Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Day 22

Dạo này thời tiết khắc nghiệt vô cùng. Nhiệt độ thường ở mức âm, tuyết rơi trắng trời, ra đường mà hở cái gì ra là lạnh muốn đóng băng luôn.

Cái lạnh thấu xương đó tác động xấu tới sức khoẻ con người, đặc biệt với những ai có sức đề kháng kém. Gần đây bệnh viện của Jihoon luôn bị quá tải bởi số người nhập viện do thời tiết, đa phần là trẻ em và người già.

Jihoon bỗng giật mình chợt nhớ, vậy là cũng tới mùa Soonyoung có khả năng phát bệnh.

  
   
 
-

  

"Mẹ kiếp...."

Anh phụt một câu chửi thề trong phòng tắm, ngay sau khi vừa thay quần áo ra. Từ chiều anh thấy ngứa ngáy trong cơ thể là đã bất an rồi, mà anh cứ cố chấp nghĩ rằng mặc áo dày bí bách mới thành ra thế. Ai dè tới khi về nhà thay đồ đi tắm, "thủ phạm" gây ngứa mới hiện rõ mồn một trong gương.

Căn bệnh dị ứng.

Phải, căn bệnh bẩm sinh đã theo anh suốt từ lúc chào đời tới tận giờ. Mỗi năm 1-2 lần, thường vào những ngày nóng hoặc lạnh đỉnh điểm, cơ thể anh lại phát đầy những nốt dị ứng. Ban đầu nó mọc ở đâu đó trên cơ thể người, dần dần sưng phù và lan ra rộng khắp. Từ chân tay, lưng, bụng, eo, cổ, thậm chí là mặt đều không thoát khỏi kiếp dị ứng đó. Đi kèm với những mảng sưng phù là chứng khó thở, đau đầu, mất ngủ. Soonyoung đã đi chữa nhưng chỉ có thể khỏi bệnh nhất thời, chứ không có cách dứt điểm nó vì cơ địa của anh vốn thế.

Soonyoung cắn môi đến bật máu, những nốt dị ứng đang mọc dần sau lưng. Cái đà này chỉ chút nữa thôi là nó sẽ lan ra khắp người. Anh thở dài, mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài. Dị ứng kiêng nhất là dính nước, khỏi tắm đi.

- Jihoon ơi....

- Dạ bạn. - Jihoon đang nằm dài trên sofa, nghe tiếng rầu rĩ của anh ngay lập tức ngẩng đầu lên.

- Anh lại...

- Dị ứng, phải không bạn?

- Ừ, sao bạn biết?

- Em làm người yêu bạn gần 5 năm nay rồi đó. Bạn ngồi xuống ghế, để em nhìn xem.

Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, cởi áo ra cho "bác sĩ riêng" của mình kiểm tra.

Jihoon vừa nhìn thấy đã thở dài. Một mảng lưng to bằng bàn tay đã sưng tấy lên rồi, hẳn anh đang kiềm chế lắm mới không đưa tay ra gãi. Cậu lại nhìn khắp cơ thể, phát hiện eo cũng đang bắt đầu mọc chi chít là nốt.

- Hồi nãy ở bệnh viện em nhớ ra nên đã mang thuốc về sẵn rồi đây. Bạn đợi em chút em lấy thuốc, nhưng chắc là cầm cự được đến đâu thì đến thôi bạn à...

Anh gật đầu, mệt mỏi ngả ra ghế. Quả thật khắp cơ thể anh đang rấm rứt như có hàng ngàn con kiến lửa đang cắn xé từng tấc da thịt vậy, khó chịu tới kinh khủng khiếp. Jihoon vội vàng cắt thuốc, nhìn bạn người yêu uống hết mới an tâm kéo bạn vào phòng ngủ.

- Xíu nữa chắc là bạn ... khó ngủ lắm. Nên tối nay bạn cố ngủ sớm đi, em sẽ trông chừng, nếu phát nặng quá em sẽ thoa thuốc bôi cho bạn.

