng. Earn và những âm mưu của cô ta đã hoàn toàn bị phơi bày. Quân đội và những lực lượng liên quan đã không chỉ phá vỡ đế chế của cô ta mà còn tìm thấy Ira, người đã bắt cóc Ling Ling Kwong, làm rõ tất cả mọi bí mật và sai trái. Cả thế giới giờ đây biết đến sự thật, và những người chịu trách nhiệm đều phải trả giá. Và đó sẽ là một cuộc chiến dài khác.

Trong khi đó, tập đoàn Sethratanapong, vốn một thời chìm trong bóng tối của tham vọng và âm mưu, giờ đây lại dần lấy lại được sự tôn trọng. Cổ phiếu của tập đoàn này bất ngờ tăng vọt, như một sự tái sinh sau khi mọi vướng mắc đã được gỡ bỏ. Lòng tin của các cổ đông được khôi phục, và sự ổn định dần trở lại.

Cái kết đến quá nhanh, như một cơn sóng vỗ mạnh vào bờ mà không để lại dấu vết nào. Mọi thứ đã đi đến hồi kết mà chẳng cần phải thêm bất kỳ lời giải thích nào, vì trong khoảnh khắc đó, những chi tiết cũng trở nên không còn quan trọng nữa. Mọi nỗ lực, tất cả những cuộc đấu tranh, những hy sinh, đã đạt đến một điểm kết thúc mà không ai có thể kiểm soát được.

Ling Ling Kwong đã được bảo vệ, tìm thấy sự an toàn trong vòng tay của Orm Kornnaphat. Họ đã cùng nhau vượt qua mọi thử thách, mọi hiểm nguy, và bây giờ, dù vẫn còn những dấu vết của quá khứ, nhưng những điều quan trọng nhất lại không còn là sự trả thù hay chiến thắng. Đó là sự bình yên, là những khoảnh khắc bên nhau, là tình yêu và sự hi sinh không lời.

Mọi thứ như kết thúc trong một khoảnh khắc tĩnh lặng. Không còn những xung đột, không còn những âm mưu, chỉ còn lại cái cảm giác chấm dứt mọi thứ, như thể mọi nỗ lực đều chỉ là một chuyến đi dài, và cuối cùng thì đích đến cũng đã đạt được.

Cái kết đến quá nhanh, nhưng với nó, một chương mới của cuộc đời đã mở ra, nơi không còn chiến tranh, không còn đau thương, chỉ còn lại sự lựa chọn để sống tiếp, dù chẳng còn gì để phấn đấu nữa. Tất cả những gì còn lại chỉ là tình yêu, gia đình, và sự bình yên sau những cơn bão.

Art, dù không muốn, cuối cùng cũng phải đứng lên gánh vác trách nhiệm mà cả gia tộc đã giao phó. Nhưng trong lòng cậu, tất cả những gì đã xảy ra dường như không còn nhiều ý nghĩa nữa. Cái ghế chủ tịch, những quyết định quan trọng, đều chỉ là những điều mà cậu phải làm vì đó là nghĩa vụ. Những cuộc chiến quyền lực và tham vọng giờ đây chỉ là một phần trong quá khứ mà Art không muốn nhìn lại. Chị mình, Orm Kornnaphat, đã biến mất một cách âm thầm cùng cô vợ đẹp, và theo quy tắc gia tộc, Art, với tư cách là người thừa kế tiếp theo, phải ngồi lên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn. Không chỉ vậy, Art còn phải đảm nhận vai trò gia chủ đời tiếp theo của gia tộc Sethratanapong, dù trong lòng cậu ta, không hề có niềm đam mê hay hoài bão gì với những trách nhiệm này. Cậu chỉ muốn sống một cuộc đời riêng, nhưng thực tế lại buộc cậu phải gánh vác vai trò lớn lao này.

Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận, trong mắt những người quan sát, Art giờ đây không còn là một thiếu gia chỉ biết ước mơ hoài bão về cuộc sống lý tưởng. Cậu trở thành người lãnh đạo, dù sự nghiệp và trọng trách này không hề dễ dàng, nhưng nó cũng là một bước ngoặt trong cuộc đời của cậu.

Với cái ghế chủ tịch trong tay, Art không thể trốn tránh được sự thật: cuộc sống của cậu và gia đình Sethratanapong sẽ không bao giờ như trước nữa. Giữa những con sóng của quyền lực và trách nhiệm, Art phải tìm cách giữ gìn sự ổn định cho gia tộc, đồng thời vẫn phải đối mặt với những mất mát và sự thay đổi mà chính cậu không hề mong muốn.

Nhưng trong thâm tâm, Art biết rằng dù cậu có ngồi trên ngôi vị này, hay dù cậu có tiếp tục không quan tâm, cậu không thể làm gì ngoài việc làm tròn trách nhiệm. Và dù có thể không thích, nhưng cậu cũng sẽ làm hết sức mình vì gia đình và vì chính mình.

Nếu mọi người hỏi vì sao trong đời ai cũng cần có một đứa em trai, thì hãy nhìn vào cách mà Orm Kornnaphat để thằng nhóc cao mét chín giải quyết mớ hỗn độn này, một cách dứt khoát, gọn gàng, như thể cậu đã sẵn sàng từ lâu để gánh vác mọi thứ. Trong khi Orm có thể đứng ngoài cuộc, nhìn mọi chuyện được xử lý mà không phải nhúng tay vào, Art đã chứng minh cho tất cả thấy rằng đôi khi, những trách nhiệm mà người ta phải đối mặt không chỉ là sự mệt mỏi hay gánh nặng, mà còn là một phần của sự trưởng thành. Với khả năng và sức mạnh của mình, cậu đã làm tròn mọi nghĩa vụ, từ cái ghế chủ tịch cho đến việc bảo vệ gia đình, như một đứa em trai luôn biết cách giữ vững mọi thứ khi cần.

Còn nếu ai đó hỏi vì sao trong đời ai cũng cần một cô vợ đẹp, thì chỉ cần mở ảnh của Ling Ling Kwong lên mà xem. Không chỉ bởi vẻ ngoài dịu dàng, xinh đẹp, mà còn bởi cái ánh nhìn ấy, cái sự yêu thương, sự kiên cường mà chị mang trong mình. Ling Ling Kwong không chỉ là người vợ xinh đẹp của Orm Kornnaphat, mà còn là niềm tự hào, là động lực để Orm cố gắng mỗi ngày. Trong những giây phút khó khăn, Ling Ling Kwong là người giúp Orm giữ vững tinh thần, là nguồn cảm hứng để cả hai có thể vượt qua mọi thử thách. Vẻ đẹp của chị không chỉ là vẻ ngoài, mà còn là cái tình cảm chân thành, sự hi sinh, và sự mạnh mẽ mà chị thể hiện trong suốt hành trình đó.

Vậy nên, có em trai và có vợ đẹp, là vì cuộc sống không chỉ cần có quyền lực và sự nghiệp, mà còn cần có tình yêu, sự hỗ trợ, và những người thân yêu luôn sẵn sàng ở bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com