Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập tin 13: Chiếc hộp Pandora trong căn phòng bên cạnh

"Được rồi, được rồi, tiếp tục đi, được rồi... Okay, dừng lại!"

Theo sự chỉ đạo của Ichikawa Natsumi, tôi hạ chiếc AP-1 xuống khỏi xe tải rồi thở phào nhẹ nhõm. Không giống như ở thế giới mặt sau, nơi tôi có thể lái nó tùy ý, ở đây tôi phải lo việc xảy ra va chạm vào mọi thứ và điều đó thật mệt mỏi.

Hôm nay, chúng tôi lấy chiếc AP-1 mà chúng tôi đã cất ở thế giới mặt sau tại cánh cổng trong sân nhà Kozakura và chất nó vào một chiếc xe tải mà Natsumi lái đến. Tôi không thích đi xe tải một mình với em ấy, người mà tôi không thân lắm, nên tôi bắt tàu điện, một mình từ Shakujii-kouen đến Minami Yono ở Saitama—hoặc có thể vì đây là ga gần nhất với nhà của tôi, tốt hơn nên nói là tôi đi về nhà.

Khi tôi bước xuống khỏi chiếc AP-1, Natsumi bước ra khỏi ghế lái, đóng cửa thật to và tiến về phía tôi. "Rồi, giờ thì em sẽ lấy chìa khóa."

"À phải rồi."

Sau khi đưa chìa khóa cho em ấy, tôi xoay người. Máy móc nông nghiệp, không có mái che, không có cửa, trông cực kỳ lạc lõng bên cạnh tất cả những chiếc ô tô trong gara tại nhà của Natsumi—Cửa hàng sửa chữa ô tô Ichikawa. Natsumi, trong trang phục làm việc, đang ghi nhanh vài ghi chú vào một tờ giấy đính kèm vào bìa kẹp hồ sơ. "Vậy là thay động cơ và kiểm tra tổng thể, phải không ?"

"Vâng. Chị không rõ về các bộ phận của xe lắm, nên chị sẽ để việc đó lại cho em."

"Chị biết đấy, thông thường khi mọi người đến đây để sửa chữa ô tô của họ, họ sẽ nghĩ đến bộ phận gì đó cụ thể...Thôi, sao cũng được. Vậy là xong rồi."

Tôi đã yêu cầu Natsumi sửa chữa AP-1 như một sự đền bù để giải quyết vấn đề Sannukikano xuất hiện tại nhà em ấy.

Tôi đã mua thiết bị nông nghiệp này trong cơn say rượu khi chúng tôi đến Đảo Ishigaki, và bây giờ nó là đối tác đáng tin cậy của tôi và Toriko để khám phá thế giới mặt sau. Nó có thể chở đồ và di chuyển trên những địa hình không bằng phẳng, nên nó rất hoàn hảo đối với thế giới bên kia, nhưng... Đúng vậy, tốc độ tối đa 3km/giờ là quá chậm.

Tuy nhiên, nó vẫn rất thuận tiện và tôi đã quen phụ thuộc vào nó, nên tôi đang tìm cách thay đổi động cơ ở bộ phận nào đó để nó mạnh mẽ hơn. Tôi không biết phải làm gì khi Akari mang đến cho chúng tôi rắc rối đó là sự cố Sannukikano, nhưng nhờ đó mà chúng tôi đã gặp được Natsumi, một thợ sửa xe, nên cuối cùng mọi việc cũng được giải quyết. Việc sửa chữa cũng sẽ được thực hiện miễn phí.

Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó với nụ cười toe toét trên mặt thì Natsmi lại nhìn tôi với vẻ khó chịu. "Thì.. Vì đây là cách để em cảm ơn các chị, với những gì các chị đã làm, nên nói chung là em sẽ lo liệu các chi phí ở đây, nhưng..."

"Thật ngại quá, để em phải nói thẳng ra thế này."

"Để em nói, sẵn tiện hỏi rõ luôn: Định mức sửa chữa tối đa là bao nhiêu ?"

"Huh ?"

"Nếu chỉ đơn giản là thay đổi một động cơ ở đây, thì em nghĩ chị sẽ gặp vài vấn đề. Một động cơ với kích cỡ lớn sẽ làm thay đổi độ cân bằng của máy và điều đó sẽ khiến hệ thống treo dễ bị gãy hơn. Để nó được tốt hơn nên chắc chắn chị sẽ muốn thay bộ giảm âm. Chị nói rằng chị sẽ để em tùy ý sửa chữa, nhưng nó lại có rất nhiều vấn đề ?

"...Ý em là chị có thể hỗ trợ thêm bao nhiêu tiền ?"

"Chính xác. Em không tính tiền công hay bất cứ điều gì tương tự đâu. Đây là khoản tiền nếu chúng ta muốn thay đổi nhiều bộ phận hơn."

"Èeee... Có phải là hàng chục nghìn không ? Hàng trăm ngàn ?"

"Ahh, Okay. Nếu định mức tổng chi phí sửa chữa là 100.000, 200.000 và 500.000 yên, chị có khả năng trả bao nhiêu ?"

"O-Một trăm nghìn."

"À, hiểu rồi. Được thôi." Natsumi gật đầu dễ dàng. "Chị có thể cho chúng tôi khoảng hai tuần được không ? Em sẽ liên lạc với chị khi hoàn tất. Hẹn gặp lại."

Nó không miễn phí sao ?

Chắc hẳn tôi đã trông vô cùng bối rối sau khi Natsumi tiễn tôi ra khỏi Tiệm sửa chữa ô tô Ichikawa với một lời tạm biệt cho có lệ.

2

Nhưng mà...

Thôi thì ... Nó đã là như vậy rồi. Có cảm giác như mới bị em ấy lừa vậy, nhưng tôi không nghĩ điều đó luôn luôn đúng, về việc nhận đền bù thì sẽ không mất thêm phí. Có lẽ vậy. Trên đường về, tôi đã mua một số món ăn kèm nấu sẵn ở siêu thị dành cho bữa tối và khi bắt đầu đi bộ về nhà dưới bầu trời dần chuyển tối, tôi đã cố gắng ổn định phần lớn cảm xúc của mình.

Yeah, tất nhiên là nó sẽ như thế này rồi. Phải có giới hạn về giá cả, ngay cả khi đó là sự đền bù cho những gì tôi đã làm cho em ấy. Nếu tôi cứ giao việc đó cho con bé và không chịu trách nhiệm về những lựa chọn của mình thì đó sẽ là một vấn đề đau đầu đối với Natsumi. Thật tốt là ít nhất con bé đã nói thẳng với tôi.

Yeah.

Nhưng, nó vẫn có gì đó cấn cấn...

Tôi không biết nữa. Chắc là bởi vì tôi mong nó sẽ được miễn phí, nên khi không được như vậy đã làm tôi bị sốc. Nó cũng khiến tôi khó chịu vì khi em ấy đưa ra gói một trăm nghìn, hai trăm nghìn và năm trăm nghìn yên, theo bản năng tôi đã chọn gói ít tốn kém nhất. Chắc chắn rồi, với một người như tôi thường thì sẽ chọn như vậy, nhưng đây là một công cụ sẽ cùng chúng tôi mạo hiểm cả mạng sống ở thế giới Mặt sau. Tôi hà tiện vào lúc này liệu có phải là một ý tưởng tốt ? Có lẽ tôi vẫn còn cần một chặng đường dài nữa để trưởng thành...

Trong lúc vừa đi vừa suy nghĩ, tôi đã đến căn hộ của mình.

Tôi sống ở phòng 102, phòng ở giữa trong 03 căn phòng của tầng một. Khi bước vào hành lang tầng một, vừa lục túi để tìm chìa khóa, tôi phát hiện một bóng người dưới ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy. Họ đang cố mở cửa phòng 103.

Che miệng lại. Tôi thầm thè lưỡi ra vẻ chán ghét. Cho đến hiện tại, tôi chưa bao giờ bắt chuyện với họ.

Có lẽ tôi đã để điều đó làm mình bận tâm quá nhiều, nhưng việc đụng phải một người hàng xóm trước cửa nhà, chỉ khiến tôi cảm thấy khó xử. Nhưng nếu bây giờ tôi dừng lại, họ sẽ biết tôi quá thận trọng...

Tôi bước chậm lại khi tiếp tục tiến lại gần và hy vọng họ sẽ nhanh chóng đi vào trong. Vô ích rồi, vì lúc họ mở được cánh cửa thì tôi đã về tới phòng của mình rồi.

Vì không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, tôi liếc nhìn họ, định gật đầu chào thì nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Bàn tay mà người hàng xóm của tôi đang cầm tay nắm cửa - thứ nhô ra từ cuối tay áo của họ - cực kỳ... phẳng.

Huh?! Tôi nhìn lên, nhưng lúc đó người hàng xóm của tôi đã lách qua cửa và biến mất. Cánh cửa lặng lẽ đóng lại và tôi bị bỏ lại một mình trong hành lang thiếu ánh sáng.

"Hmmm...?" Tôi đứng đó, dò xét cánh cửa một lúc. Núm xoay không quay nữa và tôi không nghe thấy âm thanh nào.

Tôi cảm thấy như mình vừa nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ...

Tôi nghiêng đầu sang một bên khi vặn chìa khóa của mình, đi vào trong và đóng cửa lại. Tôi khóa cửa lại và đeo dây xích vào. Tôi bật đèn, cởi giày rồi đi qua bếp vào phòng của mình.

Căn phòng với sáu tấm tatami quen thuộc, có đèn huỳnh quang mờ.

Tôi ném túi xách của mình xuống giường và đặt chiếc túi còn lại từ siêu thị lên bàn trước khi cởi áo khoác và treo nó lên móc treo ở thanh treo rèm cửa. Tôi cởi tất, cho vào máy giặt, rồi đi rửa tay.

Tắt nước, tôi vểnh tai lên. Nhưng không nghe thấy gì từ nhà bên cạnh.

"Hmm...?"

Tôi trở về phòng, ngồi vào chiếc bàn thấp và lấy đồ ăn mua ở siêu thị ra. Cá sòng gió với nước xốt nanban, salad đậu phụ nghiền với đậu xanh và cơm hạt dẻ. Tôi đun sôi nước trong ấm điện T-fal của mình, đổ vào bát cùng với một gói súp miso ăn liền và bắt đầu ăn.

Mặc dù tôi rất thoải mái về tiền bạc khi đi ăn ngoài với Toriko, nhưng hầu hết thời gian, khi ở một mình, tôi đều ăn đồ ăn giảm giá ở siêu thị.

Đó là khả năng kiểm soát thiệt hại cho hệ số Engel* của tôi.

(*Hệ số Engel: Được tính giữa tỷ lệ chi phí thực phẩm so với tổng tiêu dùng và mức thu nhập của người đó)

Tôi có lò vi sóng nên có thể hâm nóng lại, nhưng tôi đã quen với việc ăn các món ăn kèm để nguội nên nhiều khi tôi chỉ ăn nguyên như vậy. Có lẽ đó chỉ là thói quen từ thời trung học.

Tôi ăn xong trong im lặng và đi đến bồn rửa để rửa hộp đựng. Tôi nhẹ nhàng rửa sạch chúng, cho vào túi đựng rác nhựa, rửa bát và đũa, đặt chúng xuống cho khô, tắt nước—và vểnh tai lên nghe.

Đúng như tôi đã đoán, tôi không nghe thấy gì cả.

"..."

Tôi trở về phòng, ngồi vào bàn học, mở laptop và kiểm tra trang web của trường đại học. Ngày mai là thứ Hai và tôi phải tham dự các bài giảng, nhưng tôi khá chắc rằng mình cũng phải nộp báo cáo. Đôi khi tôi cảm thấy điều đó không ứng dụng được vào thực tế, nhưng vì là sinh viên đại học, Toriko và tôi đều phải dành một khoảng thời gian học tập kha khá.

Thành thật mà nói, vì chúng tôi đã đặt hết tâm trí của mình vào thế giới khác, nên việc học tập, vốn được xem là trọng tâm chính của chúng tôi, đã phải chịu rất nhiều áp lực. Cuối cùng tôi nghĩ rằng có lẽ tôi nên từ bỏ chúng. Nếu làm vậy, tôi có thể kiếm sống bằng cách buôn bán những thứ tôi nhặt được ở thế giới Mặt sau để kiếm tiền.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không ghét việc học đến mức muốn dừng lại ngay lúc này, và tôi vẫn đang đóng học phí. Vì vậy, bất chấp tất cả, tôi vẫn lê lết đến trường.

Tôi mở bản báo cáo đã viết được một phần của mình và gõ gõ bàn phím một lúc. Đó là bài tập về nhà cho Đề cương Xã hội học II, tóm tắt cách các điệu múa "truyền thống" của Bali đã được biến tấu thành nghệ thuật biểu diễn cho ngành du lịch. Tôi bị phân tâm khi nhớ đến tiếng tụng kinh chak-chak-chak liên tục, trong video điệu nhảy kecak mà chúng tôi đã xem trong buổi giảng.

...Không, không chỉ bị điệu nhảy kecak làm cho phân tâm. Tâm trí tôi cứ quay về bàn tay của người hàng xóm.

Những ngón tay của tôi dừng lại và đặt trên bàn phím.

"...Hừm, điều đó thực sự kỳ lạ mà hả ?" Tôi lẩm bẩm và nhắm mắt lại, cố nhớ lại điều gì đã đập vào mắt tôi trong giây phút đó.

Cổ tay mỏng như tờ giấy vươn ra khỏi ống tay áo của họ. Nó có ánh kim loại màu đen. Cách những chiếc đinh được đóng ngẫu nhiên vào nó, thật là kém chất lượng khi xem nó như là một bộ phận giả...