- Jihoonie ngủ đi chứ, đừng có thức làm gì. Đằng nào anh cũng thế rồi.

- Bạn ngốc. Bạn thế này ai nỡ để mặc chứ. Coi như bạn là bệnh nhân, em là bác sĩ có trách nhiệm chăm bệnh nhân, nha. Giờ bạn ngủ đi.

Soonyoung thấy tim mềm xèo ra giữa cơn đau nhức. Anh biết, cậu đang dịu dàng hết mức vì cậu hiểu anh phát bệnh sẽ khó chịu tới cỡ nào.

- Anh muốn hôn bạn cơ.

Jihoon cười xinh như mèo, cúi gập người chụt một cái lên môi người kia rồi kéo chăn cho người ta.

- Bạn cố gắng chịu đựng đừng gãi nha. Càng gãi nó càng lan rộng ra đấy.

- Anh biết rồi, bạn nằm xuống cạnh anh đi.

Cậu ngả lưng bên cạnh, đan lấy tay anh thật chặt để an ủi. Hình như lòng bàn tay cũng nổi dị ứng rồi.

Jihoon biết anh đang cố nhắm mắt nằm im chứ anh không ngủ được. Vài phút anh lại trở mình đổi tư thế vì khó chịu quá. Lòng cậu đau như xé từng khúc ruột, bàn tay cứ ân cần xoa khắp cơ thể đang dần sưng tấy lên.

Anh thiu thiu thiếp đi, một lát sau thì chợt tỉnh. Một đợt đau nhức nữa lại râm ran toàn thân, anh thở hắt ra ngoài khó khăn mở mắt. Soonyoung khựng lại, mí mắt anh nặng trịch...

Sưng húp lên cả mắt rồi.

- Bạn nằm im, em đang thoa thuốc bôi cho bạn đây. Khuya lắm rồi.

Soonyoung đau tới độ tê liệt hết đầu óc, anh tự rứt lấy tóc mình để kiềm chế, nước mắt cứ chảy mãi ra vì chịu đựng.

- Anh ... khó chịu quá. Người anh có nổi nhiều không, đau...

- Shhh bạn cố gắng chịu đựng vậy. Mai em đưa bạn qua nằm viện, có lẽ bên chuyên khoa dị ứng sẽ có thuốc ổn hơn. Nãy em xin nghỉ làm cho bạn rồi.

Giọng cậu êm nhẹ như gió thoảng, Soonyoung dẫu sưng húp mắt chẳng nhìn thấy gì nhưng vẫn tít lên vì hạnh phúc. Anh có bạn người yêu tuyệt nhất trên đời!

Giấc ngủ đứt quãng kéo dài đến sáng, mắt đã bớt sưng được chút nhưng toàn thân vẫn đau tê tái. Soonyoung soi gương, khuôn mặt sưng tới độ dị dạng mất thôi. Anh ngoan ngoãn ăn sáng rồi theo Jihoon tới nằm viện. Phòng anh nằm ở bên khoa dị ứng, xa tít tắp phòng làm việc của cậu, nhưng đành chịu vậy. Bác sĩ chuyên khoa cho anh uống thêm thuốc dị ứng, thải độc gan, rồi cắm ống truyền nước nữa. Được một lát thì anh vật vã chìm vào cơn sốt, chẳng biết vì buồn ngủ hay vì đau tới mụ mị đầu óc nữa. Thôi kệ, chợp mắt cái đã.

