Ảnh (11)
Nguồn: Lượm từ Pinterest ( đổi gió tí không mọi người?)
Story from picture ( phút ngẫu hứng )
Karamatsu: Aniki, anh đang làm gì vậy? *bước vào phòng*
Osomatsu: Karamatsu à? *xoay ghế quay qua cửa sổ* Không có gì, anh chỉ đang xem qua mấy tờ tài liệu mà Choro - chan đưa thôi. Mặc dù anh mày cũng chẳng thèm hiểu nó nói cái gì đâu. Ha ha...
Karamatsu: Vậy không được đâu, aniki. Anh là boss đó, phải quan tâm hơn đến công việc của mình đi chứ.
Osomatsu: Arrggg..... Nhưng anh cũng là con người mà! Con người cũng có quyền được nghỉ ngơi chứ! Đúng không Karamatsu? Chú hiểu cho anh mà~nhỉ? *nhõng nhẽo*
Karamatsu: ... Tởm quá đấy aniki, đừng bao giờ làm như vậy nữa. *ánh mắt khinh thường*
Osomatsu: Ể... Karamacchan... quá đáng~
Karamatsu cầm đống tài liệu lên, đọc lướt qua một lượt rồi đặt lại xuống bàn.
Karamatsu: Aniki, anh có mệt không?
Osomatsu: Haiz... đương nhiên là mệt rồi! Giờ chú mới chịu quan tâm đến anh à?
Karamatsu: Xin lỗi vì đã không nhận ra, dù sao em cũng không phải boss, em không ở cùng một vị trí với anh. *ngồi lên đùi Oso*
Osomatsu: Ổ? Gì đây? Phục vụ đặc biệt à? *mỉm cười*
Karamatsu: Không có gì, chỉ là muốn cùng anh giải toả một chút... *mỉm cười*
Ngày hôm sau...
Todomatsu: Nii - san!!! Osomatsu nii - san!!! *hốt hoảng chạy vào phòng*
Osomatsu: Hả? *vừa ngủ dậy* Sao ồn ào vậy?
Todomatsu: Trời ơi!! Giờ này anh còn ngủ được à?! Karamatsu nii - san! Anh ấy...
Một lúc sau, năm người họ đến một nhà máy bỏ hoang, xung quanh xác chết chồng chất, một vùng máu đỏ tanh ngòm...
Osomatsu: Mấy đứa đi thăm dò xem còn tên nào quanh đây không. Anh sẽ vào bên trong...
Choromatsu: Nii - san!!...
Osomatsu: Không sao, anh sẽ không làm gì dại dột đâu. *cười tươi*
Đi sâu vào bên trong, bước qua hàng đống xác chết, cuối cùng anh cũng thấy thứ mà mình muốn thấy.
Osomatsu: ... Karamatsu...
Cậu ngồi dựa lưng vào tường, người dính đầy máu, cả của kẻ thù và của cậu. Cánh tay phải chắc đã bị chém qua, vùng bụng chảy rất nhiều máu, hẳn cậu đã bị bắn vào phút cuối. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nhưng vẫn khiến cậu tỉnh giấc.
Karamatsu: Osomatsu...?
Osomatsu: Đừng cử động, anh đưa em đi trị thương ngay bây giờ đây.
Karamatsu: Osomatsu... *với tay lên chạm vào má anh* ...xin lỗi, lại gây phiền phức cho anh rồi...
Osomatsu: Đừng nói nữa.
Karamatsu: ...Xin lỗi, vì em không phải anh cả, cũng không phải boss,... dù có cố gắng đến mấy em cũng không thể hiểu được những áp lực mà anh phải gánh chịu. Khi em đọc mấy tờ giấy chết tiệt đó, em... đã vô cùng tức giận... tại sao?... Tại sao chỉ mình anh phải nhận lấy toàn bộ trách nhiệm chứ?...Vì anh là anh cả? Vì anh là boss? Như vậy...thật không công bằng chút nào!
Osomatsu: ... Được rồi, Karamatsu, đừng nói nữa...
Karamatsu: Osomatsu! Em không hiểu được,...cũng không thể thế chỗ cho anh...em chỉ có thể...gánh bớt một phần trách nhiệm đó, chia sẻ nó cùng với anh... Vậy nên...xin anh... trước mặt em, đừng bao giờ trưng ra nụ cười giả tạo đó nữa *nước mắt chảy xuống hoà với máu* ... em muốn thấy nụ cười thật sự, đến từ cái happy bên trong your heart, honey...
Osomatsu: ... *nắm lấy bàn tay đang dần hạ xuống của cậu* Bakara, em muốn anh phải cười thế nào khi thấy em như vậy chứ? * gượng cười* Em đúng là đồ ngốc! Tên đau đớn chết tiệt!
(E hem, hết phút ngẫu hứng) Mời quay trở lại với Karamatsu!
"Heiwa shugi - Chủ nghĩa hoà bình"
"Tôi sẽ không bao giờ ra tay với anh em mình, nhưng tại sao?... Họ lại nỡ ra tay với tôi?"
"Đừng phán xét khi chưa nhìn hết bản chất của tôi, vì một khi đã thấy hết rồi, tin tôi đi, cậu sẽ không thể nói được nữa đâu."
"Cà phê thì đắng đấy, nhưng còn có thể đổ sữa bỏ đường."
"Còn những lời cậu nói với tôi, thêm cái gì vào mới bớt chua chát đây?"
"Một cốc stabuck đắt tiền..."
"... một ánh nhìn không thể mua..."
"Tôi vẫn che ô dù trời không mưa không nắng."
"Bạn nghĩ tôi kì lạ? À, đó là vì những thứ sẽ rơi vào đầu tôi không phải mưa hay nắng... mà là..."
"Ô có thể che mưa..."
"Vậy cái gì có thể che đi mây đen mà họ mang đến?"
Vừa ô vừa áo mưa luôn, nhìn đáng yêu ghê! (≧∀≦)
*bang!*
Một phát trúng tim! ╰(*'︶'*)╯
Ngầu chưa ngầu chưa?!
Chuẩn bị màn anh hùng cứu mĩ nhân trong truyền thuyết nè~
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com