Mắt tôi mở to khi cảm nhận cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Không... Đợi đã, cái gì cơ ? Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy ?

Bây giờ nghĩ lại, thật lạ là quần áo của họ lại không được rõ ràng. Tôi cố nhớ lại, nhưng tất cả những gì tôi nhớ là một lời đánh giá, có lẽ, nó có chút nữ tính ? Ngay cả khi bạn xem xét việc tôi hoàn toàn không quan tâm đến người sống cạnh nhà mình là loại người nào, thì họ vẫn để lại quá ít ấn tượng.

Nghĩ lại thì, trong suốt thời gian sống ở đây, tôi chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì phát ra từ căn phòng bên cạnh. Vì đây là lần đầu tiên tôi sống một mình trong một căn hộ nên tôi đã cố gắng hết sức để cẩn thận với tiếng ồn, nên tôi nhận thấy hàng xóm của mình im lặng kinh khủng. Rốt cuộc, tôi có thể nghe thấy tiếng TV, tiếng bát đĩa va chạm và những thứ tương tự khác từ một người hàng xóm khác ở Phòng 101.

Tôi đọc xong bản báo cáo đã trở thành một mớ hỗn độn do thiếu tập trung, đóng Laptop lại và thử lắng nghe lần nữa.

Lại đoán đúng một lần nữa, tôi không nghe thấy gì cả.

Tôi lưỡng lự một lúc rồi đi vào bếp lấy một chiếc cốc. Tôi đặt nó vào tường và áp tai lên.

Tôi biết không có lời bào chữa nào cho việc mà mình đang làm, nhưng nếu tôi có thể chắc chắn rằng ở phòng bên kia chỉ là một người sống rất trầm lặng thì thế là đủ. Vấn đề là... nếu không phải thì sao ? Tôi cảm thấy như mình đã nhận ra cái kịch bản này. Giống như một bài viết nói về trải nghiệm nhìn thấy bàn tay của người hàng xóm trở nên kỳ lạ khi họ mở cửa...

Tôi áp tai vào đáy cốc và nín thở. Lúc đầu, tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng máu chảy trong tai mình, nhưng khi nhắm mắt lại và tập trung, tôi nghe thấy những giọng nói nghèn nghẹt.

"...Không."

"Sự lôi kéo..."

"...ai sẽ..."

"...bức tường."

Huh? Tôi đã nghĩ. Mặc dù tôi không thể hiểu họ đang nói cái gì, nhưng có vẻ như có nhiều người đang nói chuyện.

Dưới những giọng nói, tôi nghe thấy âm thanh của một vật rắn đang cọ xát vào thứ gì đó. Giống như một ngăn kéo được mở ra và đóng lại. Dần dần, những giọng nói trở nên rõ ràng hơn.

"Cô Shijira, cô đã đi đâu thế?"

"Cánh đồng đêm khuya."

"Chúng ta phải có một con bò sám hối."

"Chúng ta phải có."

"Có lẽ ngày kiumi sẽ là kujiri chăng?"

Tôi không hiểu. Có thứ gì đó về cơ bản đã bị biến dạng, giống như nó là một ngôn ngữ từ thế giới khác.

Tôi đã từng nghe ai đó nói chuyện tương tự thế này trước đây. Nó đã giống như thế này khi quán rượu biến thành một không gian song song, ngay trước khi chúng tôi bước vào ga Kisaragi.

Giọng nói nhỏ dần đến mức tôi không thể nghe thấy nữa. Có phải họ chỉ đơn giản là ngừng nói chuyện ? Hay cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục với giọng điệu yên tĩnh hơn ?

Tôi áp tai mình mạnh hơn vào chiếc cốc.

Đó là lúc chuyện đó xảy ra.

Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói rõ ràng từ phía bên kia bức tường.

– Đây có phải là "người phụ nữ" không?

– Đó là "người phụ nữ".

—Kamikoshi.

—Sorawo.

"Eek...!"

Tôi bật ra khỏi bức tường với một lực mạnh đến nỗi tôi ngã ngửa ra sau. Chiếc cốc lăn trên tấm chiếu tatami.

Trong đêm tĩnh lặng, tiếng động đó chắc hẳn đã vang vọng khắp tòa nhà. Nhưng tôi không còn đủ bình tĩnh để lo lắng về điều đó.

Những lời vừa rồi, rõ ràng là nói với tôi, khi đó người nói đã áp sát miệng vào tường.

Cốc cốc.

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi nhìn về phía lối vào.

Cánh cửa trông trắng xóa dưới ánh đèn bếp.

Cốc cốc.

Nhiều tiếng gõ cửa hơn.

Là ai vậy ?

Không một ai cả – Người có thể có mặt ở đây, lại đột nhiên gõ cửa nhà tôi vào giờ này cho một việc gì đó đứng đắn. Nếu đây là một tình huống khẩn cấp, thì có lẽ họ sẽ la lớn và gọi tôi.

Nói cách khác, tôi không nên mở cửa cho họ. Tôi thấy mừng vì mình đã gài sợi xích cửa ... Tôi nghĩ vậy, nhưng sau đó lại bất an về cái khe bỏ thư. Shoot. Tôi thực sự không muốn họ mở nó và nhìn trộm vào. Lẽ ra tôi nên chặn nó lại...

Thận trọng ngồi dậy, tôi vào tư thế cúi người để có thể đứng dậy bất cứ khi nào cần. Tôi với lấy chiếc túi trên giường, hành động nhẹ nhàng nhất có thể, kéo khẩu Makarov ra khỏi đó. Tôi không muốn người ở phía bên kia cánh cửa nhận ra mình nên tôi đứng yên tại chỗ và chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Cứ đứng như vậy khoảng mười phút. Tôi không cảm nhận được gì thêm từ phía bên kia cánh cửa, hay từ Phòng 103.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.

Có tiếng chìa khóa leng keng, rồi cánh cửa của một trong những phòng khác mở ra rồi đóng lại. Tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề và âm thanh nghèn nghẹt của TV. Có vẻ như người ở Phòng 101 đã về nhà.

"Phù..." Tôi thở dài và đứng dậy.

Từ những âm thanh đó, có vẻ như người sống ở Phòng 101 không có phản ứng đặc biệt gì. Mặc dù tôi vẫn không biết là ai (hoặc cái gì) đã gõ cửa nhà mình, nhưng tôi có thể yên tâm cho rằng tình hình bên ngoài phòng tôi đã không còn quá kỳ quái. Nhưng tôi không có ý định mở nó ra để kiểm tra.

Dù cho họ có là gì, thì bọn chúng cũng đã gọi tên của tôi.

Không có nghi ngờ gì về điều đó. Cư dân ở phòng 103 và cái thứ đã gõ cửa nhà tôi đều liên quan đến thế giới mặt sau.

"Chết tiệt..."

Tôi rên rỉ và thở dài một tiếng.

Đã đến tận đây rồi cơ à ? Suốt chặng đường đến nhà tôi...

Sau khi nhìn thấy cánh cổng xuất hiện ở sân trước nhà Kozakura và căn phòng của Toriko kết nối với thế giới mặt sau, tôi đã chấp nhận rằng chuyện như thế này có thể xảy ra, nhưng... giờ nó thực sự đã xảy ra, tôi vẫn cực kỳ không vui về điều đó.

Tôi cau mày khi nhìn vào cánh cửa.

"...Tôi có nên chặn nó lại ngay bây giờ không ?"

Tôi lấy một cuộn băng keo vải ở trên kệ phía trên bồn rửa bát, bước tới trước cửa và dán lên khe bỏ thư để nó không thể mở được nữa.

Tôi tắt đèn, leo lên giường. Tôi ngồi tựa lưng vào tường phòng 101, trùm chăn kín người vì lạnh.

Tôi hướng khẩu súng Makarov về phía Phòng 103 và suy nghĩ một lúc. Chuyện gì đang xảy ra ở phía bên kia bức tường ?

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nổ súng ở đây?

...Chắc hẵn là ai đó sẽ gọi cảnh sát...Tôi bỏ cuộc và hạ súng xuống. Ở đây, trong căn phòng tối tăm này, dù tôi có nhìn thẳng vào bức tường bằng mắt phải thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể nhìn thấy gì ở phía bên kia.

3

"Ồ, Tiền bối! Chào buổi sáng!"

Trong bữa trưa ngày hôm sau, tôi đang nhấm nháp bát mì soba phủ trứng sống và rau núi thì Seto Akari nhìn thấy tôi và tiến đến bắt chuyện.

"Chào buổi sáng," tôi trả lời, không hào hứng, và Akari ngồi xuống đối diện tôi như thể đó là đã quen với việc này.

"Em đã nghe từ Nattsun. Chị đã yêu cầu cô ấy tùy ý tu sửa một chiếc máy nông nghiệp ".

"Ah. Ừm."

"CHỊ ĐỊNH DÙNG NÓ ĐỂ LÀM GÌ ? CHO ĐIỀU GÌ ĐÓ Ở MẶT SAU À ?"

"Em nói to quá..."

"Ồ! Em xin lỗi!"

Tôi đã không muốn kể cho Akari về thế giới mặt sau, nhưng giữa Mèo Ninja và Sannukikano, chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều kỳ lạ nên ít nhất chúng tôi phải kể cho con bé nghe một chút. Khi em ấy nghe tôi, Toriko và Kozakura nói chuyện với nhau, chắc chắn sẽ có một số thông tin bị rò rĩ. Tuy nhiên, chúng tôi chưa bao giờ cho con bé biết nhiều về không gian xen kẽ, vì vậy Akari nghĩ rằng không gian xen kẽ chỉ là "Thế giới mặt sau". Và nghĩ rằng tôi và Toriko là những "chuyên gia" thuộc loại nào đó, đang nghiên cứu về nó...

Tôi không có ý định đính chính lại sự hiểu biết mơ hồ và thiếu chính xác của em ấy. Tôi chỉ không muốn đưa bất kỳ người nào đến với thế giới đó, mà tôi không có nghĩa vụ phải làm điều này. Đó là lý do tại sao tôi luôn tỏ ra lạnh lùng với Akari và sự tò mò quá mức của em ấy, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản người hậu bối này của tôi đang cố gắng bắt chuyện.

Trong khi tôi đang húp mì và trả lời qua loa những gì Akari hỏi, tôi nhận ra em ấy đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"...Có cái gì sao ?"

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Akari nghiêng người qua bàn. Không rời mắt khỏi tôi khi tôi vô thức lùi lại, Akari nói, "Umm, Tiền bối, trông chị có vẻ mệt mỏi ?"

"Sao... sao em nói vậy ?"

"Chị có quầng thâm dưới mắt. Chị đã ngủ rất muộn phải không ?"

Tôi lắc đầu. "Chị không ngủ. Suốt đêm."

Sự thật là đêm qua tôi đã không chợp mắt được cho đến khi trời sáng hẳn. Khi gần 5 giờ, bên ngoài tấm rèm kéo của tôi có ánh sáng, tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm và có thể ngã xuống giường. Mặc dù tôi có thể ngủ trong vài giờ trước tiết thứ ba và bốn, nhưng không giống như những người thức suốt đêm bình thường, tôi đã phải luôn trong trạng thái căng thẳng, cầm súng nên cực kỳ mệt mỏi. Tôi cũng vội vã rời khỏi nhà nên mặt tôi chắc hẳn trông rất tệ.

Câu trả lời của tôi khiến mặt Akari tối sầm lại. "Điều đó không tốt đâu, Tiền bối. Chị có thể bận rộn, nhưng chị cần phải ngủ vào ban đêm."

"Em không cần phải nói với tôi điều đó. Tôi sẽ làm nếu có thể... Tối qua, tôi có một vị khách không mời mà đến, nên, ummm..."

"Hả ? Đó có phải là Con gián size XXL không?"

Con gián khổng lồ ? Tôi bối rối một lúc rồi cười nhẹ. Ở một khía cạnh nào đó, có thể một hiện tượng huyền bí mà bạn gặp ở nhà rất giống một con gián. Nó không hiểu những gì bạn nói và không ai có thể biết được nó có thể làm gì. Ngay cả khi bạn không thể nhìn thấy nó nữa, bạn cũng không thể cảm thấy an toàn cho đến khi tống nó ra khỏi nhà, vì vậy bạn luôn cảm thấy lo lắng. Bây giờ tôi nghĩ lại thì thấy chúng giống nhau thật đấy.

"Không không. Đó không phải là một lỗi."

"Huh? Vậy thì... Có phải ai đó đáng nghi không? Một kẻ theo dõi?!" Akari tiếp tục với sự thích thú. "Ừm, nếu chị muốn, em có thể qua nhà chị! Em sẽ dùng Karate!"

"...Cảm ơn, nhưng thôi khỏi nhe."

Người gần gũi nhất mà tôi đã từng gặp đó chính là nhóc này - một kẻ bám đuôi, người luôn bám theo tôi khắp nơi. Oh, nhưng... tôi đã xem xét lại một chút.

Có lẽ tôi đã quá lạnh lùng với Akari. Giống như Toriko đã nói trước đây, Akari là hậu bối duy nhất tôn trọng tôi. Tạm gác thế giới mặt sau sang một bên, có lẽ tôi nên đối xử tử tế với em ấy hơn một chút.

Tôi không biết em ấy hiểu về sự im lặng của tôi như thế nào, nhưng vẻ mặt Akari ngày càng trở nên lo lắng. Con bé kéo người trở về chỗ ngồi, như thể đột nhiên bình tĩnh lại, em ấy hỏi, "Chị thực sự ổn không, Tiền bối ? Nếu chị không muốn em hỏi thì em sẽ không tò mò nữa, nhưng... Ừm, chỗ của em ở gần đây. Chị có thể đến đó để ở vào ban đêm ?"