Cảm nhận được thứ gì mềm mềm ấm ấm ở tay, Soonyoung khẽ nhúc nhích tỉnh giấc. Hoá ra Jihoon đang ngồi cạnh giường, áo blouse trắng vẫn nguyên trên người, chắc là cậu vừa mới chạy qua đây. Soonyoung hé mắt nhìn, mắt anh vốn nhỏ, nay lại sưng phù lên nữa nên có lẽ Jihoon chưa nhận ra bạn người yêu tỉnh giấc. Cậu dịu dàng vén mớ tóc trên trán, áp trán vào anh để xem còn sốt không, rồi lại vén chăn kiểm tra nốt trên cơ thể. Soonyoung nghe thấy cậu thở dài, rồi úp mặt lên hõm cổ anh mà thì thầm:

- Chắc là anh khó chịu lắm nhỉ. Em bất lực quá, không thể bảo anh chia đôi ra em chịu thay một nửa cho anh được...

Cánh môi nhỏ khẽ khàng hôn lên từng nốt sưng tấy đỏ sắp cổ, má, mặt, cả đôi mắt kia nữa.

- Nhưng mà so với hồi sáng thì anh đỡ rồi này. Chắc giờ tới chiều là anh hết đau thôi...

Jihoon ngồi lên mép giường, tay mân mê bàn tay anh. Soonyoung lại chảy nước mắt, phần nhỏ vì đau, phần lớn vì xúc động vô cùng.

Chiều đó cậu lại tất tả làm việc nhưng chốc chốc qua phòng anh nằm để kiểm tra lại. Thấy cậu thở hồng hộc, anh thấy trái tim mình còn đau hơn cả thân thể nữa. Còn cậu chỉ mỉm cười hiền khô, "Đỡ hơn rồi này."

Tới chiều thì anh được về nhà, tất nhiên là cầm theo một bọc thuốc to bự. Jihoon lăng xăng nấu bữa tối, lại trông nồi nước lá để lau người cho anh. Hôm nay Soonyoung bị ốm, bỗng bé tẹo như nhóc mẫu giáo đang nằm yên để Jihoon chăm bẵm.

Cậu khệ nệ bê nồi nước lá thơm thơm vào phòng tắm, kiểm tra một lượt rồi gật đầu hài lòng vì người anh đã đỡ sưng nhiều rồi, giờ chỉ còn những mảng đỏ tấy và nốt mọc lẻ tẻ.

- Bạn đứng quay lưng ra đây, giơ hai tay sang để em lau người cho.

- Như học sinh mẫu giáo í bạn nhỉ - Anh cười cười, tuân lệnh nóc nhà không sai một ly.

- Đúng rồi, bạn phải ngoan như nhóc mẫu giáo ấy. Bé Soonyoung đứng yên nha, anh lau người cho nè. Nào, nước nóng gặp vết sưng sẽ đau đấy, nhưng phải thế mới khỏi bệnh được nha bé.

Nghe cậu gọi thế mà anh không nín được cười. Cả hai vật lộn trong nhà tắm cả tiếng thì mới xong, Soonyoung thấy khoẻ hơn nhiều rồi.

- Nhờ bác sĩ Jihoon hết, xin đội ơn bác sĩ ạ! Quà cảm ơn cho bác sĩ là cả cuộc đời này, mong bác sĩ không chê.

- Chê sao được. Giờ đi ngủ thôi bạn. Đêm nay có thể bạn lại nổi thêm nốt, có khó chịu thì gọi em dậy nha.

- Dạ anh biết rồi. Hôm nay bạn chạy đi chạy lại nhiều quá, dị ứng nó cũng phải nể mà lặn đi hết đó, bạn yên tâm.

- Chỉ được cái dẻo mỏ thôi.

- Ai bảo bạn thế, anh nói thật mà. - Ôm ôm người kia vào lòng - Nay trông bạn vất vả vậy nên anh nhanh khỏi bệnh để bạn đỡ mệt mỏi đó. Thương bạn của anh nhiều.

Jihoon lặng thinh tận hưởng cái ôm thơm thoảng mùi nước lá kia. Dị ứng đáng ghét thật đấy, cơ mà có nhau bên cạnh thì không còn đáng sợ nữa, phải không?


*******
Day 22: Chăm sóc khi đối phương bị ốm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com