"Hả?" Tôi chết lặng trước lời đề nghị bất ngờ. "Ở lại chỗ của em á ?"

"Đó là một căn hộ một phòng bình thường, nên nó nhỏ, nhưng nếu chị không phiền..."

Tôi đang trải qua điều gì đó giống như sốc văn hóa.

Ồ... Có những người có thể mời người khác ở lại dễ dàng như vậy. Nó chưa bao giờ xảy ra với tôi. Nhà của tôi là lãnh thổ của tôi và tôi không bao giờ muốn để bất cứ ai ở lại đó.

"Tiền bối ?"

"Hả ?"

"Chị sẽ đến chứ ? Đến chỗ của em á ?"

Tôi có nên biết ơn lời đề nghị này không ?

Tuy nhiên, tôi không thể để em ấy chiều chuộng tôi dễ dàng như vậy được. Dù sao thì tôi cũng không thoải mái khi ở chỗ của người khác. Và em ấy là hậu bối của tôi...

Tôi lắc đầu. "Chị ổn. Cảm ơn."

"Chị là ? Nhưng..."

"Xin lỗi, chị phải đi rồi."

Tôi muốn ghé qua thư viện trước tiết năm và tiết sáu nên tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Khi tôi mang khay ăn trả lại quầy , Akari gọi tôi.

"Ý của em là vậy đó, Tiền bối! Chị có thể đến bất cứ lúc nào chị muốn! Đừng ngại hỏi em nha!

4

Khi bài giảng của tiết năm và tiết sáu kết thúc, tôi rời khỏi trường đại học. Đã có lúc tôi định đi làm bán thời gian ở một cửa hàng tiện lợi sau buổi học. Nhưng bây giờ tôi đã kiếm được tiền từ thế giới mặt sau, nên tôi không cần phải làm vậy nữa. Tôi đã nghĩ mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng giờ đây căn hộ của tôi không còn là nơi an toàn nữa, thật đau lòng khi không có một nơi nào khác ở bên ngoài để tôi có thể tạm gác lại mọi thứ. Thật khó khăn khi không được thư giãn ở nhà. Tôi đã kiệt sức đến mức này chỉ sau một đêm, nên chuyện xảy ra tối qua chắc hẳn đã ảnh hưởng nặng nề đến tôi.

Đã quá muộn để đi khám phá thế giới mặt sau và tôi nghe nói tuần này Toriko bận. Bởi vì cậu ấy đã trốn học nên là có cả đống thứ cần phải giải quyết. Nghĩ về một vẻ đẹp tưởng chừng như hoàn hảo như Toriko lại có thể luộm thuộm đến vậy giúp tôi có chút thư giãn. Có chút buồn cười, khi biết rằng cậu ấy cũng đang gặp vấn đề với các báo cáo và những thứ tương tự. Hãy cố gắng nhé, Toriko.

Không, tạm thời quên Toriko đi. Tôi cần phải nghĩ ra xem tiếp theo mình sẽ làm gì. Trong 10 phút đi bộ về nhà, chân tôi nặng trĩu.

Tôi không thích điều này. Tôi không muốn về nhà...

Nói chính xác hơn một chút thì tôi muốn về nhà nhưng tôi lại không thích căn phòng bên cạnh mình.

Hay là tôi có nên tấn công trước không ? Nhưng bằng cách nào ? Rút súng ra và đột kích ?

"Không không không...."

Tôi lắc đầu. Không có cách nào để tôi có thể làm điều đó. Bất kể thứ gì đang sống bên cạnh, ngay cả khi tôi có thể hạ gục nó bằng mắt phải và khẩu Makarov, thì những phát súng chắc chắn sẽ dẫn đến việc báo cảnh sát.

Nếu tôi không thể sử dụng súng, liệu tôi có nên mời Akari đến không ? Làm cho em ấy nổi điên bằng cách sử dụng mắt phải của tôi và dùng quái vật karate tấn công bọn chúng ?

Điều đó rõ ràng là quá vô nhân đạo. Tôi đâu để nó đi xa đến thế.

Tôi có thể kể nó với Phòng thí nghiệm DS và nhờ họ cử người đến không ?

Giống như các quân nhân của Torchlight ?

Không, tôi có thể làm điều đó nếu tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác, nhưng tôi không hứng thú với ý tưởng này chút nào. Tôi muốn duy trì mối quan hệ của mình với Phòng thí nghiệm DS một cách nghiêm túc. Họ không phải là một nhóm người mà tôi có thể tùy tiện gọi tới, vào bất cứ khi nào tôi gặp vấn đề cá nhân, và thật sự mà nói, tôi không nghĩ có ai là "chuyên gia" ở đây hơn tôi và Toriko khi có vấn đề liên quan đến bọn chúng, thế giới mặt sau.

"Ôi trời. Tôi không thích thế này đâu..."

Nó đè nặng lên tôi, nhưng tôi thực sự phải tự mình giải quyết việc này bằng cách nào đó. Khi bạn sống một mình và có một con gián trong phòng, bạn cần phải tự tay giết nó.

Khi đến chung cư, tôi thận trọng lén nhìn vào hành lang tầng một.

Không có ai ở đó.

Tôi đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào Phòng 103.

Tôi không biết nữa, chúng có ở trong đó không vậy ? Xâm phạm không gian an toàn của ta. Ta sẽ cho bọn mi biết tay...

Tôi vào trong phòng và ngay lập tức khóa và xích cửa lại. Tôi bước qua tấm chiếu tatami với những bước chân nặng nề, đặt túi xách xuống và khoanh tay trừng mắt nhìn về bức tường của Phòng 103.

Được rồi, giờ ta phải xử lý bọn bây thế nào đây?

Tôi nghĩ hôm qua tôi đã thất bại vì đã làm những việc lén lút như nghe lén. Đây chỉ là ý kiến ​​​​cá nhân của tôi, nhưng những hiện tượng huyền bí rất giống với những kẻ hiểm ác. Ngay khi bạn ở thế bị động, chúng sẽ lao vào bạn. Để tránh để chúng làm chủ tình thế, bạn phải tấn công. Nếu bạn đợi chúng hành động trước, thì bạn đang nằm trong tay chúng. Bạn nhất định phải chủ động.

"Nhưng tôi vẫn không thể sử dụng súng..."

Nếu tôi không thể bắn, có lẽ tôi nên thử một phương pháp ôn hòa hơn ? Giống như đập vào tường ? Nếu dùng tay không đập mạnh vào tường thì tôi sẽ nhận được phản ứng gì ?

Ừ, thế thôi. Tôi sẽ đối xử với họ như thể tôi một người hàng xóm tồi tệ.

Càng nghĩ tôi càng thấy buồn cười.

"Được rồi..."

Tôi đột ngột giơ tay lên rồi đập mạnh vào bức tường chung giữa phòng của tôi với Phòng 103.

Đùng!

"Wah!"

Tôi ngạc nhiên vì âm thanh nó lớn hơn tôi tưởng. Không đúng, đây đâu phải là lúc để tôi giật mình ? Tôi trở lại đúng hướng và giơ tay lên lần nữa.

Đùng, Đùng, Đùng! Tôi liên tục đập vào tường. Cảm giác này thật sảng khoái. Tôi chắc chắn cả tòa nhà có thể nghe thấy tiếng động này, trời thì vẫn đang giữa trưa, nên họ phải giải quyết việc này thôi. Tôi đã nghiêm túc về việc này.

Tay tôi bắt đầu nhức nhối nên tôi ngừng đập và lắng nghe. Tôi không thể nghe thấy gì cả. Có phải bọn chúng đang giả vờ không có nhà ?

Được rồi. Vậy tôi sẽ đi gõ cửa nhà họ. Đến lượt tôi phải làm những việc mà ba người phụ nữ trung niên đã làm.

Tôi quay người đi ra ngoài, cảm thấy lo lắng một cách kỳ lạ về điều này. Đó là lúc chuyện đó xảy ra.

Ding Dong.

Chuông cửa reo.

Tôi đóng băng.

Ding Dong...

Nó lại vang lên. Lần này, khoảng lặng ở giữa dài khủng khiếp.

Tôi rút khẩu Makarov ra khỏi túi. Tôi biết tôi không thể bắn. Nó giống như một lá bùa bảo vệ.

Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn lên.

Được rồi. Tôi sẽ không để điều này làm tôi sợ hãi. Đây là nhà của tôi.

Quyết định xong, tôi bắt tay vào hành động. Tôi rón rén đi qua bếp và đứng trước cửa.

Nếu tôi nghĩ về nó với một cái đầu tỉnh táo, có thể đây chỉ là sự hiểu lầm của tôi thôi. Phòng 103 chắc chắn đã biến thành một không gian xen kẽ ngày hôm qua, nhưng có khả năng một người bình thường đang sống ở đó. Người hàng xóm khủng khiếp của họ (là tôi) đột nhiên đập vào tường nên họ nổi điên và đến đây phàn nàn. Huh? Điều đó có vẻ ngày càng có khả năng xảy ra.

Vâng, tôi đã để máu điên dồn lên não. Bình tĩnh lại một chút.

Tôi từ từ đưa mắt vào lỗ nhìn trộm trên cửa.

Khung cảnh bên ngoài nhuốm màu chạng vạng dưới góc nhìn của cái ống kính mắt cá.

Có một người cao, màu đỏ.

Điều tiếp theo tôi biết là tôi đang nằm trên sàn nhà bếp, dựa lưng vào tủ lạnh.

"Hả...?"

Tôi chớp mắt, ngồi dậy. Đầu của tôi đau quá. Tôi đã không đánh nó. Cơn đau ở sau gáy, giống như những lần tôi sử dụng mắt quá mức.

Tôi sờ lên mặt thì thấy ướt, tưởng mình bị thương nên hơi hoảng. Đó không phải là máu. Đó là nước mắt. Mắt phải của tôi rưng rưng nước mắt, chảy dài xuống cổ, làm bẩn đến tận ngực của áo sơ mi.

Tôi nhìn đồng hồ. Lúc này đã gần 6 giờ chiều. Điều đó có nghĩa là tôi đã ra ngoài được gần một giờ.

Thật tệ. Tôi chẳng đi đến đâu cả.

Bất kể tôi đang phải đối mặt với điều gì, việc thử đi một mình là quá nguy hiểm đối với tôi.

Tôi thận trọng đứng dậy, rửa mặt trong bồn rửa, rút ​​điện thoại ra và chọn một trong số ít địa chỉ liên lạc mà tôi đã lưu lại để gọi.

"...Ừm, ờ, Akari ? Xin lỗi vì đột ngột gọi đến. Umm... thì... em biết đó, em có nói là chị nên đến ở tạm chỗ của em hôm nay ? À..ừm..ờ...

Này, lời đề nghị đó vẫn còn hiệu lực chứ...?"

5

"Tiền bối! Em rất vui vì chị đã đến!

Khi Akari chào tôi ở cửa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy con bé trông vui vẻ như cái cách em ấy nói.

Em ấy mặc một chiếc áo phông và quần short kẻ sọc, hẳn là đã tẩy trang và rõ ràng đang trong trạng thái thoải mái. Tôi biết là mình đến đây theo lời mời của em ấy, nhưng điều đó có thực sự ổn không ?

"Chị xin lỗi, làm phiền em rồi."

"Đừng nói như vậy mà! Mời chị vào trong!"

Chỗ của Akari cách chỗ tôi ở khoảng mười lăm phút đi bộ, ở tầng một của một tòa nhà chung cư gần Tiệm sửa chữa ô tô Ichikawa. Nghĩ lại thì, con bé có nói rằng em ấy và Natsumi là bạn thời thơ ấu.

Tôi bước vào phòng. Nó có cách bố trí giống như của tôi, nhưng trông mới hơn. Số lượng giày ở lối vào và vẻ nữ tính của chúng đã gây ấn tượng với tôi.

"Chị tưởng em là người địa phương. Em không sống cùng bố mẹ à?"

"Lúc đầu thì là vậy, nhưng khi gia đình em phải chuyển đi làm xa thì chỉ có một mình em ở lại. Việc vào học tại một trường đại học ở địa phương thật dễ dàng và em muốn tiếp tục học cùng với người thầy mà em đã theo học karate kể từ khi học tiểu học."

"Phòng của chị cũng giống thế này, nhưng em không sợ khi sống ở tầng một của căn chung cư hả ? Theo góc độ tội phạm á."

"Chị nói đúng, em đúng là không nên ở đây. Chị hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra."

Tôi nhìn theo hướng Akari đang chỉ, nửa dưới cửa sổ của em ấy có vô số vết xước mỏng.

"Đó có phải là...?"

"Mấy con mèo Ninja đã làm xước nó. Điều này thực sự đã làm em hối hận, lẽ ra em nên thuê một căn phòng trên tầng hai."

Nghĩ lại thì, tôi nhận ra hoa văn trên rèm cửa và cả vị trí đặt tivi nữa. Chúng đã xuất hiện trong những bức ảnh mà Akari gửi cho tôi trong vụ mèo Ninja.

"À, phải rồi... chị có mua vài thứ."

Nhận lấy hai chiếc túi cửa hàng tiện lợi mà tôi đưa, Akari kêu lên. "Oh, thật là..! Chị không cần phải làm vậy đâu! Cảm ơn chị rất nhiều!"

"Không có gì, nó cũng không có gì đặc biệt cả..."

Nó thực sự không có gì đặc biệt. Chỉ cần vài chai trà, một túi khoai tây chiên và những thứ tương tự. Tôi có đủ kiến thức xã hội để biết rằng mình không nên đến tay không, nhưng tôi không biết mình nên mang theo những gì, vì vậy tôi chỉ mua một số thứ có vẻ là lựa chọn hợp lý ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng nghĩ lại thì, bất cứ khi nào Akari đến nhà của Kozakura, em ấy đã mua thạch Youkan, bánh rán và các loại kẹo lưu niệm thích hợp khác. Rõ ràng là Akari hòa đồng hơn tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Khoai tây chiên ? Tôi đã nghĩ gì vậy ? Tôi có phải là một học sinh tiểu học đến nhà một người bạn đâu ? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi đến tay không nhỉ ?

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Akari mỉm cười. "Chị biết đấy, điều này thật thú vị, nó đưa em trở về lúc còn học tiểu học và nhìn thấy những thứ như thế này."

Urgh... Lời nhận xét đó thật đau lòng, ngay cả khi tôi biết là em ấy không có ý xấu gì.

Akari bảo tôi ngồi, rồi đi vào bếp. Tôi trấn tĩnh lại mình và ngồi vào chiếc bàn thấp. Nó nhỏ và tròn. Dễ thương hơn tôi nhiều.

Akari nhanh chóng bày thức ăn ra dĩa, trà và khoai tây chiên.

"Của chị đây, Tiền bối."

"Ồ chị cảm ơn. Đừng bận tâm đến chị," tôi nói, nhưng đây là thứ tôi đã mua nên tôi vội bỏ đi mà không cần suy nghĩ gì thêm.

"Chị có phiền nếu em hỏi có chuyện gì đã xảy ra không?"

"À, chị chỉ là không muốn ở trong nhà nữa thôi."

"Vì vấn đề cá nhân à? Hay là nó...?" Có một tia sáng lấp lánh trong mắt Akari khi em ấy hỏi những câu hỏi đầy quan tâm. Chắc hẳn em ấy rất muốn biết, liệu rắc rối có liên quan đến "chuyên môn" của tôi hay không.

Ôi, cái quái gì vậy nè ? Thỉnh thoảng tôi có thể ném cho em ấy một cục xương. Dù sao thì hiện tại tôi đang nợ em ấy một lần, vì đã cho tôi ở lại qua đêm.

"Chị đã rơi vào tình huống tương tự như mèo Ninja của em và đang tự hỏi bây giờ phải làm gì."

"Em biết mà! Được rồi, hãy để em giúp chị! Em sẽ đánh chúng văng ra khỏi nhà!"

Akari đã trở nên phấn khích như tôi mong đợi nên tôi đã giơ tay để giúp em ấy bình tĩnh lại. "Bình tĩnh đi. Chị không muốn em nổi khùng ở nhà chị."

"Ẻ, Chị không...? Nhưng..."

"Chị biết em rất mạnh. Nhưng nếu như em quá khích và đục thủng vài cái lỗ ở trên tường, thì chị sẽ không bao giờ lấy lại được tiền cọc căn hộ của mình. Có đôi lần em đã đi quá xa khi máu dồn lên não, nhớ chứ ?

"Hả? Em có làm vậy thật hả ?"

Chà, đó là lỗi của tôi khi nhìn em ấy bằng mắt phải... Tôi nhìn quanh phòng, không biết nên nói gì nữa với Akari lúc này đang có hơi thất vọng. Có một chiếc giường, một giá sách nhỏ và vài chiếc kệ rẻ tiền, dễ lắp ráp làm bằng gỗ ép. Căn phòng được bày trí từ những thứ giống hệt như phòng của tôi, nhưng vì lý do nào đó, nó mang lại cảm giác khác. Đó có phải là do sự khác biệt về số lượng đồ mỹ phẩm ?

Trong khi tôi đang nhìn xung quanh, bụng tôi kêu lên.

"Tiền bối, chị đã ăn gì chưa?"

Nghĩ lại thì, tôi đã không ăn gì kể từ bữa trưa. "Chị chưa..."

"Ồ, thế thì hoàn hảo rồi. Em sẽ làm một món gì đó."

"Huh?! Chị không thể bắt em làm điều đó được."

"Không, không, không có phiền gì cả. Em cũng chưa ăn gì mà! Em cũng chỉ đang nấu cơm mà thôi!"

Nếu em ấy đã nói vậy, tôi sẽ khó mà từ chối được. Trong khi tôi lí nhí nói cảm ơn thì Akari đi lấy một ít nguyên liệu trong tủ lạnh rồi bắt tay vào nấu nướng.

Em ấy tự nấu ăn. Ấn tượng thật đó...

Tôi bị tấn công bởi âm thanh xèo xèo của rau và thịt trong chảo, cùng với mùi thơm của dầu mè. Kể từ khi đó, tôi chỉ cảm thấy ngày càng đói hơn. Trong khi tôi đang chờ đợi mà không có việc gì để làm, điện thoại thông minh của Akari, mà em ấy để ở trên bàn bắt đầu đổ chuông.

"Điện thoại của em đang đổ chuông."

"Chị có thể nhìn giúp em xem đó là ai không?"

Tôi đứng dậy và nhìn lên mặt bàn. ID người gọi ghi "Ichikawa Natsumi."

"Nó để là Ichikawa-san."

"Vậy chị có thể trả lời hộ em được không? Bây giờ tay em đang bận rồi."

"Gì? Ừm, được thôi." Tôi nhấc chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông lên và nhấn nút trả lời cuộc gọi.

"Xin chào, tôi nghe máy giúp Seto."

"Huh? Ai vậy ?"

Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ nghi ngờ. Ngay từ lúc bắt đầu, có điều gì đó đã trở thành đề tài gây tranh cãi ?

"Là chị đây. Kamikoshi Sorawo."

"Hả ? Tiền bối Kamikoshi ? Sao chị lại trả lời điện thoại giúp Akari vậy ?"

"Bây giờ chị đang ở chỗ em ấy. Em ấy cho chị ngủ nhờ, nên..."

"Ểh?!"

"Tiền bối, chị đưa điện thoại cho cậu ấy nói chuyện được không?"

Tôi làm theo lời em ấy yêu cầu, và không ngừng nấu nướng - Akari cao giọng nói: "Nattsun! Tiền bối tới chơi! Cậu có muốn đến ăn tối không ?"

"Tớ tới liền đây !!" Natsumi hét lên và cúp máy.

Khi tôi đang tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra thì khoảng ba phút sau, chuông cửa reo. Vì chuyện đã xảy ra ở chỗ tôi nên tôi đã thận trọng trong giây lát, nhưng Akari vui vẻ nói "Tới liền" và rồi mở cửa. Ichikawa Natsumi mệt mỏi cởi đôi dép của mình ra như thể một thói quen rồi bước vào phòng.

"Chị đang làm gì trong phòng Akari thế ?"

"Chị đang làm gì à ? CHỊ-"

Tôi chưa kịp trả lời thì Akari đã ngắt lời. "Tớ đã mời chị ấy đến."

"Cậu mời à ?"

"Đúng. Tiền bối đang gặp chút rắc rối và không thể về nhà vào lúc này, nên tớ đã bảo chị ấy ở đây với tớ."

"...Có phải vậy không, tiền bối Kamikoshi ?"

"Đó là những gì đã xảy ra, không có gì hơn thế."

"...Ồ, vậy à?"

Natsumi ngồi phịch xuống. Em ấy không mặc trang phục làm việc của xưởng, mà mặc một bộ đồ thể thao với chiếc áo phông màu đỏ lòe loẹt bên trong. Em ấy vuốt vuốt mái tóc nhuộm đỏ ngoại trừ phần chân tóc, và với vẻ mặt không vui, con bé hỏi, "Chị sẽ ở lại qua đêm à ?"

"Chị đã định là sẽ như vậy."

"Ồ, vâng ?"

Có chuyện gì với con bé này vậy ?

Akari mang thịt rán và rau củ tới. Có một nồi súp miso trên bếp gas. "Nattsun, giúp với."

"Chắc chắn rồi."

Natsumi ngoan ngoãn đứng dậy đi lấy bát đĩa.

"Um, Tiền bối, chị sẽ phải dùng đũa dùng một lần đấy."

"Không thành vấn đề."

"Xin lỗi. Lẽ ra em phải chuẩn bị đủ đồ dùng cho khách."

Với món chính, món phụ (củ cải daikon thái lát mà em ấy lấy từ tủ lạnh), súp miso và cơm mới nấu chín đều được bày trên bàn trước mặt tôi, đây là một bữa ăn đúng nghĩa hơn cả sự mong đợi của tôi.

Những món mà tôi hay ăn khác hoàn toàn với các món của Akari và Natsumi, dù đây chỉ là những món ăn cứu đói tạm thời, nhưng điều đó không cản trở được hương vị.

"Em là một đầu bếp giỏi nhỉ, Akari" Tôi đã nói.

"Không, tất cả những gì em làm chỉ là chiên vài thứ thôi."

"Nhưng nó ngon lắm, Akari," Natsumi đồng tình.

"Này, thật xấu hổ khi cả hai người đều khen em như vậy." Akari tỏ ra rụt rè. Trong khi đó, vì lý do nào đó mà Natsumi nhìn tôi với ánh mắt đầy tự hào.

Như thế này là sao ?

"Ô đúng rồi. Ichikawa-san, chị muốn nói chuyện với em về chi phí bổ sung cho AP-1."

"Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?"

"Chị biết lúc đó chị đã không nghĩ ngợi gì mà nói là một trăm nghìn, nhưng chị có thể giả định là mình sẽ nhận được giá trị tương xứng chứ? Chị không biết gì về giá cả thị trường hết."

"À, không sao. Em không nói thế vì em đang cố vòi thêm tiền của chị. Chỉ là trước đây em chưa từng làm quen với máy nông nghiệp nên thành thật mà nói, em sẽ phải tìm hiểu một chút về nó khi thực hiện sửa chữa. Nó sẽ rẻ hơn so với các bộ phận ô tô thông thường, nhưng nếu bọn em phải bỏ tiền túi ra quá nhiều, thì tụi em khó có thể thực hiện được, vì vậy em chỉ muốn biết xem chị có thể bỏ ra bao nhiêu tiền."

"Chị hiểu rồi. Nếu như chi phí có vẻ sắp vượt qua giới hạn của em, thì hãy nói cho chị biết. Chị sẽ cân nhắc điều đó."

"Gotcha. Em cũng có thể hỏi chị một điều được không ? Chị định lái thứ đó đi đâu thế ? Rõ ràng là không phải trên đường."

"Phải, nơi đó có mặt đất không bằng phẳng. Có những ổ gà, bùn và nhiều thứ khác."

"Vậy là chị muốn nó được thiết lập để chạy địa hình. Em hiểu rồi."

Natsumi thậm chí còn biết ít hơn về thế giới mặt sau so với Akari, nên có lẽ em ấy nghĩ tôi sẽ lái nó lên núi hoặc dọc bãi biển ở đâu đó. Chắc là do tôi thực sự trông giống như một kẻ lập dị.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, Akari quay lại và nhìn tôi với vẻ mặt đầy ẩn ý. Có lẽ em ấy đang muốn ám chỉ điều gì đó, kiểu: Thấy chưa, em đã giữ bí mật về thế giới mặt sau, nhưng rõ ràng là Natsumi đã nhận ra ánh nhìn đó và trừng mắt nhìn tôi.

"Sao thế, Akari ? Có chuyện gì à ?"

"Đâu, đâu có gì đâu."

"Không đời nào. Cậu đang định nói điều gì đó."

"Không có gì đâu, được chứ ?"

Tôi thực sự không muốn bị vướng vào cuộc tranh cãi nên tôi vỗ tay thật lớn. "Cám ơn vì bữa ăn."

"Ồ! Chị thích là tốt rồi!

"Chị nên làm gì với đống bát đĩa đây ?"

"Cứ để chúng ở đó đi. Chị là khách mà, Tiền bối."

"Cảm ơn. Chị biết chị đã làm phiền em rồi, nhưng chị còn có một yêu cầu nữa. Em có phiền nếu chị dùng vòi sen không? Chị đã mang theo một chiếc khăn tắm và những đồ dùng khác của chị."

"Chắc chắn không phiền rồi! Chị cứ đi đi!"

Tôi mang theo chiếc túi đựng bộ đồ ngủ của mình rồi chạy vào phòng tắm.

Không giống như căn hộ của tôi, căn hộ của Akari có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng. Tôi hơi ghen tị. Điều này đánh bại phòng tắm kiểu mô-đun ở chỗ tôi.

Tôi nhanh chóng cởi quần áo và đi tắm. Ngay cả khi ở trong phòng tắm của người khác, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi ở một mình. Có vẻ như Natsumi ghen tị khi thấy tôi thân thiết hơn với người bạn thời thơ ấu của em ấy, nhưng điều đó chỉ gây phiền toái cho tôi mà thôi. Nếu họ định đánh nhau hoặc làm hòa, tôi muốn họ làm điều đó khi tôi không có mặt ở đó. Làm ơn, đừng lôi tôi vào.

Sau khi tắm xong, tôi thay áo phông và quần soóc để đi ngủ, rồi quay trở lại, bát đĩa đã được dọn sạch và đệm futon được trải trên sàn. Akari và Natsumi đang ngồi bắt chéo chân trên futon và có vẻ rất hợp nhau. Họ đã thân thiết hơn trước nên có vẻ như họ đã quyết định làm lành thay vì đánh nhau.

"Cảm ơn vì đã cho chị sử dụng phòng tắm. Và cả tấm nệm em chuẩn bị cho chị nữa. Xin lỗi nha, chị làm phiền em nhiều quá."

"Nahhh. Trông chị có vẻ như không được ngủ đủ giấc, nên em nghĩ chị sẽ muốn đi ngủ sớm."

"Hả? Nhưng chỉ mới 10 giờ. Chị sẽ không chiếm hết lối đi chứ, do ngủ trên sàn ấy?"

"Ồ, không hề. Chị ngủ trên giường đi, tiền bối. Nattsun và em sẽ ngủ trên tấm nệm này."

"Hả ? Em chắc chắn?"

"Tất nhiên rồi!"

Natsumi ngước lên nhìn tôi như muốn nói, Chị có vấn đề gì à? Nghiêm túc mà nói, có chuyện gì với con bé này vậy?

"À, ừ...? Được rồi, chị sẽ ngủ trên giường, ha ha..."

Chuyện này ngày càng phức tạp, nên tôi với một sự biết ơn, quyết định chấp nhận việc rằng em ấy muốn tôi sử dụng chiếc giường.

Có vẻ như em ấy đã thay ga trải giường nên cảm giác thật dễ chịu. Tôi chui vào chăn, quay lưng về phía họ và liền rơi vào giấc ngủ, trước cả khi đèn kịp tắt.

Những lời thì thầm của Akari và Natsumi sau lưng tôi, cùng tiếng cười khúc khích hạnh phúc của họ, theo tôi suốt chặng đường vào giấc mơ.

6

"...À, Bạn Kozakura. Um, tôi có một yêu cầu. Hả ? Không. Đó không phải là tiền. Không phải mà, okay ? Làm ơn, cô nghe tôi nói cái đi. Ừm... Cô có thể cho tôi ở ké qua đêm được không ?

7

"H... Này."

Kozakura gặp tôi ở cửa thậm chí còn có vẻ mặt chua hơn bình thường. "Tôi không kinh doanh nhà nghỉ và phục vụ bữa sáng ở đây đâu."

"Tôi xin lỗi. Thật sự."

"Cô nói cô đang gặp khó khăn, nên tôi sẽ cho cô một ngoại lệ đặc biệt, bạn Sorawo thân mến."

"Tôi thực sự xin lỗi." Tôi liên tục cúi đầu xin lỗi khi bước vào nhà Kozakura.

"Hãy để tôi nói rõ, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì đặc biệt để chăm sóc cô đâu."

"Không cần, không cần. Nếu cô có một chiếc giường cho tôi ngủ và tôi có thể sử dụng nhà tắm, thì thế là đủ rồi."

Tôi rời khỏi chỗ của Akari chỉ sau một đêm. Mặc dù bản thân Akari không phiền hà với điều đó, nhưng Natsumi lại tỏ ra cảnh giác với tôi một cách trắng trợn và tôi không thể thuyết phục bản thân mình ở lại đó lâu hơn. Nơi này là sự kết hợp kỳ lạ giữa lòng hiếu khách và sự ngượng ngùng.

Hơn nữa, tôi không muốn ép chủ của căn hộ phải ngủ trên sàn nhà mình nhiều ngày liền. Hôm qua tôi bị thức giấc giữa đêm, nên tôi đã nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng nếu không có cái giường thì chắc tôi sẽ bồn chồn đến mức không thể ngủ được. Về điểm đó, nhà Kozakura có rất nhiều phòng, nên dù tôi có xin cô ấy cho ngủ lại cho đến khi tình hình được giải quyết... cũng không sao cả, phải không ? Tôi dường như nhớ lại có lần cô ấy đã mời tôi ở lại qua đêm, khi cô ấy cũng sợ ở một mình.

"Nhưng tôi sẽ cho cô ngủ ở đâu đây? Phòng tôi chỉ có một giường."

Kozakura than vãn, vẻ mặt bối rối.

"Ồ, tôi có thể khi nằm trên ghế dài hoặc bất cứ đâu."

"Ngủ trên ghế sofa sẽ nhanh chóng mệt mỏi đấy, cô biết không?"

"Tôi thậm chí có thể ngủ trên sàn nhà."

"Nếu cô thấy ổn với điều đó thì được."

Tôi quyết định dùng pizza cho bữa tối. Theo tôi. Tôi nghĩ rằng thay vì tặng một món quà sai lầm, thì cô ấy sẽ vui hơn nếu tôi gọi đồ ăn nhanh cho chúng tôi. Kế hoạch đó đã đúng về mặt tiền bạc. Kozakura đang có tâm trạng khá tốt khi cô ấy thưởng thức chiếc bánh pizza bốn miếng phô mai được bán giới hạn, chỉ dành cho mùa thu mà tôi đã đặt mua.

Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào phòng ăn và bếp kết hợp của Kozakura. Có một chiếc bàn gỗ lớn đơn giản và bốn chiếc ghế. Chúng tôi ngồi đối diện nhau và cùng ăn chiếc bánh pizza vỏ giòn với phô mai tan chảy bằng tay không.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tiếp đãi một vị khách ở đây," Kozakura lẩm bẩm với chính mình, nghe có vẻ xúc động.

Có một phòng ăn và nhà bếp kết hợp thật tuyệt, nhưng bên trong chẳng có gì nhiều ngoài một chiếc tủ lạnh lớn, nên căn phòng trông có vẻ trơ trọi. Một số túi rác nhét đầy chai nhựa cola rỗng chất đống ở trong góc.

"Tôi nghĩ thế này là có hơi dư rồi, phải không?"

"Ừ... Ngôi nhà này có quá nhiều không gian nhưng chỉ cho một người."

"Hả? À không, tôi đang nói về pizza. Tôi đã đặt hẵn hai cái lớn. Đó là một việc vượt quá mức cần thiết rồi, phải không ?"

Kozakura trừng mắt nhìn tôi. "Cô thực sự là một đứa lập dị."

"Tại sao ?!"

"Hừm, im đi. Ăn xong rồi thì đi ngủ đi."

"Chưa đến 9 giờ mà!"

"Trẻ con thì đi ngủ sớm đi."

"Tôi học đại học đó! Ý tôi là, tôi cũng có một số báo cáo phải làm..."

Kozakura nhướng mày ngạc nhiên. "Hmm, cô thực sự đang học tập nghiêm túc đấy nhỉ? Vậy thì cô có thể ở lại."

"Umm, cảm ơn" tôi nói một cách miễn cưỡng.

"Đại học dạo này thế nào ? Tôi nghe nói nó hình như khá vất vả," Kozakura đột nhiên hỏi, liếm nước sốt cà chua trên những ngón tay của mình.

"Chà, tôi nghĩ nó vất cả thiệt. Những đứa trẻ giàu có có thể sống nhờ tiền trợ cấp của cha mẹ, nhưng số còn lại như chúng tôi thì phải làm việc bán thời gian để trang trải cuộc sống. Và cũng không phải là chúng tôi có thời hạn nộp deadlines lâu hơn họ."

"Cô cũng làm việc bán thời gian à, bạn Sorawo ?"

"Tôi từng. Tôi đang làm công việc ở cửa hàng tiện lợi. Bây giờ mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều và tôi không cần phải làm ở đó nữa. Tôi phải cảm ơn cô vì điều đó."

"Hrmm..." Tôi đang cố gắng nói chuyện với cô ấy nhưng Kozakura cau mày. "Chà... nếu điều đó có nghĩa là cậu có thể tập trung vào việc học tốt hơn thì tôi nghĩ là nó ổn."

"Nhưng thành thật mà nói, tôi đã nghĩ rằng có lẽ mình nên từ bỏ việc học đại học."

"Huh?"

"Tôi học vì tôi cảm thấy thích thú với văn hóa dân gian, nhân loại học và những thứ tương tự, nhưng nếu tôi có thể khám phá thế giới khác thì đối với tôi thế là đủ rồi. Tôi có thể sống bằng số tiền tôi kiếm được từ việc bán những thứ mà tôi tìm được ở..."

"Đừng làm vậy."

"Hả ?" Tôi đang nửa đùa nửa thật nên tôi khá ngạc nhiên khi Kozakura ngắt lời tôi bằng giọng nói mạnh mẽ.

Ánh mắt cô ấy nghiêm nghị hơn thường ngày. "Nếu cô từ bỏ mối liên hệ duy nhất còn sót lại của mình với thế giới này như thế, cô thực sự sẽ không thể quay lại được nữa."

"Không, đó chỉ là-"

"Khi cô đang đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết, việc luôn giữ ý niệm phải sống sót để trở về nhà, có thể tạo nên sự khác biệt. Nếu cô có người thân, họ có thể đóng vai trò như một nơi nương tựa, nơi để cô có thể trở về, nhưng cả cô và Toriko đều gắn bó chặt chẽ với Bên kia hơn là với Bên này. Nếu cô từ bỏ cuộc sống của mình ở đây, cả hai người các cô sẽ không trở về nữa."

Kozakura cụp mắt xuống, cố gắng tiếp tục. "Tôi ước mình có thể là nơi nương tựa cho các cô, nhưng tôi biết điều đó sẽ không xảy ra. Vì vậy, làm ơn, ít nhất hãy quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của mình."

"..."

Kozakura ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn tôi. "Cô hiểu hết những gì tôi nói chứ ?"

"Vâ... Vâng."

"Ừm, vậy thì tốt," Kozakura lầm bầm, rồi xé chiếc bánh pizza của mình với vẻ mặt bất mãn. Đây là lần đầu tiên cô ấy mắng tôi như vậy nên tôi rất sửng sốt.

Nhưng, à... đúng là tôi không muốn làm bất cứ điều gì có thể làm giảm khả năng sống sót của mình.

"Tôi sẽ cố gắng không bỏ học...."

"Cô nên làm vậy."

".... Trong khả năng của tôi."

"Hãy làm mọi việc một cách đúng đắn. Sống một cuộc đời siêng năng."

Tôi bối rối nhìn quanh căn bếp xơ xác. Nó không giống một cuộc sống đúng nghĩa như cô ấy vừa nói...

Tuy nhiên, hợp lý là tôi đã không nói điều đó ra thành tiếng.

Sau khi ăn xong, Kozakura rút về phòng, còn tôi quyết định đi tắm sớm. Phòng tắm được lát gạch theo phong cách cổ điển và duy trì nét cuốn hút của thời đại mà ngôi nhà này được xây dựng. Có lẽ là những năm 70 ? Không còn dấu vết nào về cuộc tấn công của giáo phái. Vòi sen và vòi nước đã được thay thế bằng mẫu mã mới, khiến chúng cùng với các nhãn hiệu dầu gội đầu ở đây trở nên lạc lõng trong lối kiến trúc thời kỳ Chiêu Hòa của căn phòng.

Khi lần đầu được ngâm mình trong bồn tắm ... sau một thời gian dài, tôi nhìn lên những hoa văn giống như cn sóng của lớp thạch cao trên trần nhà. Tôi thích ở một mình, nhưng có lẽ nếu tôi sống trong một ngôi nhà lớn thế này, tôi cũng sẽ nghĩ nó quá dư thừa đối với một người. Ý tôi là, về cơ bản cô ấy chỉ sử dụng tầng hai làm nơi chứa đồ.

Tôi ra khỏi bồn tắm và ngồi vào phòng ăn. Khi tôi ở đó, sử dụng chiếc máy tính xách tay mang theo để làm bài tập về nhà, Kozakura thò đầu vào.

"Bạn Sorawo, bạn có định đi ngủ sớm không?"

"Ồ chắc chắn rồi. Chỉ một chút nữa thôi."

"Cô có thể sử dụng phòng ngủ."

"Hả ? Nhưng..."

"Tôi sẽ làm việc tới sáng. Ta sẽ thay phiên nhau, tôi sẽ vô ngủ khi cô thức dậy."

"Cô chắc chứ ? Okay, vậy thì tôi sẽ vô phòng ngủ."

"À, và đừng làm ướt giường nhé."

"Cô nghĩ tôi là con nít à ?"

Kozakura có một chiếc giường lớn. Queen size ? Tôi đoán đó là cách bạn gọi nó. Tôi có thể lăn hai lần mà không bị ngã xuống đất. Tôi chưa bao giờ nằm ​​trên một chiếc giường lớn thế này kể từ lúc ở khu nghỉ dưỡng trên đảo Ishigaki. Khăn trải giường chưa được thay nên có mùi giống Kozakura.

Tôi lười biếng một chút, xem video trên điện thoại. Không gian yên tĩnh nên tôi bắt đầu buồn ngủ khá nhanh. Tôi đã không còn thấy lạnh trước khi nửa đêm trôi qua.

Khi tỉnh dậy, tôi đang ngủ nghiêng và tôi nhận thấy lưng mình ấm khủng khiếp. Tôi xoay cổ lại để nhìn, và thấy Kozakura đang bám lấy tôi, thở nhẹ trong giấc ngủ.

Hẻee...?

Tôi cứng người trước cảnh tượng bất ngờ.

Cô ấy đang làm gì...?

"Ừm... Bạn Kozakura?"

"Ah!" Khi tôi gọi tên cô ấy, Kozakura ngồi thẳng dậy và bồn chồn nhìn quanh căn phòng.

"C-Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tôi ngập ngừng hỏi, và đầu của Kozakura quay lại đối mặt với tôi.

"Bạn Sorawo ơi, làm ơn đi!"

"H-Hả?"

"Tôi cầu xin cô! Cô có thể đừng mang đồ lạ vào nhà tôi được không?!"

"Gì ?"

Khi tôi nghe câu chuyện của Kozakura, người đang sợ gần chết, hóa ra có một số chuyện đã xảy ra sau khi tôi đi ngủ.

Theo lời của cô ấy, khi đang làm việc đến khuya, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân đi vòng quanh nhà và cảm biến hồng ngoại trên đèn trước cửa bị kích hoạt nhiều lần. Kiểm tra camera để xem chuyện gì đang xảy ra ngoài đó, nhưng xung quanh không có ai cả. Khi cô ấy lấy hết can đảm để đi kiểm tra xem cửa đã khóa chưa thì cả căn nhà bắt đầu xôn xao. Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy tiếng thì thầm từ tầng hai, nơi được cho là phải trống rỗng.

Ngay lúc này đây, Kozakura dường như đã nhận ra sự thật rằng, thứ mà cô ấy đang đối mặt không phải là con người. Cô ấy vô cùng sợ hãi và không thể tự mình giải quyết được. Cô ấy chạy đến chiếc giường nơi tôi đang ngủ và vì quá sợ nên cô ấy bất tỉnh luôn...

"Đây chắc chắn là lỗi của cô, không phải sao?! Và cô đã không thức dậy khi tôi vào đây! Cô chỉ nằm đó, ngáy khò khò, mà không thèm quan tâm đến thế giới!"

"Thì ... Giờ ổn rồi. Ý tôi là trời đã sáng rồi."

"Nhưng buổi tối không ổn!"

"B-Bình tĩnh..."

"Sao cô nghĩ là tôi có thể bình tĩnh lại hả, đồ ngốc?!"

"...Khoan ? Vừa rồi cô có nghe thấy gì không ?"

"Đừng cố lái qua chuyện khác!"

"Không, ý tôi là, tôi—"

Đó là lúc cánh cửa đột nhiên mở ra.

"Eeek!" Kozakura hét toáng và nhảy lên người tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn ra cửa và... đó là Toriko. Khi nhìn thấy chúng tôi ở trên giường, Kozakura đang bám lấy tôi, mắt cậu ấy mở to.

"...Hai người đang làm gì vậy ?"

Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm. "Toriko... Ối, cậu làm tớ sợ quá."

"Huh? Toriko...?" Kozakura tách ra khỏi người tôi, kiệt sức hoàn toàn và gục xuống tấm trải giường.

"Đừng... Đừng làm tôi sợ chứ, đồ ngốc..."

"Này, hai người đang làm gì ?"

"Chúng tôi không làm gì cả. Đợi đã, lần này tôi hoàn toàn chắc chắn rằng cửa đã khóa. Làm thế nào cô vào được đây?"

"Tôi có chìa khóa."

"Tại sao?!"

"Toriko, tại sao cậu lại ở đây, trong nhà Kozakura vào lúc sáng sớm?"

"Akari kể cho tớ nghe."

"Hả ?"

"Cậu gặp vài rắc rối ở nhà phải không? Hôm kia cậu đã ở nhà Akari và hôm qua ở nhà Kozakura... Tớ đã nghe hết chuyện đó rồi." Cậu ấy nói bằng một giọng đều đều mà tôi hiếm khi thấy cậu ấy nói như vây.

"Ư-Ừm."

"Này. Tại sao chỉ có mình tớ là cậu không kể vậy ?" Toriko thấp giọng hỏi. Có vẻ như Toriko đang khá giận tôi.

8

"Nghe tớ nói nè, tớ đã nói là tớ xin lỗi mà..."

"..."

"Cậu đã nói với tớ là tuần này cậu bận mà, Toriko. Tớ đã cố gắng để không đến làm phiền cậu."

"..."

"Thôi mà, tớ không có ý giấu diếm hay gì đâu."

"..."

Con tàu tăng tốc khi Toriko từ chối trả lời. Lúc đó là 10 giờ sáng và dù giờ cao điểm buổi sáng đã qua, tàu cao tốc trên tuyến Seibu-Ikebukuro vẫn đông đúc nên Toriko và tôi đều bị ép vào khu vực cạnh cửa ra vào. Tôi hạ thấp giọng để tránh gây sự chú ý đến những người xung quanh, nhưng Toriko vẫn nhìn lên trên, giả vờ như không nghe thấy. Đôi mắt của cậu ấy vẫn dán chặt vào tấm quảng cáo về chuyến đi suối nước nóng ba ngày hai đêm tới Chichibu và Nagatoro.

Ugh, cậu ấy đúng là một cái mục nhọt ở mông...

Sau khi Toriko xuất hiện, Kozakura đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, giận dữ yêu cầu chúng tôi không được để cô ấy dính líu vào chuyện này. Thật khó xử khi chuyện giữa chúng tôi vẫn còn đến tận lúc chúng tôi lên tàu ở ga Shakujii-kouen. Tôi đi tuyến Saiky và Toriko đi tuyến Yamanote, nên chúng tôi đi cùng nhau đến tận Ikebukuro như thường lệ. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy Toriko có tâm trạng tồi tệ như vậy. Tôi không biết mình phải nói gì với cậu ấy đây.

Khi ai đó xinh đẹp như cậu ấy, thật đáng sợ khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu trên khuôn mặt đó. Ngay cả đối với một đứa như tôi, người đã nhìn quen vẻ đẹp của cậu ấy, trông sợ thật sự. Không, đó là lời nói dối. Tôi không quen với nó chút nào. Với sự xinh đẹp của mình, cậu ấy trông vẫn xinh dù là đang làm gì và cậu ấy luôn có thể thu hút hết ánh nhìn của tôi.

Được rồi, tôi cảm thấy mình thật tệ khi đã khiến cậu ấy cảm thấy như bị bỏ rơi, nhưng... đó có phải là lý do để xông vào nhà người khác không ? Và còn là điều đầu tiên làm vào buổi sáng...?

"Tớ đã có những rắc rối cần phải xử lý của riêng mình, được chứ? Có điều gì đó điên rồ đang diễn ra ở phòng bên cạnh. Giống như nơi đó chính là thế giới mặt sau hoặc không gian xen kẽ đã xuất hiện ở đó."

Khi tôi thì thầm điều đó, Toriko cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn tôi.

"Chà, nếu mọi chuyện là như vậy, lại càng chẳng phải cậu nên đến gặp tớ để hội ý sao, không phải hả ? Nếu có một cánh cổng ở đó, thì tay của tớ có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng phải không ? Sau tất cả những cánh cổng cậu bắt tớ mở và đóng ở Trang trại, không thể nào cậu lại không nghĩ tới điều này."

"...À, ừm, nhưng trước khi tớ kịp đến gặp cậu, Akari đã bảo tớ đến ở chỗ của em ấy, nên..."

"Có kỳ lạ không, khi nghĩ rằng cậu không thể tới nhờ tớ giúp đỡ chỉ vì Akari mở lời trước ?"

Cậu ấy nhanh chóng ngắt lời tôi, và tôi cảm thấy bối rối. "K-Không, ừm, thì đó, như tớ đã nói, tớ nghĩ có thể cậu đang rất bận."

Toriko lạnh lùng nhìn tôi, không nói gì.

Đ... Đáng sợ. Cậu ấy thật đáng sợ, nhưng tôi sẽ không nhượng bộ...!

Bây giờ tôi đang cảm thấy bị thách thức, tôi tập trung toàn bộ sức mạnh ý chí trong khả năng của mình và cố gắng nhìn vào mắt Toriko. Tuy nhiên, khi tôi làm vậy, Toriko quay đi và nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Bình thường, cậu sẽ nói cho tớ nghe về mọi thứ, không phải cậu đã như vậy sao ?"

Cậu ấy có vẻ buồn khi nói ra điều đó. Nó ngay lập tức làm tiêu tan ý chí chiến đấu mà tôi mới có được, và tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng không chắc chắn về những gì mình nên làm. Không có lý do nào là thật, cho việc tôi đã không nhờ Toriko giúp đỡ... tôi nghĩ vậy. Tôi chỉ đơn giản muốn có thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Khi chúng tôi chuẩn bị sử dụng cổng để trở về từ Trang trại ở Hannou, chúng tôi gặp phải điều kỳ lạ ở Chuồng Gia súc.

Con bò có mặt người, hay người đàn ông có khuôn mặt bò—Kudan. Nó có khuôn mặt của người cha đã khuất của tôi.

Nó nói bằng giọng của người bà đã mất của tôi.

Điều đó đủ để làm tôi kinh động khủng khiếp. Tệ đến mức ngay cả khi con quái vật đã biến mất, trong một lúc, tôi vẫn không thể nói chuyện được.

Gia đình trước đây của tôi, những người đã theo một giáo phái, đến mức họ vứt bỏ mọi thứ và cuối cùng chết trên núi. Đối mặt với một phần quá khứ mà tôi đã vứt bỏ là một cú sốc hoàn toàn khác so với việc chạm trán với quái vật ở thế giới mặt sau.

Có ai đó ở thế giới mặt sau đã xác định rằng chúng tôi chỉ có một mình và đã cố gắng tìm kiếm mọi thông tin, để tiếp cận chúng tôi. Trong số đó, đây là điều tác động mạnh mẽ nhất đến đời sống cá nhân của tôi.

Tôi cũng đã bắt đầu quên đi những người đã chết đó rồi.

Hồi đó, Toriko vì lo lắng nên đã hỏi tôi một số câu hỏi. Tôi không thể trả lời. Ngay cả khi tôi cố gắng giải thích, lời nói cũng không thể thốt ra được. Ý tôi là, nói về việc gia đình đã chết của mình, sẽ có ích lợi gì chứ ? Tôi đã nói với cô ấy rằng đây là vấn đề cá nhân và cố gắng bỏ qua chuyện đó, nhưng Toriko có vẻ không hài lòng và mọi chuyện dần trở nên khó xử.

Đối với tôi, thật tuyệt vời khi Toriko bận rộn vào khoảng thời gian đó. Tôi muốn có thời gian để bình tĩnh lại, sau cuộc chạm trán với Kudan khiến tôi rơi vào tình trạng rối loạn cảm xúc.

Nhưng cuối cùng, tôi cũng không thể sắp xếp được cảm xúc của mình. Khi Toriko không ở đây, tất cả những gì tôi có thể làm là tránh nghĩ đến những điều khó chịu.

Tàu chạy chậm lại khi đến gần điểm dừng cuối cùng ở Ikebukuro. Mọi người lắc lư do quán tính khi phanh kích hoạt, và tôi bị ép vào Toriko.

"...Xin lỗi."

Khi tôi nhìn lên một cách lúng túng, Toriko nhìn lại tôi. Tôi bất ngờ trước vẻ mặt bối rối của cậu ấy.

"Sorawo, nghe này..."

"Hả ?"

"Nếu như cậu không muốn ở nhà..."

Khi cậu ấy nói, ánh mắt cậu ấy lại rời khỏi mắt tôi. Lời nói của cậu bị cắt ngang giữa chừng và miệng cậu ấy hé mở một lúc trước khi ngậm lại. Lưỡi cậu ấy thè ra, làm ướt bề mặt môi.

"Nếu cậu không thể đến chỗ Akari hay Kozakura và không còn nơi nào khác để đi thì, ừm..."

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu Toriko đang muốn nói điều gì.

Nếu tôi không còn nơi nào khác để đi, tại sao tôi không đến nhà cậu ấy?—đó là điều cậu ấy đã muốn nói, nhưng rồi lại ngập ngừng.

Kozakura nói rằng Toriko và tôi rất giống nhau. Giống như việc tôi không muốn cho người khác vào nhà mình, tôi chắc chắn Toriko cũng không muốn. Khi tôi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy thật khủng khiếp. Tôi không muốn Toriko tỏ ra quan tâm nhiều đến tôi như vậy.

Tiếp lời của cậu ấy, tôi nói, "Không sao đâu. Tớ sẽ ổn mà."

"Huh? Nhưng..."

"Đừng lo lắng. Cảm ơn cậu "

Toriko có vẻ như vẫn còn định nói thêm nên tôi nói đùa: "Này, sao cậu không đến chỗ của tớ ? Haha, tớ chỉ đùa—"

"Tớ sẽ tới."

"Hả ?"

Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Giống như cậu ấy đã chờ sẵn, để nói những lời đó.

Toriko tiếp tục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. "Tớ sẽ tới. Tớ sẽ ở lại chỗ của cậu."

"Hả...?"

Con tàu trượt vào ga trong khi tâm trí tôi đang chạy đua để bắt kịp. Cánh cửa đối diện mở ra, một làn sóng người tràn ra. Cơ thể tôi được giải phóng khỏi sự đè nén, tôi lùi lại một bước, cách xa Toriko.

Toriko đứng yên tại chỗ, mắt không rời khỏi tôi khi cậu ấy nói lại một lần nữa, "Tớ nhất định sẽ đến."

"Ừm... Ờ."

Khi tôi gật đầu, choáng ngợp trước sự mãnh liệt của cậu ấy, một luồng không khí ùa vào khi cửa xe phía chúng tôi mở ra.

9

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đưa Toriko đến ga gần nhà. Chúng tôi cũng bắt xe buýt từ Minami-Yono trên tuyến Saikyo khi đến nhà Natsumi, trong vụ Sannukikano. Nhưng hôm đó, tôi cùng cậu ấy đi bộ đến ga, chúng tôi ăn uống rồi chia tay.

Không ai trong chúng tôi nghĩ rằng cậu ấy có thể đến chỗ của tôi.

Hôm nay, chúng tôi bỏ qua trạm xe buýt gần Cửa hàng sửa chữa ô tô Ichikawa và tiếp tục đi. Toriko ngồi cạnh tôi trên những chiếc ghế xe buýt chật hẹp ngột ngạt, như thể đó là điều hiển nhiên phải làm. Có chút cảm giác kỳ lạ.

Tôi ngày càng căng thẳng hơn khi chúng tôi gần đến nhà. "Nếu cậu muốn ở lại qua đêm thì cũng được, nhưng... Làm sao để cậu thay quần áo ?"

"Tớ đã có sẵn một bộ ."

"Sao cậu có ?"

"Tớ luôn có một cái trong túi. Cậu cũng vậy mà, Sorawo."

"Ô đúng rồi..."

Chúng tôi không bao giờ biết, khi nào mình sẽ bị lạc sang thế giới bên kia, vì vậy chúng tôi cố gắng mang theo quần áo ở mức tối thiểu. Nếu cậu ấy có quần áo và một chiếc khăn tắm thì cậu ấy sẽ ổn khi ở lại một đêm. Hôm qua khi tôi ở nhà Kozakura và nhà Akari hôm trước, tôi đã đóng gói bộ đồ ngủ của mình vào một chiếc túi du lịch nhỏ nên tôi mang theo nhiều hành lý hơn bình thường một chút.

Chúng tôi xuống xe buýt gần trường đại học và đi bộ qua khu dân cư một đoạn ngắn. Vâng, điều này thực sự có cảm giác kỳ lạ. Thật kỳ lạ khi đi lại trên con đường mà tôi vẫn thường đi, bởi vì lần này có Toriko ở bên cạnh.

Toriko không nói chuyện nhiều. Cậu ấy đang nhìn xung quanh những nơi mà chúng tôi đi qua. Mỗi khi chúng tôi rẽ ở một góc, cậu ấy lại nhìn lại phía sau. Đó cũng giống như cách cậu ấy làm mỗi khi chúng tôi đến một nơi mới ở thế giới mặt sau. Cậu ấy đang cố nhớ đường đi...

Chúng tôi rẽ một lần cuối cùng và dừng lại trước căn hộ. Đó là một trải nghiệm mới mẻ đối với tôi khi nhìn thấy ngôi nhà của mình dưới ánh nắng giữa trưa. Việc Toriko đứng đó cùng tôi khiến tôi có cảm giác như mình đang bồng bềnh, tách rời khỏi cuộc sống đời thường.

"Nơi này à ?"

"Phải ?"

"Phòng nào ?"

"102."

"Và căn phòng kỳ lạ là phòng nào ?"

"Cái ở phía sau. 103."

Toriko gật đầu, rồi đút tay vào túi.

"Whoa, Whoa. Đừng tự dưng bắn vào nơi đó, được chứ ? Tớ sẽ không thể sống ở đây được nữa."

"Tớ biết. Có chuyện xảy ra thì tớ mới bắn."

"Có chuyện xảy ra thì cậu sẽ bắn hả ?"

Chúng tôi bước vào hành lang và đã đứng trước căn hộ của tôi. Đôi mắt của Toriko hướng về phía cửa Phòng 103.

"Chúng ta có thể... vào phòng tớ trước được không ?"

"Okay."

Tôi vặn chìa khóa và đẩy mở cửa nhưng lần này Toriko vội ngăn tôi lại. "Ồ, cậu bất cẩn quá đấy."

"Huh?"

"Có thể có mai phục."

"T-Tớ nghĩ là sẽ ổn thôi."

"Trong khi họ đã ở sẵn trong phòng bên cạnh rồi ?"

"...Cậu nói có lý."

Bây giờ khi cậu ấy đề cập đến nó, cậu ấy đã đúng. Mong muốn mạnh mẽ của tôi về ngôi nhà của mình đó là một không gian an toàn, chính những khao khát này có thể đã ngăn cản tôi đưa ra những đánh giá sáng suốt. Nhưng nếu có thứ gì đó ở đó, tôi phải làm gì đây ?

Nếu tôi mất đi nơi an toàn, tôi sẽ không biết phải đi đâu...

Nhận thấy tôi đã im lặng, Toriko nhìn tôi với vẻ quan tâm. "Cậu không sao chứ ? cậu có muốn tớ nhìn vào bên trong giúp cậu không ?

Tôi lưỡng lự một lúc trước khi gật đầu. Dù sao thì cậu ấy cũng sẽ vào trong mà. "Cậu có thể không ?"

"Okay. Cậu để ý xung quanh nhé, đề phòng trường hợp có người phục kích bên ngoài."

"Được rồi."

Toriko nheo mắt lại, lấy khẩu Makarov ra khỏi túi và cầm sát vào người như thể đang ôm nó.

"Này, chờ đã..."

"Chỉ để phòng hờ thôi."

"Nghiêm túc, tớ trông cậy hết vào cậu đó."

"Được rồi. Mở cửa đi."

Tôi xoay tay nắm cửa, cánh cửa dần mở rộng.

Toriko lén nhìn qua cánh cửa một lúc, rồi nhanh chóng lùi ra, giữ khẩu súng sát vào ngực và bước vào phòng một lần nữa.

Ánh sáng từ nơi cửa chiếu xuống sàn của phòng bếp. Tấm rèm trong căn phòng sáu tấm tatami đã kéo xuống, nên bên trong hơi tối.

Toriko bước vào bếp mà không cởi giày.

"Whaaaaaa..."

Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối, Toriko bật đèn trong phòng tắm của tôi và lén nhìn vào trong. Sau đó, đi thẳng về phía sau căn phòng, cậu ấy kéo rèm ra. Ánh sáng bên ngoài soi vào và thắp sáng căn phòng.

Tôi không nhìn thấy Toriko trong giây lát và điều tiếp theo tôi nghe thấy là tiếng cửa tủ quần áo mở ra. Whoa... Tha cho cái tủ đồ của tớ đi, Toriko. Tuy nhiên, tôi không nghĩ sẽ có thứ gì ở đó mà tôi phải lo lắng nếu bị cậu ấy nhìn thấy...

Toriko cất súng vào túi rồi quay lại với tôi.

"Tớ nghĩ căn phòng không có mai phục. Xin lỗi về đôi giày nhé."

"Không, không sao đâu."

Toriko và tôi đều cởi giày rồi đi lại vào phòng. Tôi dùng cây chổi nhỏ mua ở cửa hàng 100 yên để quét sạch đất mà Toriko đã mang vào và ném nó ra ngoài. Khi tôi quay lại và đóng cửa, Toriko đang đứng giữa phòng với vẻ mặt hơi bàng hoàng.

"Có chuyện gì vậy ?"

"Rất gì và này nọ nha"

Toriko đang nhìn vào giá sách của tôi. Ngoại trừ những cuốn sách tôi sử dụng ở trường học và một số sách về nhân vật Sanrio, nó ít nhiều cũng chứa đầy các cuốn sách về những câu chuyện ma có thật từ trên xuống dưới. Các đầu sách từ Media Factory, Kadokawa Horror Bunko, Nhà xuất bản Yama-kei... Tôi có mọi thứ, từ những cuốn sách nổi tiếng cho đến những cuốn sách cũ mà tôi săn lùng được ở các cửa hàng đồ cũ. Tiêu đề chiếm phần lớn của bộ sưu tập trên giá sách chính là Xương Trắng của Takeshobo Bunko. Có đến hàng trăm tập, tất cả đều đáng lo ngại với những từ như "Khủng bố", "Bùa chú", "Hồn ma", "Lời nguyền", "Chôn cất" và "Kỳ quái" trong tên của chúng. Nhìn tất cả cuốn sách được xếp hàng như thế này, có vẻ vô cùng đáng ngại.

"Cậu không gặp ác mộng khi ngủ cạnh những cuốn sách như thế này hả ?"

"Không, tớ không có. Tớ đã quen với chúng rồi."

"Cậu biết không, tớ đã rất mong được xem kệ sách của cậu sẽ có những loại sách như thế nào..."

"Vây nó có thỏa mãn mong đợi của cậu không ?"

"Cậu làm còn hơn cả những gì tớ nghĩ" Toriko nhìn tôi như muốn hỏi điều gì đó.

"Sao ?"

"Tớ biết bây giờ có hơi muộn để hỏi điều này, nhưng cậu có phiền không khi có người đến thăm phòng của cậu ?"

Vâng, thực sự là hơi muộn một chút, tôi nghĩ, nhưng dù sao cũng trả lời. "Tớ đã nghĩ về điều đó rất nhiều, và...Chà, nếu người đó là cậu thì tớ đồng ý."

"Nếu là tớ sao ?"

"Tớ không bao giờ muốn có bất cứ ai khác đến đây."

"Tại sao? Bởi vì cậu không muốn họ nhìn thấy tủ sách này hả ?"

Lúc đó cậu khá kỳ lạ nhỉ ?

"Đó không phải là vấn đề. Tớ muốn đây là nơi tớ có thể cảm thấy thoải mái. Tớ không muốn phải ân cần chăm sóc và nghĩ cho cảm xúc của người khác trong chính ngôi nhà của mình".

"Điều đó có nghĩa là tớ có thể ở đây phải không ?"

"Điều đó có nghĩa là tớ có thể chấp nhận việc cậu ở đây."

"Hehe." Toriko bật ra một nụ cười ngốc nghếch. "Thật khó, tớ nên hiểu điều đó theo nghĩa như thế nào nhỉ."

"Đó là một lời đánh giá cao đến từ tớ."

"Được rồi, tớ sẽ vui vì điều đó."

Tôi ném chiếc túi du lịch vẫn còn đeo trên vai xuống giường.

"Cậu cũng đặt túi của mình xuống đi, Toriko."

"Chắc chắn rồi."

Được rồi.

Cả hai chúng tôi cùng nhìn về phía bức tường chung giữa phòng của tôi với Phòng 103.

"Cậu nghĩ gì chúng ta nên làm gì ?" Toriko hỏi, đồng thời rút súng ra khỏi túi.

"Tớ đã nói với cậu..."

"Tớ biết. Không được dùng súng phải không?"

"Không được dùng súng."

"Nhưng chúng ta vẫn sẽ đi, phải không ? Đến căn phòng bên cạnh. Tớ chỉ là không thể nhìn cậu chờ đợi họ đến với chúng ta."

Cậu ấy rất hiểu tôi.

Đúng là tôi đã định đến Phòng 103 trước khi họ đến chỗ chúng tôi. Tôi định mở cánh cửa đó và bước vào trong. Tôi hoàn toàn có ý định muốn quậy tung nơi này.

"...Umm, chúng ta không biết cửa có khóa hay không."

"Đúng vậy. Nếu như không vào được... Sao chúng ta không ra ngoài ăn trưa một chút nhỉ ? Tụi mình thậm chí còn chưa ăn sáng."

"Okay, được rồi. Vậy thì đi thôi."

10

Ding Dong...

Ding Dong...

Di-di-di-ding dong. Ding Dong. Ding Dong...

Dù chúng tôi có bấm chuông bao nhiêu lần cũng không có phản hồi từ Phòng 103.

"Toriko, nếu chúng ta ấn chuông quá nhiều, những người ở phòng khác sẽ chạy ra hỏi thăm mất."

"Hả ? Người ở phòng khác có thể nghe thấy luôn à ?

"Tòa nhà này nhìn có vẻ đã xuống cấp rồi."

Toriko cúi đầu xuống và nắm lấy tay nắm cửa. Cậu ấy từ từ xoay bàn tay đeo găng của mình. "Nó không bị khóa."

Cậu ấy dừng lại và quay lại nhìn tôi. Tôi gật đầu và Toriko thận trọng xoay nắm cửa.

"Urgh..." Toriko và tôi đồng thanh rên rỉ. Có một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ khe hở trên cửa.

"Cái này là cái gì...? Có ai chết à ?" Toriko hỏi.

"Không, đây không phải là mùi của thứ gì đó đang thối rữa..." Tôi đã từng ngửi thấy mùi này trước đây rồi. Cũng vừa mới đây thôi.

Không mất nhiều thời gian để nhớ ra.

"...Đó là mùi của Trang trại."

Mùi hôi thối kinh khủng của phân, nước tiểu và bụi bẩn trộn lẫn vào nhau xộc thẳng vào mũi tôi.

Nó bốc mùi giống như Chuồng Gia súc ở Trang trại.

Cánh cửa mở rộng. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chiếu sáng một đống bụi và mạng nhện ở góc sàn.

"Có ai ở đây không ?" Toriko gọi. Không một lời phản hồi. Tình hình thì có vẻ như căn phòng trống rỗng. Nhà bếp không có bát đĩa, thậm chí còn không có cả bếp ga. Chẳng có gì ngoài mùi hôi thối của một con vật nào đó bay ra từ căn phòng trống. Những cánh cửa kính mờ giữa phòng bếp với căn phòng phía sau đều đóng kín, phía sau tối om.

Tôi nhận ra Toriko đang nhìn tôi với vẻ lo lắng. "Sorawo à, cậu ổn chứ ?"

"...Sao cậu lại hỏi thế ?"

"Bởi vì trông cậu xanh xao lắm."

Tôi lắc đầu, gạt đi ký ức về Kudan và người đàn bà chăn bò mà mùi hôi đang gợi về.

"Sorawo—"

"Tớ không sao mà. Chỉ là do ở đây hôi quá thôi."

"Cậu chắc chứ ?"

"Ừm. Chúng ta đi vào đi."

Ít nhất thì hiện tại không có điều gì kỳ lạ trong tầm nhìn qua mắt phải của tôi. Tôi bước vào phòng 103, ra hiệu cho Toriko đi theo.

Lần này tôi đã không ngần ngại mà mang giày vào. Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm. Thử bật công tắc đèn nhưng có lẽ nguồn điện chưa được kết nối nên đèn không sáng. Chiếu cái đèn pin luôn mang theo bên mình, tôi thấy một số tấm kim loại mỏng còn sót lại dưới đáy bồn tắm. Cái cách chúng được gắn đầy những chiếc ốc vít khiến tôi nhớ đến hình ảnh thoáng qua trên cổ tay của "cư dân" ở Phòng 103 khi họ đang mở cửa.

Rời khỏi phòng tắm, tôi đặt tay lên cửa kính. Tôi ra hiệu cho Toriko qua ánh mắt, rồi mở cửa, suýt chút là hét lên.

Toriko chắc chắn cũng có thể nhìn thấy những gì tôi đang thấy vì tôi nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của cậu ấy.

Hình như có một người đang ngồi giữa căn phòng tối mờ. Người đó quay mặt về phía chúng tôi, với mái tóc dài xõa xuống lưng.

"A-Ai—?!"

Không. Tôi không cần thiết phải hỏi điều đó, vì nếu tôi suy nghĩ với cái đầu tỉnh táo thì rõ ràng họ là kẻ xâm phạm trái phép rồi, nhưng thực tế thì đó lại là lời tôi thốt ra khỏi miệng ngay lập tức.

Bóng người ngồi đó, bất động. Tôi bật đèn lên và khi quan sát thật kĩ, cuối cùng tôi cũng nhận ra có điều gì đó bất thường.

"Sorawo, lùi lại đi."

Toriko cố gắng đứng trước mặt tôi nhưng tôi đưa tay ngăn cậu ấy lại.

"Toriko, nó không phải là con người."

"Hả ?"

"Thứ này... chỉ là tóc thôi."

Tôi đã sai khi cho là có một người ngồi ở đó. Một thanh treo bằng gỗ đang đứng đó với một bộ tóc giả dài treo trên đó.

Trước mặt nó là một khung gương cũ. Đó là tất cả những gì có ở trong phòng. "Ồ, đây là—!" Tôi nhận ra nó ngay lập tức. Tôi đã đọc về cách bài trí này trong một truyền thuyết đô thị ở trên mạng, nó có tên là Pandora, hay Kinkisaki.

Pandora kể lại nỗi kinh hoàng mà một số trẻ em gặp phải khi bước vào một ngôi nhà bỏ hoang tại vùng nông thôn. Những ai đã mở ngăn kéo của chiếc giá gương còn sót lại ở căn nhà hoang đó, nhìn vào những gì ở bên trong, đều bị mất trí và không bao giờ hồi phục được. Nguyên nhân là do một nghi lễ đặc biệt được thực hiện trong gia đình đó, họ sử dụng móng tay, răng và tóc làm vật dẫn. Nó mang đến một lời nguyền không chỉ gây hại cho bản thân, gia đình, mà còn cả những người hàng xóm xung quanh họ nữa.

Mặc dù tên của người sở hữu mái tóc đó đôi khi được đặt là Kinkisaki, nhưng đó chỉ là một cách đọc có thể có của các ký tự "禁后". Cách đọc đúng như thế nào thì là một bí ẩn.

"Toriko, đừng mở ngăn kéo. Tớ thề là sẽ chẳng có gì tốt lành trong đó đâu."

"...Rõ."

Tôi nhìn vào giá gương bằng mắt phải. Một luồng lân quang màu bạc đang rỉ ra từ bên dưới tấm vải che gương.

"Tớ biết ngay nó sẽ thế này mà."

Tôi cẩn thận kéo tấm vải lại, ánh lân quang màu bạc lan ra, chiếu sáng lờ mờ khu vực đó. Mặt gương lộ ra đã biến thành một cánh cổng. Đó là một cái lỗ để nhìn vào thế giới mặt sau—một cái lỗ quá nhỏ để một người có thể đi qua.

Tôi nhìn qua gương. Khi tôi tập trung nhìn bằng mắt phải, hình ảnh của tôi phản chiếu trong gương mờ đi và tôi có thể nhìn thấy khung cảnh ở phía bên kia cánh cổng rõ ràng hơn.

Có một ngôi nhà. Nó đứng đó, một mình. Một tòa nhà hai tầng cũ kỹ kinh dị trên con đường chẳng có gì ngoài cánh đồng lúa. Tôi đi vòng quanh nhà, nhưng nó không có lối vào phía trước.

Một cánh cửa kính trượt ở tầng một đã vỡ tan thành từng mảnh và tôi có thể đi vào qua lối đó. Tôi di chuyển từ phòng khách không có đồ đạc vào hành lang có ánh sáng lờ mờ. Có cầu thang dẫn lên tầng hai ở bên phải. Nhìn sang trái, có một tấm gương đứng ở hành lang và một người phụ nữ đang ngồi trước đó. Cô ấy quay lưng về phía tôi, vùi mặt vào hai bàn tay. Người phụ nữ khóc không ngừng, không làm gì khác ngoài việc nhét mái tóc đen bồng bềnh của cô ấy vào miệng.

Có một vài đứa trẻ đang đứng ở cuối hành lang, ngang qua bệ gương, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ. Tất cả họ đều mang theo ba lô và ăn mặc như đang đi du ngoạn.

Mùi hôi thối của một loài động vật nào đó làm tôi chú ý. Tôi quay lại và thấy ai đó đang leo lên cầu thang từ phía sau. Theo họ lên tầng hai, có hai cánh cửa, một trong số đó đang mở. Bên trong còn có một chiếc giá gương khác. Bên cạnh nó là một Người Đỏ, cao đến mức đầu của họ gần như chạm tới trần nhà.

Người Đỏ chỉ vào giá gương. Ở phần dưới của nó có ba ngăn kéo.

Tôi mở cái dưới cùng. Bên trong có một mảnh giấy. Trên đó có một từ mà tôi không biết đọc.

Tôi mở ngăn kéo thứ hai.

Bên trong có một mảnh giấy.

Người Đỏ đã trông chừng tôi.

Với lòng thương xót. Và sự khoan dung.

Giống như một người mẹ.

Tôi biết chữ viết trên giấy là tên của một người.

Tên của một người phụ nữ.

Nếu tôi mở ngăn kéo thứ ba, tôi sẽ biết cách đọc của nó.

Đó là bởi vì có một mảnh giấy khác ở bên trong.

Nó ghi cách đọc ẩn của tên.

Đọc lên cái tên bị cấm.

Cái tên thật.

Đó là tên của tôi.

Linh hồn của người phụ nữ đã để lại lời nói này và được đón về thiên đường vĩnh cửu.

Nhìn. Tôi ngẩng mặt lên và những người phụ nữ, trông giống như tôi, đã biết được tên thật của mình, quay lại nhìn tôi. Họ mỉm cười hạnh phúc, điềm tĩnh và đồng thanh kêu như bò rống, ụm.... bò.... ~. Tiếng khóc shijiru của một con bò sám hối.

"Sorawo!!"

Hình ảnh trước mắt tôi nhanh chóng méo mó, nhàu nát như một tờ giấy.

Tay trái của Toriko đã nắm lấy và xé nát cánh cổng trên giá gương; ánh lân quang bạc bắn tung tóe khắp nơi. Năm ngón tay trong suốt của cậu ấy đã khoét nhiều lỗ không chỉ vào cánh cổng mà còn vào cả tấm kính. Chiếc ly vỡ tan trong nắm tay siết chặt của cậu ấy và có âm thanh như tiếng nước bắn tung tóe khi cậu ấy bóp nát nó.

"Sorawo! Cậu có nghe tớ nói gì không ? Cậu có nhận ra tớ không ?"

Tôi thất thần ngồi đó khi cậu ấy lay tôi, mặt cậu ấy tái nhợt vì lo lắng. "...S-sa."

Tôi cố nói, rồi hắng giọng. Cảm giác thật khô khan. Giống như tôi đã la hét rất lâu rồi.

"Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy ?" Khi tôi lấy lại được giọng nói của mình, Toriko đã ngã gục ngay tại chỗ.

"Ôi..."

"Hả ? Sao vậy ? Sao vậy ?" Từ phản ứng của Toriko, cho dù là chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa, chắc hẳn nó đã khá kinh hoàng. Nhưng dù tôi có cố nhớ lại bao nhiêu thì ký ức về những gì mà tôi nhìn thấy bên ngoài cánh cổng cũng mờ dần, giống như một giấc mơ khi bạn thức dậy vào buổi sáng. Rất khó để có thể nhớ lại.

"Cậu đứng hình khi nhìn vào gương, Sorawo. Giống như cậu đang nhìn thấy thứ gì đó rất tệ, nên tớ..." Toriko thả nắm tay ra và những mảnh thủy tinh còn lại rơi xuống đất kêu leng keng.

"Tớ đã đập vỡ nó... Điều đó ổn, đúng không ?"

Bây giờ cậu ấy nhắc đến điều đó, tôi nhận thấy bầu không khí chung của căn phòng này đã thay đổi. Mùi động vật đã biến mất. Tôi không còn ngửi thấy nó nữa. Có một đống gỗ vụn và kính vỡ nơi từng là giá đỡ gương.

Tôi nhìn quanh phòng bằng mắt phải. "Tớ nghĩ là nó ổn."

"Vậy thì... vấn đề đã được giải quyết rồi phải không ? Căn phòng này an toàn ?"

Tôi gật đầu. "Có lẽ. Cánh cổng đã bị phá hủy hoàn toàn."

Đó có lẽ là do cậu ấy đã đập vỡ phần giá đỡ mà nó được dùng để làm như một vật dẫn. Nếu việc đặt một bộ trang phục từ truyện ma mà có thể mở ra một cánh cổng đến thế giới mặt sau một cách nhân tạo, giống như giáo phái của Urumi Runa đã làm ở Trang trại, thì việc đập vỡ vật dẫn đó sẽ phá hủy cánh cổng là điều hợp lý.

"Cảm tạ thần linh..." Toriko nói, nghe có vẻ thực sự nhẹ nhõm. Tôi nhận thấy những giọt đỏ trên bàn tay trái trong suốt của cậu ấy và mắt tôi mở to.

"Toriko, cậu chảy máu rồi!"

"...Ồ," Toriko nói—như thể mới nhận ra—và nhìn xuống bàn tay trái trong mờ của mình.

Cậu ấy đã tự cắt tay mình bằng những mảnh gương.

Cố gắng để cứu tôi.

Không cần suy nghĩ, tôi nắm lấy tay cậu ấy. Những giọt máu đỏ thẫm run rẩy trên làn da gần như trong suốt của cậu ấy.

Nó thật đẹp.

"...Nó chảy máu đỏ phải không ?"

"Tớ mừng vì nó không vô hình. Nếu như vậy thì tớ sẽ không thể biết được liệu mình có đang chảy máu hay không" Toriko lặng lẽ đáp lại lời lầm bầm của tôi. Cậu ấy nhẹ nhàng rút tay ra và đưa lên miệng. Tôi ngắm nhìn đôi môi của cậu ấy, say mê cái cách cậu ấy hút máu từ vết thương.

Cậu ấy hạ tay xuống. "Cậu có đứng dậy được không ?" cậu ấy hỏi một cách ngượng ngùng.

Điều đó khiến tôi tỉnh táo lại và cuối cùng tôi cũng đứng dậy. "Nó có đau không ? Có sâu lắm không ?"

"Không có gì to tát. Tớ chỉ tự cắt mình một chút thôi."

"Chúng ta trở về và rửa vết thương thôi. Có thể vẫn còn những mảnh kính bên trong" tôi nói, quay người về phía cửa và khi làm như vậy, tôi nhận thấy có điều gì đó không bình thường về ánh sáng chiếu qua cửa.

Đó rõ ràng là ánh sáng vàng của buổi chiều.

"Toriko... Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi ?"

"Hả? Bao lâu à ? Chưa đến mười phút... Hoặc là có thể chưa đến..."

Toriko cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn và âm thanh của cậu ấy nhỏ dần. Khi rời khỏi Phòng 103, chúng tôi được chào đón bởi khung cảnh hoàng hôn không thể nào nhầm lẫn được. Tôi đã kiểm tra đồng hồ. Lúc đó đã là 5 giờ chiều, mặc dù trên thực tế lúc chúng tôi đi vào căn phòng vẫn chưa đến buổi trưa.

Khi chúng tôi nhìn nhau, bối rối trước hiện tượng không thể giải thích được này, bụng tôi cồn cào.

Có một khoảnh khắc im lặng trước khi bị Toriko phá vỡ, "...Chúng ta đã bỏ lỡ bữa trưa."

"Đã tối rồi."

"Muốn ra ngoài ăn không ? Tớ đang có tâm trạng muốn say sưa."

"Ở đây không có nhiều lựa chọn đâu, cậu biết không ?"

"Được rồi, vậy thì... Hãy đến cửa hàng và mua một số thứ, sau đó mua đồ uống và mang về phòng cậu."

Nhậu nhẹt ở nhà hả...? Đây sẽ là một hướng đi mới cho chuỗi bữa tiệc sau những cuộc thám hiểm của Toriko.

"Cậu ổn với việc đi cửa hàng tiện lợi chứ ?"

"Chắc chắn."

Những ngày mùa thu thật ngắn ngủi. Khi chúng tôi rửa sạch vết thương cho Toriko, băng bó và chuẩn bị ra ngoài thì trời đã gần tối.

Khi chúng tôi đi đến cửa hàng tiện lợi ở khu dân cư đèn sáng rực rỡ —tôi chợt nhận ra một điều.

Trước đây tôi đã ở cùng phòng với Toriko. Tại khu nghỉ dưỡng "kiểu New York" ở Naha và tại khách sạn ở khu nghỉ mát trên đảo Ishigaki. Bây giờ Toriko qua đêm ở chỗ tôi, tôi chợt nhớ lại hai lần đó, cậu ấy đã mặc gì đi ngủ. Trong khách sạn nghỉ dưỡng, phòng có sẵn áo choàng tắm nên cậu ấy mặc một trong số đó. Nhưng lần đầu tiên, tại khu nghỉ dưỡng, Toriko đã khỏa thân đi ngủ. Tôi nhớ rõ ràng cậu ấy đã nói điều gì đó ngớ ngẩn, chẳng hạn như cậu ấy ngủ khỏa thân khi có tâm trạng.

Và ở chỗ tôi không có áo choàng tắm.

Tôi biết cậu ấy đã nói là có mang theo quần áo để thay, nhưng đó có lẽ là bộ quần áo cậu ấy sẽ mặc ngày mai chứ không phải bộ đồ ngủ.

"Có chuyện gì sao ?"

Toriko nhìn tôi lo lắng khi tôi trở nên im lặng.

Tôi quay lại nhìn cậu ấy, vẫn không nói gì. Không lẽ giờ tôi hỏi— "Tối nay cậu có định cởi quần áo đi ngủ không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com